Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kịch bản phim: Minh Dạ đến Hoang Uyên tìm hai anh em Hữu Tửu đưa về căn nhà trúc, Dạ Tửu tâm sự trong đêm khuya. (12 cảnh)

[15-26.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, nhà giam, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Thiên Hoan, Dương Hách.

Thiên Hoan nghe Dương Hách báo cáo tình hình bên ngoài xong thì toàn thân co quắp, ngã ngồi xuống đất.

Dương Hách: “Thánh Nữ bớt giận, Minh Dạ thần quân quyết không tái tạo tiên tủy, cũng không thể thả Người đi. Các trưởng lão đã tận lực, tốt xấu gì cũng bảo toàn được tính mạng của Người.”

Thiên Hoan: “Bảo toàn tính mạng? Ta không có tiên tủy, lại bị giam ở cái nơi quỷ quái tối tăm không ánh mặt trời này, dù không bị hành hình bằng sét cũng có thể sống được mấy năm nữa đâu, bất quá chỉ là đang chờ chết thôi. Minh Dạ, lòng dạ chàng thật độc ác … “

Dương Hách: “Thánh Nữ ... “

Thiên Hoan càng nói càng tức giận, trong mắt hiện lên tia điên cuồng.

Thiên Hoan: “Nực cười! Phụ thân ta đối với chàng ân trọng như núi, chàng lại không muốn tái tạo tiên tủy cho ta. Minh Dạ, nếu chàng đã không muốn cứu ta, cũng đừng nghĩ có thể cứu được con trai tinh đọa ma kia … (nhìn quản ngục) Ngươi lại đây.”

Dương Hách tiến lên trước, Thiên Hoan nhỏ giọng phân phó.

Thiên Hoan: “Nói với các trưởng lão, ném vào Hoang Uyên trước, sau đó … “

Dương Hách vừa nghe vừa ghi lòng tạc dạ, liên tục gật đầu.

.

15-27.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, đại điện, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tân Phong.

Minh Dạ vừa xem xét Băng Tinh Vạn Năm, vừa hỏi Tân Phong.

Minh Dạ: “Người của tộc Đằng Xà đã trở về?”

Tân Phong: “Đúng vậy, họ đã rời khỏi Thần Vực Thượng Thanh.”

Minh Dạ: “Làm sao họ biết được ta đã tịnh hóa Tẩy Tủy Ẩn, còn dùng nó để tái tạo tiên tủy?”

Tân Phong (suy đoán): “Có thể là nghe được tin đồn?”

Minh Dạ (trầm ngâm chốc lát): “Phái người theo dõi Vụ Sơn, báo cáo cho ta tất cả các hoạt động hàng ngày của đám trưởng lão đó.”

Tân Phong: “Rõ.”

Tân Phong khoanh tay nhận lệnh, đang chuẩn bị rời đi, lại lo lắng quay lại nói tiếp.

Tân Phong: “Thần Quân, Người dùng Hỏa Dương Đỉnh tịnh hóa Tẩy Tủy Ấn, vừa tiêu hao không ít tu vi, giờ còn phải luyện hóa Băng Tinh Vạn Năm, cái này … thuộc hạ lo lắng … “

Minh Dạ xua tay, ngay lập tức đánh gãy lời hắn.

Minh Dạ: “Ta hiểu rõ thân thể của mình, không cần dài dòng.”

Tân Phong không còn lựa chọn nào khác đành hành lễ cáo lui.

Minh Dạ đi đến chỗ Băng Tinh Vạn Năm, bắt đầu làm phép, phóng thích thần lực, luyện hóa Băng Tinh Vạn Năm.

Minh Dạ (nội tâm): “Đợi ta luyện thành linh khí, sẽ đi gặp Tang Tửu. Chỉ mong lòng nàng được an ủi, quay về chính đạo.”

.

15-28.

Địa điểm: Vụ Sơn, Địa lao, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Tang Hữu, các trưởng lão tộc Đằng Xà.

Cửa địa lao ầm một tiếng mở ra, các trưởng lão tộc Đằng Xà thô bạo kéo Tang Hữu đang thoi thóp ra ngoài.

Tang Hữu: “Các ngươi muốn làm gì?”

