Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 12: Bát Nhã Phù Sinh: Bình yên trước cơn giông bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kịch bản phim: Bát Nhã Phù Sinh: Bình yên trước cơn giông bão. (Part 3, 26 cảnh) (14)

[12-1.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, dưới gốc cây, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Minh Dạ, Tang Tửu.

(tiếp theo tập trước)

Bóng dáng Minh Dạ biến mất ở cuối khu vườn.

Tang Tửu ngây người đứng tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi quay trở lại.

.

12-2.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, đường mòn trong vườn hoa, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Tang Tửu, Lục Ngạc, Hồng Châu.

Lục Ngạc và Hồng Châu thấy được tình huống lúc nãy, trong lòng có chút hả hê, nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Lục Ngạc (thì thầm): "Hồng Châu tỷ tỷ, tỷ nói đúng rồi, trông có hơi đáng thương, nói không chừng lúc về phòng nàng ta sẽ khóc nhè mất."

Hồng Châu: "Có gì đáng thương đâu? Trai Tộc bọn họ tính kế "ban ơn cầu báo đáp", giáng một đòn lên Thần Quân chúng ta. Thuận theo tự nhiên, "gieo gió gặt bão", chẳng lẽ chúng ta còn phải nể mặt nàng ta sao?"

Lục Ngạc: "Nhắc mới nhớ, còn không biết con trai tinh nhỏ kia tên gì?"

Tang Tửu: "Ta tên Tang Tửu."

Hai người bị dọa giật nảy mình, quay đầu đã thấy Tang Tửu đứng phía sau cười tủm tỉm.

Lục Ngạc bị dọa đến nỗi lông tơ dựng đứng.

Lục Ngạc: "Con trai nhỏ ... Tang Phu Nhân."

Tang Tửu: "Các ngươi tên là gì?"

Lục Ngạc: "Ta, ta tên Lục Ngạc, tỷ ấy tên Hồng Châu."

Hai người cuống quít hành lễ.

Tang Tửu: "Hai vị tỷ tỷ, ta là có chuyện muốn hỏi, các ngươi có biết ngày thường Chiến Thần Minh Dạ có sở thích gì không? Nếu ta muốn gần gũi chàng ấy một chút, ta nên làm gì mới tốt đây?"

Cả hai như chết lặng khi nghe nàng nói chuyện thẳng thắn như vậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tang Tửu. Lục Ngạc suy nghĩ một lát.

Lục Ngạc: "Thần Quân ... hình như cũng không có sở thích gì đặc biệt, cũng không thích gần gũi người khác. Cả ngày không luyện binh thì cũng đánh trận, vất vả lắm. Cho nên Thánh Nữ Thiên Hoan thường dùng linh thảo nấu canh làm thuốc cho Thần Quân bồi dưỡng thân thể, còn có ... "

Hồng Châu dùng cùi chỏ hất nhẹ nàng ấy một cái.

Hồng Châu: "Phu Nhân, chúng thần chỉ là tiên tỳ nhỏ bé, làm sao biết được cách gần gũi Thần Quân chứ?"

Tang Tửu trầm ngâm.

Tang Tửu: "Ta hiểu rồi, thì ra chàng thích luyện binh đánh trận, bây giờ đã thành thân, ta cũng không thể lười nhác tham ngủ được, từ mai sẽ bắt đầu luyện binh khí, nếu có thể được nhận vào quân doanh, chẳng phải sẽ có ngày gần gũi chàng sao, nói không chừng lúc đánh trận còn có thể giúp một tay."

Hồng Châu kinh ngạc.

Hồng Châu: "Quả nhiên, Phu Nhân ... suy nghĩ rất độc đáo."

Tang Tửu đối với kế hoạch của mình rất tự tin, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.

Tang Tửu: "Mà này, Thánh Nữ Thiên Hoan mà các ngươi vừa nói, là ai vậy?"

Hồng Châu: "Thánh Nữ Thiên Hoan chính là con gái duy nhất của Chiến Thần Thiên Hạo, cũng là chủ nhân trước đây của Ngọc Khuynh Cung. Thần Quân theo Chiến Thần Thiên Hạo chinh chiến nhiều năm, Chiến Thần Thiên Hạo với người có ơn tri ngộ, lại có tình nghĩa đồng bào. Thời điểm Chiến Thần Thiên Hạo chết, đã đem Thánh Nữ giao phó cho Thần Quân. Bởi vậy mà Thần Quân mới chăm sóc nàng ta nhiều hơn một chút, Phu Nhân tuyệt đối đừng nghĩ nhiều."

Tang Tửu chợt tỉnh ngộ.

Tang Tửu: "Có phải là tiên tử búi tóc cao cao, trông rất xinh đẹp không?"

Hồng Châu và Lục Ngạc liếc nhau một cái, do dự gật đầu.

Tang Tửu: "Nghe nói nàng ấy còn hôn mê, ta có thể đi thăm nàng ta không?"

Hồng Châu: "Thánh Nữ vẫn còn bế quan trong Bích Lạc Điện, chỉ sợ không tiện vào thăm."

Tang Tửu: "À, vậy đợi nàng ta tỉnh, các ngươi nhớ nói ta biết để ta đi thăm nàng ấy."

Hồng Châu thuận miệng đồng ý.

Tang Tửu phất tay, vui vẻ rời đi.

Lục Ngạc: "Nhưng thuộc hạ dưới trướng Chiến Thần đều là tiên binh, sẽ không có khả năng thu nhận một tiểu Yêu không có tiên tủy."

Hồng Châu hô lên một tiếng, kéo nàng rời đi.

.

12-3.

Thần Vực Thượng Thanh.

Xa xa nhìn lại, phía trên những tầng mây, có một đài trắng treo lơ lửng, một tấm Thủy Kính (gương nước) được khảm ở giữa đài, phản chiếu sắc trời.

.

12-4.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Linh Đài, bậc thang, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Minh Dạ, Tắc Trạch, Liên Hoa.

Trên bậc thang Linh Đài, một nam nhân mặc y phục trắng (Tắc Trạch) đứng đó, khí chất tao nhã, hoa văn trên y phục trắng bồng bềnh được thêu bằng chỉ vàng, mười phần phong độ.

Trong tay hắn cầm một nhánh hoa sơn trà, say mê ngửi rồi đưa cho tiểu tiên đồng (Liên Hoa), tiểu tiên đồng đang lơ đãng, vò đầu bứt tóc.

Tắc Trạch: "Liên Hoa, cầm chắc hoa cho ta."

Liên Hoa: "Thần Quân, hoa này ở đâu ra vậy ạ?"

Tắc Trạch: "Có thể ở đâu nữa, trong hoa viên của Mộc Thần đấy."

Liên Hoa: "Thần Quân, người vậy mà lại trộm hoa của người ta?"

Tắc Trạch: "Suỵt! Trong vườn trăm hoa đua nở, ta chỉ tùy tiện hái một nhánh, cắm lên để ngửi hương thơm thôi."

Liên Hoa bĩu môi.

Tắc Trạch: "Cầm đi, cầm đi, mau trở về cắm vào trong bình ngọc, nhớ kỹ thay nước mỗi ngày."

Liên Hoa: "Ồ."

