Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 01 (Phần 1)


Cảnh 1-1 CG Cảnh quay nền - Ngày - Ngoại cảnh

Giữa đất trời, khí độc tràn ngập, bầu trời màu tím sẫm như chiếc lồng chụp xuống mặt đất, phóng mắt nhìn khắp chốn chỉ là cảnh hoang vu mịt mờ không bờ bến.

Cảnh 1-2 Chốn hoang dã - Ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Thôn dân, yêu ma

Bên cạnh mớ xương trắng vụn nát, một đóa hoa mỏng manh lay lắt trong gió, trong chớp mắt đã bị dẫm đạp vào sâu trong bùn lầy.

Đó là một đám người quần áo rách nát, là nhóm thôn dân đang kinh hoàng, dìu già dắt trẻ, đang liều mạng chạy trốn.

Một làn khói đen rất nhanh đã đuổi theo kịp bọn họ, thôn dân ngay trong tức khắc đến chết sạch, xung quanh đều là đống đổ nát.

Làn khói đen sà xuống đất, hóa hình thành những tên yêu ma, nhanh chóng lao đến, bắt đầu hút hồn phách của thôn dân.

Bọn chúng hoặc là có đôi mắt đỏ kè với đồng tử dựng thẳng, hoặc trên mặt mang yêu văn, nhanh chóng một cách đầy hưng phấn, cắn xé bữa tiệc thịnh soạn bằng mạng người này.

Cách đó không xa, là một đám yêu ma đang tụm năm tụm ba, đang ăn thịt người.

Đột nhiên, trên không trung truyền đến tiếng chuông đồng, lũ yêu ma đồng thời ngửa đầu lên nhìn, rồi lập tức quỳ một gối xuống đất, cùng nhau cất tiếng hô.

Chúng yêu ma: Cung tiễn ma thần...

Cảnh 1 - 3 Không trung - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn

Chỉ thấy trên bầu trời màu tím, sáu con huyền long đang kéo một chiếc liễn, xé rạch tầng mây, vút ngang qua trời.

Bốn chiếc chuông đồng ở bốn góc chiếc liễn rung lên, âm thanh truyền xa mười dặm.

Chiếc ngự liễn được kéo bởi sáu con rồng bay qua, mọi nơi nó đi ngang, đều được đám yêu ma bên dưới lạy lục, tiếng hô "Cung tiễn Ma thần" không ngừng vang lên.

Rèm của chiếc liễn bị gió thổi phất lên, lộ ra một người ngồi ngay ngắn bên trong, hắn mặc một thân huyền y với khuôn mặt lạnh như băng.

Khuôn mặt Đạm Đài Tẫn lạnh tựa sương tuyết, trên trán là một ma ấn đỏ sẫm, thờ ơ với tiếng hoan hô của bọn yêu ma đang vang lên từ nơi xa.

Cảnh 1 - 4 Núi Bất Chiếu - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Tự Anh, Kinh Diệt, các tùy tùng của Ma thần

Phụ đề: Núi Bất Chiếu, Tiêu Dao tông.

Trên đỉnh núi, chiếc liễn kia đã dừng lại ở đó. Vô số các tùy tùng mặc áo đen đang xếp hàng phía sau, một hàng dài mênh mông cuồn cuộn.

Tả hữu hộ pháp của Ma thần đứng hai bên trái phải, bọn họ một người áo tím tóc đen (Kinh Diệt), một người áo đỏ tóc bạc (Tự Anh), cung kính kéo cửa xe.

Đạm Đài Tẫn chậm chạp bước xuống, trên áo choàng của ma thần, một con rồng huyền bí uốn lượn quanh cơ thể, tỏa sáng như sao sa như mặt trời, vạn vật như phủ phục dưới chân hắn.

Hắn không nói một lời, trong mắt là sự tịch diệt(*) khó mà giải thích nổi.

Từ trên cao nhìn xuống, chỗ Tiêu Dao tông tọa lạc là nơi ở vùng trũng, là một bồn địa ra lớn, ở đó mây mù lượn lờ, không thấy ánh mặt trời.

Nữ hộ pháp áo đỏ chỉ tay về phía Tiêu Dao tông xa xôi đó, chỉ thấy bên ngoài tông mông bao phủ một lớp kết giới mỏng, ngăn cách với chướng khí bên ngoài.

Tự Anh: [Tôn thượng, đó là Tiêu Dao tông ạ.]