Toàn thân Tang Hữu bê bết m.á.u, các vết thương trên người đều rách toạc rất đáng sợ. Trưởng lão tộc Đằng Xà dùng quyền trượng hình rắn hung hăng đánh mạnh vào đầu Tang Hữu.

.

15-29.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, tẩm điện, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Tang Tửu, Dương Hách.

Trên đầu giường đặt một quả táo đã chín đỏ, bên trên còn đọng lại một ít không khí trong lành, phát ra ánh sáng rực rỡ trong đêm tối.

Tang Tửu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một bóng người đẩy cửa bước vào, Tang Tửu cảnh giác.

Người đến là quản ngục của Tộc Đằng Xà, Dương Hách, nhưng Tang Tửu không biết hắn.

Tang Tửu: “Ngươi là ai?”

Dương Hách: “Tang phu nhân không cần quan tâm đến thân phận của ta làm gì, chỉ cần biết ta tới giúp phu nhân là được rồi.”

Dương Hách đưa cho Tang Tửu một viên ngọc trai bóng loáng.

Tang Tửu kinh ngạc, gần như sắp khóc.

Tang Tửu: “Đường vân trên ngọc trai này là a huynh … A huynh vẫn còn sống?”

Dương Hách (gật đầu): “Lệnh huynh Tang Hữu thực sự vẫn còn sống, ta đến chính là để nói cho phu nhân biết bây giờ huynh ấy đang trọng thương, hiện đang ở Hoang Uyên. Nếu không ai cứu giúp, chỉ sợ là không sống được bao lâu.” 

Tang Tửu: “Hoang Uyên ra sao rồi?”

Dương Hách: “Sau Thần Ma đại chiến, nơi đó trở thành địa điểm phong ấn yêu ma, e là giờ phút này lệnh huynh đang bị các yêu ma cắn xé.”

Tang Tửu nghe vậy lo lắng không thôi.

Dương Hách: “Nếu phu nhân muốn cứu huynh ấy, ta có thể giúp Người cởi dây trói Nhược Thủy.”

Tang Tửu sửng sốt, ý thức được chuyện gì đó, nàng nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt dần hiện lên tia bất an, không trả lời.

Tang Tửu: “Tại sao lại giúp ta?”

Dương Hách: “Ta bất bình thay phu nhân mà thôi, Tang phu nhân có biết thần quân đã ân xá cho Thiên Hoan không, tha tội c.h.ế.t cho nàng ta không?”

Tang Tửu nghe xong chỉ cảm thấy yêu khí trong lồng ngực dâng trào, đau đớn cùng phẫn nộ một lần nữa lại bùng cháy hừng hực.

Tang Tửu: “Tại sao?”

Dương Hách (lắc đầu): “Ta cũng chỉ nghe nói vậy thôi, nếu phu nhân muốn biết thì nên tự mình hỏi Minh Dạ thần quân.”

Dương Hách mỉm cười, gõ nhẹ đầu ngón tay, cởi bỏ dây trói Nhược Thủy.

Dương Hách: “Phu nhân, có thể đi ngay bây giờ … “

Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Dương Hách đã đông cứng, không thể tin cúi đầu nhìn xuống.

Kiếm Trấn Thủy ngập tràn yêu khí đã xuyên qua thân thể hắn.

Dương Hách: “Tại sao, vì cái gì chứ … “

Tang Tửu lạnh lùng nhìn thân hình từ từ trượt xuống của tên quản ngục.

Tang Tửu: “Ngươi là người của tộc nhân Thiên Hoan sao? Ả muốn để ta đi Hoang Uyên chịu c.h.ế.t đúng không?”

Dương Hách lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tang Tửu: “Minh Dạ tha cho nàng ta một lần cũng không sao. Ta sẽ cứu a huynh sống sót ra khỏi Hoang Uyên, sau đó tới g.i.ế.t Thiên Hoan và tộc nhân của ả ta.”

Tang tửu rút Kiếm Trấn Thủy ra, nhấc chân bước qua x.á.c hắn bỏ đi.

Quả táo đỏ rơi xuống mặt đất.

.

15-30.

Địa điểm: Hoang Uyên, đường đi, bên ngoài.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Tang Tửu.