Liên Hoa bất đắc dĩ cầm hoa đi xuống bậc thang, bỗng nhiên dưới chân bị vấp liền ngã xuống, hoa sơn trà rơi xuống thế gian, biến mất khỏi tầng mây.

Liên Hoa: "Aaa! Rơi mất rồi!"

Liên Hoa trợn tròn mắt, chột dạ trở lại bên cạnh Tắc Trạch.

Tắc Trạch nhìn cậu chằm chằm.

Tắc Trạch: "Cái thằng nhóc này, ngày thường con tu luyện và lĩnh ngộ vẫn luôn lơ là, bất cẩn, chân tay lóng nga lóng ngóng, hôm nay lại làm mất hoa của ta, cứ vậy mãi, sao có thể tu hành phi thăng được?"

Liên Hoa (bĩu môi): "Thần Quân, con sai rồi."

Tắc Trạch trông có vẻ tức giận và biến ra một cây thước.

Tắc Trạch: "Đưa tay đây! Hôm nay ta phải để con nhớ thật kỹ!"

Liên Hoa miễn cưỡng đưa tay trái ra, liền bị Tắc Trạch đánh một thước, lập tức "ai da" một tiếng, rụt tay trở về. Chỉ thấy trong lòng bàn tay bị đánh có một vết đỏ (giống vết bớt trong lòng bàn tay Bàng Nghi Chi).

Tắc Trạch chỉ vào biển mây bên dưới.

Tắc Trạch: "Đi! Tìm hoa sơn trà về, nếu không tìm được thì con cũng không cần quay về đây nữa."

Liên Hoan: "Dạ!"

Liên Hoa đau khổ hành lễ, đi đến mép bậc thang, lề mà lề mề không chịu nhảy, Tắc Trạch im lặng, đột nhiên đạp cậu nhóc một cái, Liên Hoa rơi vào tầng mây rồi biến mất.

Cơn giận của Tắc Trạch vẫn chưa tan hết, giận dữ dùng ống tay áo quạt quạt.

Tắc Trạch: "Thằng ranh con này, không dạy dỗ thực sự không được mà."

Minh Dạ chậm rãi đi lên đài cao, Tắc Trạch nhìn thấy lập tức nghênh đón.

Tắc Trạch: "Này, ngươi vừa mới tân hôn mặn nồng, động phòng hoa chúc, sao lại nỡ vứt bỏ thê tử nhỏ nhắn, xinh đẹp mà ra ngoài thế này?"

Minh Dạ nghiêm túc, chững chạc nói.

Minh Dạ: "Hôm nay 12 thần tề tựu cùng bàn kế sách trừ ma, không thể vắng mặt được."

Tắc Trạch bĩu môi.

Tắc Trạch: "Ngươi thật nhàm chán, trêu chọc hai câu cũng không được."

Hai người leo lên cầu thang.

.

12-5.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Linh Đài, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Minh Dạ, Tắc Trạch, Sơ Hoàng.

Ở rìa Linh Đài, một nữ tử trang nhã (Sơ Hoàng) đứng nhìn biển mây, nàng mặc y phục đỏ, khoác áo giáp mềm mại (nhuyễn giáp), nhan sắc lộng lẫy, mái tóc dài cột đuôi ngựa, tóc đen hơi xoăn, nhẹ nhàng bay trong gió.

Dường như nàng hơi thất thần, tay vô thức đặt trên bụng dưới.

Tắc Trạch: "Sơ Hoàng, sao tới sớm vậy?"

Sơ Hoàng sững sờ, quay đầu nhìn thấy hai người, vội vàng buông tay đang đặt trên bụng xuống, nét mặt giãn ra, mỉm cười.

Sơ Hoàng: "Đến Linh Đài hóng gió một chút, miễn cho các ngươi tới, lải nhải khiến ta buồn ngủ."

Tắc Trạch quan sát sắc mặt nàng, cẩn thận thăm dò.

Tắc Trạch: "Gần đây có phải tâm trạng ngươi không tốt không?"

Sơ Hoàng nhìn chỗ khác che giấu, nhìn về phía Minh Dạ.

Sơ Hoàng: "Không có gì. Ngược lại là Minh Dạ Thần Quân đột nhiên kết hôn sớm, rất nhiều tiên nữ khóc đến mù mắt."

Minh Dạ: "Ngay cả ngươi cũng trêu ghẹo ta."

Sơ Hoàng: "Nói thật, ta nghe nói tân nương nhà người là yêu tộc trong nước, tuổi còn nhỏ đã gả tới Thần Vực Thượng Thanh xa xôi, khí phách cũng rất dũng cảm. Nếu như không biết ngươi là quân tử số một thiên hạ, ta còn tưởng ngươi mắc nợ phong lưu ở Mặc Hà nữa cơ."

Minh Dạ nhẹ nhàng lắc đầu.

Minh Dạ: "Việc này ... Một lời khó nói hết."

Tắc Trạch khoác vai Minh Dạ.

Tắc Trạch: "Ha ha, không cần giải thích, hôn sự oan uổng này của ngươi làm sao mà có, cả Thần Vực Thượng Thanh có ai mà không biết đâu."

Sơ Hoàng: "Minh Dạ, bây giờ ngươi đã thành hôn với Công chúa Trai Tộc, vậy Thánh Nữ Thiên Hoan thì sao? Tâm ý nàng ta đối với ngươi, kẻ mù lòa cũng nhìn ra được."

Minh Dạ nghiêm mặt.

Minh Dạ: "Ta không có tình cảm gì với Thiên Hoan, trước đây nàng ta là thuộc hạ của ta, sau này vẫn như vậy."

Sơ Hoàng: "Trong lòng ngươi hiểu rõ thì tốt, giờ ngươi đã kết thành phu thê cùng Trai công chúa, dù Tiên - Yêu khác biệt, cũng đừng vì vậy khinh thường người ta, khiến nàng đau lòng. Tục ngữ có câu, "đại nạn không chết ắt có phúc", biết đâu về sau nàng sẽ là "phúc" của ngươi?"

Minh Dạ trầm mặc một lát.

Minh Dạ: "Ta sẽ không."

Tắc Trạch: "Sơ Hoàng, hôm nay ngươi sao vậy, trông cứ như Minh Dạ là người phụ tình, bị ngươi bắt được rồi chất vấn vậy."

Sơ Hoàng sững sờ, giả vờ giả vịt thở dài.

Sơ Hoàng: "Lớn tuổi rồi, nhịn không được nên muốn nhắc vài câu, thanh niên các ngươi nhịn ta chút đi."

Tắc Trạch bỗng nhiên cười hì hì, đưa mặt đến trước mắt Minh Dạ, chỉ vào đôi mắt của mình.

Tắc Trạch: "Hai mắt này của ta có thể nhìn quá khứ và tương lai, có muốn ta xem cho ngươi mối nhân duyên này một chút không?"

Minh Dạ sững sờ, lập tức do dự.

Sơ Hoàng im lặng, đưa tay nắm lấy đầu Tắc Trạch, kéo hắn ra khỏi chỗ Minh Dạ.