Đạm Đài Tẫn thu hồi cảm xúc, lơ đãng quét mắt nhìn khắp bốn phía, phong cảnh này thật hợp lòng người.

Đạm Đài Tẫn: [Núi này tên gì?]
Tự Anh: [Bẩm Tôn thượng, đây là núi Bất Chiếu.]

Đạm Đài Tẫn: [Nhật nguyệt bất chiếu, càn khôn bi sầu, hôm nay có thể ứng nghiệm được rồi.]

Đạm Đài Tẫn nhẹ nhàng nâng tay lên, mây đen trên không trung lập tức kéo lại che đi mặt trời, một tia sét tím như nối liền đất trời xuất hiện, đánh thẳng vào kết giới đang bảo về Tiêu Dao Tông, màn kết giới màu trắng kia đã bị đánh vỡ tung ngay trong chớp mắt.

Đạm Đài Tẫn hơi mỉm cười.

Đạm Đài Tẫn: [Đi thôi.]

*****

Chú thích:

Tịch diệt: Mô tả một trạng thái tịch tĩnh tuyệt đối, vượt ra khỏi sinh tử, không gian và thời gian, vượt ra khỏi mọi sự lệ thuộc. Rũ sạch trần duyên, cắt đứt mọi ham muốn với đời. Là một Bậc giác ngộ, không Phật không Ma.

Cảnh 1 - 5 Hành Dương Tông - Ban ngày - Trong nhà

Nhân vật: Lê Tô Tô, Công Dã Tịch Vô
Phụ đề: Hành Dương Tông, núi Trường Trạch

Làn khí đen không ngừng va chạm vào kết giới bảo vệ của Hành Dương Tông.

Lê Tô Tô đang một mình đứng trên mái vòm cong của đại điện, uyển chuyển như một chú sẻ nhỏ, nàng búi hai búi tóc nhỏ, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu là thế nhưng lúc này đây lại vô cùng nghiêm túc.

Một tay nàng bắt quyết, chiếc đàn không trên tay nàng tỏa ra ánh sáng màu đỏ, dây đàn không ngừng bắn ra những đạo linh lực sắc bén, những tên yêu ma đang quấy rối ngoài kia đều đồng loạt bị diệt sạch.

Làn khói đen cuối cùng đã bị tiếng đàn tiêu diệt. Lúc này đây Lê Tô Tô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, có một người thanh niên tao nhã bước đến sau lưng nàng, nhìn Lê Tô Tô một cách đầy quan tâm.
Công Dã Tịch Vô: [Tô Tô, muội canh giữ kết giới này đã một ngày một đêm rồi, hãy về nghỉ ngơi một lát đi. Để huynh thay muội.]

Lê Tô Tô lắc đầu, nhảy khỏi mái vòm cong cùng lúc với Công Dã Tịch Vô.

Lê Tô Tô: [Muội không mệt. Công Dã sư huynh, cha và các sư thúc đã về chưa ạ?]

Công Dã Tịch Vô: (Lắc đầu) [Tình thế của Tứ châu rất nguy hiểm, đều đang thiếu cứu viện, chỉ sợ trong chốc lát Chưởng môn không thể nào trở về được.]

Lê Tô Tô thở dài, nhìn về phía đại điện.

Bên trong đại điện, có bày một chiếc sa bàn rất lớn, có hằng hà sa số những điểm sáng yếu ớt trải rộng khắp sa bàn, không ngừng vụt tắt.

Trên sa bàn, những dãy núi trùng trùng, sông ngòi như những sợi tơ, đều bị làn khói đen bao phủ.

Trên sa bàn đánh dấu rất nhiều tên của các môn phái, chỉ có tên của "Tiêu Dao Tông" và "Hành Dương Tông" là còn đang sáng.

Lê Tô Tô nhìn chằm chằm những điểm sáng không ngừng biến mất trên sa bàn.

Lê Tô Tô: [Từ hôm qua đến giờ, đã chết 637 người rồi.]

Lại một điểm sáng vụt tắt.

Lê Tô Tô: (Thở dài) [638 rồi.]

Lê Tô Tô nhìn hai hàng chữ "Hành Dương Tông" và "Tiêu Dao Tông" còn đang sáng kia.