Tiếng gió gào thét truyền đến, Tang Tửu rơi xuống Hoang Uyên, nàng cầm chặt trường kiếm trong tay, tìm kiếm thân ảnh Tang Hữu giữa chốn đồng không mông quạnh.

Tang Tửu: “A huynh! Tang Hữu! Huynh ở đâu?”

đột nhiên, kết giới bên ngoài Hoang Uyên sáng lên, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Tang Tửu.

Tắc Trạch: “Tang Tửu … “

Tang Tửu vui mừng.

Tang Tửu: “A huynh? Không, không đúng … Tắc Trạch thần quân? Là Người sao?”

Tắc Trạch: “Là ta. Tang Tửu, Hoang Uyên không phải nơi nên đến, ngươi vốn là Yêu, càng đi về phía trước càng tối tăm, ánh sáng sẽ biến mất. Tang Tửu, đi khỏi đây ngay.”

Tang Tửu: “Không tìm được a huynh, ta sẽ không đi đâu hết.”

Tắc Trạch: “Tang Tửu, đừng cố chấp như vậy! Bên trong Hoang Uyên đều là yêu ma, ngươi không xử lý được đâu. Minh Dạ đang ở đâu? Sao lại để ngươi đến đây một mình?”

Tang Tửu cắn chặt răng, không trả lời, tiếp tục bất chấp gió lớn đi về phía trước.

.

15-31.

Trên bầu trời, ngày và đêm thay đổi.

.

15-32.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, Ngọc Khuynh Cung, đại điện, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tân Phong, Hồng Châu.

Minh Dạ gần như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, mặt đầy mồ hôi, bờ môi tái nhợt.

Băng Tinh Vạn Năm được bao bọc bởi linh lực màu bạc, lộ ra ánh sáng rực rỡ.

Chàng mở mắt ra, Băng Tinh Vạn Năm cuối cùng cũng luyện hóa thành một cái chén nhỏ.

Minh Dạ cầm chén Tinh Thể Băng trên tay, ổn định lại hô hấp.

Minh Dạ: “Với chén Tinh Thể Băng này, tiếp theo tất cả những gì cần làm là tìm di hài của Thủy tộc Mặc Hà .. “

Tân Phong vội vàng đi vào trong điện, Minh Dạ liền cảm thấy trán mình giật giật.

Minh Dạ: “Sao lại gấp gáp như vậy?”

Tân Phong: “Thần quân, binh lính phái đi hồi báo, các trưởng lão tộc Đằng Xà có hành động khả nghi, bọn họ thừa dịp tối muộn đã liên hệ người của Ngọc Khuynh Cung!”

Minh Dạ nhíu mày, đang định trả lời thì thấy Hồng Châu chạy vào trong điện, đứng lại thở hổn hển.

Hồng Châu: “Thần quân, không xong rồi, không thấy Tang phu nhân ở đâu hết, bên trong tẩm điện còn có một thiên binh đã chết!”

Minh Dạ chỉ cảm thấy cổ họng tràn ra một mùi ngai ngái, khóe miệng đỏ au.

Tân Phong và Hồng Châu giật nảy mình.

Minh Dạ lau đi m.á.u tươi, đứng lên bỏ đi.

.

15-33.

Địa điểm: Thần Vực Thượng Thanh, nhà giam, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Thiên Hoan.

Thiên Hoan ôm gối ngồi dưới đất, nhìn thấy cửa nhà lao bị đẩy ra, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười có mấy phần điên cuồng.

Thiên Hoan: “Minh Dạ, chàng xem, chàng vẫn đến gặp ta.”

Minh Dạ (giận không kiềm được): “Ngươi đã làm cái gì?”

.

15-34.

Địa điểm: Hoang Uyên, dưới vách đá, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Tang Tửu, Tang Hữu.

Sau một đêm bận rộn tìm kiếm, cả thể xác và tinh thần Tang Tửu đều mệt mỏi.

Vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng nhìn thấy dưới vách đá cách đó không xa có rất nhiều yêu ma chen chúc, tựa như đang hút cái gì đó, Tang Tửu chợt thấy không ổn, định thần nhìn lại phát hiện thứ rách nát trên mảnh đất chính là vải vóc trên y phục Tang Hữu.