Sơ Hoàng: "Tiểu Tắc Trạch, thu lại cái sức mạnh thần thông đó của ngươi đi. Chúng ta đều là thần linh, nhưng nhân duyên không phải do con người điều khiển sao, nếu ngươi nhìn ra mối nhân duyên này không tốt, vậy chẳng lẽ phải chia rẽ đôi lứa, nếu nhân duyên tốt đẹp, hai người sẽ không biết quý trọng. Không biết thì sẽ không lo lắng, cứ để hắn tự sống đi."

Tắc Trạch ngượng ngùng.

Tắc Trạch: "Có lý đấy."

Bỗng nhiên, mấy tia thần quang từ trên trời giáng xuống, đáp xuống bên bờ Thủy Kính.

Minh Dạ: "Người đã đến đông đủ, đi thôi."

Ba người họ đi vào trung tâm Linh Đài.

.

12-6.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, vườn hoa, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Tang Tửu.

Tang Tửu tự làm một bia tập bắn, cắm ở một nơi hẻo lánh trong vườn. Mục tiêu trên bia ngắm là một con người nhỏ đơn giản và có chút lố bịch, trên trán viết hai chữ "Ma Thần".

Trên mũi Ma Thần đã cắm đầy tên, Tang Tửu cầm cây cung sơn mài nhỏ màu đỏ son, trên mặt không mấy vui vẻ, nàng sờ lồng ngực của mình.

Tang Tửu: "Bây giờ mất tiên tủy, lực mũi tên cũng giảm đi tám phần."

Tang Tửu ủ rũ ngồi xuống, mệt mỏi lau mồ hôi, cảm thấy hơi khát nước.

Nàng đảo mắt một vòng, cách đó không xa có một cây tiên nở đầy hoa trắng và trái đỏ, Tang Tửu mừng rỡ phủi mông đứng dậy.

.

12-7.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, vườn hoa, cây quả tiên, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Minh Dạ, Tang Tửu.

Ánh nắng xuyên qua cành lá, Tang Tửu thích thú nằm trên nhánh cây, cánh hoa trên thân cây rơi xuống, nàng cầm một quả tiên đỏ (quả táo), cắn thử một cái, rất giòn, trong vạt áo còn hái mấy quả để đó.

Minh Dạ bước nhanh đi qua, hắn cau mày, dường như có việc còn chưa suy nghĩ thấu đáo, lúc đi đến dưới cây, chợt nghe âm thanh gặm cắn răng rắc.

Minh Dạ dừng bước, nghi ngờ nhìn cái cây.

Minh Dạ (nội tâm): "Ngọc Khuynh Cung nuôi sóc từ khi nào vậy?"

Tang Tửu phát hiện có người, vội vàng trở mình bò dậy, giấu cơ thể trong táng lá um tùm.

Tang Tửu (nội tâm): "Không nhìn thấy ta! Không nhìn thấy ta! Mới gả vào cửa ngày đầu tiên đã leo lên cây, cũng làm mất mặt với Mặc Hà quá rồi."

Tang Tửu chỉ lo ẩn núp, không để ý tới quả để trong tay đang dần trượt xuống, hướng về phía đỉnh đầu Minh Dạ rơi xuống.

Tang Tửu: "Aaa, cẩn thận!"

Minh Dạ nhíu mày, hơi ngả người ra sau, bắt lấy quả tiên đỏ kia.

Minh Dạ: "Ai ở phía trên?"

Tang Tửu xấu hổ đành nhảy từ trên cây xuống, nhánh cây bị nàng lay động, cánh hoa trắng muốt rì rào tung bay, rơi xuống đầy đầu và mặt hai người.

Tang Tửu: "Là ta, là ta."

Tang Tửu ngượng ngùng phủi nhẹ cánh hoa trên vai Minh Dạ, lại lấy cánh hoa trên đầu hắn xuống. Minh Dạ nghiêng đầu né tránh, Tang Tửu càng xấu hổ hơn, quả tiên trong váy rơi vãi dưới đất, tay chân nàng luống cuống, cúi xuống nhặt lên.

Khóe miệng Minh Dạ co giật một chút, muốn cười lại cố nhịn xuống, nghiêm mặt như cũ.

Tang Tửu: "Ta thấy quả tiên nhà chàng tươi tốt, cũng không ai hái, nên ... ăn một ít giải khát."

Minh Dạ (nghi ngờ): "Quả này có thể ăn sao?"

Tang Tửu: "Đúng vậy, đây không phải cây ăn quả nhà chàng sao, chẳng lẽ chàng chưa từng ăn thử?"

Minh Dạ nghẹn họng.

Minh Dạ: "Ta ... cây tiên đã có tuổi thọ vạn năm ở Thượng Thanh này, tự sinh ra tự lớn lên, cho tới bây giờ cũng không có ai hái. Ngược lại là nàng đấy, sao cái gì cũng dám ăn lung tung hết vậy, lỡ như quả này có độc thì sao?"

Tang Tửu xấu hổ vô cùng.

Tang Tửu (nội tâm): "Trời ơi, tuyệt đối đừng nói với ta loại quả này rất quý đó, ta đã ăn rất nhiều."

Tang Tửu nhanh chóng chọn một quả đỏ nhất, lau vào quần áo mấy lần rồi đưa cho hắn.

Tang Tửu: "Không có độc, không có độc, về sau ta sẽ không hái nữa. Cái này cho chàng, chàng cũng nếm thử đi ... "

Minh Dạ cúi đầu nhìn quả tiên đỏ được đưa đến trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng.

Tang Tửu: "Cầm đi mà, ngọt lắm đấy."

Tang Tửu kéo tay trái của Minh Dạ, trực tiếp nhét vào tay hắn.

Minh Dạ bị nàng giữ tay, tay chân đều cứng ngắc.

Tang Tửu: "Ta đi đây, ta về phòng đây!"

Tang Tửu lè lưỡi, xoay người chuồn đi, chạy được một nửa thì quay lại nhặt cung tên của mình, nhanh như chớp biến mất khỏi vườn hoa.

Minh Dạ nhìn quả tiên đỏ trong tay.

.

12-8.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, đại điện, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Minh Dạ.

Quả tiên đỏ đặt cạnh Sa Bàn.

Minh Dạ nhìn nó đến thất thần, một lát sau, hắn do dự cầm quả tiên lên cắn một cái.

Hương vị ngọt ngào tan trong miệng, Minh Dạ vô thức chạm vào bàn tay trái - nơi Tang Tửu đã từng nắm.

Minh Dạ không nhịn được cúi đầu, nở một nụ cười.

.

12-9.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, vườn hoa, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Minh Dạ, Tang Tửu, tiên hầu.

Tang Tửu giương cung, nheo một con mắt, nhắm chuẩn vào hồng tâm.

Minh Dạ từ sau lưng nàng đi qua, sau đó lùi lại, do dự muốn nói rồi lại thôi.

Tang Tửu quay đầu phát hiện hắn.

Tang tửu: "Chào buổi sáng."

Minh Dạ: "Đúng là ăn rất ngon, cảm ơn nàng."

Minh Dạ cúi đầu xuống, vội vã rời đi như chạy trốn.

Tang Tửu ngơ ngác nhìn hắn bỏ đi, lập tức hiểu ra, bật cười.

(cắt cảnh)

Minh Dạ trở lại đại điện, cởi áo giáp xuống, đã nhìn thấy trên bàn đặt một quả tiên đỏ.

