Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

RESET

RESET

Author: Lee Jigun (It’s me)

Disclaimer: KiMin mãi mãi thuộc về nhau… tui không có quyền can thiệp… chỉ lãnh nhiệm vụ ghi lại những câu chuyện của họ và kể lại cho mọi người…

Warning: PG 13+

Genres: romance, pink

Parings: KiMin

Summary: Bỗng một ngày … 

Status: Completed

Note : cốt truyện hoàn toàn dựa theo một câu chuyện có thật ngoài đời… Hai người bạn của Nhím cũng đã quen nhau và yêu nhau trong hoàn cảnh y như thế này… Có điều tương lai họ Nhím chưa biết được… Nhưng KiMin thì chắc chắn sẽ mãi mãi happy…

Note: Mình chưa xin bản quyền của fic này, chỉ copy-paste lên phone đọc, nên xin bạn trans/author của fic này bỏ quá cho.

———————————-

1.

Chuông đồng hồ điểm 9 tiếng… 9h tối… Màn đêm đã bắt đầu công việc từ khá lâu rồi… Đêm nay trời không trăng nhưng sao nhiều khủng khiếp, sáng rực cả một bầu trời bao la… lung linh, huyền ảo…

Tiếng chuông đồng hồ cũng đánh thức nguyên một hội nhậu nhẹt…

_ Yah! Hyukie, muộn rồi… Dậy! Dậy… Về đi! Dậy… Con khỉ này, dậy!

_….

_ Hyung ý say mèm rồi!

_ Junsu, đưa nó về đi, kẻo mai con Cá ngốc nó lại sang đây lèo nhèo mấy ngày thì ai mà chịu được!

_ Em cũng đi đâu có nổi nữa đâu!

Junsu vừa nói vừa vung tay loạn xì ngầu… Changmin ngán ngẩm lắc đầu nhìn ông anh họ mình hết lảm nhảm lại hoa chân múa tay… Junsu lúc nào cũng thế, cứ uống vào là bày trò…

_ Để hyung ấy ngủ lại đây cũng được mà! – Changmin đưa ra giải pháp..

_ KHÔNG ĐƯỢC! – Junsu và Jaejoong cùng đồng thanh. Changmin trợn tròn mắt nhìn hai ông anh mình khó hiểu. Junsu thốt lên câu đó rồi gục luôn xuống sopha… Đến lượt Jaejoong lắc đầu rồi anh đưa mắt nhìn cậu em út…

_ Sao lại nhìn em? Em không đi đâu!

_…..

_ Đừng có nhìn em như thế mà! Em không đi đâu! Hyung biết là em chưa thi bằng lái mà. Với lại chưa có bằng lại uống rượu, ra đường bị tóm là tiêu luôn đấy!

_ Hyung còn uống gấp mấy lần em! – Jaejoong khịt mũi…

_ Nhưng hyung đâu có say! – Cậu cãi

Jae lừ mắt nhìn cậu, khoanh tay lại, nhịp chân

_ Thế có đi không? Một là em đi, hai là em chết! Nhưng trước khi chết thì dọn hết cái bãi rác này cho hyung! Chọn đi!

_ Hyung!

Changmin nhăn nhó nhìn anh cả, thái độ của anh vẫn không thay đổi… cậu lại nhăn nhó nhìn từ trong bếp ra đến ngoài nhà… lổm ngổm chất đống toàn rác và rác… vỏ chai, vỏ kẹo, vỏ bánh, bát đĩa… PS… đồ chơi… tùm lum tứ tung…

Hết cách cậu đành nhắm mắt, miễn cưỡng cầm chùm chìa khóa trên tay Jae và dìu ông anh Khỉ quý hóa ra xe… Vừa đi vừa lầm rầm cầu nguyện giữa đường đừng có gặp cảnh sát…

_ Giờ này là giới nghiêm rồi. Cơ động chất ngất ngoài đường. Đúng là xui xẻo mà. Cầu Chúa…

Cậu lái xe đi với tâm trạng bất an. Chỉ có chàng Khỉ nằm ngủ khì ở băng ghế sau là mỉm cười… Chắc mẩm lại nằm mơ thấy mình ăn Cá….

Nếu 2 ông anh rể mà không đi công tác đột xuất thì chắc chắn cậu chẳng phải khổ thế này… Yunho hyung, Yoochun hyung, mấy người chọn đúng thời điểm quá đi….

“Chà, cái con Khỉ này, người thì bé tý mà sao nặng thế!” … Cậu đỡ lấy ông anh Khỉ rồi bấm chuông. Một mái tóc đen thò ra, rồi cả nguyên một người hiện ra, trên người vẫn đeo chiếc tạp dề có in hình con Khỉ to tướng… Thật chẳng biết miêu tả thêm như thế nào nữa…

_ Changminnie?