Tang Tửu: “Dừng tay!”

Tang Tửu triệu hồi Kiếm Trấn Thủy, chém thẳng vào đám yêu ma kia, các yêu ma lập tức lách mình tránh đi, có con né không kịp liền bị kiếm Trấn Thủy gây thương tích, bay tán loạn trong không trung và phát ra tiếng kêu quái dị.

Bầy yêu ma tản ra, Tang Tửu nhìn chăm chú mặt đất, Tang Hữu nằm trên mặt đất, khuôn mặt vàng vọt như tờ giấy, nằm yên không nhúc nhích. Tang Tửu chạy đến, dùng bàn tay đang run rẩy kịch liệt bắt mạch cho a huynh.

Tay cảm nhận được mạch đập vô cùng yếu ớt, trong chốc lát Tang Tửu cảm thấy vui buồn đan xen, nước mắt tuôn như suối.

Tang Tửu: “Tốt quá, huynh còn sống. A huynh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, muội tới muộn … muội mang huynh rời khỏi nơi này.”

Tang Tửu cúi người cõng Tang Hữu lên, thân hình chao đảo một cái, cố gắng đứng vững, Tang Tửu cõng Tang Hữu, khó khăn xoay người lại.

Bỗng nhiên, xung quanh truyền đến tiếng gầm rú của yêu ma, vô số hắc khí bay đến, vây chặt hai huynh muội.

Tang Tửu nắm chặt Kiếm Trấn Thủy trong tay.

Tang Tửu: “Tránh ra.”

Yêu ma A: “Ôi, ta còn thắc mắc đây là cái gì? Hóa ra là hai con trai tinh nhỏ, bị nhốt lâu như vậy, cũng sắp c.h.ế.t đói rồi, hôm nay rốt cục đã có thể ăn no nê … “

Yêu ma B: “Còn không phải sao, tại sao có một con trai tinh đến vỏ cũng không có? Ngay cả mình còn không bảo vệ được, còn muốn bảo vệ người khác, thật sự đáng thương a.”

Các yêu ma cười quái dị, từ không trung sà xuống.

Tang Tửu đành phải cẩn thận đặt Tang Hữu xuống, nàng nhìn thoáng qua khí thức yếu ớt của a huynh, đứng vững trước mặt a huynh, vung kiếm về phái yêu ma.

Kiếm Trấn Thủy lướt qua, yêu ma hét lên và tan biến, nhưng yêu ma ngập trời, g.i.ế.t mãi không hết, Tang Tửu phòng thủ không kịp, bị cắn mất một mảnh da thịt, Tang Tửu cắn răng chịu đựng cơn đau, kiến quyết bảo vệ Tang Hữu.

Yêu ma không ngừng đáp xuống, cắn xé thân thể nàng, cơ thể Tang Tửu đầy vết thương, ma khí xuyên qua vết thương chảy vào trong cơ thể nàng, đôi mắt nàng càng ngày càng đỏ, ma văn trên trán cũng ngày một hiện rõ.

.

15-35.

Địa điểm: Hoang Uyên, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Thiên Hoan, các trưởng lão tộc Đằng Xà, các thiên binh.

Thiên Hoan bị trói bởi Nhược Thủy, dẫn Minh Dạ đến lối vào Hoang Uyên.

Thiên Hoan: “Chính là chỗ này, chắc hẳn nàng ta đi vào đó lâu lắm rồi, nếu chàng muốn cứu nàng ta thì tốt nhất là nhanh cái chân lên.”

Minh Dạ (kinh hãi): “Đây là Hoang Uyên … ngươi dám lừa nàng ấy xuống dưới đó?”

Thiên Hoan cười nhạo một tiếng, dù hận vẫn ung dung nhìn Minh Dạ.

Minh Dạ lo lắng cho Tang Tửu, không muốn trì hoãn thêm nữa, vì vậy quay đầu bàn giao cho đám thân tín phía sau.

Minh Dạ: “Tân Phong, ta đi rồi sẽ về ngay, coi chừng phạm nhân.”

Minh Dạ lách mình, biến mất ở lối vào.

Thiên Hoan nhìn Tân Phong và những thân tín đang canh giữ bên cạnh mình, khóe môi hơi cong lên.