Minh Dạ nhịn không được mỉm cười.

(cắt cảnh)

Nhóm tiên nữ ngồi hoặc đứng, ăn hạt dưa và nhìn Tang Tửu luyện bắn cung.

Tang Tửu liên tục bắn ra mấy mũi tên, hầu như đều trúng hồng tâm, nhóm tiên hầu nhao nhao vỗ tay khen ngợi, vui vẻ hoan hô nàng.

Tang Tửu đắc ý, xoa xoa bả vai đau nhức, cắn răng giương cung lần nữa.

Tang Tửu (nội tâm): "Cánh tay đau quá ... "

Minh Dạ thấy thế lắc đầu, đi đến sau lưng nàng, nhịn không được mở miệng.

Minh Dạ: "Cánh tay nâng lên ngang với mũi tên, có thể tiết kiệm chút sức lực."

Tang Tửu giật nảy mình, mũi tên bay cái vèo vào bụi cỏ, ngay cả mép bia ngắm cũng không chạm nổi. Nhóm tiên hầu thấy hắn liền tự động giải tán, ai nấy đi làm việc của mình.

Tang Tửu: "Hả, có ý gì?"

Minh Dạ: "Giương cung của nàng một lần nữa."

Tang Tửu ngoan ngoãn làm theo, Minh Dạ nâng khuỷu tay nàng, nghiêng đầu tới gần quan sát nhắm bắn.

Tang Tửu ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Minh Dạ, mở to hai mắt nhìn.

Minh Dạ: "Như vậy liền có thể ... "

Minh Dạ vừa ngước mắt lên, liền thấy đôi mắt sáng lấp lánh của nàng đang nhìn mình chăm chằm, ánh mắt hai người chạm nhau. Minh Dạ luống cuống buông tay, lùi lại.

Tang Tửu: "Có thể cái gì?"

Minh Dạ: "Không có gì. Ta đi trước."

Minh Dạ quay người, bước nhanh rời đi.

Tang Tửu không hiểu được, sờ sờ đầu.

Tang Tửu: "Xấu hổ cái gì, ta cũng không làm gì chàng."

(cắt cảnh)

Minh Dạ đi vào đại điện, cầm lấy quả tiên đỏ mới trên bàn, phía dưới còn đè một tờ giấy:

"Tìm được quả to nhất trên cây."

Minh Dạ không khỏi mỉm cười, rũ mắt ngửi mùi thơm trên quả, hắn suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đi ra cửa, rồi đột nhiên dừng lại.

-Hồi tưởng 11-41- Minh Dạ: "Nàng cứ yên tâm sống ở Ngọc Khuynh Cung, ta sẽ không đặt chân vào tẩm điện của nàng, sau này hai ta ai làm việc của người nấy, không làm phiền lẫn nhau."

Minh Dạ (nội tâm): "Cũng được, tương lai còn dài."

.

12-10.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, tẩm điện, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Tang Tửu.

Tang Tửu ngáp một cái, mở cửa muốn đi ra, chợt phát hiện dưới mặt đất có thứ gì đó.

Tang Tửu mở hộp gấm ra, bên trong đặt một cây cung khảm sừng xinh đẹp. Trên mảnh giấy có dòng chữ tao nhã:

"Cái này dễ dùng hơn."

Tang Tửu cầm cây cung xoay một vòng, ôm vào lòng, vui vẻ chạy đi.

.

12-11.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Linh Đài, bậc thang, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Minh Dạ, Tắc Trạch, Sơ Hoàng.

Minh Dạ nhìn không chớp mắt, nhanh chóng rời khỏi Linh Đài.

Tắc Trạch khó hiểu, đứng cách đó không xa chậc lưỡi liếc nhìn Minh Dạ rời đi.

Tắc Trạch: "Không đúng. Không đúng nha."

Sơ Hoàng: "Chỗ nào không đúng?"

Tắc Trạch: "Chỗ nào cũng không đúng. Tiểu tử này từng hận không thể ở lại Thần Quân Doanh đủ mười hai giờ một ngày, quanh năm suốt sáng đều nằm trên gối chờ trời sáng, sao mấy ngày này còn biết chạy về nhà?"

Sơ Hoàng phì cười.

Sơ Hoàng: "Chẳng phải đây là đức tính của nam nhân đã thành thân sao?"

Tắc Trạch vẫn lảm nhảm.

Tắc Trạch: "Không được, ta muốn xem thử, trai tinh tiểu nương tử này rốt cục là hoa nhường nguyệt thẹn cỡ nào, lại có thể khiến cây vạn tuế này nở hoa."

Sơ Hoàng (nghi ngờ): "Ngươi định làm gì?"

Tắc Trách kéo Sơ Hoàng đi.

Tắc Trạch: "Đi thôi, đã lâu không đến Ngọc Khuynh Cung làm khách, đi tìm Minh Dạ uống tách trà."

.

12-12.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, góc hẻo lánh trong vườn hoa, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Minh Dạ, Tang Tửu, Tắc Trạch, Sơ Hoàng.

Tắc Trạch lén lén lút lút trốn sau cây, dùng nhánh cây che mặt mình lại nhìn trộm, Sơ Hoàng khoanh tay đứng sau lưng hắn, trợn mắt.

Sơ Hoàng: "Người biết ngươi tới làm khách, người không biết chắc còn tưởng ngươi đến ăn trộm đấy."

Tắc Trạch hung hăng lau mắt.

Tắc Trạch: "Trời ơi, kia là Minh Dạ sao, hay là ta nhìn nhầm?"

Mảnh đất trống cách đó không xa, xung quanh hoa lá sum suê, dường như có thể nhìn thấy hai bóng người.

Minh Dạ đang dạy Tang Tửu luyện kiếm.

Tang Tửu cầm trong tay một thanh kiếm gỗ, vụng về giơ kiếm ra, suýt nữa đâm trúng mặt Minh Dạ.

Minh Dạ bất đắc dĩ, từ phía sau đỡ lấy hai cánh tay nàng, khống chế nàng thực hiện đúng tư thế.

Minh Dạ: "Chiêu này của nàng, không chỉ dễ khiến đồng đội bị thương, còn để lộ khoảng trống dễ khiến kẻ địch có cơ hội."

Tang Tửu: "À, ta thử lại lần nữa."

Tang Tửu ra sức luyện tập, Minh Dạ kiên nhẫn chắp tay đi xung quanh nàng, thỉnh thoảng mở miệng đưa ra lời khuyên. Tang Tửu gật đầu không ngừng, nghiêm túc lắng nghe.

Minh Dạ nhặt một cành cây ở bên cạnh, đối mặt với Tang Tửu.

Minh Dạ: "Đấu với ta không?"

Tang Tửu chuẩn bị sẵn sàng, háo hức thử sức.

Tang Tửu: "Đến đi!"

Minh Dạ mỉm cười, cành cây trong tay lấy yếu thắng mạnh, Tang Tửu hô lên một tiếng, thanh kiếm gỗ bị đánh văng về phía bụi hoa.

Tắc Trạch xem quá chăm chú đột nhiên thấy một thanh kiếm gỗ bay về phía này, hắn giật bắn mình.

