Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ấn Tẩy Tủy được đưa về Hành Dương Tông, Đế Miện thoát khỏi vực hoang, cũng chạy đến Hành Dương Tông.

 Đế Miện hỏi Cù Huyền Tử định xử lý ấn Tẩy Tủy thế nào, Triệu Du mới nhướng mày nói "Quỷ chủ quan tâm đến ma khí quá nhỉ."

Cù Huyền Tử định nhờ Đế Miện và mời chưởng môn các phái đến trợ giúp phong ấn, cũng tiện chứng minh thân phận của Đế Miện, từ đó để Đế Miện sống trong Tiên Môn.

Triệu Du mới chọt thêm một câu "Quỷ chủ lấy công bù tội, cùng Tiên Môn không còn nợ nần gì nữa."

Cù Huyền Tử liếc Triệu Du, nhưng Triệu Du không nói, chỉ hừ một tiếng rồi uống trà. 

Kế đó Cù Huyền Tử hỏi có kế sách nào vẹn toàn để chống ma tộc hay không.

Đế Miện mới nói "Trước mắt chỉ đành phòng thủ. 

Nếu có trận pháp hay pháp khí nào đó để tăng cường kết giới thì tốt ..."

Lúc này, Cù Huyền Tử mới hỏi Triệu Du vảy Hộ Tâm của Tiêu Dao Tông hiện giờ đang ở đâu. 

Triệu Du mới nói 500 năm trước, chưởng môn đời trước đã tặng vảy Hộ Tâm cho hoàng tộc nước Thịnh làm quà cưới, hiện nay Thịnh - Cảnh thống nhất, lưu lạc ở nước Cảnh, không dễ tìm.

Lúc này, Lê Tô Tô mới xin Cù Huyền Tử cho mình đến nước Cảnh tìm vảy Hộ Tâm. 

Cù Huyền Tử vốn lo lắng cho Lê Tô Tô đi một mình, sau đó Đàm Đài Tẫn đến xin đi cùng.

 Cù Huyền Tử hỏi "Thương tiểu hữu, chuyện này con có hỏi qua sư phụ của mình chưa?"

Đàm Đài Tẫn mới đáp "Sư phụ đã đồng ý. Sư phụ nói, chuyện này quan trọng, Tiêu Dao Tông không thể đùn đẩy cho người khác, sư phụ còn nói, con và Dực Linh tiên tử từng kề vai tác chiến, là tấm gương của thế hệ trẻ của Tiêu Dao Tông và Hành Dương Tông, cho nên ủng hộ con tới đây."

Cù Huyền Tử nghe vậy thì không khỏi cười khổ, thầm nghĩ 'tên Triệu Du này đang hố mình mà'. cuối cùng cũng đồng ý cho Lê Tô Tô và Đàm Đài Tẫn đến nước Cảnh.

Kế đó hai người đến nước Cảnh, chính là cảnh Đàm Đài Tẫn đi theo Lê Tô Tô trên đường phố nước Cảnh. Sau đó hai người tìm tới Cảnh vương cung gặp Diệp Thanh Vũ.

Lê Tô Tô: giọng nói này sao nghe quen quá, hình như nghe thấy ở đâu rồi.

△ Lê Tô Tô và Đàm Đài Tẫn nhìn nhau, lộ ra nghi hoặc.

△ Lê Tô Tô như nhớ ra gì đó, sắc mặt ảm đạm dần.

Lê Tô Tô: Nghe nói quân vương các đời của Đàm Đài thị đều đeo mặt nạ, không biết là vị hậu nhân nào của ngươi vậy, lại có thú vui thế này?

Đàm Đài Tẫn nhìn Lê Tô Tô, nghiêm túc nói.

Đàm Đài Tẫn: Sau khi nàng đi, ta cũng đến sông U Minh, sao có thể để lại hậu nhân?

Lê Tô Tô: Năm đó huyết mạch hoàng thất Đàm Đài chỉ có mình ngươi, nếu không phải hậu nhân của ngươi, ngồi ở đó là ai chứ?

△ Đàm Đài Tẫn nhíu mày.

△ Đàm Đài Tẫn nhìn vào phòng. Cảnh vương đang phê tấu chương, vừa gác bút, nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài. Cảnh vương đứng dậy rời khỏi, Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô nhìn nhau, bám theo sau.

△ Cảnh vương đứng trong đình, xung quanh có thủ vệ canh gác.

