Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Có lẽ cô ta không xấu xa đến thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Nhiên cư.

Đeo nụ cười hoàn mỹ nàng luyện tập vất vả lắm mới có được, Linh Tuyển đi đến một nhà thuỷ tạ —— đây chính là nơi thầy Lưu giảng bài cho các mộc linh.

Là người mới nên Linh Tuyển vẫn chưa biết ở học cung này chỉ rặt một đám học trò chểnh mảng. Nàng đến sớm độ một khắc, thế mà chẳng gặp một bóng mộc linh, chỉ thấy một mỹ nam tao nhã phiêu dật ngồi trên lan can, tay xoay xoay một cây sáo trúc.

Phát hiện có người đến, thầy Lưu nghiêng đầu cười với nàng, "Tới sớm thế? Thầy là thầy Lưu, giảng sư của Đào Nhiên cư. Con tìm chỗ ngồi đi, lát nữa các bạn đến đủ thì chúng ta vào lớp."

Linh Tuyển ngoan ngoãn hành lễ rồi quay đi tìm chỗ ngồi, nghĩ thầm, "Giống người thật là xảo quyệt, kẻ nào kẻ nấy đựng hàng bồ dao găm trong bụng mà ngoài mặt chỉ thiếu điều viết thẳng "thiên hạ ai tốt được dường như ta", đúng là lố lăng."

Nàng cảm thấy mình cần phải học tập kinh nghiệm từ những bậc "tiền bối" này để kỹ thuật vờ vịt ngày càng tiến bộ.

Chẳng mấy mà một khắc đã qua, hai bóng người nữa chậm rãi đi vào nhà thuỷ tạ. Trông thấy thầy Lưu, họ cười hớn ha hớn hở, nhưng vừa liếc đến Linh Tuyển thì ý cười nhạt ngay, dáng vẻ lạnh nhạt.

Lòng Linh Tuyển rục rịch. Phản ứng của hai mộc linh kia khiến nàng nảy ra chút ngờ vực vô căn cứ. Họ chắc chắn không phải loại mộc linh ưa giết chóc, nhưng xem chừng không thân thiện như ký ức truyền thừa bảo.

Đại khái có thể chia mộc linh thành hai bè phái lớn: một loại yêu thích sinh cơ, căm ghét giết chóc, ví như thanh thần mộc, loại còn lại vừa hay tương phản hoàn toàn, tiêu biểu là thị huyết yêu đằng. Xét theo giá trị quan phổ biến của loài người thì loại trước là "thiện", loại sau là "ác", nhưng đối với mộc linh mà nói, hai loại này không phân chia thiện ác mà chỉ đơn giản là bản tính. Theo quá trình tu hành, trưởng thành, các mộc linh đi theo những con đường khác nhau có thể sẽ dần sinh ra những nghi ngờ không căn cứ hay những cảm giác bài xích, thù hằn với nhau, nhưng ở thuở đản sinh, họ rất ít khi đối địch nhau chỉ vì bản tính, trừ phi bản thể bẩm sinh đã tương khắc.

Vì thế mà Linh Tuyển lấy làm lạ khi hai mộc linh nọ vô duyên vô cớ bất mãn với nàng. Nghi hoặc trong nàng càng dâng lên khi thấy đã qua giờ thìn một khắc mà trong nhà thuỷ tạ tính cả nàng vẫn chỉ có ba mộc linh —— không lẽ các mộc linh khác học ở khoá khác?

Nhưng thân là người mới, nàng không dám nói ra, cũng không dám hỏi vì sao.

Cứ một lúc lại có mộc linh lục tục tới, đi một mình có mà túm năm tụm ba kéo đến cũng có, vẻ mặt ai nấy đều rất thảnh thơi, không hề có vẻ gì là lo sợ vì đi học muộn. Thầy Lưu hoà nhã chào hỏi họ, chừng như cũng không đặt nặng chuyện này.

Linh Tuyển: "Hình như mình vừa hiểu ra điều gì."

Độ hai khắc sau, khi mộc linh cuối cùng có mặt, thầy Lưu mới di chuyển.

Hắn vừa đứng dậy, tiếng cười nói trong nhà thuỷ tạ liền tắt ngóm cứ như có ai nhấn vào một cái chốt vô hình. Ba mươi sáu mộc linh mở to đôi mắt lấp lánh nhìn hắn chằm chằm, thoạt nhìn chẳng khác gì học trò ngoan có lòng hiếu học.

"Hôm nay có một mộc linh mới gia nhập lớp chúng ta." Thầy Lưu bước đến bên cạnh Linh Tuyển, ra hiệu cho nàng đứng dậy, "Đây là Linh Tuyển, mộc linh thanh thần mộc, sau này chúng ta là người một nhà. Đầu tiên Linh Tuyển sẽ giới thiệu sơ qua về bản thân, sau đó biểu diễn tài nghệ mà trò ấy đã cất công chuẩn bị cho các con."

Thiết lập nhân vật của Linh Tuyển lúc này là "mộc linh hoàn mỹ có phần nhút nhát rụt rè nhưng các mặt khác đều tốt", vì thế khi được mọi người chú mục, đương nhiên là nàng phải lộ ra một chút ngượng ngùng, sau đó bất chợt nở nụ cười thuỳ mị.