Lê Tô Tô: [Hiện giờ chỉ còn hai tiên môn là Tiêu Dao Tông và Hành Dương Tông của chúng ta thôi, dù ngày đêm không nghỉ ngơi, thì có thể cứu thêm được bao nhiêu người?]
Công Dã Tịch Vô vuốt vuốt đỉnh đầu của sư muội, biểu cảm chắc nịch.

Công Dã Tịch Vô: [Cứu được một người thì cứu được một người. Nay thế đạo chẳng khác chi sương sớm, chỉ đành giành được chừng nào hay chừng nấy. Đợi Chưởng môn về, ta sẽ dẫn nhóm sư để tiếp tục đi cứu người.]

Lê Tô Tô nghiến răng ken két.

Lê Tô Tô: [Nếu có thể nghĩ ra cách để giết Ma thần.]

Công Dã Tịch Vô: (Cười khổ) [Nói thì nghe thật là dễ dàng, trong trận chiến của vạn năm trước, thần linh gần như là hi sinh toàn bộ, mới có thể hợp lực giết được Ma thần, hiện giờ Ma thần mới giáng thế, ngay cả tên họ, địa vị cũng không biết, với chúng ta của hiện tại thì làm sao giết được hắn đây?]

Lê Tô Tô bĩu môi, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhảy dựng lên, khiếp sợ mà chỉ vào sa bàn, chỉ vừa mới đây, tên của Tiêu Dao Tông đã tắt ngúm.

Lê Tô Tô: [Tiêu Dao Tông tắt rồi... Tiêu Dao Tông đã bị công phá!]

Sắc mặt của Công Dã Tịch Vô lập tức thay đổi.

Trên sa bàn, một điểm sáng tên "Cù Huyền Tử" dẫn theo một chuỗi điểm sáng khác, bay nhanh về phía Tiêu Dao Tông.

Lê Tô Tô: [Nhóm của cha đến đó rồi!]

Công Dã Tịch Vô nghiêm túc nhìn Lê Tô Tô.

Công Dã Tịch Vô: [Tô Tô, muội ở lại bảo vệ tốt tiên môn. Huynh sẽ đi giúp đỡ phía Chưởng môn.]

Lê Tô Tô: [Đi cùng đi!]

Công Dã Tịch Vô: [Muội ở lại, Hành Dương Tông cần có người kế thừa đại nghiệp.]

Lê Tô Tô: [Các người đều cùng nhau đi chịu chết. Người cũng không còn nữa thì còn Hành Dương Tông làm gì! Kế thừa đại nghiệp làm gì nữa chứ!]

Lê Tô Tô tức muốn hộc máu, mắt đỏ lên.

Công Dã Tịch Vô vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, mất một lúc, ánh mắt hắn dần trở nên ôn hòa và kiên định, gật đầu đồng ý.

Công Dã Tịch Vô: [Được, chúng ta cùng đi.]

Công Dã Tịch Vô và Lê Tô Tô cùng nhau ngự kiếm bay đi.

Cảnh 1 -7 Tiêu Dao Tông - Đại điện - Ban ngày - Trong nhà

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Triệu Du, Kinh Diệt, các trưởng lão của Tiêu Dao tông, các đệ tử Tiêu Dao Tông.

Máu tươi uốn lượn chảy ra khắp nơi từ các khe cửa.

Đạm Đài Tẫn tản bộ đi vào trong đại điện, ngồi xuống vị trí chưởng môn, vảy vảy ống tay áo vốn chẳng vướng nổi một hạt bụi nào.

Đạm Đài Tẫn: [Bản tôn hôm nay khá nhàm chán, tới chỗ Tiêu Dao Tông các ngươi làm khách vậy, Triệu Du chân nhân không biết có vui không ?]

Lời hắn nói cực kì vui vẻ, nhưng gương mặt lại lạnh băng không một ý cười.

Trong đại điện, thi thể của các đệ tử và trưởng lão nằm đổ đầy trên đất.

Chưởng môn - Triệu Du chân nhân đầu tóc rối tung, trên người đã bị trọng thương, bị Tự Anh bắt chéo tay ra sau lưng quỳ sụp xuống đất, nhìn thi thể của những đệ tử trẻ tuổi nằm rải rác trên mặt đất, lòng đau như cắt.

Triệu Du chân nhân: [Tên Ma đầu này, thật không bằng lũ heo chó!]

Đạm Đài Tẫn nghe xong, thế mà lại nghiêm túc gật đầu.

