Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kịch bản, sau vụ bị lộ thân phận ma thai trên đỉnh Hàng Ma, mọi người được xem ký ức của Lê Tô Tô, khi Đàm Đài Tẫn dỗ Lê Tô Tô ngủ xong thì từng đi xin lỗi Tịch Vô, Cù chưởng môn, rồi khi gặp lại sư phụ mới vừa mừng vừa lo...

---------

34 - 8

Cảnh: Hành Dương Tông - nơi ở của Công Dã Tịch Vô, ban ngày, bên trong.

Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Công Dã Tịch Vô.

△ Công Dã Tịch Vô nhắm mắt ngồi thiền, nhiều cuộn kinh thư chất đống trước mặt. Trên bức tường phía sau có bốn chữ lớn "Trừng Tâm Thanh Thần" (nghĩa là tâm trí trong sáng, thanh tịnh)

[Hồi tưởng 25 - 25]

Đàm Đài Tẫn: Tịch Vô, trước khi vào Tiêu Dao Tông, ta từng làm hại một người bằng hữu, làm ra chuyện không thể cứu vãn ...

[Hồi tưởng 32 - 5]

Đàm Đài Tẫn: Sau đó, Tiêu Lẫm bị hại trên chiến trường, nước Thịnh cũng theo đó mà sụp đổ ... huynh có tò mò là ai đã hại chết y không?

[Hồi tưởng 26 - 23]

Bên Thiên Trì núi Trường Trạch, Bàng Nghi Chi mở trận pháp, đưa chén tinh băng xuống dưới Thiên Trì.

[Hồi tưởng 24 - 31]

Công Dã Tịch Vô sửng sốt, không hiểu sao Lê Tô Tô lại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy.

△ Nét mặt hắn khó chịu, trán lấm tấm mồ hôi, tay cuộn thành nắm đắm siết càng chặt, cuối cùng chịu không được mở mắt ra, hoàn toàn từ bỏ ý định ngồi thiền.

Công Dã Tịch Vô (nội tâm): Thì ra Thương Cửu Mân nhiều lần nhắc trước mặt ta chính là chuyện này, thì ra người hại hắn hại chết là ta, thì ra từ nhỏ tới lớn, chuyện mà Bất Hư chân nhân mỗi lần nhắc tới đều là vì tính mạng đã mất rồi có lại của ta ... không, không phải ta, mà là Tiêu Lẫm. Người khiến Thương Cửu Mân thấy hổ thẹn, người mà sư muội nhìn thấy, người mà sư phụ và Bất Hư thật lòng quan tâm, đều là Tiêu Lẫm!

△ Công Dã Tịch Vô che mặt cười khổ.

Công Dã Tịch Vô (nội tâm): Công Dã Tịch Vô à Công Dã Tịch Vô, thì ra ngươi còn không phải là một người sống. Người Tô Tô thích không phải ngươi, chưởng môn tốt với ngươi vì thương hại ngươi, Thương Cửu Mân muốn kết bằng hữu với ngươi vì cảm thấy mắc nợ ngươi. Bây giờ mọi người đã tận mắt nhìn thấy ngươi rốt cuộc là thứ gì, là quái vật gì, là trò cười thế nào.

△ Công Dã Tịch Vô không chịu đựng được nữa, quét tất cả thẻ tre trước mặt xuống đất.

△ Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Công Dã Tịch Vô thở hổn hển dừng động tác.

△ Công Dã Tịch Vô mở cửa, thấy Đàm Đài Tẫn đang đứng bên ngoài. Công Dã Tịch Vô nhất thời sững người một lúc.

Đàm Đài Tẫn: Tịch Vô.

△ Công Dã Tịch Vô chăm chăm nhìn Đàm Đài Tẫn, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn cười hơi gượng với hắn.

Công Dã Tịch Vô: Sao đệ lại đến đây ... sư muội thế nào rồi?

Đàm Đài Tẫn: nàng ấy tỉnh rồi, vết thương không còn đáng lo.

△ Công Dã Tịch Vô gật đầu nhìn quanh, không nhìn Đàm Đài Tẫn.

Công Dã Tịch Vô: Vậy thì tốt ... vậy thì tốt.

△ Công Dã Tịch Vô giơ tay nắm khung cửa, như muốn đóng cửa tiễn khách.

