Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 01 (Phần 2)

Cảnh 1 -14 Tiêu Dao Tông - Trước đại điện - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Tự Anh.

Đạm Đài Tẫn chậm rãi đưa tay lên lau đi giọt máu trên mặt, dùng đầu lưỡi liếm liếm, nở một nụ cười có thể gọi là sởn cả tóc gáy, nhìn về hướng mà Lê Tô Tô chạy thoát thân.

Cảnh 1 - 15 Không trung - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Công Dã Tịch Vô

Lê Tô Tô còn chưa định thần lại, nàng đang cùng Công Dã Tịch Vô bay nhanh qua từng đám mây, thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn.

Lê Tô Tô: [Dọa chết muội rồi, sư huynh, chúng ta thật sự đã chạy thoát rồi sao?]
Sắc mặt của Công Dã Tịch Vô cực kỳ nghiêm trọng.

Công Dã Tịch Vô: [Còn chưa thoát được đâu. Nhưng chúng ta cứ chia nhau chạy trốn như thế này, dù là tự đích thân Ma thần đuổi theo sau đi chăng nữa, ít nhất cũng còn ba đường sống sót.]

Lê Tô Tô rùng mình một cái.

Lê Tô Tô: [Gã sẽ đuổi theo chúng ta sao?] (Cắn môi suy nghĩ) [Muội làm xước mặt gã rồi, tên kia chắc là đang muốn rút gân lột da muội!]

Công Dã Tịch Vô cảm thấy hết nói nổi sư muội nhà mình.

Công Dã Tịch Vô: [Đừng nói mấy câu xui xẻo như vậy chứ.]

Lê Tô Tô nhìn chiếc gương quá khứ mà Công Dã Tịch Vô đang nắm chặt trong tay.

Lê Tô Tô: [Đại sư huynh, đây là thần khí của Tiêu dao tông, hồi trước tdbb đã từng khoe khoang với muội, nói là nó có thể chiếu ra nguồn gốc của một người luôn đấy?]
Công Dã Tịch Vô: [Đúng vậy.]

Lê Tô Tô nhìn chiếc gương mà xuất thần.

[Hồi tưởng cảnh 1 -5] Công Dã Tịch Vô: Bây giờ Ma thần mới đã giáng thế, ngay cả tên họ, lai lịch thế nào cũng không biết.

Lê Tô Tô: (Lẩm bẩm): [Đại sư huynh, muội có một suy nghĩ to gan thế này.]

Công Dã Tịch Vô: (Ngắt lời nàng): [Có nghĩ cũng đừng nghĩ, không thể đánh nhau trực diện với Ma thần lần nữa đâu, dùng bản lĩnh của ta và muội, kết cục khi gặp phải hắn chính là cái chết.]

Lê Tô Tô: [Muội không tin lúc hắn vừa chào đời đã mạnh như vậy, không có một điểm yếu nào. Muội nghe kể

ngày xưa ở phía tây có một thần tiên họ A, lúc tắm thì được mẹ hắn cầm lấy gót chân, từng tắm qua nước sông U Minh, cho nên ngoại trừ gót chân không được nước sông gột rửa qua, thì trên người đều đao thương bất nhập. Sau có người biết được chuyện tắm rửa này, liền dùng mũi tên bắn lén vào gót chân hắn, hại chết hắn.]

Công Dã Tịch Vô nhìn nàng một cách bất đắc dĩ.

Công Dã Tịch Vô: [Nếu Ma thần này không có nhược điểm thì sao?]

Lê Tô Tô: [Thế thì chưa chắc.]

Lời còn chưa dứt, Lê Tô Tô bỗng dưng rùng mình, nàng cùng Công Dã Tịch Vô cùng nhau quay đầu lại nhìn, lập tức hoảng sợ.

Đạm Đài Tẫn mặc áo đen đang tung bay, giống như quỷ mị, đứng ngay phía sau bọn họ.

Đạm Đài Tẫn: [Nhìn cái gì, sao lại không cúi đầu chào hỏi ta?]
Công Dã Tịch Vô kéo Lê Tô Tô ra sau lưng, nâng kiếm chém tới.

Trường kiếm kéo ánh sáng chém xuống, bị ngón tay thon dài tái nhợt của Đạm Đài Tẫn kẹp lấy, có vẻ chẳng hề tốn chút sức lực nào, chỉ trong chớp mắt, trường kiếm đã nứt ra từng đoạn.

Công Dã Tịch Vô quả quyết ném kiếm đi, che lấy người Lê Tô Tô, cắn răng lui về sau.

Đạm Đài Tẫn: [Chạy cái gì? Không phải rất có bản lĩnh ư.]

Đạm Đài Tẫn dùng đốt ngón tay sờ sờ vết thương trên mặt.

Lê Tô Tô nghiến răng nghiến lợi lầu bầu.

Lê Tô Tô: [Tên tiểu quỷ này thật là ghi thù. Đại sư huynh, huynh nói chết cũng là kiếp, chúng ta lần này phải lịch kiếp một phen rồi.]

Trên trán Công Dã Tịch Vô là một lớp mồ hôi lạnh, nhìn Lê Tô Tô hơi mỉm cười.

Công Dã Tịch Vô: [Sư muội, có sợ không?]

Lê tô tô trừng mắt Đạm Đài Tẫn, lắc lắc đầu.

Lê Tô Tô: [Không sợ, chúng là đệ tử của Hành Dương tông, sinh ra là vì trảm yêu trừ ma, nào có chuyện mèo lại đi sợ chuột cơ chứ.]