Sơ Hoàng nhíu mày, phất tay biến ra một luồng linh lực đỏ.

Mũi kiếm gỗ vốn đã rất gần khuôn mặt Tắc Trạch, bỗng nhiên khoảng không thần quang màu đỏ nhạt hiện ra. Kiếm gỗ bị nuốt vào bên trong, không nhìn thấy nữa.

Trong giây tiếp theo, thần quang xuất hiện bên cạnh Tang Tửu, kiếm gỗ phóng ra từ đó, rơi xuống đất.

Tang Tửu hoang mang cực kỳ, nàng xoay người nhặt kiếm lên cẩn thận kiểm tra.

Tang Tửu: "Á, rõ ràng ta trông thấy kiếm bay hướng kia, sao lại rơi ở chỗ này?"

Minh Dạ đã kịp phản ứng, đi về hướng bụi cây.

Minh Dạ: "Sơ Hoàng Thần Quân, tại sao cũng học theo Tắc Trạch, đến nhà mà không nói một lời vậy?"

Sơ Hoàng và Tắc Trạch đi ra từ sau cái cây.

Sơ Hoàng: "Còn không phải sợ ngươi giấu mỹ nhân trong lầu son, không cho người khác xem sao. Nếu bọn ta thông báo trước, sao có thể thấy một màn tình cảm hòa hợp này?"

Tắc Trạch còn chưa tỉnh táo, đưa mắt nhìn sau lưng Minh Dạ.

Tắc Trạch: "Làm ta sợ muốn chết? Tiểu nương tử của ngươi thật lợi hại, vừa ra tay đã suýt làm ta biến dạng."

Minh Dạ mỉm cười.

Minh Dạ: "Là ta không khống chế tốt chiêu thức, không liên quan đến Tang Tửu."

Tắc Trạch làm bộ buồn nôn, bị Sơ Hoàng liếc một cái.

Sơ Hoàng: "Không ăn được nho thì đừng chê nho chua."

Tang Tửu chạy tới, liên tục hành lễ.

Tang Tửu: "Thực xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận ... "

Tang Tửu ngẩng đầu nhìn Tắc Trạch và Sơ Hoàng.

Tắc Trạch và Tang Tửu bốn mắt chạm nhau, trong nháy mắt, đồng tử Tắc Trạch lóe lên tia thần quang. Tắc Trạch nhíu mày, không nhúc nhích đứng nhìn Tang Tửu.

Tang Tửu chột dạ.

Tang Tửu: "Vị Thần Quân này, ngươi không sao chứ? Có phải là vừa nãy đã bị ta dọa sợ?"

Không gian đột nhiên im phăng phắt.

Sau một lúc, Tắc Trạch chớp mắt.

Tắc Trạch: "Không nghĩ tới, ta với ngươi lại có một đoạn duyên phận."

Minh Dạ nghe vậy nhíu mày.

Minh Dạ: "Tắc Trạch, sao lại nói vậy?"

Tắc Trạch nhìn Minh Dạ, trong mắt dường như cất giấu một bí mật không thể nói ra, đột nhiên mỉm cười rồi khôi phục dáng vẻ không nghiêm túc của mọi ngày.

Tắc Trạch: "Khi cơ duyên đến, tự nhiên sẽ biết thôi. Chỉ là ngươi biết nàng biết, Minh Dạ Tang Tửu không biết."

Tang Tửu (mờ mịt): "Ý gì vậy ạ?"

Tắc Trạch: "Tang Tửu tiểu hữu, hôm nay tùy tiện đến chơi, cũng không mang lễ vật gì cho ngươi, ta cho ngươi bốn chữ nhé?"

Tang Tửu gật gật đầu.

Tắc Trạch: "Kiên định sơ tâm." (Nhớ ý định ban đầu)

Tang Tửu lầm bầm lặp đi lặp lại, trên mặt vẫn đầy hoang mang.

Sơ Hoàng mỉm cười, nhìn Minh Dạ vẫn đang trầm mặc.

Sơ Hoàng: "Xem ra là chuyện chúng ta không thể biết, Tang Tửu cô nương, ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần nhớ rõ lời Tắc Trạch nói là được, sau này sẽ có tác dụng."

Tang Tửu (kinh ngạc): "Người chính là Trụ Thần Tắc Trạch, vị thần cai quản thời gian?"

Tắc Trạch cười tủm tỉm.

Tắc Trạch: "Chính là tại hạ (chỉ Sơ Hoàng) Đây là Vũ Thần Sơ Hoàng, cai quản không gian."

Tang Tửu bừng tỉnh.

Tang Tửu: "Thảo nào kiếm gỗ bay về hướng này, nhưng lại rơi xuống bên cạnh ta, hóa ra là do thần lực chuyển hướng."

Sơ Hoàng: "Nói cũng lạ, không biết lý do gì, nhìn Tang Tửu cô nương, trong lòng ta lại thấy thân thiết. Ta tới vội vàng, cũng không chuẩn bị lễ vật nên tặng ngươi một tia thần lực vậy."

Sơ Hoàng mỉm cười, cầm tay Tang Tửu, đặt hai ngón tay lên lòng bàn tay nàng, một dấu ấn như lông vũ xuất hiện, lóe lên một cái rồi lập tức biến mất.

Sơ Hoàng cũng chọn một điểm trên tay Minh Dạ, thần lực đỏ tinh tế như dây tơ hồng từ lòng bàn tay Tang Tửu chảy về phía Minh Dạ, "sợi tơ hồng" kết nối hai người, biến mất vô hình.

Tang Tửu: "Đây là cái gì?"

Sơ Hoàng: "Đây là sợi thần lực kết nối ngươi và Minh Dạ, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể lập tức xuyên qua thời không đến gặp hắn, nhưng chỉ dùng được một lần."

Tang Tửu (vui mừng): "Đa tạ!"

Minh Dạ nhìn họ một cách khó hiểu.

Minh Dạ: "Cho nên, hôm nay các ngươi tới để tặng lễ vật?"

Tắc Trạch ho khan một tiếng.

Tắc Trạch: "Không phải muốn tìm ngươi uống trà sao, đi, đến phòng trà thôi."

Tắc Trạch đưa tay kéo Minh Dạ đi, Minh Dạ không thể làm gì, để mặc hắn kéo mình.

Minh Dạ, Tắc Trạch và Sơ Hoàng đã đi xa.

Tang Tửu vẫn đứng tại chỗ, nhìn bàn tay trống trơn, cười ngây ngô.

Tắc Trạch: "Từ khi Thiên Hạo Thần Quân quy tiên, ngươi tiếp quản Thần Cung này, ta chưa từng đến đây lần nào nữa. Lại nói, Thánh Nữ Thiên Hoan sao rồi?"

Nghe Tắc Trạch nói đến Thiên Hoan, Minh Dạ cũng lo lắng.

Minh Dạ: "Đang dần khỏi hẳn nhưng vẫn chưa tỉnh lại."

.

12-13.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, phòng Thiên Hoan, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân Vật: Thiên Hoan.

Thiên Hoan nằm trên giường, được bao phủ bởi kết giới trị thương.

Ngón tay Thiên Hoan bỗng nhúc nhích.

.

