Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Lá mặt lá trái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh Tuyển định hỏi thêm, nhưng dường như từ trong u minh có thanh âm ngọt ngào thủ thỉ bên tai nàng.

"Sao mi lại hoài nghi đại quản sự? Ông ấy đã toàn tâm toàn ý đợi mi kia mà?"

"Bí cảnh Vạn Linh chính là thế ngoại đào nguyên của bọn mi, có gì để nghi ngờ cơ chứ?

"Tôn chủ có lòng tốt, tuyệt đối không được hiểu lầm ngài."

...

Linh Tuyển lặng thinh. Dăm ba câu nói suông đương nhiên không dụ dỗ được nàng, nhưng nàng đã có thể đưa ra kết luận: bí cảnh Vạn Linh này không tốt lành gì, còn tôn chủ với đại quản sự ấy à, chỉ sợ không những không có ý định bảo vệ mộc linh mà còn có mưu đồ với họ.

Nhân tộc bảo vệ linh tộc? Lừa trẻ con chắc?

"Thật đúng là vừa rời khỏi hang hổ đã rơi vào ổ sói." Linh Tuyển đã ngầm chấp nhận việc mình bị thiên đạo ghét bỏ, không còn cảm thán vì sao số nàng lại xúi quẩy như vậy, lập tức quyết định đường đi nước bước tiếp theo.

Lá mặt lá trái? Hay thẳng thừng vạch mặt?

"Thì ra là thế, tôn chủ tốt bụng quá." Linh Tuyển bắt chước những bạn nhỏ hồn nhiên trong thế giới của Yến Hi X, ngây thơ hỏi, "Bao giờ con có thể đến gặp tôn chủ ạ? Con muốn tự mình cảm ơn ngài."

Khi ấy ở trong không gian phong ấn, nàng cứng rắn đối chọi, kết quả là rơi vào bước đường này. Mỗi lần ngã là một lần khôn ra, Linh Tuyển cảm thấy đầu óc mình đã mở mang hơn nhiều. Trước hết hãy cứ vờ thuận theo, tìm hiểu rõ tình hình đã.

Đại quản sự âm thầm quan sát sắc mặt nàng. Vốn ông ta đã nghi ngờ trận Mê Tâm có trục trặc hoặc mộc linh kỳ quái này không bị trận Mê Tâm ảnh hưởng, thậm chí đã lén điều động trận pháp, sẵn sàng bắt giữ nàng. Nhưng Linh Tuyển không lộ vẻ nghi kỵ mảy may, trái lại, sau một hồi ngẩn ngơ, nàng dường như bừng tỉnh như đã vỡ lẽ điều gì, vẻ mặt không thay đổi nhiều song đôi mắt lại trong suốt, giọng điệu cũng rất chân thành...

Xem ra khi trước nó sững ra là vì chưa kịp phản ứng —— cũng đúng, trước kia linh tộc đã có nhiều tiền lệ như vậy, bị thương nặng lúc tụ linh mà may mắn hoá hình được thì đầu óc lại có vấn đề.

Đại quản sự không nhận ra rằng núp sau vẻ bề ngoài đơn thuần nàng đã hiểu rõ hết thảy, chỉ cho là trí lực của nàng kém cỏi, thầm thở dài, nghĩ bụng mộc linh này có lẽ không phù hợp với yêu cầu của tôn chủ.

Linh Tuyển chưa từng đóng kịch. Lần đầu vờ vịt trước mặt kẻ khác, nàng cũng rất căng thẳng, sợ người đối diện phát hiện tâm tư của nàng, chỉ có thể cố gắng trưng lên nụ cười nhu mì.

Lát sau, đại quản sự cười ra tiếng, đưa tay quơ quơ trên đầu linh thể của nàng, coi như xoa đầu tượng trưng, "Hiện nay tôn chủ đang du ngoạn khắp Man Hoang, đồng thời cũng là để tìm về những mộc linh có thể gặp nguy hiểm, một thời gian nữa mới có thể trở về."

"Vậy khi ngài ấy trở về ông có thể nói cho con biết không?" Linh Tuyển chớp chớp mắt, ra sức tỏ vẻ đáng yêu, "Ký ức truyền thừa nói rằng muốn cảm tạ người khác thì phải chuẩn bị lễ vật."

Ký ức truyền thừa của thanh thần mộc dạy cả những cái đó à? Lát nữa phải hỏi các mộc linh khác, nhỡ mà nó học được từ hồi ức thì sẽ rắc rối cho chuyện đó, đại quản sự nghĩ thầm.

Linh Tuyển không biết rằng trong Vạn Linh uyển không chỉ có trận Mê Tâm mê hoặc tâm trí mà còn có rất nhiều trận pháp khác, trong đó có một trận pháp chuyên dùng để giấu đi "hồi ức" của các mộc linh. Trận pháp này được bày ra để đề phòng trường hợp mộc linh biết được tin tức bất lợi cho kế hoạch của tôn chủ từ miệng những sinh vật sống từng đi qua nó. Màn diễn thuần khiết quá trớn của nàng đã gieo xuống một mối hiểm hoạ ngầm, nhưng ngay lúc này nàng vẫn chưa cảm giác được.