Công Dã Tịch Vô gật gật đầu.

Công Dã Tịch Vô: [Sư muội, muội nói đúng.]

Lê Tô Tô bỗng nhiên nhào ra chắn trước người Công Dã Tịch Vô, bạo gan lớn mật đứng ra thương lượng với Đạm Đài Tẫn.

Lê Tô Tô: [Làm trầy mặt của người chính là ta, không liên quan đến người khác, được không?]
Đạm Đài Tẫn bị nàng chọc cười, nhưng trong ánh mắt lạnh băng ấy lại không một ý cười nào, nhìn Lê Tô Tô đến mức lông tơ của nàng cũng dựng ngược cả lên.

Đạm Đài Tẫn: [Không được.]

Lê Tô Tô: [Sao ngươi không biết lí lẽ gì hết vậy?]

Đạm Đài Tẫn rũ mắt nhìn Lê Tô Tô.

Đạm Đài Tẫn: [Lí lẽ? Lí lẽ chính là, bản tôn đây vốn định giữ lại hai tiên môn các người, coi như là đỡ chán. Nhưng Tiêu Dao Tông đã đến ám sát trước, Hành Dương Tông sau đó lại đến cướp pháp trường, là tiên môn đến trêu vào ta trước, đó là đường tìm chết, sao ta lại có thể không thành toàn cho bọn chúng? Hôm nay bản tôn sẽ giết sạch tiên môn, từ nay tam giới tứ châu không một căn tiên cốt nào.]

Lê Tô Tô vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nhìn hắn mà câm nín không nói thành lời.

Lê Tô Tô: [Cái tên, cái tên khốn này.]

Đạm Đài Tẫn hơi hơi mỉm cười, trong bàn tay đang trống bất chợt hiện ra một trường kiếm tỏa ánh sáng đen.

Trường kiếm được triệu ra, ma khí xông thẳng lên chín tầng trời, nơi đỉnh kiếm khí vạn tinh hà như trào dâng lên.

Công Dã Tịch Vô: [Là Ma khí Trảm thiên kiếm.]

Đạm Đài Tẫn: [Vậy ta sẽ giết các ngươi trước vậy. Được, giờ các ngươi có thể bắt đầu chạy, bản tôn sẽ đếm đến ba.

Công Dã Tịch Vô lập tức nắm lấy tay Lê Tô Tô, xoay người bỏ chạy.]

Đạm Đài Tẫn: [Ba.]

Lê Tô Tô nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, giọng nói lạnh băng của Đạm Đài Tẫn tựa như đang dán sát bên tai nàng.

Lê Tô Tô: [Đại sư huynh, muội không muốn chạy trốn nữa.]

Đạm Đài Tẫn: [Hai.]

Lê Tô Tô: [Dù sao cũng chẳng còn đường sống nữa, sao có thể để mặc hắn đùa bỡn chúng ta như thế, thật quá mất mặt.]

Công Dã Tịch Vô nhìn gương mặt quật cường của sư muội mình, cũng dừng bước theo.

Công Dã Tịch Vô: [Được.]

Lê Tô Tô rút một thanh loan đao từ đàn Trọng Vũ, thanh đao này cộng sinh cùng đàn, là võ công vỡ lòng của nàng.

Lê Tô Tô nắm chặt loan đao trong tay, dứt khoát quay đầu đối mặt.

Đạm Đài Tẫn: [Một.]

Lê Tô Tô: [Đồ khốn.]

Đạm Đài Tẫn thấy nàng không trốn đi, ngược lại còn giương nanh múa vuốt phản ứng lại, không nhịn được nhướng mày.

Đạm Đài Tẫn: [Ngươi muốn cắn ta à?]
Lê Tô Tô: [Cắn chết ngươi!]

Lê Tô Tô bổ thanh loan đao về phía Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn tiện tay vung lên một kiếm, chỉ thấy kiếm khí xé rạch vùng trời, tinh tú trên trời như bị trảm thành hai nửa, ma khí ngập trời đánh úp vào hai người.

Công Dã Tịch Vô giơ kiếm lên chắn trước người Lê Tô Tô, bị kiếm khí tập kích thiếu chút nữa đã ngã ngược ra sau, gương quá khứ trong tay không chịu nổi được kiếm khí, ngay tức khắc vỡ vụn, hóa thành mảnh vụn nhỏ trong suốt, rơi ra ngoài.

Lê Tô Tô (O.S): [Gương Quá khứ!]

Lê Tô Tô nhìn chiếc gương bị đánh vỡ nát, ngay lập tức đuổi theo sau.

Công Dã Tịch Vô: [Sư muội...]

Cảnh 1 -16 Tầng trời thấp hơn - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Lê Tô Tô

Lê Tô Tô phóng nhanh xuống dưới, nàng đã thấy những mảnh kính vỡ đang lơ lửng gần đó.

Lê Tô Tô cố gắng duỗi tay ra, bắt được một mảnh trong số đó, mảnh kính trong suốt cắt qua tay nàng, mảnh kính bất ngờ tỏa ánh sáng lập lòe.

Lê Tô Tô hít một hơi sâu, phóng vào trong đám mây.

Cảnh 1 -17 Không trung - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Công Dã Tịch Vô, Lê Tô Tô

Đạm Đài Tẫn dùng một tay ứng phó với sự công kích của Công Dã Tịch Vô, biểu cảm đã hơi bực bội. Hắn liếc nhìn biển mây bên dưới, không nhìn thấy bóng dáng của Lê Tô Tô.