Cảnh vương: Về cung.

△ Cảnh vương xoay người, phát hiện thủ vệ đã ngã hết, gió nhẹ thổi màn che, đột nhiên truyền tới tiếng xé gió, kiếm Nam Chi chỉ thẳng vào yết hầu của Cảnh vương.

Đàm Đài Tẫn: Các hạ là ai? Tại sao mạo danh hậu nhân Đàm Đài thị?

△ Cảnh vương ngẩn người nhìn Đàm Đài Tẫn.

△ Đàm Đài Tẫn nhìn đôi mắt Cảnh vương qua mặt nạ, nhất thời cảm thấy quen thuộc nhưng lại không nhớ ra.

△ Cảnh vương giơ tay, Đàm Đài Tẫn lập tức biến kiếm ép thêm vài phần.

△ Cảnh vương giơ tay tháo mặt nạ.

△ Sau chiếc mặt nạ là gương mặt của Diệp Thanh Vũ, dung mạo không hề thay đổi, nhưng ánh mắt thâm sâu khó dò.

△ Đàm Đài Tẫn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm người trước mặt, kiếm Nam Chi từ từ buông xuống.

Đàm Đài Tẫn: Diệp Thanh Vũ ... là ngươi.

△ Diệp Thanh Vũ cười, như cách một đời.

Diệp Thanh Vũ: Bệ hạ, 500 năm không gặp, vẫn khỏe chứ?

△ Sau bình phong truyền đến tiếng cảm thán, Lê Tô Tô bước tới, hai mắt ngấn nước.

Lê Tô Tô: Thanh Vũ, sao lại là đệ ...Kế đó hai người hỏi Diệp Thanh Vũ vảy Hộ Tâm, nhưng vảy Hộ Tâm tạm thời không thể giao được, vì vảy Hộ Tâm hiện giờ là lớp phòng thủ cuối cùng của nước Cảnh để chống yêu ma.

Lúc này Diệp Thanh Vũ mới kể đến yêu quái biến thành nhiều hình dạng khác nhau trong mắt những người khác. 

Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô lên kế hoạch bắt yêu.

△ Lê Tô Tô thay đổi cách ăn mặc, bày ra dáng vẻ nữ tử phong trần, trong tay cầm bình rượu vừa đi vừa uống.

Lê Tô Tô: Gì mà phu thê tình thâm chứ, còn chẳng vui sướng bằng rượu trong chén này!

△ Lê Tô Tô nghiêng ngả lảo đảo đến cửa quán trọ 'Hữu Phượng Lai Nghi'

-----

Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Lê Tô Tô giả.

△ Đàm Đài Tẫn cầm lồng đèn, gió quét qua, ánh nến khi mờ khi tỏ.

Đàm Đài Tẫn: nhìn sắc trời này, yêu quái đó sắp hành động rồi ...

△ Trước mặt xuất hiện một bóng dáng nữ tử, ánh mắt Đàm Đài Tẫn chuyển động bước tới.

Đàm Đài Tẫn: Cô nương, cô là ...

△ Nữ tử đó dường như không nghe thấy giọng của Đàm Đài Tẫn, vẫn cứ đi về phía trước.

△ Đàm Đài Tẫn bước nhanh theo, tới sau lưng nử tữ đó, tay nhẹ nhàng đặt lên vai nữ tử, nữ tử xoay người lại. Nữ tử đó có gương mặt giống hệt Lê Tô Tô.

△ Đàm Đài Tẫn ngẩn ra, sau đó khẽ cười.Đàm Đài Tẫn: Nương tử, hóa ra nàng ở đây.

△ Lê Tô Tô cười tươi như hoa.

Lê Tô Tô giả: Sao vậy? Mới một lát không gặp, chàng đã gấp gáp tìm ta thế này à?

△ Đàm Đài Tẫn nhìn ả, lúc cúi đầu, ánh mắt tối dần.

---------

Nhân vật: Lê Tô Tô, Đàm Đài Tẫn giả.

△ Lê Tô Tô nằm trên giường trong quán trọ, gió thổi xào xạc ngoài cừa sổ.

△ Lê Tô Tô ôm bình rượu trong lòng ngủ say.

△ Một bóng đen đến gần, yêu khí vây lấy Lê Tô Tô, Lê Tô Tô không hề hay biết vẫn ngủ như thường.