Đạm Đài Tẫn: [Không tồi. Chó thấy chủ thì vui vẻ quẫy đuôi lấy lòng, heo có cám ăn thì sung sướng ăn no không hỏi sự đời, ta đây đã không vui vẻ cũng sung sướng gì, đúng là không bằng chúng nó.]

Triệu Du chân nhân: [Ngươi... Ngươi...]

Triệu Du chân nhân tức giận đến phát run, nói không nên lời.

Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt nhìn ông ấy.

Đạm Đài Tẫn: [Tiên môn các người thường đọc cái gì mà lấy thân nuôi hổ, nếu chân nhân hôm nay cũng lấy thân nuôi yêu, không biết có thể coi là một phần công đức hay không. Đừng trừng mắt như vậy nhìn ta nữa, hôm qua các người cho trưởng lão đánh vào biên giới Ma giới, thì phải biết là sẽ có ngày hôm nay.]

Triệu Du chân nhân: [Chẳng lẽ bọn ta không giết ngươi, thì sẽ có đường sống sao? Hiện giờ Tứ châu tam giới đều đã là thế giới của yêu ma, đáng tiếc thay "Chính đồ" của Tiên môn ta lưu truyền đời đời, thế mà lại đoạn tuyệt dưới tay gã súc sinh như ngươi.]

Bị Triệu Du nhục mạ, Đạm Đài Tẫn chẳng thấy vui buồn gì, gần như là chẳng để ý.

Đạm Đài Tẫn: [Thứ "Chính đồ" này nếu không điên đảo, thì không còn gì là thú vị nữa. Tự Anh, tiễn chân nhân lên đường nào.]

Đôi môi đỏ mọng của Tự Anh hơi cong lên, cười đầy tàn nhẫn.

Tự Anh: [Vâng.]

Tả hộ pháp Kinh Diệt với khí chất âm lãnh, gương mặt vô cảm bước lên phía trước, hai tay dâng lên một chiếc gương lưu ly lớn bằng bàn tay.

Kinh Diệt: [Tôn thượng, đây là bảo vật trấn phái của Tiêu Dao Tông, tên là gương Quá khứ, là thứ thần khí được hóa hình sau khi chư thần tuẫn táng cùng Đồng Bi Đạo, nghe nói nhìn vào gương có thể nhìn thấy chuyện cũ đã từng xảy ra.]

Kinh Diệt quỳ trên mặt đất nâng chiếc gương lên, mặt Đạm Đài Tẫn vô cảm liếc nhìn nó một cái.

Đạm Đài Tẫn: [Nhàm chán, ngươi cầm đi.]

Kinh Diệt vui vẻ, đôi môi đen đúa lộ ra một chiếc răng nhọn, quỳ sụp xuống đất đáp lễ.

Kinh Diệt: [Đa tạ Tôn thượng.]
Kinh Diệt treo chiếc gương Quá khứ lên eo, Tự Anh nhìn đầy hâm mộ.

Đạm Đài Tẫn: [Hiện giờ tiên môn còn lại trên thế gian này, có phải là chỉ còn Hành Dương Tông không?]
Kinh Diệt: [Tôn thượng anh minh.]

Đạm Đài Tẫn mệt mỏi nghiêng đầu chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần.

Đạm Đài Tẫn: [Chẳng có gì thú vị.]

Cảnh 1-8 Tiêu Dao Tông - Đỉnh Hàng Ma - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Cù Huyền Tử, Triệu Du, Tự Anh, Kinh Diệt, Tứ đại trưởng lão của Hành Dương Tông (Bao gồm cả Vân Hoa Tử)

Triệu Du chân nhân bị trói trên cột đá, trên bầu trời là vô số luồng khí đen đang vần vũ bên trên.

Tự Anh bước qua, nhéo mặt của Triệu Du chân nhân, nhíu mày đầy yêu kiều.

Tự Anh: [Tiên tủy của đệ nhất Tiên môn, mùi vị chắc là ngon lắm đây, chỉ tiếc lại là của một lão già nhăn nheo đầu bạc, thật hết muốn ăn.]

Triệu Du chân nhân sắp chết đến nơi, lại khá bình thản.

Triệu Du chân nhân: [Đồ yêu nữ này, ngày nào cũng làm mấy chuyện mất đạo đức này, tuổi còn trẻ mà da đã trùng xuống, nếp nhăn cũng có rồi, ai gặp cũng phải gọi một tiếng lão thái bà, thế mà ngược lại còn không biết xấu hổ gọi ta là ông già ư?]
Tự Anh tự chạm vào gương mặt của mình, tức giận đến xì khói.