Đạm Đài Tẫn đẩy Công Dã Tịch Vô ra, bất chợt lại bị một chùm sáng bảy màu chói mắt bao phủ lấy bản thân.

Đạm Đài Tẫn nhíu mày, lấy tay che mắt, xoay người nhìn lại.

Đạm Đài Tẫn: [Đây là thứ gì.]

Lê Tô Tô đứng cách đó không xa, trên mặt đều là mồ hôi, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, trong tay tay nắm lấy một mảnh kính lưu ly tỏa ra hào quang bắn ra bốn phía.

Ánh sáng cầu vồng của mảnh kính lưu ly đó đang đánh lên người Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn bất ngờ, chỉ thấy dưới sự khúc xạ của mảnh kính, một luồng sáng khác đang đánh vào đám mây, trong nền trời tím thẫm hiện ra những hình ảnh mơ hồ.

Cảnh 1 -18 Cung Thịnh vương - Con đường nhỏ - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Tiêu Lẫm, vương tôn công tử của Thịnh Quốc.

[Cảnh tượng trong gương]

Những bức tường cung cấm cao ngất ngưỡng, ánh sáng mờ mờ u tối.

Một thiếu niên diện huyền y tái nhợt gầy yếu, lẻ loi độc bước.

Đột nhiên, trên con đường nhỏ phía trước xuất hiện một đám vương tôn công tử quần áo là lượt cản bước, trong tay tung tẩy mấy hòn đá nhỏ.

Bọn họ có thân hình cao lớn, bóng của bọn họ phủ hết cả người Đạm Đài Tẫn.

V. O: [Đạm Đài Tẫn, đi đâu thế?]
Thiếu niên Đạm Đài Tẫn không nói một tiếng nào, muốn đi vòng qua họ, nhưng lại bị đám người họ liên thủ giữ lại.

V. O: [Hỏi ngươi đi đâu đấy, Đạm Đài Tẫn, ngươi là người câm à?]

Một thiếu niên quần áo là lượt trong số đó đột nhiên vung tay lên, một hòn đá nhỏ đập vào trán Đạm Đài Tẫn. máu tươi chảy xuống.

Thiếu niên Đạm Đài Tẫn nâng mắt lên, dòng máu tươi chảy qua mắt y, làm một bên mắt hắn nhuốm màu máu đỏ sẫm, rồi nhỏ giọt trên gương mặt gầy gò tái nhợt, khiến vẻ mặt mắt quỷ dị và dữ tợn.

V. O: [Phế vật, ngay cả đánh trả cũng không dám!]
V. O: [Hahaha, chó còn biết cắn người, còn nó thì chỉ biết gương mắt ra nhìn...]

Cảnh 1 -19 Không trung - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Công Dã Tịch Vô

Lê Tô Tô và Công Dã Tịch Vô khiếp sợ nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.

Lê Tô Tô (O. S): "Đó là Ma thần ư? Trước kia hắn tên Đạm Đài Tẫn?"

Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc nhìn những hình ảnh được chiếc gương chiếu lên bầu trời, tựa như thờ ơ, ngay tiếp theo, Lê Tô Tô nhận ra mình đã bị hút đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, bị hắn siết cổ.

Công Dã Tịch Vô: [Sư muội!]

Công Dã Tịch Vô xông đến, bị Đạm Đài Tẫn nhấc tay thi pháp cản lại, cách đó ba trượng, không cách nào đến gần.

Gương mặt tái nhợt không một chút máu của Ma thần chỉ gần trong gang tấc, Lê Tô Tô liều mạng giãy ra, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Đạm Đài Tẫn. Khóe môi Lê Tô Tô hơi rỉ máu, phẫn nộ mà rít ra từng chữ.

Lê Tô Tô: [Thì ra trước kia ngươi cũng thật đáng thương, nên vừa thành Ma thần, đã lập tức ỷ mạnh hiếp yếu, thật không biết xấu hổ.]

[Thị giác chủ quan] Gương mặt lãnh khốc của Đạm Đài Tẫn dần trở nên mơ hồ, dần dần chìm vào bóng tối.

Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt nhìn Lê Tô Tô nhắm hai mắt lại, đầu từ từ rũ xuống.

Đột nhiên, giữa mi tâm nàng xuất hiện một tia sáng lóa mắt mang hình thù như ngọn lửa. Kim quang màu đỏ trong giây lát tỏa ra khắp người nàng, ép Đạm Đài Tẫn phải buông tay thả Lê Tô Tô ra, rồi bị kim quang đó đánh lùi ra sau ba bước.

Lê Tô Tô bất chợt tỉnh lại, đã được Công Dã Tịch Vô đón lấy.

Đạm Đài Tẫn ngạc nhiên nhìn nàng, không nhịn được đi xông đến gần nghiên cứu.

Đạm Đài Tẫn: [Trên trán ngươi là cái gì?]
Ma khí quanh thân tỏa ra bốn phía, cảm giác áp lực này làm cả người Lê Tô Tô run lên.

Công Dã Tịch Vô nắm lấy cánh tay Lê Tô Tô, đỡ lấy nàng.

Lê Tô Tô: (Giọng run run) [Sư huynh.]

Công Dã Tịch Vô: [Tô Tô, hãy nhớ kĩ lời của Cù chưởng môn.]

Lê Tô Tô: [Cái gì?]
Công Dã Tịch Vô: [Cầm chắc chiếc gương nhé. Nghĩ cách sống sót, trở về Hành Dương Tông.]

