Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi xem movie 23 về bấn quá nên gõ cái này~ Viết tặng halinh0205

---

"Ngay cả siêu trộm Kid cũng có lúc bị kẻ khác gài bẫy, nhỉ?"

Conan nhìn kẻ đang cẩn thận băng bó vết thương trước mặt, mãi một lúc sau mới lên tiếng. Dù không muốn phải thừa nhận chút nào, nhưng quả thực cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày Kid bị thương. Trong trí nhớ, bất kể là kế hoạch của cảnh sát có hoàn mỹ đến cỡ nào, hắn ta vẫn có thể tìm ra kẽ hở hoặc là tự tạo ra kẽ hở mà thoát ra; bất kể là Kudo Shinichi hay Edogawa Conan, cũng đều chưa có lần nào tóm được hắn.

Nhưng mùi máu nhàn nhạt trong không khí đã khiến Conan nhận ra dù có là siêu trộm tài giỏi cỡ nào đi chăng nữa, thì Kid vẫn chỉ là người thường. Conan có chút phiền não, từ lúc nào cậu đã đề cao Kid đến mức cho rằng cảnh sát sẽ không thể làm hắn bị thương? Hoặc là nên nói, ngoài cậu ra, Conan chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có kẻ nào khác có thể khiến hắn phải chật vật tới thế này.

Đó là sự kiêu ngạo, cũng là tin tưởng vào năng lực của đối phương.

Siêu trộm và thám tử, bọn họ sinh ra chính là để trở thành kỳ phùng địch thủ của nhau. Mối quan hệ này dường như đã bắt đầu hình thành ngay từ cuộc chạm trán đầu tiên: không chỉ là đối đầu, mà còn là sự thưởng thức giữa hai kẻ ngang sức ngang tài.

Nhìn thấy đối thủ trời sinh bị một kẻ không - phải - mình gài bẫy, cảm giác như thể bị hẫng tay trên, hiển nhiên tâm trạng sẽ không tốt đẹp là bao.

Conan tự nhủ như vậy.

"Ầy... Ai mà ngờ được cảnh sát lại nổ súng ngay lập tức chứ..."

Kid cố định lại băng, ngoái đầu nhìn cậu nhóc thám tử. Chỉ thấy cậu lạnh lùng buông một câu:

"Anh bị người ta đi trước một bước rồi."

Kid nhếch môi, giây sau, "soạt" một tiếng, bộ đồ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Conan, sắc trắng giữa màn đêm trở nên thật nổi bật. Một tên trộm lại khoác đồ trắng xuất hiện giữa đêm, Kid vẫn là tên trộm kì lạ nhất Conan biết đến.

"Nhà ảo thuật là kẻ làm cho người khác nghĩ rằng trong lòng bàn tay hắn có thứ gì, còn thám tử là người tìm ra chân tướng của thứ giấu trong tay nhà ảo thuật ấy."

"Thám tử nhí, đoán xem, trong tay tôi có gì?"

"..."

Không gian rơi vào im lặng. Cả hai cùng nhìn chằm chằm đối phương, vô thức để bản thân chìm sâu vào hồ nước xanh thẳm trong đôi mắt.

Cuối cùng, Kid nương theo làn gió bay khỏi tầng thượng, Conan mơ hồ nghe thấy một câu "gặp lại sau" còn sót lại trong làn gió.

Cậu đứng lặng nhìn theo đến mãi khi cánh chim trắng chỉ còn lại một chấm nhỏ trên bầu trời đêm, thở dài rồi cũng rời khỏi. Cõi lòng đột nhiên rối ren lạ thường.

*

Chuyến đi Singapore kết thúc, trở về Nhật Bản, dường như mọi thứ lại trở về quỹ đạo ban đầu. Đến trường, điều tra về Tổ chức áo đen, và cả những cuộc đối đầu với người kia nữa.

Không thể không thừa nhận, cuộc sống của bọn họ nhờ có đối phương mà trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Rất nhanh, một tuần sau khi trở về từ Singapore, hai người lại có một cuộc đối đầu mới.

"Chịu trói đi, Kid."

Trên sân thượng, Conan để ý từng nhất cử nhất động của kẻ trước mặt, tay bắt đầu điều chỉnh giày tăng sức mạnh.

"Quả nhiên vẫn bị cậu phát hiện ra, thám tử."

Kid chẳng hề bất ngờ với sự xuất hiện của Conan, hoặc là nên nói, chính hắn mới là người cố tình đứng ở đây lâu thêm một chút để đợi cậu.

Dĩ nhiên Conan có thể nhanh chóng nhận ra điều đó, và nó khiến cậu phải nhíu mày.

"Ngươi lại đang có âm mưu gì?"