Công Dã Tịch Vô: Đệ cũng dưỡng thương cho tốt, đừng ... quá để tâm những chuyện đó. Hôm nay thật không may, ta còn rất nhiều chuyện cần làm, hôm khác tìm đệ sau.

△ Đàm Đài Tẫn nhìn Công Dã Tịch Vô rồi đột nhiên mở miệng.

Đàm Đài Tẫn: Xin lỗi.

△ Công Dã Tịch Vô chợt sững người, tay nắm chặt cửa, không nói lời nào.

Đàm Đài Tẫn: Ta xin lỗi vì tất cả những gì huynh biết, và một vài chuyện mà Tô Tô không biết, ta muốn trực tiếp nói với huynh.

Công Dã Tịch Vô (ngắt lời): Nếu là chuyện về Tiêu Lẫm, ta đã biết rồi. Tiêu Lẫm là ai, ta là ai, đệ không cần tốt bụng đến nói với ta nữa.

△ Đàm Đài Tẫn sững người.

Đàm Đài Tẫn: Đây là ta nợ huynh. Trốn không được, cũng không muốn trốn, cho nên ta nhất định phải tới gặp huynh.

△ Công Dã Tịch Vô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đàm Đài Tẫn, trên trán nổi gân xanh.

Công Dã Tịch Vô: Thương Cửu Mân, đệ nợ ta không chỉ một lời giải thích.

△ Trong lòng Đàm Đài Tẫn chùng xuống.

Đàm Đài Tẫn: Huynh nói đúng, ta nợ huynh mạng sống, không chỉ một mang. Những gì ta làm với huynh, không thể tha thứ, bây giờ cũng không biết làm sao để trả, ta đến tìm huynh, muốn nói huynh biết, dù huynh muốn đòi ta trả nợ gì cũng được, từ nay về sau chỉ cần ta còn sống, ta sẽ làm tất cả để trả nợ cho huynh.

△ Công Dã Tịch Vô giận đến bật cười.

Công Dã Tịch Vô: Trả nợ? Ta phải đòi nợ thế nào? Các phái Tiên Môn đã tha thứ cho ngươi, lẽ nào ta phải giết ngươi, nợ máu trả máu, hay là bảo ngươi trả tiểu sư muội, vị hôn thê lại cho ta?

△ Công Dã Tịch Vô xoay người, bắt đầu đi tới đi lui, ngày càng trở nên kích động.

Công Dã Tịch Vô: Ngươi hổ thẹn với Tiêu Lẫm, đến tìm ta thì có làm ngươi cảm thấy dễ chịu hơn không? Ngươi đến tìm ta, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì? Để ta đoán xem, ngươi muốn nói ngươi hối hận khi giết ta? Phải rồi, đã vậy còn tận hai lần. Ngươi muốn nói từ khi vào Tiêu Dao Tông quen biết đến nay thì vẫn luôn nói dối ta, giấu diếm ta? Hay ngươi muốn khuyên ta nghĩ thoáng một chút, thành toàn cho ngươi và sư muội? Ta nói ngươi biết, Tiêu Lẫm không liên quan gì đến ta, không cần bất cứ ai vì chuyện của Tiêu Lẫm cảm thấy mắc nợ ta! Nó chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm!

△ Đàm Đài Tẫn chỉ có thể im lặng.

Đàm Đài Tẫn: Xin lỗi.

Công Dã Tịch Vô: Ngoài hai từ này, ngươi không còn gì để nói nữa sao.

△ Đàm Đài Tẫn trầm giọng.

Đàm Đài Tẫn: Ta không ngờ, huynh thích Tô Tô ...

Công Dã Tịch Vô: Vậy thì tiếc quá, hại ngươi nợ ta thêm một lần. Không phải ngươi vừa nói sẽ làm tất cả để trả nợ sao? Nếu ta muốn ngươi rời xa Tô Tô, trả muội ấy lại cho ta, ngươi làm được không?

Đàm Đài Tẫn: Tịch Vô, Tô Tô là người, ta không thể quyết định thay nàng ấy.

Công Dã Tịch Vô (cười khẩy): Giả tạo, các người chỉ toàn diễn kịch, giả vờ trước mặt ta, như vậy thú vị lắm sao? Trong lòng ta hiểu rất rõ, đời này ta và Tô Tô không còn duyên phận. Còn ngươi, trải qua hết kiếp nạn, bây giờ cuối cùng cũng có thể bắt đầu lại, ngươi có chỗ dựa, ngươi trong sạch, có người mình yêu, Cửu Mân, chúc mừng ngươi ... hay ta nên gọi ngươi là, Đàm Đài Tẫn?