Giọng vừa dứt, Công Dã Tịch Vô đột nhiên vung một lá bùa ra sau lưng Lê Tô Tô, lá bùa chợt lóe sáng, kéo Lê Tô Tô ngược ra ngoài sau, đảo mắt đã đi ra xa.

Lê Tô Tô: [Đại sư huynh...]

Đạm Đài Tẫn bất ngờ, duỗi tay muốn hút Lê Tô Tô trở về, cánh tay đột nhiên lại bị giữ lấy.

Biểu cảm của Công Dã Tịch Vô đầy quyết đoán, giữ chặt lấy cánh tay đang thi pháp của Đạm Đài Tẫn, linh lực trên người túa ra mãnh liệt, nuốt lấy Đạm Đài Tẫn.

Công Dã Tịch Vô: [Ngươi sẽ không bắt được muội ấy đâu.]

Đạm Đài Tẫn nhìn Công Dã Tịch Vô đầy khinh miệt, chỉ trong chớp mắt, thanh trường kiếm ngập đầy Ma khí đã đâm xuyên qua lồng ngực Công Dã Tịch Vô.

Lê Tô Tô đã bay quá xa, không thể nào tránh thoát sự lôi kéo của lá bùa. Nàng mở to hai mắt, nhìn đằng xa nơi Công Dã Tịch Vô bị Ma kiếm xuyên qua người, cảm thấy cả người lạnh toát.

Lê Tô Tô: [Công Dã Tịch Vô sư huynh, ngươi buông huynh ấy ra cho ta!]

Công Dã Tịch Vô không quay đầu lại.

Sắc mặt Đạm Đài Tẫn tái đi, đang muốn rút kiếm ra, lại bị một bàn tay dính đầy máu của Công Dã Tịch Vô ghì chặt lại.

Công Dã Tịch Vô ho một ngụm máu, không tiếng động bắt đầu niệm quyết.

Vô số xiềng xích hóa ra từ linh khí bay vút lên, trói lấy cánh tay đang cầm kiếm của Đạm Đài Tẫn, trói lấy kiếm của gã, trói luôn cả Công Dã Tịch Vô.

Công Dã Tịch Vô nở một nụ điềm nhiên đón nhận cái chết.

Công Dã Tịch Vô: [Ma thần, ngươi sợ chết không.]

Cũng ngay lúc đó, Công Dã Tịch Vô bám chặt vào cánh tay Đạm Đài Tẫn, nghiêng người ngã xuống, hai người cứ vậy mà cùng nhau ngã khỏi đám mây.

Lê Tô Tô: [Đại sư huynh...]

Lê Tô Tô bị mây mù bao phủ, lát sau đã không thấy bóng dáng.

Cảnh 1 - 20 Hành Dương Tông - Trước cửa đại điện - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Lê Tô Tô, Cù Huyền Tử, Triệu Du, bốn đại trưởng lão của Hành Dương Tông, các đệ tử của Hành Dương Tông

Các trưởng lão, đệ tử đang ở trước cửa đại điện cầm kiếm bày trận, đây là trạng thái đang chuẩn bị giao chiến. Thông qua lớp kết giới mỏng manh đang bao phủ lấy Hành Dương Tông, tất cả đều lo lắng nhìn ra khoảng trời không bên ngoài.

Đứng sau kiếm trận, Triệu Du chân nhân đang ngồi xếp bằng trên nền đất, Cù Huyền Tử đang chữa thương cho lão, sắc mặt lão khá lo lắng nhưng không mở miệng nói câu nào. Triệu Du chân nhân thì lại rầu rĩ than thở.

Triệu Du chân nhân: [Bộ xương già như ta đây, chết thì chết thôi, nhưng sao chúng ta đều về hết cả rồi, mà Công Dã Tịch Vô với Lê Tô Tô đều không thấy đâu vậy.]

Biểu cảm của Cù Huyền Tử đầy đau xót.

Triệu Du chân nhân: [Lão cù, tên Ma đầu kia là kẻ có thù tất báo, trước giờ thích chém cùng giết tận, hôm nay Hành Dương Tông đã vì ta mà đắc tội hắn, dẫn lửa thiêu thân, sợ là hôm nay khó bề qua khỏi. Tính toán đường đi một chút, nhiều nhất là qua thêm một nén hương nữa thôi, sợ là Ma quân cũng sẽ đến đây.]

Cù Huyền Tử: [Hôm qua diệt Xích Tiêu tông, hôm nay diệt Tiêu Dao Tông, ta có cứu huynh hay không, ngày mai cũng đến phiên Hành Dương Tông. Huynh tưởng Ma thần giết người diệt phái, còn cần lấy cớ chắc. Triệu Dù, thời thế đã như vậy, mạng số cũng đã vậy, vận số của tiên môn đã tận.]

Trên trời bỗng có động tĩnh, mọi người cả kinh, lập tức gương cung bạt kiếm.

vht: Ma thần đến rồi?
Mây mù rẽ ra, Lê Tô Tô mềm rụt như bông rơi xuống, lá bùa sau lưng hóa thành tro bụi bay bay.

Cù Huyền Tử vội vàng xông lên đón lấy con gái, Lê Tô Tô ngã vào lòng Cù Huyền Tử, tinh thần hoảng hốt.

Cù Huyền Tử: [Tô Tô, sao chỉ có mình con trở về, Tịch Vô đâu?]