Tự Anh: [Chờ lát nữa bị vạn yêu cắt xé, ta sẽ bảo chúng nó móc lưỡi của ngươi ra trước.]

Kinh Diệt đi đến, ngẩng đầu nhìn làn yêu khí đen nghịt trên không trung, hắn rút một cây sáo bằng xương ra, thổi một điệu sáo xương ghê rợn.

Làn khói đen đầy trời như nghe được hiệu lệnh, cuộn mình lại thành một đứa trẻ đen xì, xông về phía Triệu Du chân nhân.

Triệu Du liếc nhìn chiếc hồ lô rượu treo bên hông, thở dài.

Triệu Du chân nhân: (Lẩm bẩm) [Tiếc là vào giây phút cuối cùng này đây không thể uống một hớp, thật sự là xong thật rồi.]

Triệu Du chân nhân nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng bao bọc lấy lão, luồng yêu khí vào đen đụng phải kết giới, rực cháy ra vô số quả cầu lửa, không cách nào đến gần được mục tiêu.

Triệu Du hé một mắt liếc nhìn một cái.

Chỉ thấy xung quanh đài cao, có bảy luồng anh sáng đáp xuống đất rồi biết thành bảy vị tiên giả, người dẫn đầu chính là chưởng môn của Hành Dương Tông - Cù Huyền Tử.

Triệu Du trợn tròn mắt.

Triệu Du chân nhân: [Lão Cù? Cái tên đáng chém ngàn đao này sao không ở rịt trong Hành Dương Tông, chạy đến chỗ này làm gì!]

Cù Huyền Tử không thèm nhìn lão, nâng trường kiếm lên nghênh địch.

Cù Huyền Tử: [Tới xem bộ dạng mất mặt của ông.]

Bảy vị tiên giả từng người một triệu ra tiên khí, cản lại đám yêu ma đang bủa vây.

Tự anh và Kinh Diệt thấy thế, lập tức tiến lên nghênh chiến. Kinh Diệt lại cầm cây sáo làm bằng xương lên thổi, tiếng sáo bén nhọn chói tai.

Yêu ma trên không lập tức tụ lại thành một khối, quét qua đài cao. Tự Anh nhấc chiếc ô đỏ điều khiển Ma khí đánh về phía của Cù Huyền Tử, bị Cù Huyền Tử đánh bật lại văng ra ngoài.

Cù Huyền Tử phi thân rồi đáp xuống bên cạnh Triệu Du chân nhân, vừa vung kiếm lên chém bọn yêu ma, vừa cố gắng chém đứt xiềng xích trên người Triệu Du chân nhân.

Triệu Du chân nhân: [Thấy cũng thấy rồi đấy, đừng phí sức nữa, mau đi đi. Ma thần đang ở bên trong, một lát nữa thôi là không ai chạy thoát được nữa.]

Cù Huyền Tử: [Im miệng.]

Triệu Du chân nhân mếu máo.

Triệu Du chân nhân: [Là con lừa hay gì, chết đến nơi rồi còn không nghe khuyên ngăn.]

Cảnh 1 - 9 Tiêu Dao Tông - Đại điện - Ban ngày - Trong nhà

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, tùy tùng của Ma thần

Tiếng đấu pháp truyền vào bên trong đại điện, Đạm Đài Tẫn chậm rãi mở mắt.

Đạm Đài Tẫn: [Chuyện gì huyên náo vậy?]
Tùy tùng Ma thần: [Bẩm tôn thượng, chưởng môn phái Hành Dương Tông Cù Huyền Tử dẫn người đến.]

Đạm Đài Tẫn chậm chạp đứng dậy.

Đạm Đài Tẫn: [Cuối cùng cũng có chút thú vị rồi.]

Đạm Đài Tẫn bước ra ngoài.

Cảnh 1-10

Tiêu Dao Tông - Đỉnh Hàng ma - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Cù Huyền Tử, triệu du, Kinh Diệt, tứ đại trưởng lão Hành Dương Tông

Kinh Diệt bị những vị trưởng lão khác đánh bại.

Cù Huyền Tử cuối cùng cũng cắt được xiềng xích, Triệu Du rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất, được Cù Huyền Tử đỡ lấy.

Triệu Du chân nhân: [Đi nhanh thôi nào.]