Đột nhiên, vô số ám khí hình dáng kì dị bay đến từ bốn phía, Tân Phong cùng đám thân tín không kịp phản ứng, ngã hết ra đất.

Các trưởng lão của tộc Đằng Xà xuất hiện với võ trang đầy đủ.

Trưởng lão tộc Đằng Xà: “Thánh nữ thứ tội, chúng thần tới muộn.”

Thiên Hoan: “Nếu Minh Dạ thần quân đã không để tâm đến thân phận, xông vào Hoang Uyên làm anh hùng cứu mỹ nhân. Vậy Ngọc Khuynh Cung kia nên trả lại cho tộc Đằng Xà chúng ta.”

Thiên Hoan đá một cái vào t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất của Tân Phong.

Thiên Hoan: “Đi, theo ta về Thần Vực Thượng Thanh.”

.

15-36.

Địa điểm: Hoang Uyên, dưới vách đá, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu, Tang Hữu.

Vô số yêu ma đen kịt như giòi trong xương, bò khắp thân thể mảnh khảnh của Tang Tửu, hoàn toàn bao phủ nàng, rốt cục Tang Tửu không chịu nổi nữa, hét lên trong đau đớn.

Tang Tửu: “AAAAAAAAAA!”

Ma khí bộc phát từ trong ra ngoài, yêu ma bị đánh bay ra xa. Tang Tửu lung lay sắp ngã, thân ảnh chợt lóe lên.

Ma văn trên trán trên trán dần hoàn chỉnh và bắt mắt, đôi mắt đỏ hoe đờ đẫn, tựa nhau mất đi lí trí. Nàng đưa tay bắt lấy một yêu ma đang có ý định bỏ trốn, hài lòng nuốt luôn nó.

Minh Dạ vừa đến đã thấy cảnh này.

Minh Dạ: “Tang Tửu!”

Tang Tửu hoàn toàn đã đoạ ma, nàng ngẩn người, quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy thần quân mặc chiến giáp màu bạc của ngày xưa, thánh khiết uy nghiêm, giờ đây trong mắt đầy thống khổ cùng kinh ngạc.

Minh Dạ: “Tang Tửu, tỉnh lại đi … đừng tiếp tục sa đọa nữa.”

Tang Tửu nghe vậy cười quái dị.

Tang Tửu: “Sa đoạ? Minh Dạ, chàng thật buồn cười, thần quân tiên tử các ngươi làm chuyện xấu mới gọi là sa đọa. Ta vốn chỉ là con trai tinh bẩn thỉu, thấp hèn dưới đáy sông. Đối với ta mà nói, hết thảy mọi thứ nên như thế này, không phải sao?”

Minh Dạ đau lòng lắc đầu, đi về phía Tang Tửu.

Minh Dạ: “Tang Tửu, cùng ta trở về đi, ta cùng nàng đối mặt với những lỗi lầm trong quá khứ.”

Tang Tửu vô thức lui về sau, rút kiếm ra, toàn thân ma khí lượn lờ.

Tang Tửu (cười lạnh): “Cùng ta đối mặt? Minh Dạ, mười vạn oan hồn (linh hồn vô tội) của Mặc Hà, chàng muốn đối mặt như thế nào? … Tại sao ta phải cần chàng bồi ta?”

Minh Dạ: “Tang Tửu … “

Mũi kiếm của Tang Tửu chỉ thẳng vào Minh Dạ, để ngăn chàng tiếp tục áp sát.

Tang Tửu: “Minh Dạ, ta hỏi chàng, thiên binh tàn sát Mặc Hà là thuộc hạ của chàng?”

Minh Dạ: “Ta là Chiến Thần trong các vị thần, các thiên binh và thiên tướng đều là thuộc hạ của ta. Nhưng chuyện tàn sát tuyệt đối không phải do ta ra lệnh, ta đã xử lý toàn bộ đám tướng lĩnh đi theo Thiên Hoan … “

Tang Tửu: “Xử lý như thế nào? Giết sao?”

Minh Dạ lắc đầu, Tang Tửu lạnh lùng cười khẩy.

Tang Tửu: “Tốt, vậy chàng đã bao giờ ân xá cho Thiên Hoan và giữ lại cho ả ta một mạng?”