12-14.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Linh Đài, bên ngoài.
Thời gian: ban đêm.
Nhân Vật: Sơ Hoàng, Đế Miện.

Bầu trời đầy sao chiếu vào linh đài trống rỗng.

Mười hai vị Thần biến mất trong ánh sáng mờ ảo, chỉ còn lại một thân ảnh màu đỏ đứng một mình bên mép đài, thất thần nhìn biển mây, chính là Sơ Hoàng.

-Hồi tưởng-

Trên núi Thái Hoa, mây lượn lờ, Sơ Hoàng thời trẻ và người tình (Đế Miện) âu yếm ôm nhau, lông mày Đế Miện lộ ra khí chất vương giả nhưng y phục lại không có gì đặc biệt.

Đế Miện: "Sơ Hoàng, nàng mang huyết mạch Phượng Hoàng và có địa vị ở Linh Đài, còn ta chỉ là loại phàm phu tục tử có chút tu vi, ta vốn tưởng rằng đời này chỉ có thể ngưỡng mộ nàng, không nghĩ tới còn có thể trở thành phu quân của nàng, ta thật sự rất may mắn ... "

Sơ Hoàng: "Đừng luôn nói những lời này, ta đối tốt với chàng không phải vì bất kỳ thứ gì khác, chỉ nguyện luôn thấu hiểu nhau."

Hai người nhìn nhau cười, ôm lấy nhau.

(cắt cảnh)

Núi Thái Hoa se lạnh, phong cảnh đã không còn tươi đẹp như xưa, Đế Miện mặc y phục ma tu, khuôn mặt không còn ôn hòa nữa.

Khuôn mặt Sơ Hoàng đau khổ.

Sơ Hoàng: "Chàng đã nghĩ kỹ rồi sao, thực sự muốn phục tùng Ma Thần?"

Đế Miện: "Ma Thần có sức mạnh lớn nhất trên đời, ta dưới trướng hắn có thể gây dựng sự nghiệp to lớn, trở thành chúa tể một cõi, Sơ Hoàng, ta làm vậy cũng là vì tương lai của chúng ta ... "

Sơ Hoàng: "Chúng ta? Đế Miện, ta và chàng làm phu thê đã trăm năm, ta chưa từng yêu cầu chàng lập công lớn dựng sự nghiệp gì cả, bây giờ chàng lại chọn hết lòng phục tùng Ma Thần thì không cần lấy ta làm cái cớ."

Đế Miện (cười khổ): "Đúng vậy, nàng là Vũ Thần cao quý, sao lại cần trượng phu như ta lập công lớn dựng sự nghiệp chứ? Vũ Thần đại nhân, nàng đã từng nghiêm túc nghĩ đến trong lòng ta có khát vọng gì, mong muốn gì chưa?"

Sơ Hoàng (nghiến răng): "Không cần phải nói. Quá khứ là ta nhìn lầm ngươi, kể từ hôm nay, từ nay về sau ngươi và ta như tờ hôn thư đã rách. Ta, Sơ Hoàng, không liên quan gì đến ngươi nữa, ngươi nghe rõ chưa?"

Đế Miện sửng sốt.

-Kết thúc hồi tưởng-

Sơ Hoàng chán nản, nhìn xuống bụng mình.

.

12-15.

Đêm ở Ngọc Khuynh Cung.

Trăng khuyết như lưỡi câu, sao trời lấp lánh.

.

12-16.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, tẩm điện, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Tang Tửu.

Tang Tửu ngủ say trên giường, vảy giáp của Minh Dạ bị nàng nắm chặt trong tay.

Yêu khí màu tím tỏa ra từ cơ thể Tang Tửu, cánh tay lộ ra bên ngoài chăn mọc ra một một miếng vảy cứng cáp, lạnh lẽo, màu ngọc trai, có ánh cầu vồng lấp lánh như bên trong vỏ sò.

Tang Tửu trằn trọc không ngủ được, cuối cùng thức dậy, nàng kinh ngạc nhìn yêu khí tràn ngập trên người, làn da bắt đầu biến dị, thấp thỏm lo âu.

.

12-17.

Địa điểm: Mặc Hà, bờ sông, bên ngoài.
Thời gian: buổi chiều.
Nhân vật: Tang Tửu, Tang Hữu.

Sương gió rét buốt, mặt sông gợn sóng lăn tăn, trắng xóa cả một vùng.

Tang Tửu quấn chặt mình trong chiếc áo choàng và mũ trùm đầu, đưa lưng về phía sông, một mình chờ đợi.

Tang Hữu rẽ sóng bước ra, sắc mặt lo lắng, nhìn thấy Tang Tửu, vội vàng bước nhanh tới.

Tang Hữu: "A Tửu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tang Tửu sợ hãi xoay người nhìn ca ca, chậm rãi gỡ mũ trùm đầu xuống, trên mặt nàng cũng xuất hiện vệt sáng nhàn nhạt, tựa như một vết sẹo nhưng hơi khó nhìn thấy.

Tang Tửu: "A huynh, không biết tại sao muội lại biến thành như vậy nữa!"

Tang Hữu giật mình, nắm lấy bả vai Tang Tửu, sắc mặt tối sầm.

Tang Hữu: "A Tửu .... Yêu khí của muội bắt đầu cắn trả (phản phệ) rồi."

Tang Tửu (kinh ngạc): "Ta vốn là Yêu tộc, sao lại bị yêu khi cắn trả?"

Tang Hữu: "Trước đây muội từng có tiên tủy, từ nhỏ đã tu luyện tiên thuật, nội đan và kinh lạc không khác gì tiên nhân. Bây giờ mất đi tiên tủy, lâu ngày yêu tính tích tụ lại, khí đục sinh sôi, như cho thỏ ăn thịt, hổ ăn cỏ, nếu xử lí không cẩn thận, e là sẽ tẩu hỏa nhập ma."

Tang Tửu: "Vậy muội phải làm sao đây?"

Sắc mặt Tang Hữu khó coi, dường như lời kế tiếp khiến hắn khó mở miệng.

Tang Hữu: "A Tửu, muội gả vào Thượng Thanh đã hơn một trăm ngày, Minh Dạ kia ... có phải chưa từng hợp tu cùng muội không?"

Tang Tửu chần chờ không trả lời.

Tang Hữu: "Muội không cần giấu ta, nếu hắn hợp tu cùng muội, hắn đã có thể dùng khí lành thanh lọc khí đục trong cơ thể muội rồi, muội đã không bị yêu khí cắn trả như thế, ngược lại còn có thể duy trì xác tiên, thậm chí nâng cao tu vi. Lúc trước phụ vương cố chấp muốn muội gả vào Thần Vực Thượng Thanh, cũng là có ý định này."

Tang Hữu nhìn khuôn mặt muội muội, dường như đã gầy đi mấy phần, trong giọng nói còn mang theo hận ý.

Tang Hữu: "Con giao long kia đối xử tệ bạc với muội à?"

Tang Tửu vội vàng khoát tay.

Tang Tửu: "Không có, không có, Minh Dạ chàng ... là người rất tốt."

Tang Hữu cười lạnh.

Tang Hữu: "Rất tốt? Để muội phòng không gối chiếc hơn trăm ngày, người làm phu quân như hắn tốt chỗ nào? A Tửu, trở về đi, ta và phụ vương nghĩ cách áp chế yêu khí cho muội."