Lê Tô Tô cố bình tĩnh lại, nhìn rõ khung cảnh trước mặt. Nàng chui vào lòng phụ thân, đau lòng khóc lớn.

Lê Tô Tô: [Cha, cha ơi!]

Cù Huyền Tử và Triệu Du chân nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều đã hiểu rõ. Cù Huyền Tử vuốt vuốt đầu con gái mình.

Cù Huyền Tử: [Tịch Vô đã từng nói với cha rồi, nó sợ nhất cả đời này chỉ sống cuộc sống tầm thường, không thể dùng tài đức để báo thiên hạ. Hôm nay nó vì đồng môn mà hi sinh, xả thân. Tô Tô, chúng ta không có thời gian để khóc lóc, Ma thần sắp đến đây rồi.]

Lê Tô Tô bàng hoàng, cố nén nỗi đau mà gật gật đầu, nàng chợt nhớ ra gì đó, đưa bàn tay đang nắm chặt ra về phía phụ thân.

Mở bàn tay ra, bên trong lại một mảnh gương quá khứ đang dính máu.

Lê Tô Tô: [Cha, cha nhìn cái này đi.]

Mọi người cả kinh.

Cảnh 1 -21 Hành Dương tông - Bên ngoài đại điện - Bạn ngày - Trong nhà

Nhân vật: Lê Tô Tô, Cù Huyền Tử, Triệu Du, bốn đại trưởng lão của Hành Dương Tông, các đệ tử của Hành Dương Tông

Những hình ảnh phóng ra từ Gương quá khứ dần tối đi. Bóng dáng của thiếu niên ttt và âm thanh nhục mạ cùng nhau biến mất trong đại điện trống trải.

Lê Tô Tô: [Gương vỡ mất rồi, chỉ có thể chiếu ra được nhiêu đó.]

Lê Tô Tô không nhịn được mà khụt khịt, lại cố nén xuống nước mắt.

Lê Tô Tô: [Chỉ biết được nhiêu đó, thì có ích gì. Hiện giờ hắn đã thành Ma thần, đại sư huynh là người có thiên phú nhất trong lứa của chúng ta, là đệ tử có tu vi cao nhất, giờ muốn tìm gặp lại kẻ trong quá khứ đó thì chỉ có một con đường duy nhất là dùng pháp trận để đi vào trong giấc mộng của hắn mà thôi.]

Cù Huyền Tử: [Ít nhất thì giờ chúng ta đã biết Ma thần không phải vừa sinh ra đã là ma, lúc mười mấy tuổi vẫn là một phàm nhân yếu ớt.]

Triệu Du chân nhân đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói chuyện, lúc này mới mở miệng nói.

Triệu Du chân nhân: [Cháu gái ngoan, chắc con cũng biết thần khí này đến từ đâu chứ?]
Lê Tô Tô lau nước mắt, gật đầu.

Lê Tô Tô: [Vạn năm trước, đại chiến Thần - Ma, sau khi chư thần tan biến bèn hóa thành Thần khí, lưu lạc khắp nơi.]

Triệu Du chân nhân: [Không sai. Khi một vị thần khác tên Tắc Trạch ngã xuống, chiếc gương Quá khứ này chính là do mắt y biến thành, do Tiêu Dao Tông tông của ta lưu giữ từ đó đến nay. Nếu có thể dùng trận pháp luyện Thần khí, thì có thể phóng thích toàn bộ sức mạnh của thần còn giữ lại bên trong đó.]

Cù Huyền Tử: [Tắc Trạch chính là Trụ thần - Vị thần chưởng quản thời gian, thần lực của người có thể xuyên qua thời gian. Đúng rồi, nhân quả giống như dòng chảy của con sông vậy, dòng chảy và con sông liên kết với nhau, chỉ cần dùng trận pháp này trở về quá khứ, giết chết Đạm Đài Tẫn trước khi hắn thành ma, thay đổi nguyên nhân từ trước, là có thể thay đổi được kết quả của hiện tại.]

Triệu Du chân nhân: [Không sai, nhưng trận pháp này chỉ cho phép một người tiến vào, hay là, chúng ta oẳn tù tì đi?

Cù Huyền Tử không để ý đến ông, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.]

Cù Huyền Tử: [Không cần oẳn tù tì.] (Nhìn về phía Lê Tô Tô), [Tô Tô, con có dám đi không?]

Lê Tô Tô và Triệu Du chân nhân đều ngẩn người.

Triệu Du chân nhân: [Lão Cù, ông lú lẫn rồi sao?]
Cù Huyền Tử: [Cách này nguy hiểm khó lường, hi vọng xa vời, nhưng hôm nay đã không còn con đường nào khác, Tô Tô, con hãy suy nghĩ cho thật kĩ.]

Lê Tô Tô: (Kiên định): [Con muốn đi.]

Triệu Du chân nhân: (Tức muốn hộc máu): [Con bé này!]

Cù Huyền Tử vui mừng nhìn con gái mình.

Cù Huyền Tử: [Trận pháp này phải dùng gương Quá khứ để khởi động, đoạt gương thần soi quá khứ, là việc mà Tô Tô đã làm, đây là nhân duyên của nó, nó nên tự mình gánh vác. Tô Tô sinh ra đang là linh thể Vô Cấu, nghĩ thế nào cũng là định mệnh an bài. Tô Tô, con nhớ cho kỹ...]

Không trung đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn. Sắc mặt của Cù Huyền Tử đại biến, quay sang bảo vệ Lê Tô Tô theo bản năng.