△ Công Dã Tịch Vô thốt ra cái tên này, sắc mặt Đàm Đài Tẫn cứng lại.

Đàm Đài Tẫn: Ta thật sự không xứng với những chuyện này, càng không xứng được tha thứ.

△ Công Dã Tịch Vô nhìn dáng vẻ hắn bị mình làm tổn thương, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thoải mái, kế đó dang rộng tay, như thể đang cho Đàm Đài Tẫn nhìn thấy bản thân mình.

Công Dã Tịch Vô: Đàm Đài Tẫn, ngươi đến xin lỗi ta, tại sao lại không dám nhìn ta? Vậy để ta nói ngươi biết, vì ngươi không thể làm gì cả, mọi thứ đều vô ích. Đàm Đài Tẫn, ngươi có thể bắt đầu lại, còn ta thì sao, ngươi nói ta biết, ta phải bắt đầu lại như thế nào? Ta thậm chí còn không biết mình là thứ gì. Từ khoảnh khắc mở mắt ra, ta đã là bản sao của người khác, là vật tưởng niệm về kí ức xa xưa mà các người bày ra, là vật thay thế do các người tạo ra để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu trong lòng!

△ Đàm Đài Tẫn cảm thấy lòng âm ỉ, lắc đầu.

Đàm Đài Tẫn: Không phải, trong lòng ta, huynh vẫn là bằng hữu của ta, Công Dã Tịch Vô ... là đệ tử ưu tú nhất của Tiên Môn, là niềm tự hào của cả Hành Dương Tông, là đại sư huynh mà Tô Tô luôn dựa dẫm, là trụ cột tương lai của tam giới tứ châu sau này ...

△ Công Dã Tịch Vô cười cười.

Công Dã Tịch Vô: Vậy thì vinh hạnh cho ta quá. Có thể 'chết rồi sống lại', có thể quen biết ngươi thêm một lần, có thể hoàn toàn biết được thân thế của mình vào một ngày nào đó, ta thật sự cảm ơn ngươi. Chỉ là, Đàm Đài Tẫn, tiếng bằng hữu này, e là ta không có phúc hưởng.

Đàm Đài Tẫn: Tịch Vô ...

△ Công Dã Tịch Vô đột ngột đóng cửa lại, ngăn Đàm Đài Tẫn ngoài cửa.

---------

34 - 9

Cảnh: Hành Dương Tông - gần nơi ở của Công Dã Tịch Vô, ban ngày, bên ngoài.

Nhân vật:

Đàm Đài Tẫn, Nguyệt Phù Nhai, Chấp Bạch Vũ.

△ Cách đó không xa, Nguyệt Phù Nhai nhăn mặt nhíu mày bước tới.

[Hồi tưởng]

△ Chấp Bạch Vũ bất lực.

Chấp Bạch Vũ: Đây là tất cả những gì mà ta biết rồi.

Nguyệt Phù Nhai: Tiêu Lẫm đúng là người tốt, thế mà lại chết rồi ... thật đáng tiếc.

[Kết thúc hồi tưởng]

Nguyệt Phù Nhai: Không biết Công Dã sư thúc thế nào rồi.

△ Nguyệt Phù Nhai bước tới mấy bước, chợt dừng bước, thấy Đàm Đài Tẫn đang đứng trước cửa phòng của Công Dã Tịch Vô, hình như đang nói gì đó.

Nguyệt Phù Nhai: Thương Cửu Mân?

△ Nguyệt Phù Nhai bước đến gần.

---------

34 - 10 Cảnh: Hành Dương Tông - nơi ở của Công Dã Tịch Vô, ban ngày, bên trong.

Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Công Dã Tịch Vô, Nguyệt Phù Nhai.

△ Đàm Đài Tẫn đứng thẳng trước cửa không đi.

Đàm Đài Tẫn: Công Dã Tịch Vô, ta không cầu xin huynh tha thứ, ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Những tội lỗi ta phạm, ta sẽ luôn ghi nhớ. Trong kí ức của Tô Tô, ta từng giết từng người các huynh, sinh linh khắp tam giới tứ châu đều vì ta mà chết. Trong lúc nàng ấy không biết, ta cũng đã giết rất nhiều người, giết huynh đệ của ta, thị nữ của ta, thậm chí Nhạc Nhai, không, tên thật của cô ấy là Nguyệt Phù Nhai, cả mẫu thân của cô ấy cũng bị ta giết.