Tang Tửu: "Không được, ta phải quay lại đó, huynh thề đi, không được nói cho cha biết, để cha lo lắng vô ích."

Tang Hữu vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi, quay người muốn đi.

Tang Tửu: "Huynh muốn làm gì?"

Tang Hữu cầm kiếm, nhìn lại, trong mắt hắn hiện lên tia sát khí.

Tang Hữu: "Nếu muội đã khó mở lời, ta với tư cách ca ca nên đến thăm đứa em rể này, hỏi thay muội vì sao hắn lại đối xử với muội như vậy?"

Tang Tửu cũng tức giận, nàng xông lên kéo cánh tay Tang Hữu.

Tang Tửu: "Sao huynh lại vô lý như vậy? Muội đã không biết chuyện yêu khí cắn trả, Minh Dạ có lẽ cũng không biết. Hôm nay biết rồi, muội sẽ nói rõ với chàng, chưa gì đã muốn giương cung bạt kiếm rồi? Sớm biết như vậy, muội không nói với huynh rồi."

Tang Hữu nghẹn họng không trả lời được, cũng không thể làm gì.

Tang Hữu: "Ta ... huynh đang cảm thấy bất công thay muội."

Tang Tửu: "Con đường này do muội chọn, muội cũng là người muốn gả đi, không có gì bất công cả. Huống hồ, chàng ấy cũng không đối xử lạnh nhạt với muội, ngược lại còn dạy muội rất nhiều kiếm pháp và bắn cung, công phu tiến bộ rất lớn."

Tang Hữu: " ... Kiếm pháp bắn cung?"

Tang Tửu: "Đúng vậy. (Bĩu môi) không thể nói rõ hết với huynh được, sắc trời không còn sớm, Minh Dạ chắc cũng sắp trở về rồi, muội sẽ quay lại Thần Vực Thượng Thanh để nói chuyện hợp tu cùng chàng ấy."

Tang Hữu: "Muội, muội cứ vậy trực tiếp nói với hắn?"

Tang Tửu chớp mắt mấy cái.

Tang Tửu: "Nếu không thì sao?"

Tang Hữu bật cười, xoa đầu của muội muội.

Tang Hữu: "Được, muội đi đi. A Tửu, dù có chuyện gì xảy ra, nhớ về nhà, trở lại Mặc Hà, không cần biết lý do là gì, a huynh mãi mãi luôn sát cánh bên muội."

Tang Tửu gật đầu, phất phất tay rời đi.

.

12-18.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, đường mòn trong vườn hoa, bên ngoài.
Thời gian: buổi chiều.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.

Mặt trời lặn về Tây, ánh nắng ấm áp tràn ngập khu vườn đầy tiên cảnh, Tang Tửu đi tới đi lui, nhìn ra phía xa.

Minh Dạ từ xa đi tới, liền nhìn thấy Tang Tửu đi đi lại lại trên con đường đầy hoa, vô thức mỉm cười.

Minh Dạ bước tới.

Minh Dạ: "Sao không đi luyện tập ... "

Tang Tửu (ngắt lời): "Chàng có nguyện ý hợp tu cùng ta không?"

Minh Dạ sững sờ.

Minh Dạ: "Cái gì?"

Tang Tửu vén tay áo lên cho hắn nhìn làn da dị dạng đang tỏa ra ánh sáng đỏ trên tay mình.

Tang Tửu: "Yêu khí muốn cắn trả ta. Nghe nói hợp tu có thể dùng khí lành của Tiên Quân thanh lọc khí đục của yêu khí, nếu chàng không đồng ý, ta nghĩ cách khác vậy."

Minh Dạ nhíu mày, duỗi ra ngón tay ra chạm  vào cánh tay của nàng, quả nhiên đã cảm nhận được yêu khí.

Minh Dạ: "Đúng là đã tích tụ rất nhiều khí đục. Đều trách ta trước đó không phát hiện ra ... nàng đi theo ta."

Tang Tửu (ngạc nhiên): "Đi đâu?"

Minh Dạ đưa mắt nhìn, một đình hóng mát nhỏ và tinh xảo thấp thoáng trong bụi hoa.

.

12-19.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, vườn hoa, đình hóng mát, bên trong.
Thời gian: buổi chiều.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.

Minh Dã dẫn Tang Tửu vào trong đình hóng mát, khẽ phất tay áo, màn trúc bốn phía buông xuống, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Minh Dạ quỳ một chân xuống đất, chỉ vị trí đối diện mình.

Minh Dạ: "Ngồi."

Tang Tửu thấp thỏm ngồi xuống.

Tang Tửu: "Ngay, ngay chỗ này?"

Minh Dạ: "Gió ở đây trong lành, thích hợp cùng nhau hợp tu."

Tang Tửu cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.

Minh Dạ: "Nhắm mắt lại, hít thở cùng ta."

Tang Tửu nhắm mắt và thở ra.

Trước ngực Minh Dạ, một quả cầu sáng màu bạc sáng lên, khí lành hiện lên quanh thân. Cùng lúc đó, ngực Tang Tửu cũng hiện lên một quả cầu sáng màu tím, yêu khí quấn quanh thân thể nàng.

Khi cả hai thở ra, khí lành và khí đục từ trong miệng tuôn ra, quấn quanh ở giữa hai người, hòa quyện vào nhau.

Tang Tửu lặng lẽ hé mắt nhìn trộm Minh Dạ.

Tang Tửu (nội tâm): "Thì ra hợp tu là như vậy, a huynh cứ ấp a ấp úng, ta còn tưởng là chuyện khó nói thế nào."

.

12-20.

Địa điểm: Mặc Hà, Thủy TInh Cung, đại điện, bên trong.
Thời gian: buổi chiều.
Nhân vật: Tang Hữu, Trai Vương.

Tang Hữu hắt hơi một cái.

Lão Trai Vương đang cắt tỉa bồn cây ngẩng đầu lên, thở dài nặng nề.

Trai Vương: "Chắc là Tiểu Tửu đang nhớ con."

.

12-21.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, vườn hoa, đình nghỉ mát, bên trong.
Thời gian: buổi chiều.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.

Hơi thở của Minh Dạ và Tang Tửu hòa quyện vào nhau, hơi thở bạc và tím giữa hai người dệt thành hào quang, chảy ra từ miệng này và đi vào miệng kia.

Tiên khí màu bạc chảy vào cơ thể Tang Tửu, Tang Tửu nhắm chặt hai mắt, trán rịn đầy mồ hôi. Nàng run rẩy mở to mắt, ánh mắt sáng lấp lánh.

(Chèn cảnh) Trong ngực Tang Tửu, một viên yêu đan tỏa ra ánh sáng, khí lành vây quanh.

Trán Minh Dạ cũng thấm ướt bởi một tầng mồ hôi mỏng, khí đục màu tím của Tang Tửu chảy vào bên trong cơ thể khiến hắn khẽ nhíu mày.

(Chèn cảnh) Trong cơ thể Minh Dạ, một viên nội đan màu bạc xán lạn bị nhiễm yêu khí.

Minh Dạ: "Tang Tửu, tiến lại gần đây."