Cù Huyền Tử: [Đi vào trong trước.]

Cảnh 1 - 22 Hành Dương Tông - Trước Đại điện - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Tự Anh, các tùy tùng của Ma thần, bốn đại trưởng lão Hành Dương Tông, các đệ tử

Một đạo ma khí đánh vào kết giới của Hành Dương Tông, kết giới màu trắng hơi sáng lên một chút, rồi xuất hiện một vết nứt.

Mây đen phía chân trời đã áp lên đỉnh đầu, ma quân đã đến gần. Sấm chớp rền vang, tia lửa điện hiện lên giữa trùng mây.

Đạm Đài Tẫn vì tìm Lê Tô Tô mà đã giáng lâm Hành Dương Tông. Ma thần liếc mắt nhìn Tự Anh và Kinh Diệt đứng bên cạnh.

Đạm Đài Tẫn: [Không cần đi theo, ta muốn tìm ít lạc thú.]

Đạm Đài Tẫn áo đen tung bay, từ đám mây tích cuồng cuồng tia chớp chậm rãi giáng xuống. Ma khí trên người hắn tỏa ra mãnh liệt, còn chưa chạm vào, mà trận pháp hộ sơn của Hành Dương Tông đã như vỏ trứng gà nứt ra vô số khe hở, lộ ra thế trận được bày trước cửa đại điện, đó đều là những tiên giả đã sẵn sàng nghênh diện quân địch.

Đạm Đài Tẫn rũ mắt nhìn ra xa.

Đạm Đài Tẫn: [Bày trận cũng lớn nhỉ.]

Cảnh 1 -23 Hành Dương Tông - Bên trong đại điện - Ban ngày - Trong nhà

Nhân vật: Lê Tô Tô, Cù Huyền Tử, Triệu Du

Giọng Đạm Đài Tẫn vang lên, giống như đang đứng sát bên thì thầm bên tai bọn họ.

Cù Huyền Tử lập tức đứng lên.

Cù Huyền Tử: [Không kịp nữa rồi, Triệu Du, mở trận trước thôi!]

Triệu Du chân nhân cắn răng, dẫm chân lên đất một cái, rồi bắt đầu xếp bằng thi pháp.

Trận pháp phức tạp đột ngột từ mặt đất dâng lên, tạo thành một cột sáng soi tỏ khắp đại điện. Gương Quá khứ bay lơ lửng bên trong, ánh sáng của thần linh tỏa ra.

Lê Tô Tô hít sâu một hơi, căng thẳng nhìn trận pháp.

Triệu Du chân nhân: [Cháu gái ngoan, ta chỉ có thể tính ra được, cảnh tượng bên trong chính là Vương cung của nước Thịnh 500 năm trước, ta sẽ đưa con đến đó, 500 năm trước, cả ta và cha con đều chưa được sinh ra, muốn tìm ra Đạm Đài Tẫn, con phải tự dựa vào chính mình rồi.]

Lê Tô Tô: [Triệu bá bá, con hiểu.]

Cù Huyền Tử đỡ lấy vai con gái, mắt đầy lo lắng.

Cù Huyền Tử: [Tô Tô, bước vào trong trận, đã là tiên phàm khác biệt, ở thế giới bên kia, con phải nhớ cho kĩ, mọi chuyện đều phải dựa vào cố gắng.]

Lê Tô Tô căng thẳng đến hàm răng cũng run run, nàng dùng sức gật đầu.

Lê Tô Tô: [Cha yên tâm, con gái có thể làm được.]

Lê Tô Tô ổn định cảm xúc, bước vào bên trong trận pháp, thời gian đã bị xé mở đánh vào người nàng, Lê Tô Tô đau đớn mà kêu lên một tiếng, nàng bị kéo vào trung tâm pháp trận, bay lơ lửng ở bên trong.

Cù Huyền Tử: [Tô Tô, chuyện tiếp theo cha muốn nói, con hãy nhớ cho thật kỹ. Đạm Đài Tẫn sinh ra đã là ma thai, trong người mang tà cốt, hấp thụ đủ oán hận của nhân gian và nỗi thống khổ, tích tụ thành sức mạnh. Một khi thống khổ đạt đến mức đỉnh điểm, thân thể sẽ chết đi, tà cốt cũng sẽ thức tỉnh, hắn sẽ lập tức lột xác thành ma. Con phải tìm ra cách, trước tiên phải rút tà cốt của hắn trước, sau mới có thể giết hắn. Nhớ kỹ chưa?]
Lê Tô Tô: [Nhớ kĩ rồi ạ! Nhưng cha, làm thế nào mới có thể rút tà cốt ra được?]
Cù Huyền Tử: (Lắc đầu) [Không ai biết cả, con phải tự mình nghĩ cách.] (Nói với Triệu Du chân nhân) [Trận pháp còn được bao lâu nữa?]
Triệu Du chân nhân: [Nửa nén hương nữa thôi.]

Cù Huyền Tử gật gật đầu, thoáng nhìn qua con gái, trong mắt vừa vui mừng vừa không nỡ.

Cù Huyền Tử: [Cha tin con, nhất định sẽ làm được.]

Cù Huyền Tử xoay người đi ra ngoài đại điện.

Lê Tô Tô lo lắng nhìn phụ thân đi xa.

Lê Tô Tô: [Cha.]

Cảnh 1 -24 Hành Dương Tông - Trước cửa đại điện - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Cù Huyền Tử, Bốn đại trưởng lão Hành Dương Tông, các đệ tử.