Minh Dạ trầm mặc.

Tang Tửu: “Nói rõ.”

Minh Dạ: “Đúng. Thiên Hoan đã mất tiên tủy, cho dù ta không giết, nàng ta cũng không sổng nổi mấy năm nữa.”

Tang Tửu: “Mấy năm? Minh Dạ chàng thật hào phóng! Thử nói xem ai trả phụ vương và tộc nhân ta mấy năm này? Đừng nói vài năm, đối với bọn họ mà nói sống thêm một ngày cũng là hy vọng xa vời!”

Minh Dạ không nói nên lời.

Tang Tửu: “Còn có những thiên binh đã tàn s.á.t tộc nhân của ta, phần lớn đều xuất thân từ tộc Đằng Xà, tại sao chàng không giết bọn hắn?”

Minh Dạ: “Họ chỉ là binh sĩ bình thường bị Thiên Hoan lừa dối và lợi dụng, phục tùng vốn là chức trách của binh sĩ, tội không đáng chết.”

Tang Tửu: “Tốt, tội không đáng chết, đây chính là quyết định của chàng. Minh Dạ, chàng biết ta nghĩ thế nào không, ta muốn bọn họ chết!”

Tang Tửu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt trở nên hung ác, nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng, Minh Dạ đau lòng không thôi.

Minh Dạ: “Tang Tửu … “

Tang Tửu: “Khi chúng xuống tay với phụ nữ, trẻ em, người già ở Mặc Hà, trong lòng không có lấy nửa tia thiện niệm, nửa phần đồng tình. Ta muốn mỗi một người đều phải trả giá vì sự vô cảm của mình.”

Minh Dạ không khỏi lắc đầu.

Minh Dạ: “Tang Tửu, tâm trí nàng đã bị cừu hận khống chế, loại báo thù này là hy sinh chính bản thân mình.”

Tang Tửu: “Chàng là gì của ta, có tư cách gì dõng dạc nói ta biết đáng hay không đáng? Cút ngay cho ta!”

Minh Dạ không nói gì, kiên định ngăn trước mặt nàng.

Tang Tửu nghiến răng, triệu hồi Kiếm Trấn Thủy đâm về phía Minh Dạ, Minh Dạ không hề né tránh.

-Hồi tưởng 12-12-

Trong góc hoa viên Ngọc Khuynh Cung, Minh Dạ dạy Tang Tửu luyện kiếm, Tang Tửu một đường đâm tới, Minh Dạ mỉm cười, dùng thanh kiếm chống đỡ.

Kiếm Trấn Thủy đâm tới, Minh Dạ không hề nhúc nhích, bị Kiếm Trấn Thủy xuyên qua bả vai, chàng kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ miệng vết thương.

Cả người Tang Tửu ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Minh Dạ.

Tang Tửu: “Chàng … “

Minh Dạ cố nén cơn đau, ánh mắt kiên định, thừa lúc Tang Tửu mất tập trung đã giơ tay đánh nàng bất tỉnh.

Minh Dạ đón được Tang Tửu vừa hôn mê, sau đó kiểm tra tình trạng của Tang Hữu.

Minh Dạ (nội tâm): “Không ổn … “

Minh Dạ nhanh chóng truyền thần lực vào cơ thể Tang Hữu, xử lý ổn thỏa vài vết thương. Chốc lát sau thì thu hồi pháp chú và đau đớn che miệng vết thương của mình.

Minh Dạ (nội tâm): “Trước tiên cần phải nghĩ cách đưa họ ra khỏi đây đã … “

Minh Dạ điều động thần lực, trán rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Lúc này giọng nói của Tắc Trạch vang lên.

Tắc Trạch: “Minh Dạ, đã lâu không gặp.”

Đột nhiên nghe được giọng nói của đồng đội đã mất từ lâu, Minh Dạ vừa mừng vừa sợ.

Minh Dạ: “Tắc Trạch? Sao ngươi lại ở Hoang Uyên, ta còn tưởng … “

Tắc Trạch: “Ta đã quyết định trấn thủ Hoang Uyên bằng thần thức, vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi này, ngươi không cần vì ta mà hao tổn tâm trí. Thân thể của ta đã mất, nguyên thần vẫn ở trong mắt của pháp trận, không cách nào động đậy, nhưng có thể thử đưa các ngươi rời khỏi đây. Hoang Uyên vạn phần hung hiểm, nhất định không được tới đây nữa.”