_ Em trả lại cho hyung nè! Mệt chết đi được!

Donghae liền đỡ lấy bạn Khỉ, dìu vào nhà, chưa kịp mời bé út vào uống nước thì nó đã vụt đi mất, chỉ kịp để lại cho anh 1 câu

_ Thôi! Bye hyung em về!

Thế là biến mất như một cơn gió… “Con Khỉ chết tiệt này, anh thì chỉ giỏi nhậu nhẹt thôi. Uổng công tôi nấu cơm chờ anh. Từ mai thì CẤM TÚC…”..

Có người nghiến răng kèn kẹt… nhưng có người vẫn mơ màng cười trong giấc mơ… chắc là lại mơ mình bắt thêm được vài con cá…

….

2.

Changmin lái xe về cười hí hửng. Chắc mẩm sau trận này anh Khỉ iu dấu tha hồ mà năn nỉ dỗ dành. Ôi nhà cậu toàn những thành viên ưu tú của SỢ VỢ HỘI… Cậu lúc lắc mái tóc cười cười…

_ Toét!

Chết! Cảnh sát cơ động! Teo rồi!

Nụ cười trên môi cậu đột nhiên méo xệch.

Bên vệ đường dựng một chiếc moto phân khối lớn của 2 cảnh sát cơ động… Một người tuýt còi, huơ gậy ra hiệu cậu dừng xe… người còn lại đang… buôn điện thoaị…

_ Cho kiểm tra bằng lái và giấy tờ xe. – người cảnh sát ngoắc cậu sau khi tấm kính được hạ xuống…

Làm thế nào bây giờ… huhu… Jae ah, hyung giết em rồi… Cậu ngước lên nhìn anh cảnh sát bằng cặp mắt long lanh. Anh chàng cảnh sát này sao mà mặt nhìn giống em bé mẫu giáo thế, chả giống cảnh sát tý teo nào… Nhưng mà mặt mũi thế nào thì cảnh sát vẫn là cảnh sát thôi… Phen này bị giữ xe thì chết mất…

Cậu mở cửa xe lúng túng bước xuống gãi đầu. Bắt đầu giở cái giọng ỉ ôi nhão nhoét ra cho mà coi… Đó, nói có sai đâu…

_ Anh cảnh sát ah, em vội đưa anh của em vào viện cấp cứu, vội quá nên không đem theo giấy tờ xe… (chết tiệt, lão Jae đưa xe cho mình cũng chả thèm đưa giấy tờ nữa… >”< Hyukie ah, em không có ý trù ẻo hyung đâu… sorry sorry…)

_ Vậy nghĩa là cậu vừa từ bênh viện về đây?

Cậu gật liền, cười mỉm nữa… Tự dưng chàng cảnh sát này lại ném cho cậu một cái phao như thế dại gì mà cậu không chộp chứ… Nhưng mà… cậu chưa hí hửng được bao lâu thì đã lãnh trọn cả gáo nước lạnh dội xuống đầu…

_ Nhưng mà hướng cậu đang đi là đến bệnh viện mà, đâu phải ngược lại đâu!

Méo mặt!

Đúng! Cậu méo mặt thật… Chàng cảnh sát này tinh ranh lắm chứ đâu gà mờ như cậu tưởng đâu đâu… Chưa hết…

_ Đã không có giấy tờ, không bằng lái lại còn uống rượu rồi lái xe… Chà, lại còn nói dối nữa… Bây giờ cậu muốn thế nào đây nhỉ?

Anh ta nhìn cậu rồi cười thật tươi… Đúng là lầm hết rồi, với cái nụ cười này anh ta nên đi làm diễn viên mới phải… Nụ cười này có sức công phá có khi chết người cũng nên á… Nhưng mà vấn đề là hiện tại anh ta đúng là cảnh sát chứ chẳng phải là diễn viên… huhu…

_ Thôi, anh cảnh sát dễ thương, đẹp trai, hào hiệp tha cho em lần này đi mà!

Cậu giở cái giọng ngọt như mía lùi và bắt đầu nịnh nọt… Đôi mắt đen long lanh chớp chớp, giống như một chú cún con đang làm nũng chủ vậy… Khó mà kiềm chế được trước bộ dạng dễ thương của cậu như vậy… Nhưng mà…

_ Không phải nói nhiều, cho tôi mượn giấy tờ tùy thân!