Đạm Đài Tẫn biểu cảm nhàn nhã, bước từng bước một lên bậc thang, đã sắp đến gần đại điện.

Trưởng lão cùng các đệ tử đang dốc hết linh lực ra, nhưng bước chân của Đạm Đài Tẫn vẫn vững vàng như cũ, không hề cảm nhận chút lực cản nào.

Có đệ tử không nhịn được nữa, nhảy ra khỏi kết giới, cầm kiếm chém về phía Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn: [Đồ sâu mọt.]

Đạm Đài Tẫn co co ngón tay, tựa như đang xua ruồi đuổi kiến, đệ tử kia lập tức tan thành tro bụi, những người phía sau hắn đều bị đánh bay trên mặt đất, như gió mùa thu quét qua lá rụng.

Trong cái nhìn đầy hoảng sợ của chúng nhân, Đạm Đài Tẫn bước lên bậc thang cuối cùng. Theo bước chân của hắn, kết giới bảo hộ Hành Dương Tông cũng vỡ nát theo, biến mất không còn gì.

Đạm Đài Tẫn hơi hơi mỉm cười, đang định bước lên trước một bước, đột nhiên một mảng kết giới trong suốt khác xuất hiện, không còn bao phủ toàn bộ tông môn, mà chỉ đang phủ lấy đại điện phía sau.

Sắc mặt Cù Huyền Tử đầy nghiêm nghị, từ bên trong đại điện chậm rãi bước ra.

Đạm Đài Tẫn: [Sao thế, hôm nay Cù chưởng môn muốn đóng cửa đuổi khách à?]
Cù Huyền Tử: [Hôm nay tệ phái không tiện tiếp khách, đành phải để Ma thần ngươi thiệt thòi chờ ở bên ngoài rồi.

Đạm Đài Tẫn hơi nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua cột sáng của trận pháp đang xuyên thủng qua mái nhà trong đại điện.]

Đạm Đài Tẫn: [Nhưng bản tôn cứ muốn vào bên trong đấy.]

Cù Huyền Tử: [Đệ tử Hành Dương Tông nghe lệnh.]

Mọi người: [Có!]

Cù Huyền Tử: [Sự tồn vong của tứ châu, đều ở trận chiến này, Hành Dương Tông trên dưới hôm nay tử thủ tại đây, bảo vệ điện Minh Ngô, tông môn không diệt, kết giới không phá!]

Mọi người: [Vâng!]

Các trưởng lão dẫn dắt đệ tử bày trận trước cửa đại điện, lưng dựa kết giới, kiếm đồng loạt chĩa về hướng Đạm Đài Tẫn.

Hiện trường đồng tâm hiệp lực không quản sống chết này hình đã chọc giận Đạm Đài Tẫn, khiến hắn cảm thấy phiền.

Đạm Đài Tẫn: [Các người thật đúng là, ngang bướng cố chấp.]

Mọi người xông về phía Đạm Đài Tẫn.

Cảnh 1 -25 Hành Dương Tông - Bên trong đại điện - Ban ngày - Trong nhà

Nhân vật: Lê Tô Tô, Triệu Du, đệ tử Hành Dương Tông

Tiếng chém giết ngoài cửa truyền vào bên trong.

Một thi thể của đệ tử bay vào bên trong, ngã xuống đất rồi không động đậy.

Lê Tô Tô vẫn đang treo mình bên trong trận pháp, nhìn thấy mặt người đệ tử đó, mắt rưng rưng, nghiến răng nghiến lợi.

Lê Tô Tô: [Là Chu sư đệ... Đại sư huynh chết rồi, cha và mọi người cũng đang tử chiến ở bên ngoài, con hận không thể cùng mọi người, cùng Hành Dương Tông cùng sống cùng chết.]

Trên mặt Triệu Du chân nhân đầy mồ hôi, đang duy trì trận pháp.

Triệu Du chân nhân: [Nha đầu ngốc, con đi rồi, Hành Dương Tông mới còn đường sống,Tứ châu tam giới này mới còn đường sống. Ngoan nào, không được cử động đâu đấy!]

Lê Tô Tô đau khổ nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay.

Cảnh 1 - 26 Hành Dương Tông - Trước đại điện - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Cù Huyền Tử, bốn vị trưởng lão Hành Dương Tông, các đệ tử

Cù Huyền Tử cùng bảy vị trưởng lão dốc hết toàn lực, đứng trên trận Thất tinh Bắc đẩu, giằng co với Ma khí của Đạm Đài Tẫn.

Rất hiếm có kẻ nào có thể giằng co với hắn lâu như vậy, nên hắn cũng vì vậy mà hưng phấn theo.

Đạm Đài Tẫn: [Này mới có chút giống này.]

Đạm Đài Tẫn chưởng một cái, trận Bắc đẩu lập tức bị phá, mọi người bị ma khí đánh tan, thế cục giằng co đã sụp đổ.

Mọi người tuy chật vật, nhưng lại lập tức đứng vững lại, cũng không thối lui ra sau.

Cù Huyền Tử tung ra tuyệt chiêu, linh khí bàng bạc ở trong không trung ngưng tụ thành một con sóng lớn với sức mạnh che trời, cuốn lấy Đạm Đài Tẫn vào bên trong nó.

Thế sóng dũng mãnh là thế, nhưng Đạm Đài Tẫn chỉ vung tay một cái, như có một lưỡi đao sắc bén xẻ qua biển lớn, bổ đôi con sóng lớn.