Minh Dạ: “Tắc Trạch, Tắc Trạch, đợi đã!”

Một luồng sáng rực rỡ bùng lên, Minh Dạ, Tang Tửu và Tang Hữu bị ánh sáng bao phủ, biến mất không thấy tăm hơi.

.

15-37.

Địa điểm: Rừng trúc, nhà trúc, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.

Tang Tửu mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm bên trong phòng trúc, nàng đứng dậy đi xuống giường.

Sắc mặt Minh Dạ tái nhợt, dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn biển sao trời.

Thấy nàng tỉnh dậy, Minh Dạ cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.

Ánh mắt Tang Tửu nhìn miệng vết thương của Minh Dạ, khẽ nhíu mày rồi bước tới.

Hai người đứng ở nơi giao thoa của ánh nến và màn đêm, dưới chân một nửa sáng một nửa tối, một nửa ấm áp một nửa lạnh băng, tựa như có một đường ranh giới phân chia rõ ràng.

Tang Tửu: “Tại sao dẫn ta đến đây, ta cho là chàng sẽ đưa ta về Thần Vực Thượng Thanh rồi giam lại, dù sao … ta cũng đã giết người.”

Minh Dạ: “Ta đã nói sẽ cùng nàng đối mặt thì sẽ không lừa nàng. Cho dù nàng là tiên, là yêu hay là ma, nàng mãi mãi là Tang Tửu.”

Thần sắc Minh Dạ vô cùng nghiêm túc, thanh âm êm dịu, giống như sợ làm hỏng thứ gì đó.

Bờ môi Tang Tửu run rẩy, không mở mắt nhìn chàng.

Tang Tửu: “A huynh của ta ở đâu?”

Minh Dạ biến Chén Tinh Thể Băng ra, một vỏ sò nằm trong ánh sáng óng ánh.

Tang Tửu run rẩy nhận lấy chiếc Chén Tinh Thể Băng. Minh Dạ lặng lẽ nhìn nàng.

Minh Dạ: “Ta đã cố gắng hết sức, nhưng huynh ấy bị thương quá nặng, tạm thời không có cách nào khôi phục nguyên hình … Nhưng nàng yên tâm, chỉ cần cẩn thận dưỡng thương trong Chén Tinh Thể Băng, có lẽ sẽ có cơ hội sống một cuộc sống mới.”

Tang Tửu: “A huynh … “

Minh Dạ: “Nếu có thể đem thi hài của Thủy tộc Mặc Hà đặt vào chén, ngàn năm sau, tộc nhân của nàng sẽ có cơ hội sống lại.”

Tang Tửu nghe vậy ánh mắt khẽ động.

Tang Tửu (nội tâm): “Thần lực trong chén này … là Minh Dạ … “

Minh Dạ: “Tang Tửu, nàng vừa đọa ma không phải không có thuốc chữa. Ta đã nghĩ cách tịnh hoá Tẩy Tủy Ấn, ta sẽ dùng nó để tái tạo tiên tủy cho nàng, ta đã hỏi qua Dược Vương, chỉ cần nàng có thể giữ tâm tính ổn định, đợi một thời gian nữa nhất định có thể thoát khỏi ma đạo, quay về tiên đạo.”

Tang Tửu cụp mắt, trầm ngâm.

Minh Dạ: “Tang Tửu, ta thực sự rất thích khoảng thời gian sống ở đây cùng nàng, quãng đời còn lại, ta cũng chỉ nghĩ đến cuộc sống đó, dù phải trả giá thế nào ta đều nguyện ý. Nàng có thể tin tưởng ta một lần hay không?”

Tang Tửu nhìn chén Tinh Thể Băng.

Tang Tửu: “Băng Tinh Vạn Năm, chàng lấy ở đâu ra?”

Minh Dạ do dự một lúc.

Minh Dạ: “ … Tộc Đằng Xà.”

Những ngón tay đang cầm Chén tinh Thể Băng theo bản năng co rút lại.