Kẻ trước mắt cười một tiếng, "Lại bị cậu nhìn ra rồi. Đúng là tôi đang có âm mưu, một âm mưu vô cùng lớn."

Chớp mắt một cái, viên pha lê vừa bị đánh cắp xuất hiện trong tay Kid.

Conan nhìn nó, viên pha lê nổi tiếng "Heart", giống như cái tên, nghe đồn bất cứ ai sở hữu viên pha lê này đều sẽ chiếm được trái tim của người mình yêu. Conan không tin vào mấy lời đồn ngớ ngẩn này cho lắm, nhưng quả thực sắc đỏ lung linh như chứa cả hàng vạn ngôi sao phát ra từ trong nó rất có sức mê hoặc lòng người.

Nhưng chưa đến một giây sau, viên pha lê biến mất, "Thám tử, cậu đoán xem, viên pha lê đang nằm trong tay trái, hay là tay phải của tôi? Nếu đoán đúng, tôi sẽ trả lại nó cho cậu."

Conan nhất thời không hiểu ý đồ của Kid, cậu nhìn hắn ta, nhưng gương mặt đầy ý cười ấy vẫn không hề thay đổi.

"... Ngươi vốn không giấu viên kim cương trong tay."

"Bingo~"

Nhà ảo thuật bày ra vẻ mặt thích thú, rồi giống như lời vừa nói, Kid thực sự ném trả viên pha lê cho Conan. Nhìn thấy cậu dù đã nhận được viên pha lê nhưng vẫn đứng yên nhìn mình, Kid mới ra vẻ bất đắc dĩ:

"Này này, tôi đã trả lại đồ rồi, ngài thám tử chẳng lẽ không định thả tôi đi sao?"

"Mục tiêu của ta vốn không phải viên pha lê."

Conan chỉnh mức độ của đôi giày đến mức lớn nhất, thế nhưng không đợi cậu chuẩn bị xong, Kid đứng cách đấy năm mét đã ra tay trước.

Phập.

Lá bài Kid bắn ra thành công ngăn lại hành động của cậu.

"Vậy thì chúng ta giống nhau rồi, mục tiêu của tôi cũng không phải viên pha lê này."

Kid thu lại khẩu súng, đột ngột hỏi:

"Cậu còn nhớ đêm ấy ở Singapore tôi đã nói những gì không?" Rồi không để Conan kịp trả lời, Kid giương hai nắm tay ra trước ngực, tiếp. "Thám tử, đoán xem trong tay tôi có gì?"

Nụ cười của Kid làm Conan thêm bối rối, đôi mày càng nhíu chặt hơn.

"... Cảnh sát rất nhanh sẽ tìm đến đây, nếu ngươi còn thời gian để tán dóc thì có lẽ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ngồi tù rồi?"

"Đó là nếu cậu thực sự có ý định tống tôi vào tù. Cậu thực sự muốn vậy sao, thám tử?"

Ngữ điệu ngả ngớn của hắn ta làm Conan phát bực, bởi vì những gì Kid nói đều chọc đúng tim đen.

Chẳng nhớ là từ lúc nào, trắng đen không còn phân rõ, sự truy lùng của Conan với Kid đã chẳng còn là vì thực thi pháp luật hay nhân danh chính nghĩa. Bọn họ giống như những đứa trẻ, những đứa trẻ khao khát chiến thắng trong một trò chơi: trò chơi đuổi bắt giữa thám tử và siêu trộm.

'Kid' là một đứa trẻ, mà Conan lúc này chẳng phải cũng chỉ là một cậu bé thôi sao?

Thế nhưng niềm kiêu ngạo của mỗi người lại giống như một bức tường khổng lồ không cho phép Kid hay Conan chịu nhường đối phương một bước. Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.

"Mm, trông có vẻ như cậu vẫn chưa muốn trả lời." Kid ra vẻ tiếc nuối, bung dù lượn, chuẩn bị bay khỏi đây. "Vậy, hẹn gặp lại, thám tử. So với viên Heart kia, tôi càng muốn có được thứ khác từ cậu hơn."

"Nhiệm vụ của thám tử là tìm ra chân tướng của thứ giấu trong tay nhà ảo thuật, nhớ chứ? Tôi mong sẽ nhận được câu trả lời của cậu vào lần gặp tiếp theo."

Nói rồi, giống như mọi khi, Kid tung cánh vào trời đêm. Không biết vì sao, Conan chợt nhớ đến những lần Kid dùng cánh dù đó để cứu cậu.

Mối liên kết giữa siêu trộm và thám tử ngoài sự đối đầu và thưởng thức ra, dường như lại sắp nhiều thêm một điều thứ ba nữa - một cảm xúc giống như viên pha lê Heart đang nắm chặt trong tay - vô tình làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên phức tạp lạ lùng.

Và Conan cũng không ghét cảm giác ấy.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top