Tang Tửu đành phải bò lên phía trước mấy bước, khoảng cách hơi thở giao thoa giữa hai người bỗng nhiên rút ngắn, khí lành màu bạc ngày càng nhiều và khí đục tím đã bị thiêu đốt không ít.

Tang Tửu (nội tâm): "Mệt mỏi quá ... "

Khí đục liên tục bị rút ra khỏi cơ thể Tang Tửu, khí lành được rót vào không ngừng. Tang Tửu choáng váng, tiến đến gần nguồn khi lành theo bản năng.

Tang Tửu nghiêng về trước từng chút một, rốt cục nhịn không được chồm người qua, chặn nguồn khí lành chảy ra ngoài - miệng Minh Dạ.

Minh Dạ ngạc nhiên mở mắt, khuôn mặt Tang Tửu kề sát, tựa như Tang Tửu đã uống say, hấp thụ năng lượng nhiều đến chóng mặt. Toàn thân Minh Dạ cứng đờ, đưa tay đỡ lấy bả vai Tang Tửu, muốn đẩy nàng ra. Tang Tửu nhận ra động tác của hắn, vô thức vươn cánh tay và ôm lấy hắn.

Trong nháy mắt, mặt Minh Dạ đỏ lên, bàn tay muốn đẩy Tang Tửu ra cũng đông cứng tại chỗ.

Mối liên kết giữa hai người giờ chỉ còn là không khí trong lành thuần khiết. Tang Tửu dường như kiệt sức vì loại "hợp tu" này, cánh tay đang ôm lấy Minh Dạ buông lõng, Tang Tửu mềm nhũn ngã xuống.

Minh Dạ vội vàng ôm lấy nàng.

.

12-22.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, vườn hoa, đình hóng mát, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.

Mặt trăng lên mặt trời lặn, trong hoa viên, vầng trăng sáng treo giữa trời, tiếng côn trùng hót véo von.

Tang Tửu nằm trong ngực Minh Dạ, lờ mờ mở to mắt. Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Minh Dạ, mỉm cười ngây ngô.

Tang Tửu: "Chàng ở gần ta như vậy, ta đang nằm mơ sao ... "

Minh Dạ dùng cánh tay đỡ đầu của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ.

Minh Dạ: "Nàng vừa ngủ thiếp đi."

Tang Tửu tựa như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng vén ống tay áo lên nhìn, phát hiện làn da đã trở lại bình thường. Tang Tửu uể oải thở dài.

Tang Tửu: "Thì ra không phải nằm mơ, cho nên, ta phải ngồi dậy rồi đúng không?"

Minh Dạ buồn cười.

Minh Dạ: "Nàng có thể nằm thêm một lát nữa."

Vì vậy, Tang Tửu hạnh phúc nhắm mắt lại.

Tang Tửu: "Được nha, vậy ta nằm thêm một lát, lát nữa thôi."

.

12-23.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, gian phòng của Thiên Hoan, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Thiên Hoan, tiên hầu.

Thiên Hoan mở mắt. Kết giới trị thương đã được hấp thu vào cơ thể nàng ta.

Nàng ta chậm rãi đứng dậy, nhìn tay mình, triệu hồi tiên lực, trên đầu ngón tay có ánh sáng trắng chuyển động.

Thiên Hoan (nội tâm): "Kết giới trị thương này, hẳn đã tiêu tốn rất nhiều bảo vật trong đất trời."

Nàng ta khoác y phục đi ra cửa.

Tiên hầu canh cửa bế quan bừng tỉnh, cực kỳ ngạc nhiên.

Tiên hầu A: "Thánh Nữ Thiên Hoan! Quá tốt rồi, ta đi báo cho Thần Quân!"

Thiên Hoan mỉm cười.

Thiên Hoan: "Không cần, ta tự mình đi gặp chàng. Đa tạ chàng vì đã bố trí kết giới trị thương cho ta."

Tiên hầu muốn nói lại thôi, Thiên Hoan nhíu mày.

Thiên Hoan: "Sao vậy?"

Tiên hầu A: "Lúc này Thánh Nữ đi, e là không tiện ... Thần Quân đang cùng ... đang cùng phu nhân tu luyện."

Sắc mặt Thiên Hoan đột nhiên thay đổi.

Thiên Hoan: "Phu nhân? Minh Dạ chưa có thành hôn, lấy đâu ra phu nhân!"

Thiên Hoan vội vàng xông ra ngoài.

.

12-24.

Ngọc Khuynh Cung.

(cảnh này bị xóa)

.

12-25.
Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, vườn hoa, bên ngoài.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Thiên Hoan.

Thiên Hoan vội vàng băng qua vườn hoa, đột nhiên bị thứ gì đó hấp dẫn, nàng ta dừng bước.

Trong đình hóng mát, đèn đuốc mờ ảo, màn che buông xuống.

Thiên Hoan nhìn chăm chú vào khe hở trên màn trúc. Một cơn gió thổi qua, màn trúc bị thổi tung.

Thiên Hoan hoảng hốt, ngây người tại chỗ.

.

12-26.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, vườn hoa, đình hóng mát, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu, Thiên Hoan.

Tang Tửu duỗi người, đứng dậy khỏi vòng tay Minh Dạ.

Minh Dạ: "Bây giờ nàng cảm thấy thế nào?"

Tang Tửu nhắm mắt cảm nhận.

(Chèn cảnh) Yêu đan của Tang Tửu đã khôi phục lại thành màu tím nhạt, không những vậy còn có khí lành màu bạc vờn xung quanh.

Tang Tửu: "Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, gần giống như lúc còn tiên tủy."

Sắc mặt Minh Dạ tối sầm.

Minh Dạ: "Sau này, nếu nàng lại có khí đục tích tụ nữa thì hãy tới tìm ta bất cứ lúc nào."

Tang Tửu cười rạng rỡ.

Tang Tửu: "Được. Đúng rồi, suýt nữa quên mất."

Nàng đứng lên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người tìm trong ống tay áo, giả vờ thần bí.

Minh Dạ tò mò nhìn.

Tang Tửu đột nhiên móc ra một quả tiên đỏ rực, giơ lên trước mặt Minh Dạ.

Tang Tửu: "Cho chàng, đa tạ chàng vì hôm nay đã giúp đỡ ta."

Minh Dạ không khỏi mỉm cười, nhận lấy quả tiên đỏ kia.

Minh Dạ: "Không cần khách khí."

Tang Tửu lung la lung lay đứng lên, mất thăng bằng, té nhào vào người Minh Dạ.

Minh Dạ xấu hổ rũ mắt, Tang Tửu vội vàng trở mình đứng dậy, giơ tay lên.

Tang Tửu: "Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi đột nhiên chân nhũn ra ... Ta, ta đi về trước, ngủ ngon."

Minh Dạ vẫn cúi mắt xuống như cũ, không dám nhìn nàng.

Minh Dạ: "Ngủ ngon."

Tang Tửu vén rèm lên, cẩn thận bước từng bước, căng thẳng rời đi.

Minh Dạ cầm quả tiên đỏ kia, nở một nụ cười, đi ra một hướng khác của đình hóng mát.

Hắn xốc màn trúc lên, liền thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thiên Hoan đứng bên ngoài.]

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top