Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Minh đình tiêu linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải lo lắng đâu Linh Tuyển, ai cũng từng gặp tình trạng đó mà, gặp nhiều là đằng khác." Di Như tưởng người bạn mới đến kinh hãi sau khi nghe chuyện, liền vội vàng an ủi, "Nửa tháng sau lại có lớp, lúc ấy Nhàn Hi sẽ có mặt thôi, cô nhớ mang tượng theo nhé, cậu ấy nhận được chắc chắn sẽ vui lắm."

"Được, tôi nhớ rồi."

Linh Tuyển không hỏi thêm. Đây là Đào Nhiên cư, là bí cảnh Vạn Linh — ngoài bản thể không có nơi nào là an toàn. Nàng biết chắc đám quản sự con người luôn núp trong tối giám sát các mộc linh, nhất là mộc linh mới đến có vẻ quái dị như nàng, nói thừa một câu thôi đã đủ để dẫn đến hậu quả khôn lường.

Vậy nên Linh Tuyển ra vẻ chỉ hỏi cho biết, sau đó cáo biệt Di Như, trở về lãnh địa của mình.

Tâm tình nặng nề cũng không quên nhiệm vụ, nàng ra vườn thuốc dạo một vòng. Trong số mười cây nàng trồng, chạc cây dẫn tiên chỉ cần bắt rễ là sống khoẻ, nếu không có bất trắc gì thì chẳng mấy nó sẽ cho nàng phần Thanh đức đầu tiên, ba hạt sen thuỷ mạn liên bồ chưa nảy mầm nhưng có thể cảm nhận được chúng đang tích góp năng lượng, không hề suy yếu, tựu trung tất cả đều tốt đẹp.

Linh Tuyển đúng lệ thi triển Uẩn Linh quyết, Vân Vũ quyết tưới tắm cho vườn thuốc, sau đó trở về bản thể thanh thần mộc,[1] lục lọi ký ức truyền thừa xem có trạng thái đặc biệt hay chứng bệnh nào giống miêu tả của Di Như hay không.

Nàng xác nhận được ở hầu hết mộc linh không xuất hiện tình trạng không tiêu hoá xuể do có quá nhiều linh khí, dù sao những cây cỏ có thể tụ linh đều thuộc hàng linh mộc mấy ngàn mấy vạn năm tuổi, kể cả có lùi về kỳ ấu sinh sau khi tụ linh thì bản chất vẫn không phải cây non thật, không có chuyện tiêu hoá không nổi vì hấp thụ quá nhiều. Đáng sợ hơn cả, nàng còn tìm ra được căn bệnh khớp với triệu chứng đó: Minh đình tiêu linh.

"Minh đình" ý nói sâu chuồn,[2] một loài sâu lạ sống quần cư, kích thước cực kỳ nhỏ bé, song lại là mối nguy chết người với tuyệt đại đa số mộc linh. Chúng có thể im ỉm ký sinh trong cơ thể mộc linh một thời gian dài, khi có cơ hội sẽ ngóc dậy ăn mòn linh mạch và linh chủng của vật chủ, quá trình đó chính là "tiêu linh". Loạt triệu chứng ở mộc linh gây ra bởi sâu chuồn gặm nhấm vì vậy mà có tên "minh đình tiêu linh".

Đối với linh tộc, linh chủng và bản thể có tầm quan trọng ngang nhau, lại cùng chung một nhịp thở, một bên bị hư hại thì bên còn lại cũng sẽ chịu thương tổn tương ứng, kẻ bị cắt đứt liên hệ với bản thể hay vỡ nát linh chủng không thể tránh khỏi vong mạng — dễ hiểu vì sao sâu chuồn lại là mối nguy khủng khiếp với mộc linh.

Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước. Sâu chuồn đe doạ sự tồn tại của toàn bộ mộc linh, vì vậy sau vài cú ngã đau điếng, một mặt, mộc linh đã liên minh với các khí linh khác, cùng tận diệt sâu chuồn; mặt khác, họ nghiên cứu ra vô số thần thông, thuật pháp khắc chế sâu chuồn, đồng thời sử dụng đại tế đưa những thần thông, thuật pháp đó vào ký ức truyền thừa của toàn tộc. Dần dà, sâu chuồn ở Sơn Hải giới tuyệt diệt, không còn mộc linh bỏ mạng vì sâu chuồn nữa.

Linh Tuyển choáng váng.

Thứ nhất, loài sâu chuồn vốn dĩ đã tuyệt tích nay lại tái xuất, dù có pháp thuật khắc chế chúng nhưng chuyện này đối với mộc linh không phải tin tốt.

Thứ đến, chẳng lẽ các mộc linh ở đây như Di Như không nghi ngờ sao? Rõ ràng, chỉ cần có ký ức truyền thừa thì không khó để suy ra, thế mà họ dường như chưa bao giờ nghĩ đến hướng này. Là vì quan niệm "sâu chuồn đã tuyệt chủng" quá thâm căn cố đế, hay vì họ... bị chăn thành si đần?