"Xin chào mọi người, tôi tên Linh Tuyển, là mộc linh thanh thần mộc, tụ linh thành công hai mươi năm trước, mới hoá hình cách đây không lâu, bây giờ tu vi chỉ mới Thông Linh, kém xa chư vị, về sau xin được mọi người chỉ bảo nhiều hơn để cùng nhau tiến bộ."

Vừa nói, Linh Tuyển vừa quan sát thái độ của các mộc linh. Nàng phát hiện hai mộc linh lúc đầu không phải trường hợp cá biệt, tất cả các mộc linh đều tỏ vẻ lãnh đạm với nàng.

——thực tế có chút sai lệch so với kế hoạch, có khả năng không thể chung sống hoà hảo, vậy thì...

Tất nhiên suy nghĩ đó không thể nói toạc ra. Sau khi tự giới thiệu bản thân, Linh Tuyển lấy ra một tảng đá, cười nói, "Thường ngày tôi hay khắc mấy món đồ chơi nhỏ, vì vậy hôm nay muốn biểu diễn chạm đá, hy vọng mọi người sẽ thích."

Nàng mặc kệ những ánh mắt dò xét không rõ ý vị, linh lực hoá thành lưỡi dao trong tay, xẻ tảng đá thành hơn ba mươi khối nhỏ, tay còn lại bắt lấy một khối, liếc qua thầy Lưu rồi lập tức ra tay.

Linh Tuyển đã dự tính sẽ khắc mấy món đồ nhỏ tặng cho các mộc linh để làm thân, sau này biết đâu còn được họ trợ giúp ít nhiều, nhưng xem chừng kế hoạch làm thân đã đổ bể.

Bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt động tác của nàng vẫn thoăn thoắt như nước chảy mây trôi, vụn đá toé ra, bay múa trong không trung mà chẳng làm dung nhan nhếch nhác, cộng thêm sắc đẹp vốn có của linh tộc, thiết nghĩ giá là người khác thì chẳng khác gì có hào quang nhân vật chính hộ giá, quần chúng đứng xem tự nhiên sẽ bị một tấm kính lọc "người này thật đẹp" che mờ mắt. Tuy nhiên, "quần chúng" ở đây chỉ có các mộc linh vốn dĩ đã có lòng xa lánh Linh Tuyển, thậm chí chê ghét cũng có, nên thấy nàng dùng đá để khắc thì họ chỉ càng thêm bới móc, cảm thấy nàng không có khí độ —— chẳng lẽ đến một khối linh ngọc cũng không có?

Ấy thế mà càng nhìn, cảm xúc của họ càng lung lay. Ngay người ghét Linh Tuyển nhất là Bái Trạch cũng phải công nhận rằng xem nàng làm việc khá thú vị.

Mặc dù cậu chàng vẫn thầm hậm hực, "Con ranh này rõ ràng là mộc linh xấu, nhưng vì sao trông nó có vẻ không xấu xa lắm?"

Linh Tuyển không biết thái độ người xung quanh đã thay đổi, chỉ chuyên chú chạm khắc cục đá màu đen trong tay, một vật trang trí nhỏ dần dần thành hình. Chỉ một lát sau, nàng hạ xuống nhát khắc cuối cùng, đoạn dùng thuật Địch Trần tẩy hết bụi đá. Một con kỳ lân lớn cỡ bàn tay xuất hiện trước mắt mọi người, tràn đầy linh khí, sinh động như thật, tưởng như lúc nào cũng có thể cử động.

Nàng đỡ tượng kỳ lân đưa cho thầy Lưu, "Thưa thầy, tượng này tặng cho thầy ạ."

Thầy Lưu từ đầu chí cuối vẫn luôn quan sát phản ứng của các mộc linh, thấy từng cặp mắt sáng rỡ lên là hắn biết ngay họ đã bắt đầu vượt qua chướng ngại tâm lý, bắt đầu muốn thích Linh Tuyển.

——biết sao được, ai bảo đám mộc linh này ngây thơ quá cơ, dễ lừa, dễ dụ, không, thậm chí chưa cần người ngoài dụ chúng đã tự giác bán thân đi rồi.

Xem ra muốn các mộc linh cô lập Linh Tuyển còn cần thêm ít thủ đoạn.

Thầy Lưu bụng mang ý xấu nhưng ngoài mặt vẫn rất dịu dàng dễ gần, đưa tay nhận lấy tượng đá kỳ lân, cười vô cùng chân thành, "Ta rất thích bức tượng này, cám ơn Linh Tuyển."

Linh Tuyển bị diễn xuất của hắn làm cho kinh sợ, nhưng cũng rất không cam tâm, thầm nghĩ, "Không được, so diễn xuất thì kiếm Huyền Minh cũng chẳng thua ai đâu."

Nàng lại vận mười hai vạn phần công lực để nở một nụ cười mềm mại nhút nhát, "Thật ạ? Thầy thích thì tốt quá."

Đoạn, nàng nhìn sang các mộc linh khác, tươi cười vẻ chân chất thật thà, "Để tôi khắc tặng mỗi người một cái nhé! Mọi người muốn gì nào?"

Các mộc linh: "...Tốt- tốt bụng thế này sao có thể là mộc linh xấu được chứ!"

Lời tác giả: Tôi quyết định rồi, nickname của Linh Tuyển sẽ là Tiểu Minh! Vì sao á? Vì cô ấy là kiếm Huyền Minh chứ sao, dù sao Tiểu Thanh hay Tiểu Thần đều không hay, còn Tiểu Minh thì nghe rõ ngầu, rõ khí thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tienhiep