△ Cách đó không xa, Nguyệt Phù Nhai dừng bước, toàn thân cứng đờ.

Nguyệt Phù Nhai (lẩm bẩm): Mẹ ...

△ Nhiều ký ức rõ nét đột ngột ùa về trong tâm trí, giọng Đàm Đài Tẫn dần nhỏ lại.

[Hồi tưởng] Kinh Lan An âu yếm ôm tiểu Nguyệt Phù Nhai, ngâm nga bài hát ru.

[Hồi tưởng] Kinh Lan An đút tiểu Nguyệt Phù Nhai đang bệnh uống thuốc.

[Hồi tưởng] Kinh Lan An: Tiểu Nguyệt Nha ngoan, chờ mẫu thân từ nước Thịnh về, sẽ không bao giờ rời xa con nữa.

△ Nguyệt Phù Nhai hít một hơi thật sâu, che chặt miệng, nước mắt chợt trào ra. Nàng không biết làm sao, chỉ có thể đờ đẫn quay người bỏ chạy.

△ Đàm Đài Tẫn không để ý, vẫn tập trung vào cánh cửa trước mặt.

Đàm Đài Tẫn: Ta nhớ tên từng người, từng mạng sống mà ta nợ, ta sẽ mãi mãi gánh lấy, cho đến khi ta chết, ta vẫn sẽ tìm cách chuộc tội.

△ Bên trong cánh cửa hồi lâu không có phản hồi, ngay lúc Đàm Đài Tẫn chuẩn bị đi, Công Dã Tịch Vô cuối cùng cũng lên tiếng.

Công Dã Tịch Vô: Đàm Đài Tẫn, Tiêu Lẫm đã chết, dù ngươi làm gì, cũng chỉ vô ích.

Đàm Đài Tẫn: Ta biết.

Công Dã Tịch Vô: Bây giờ ta đã sinh ra tâm ma, không thể bình tĩnh, khi nhìn thấy ngươi, Tô Tô hay thậm chí là sư phụ, ta sợ mình sẽ uất ức mà thốt ra những lời không hay. Cho nên ngươi không cần tới nữa, ta cũng sẽ nói với sư phụ, xuống núi du ngoạn cho đến khi hiểu rõ bản thân, hiểu rõ người khác, hy vọng có một ngày, ta có thể bình tĩnh đối mặt với ngươi.

△ Đàm Đài Tẫn im lặng hồi lâu rồi thở dài.

Đàm Đài Tẫn: Được, ta sẽ đợi đến ngày đó.

---------

34 - 13

Cảnh: Hành Dương Tông - ngoài phòng trà, ban ngày, bên ngoài.

Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Đế Miện, Cù Huyền Tử.

△ Đàm Đài Tẫn đứng nghe ngoài cửa, sau đó quay người rời đi.

△ Cánh cửa sau lưng bất chợt mở ra.

Đế Miện: Đứng lại đó.

△ Đàm Đài Tẫn dừng lại.

Cù Huyền Tử: Cửu Mân, con làm gì ở đây.

△ Đàm Đài Tẫn cúi đầu.

Đàm Đài Tẫn: Con đến xin lỗi Cù chưởng môn, nhưng đến không đúng lúc.

Đế Miện (cười khẩy): Quả thật không đúng lúc.

Cù Huyền Tử: Con không cần xin lỗi ta. Những gì Tô Tô làm cho con là lựa chọn của con bé, con bé là người có tính độc lập, không liên quan đến ta. Con nên biết ơn con bé mới phải.

Đàm Đài Tẫn: Không, con đến đây không phải vì những gì Tô Tô làm cho con, mà vì con đã từng tàn sát Hành Dương Tông, giết người, các trưởng lão và các đệ tử.

△ Đàm Đài Tẫn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cù Huyền Tử.

Đàm Đài Tẫn: Con nợ người một món nợ máu.

△ Cù Huyền Tử thở dài thườn thượt.

Cù Huyền Tử: Đây vốn là món nợ mơ hồ, với Tô Tô, món nợ này đã xảy ra, nhưng với ta, món nợ này vẫn chưa xảy ra, cho nên con không nợ ta gì cả.