Đạm Đài Tẫn đứng bất động vững vàng trong hàng ngàn sóng kiếm .

Cù Huyền Tử quỳ một gối trên đất, thở dốc.

Đạm Đài Tẫn hơi mỉm cười.

Đạm Đài Tẫn: [Đến lượt ta rồi... Nỏ đồ thần.]

Một chiếc ma nỏ đen nhánh xuất hiện giữa không trung, ma trận đi cực đại của nó cũng bắt đầu vận hành.

Ma khí mãnh liệt cuồn cuộn, như những con rồng đang hút nước đẩy vào nỏ đồ thần.

Nỏ đồ thần tuy chưa bắn ra nhưng đã có những luồng ma khí ngưng tụ thành những mũi tên mặc ngọc trong không trung, từ phía xa đã khóa chặt linh đài từng người một.

Đệ tử Hành Dương Tông: [Là Nỏ đồ thần!]

Đạm Đài Tẫn phất tay. Những mũi tên được ngưng tụ bởi ma khí, như mưa rền gió dữ, bay vút về phía Hành Dương Tông. Vốn là một trận đối chiến nay lại thành một trận đơn độc tàn sát.

Chúng đệ tử ra sức phản kháng, tránh né, nhưng những mũi tên rơi xuống như mưa sao băng, truy hồn đoạt phách, trong không trung vẽ ra vô số quỹ đạo chết chóc. Tuy thế trận là vậy, nhưng không ai lùi bước chạy trốn.

Vân Hoa Tử một kiếm đánh nát nỏ ma, rồi lại bị một mũi tên theo đến sát rạt mà bắn thủng lồng ngực, cơ thể của ông vẫn đứng thẳng tắp, ánh sáng trắng mang theo nguyên thần bay ra khỏi cơ thể, chui vào kết giới đang bảo vệ ở phía sau, ánh sáng của kết giới càng thêm sáng.

Cảnh 1 -27 Hành Dương Tông - Bên trong đại điện - Ban ngày - Trong nhà.

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Triệu Du các đệ tử của Hành Dương Tông.

Bên ngoài kết giới nửa trong suốt kia, có thể nhìn thấy những đệ tử từng người một ngã xuống, nguyên thần lần lượt bay về phía kết giới, không ngừng gia cố. Người đang đứng càng ngày càng ít.

Lê Tô Tô cắn chặt răng nhìn, đau đớn và phẫn hận làm cả người nàng rét run.

Đột nhiên, có một bóng người màu đen hiện ra mơ hồ ở bên ngoài kết giới, càng ngày càng gần. Lê Tô Tô chỉ cảm thấy tim mình đập như sấm, máu huyết chảy ngược.

Lê Tô Tô: [Đạm Đài Tẫn...]

Bóng của Cù Huyền Tử hiện ra, chắn trước mặt Đạm Đài Tẫn, ma khí và tiên khí va chạm vào nhau, tạo ánh chớp chói mắt.

Một lát sau, ánh sáng đó biến mất, Lê Tô Tô mở to hai mắt, nhìn bóng dáng của Cù Huyền Tử chậm rãi ngã xuống.

Lê Tô Tô: (Đau lòng cùng cực) [Cha ơi...]

Triệu Du chân nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, Đạm Đài Tẫn chỉ còn cách kết giới trong gang tấc.

Triệu Du chân nhân: [Lão Cù, không ngờ lão lại đi trước ta một bước rồi.]

Triệu Du chân nhân: [Cháu gái ngoan, bá bá tiễn cháu một đoạn.]

Triệu Du chân nhân chậm rãi đứng lên niệm quyết, linh khí quanh người sáng rực cả lên, đẩy hết cả vào trong trận pháp.

Triệu Du chân nhân: [Hôm nay xin thưa với Thần, chưởng môn đời thứ 67 của Tiêu Dao Tông, dùng hết tu vi cả đời này, lập thành trận pháp.]

Trận pháp được khởi động hoàn toàn, mảng gương Quá khứ tan vào trong luồng sáng, thần quang lan tỏa.

Đàn Trọng Vũ của Lê Tô Tô hiện lên, bay vòng quanh, ánh sáng đỏ quấn lấy cơ thể Lê Tô Tô, bảo vệ cơ nàng.

Triệu Du chân nhân đã hao hết tu vi, ngã xuống đất mà chết.

Cùng lúc đó, kết giới bảo vệ cửa đại điện đã bị Đạm Đài Tẫn đánh bại, vỡ nát rồi biến mất.

Đạm Đài Tẫn thản nhiên bước qua xác Cù Huyền Tử, bước vào trong đại điện. Hắn nghi hoặc đánh giá trận pháp cổ quái trước mặt.

Đạm Đài Tẫn: [Đây là gì?]
Hắn nâng mắt lên, nhìn thấy Lê Tô Tô đang ở giữa trận pháp, vạt áo bay bay, ánh mắt trầm tĩnh.

Hắn vốn là vì muốn tìm nàng mới đến đây, hắn muốn nhìn lại thần văn như ngọn lửa trên mi tâm nàng.

Đôi mắt đỏ hằn của Lê Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn chằm chằm, hung ác nhìn thẳng vào hắn, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định.

Lê Tô Tô: [Đạm Đài Tẫn, ta nhất định sẽ... giết ngươi.]

Nháy mắt tiếp theo, Lê Tô Tô biến mất bên trong pháp trận.

Đạm Đài Tẫn kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top