△ Bóng đen giơ tay đến gần trán của Lê Tô Tô, Lê Tô Tô mở mắt, dán một tấm bùa chú lên bóng đen.

△ Bóng đen bị linh lực bao vây, Lê Tô Tô lười biếng nằm xuống, uống thêm một hớp rượu, gương mặt hơi say hiện lên nụ cười.

Lê Tô Tô: Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

△ Bóng đen bạo phát yêu khí, vùng vẫy thoát khỏi bùa chú, Lê Tô Tô nhíu mày, nét mặt nghiêm túc hơn.

Lê Tô Tô: Có chút bản lĩnh, thế mà không trói được ngươi.

△ Bóng đen thoát ra, chạy ra ngoài cửa.

Lê Tô Tô: Đừng hòng thoát.

△ Lê Tô Tô biến ra dây trói yêu trong tay, đuổi theo bóng đen ra ngoài cửa, nhanh chóng bắt lấy.

△ Lê Tô Tô vui mừng thu dây trói, vừa ngẩng đầu liền ngẩn ra.

△ Dây trói yêu đang trói là Đàm Đài Tẫn.

Lê Tô Tô: Sao lại là ngươi?

△ Đàm Đài Tẫn còn gấp hơn cả nàng, ánh mắt lo lắng.

Đàm Đài Tẫn giả: Ta nghe thấy ở đây có động tĩnh, sợ nàng xảy ra chuyện, lúc chạy tới thấy một bóng đen lướt qua, còn chưa kịp ra tay thì nó đã chạy thoát rồi.

△ Lê Tô Tô hơi tức giận.

Lê Tô Tô: Nếu ngươi không xuất hiện, ta đã bắt được nó rồi.

Đàm Đài Tẫn giả: Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao?

△ Lê Tô Tô không nói gì, thu lại dây trói yêu.

Lê Tô Tô: Manh mối đứt rồi, ta lo yêu quái đó tối nay hành động không thành, sẽ đi tìm người khác, ắt có người vô tội bị hại.

△ Lê Tô Tô nhíu mày, nhanh chóng bước ra khỏi quán trọ, Đàm Đài Tẫn giả cũng đi theo.

△ Ông chủ quán trọ ở sau bàn ngẩng đầu, lau mồ hôi trên trán, nhìn con đường đen không thấy bóng.

△ Lê Tô Tô đuổi theo ra ngoài, trên đường đã không còn bóng dáng của bóng đen đó..... lược dịch ...

Đàm Đài Tẫn giả: Quả nhiên bị ngươi phát hiện rồi!

Lê Tô Tô: Phải đó, không đưa ngươi đến đây, ta làm sao bắt được ngươi.

△ Lê Tô Tô nắm bắt thời cơ giải phóng linh lực, bùa chú vừa thiết lập lần lượt xuất hiện, tạo thành trận pháp xung quanh Đàm Đài Tẫn giả, linh lực nhốt Đàm Đài Tẫn giả vào bên trong.

△ Lê Tô Tô thầm niệm chú, Đàm Đài Tẫn giả sắc mặt đau đớn, toàn thân run rẩy.

 △ Lê Tô Tô cười giễu. 

Lê Tô Tô: Yêu nghiệt, ngươi gây vô số tội ác, đến lúc trừng phạt rồi. 

△ Ánh mắt Lê Tô Tô lãnh đạm, chậm rãi siết chặt trận pháp, trên người Đàm Đài Tẫn giả đầy khí đen giãy giụa. 

Đàm Đài Tẫn giả: Tô Tô, đừng giết ta, ta yêu nàng như vậy ...

△ Lê Tô Tô thờ ơ nhìn Đàm Đài Tẫn giả vùng vẫy trong đau đớn. 

Lê Tô Tô: Yên tâm, ta không giết ngươi, trừng phạt ngươi thế nào là chuyện của Cảnh vương.

△ Đột nhiên, một bóng đen núp trong áo choàng lặng lẽ tiến đến, Lê Tô Tô giật mình, thấy bóng đen đó tấn công Đàm Đài Tẫn giả, một luồng khí đen xuyên qua ngực hắn.

△ Ngực Đàm Đài Tẫn giả đầy máu, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. 

Đàm Đài Tẫn giả: Tô Tô ...

△ Đồng tử Lê Tô Tô đột nhiên co rút, trước khi ý thức phản ứng, cơ thể đã bước tới đẩy Đàm Đài Tẫn giả ra xa, trận pháp lập tức phá vỡ.