Anh ta vẫn chẳng hề suy chuyển thái độ trước ánh mắt van lơn của cậu… Cậu rút thẻ sinh viên đưa cho anh ta… Chợt nhớ ra còn một tên cảnh sát nữa, định bụng năn nỉ anh ta nói giùm, nhưng khi quay sang thì… anh ta vẫn buôn điện thoại…

_ Cậu Shim Changmin! Mời cậu ký tên vào biên bản!

Một xấp giấy đưa ra trước mặt cậu… hic… ký vào thì tiêu thật đấy!

_ Anh cảnh sát ah…

_ Nào, cậu có muốn về nhà muộn không? Hay là chúng ta về đồn làm việc nhé!

_ Không! Đừng mà…

Cậu cầm lấy cây bút, cũng định ký luôn… nhưng xem qua cái biên bản.. O_O… trời ơi, với khoản tiền nộp phạt thế này thì đảm bảo không chỉ có hai ông anh mà cả cái gia đình cậu sẽ loạn lên mất, và biết đâu đấy cậu lại có tên trong đám nạn nhân … chết vì bị ngược đãi… Tên cảnh sát này, ép người ta quá đáng mà! >”<

Nhưng… Khi cậu vừa đặt bút xuống phía dưới góc phải của tờ biên bản thì… một bàn tay ngăn cậu lại… Có phải là anh chàng cao ráo buôn điện thoại khi nãy thương tình cảnh của cậu mà ra tay nghĩa hiệp không?

Không! Tất nhiên! Vì anh ta vẫn còn đang buôn điện thoại! Một “bà” Tám chính hiệu luôn!

Và còn ai được nữa, chỉ còn tên cảnh sát máu lạnh còn lại mà thôi! Nhưng vì sao hắn lại làm thế nhỉ?

_ Cậu không muốn bị phạt đúng không?

Gật!

_ Vậy tôi có một điều kiện! Tôi sẽ tạm giữ thẻ sinh viên của cậu, cậu muốn lấy lại thì gọi cho tôi. Coi như cậu nợ tôi một lần! Đền như thế nào thì tôi sẽ báo cho cậu, okie?

Suy nghĩ…

Phân vân…

Gật luôn!

Đến bây giờ khi đã gật rồi, lái xe về đến nhà rồi cậu vẫn không hiểu tại sao lúc đó mình lại gật! >”<… Kim Kibum – tên cảnh sát đó, hắn sẽ yêu cầu mình làm gì đây? Đền áh? Đừng nói là… Áhhhhhhhh! Không thể! Nhất định không thể!

Changmin ah, có phải là rượu bắt đầu phát huy tác dụng với cậu rồi không? Mặc dù trên đời này kẻ 35 rất nhiều, nhưng mà đâu phải ai cũng thế chứ! Hahahaaa!

Cậu đi rồi, bỏ lại một người mân mê chiếc thẻ sinh viên, ngắm nhìn mãi cái gương mặt trẻ con cùng cặp kính cận trong tấm hình nhỏ xíu, khẽ mỉm cười… Hình như người đó mới phát hiện ra một điều gì thú vị lắm… Bỏ quên mất cái người buôn dưa lê nãy giờ, lúc này ngó thấy đồng sự của mình lơ ngơ, anh mới lại gần đập vai…

_ Bummie, em sao thế?

_ Han hyung ah, hyung có tin vào định mệnh không? *cười*

_ Định mệnh có giống như hyung và Chullie không? *mơ màng*

_….

Một nụ cười ngu ngơ… Nó có nói lên điều gì không nhỉ? Có lẽ chỉ chủ nhân của nó mới biết được đằng sau nụ cười đó đang chứa đựng điều gì… Biết đâu đấy lại là một điều tốt đẹp, cho một tương lai tốt đẹp thì sao…

….

3.

Cậu cầm tờ giấy ghi số điện thoại của anh ta mà trong lòng cậu có bao nhiêu thắc mắc.. “Muốn gọi cho tôi cũng được… không thì chắc chắn sớm muộn tôi cũng sẽ gọi cho cậu!”… Anh ta là một người kỳ lạ!

Cậu cứ thế thiếp vào giấc ngủ mà không nhận ra mình vừa nhận một tin nhắn…

“Gặp cậu, vui thật! Hẹn ngày mai!”…

….

Và ngày mai đã đến…

Tan giờ học buổi sáng, cậu uể oải lết thân ra cổng trường… có lẽ sẽ bắt xe bus về nhà như mọi khi nếu không có một người đang đứng tựa lưng trên chiếc BMW đen trông quen quen… Và rồi người đó đưa tay vẫy cậu… Cậu nhận ra rồi, là chàng cảnh sát tối qua! Anh ta đã tìm đến trường cậu…

_ Trông cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ! – Kibum nheo mắt

_ Anh cứ thử vật lộn với 6 tiết học từ sáng sớm đến giờ xem! >”< Mệt muốn đứt hơi! Hic

_ Thế giờ cậu đền tôi được chưa?

