Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàng Kiếm sơn trang tọa lạc cạnh Tây Hồ, Hàng Châu, ở vùng sông nước Giang Nam, là một trong những sơn trang giàu có bậc nhất, cũng là một trong tứ đại thế gia.

Nổi danh trên giang hồ là thế gia thiên hạ đệ nhất kiếm pháp, cũng là thế gia thường xuyên xuất hiện những kì tài kiếm học. Đệ tử Tàng Kiếm có thể một tay cầm trọng kiếm, không hề nặng nề mệt mỏi.

Tàng Kiếm sơn trang rộng lớn vô cùng, được xây dựng hết sức đẹp đẽ. Lấy hoàng sắc làm chủ đạo, thể hiện vẻ xa hoa giàu có.

Chính sảnh Tàng Kiếm được bài trí tinh tế, bình thường đều vô cùng gọn gàng. Vậy mà hiện tại bên góc sảnh đường lại chất đầy những hòm rương lớn. Diệp Quân Lịch vừa mới luyện kiếm trong thao trường về, liền nhanh chóng đến.

Diệp Quân Lịch khuôn mặt hơi thon, môi mỏng, hồng nhuận, ánh mắt linh hoạt, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng, tóc mái rũ xuống che lấp quá nửa bên trán. Y nhìn những hòm rương sính lễ, lại gần sờ một lượt, lại tiếp nhìn một lượt, mới từ từ đứng dậy, đi về phía bàn trà chín sảnh dành cho gia chủ và chủ mẫu.

Diệp Quân Lịch ngu ngơ chốc lát, hỏi:

- Phụ thân, sính lễ này là ai đưa tới vậy?

Diệp Vũ Lan tuổi đã trung niên, nhưng nét anh tuấn thời trẻ vẫn còn đó, khuôn mặt nghiêm nghị nhấp một ngụm trà, bình thản đáp:

- Là Bá Đao sơn trang đưa tới.

Diệp Quân Lịch cả kinh, suýt thì ngã ngửa về phía sau, kinh ngạc, hướng phía nam nhân ngồi cạnh Diệp Vũ Lan, nói:

- Cha à, tiểu muội muội mới có ba tuổi thôi ~ Sao cha nỡ lòng để muội ấy xuất giá?

Dạ Minh mặc gia phục chủ mẫu Tàng Kiếm, khuôn mặt lúc nhìn vào đều thấy rõ nét sắc sảo, tay khẽ vuốt tóc tiểu cô nương ngồi trong lòng:

- Không phải Tiểu Duyệt Nhi. Là của con.

Diệp Quân Lịch nghe xong, nhanh chóng chấn động. Nhưng cũng rất nhanh liền qua đi, khó chịu đáp:

- Của con? Con không muốn gả, con không muốn tới Bá Đao sơn trang đâu!

Diệp Vũ Lan nãy giờ im lặng thưởng trà, bị mấy lời này kích động, liền buông chén, nghiêm giọng:

- Không được hồ nháo!

Diệp Quân Lịch cúi đầu, sắc mặt dần hiện vẻ buồn rầu. Nghe Dạ Minh nói thêm mấy câu, chán nản trở về biệt viện của mình. Y từ nhỏ đã được nuông chiều nâng niu, gần như đây là lần đầu bị ép buộc, hơn nữa còn là chuyện trọng đại cả đời.
Trường Ca Môn cư tại Hồ Thiên Đảo, cảnh sắc như tiên, thơ mộng hữu tình, được gọi Thiên Đảo Trường Ca, là một trong tứ đại thế gia trên giang hồ. Đệ tử Trường Ca đa số là người yêu thích thơ từ ca phú, cầm nghệ tinh thông, múa kiếm và thưởng trà. Trường Ca Môn từ xưa thường hành hiệp trượng nghĩa, đối với việc quốc gia đại sự, đại kế dân sinh hao tổn không ít tâm tư. Họ tiếp thu phần lớn tư tưởng Nho giáo, nhưng cũng sẽ không để tâm giáo huấn Nho giáo. Các đời có một số thi nhân vang danh sử sách, cùng ít đại thần trong triều. Tuy tâm hướng về triều đình, nhưng thân vẫn là nhân sĩ giang hồ, tuyệt không vi phạm tôn chỉ môn phái. Đệ tử Trường Ca, hoặc là người văn nhã tự do, hoặc là quan viên triều đình, dù thế nào đến hẹn vẫn sẽ trở lại Hồ Thiên Đảo họp môn.


Trường Ca Môn vốn khắp nơi đều toát lên vẻ thanh nhã, dùng thanh sắc làm chủ đạo. Trước sảnh đường biệt viện đại thiếu gia Trường Ca, mấy gã binh sĩ của Thiên Sách phủ đang mang từng rương sính lễ đỏ vào. Sính lễ chất thành núi nhỏ, toàn bộ đều là kì trân dị bảo, gấm hoa vải vóc ngàn vàng khó mua. Một nữ nhân đỏng đảnh, y phục và trang sức trên người đều hết sức xa hoa, che miệng nói:

- Thiên Sách phủ thế mà ra tay hào phóng thật.