△ Đàm Đài Tẫn giả cười nham hiểm, trái tay đánh mạnh vào người Lê Tô Tô, Lê Tô Tô ngã xuống đất. Nàng nhìn bóng đen nhập vào người Đàm Đài Tẫn giả, cả hai dần hợp thành một, hiện ra hình dạng ban đầu của yêu quái.

 △ Lê Tô Tô chợt hiểu ra. 

Dạ Mị: Ngươi trúng kế rồi, dù ngươi biết là ta giả dạng hắn, vẫn sẵn sàng rơi vào bẫy của ta. Ngươi quan tâm hắn đến vậy, đây chính là điểm yếu của ngươi.

△ Dạ Mị biến vô số luồng khí đen vây lấy Lê Tô Tô, dần dần siết chặt. 

△ Lê Tô Tô bị khí đen kìm hãm, tuyệt vọng vùng vẫy, nét mặt đau đớn. 

Dạ Mị: Đừng cố gắng trở thành kẻ địch của ta, vì ta có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong trái tim của con người ... ngươi đưa ta đến đây, là vì muốn giết ta, ta cho ngươi biết thế nào là chui đầu vào rọ!

△ Tầm mắt Lê Tô Tô dần mất đi ánh sáng, bùa chú trong ngực cháy thành tro bụi.Lê Tô Tô: Đàm Đài Tẫn ...

△ Đàm Đài Tẫn đang chạy bỗng cảm thấy lồng ngực bỏng rát, liền lấy ra một tấm bùa, tấm bùa lại bốc cháy. 

Đàm Đài Tẫn giật mình, lập tức dừng lại.

 Đàm Đài Tẫn: Tô Tô xảy ra chuyện rồi, yêu quái không phải ở phía mình sao ... sao lại đến chỗ Tô Tô nhanh như vậy? 

[Hồi tưởng]

△ Trên đường, Đàm Đài Tẫn cầm kiếm Nam Chi, dứt khoát đánh gục Lê Tô Tô giả. 

△ Lê Tô Tô giả thấy mình bị nhìn thấu, tuyệt vọng đứng dậy, biến thành một đám khí đen bỏ đi. 

△ Đàm Đài Tẫn đuổi theo.

[Hồi tưởng kết thúc]

△ Tấm bùa vẫn đang cháy, Đàm Đài Tẫn vận dụng linh lực, nhắm mắt cảm nhận vị trí của Lê Tô Tô. Tấm bùa cháy hết, Đàm Đài Tẫn bay về hướng cảm nhận được. 

△ Dạ Mị đến gần Lê Tô Tô, khí đen càng quấn chặt, nhưng đột nhiên mắt ả mở to. 

△ [CG] Trong cơ thể Lê Tô Tô, tà cốt yếu ớt đập. 

Dạ Mị: Thú vị thật, trong cơ thể ngươi lại có tà khí nặng như vậy, ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc là ai, trên người ngươi có bí mật thế nào ...

△ Dạ Mị làm phép, Lê Tô Tô nhắm mắt lại, nét mặt buồn bã.

 Dạ Mị: Để ta xem, nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của ngươi là gì ...

 △ Sắc mặt Lê Tô Tô ngày càng đau đớn.

Dạ Mị: Thì ra là chuyện này.

△ Khí đen trên người Dạ Mị bạo phát, từ từ biến thành dáng vẻ của Ma thần, lơ lửng trước mặt Lê Tô Tô. 

Cả người Lê Tô Tô cứng ngắc nhìn chằm chằm người trước mặt, cảm giác lạnh thấu xương. 

△ Đàm Đài Tẫn liều mạng chạy tới, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

Đoạn kế chính là đoạn hai người đứng trên lầu các, Đàm Đài Tẫn mới nói với Lê Tô Tô "Thế nên ta vẫn là người mà nàng sợ nhất." 

(đoạn cuối tập 33).

Kế đó mới đến đoạn hai người đi thuê phòng trọ, ông chủ mới hỏi thuê một phòng hay hai phòng. Rồi sau đó nữa mới gặp Công Dã Tịch Vô, nên khi Công Dã Tịch Vô nói "Dạ Mị có thể biến ra sợ hãi hoặc người yêu thích." 

Đàm Đài Tẫn mới nhìn sang Lê Tô Tô, Lê Tô Tô hoảng loạn đáp "Không nên nắm bắt trọng điểm lung tung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top