"Tốt lắm, Linh Tuyển biết có ơn phải báo, đúng là một mộc linh tâm địa thiện lương." Đại quản sự tủm tỉm, "Bây giờ chúng ta đến Đào Nhiên cư trước nhé, ở đó có rất nhiều mộc linh, đều là anh chị của con, mọi người phải hoà thuận với nhau đấy."

Linh Tuyển gật gật, tỏ vẻ "bé rất ngoan, rất nghe lời".

Thế là một người một linh bằng mặt mà chẳng bằng lòng cùng nhau hướng về Đào Nhiên cư.

Đào Nhiên cư là học cung của các mộc linh. Hai quản sự Lý, Lưu đồng thời đảm nhiệm vị trí phu tử tại học cung, phụ trách ̶l̶̶ừ̶̶a̶ ̶d̶̶ố̶̶i̶ giảng dạy các mộc linh.

Hôm nay đến phiên Lưu quản sự. Hắn ngồi bên dòng suối trong veo đánh đàn, tay áo và tóc dài phiêu diêu theo gió mát, tiếng đàn cùng làn gió tản đến từng góc Đào Nhiên cư, hễ là nơi tiếng đàn lướt qua thì cỏ cây sinh trưởng mạnh mẽ, muông thú cất tiếng hoà thanh, hợp thành một hình ảnh đẹp đẽ về con người hài hoà với thiên nhiên.

Khúc nhạc kết thúc, Lưu quản sự nở nụ cười, ánh nắng lọt vào mắt hắn, khiến dung nhan, phong độ của hắn càng thêm loá mắt.

Các mộc linh ngồi dọc hai bên bờ suối nhao nhao tán thưởng, "Thầy Lưu quá lợi hại!"

"Hay lắm luôn!"

"Con muốn nghe tiếp!"

...

Lưu quản sự chờ ba mươi lăm mộc linh nói xong mới đưa tay ra dấu im lặng, "Được rồi, chỉ pháp và chín quyết phối hợp rung động của linh lực để điều chỉnh thang âm thầy vừa dạy, các con học được hết chưa?"

Các ̶h̶̶ọ̶̶c̶ ̶t̶̶r̶̶ò̶ ̶d̶̶ố̶̶t̶ mộc linh: "..."

Xin lỗi thầy, vừa rồi chúng con chỉ lo nghe —— ai bảo thầy đàn hay quá làm chi!

Nhóm mộc linh nhìn nhau, Lưu quản sự coi như họ đã chấp nhận, cười bảo, "Vậy thì bắt đầu từ Di Như nhé."

Di Như là mộc linh gần hắn nhất, nghe vậy thì mặt tái mét —— biết thế khi nãy đã chẳng giành chỗ để được ngồi gần thầy!

Đối diện ánh mắt mang ý cười dịu dàng của thầy, cô bé không biết nói gì, chỉ có thể lấy đàn ra.

Đàn xong, chính Di Như cũng thấy chẳng ra gì. Tuy khúc đàn cũng làm cho cỏ cây sinh sôi, nhưng đó hoàn toàn là do năng lực thiên phú của cô bé, em chưa học được phép dùng âm luật thúc cỏ cây, chỉ pháp và chín quyết thầy vừa dạy, em cũng chỉ mới dùng được một...

Lưu quản sự nghe xong khúc nhạc lại chỉ cười cười, không hề trách mắng em không chú ý nghe giảng mà chỉ khích lệ, "Di Như ngộ tính không tệ, khúc nhạc rất hay, hệt như tiên âm."

Tâm tình Di Như lập tức từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường, hưng phấn đến mức hai mắt lấp lánh, quên sạch việc mình thực sự không hề học được cái gì, gật đầu lia lịa biểu thị em sẽ tiếp tục cố gắng.

Thấy Di Như không bị phê bình, các mộc linh còn lại cũng an lòng.

Thấy chưa, thầy Lưu là tốt nhất, không bao giờ chê chúng ta đần!

Thế là họ lần lượt biểu diễn, chỉ cần có thể ỷ lại vào thiên phú thì tuyệt đối không động đến mấy thứ chỉ pháp quyết kiếc "cao thâm" kia. Tất cả đều cảm thấy cực kỳ hài lòng về bản thân.

Lưu quản sự quả nhiên không hề phê bình họ, với ai cũng chỉ nói ra ưu điểm, thổi phồng lên đến độ mũi đứa nào cũng hếch lên trời, không biết đông tây nam bắc là gì nữa.

Lưu quản sự vừa dạy vừa tâng bốc, đám mộc linh mải tìm vui mà học hành láng cháng, cứ như thế, giờ học thoáng chốc đã qua hơn nửa, bây giờ là thời gian nói chuyện phiếm.

"Thầy, thầy, con nghe nói mộc linh mới tới gần đây nhất đã hoá hình rồi, có thật không ạ?"

"Nó chậm thật đấy, bao lâu rồi mà vẫn chưa hoá hình, đã chờ lâu lắm rồi!"

"Không biết sau khi hoá hình có bị khiếm khuyết gì không, dù gì cũng đã bị trọng thương lúc tụ linh."

...

Lưu quản sự phát hiện, khi nói đến mộc linh Thanh thần mộc, các mộc linh không còn gọi nó là "em trai" hay "em gái" nữa mà chỉ gọi "mộc linh", thầm cảm thấy hứng thú —— chúng không thích mộc linh thanh thần mộc.

"Các con không thích mộc linh mới tới sao?" Hắn vờ như lơ đãng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tienhiep