Dương Tu Dật chỉnh lại y phục, phất tay áo mấy cái, nhàn nhạt nói:

- Nếu Nhị nương thấy ghen tị, chẳng bằng để tiểu muội đi thay ta.

Dương Tu Dật trời sinh thanh tú, vốn là hoa nhan nguyệt mạo, băng cơ ngọc cốt, dưới khóe mắt có lệ chí, khoác gia phục Trường Ca thượng phẩm, càng tôn thêm khí chất văn nhã ôn nhu. Vậy nhưng, nghe giọng điệu đối vị di nương kia liền biết, trong ôn nhu vốn là châm chọc. Y sao có thể đối với người luôn tìm cách hãm hại y mà vui vẻ thật lòng đây?

Ả nữ nhân kia nghe xong, liền quay người đi, “hừ” một tiếng:

- Người Thiên Sách phủ muốn là ngươi. Ngoan ngoãn làm tân lang của mình đi.

Đúng lúc đó, binh sĩ Thiên Sách phủ đưa sính lễ đến Trường Ca Môn đều đã ổn thỏa, hướng Dương Tu Dật thi lễ:

- Công tử, sính lễ đều ở đây, chúng ta cáo từ trước.

Dương Tu Dật cũng hướng phía binh sĩ, hơi cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói:

- Vất vả. Làm phiền các vị rồi.


Nửa tháng sau...

Đã đến ngày phải xuất giá, rời đến Bá Đao sơn trang, Diệp Quân Lịch ủy khuất mặc hỉ phục, ngồi trong phòng phụng phịu môi. Dạ Minh bên ngoài bước vào, khẽ nói:

- Thời gian trôi qua nhanh thật. Tiểu Quân Lịch của cha sắp phải xuất giá rồi, đúng là luyến tiếc mà.

Diệp Quân Lịch hướng phía phát ra thanh âm, nhanh chân chạy đến gần, lay lay cánh tay Dạ Minh, vẫn phụng phịu:

- Cha, con không muốn gả đâu...

Dạ Minh lắc đầu, đưa tay gạt đi mấy sợi tóc giúp Diệp Quân Lịch, nói:

- Quân Lịch, đừng bướng bỉnh!

Diệp Quân Lịch ủy khuất, ngồi nghe Dạ Minh dặn dò đến Bá Đao sơn trang phải làm thế nào, đối xử với mọi người thế nào...


Cùng ngày Trường Ca Môn cũng chuẩn bị cho đại thiếu gia xuất giá, đến Thiên Sách phủ. Dương Tu Dật mặc hỉ phục được may bằng vải thượng hạng, nghe nói là tiến cống từ nước láng giềng, đứng trước mặt di nương.

Giọng ả có mấy phần châm chọc, dựa vào bình phong hình quạt, nói:

- Chà chà, không ngờ một tiểu binh lính bình thường mà cũng mua được loại vải đắt tiền như vậy.

Giọng điệu Dương Tu Dật vẫn luôn lạnh nhạt với ả, phủi tay áo mấy cái, ánh mắt xuất hiện vài tia khinh bỉ:

- Nhị nương không thể nói vậy. Đối tượng lần này là Thống Soái Thiên Sách phủ, chứ không phải “tiểu binh lính bình thường” như ngươi nói đâu.

Nói xong, y chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vừa xa cách vừa khinh thường nhìn ả. Ả vẫn cho là không phải, tiếp tục phản bác:

- Nhưng ta nghe Lão gia nói hắn chỉ là tên lính quèn bình thường.

Dương Tu Dật ánh mắt không đổi, tiếp lời đáp:

- Trước kia là binh lính, nhưng hiện tại là Thống Soái, nên mong Nhị nương thận trọng lời nói.

Có vẻ ả bị lời này tác động, liền quay người bỏ đi. Đứng trước mành, đầu hơi nghiêng nhìn về phía Dương Tu Dật, song ánh mắt hiện rõ tia ghen ghét, suy ngẫm:

- Không, không thể để Dương Tu Dật chiếm hời. Ta phải hỏi Lão gia xem có đổi người được không.

Chờ ả đi rồi, Dương Tu Dật mới cười khinh một cái:

- A, vô tri!


Một đoàn thuyền lớn đưa kiệu hoa rời khỏi Hồ Thiên Đảo, thuận lợi mà xuôi gió. Dương Tu Dật cười nhạt, hướng ánh mắt nhìn phía đại dương xa xăm.

“ Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi đó”.

Đi liên hôn cũng được, lấy một kẻ không quen biết cũng được, chỉ cần không phải ngày ngày ở lại Trường Ca, luôn phải cần thận đề phòng mưu kế kẻ khác, không phải nghe người y gọi là “phụ thân” hết lần này đến lần khác cố gây khó dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top