_ Anh muốn gì? – cậu bất giác lùi lại theo phản xạ

Kibum bật cười lớn trước thái độ trẻ con của cậu, dễ thương không tả được. Cậu nhăn mặt, anh vẫn mỉm cười nhìn thẳng vào cậu

_ Cậu mời tôi một bữa ăn, okie?

_ Sau đó anh sẽ trả thẻ cho tôi!

_ Tất nhiên! – Kibum nhún vai – tôi là người giữ lời mà!

Chỉ chờ có thế cậu liền mở cửa xe và chui vào… Kibum khẽ lúc lắc mái tóc và cười… Cậu bé này thật hay…

Anh chở cậu đến một quán ăn đơn giản trong góc phố vắng. Cậu rất đói thì phải. Trước mặt người lạ mà cậu vẫn ăn rất nhiều, cậu bé “của anh” rất đặc biệt… Kibum chỉ ngồi nhìn cậu ăn và nhủ thầm trong đầu những câu như vậy…

Rốt cục, cậu chẳng mời được anh ăn chút gì, mà ngược lại, anh giành phần trả tiền cho suất ăn của cậu… vì anh cũng có ăn được gì đâu! Người ta thường nói, đôi khi ngắm nhìn người khác ăn cũng đã đủ no rồi… … mà cậu ăn thì lại dễ thương không chịu được, hay ít nhất đối với cái người tên Kim Kibum là như vậy! Có ai nói, dại trai là một cái tội không?

Bước ra chỗ để xe, mặt cậu tiu nghỉu như mèo bị cắt tai… Bất chợt chiếc thẻ sinh viên hiện ra trước mắt cậu, cậu ngước nhìn anh, đôi mắt chan chứa những điều thắc mắc…

_ Sao…

_ Trả lại cho cậu! Cậu không muốn lấy lại ah?

_ Nhưng tôi chưa đền cho anh …

_ Không sao, còn nhiều dịp mà!

Anh lại cười, nụ cười tươi rói y như tối hôm qua cậu nhìn thấy, uhm, nó ấm áp và chứa đựng thông điệp yêu thương… Chẳng hiểu sao, tự nhiên má cậu nóng bừng, cậu vội quay đi giấu khuôn mặt của mình… Cảm xúc đôi khi không tuân theo lý trí… Shim Changmin cũng biết xấu hổ cơ đấy! Một tin nóng đây phải không?

Nên nếu có ai đó vẫn tự nhận mình là sáng suốt… thì chưa hẳn. Cũng đừng bao giờ đưa ra nhận xét về một người nào đó mà mới gặp lần đầu tiên…. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nhưng nó không hoàn toàn đúng! Ai có thể nói trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

Cuộc sống, đâu mấy ai biết trước được định mệnh…

4.

Định mệnh… có những khi dùng những tình huống đơn giản để gán ghép hai mảnh đời lại với nhau… người ta đến với nhau, yêu nhau cũng chẳng cần lý do nào cả…

Thêm một lần hẹn gặp…

Thêm một tin nhắn…

Thêm một cú điện thoại…

Tất cả bắt đầu cho một tình yêu….

Cậu và anh, cả hai đến với nhau tự nhiên hết mức có thể…

Anh ngỏ lời yêu cậu vào một chiều thu… khi những chiếc lá rơi xuống, kết lại thành những tấm thảm dày và êm ái dưới đôi chân anh và cậu… Một lời yêu thương… một nụ hôn xác nhận… Hãy để cho tình yêu làm nhiệm vụ của nó .. giống như điều kỳ diệu trong chuyện cổ tích…

….

Ngày cậu đi du học… Anh không ra tiễn vì có nhiệm vụ… nhưng bên cậu luôn có hơi ấm và nụ cười của anh… Nó sưởi ấm trái tim cậu trên đất khách quê người…

….

5 năm sau…

Trời đêm Seoul lạnh thật…

Cậu chạy xe trên con đường định mênh… sợi dây nối cậu và anh… Anh vẫn đứng đó như ngày nào…

Lần này không phải anh bắt cậu dừng mà cậu “tự nguyện” dừng xe trước mặt anh…

Cánh cửa xe hé mở… cậu chạy ra và lao đến ôm chầm lấy anh như một cơn gió…

Ấm!

…..

——-end———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top