Chúng tiên giả tuân lệnh, đang sắp rời đi, chợt thấy đất trời rung chuyển, càn khôn xoay vần, một trận pháp lớn và cực kỳ phức tạp từ trên trời giáng xuống, mọi người chưa kịp phản ứng lại đã bị làm cho đứng yên, không thể động đậy.

Cù Huyền Tử ngẩng đầu lên nhìn, thấy xa xa là Ma thần Đạm Đài Tẫn đang đứng trước đại điện, một tay đang vươn ra trước, lòng bàn tay mở ra. Trong bàn tay là một món ma khí hình giống như một chiếc ấn ngọc, xung quanh chiếc ấn chẳng hề có một chút ánh sáng nào, tất cả năng lượng đều bị hút vào trong nó.

Cù Huyền Tử: (Nghiến răng nghiến lợi): [Là một trong số ba đại Ma khí, Tẩy Tủy ấn.]

Lời còn chưa dứt, chúng tiên giả đã ngã xuống đất một cách thống khổ, tiên lực cuồn cuộn không ngừng bị rút ra, chảy xuống trận pháp bên dưới.

Tiên khí thánh khiết hòa lẫn cùng ma khí, Đạm Đài Tẫn đột nhiên mở to mắt, một cặp đồng tử mang hai màu mắt khác biệt xuất hiện, là tướng mạo nên có của kẻ nửa thần nửa ma.

Triệu Du chân nhân hùng hổ.

Triệu Du chân nhân: [Sớm biết như vậy ta nên tự tận cho xong, ít nhất thì tiên môn chúng ta cũng sẽ không bị giam lại ở cùng một chỗ như thế này. Ầy, giờ nói chuyện này cũng chẳng có ít gì.]

Cù Huyền Tử: [Sớm muộn gì cũng có ngày này, chạy không thoát.]

Trận pháp mang theo pháp lực mạnh mẽ, chúng tiên giả đã không cách nào chống đỡ, quỳ sụp xuống đất.

Kinh Diệt che ngực, đứng lên đầy đắc ý.

Cảnh 1 - 11 Tiêu Dao Tông - Trước đại điện - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Cù Huyền Tử, Triệu Du, Tự Anh, Kinh Diệt, tứ đại trưởng lão Hành Dương tông

Mặt Đạm Đài Tẫn vô cảm, đứng xa xa nhìn chúng tiên giả giãy dụa trong vô vọng

Tự Anh phi thân đến, đứng yên bên cạnh Đạm Đài Tẫn.

Tự Anh: [Tôn thượng, đều là do thuộc hạ vô dụng.]

Đạm Đài Tẫn mặc kệ ả, thu lại Tẩy tủy ấn, giơ tay gọi một chiếc ma nỏ màu đen, thân nỏ đen nhánh như một khối mặc ngọc, luồng khí đen lành lạnh cuộn quanh, trông lạnh băng đến cực điểm.

Đạm Đài Tẫn hứng thú nửa vời ngắm bắn về phía đài cao.

Ma khí ngưng tụ thành hình mũi tên, mũi ngắm chuẩn vào giữa chân mày của Triệu Du chân nhân, lại từ giữa ấn đường của lão mà dịch về phía mắt của Cù Huyền Tử.

Đạm Đài Tẫn: [Ngươi đoán xem, ta muốn bắn ai trước.]

Tự Anh cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của Đạm Đài Tẫn, cẩn trọng không đáp lời gã.

Đạm Đài Tẫn tiếp tục ngắm mục tiêu, mũi tên đã dịch đến vùng ngực của cả Triệu Du chân nhân và Cù Huyền Tử.

Đạm Đài Tẫn: [Một hòn đá ném trúng hai con chim cũng thú vị đây.]

Đạm Đài Tẫn nheo một mắt, như đang muốn khởi động chiếc nỏ ma.

Ngay lập tức, một tia sáng đỏ đơn độc lao đến. Đồng tử Đạm Đài Tẫn cứng lại, nghiêng mặt tránh đi.

Tia sáng đỏ sượt qua mặt gã, để lại một miệng vết thương nho nhỏ.

Một giọt máu ứa ra.

Đạm Đài Tẫn bất ngờ, đưa mắt nhìn về hướng tia sáng đó phóng tới, trong mắt sáng lên một thứ ánh sáng âm u tàn nhẫn.