"Cứ cho là họ sống mãi ở bí cảnh Vạn Linh từ sau khi tụ linh, hồi ức bị lấp đi, nhưng vẫn còn ký ức truyền thừa mà? Sao lại mù quáng nghe lời người khác bất kể?" Linh Tuyển sầu lo, "Chẳng lẽ bọn tôn chủ còn bày cả trận pháp mê hồn làm lú đầu?"

Vốn nàng còn nuôi hy vọng với nhóm mộc linh, cho rằng họ chỉ đơn giản bị con người ác độc che mờ mắt, chỉ cần âm thầm chỉ lối là sẽ có thể lôi kéo họ làm đồng minh cùng nhau chạy thoát, nhưng giờ phút này nàng mới biết suy nghĩ đó buồn cười dường nào. Nàng muốn lôi kéo họ thì điều kiện tiên quyết là phải phá giải được thủ đoạn của tôn chủ và đồng bọn, bằng không chỉ e nàng sẽ bị trí thông minh và lòng sùng bái tôn chủ của các mộc linh chơi một vố đau.

Linh Tuyển thở dài, "Ôi, rốt cuộc vẫn phải một mình chống đỡ tất cả."

Quay lại vấn đề chính, nếu sự cố mộc linh ở đây thường gặp phải là minh đình tiêu linh, vậy bọn tôn chủ tìm sâu chuồn từ đâu, hơn nữa làm cách nào khống chế được chúng? Sâu chuồn lấy Bổn nguyên sinh mệnh của mộc linh làm thức ăn, bổn nguyên vào đến bụng chúng thì sẽ không lấy ra được nữa, còn muốn ép chúng nhịn thèm không ăn thì đơn giản là không có cách nào cả. Nếu muốn cướp Bổn nguyên sinh mệnh của mộc linh thì không thiếu biện pháp, sâu chuồn không phải lựa chọn tối ưu, rất có thể tôn chủ dùng chúng cho mục đích khác.

Thông tin Linh Tuyển có được quá ít, không thể phân tích ra ý gì có giá trị hơn.

Tuy nhiên, ngẫm lại mọi chuyện, nàng bỗng nảy ra một ý, "Các mộc linh đến giờ vẫn không phát hiện mình mắc phải minh đình tiêu linh, bản thể bị dính sâu chuồn lúc nào cũng không biết — nhưng mà mộc linh vốn dĩ cực kỳ nhạy cảm với sâu chuồn. Có lẽ nào... Họ bị gieo sâu chuồn ngay khi vừa đến bí cảnh Vạn Linh?"

Nếu đúng như thế, chắc chắn trên thanh thần mộc cũng có sâu chuồn!

Linh Tuyển không khỏi bồn chồn. Nàng bị tách khỏi kiếm Huyền Minh, may được nương thân trong thanh thần mộc, từ bấy cùng vui cùng buồn với cơ thể này, nàng tuyệt đối không thể chết tức tưởi thêm lần nữa chỉ vì minh linh tiêu đình gì đó.

Linh Tuyển vô thức định sử dụng thần thông khắc chế sâu chuồn, xem thử xem trong bản thể thanh thần mộc có sâu chuồn hay không.

Nhưng nàng nhịn lại.

Ở đây có bao nhiêu mộc linh mà không một ai liên tưởng dị tượng trên thân mình với sâu chuồn, chắc chắn đầu óc có vấn đề, rất có thể thông tin về sâu chuồn trong ký ức truyền thừa đã bị bít kín. Đã vậy thì hẳn là bọn tôn chủ có cách đối phó với thần thông chuyên trị sâu chuồn, chỉ sợ nàng chưa kịp phát hiện con sâu nào trên người đã bị chúng bắt tại trận, dù không chết ngay thì cũng sẽ bị nhiếp hồn.

Linh Tuyển không thể đảm bảo an toàn, nên đến tra xét cũng không dám...

...Chí ít là không thể tra xét theo cách của mộc linh. Nếu dùng cách của kiếm linh thì sao?

Tiếc thay, Linh Tuyển không có ký ức truyền thừa chính thống của kiếm linh, hơn nữa để có thể yên ổn tu luyện Thái Thượng Thương Linh Thanh Đức Chân Kinh, hiện giờ nàng không được phép dẫn động bản tính kiếm linh.

Trái tim bỗng muốn vọt khỏi lồng ngực, nàng phải niệm Lý Tâm Minh Tịnh quyết liên tục mới có thể ép tạp niệm xuống, đoạn lẳng lặng tu tập thần thông, thuật pháp của thanh thần mộc.

Để hành động hiệu quả thì phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng đến nước này thì nghĩ mấy cũng không nghĩ được gì hơn, tức giận nóng nảy càng không ích gì. Việc duy nhất nàng có thể làm lúc này là tận dụng triệt để thời gian mình có.

___________________

[1] Mấy chương này phải tra để phịa tên cây tên sâu mới phát hiện青神木 có lẽ là chế từ tên cây青木, tức cây Ô rô bà/ Aucuba japonica, là vị thuốc có tác dụng chữa mấy bệnh ra máu với ghẻ lở. Bên Trung không biết sao chứ bên mình thì cây này thuộc hàng R trong sách đỏ, quý hiếm không thua cái cây trong truyện :v

[2] 螟蜓: tên con này ghép từ sâu keo với chuồn chuồn => sâu chuồn :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tienhiep