Đàm Đài Tẫn: Tất cả nghiệp nợ, Cửu Mân sẽ khắc cốt ghi tâm. Dù thân rơi vào lửa ngục, cũng sẽ không biến mất.

△ Đế Miện cười khẩy nhìn Đàm Đài Tẫn, tiến lại gần.

Đế Miện: Tiểu tử, quá khứ dù có xóa bỏ hay không cũng đã không còn ý nghĩa, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, từ nay về sau, ta sẽ theo dõi ngươi, nếu ngươi dám làm hại Tô Tô, ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm.

△ Cù Huyền Tử bất lực thở dài, phất tay áo rời đi.

△ Đàm Đài Tẫn và Đế Miện nhìn nhau.

Đàm Đài Tẫn: Được.

Đế Miện: Nhớ kỹ rồi? Vậy ngươi có thể đi rồi.

△ Đế Miện xoay người vào phòng trà, đóng sầm cửa lại.

---------

34 - 21

Cảnh: Hành Dương Tông, trên đường, ban ngày.

Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Triệu Du.

△ Đàm Đài Tẫn đờ đẫn đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một lão đầu đang đứng giữa đường, chính là Triệu Du chân nhân.

△ Đàm Đài Tẫn thấp thỏm bước đến, mở miệng nhưng không nói gì, chỉ đứng ở trước mặt ông, cung kính chắp tay hành lễ.

△ Triệu Du trừng mắt nhìn hắn.

Triệu Du chân nhân: Sao hả, mấy ngày không gặp, đến tiếng sư phụ cũng không biết gọi nữa rồi à?

△ Ánh mắt Đàm Đài Tẫn chợt nóng lên.

Đàm Đài Tẫn: Sư phụ ...Triệu Du chân nhân: Mấy ngày nay ta bận quá, không có thời gian quan tâm con. Con ở Hành Dương Tông thế nào?

Đàm Đài Tẫn: Mọi chuyện đều tốt.

△ Triệu Du chân nhân cười hì hì, khoác vai hắn, kéo hắn về phía trước.

Triệu Du chân nhân: Còn không tốt được sao? Giai nhân bên cạnh, sánh đôi không rời. Đúng thật là, cháu gái Tô Tô này là cô nương, da mặt mỏng không nói với chúng ta thì thôi, đến cả con cũng không nói với ta, hại ta trước đó cứ lo lắng chuyện cả đời của con, cả Tiêu Dao Tông chúng ta chỉ có con là đệ tử có mặt mũi nhất, vẫn may không toan trong tay ta.

Đàm Đài Tẫn: Sư phụ, xin lỗi.

△ Triệu Du sửng sốt.

Triệu Du chân nhân: Trông con kìa, chẳng có tinh thần gì, mấy ngày không gặp, cả người cũng héo úa. Sao vậy, bị đỉnh Hàng Ma của chúng ta dọa mất mật rồi?

△ Đàm Đài Tẫn lắc đầu không nói. Triệu Du chân nhân: Vậy ta hỏi con một câu nghiêm túc.

△ Đàm Đài Tẫn thấy ông trịnh trọng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Đàm Đài Tẫn: Sư phụ cứ nói.

Triệu Du chân nhân: Lúc con mới đến Tiêu Dao Tông, từng nói mình mất trí nhớ, cho nên ta mới đặt cho con tên Thương Cửu Mân này, bây giờ ... con muốn gọi là Thương Cửu Mân hay là Đàm Đài Tẫn?

△ Đàm Đài Tẫn không khỏi nhướng mày.

Đàm Đài Tẫn: Đây là chuyện nghiêm túc à?

Triệu Du chân nhân: Đương nhiên.

Đàm Đài Tẫn (suy nghĩ một chút): Gọi thế nào cũng được, chỉ là danh xưng thôi, chỉ cần sư phụ gọi thuận miệng là được.

Triệu Du chân nhân: Ể, xem như con còn chút lương tâm đấy, tuy Đàm Đài Tẫn là tên thật của con, nhưng Thương Cửu Mân cũng là một cái tên mà ta tâm huyết chọn cho con. (Cười lớn) Lần này ta đến, quả thật là vì có chuyện quan trọng.

△ Đàm Đài Tẫn ngây người.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top