Cảnh 1 - 12 Tiêu Dao Tông - Trên không - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Công Dã Tịch Vô

Lê Tô Tô dừng trên khoảng không, vì căng thẳng mà thở dốc. Chiếc đàn không hầu tên Trọng Vũ đang tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ, vẫn đang giữ tư thế gảy đàn, vung ra một kích trong tình thế nguy kịch như thế này nên ngón tay nàng cũng run theo.

Lê Tô Tô đứng ở nơi xa chỉ vừa kịp chạm mắt với Đạm Đài Tẫn một cái, ngay tức khắc người đã trở nên cứng đờ.

Công Dã Tịch Vô tóm lấy nàng.

Công Dã Tịch Vô: [Tô Tô!]

Lê Tô Tô đột nhiên hoàn hồn, không dám nhìn về phía Đạm Đài Tẫn nữa, vội vàng bay theo Công Dã Tịch Vô đi về phía đài cao.

Cảnh 1 - 13 Tiêu Dao Tông - Đỉnh Hàng Ma - Ban ngày - Bên ngoài

Nhân vật: Lê Tô Tô, Công Dã Tịch Vô, Cù Huyền Tử, Triệu Du, Kinh Diệt, bốn đại trưởng lão Hành Dương tông

Lê Tô Tô và Công Dã Tịch Vô đã đáp xuống đất.

Theo sự biến mất của Tẩy tủy ấn, pháp trận ở trên đài cũng mờ nhạt dần rồi biến mất theo. Các vị tiên giả đã thoát khỏi sự khống chế, cục cựa đứng dậy.

Kinh Diệt: [Lại thêm hai kẻ đến tìm đường chết.]

Kinh Diệt lại vung cây sáo xương lên thổi, một đám yêu khí xông đến đánh úp.

Lê Tô Tô và Công Dã Tịch Vô đứng lưng dựa lưng sát vào nhau, Lê Tô Tô gảy đàn, ánh sáng đỏ của đàn Trọng Vũ lan ra xa, đẩy lui làn khói đen đó ra xa một trượng.

Công Dã Tịch Vô nhân cơ hội đó mà rút kiếm đâm về phía Kinh Diệt, đánh nhau với hắn.

Lê Tô Tô chạy về phía Cù Huyền Tử.

Lê Tô Tô: [Cha!]

Triệu Du chân nhân: [Cháu gái ngoan, sao cháu cũng đến đây rồi!]

Cù Huyền Tử đỡ Triệu Du chân nhân đứng lên.

Kinh Diệt xông đến chặn ba người lại, Cù Huyền Tử đỡ lấy Triệu Du chân nhân, Lê Tô Tô cũng xông lên cản đằng trước. Nàng vừa đưa mắt đánh giá Kinh Diệt một cái đã thấy ngay một chiếc kính lưu ly treo ngay bên hông gã.

Lê Tô Tô (O. S): "Bảo vật của Triệu Du bá bá? Sao lại ở trên người gã yêu quái này."

Lê Tô Tô tung ra một hư chiêu, chớp lấy thời cơ cúi thấp người xuống, tóm lấy chiếc gương quá khứ đang đeo bên hông gã.

Sắc mặt Kinh Diệt lập tức đen thui, nhanh như chớp đánh về phía Lê Tô Tô. Lê Tô Tô linh hoạt ném chiếc gương đi.

Lê Tô Tô: [Sư huynh! Đón lấy!]

Công Dã Tịch Vô nghe tiếng nên quay đầu lại, vừa hay đã bắt được chiếc kính mà Lê Tô Tô ném qua.

Triệu Du chân nhân: [Ha ha, cháu gái hay lắm!]

Kinh Diệt giận dữ.

Kinh Diệt: [Dám đùa với ta à.]

Cù Huyền Tử dẫn theo Triệu Du, Tô Tô thối lui.

Kinh Diệt nhất thời do dự, không biết là nên đuổi theo Triệu Du chân nhân, hay là nên đi đòi lại gương quá khứ mà chủ nhân đã đưa cho mình.

Cù Huyền Tử: [Không thể cứ đánh nhau mãi, mọi người chia nhau rút lui, cố gắng sống sót, gặp mặt ở Hành Dương Tông. Đi mau!]

Mọi người tụm hai tụm ba, biến thành luồng sáng bay ra tứ phía.

Công Dã Tịch Vô: [Sư muội. Đi!]

Công Dã Tịch Vô bắt lấy Lê Tô Tô, bỏ chạy về hướng đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top