Minh Dạ vội vàng giải thích.

Minh Dạ: “Bọn họ muốn dùng Băng Tinh Vạn Năm này để đổi lại một cái mạng cho Thiên Hoan, ta đáp ứng, ta biết trong lòng nàng đau thương bất ổn, nhưng với Băng Tinh Vạn Năm này, Thủy tộc Mặc Hà có thể được tái sinh. So với cuộc sống của nàng, nàng nhất định quan tâm đến tính mạng của Thủy tộc Mặc Hà, đúng không?”

Tang Tửu nhìn khuôn mặt của Minh Dạ, trầm mặc nửa ngày.

Tang Tửu: “Minh Dạ, chàng công chính vô tư, là một tấm gương sáng, là một thần quân tốt nhưng cuối cùng chàng vẫn không hiểu, đó căn bản không phải một cuộc giao dịch. Trên đời này, không phải cái gì cũng có thể cân đo đong đếm, trao đổi ngang giá được.”

Thần sắc Minh Dạ hoang mang, không hiểu ý của nàng.

Tang Tửu đi hướng ra ngoài cửa, nhìn màu xanh biếc hòa nhã bên ngoài. Họ đã từng ở đây, vô tư làm bằng hữu cạnh nhau. Tang Tửu trông vô cùng bình tĩnh.

Tang Tửu: “Minh Dạ, phụ vương đã từng kể ta nghe một câu chuyện cũ, chàng còn nhớ rõ không? Quốc vương đã tự cắt thịt của mình để cứu bồ câu trắng, ban đầu để hắn lựa chọn, bất quá cũng chỉ là một chút thương hại mà thôi. Con bồ câu trắng nõn và đáng yêu như vậy, ai có thể không sinh lòng thương hại, tựa như ta, ta động tâm với chàng một cách vô cùng tự nhiên, thích chàng dù biết rõ bản thân đã phạm phải kiếp nạn, ta vẫn nguyện ý nhặt về một con dao. Khi đó ta xem nó là dũng khí để chèo chống ta vượt qua kiếp nạn. Nhưng ta không nghĩ tới, kiếp nạn này lớn như thế, lớn như thế … “

Tang Tửu cảm thấy hai mắt khô khốc, đau đến muốn hét lên, lại không thể rơi nước mắt.

Tang tửu: “Quốc vương vì sơ tâm mà cắt đứt tất cả máu thịt của mình, mà ta vì yêu chàng hại chết toàn bộ Mặc Hà. Ta buồn cười biết bao, đáng hận biết bao. Ta chỉ là con trai tinh, còn lâu mới thành kính được như quốc vương, hắn phi thăng không tiếc nuối, nhưng ta thì không thể.”

Tang Tửu quay sang nhìn Minh Dạ, ánh mắt tuyệt vọng mà cứng rắn.

Tang Tửu: “Ta hối hận, hối hận đến mức hận không thể giết chính mình! Minh Dạ, từ ngày Thiên Hoan giết sạch Thủy tộc Mặc Hà, trong tim ta chỉ còn lại chuộc tội cùng báo thù, không còn chàng nữa.”

Tang Tửu nhìn Minh Dạ, lấy vỏ sò của Tang Hữu trong Chén Tinh Thể Băng ra, nắm trong tay, tay còn lại buông Chén Tinh Thể Băng ra.

Chén Tinh Thể Băng rơi xuống đất, vỡ tan.

Trái tim của Minh Dạ đột nhiên thắt lại.

Tang Tửu: “Ta sẽ tự mình tìm biện pháp cứu a huynh. Phần ân tình này của Chiến Thần Minh Dạ, ta nhận không nổi.”

Minh Dạ sửng sờ, cúi xuống nhặt những mảnh vỡ. Thân thể của chàng đã đến cực hạn, đôi mắt chàng chuyển sang màu đen.

Tang Tửu đột nhiên đưa tay ngưng tụ một luồng ma khí, đâm vào mi tâm của chàng, Minh Dạ suy yếu ngã xuống đất bất tỉnh.

Tang Tửu: “Kẻ thù, ta cũng sẽ tự mình giết.”

Tang Tửu cất bước rời đi, biến mất trong màn đêm.]

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top