Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Thư Phòng - H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước biệt viện của Liễu Thần Mục và Dương Tu Dật có một hành lang đá lớn dẫn đến, chia làm ba ngã, còn thêm cả một sân trước rộng rãi, xây dựng theo hình vòng tròn xếp tầng.

Liễu Trạm Huy tay cầm trường kiếm quết đất, sắc mặt vô cùng hung dữ mà theo lối hành lang tiến vào. Tiểu Liễu đứng canh phía trước biệt viện, nhíu mày:

- Biểu thiếu gia, ngươi đây là...?

Liễu Trạm Huy không trả lời câu hỏi của Tiểu Liễu, gằn giọng:

- Thiếu phu nhân nhà các ngươi đâu?

Tiểu Liễu dang tay chắn đường gã, giọng điệu cũng chẳng chút run sợ, đáp lại:

- Thiếu gia và thiếu phu nhân còn đang ngủ.

Liễu Trạm Huy ngẩng mặt lên nhìn, hướng phía Tiểu Liễu, nói:

- Đã giờ nào rồi còn chưa dậy?

Tiểu Liễu khoanh tay trước ngực, nói lẽ đương nhiên:

- Thiếu gia và thiếu phu nhân ngủ muộn, đương nhiên cũng dậy muộn.

- Hả??

Liễu Trạm Huy bị cản lại, vẫn không rời đi, đứng chờ ở trước sân biệt viện gần một canh giờ. Liễu Thần Mục ôm eo Dương Tu Dật, nhíu mày:

- Biểu đệ, ngươi thế này là ý gì?

Mới sáng sớm ngang nhiên mang kiếm đến trước biệt viện của Liễu Thần Mục và Dương Tu Dật mà chờ? Không biết phép tắc. Liễu Trạm Huy hừ một tiếng, nhìn Dương Tu Dật:

- Ta chỉ muốn luận bàn với biểu tẩu chút thôi. Chắc biểu ca không từ chối đâu nhỉ?

Dương Tu Dật tách khỏi người Liễu Thần Mục, đi lên phía trước:

- Được thôi. Ta sẽ luận bàn với ngươi.

Liễu Thần Mục lo lắng áp sát bên cạnh:

- Ngươi... Không thì đợi hôm khác hãy luận bàn.

Dương Tu Dật lắc đầu:

- Sớm hay muộn cũng vậy thôi.

Liễu Trạm Huy rút kiếm, cao giọng:

- Xin chỉ giáo!

Dương Tu Dật cầm Trọng Kiếm của Bá Đao sơn trang, trong lòng thầm đổ mồ hôi. Trọng Kiếm này quả thực rất nặng. Cũng may y đã quen với cầm của Trường Ca Môn, nếu không e là xấu mặt. Liễu Thần Mục tự trách:“ Sớm biết như vậy sẽ không lăn lộn tới sáng”.

Liễu Trạm Huy cắn răng. Lần này nhất định khiến biểu ca nhận ra ai mới là người tốt nhất. Bên kia Dương Tu Dật đã bắt đầu xuất chiêu. Liễu Trạm Huy nâng kiếm, định vung xuống. Còn chưa kịp hạ kiếm, bỗng thanh Trọng Kiếm trên tay Dương Tu Dật đã bay về phía gã, đập thẳng vào mặt. Toàn thân Liễu Trạm Huy ngã ngửa ra phía sau, đập mạnh xuống đất, mặt mũi sưng đỏ, kiếm trên tay rơi xuống.

Dương Tu Dật “ khụ...khụ...” hai tiếng, cố nén ý cười, nói:

- Thực xin lỗi, ta trượt tay.

- Ngươi...!

Liễu Trạm Huy định nhổm người dậy, nhưng sức lực không đủ, lại ngã vật xuống. Liễu Thần Mục đáy mắt hiện lên ý cười, đi đến gõ vào mũi Dương Tu Dật:

- Nghịch ngợm!


Liễu Thần Mục ôm lấy cơ thể Dương Tu Dật, để y dựa vào người hắn. Dương Tu Dật cúi đầu, nói tiếp:

- Xin lỗi, ta không phải cố ý.

Liễu Thần Mục không xem là chuyện lớn, nói:

- Để ta mời đại phu.

Liễu Trạm Huy xem như có khả năng ngồi dậy được một chút, nắm chặt tay, nói:

- Không cần đâu biểu ca, ta không sao.

Liễu Thần Mục cũng chẳng thèm quan tâm, trực tiếp bế ngang Dương Tu Dật lên, quan tâm hỏi:

- Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn sáng.

- Được.

Dương Tu Dật cười khẽ gật đầu, dựa vào ngực Liễu Thần Mục, mặc hắn bế đi. Hôm qua mệt mỏi, khi nãy vừa dùng sức vừa đứng lâu, thật là mệt gần chết. Có người chủ động muốn bế, y dại gì từ chối chứ.

Liễu Trạm Huy nghiến răng, nhìn bóng dáng hai người rời đi, ầm thầm ghi thù:

- Diệp Quân Lịch, ngươi chờ đó cho ta.

Liễu Trạm Huy lê thân xác vừa bị Dương Tu Dật “trượt tay” đánh bị thương kia trở về. Nương gã đang đứng cách không xa, hỏi:

- Con à, con không sao chứ? Ta đã bảo con dùng chiêu tàn nhẫn một chút con lại không nghe, lần này phải nghe ta mới được.

Liễu Trạm Huy ôm vai, hỏi:

- Nương, nương có ý gì hay sao?


Nương Liễu Trạm Huy lấy trong tay áo ra một bình sứ trắng, đưa về phía gã:

- Đây là Thôi Tình Dược ta mua được giá cao từ người Miêu Cương. Con cho Liễu Thần Mục uống, đảm bảo trong thời gian một nén nhang sẽ “gạo nấu thành cơm”. Tới lúc đó, Bá Đao sơn trang không muốn cũng phải nhận.

Liễu Trạm Huy cầm bình sứ trên tay, nghi hoặc:

- Có chắc lọ dược này sẽ được không?

- Con thử chẳng phải sẽ biết à.


Liễu Trạm Huy cầm lấy Thôi Tình Dược, đem cất đi.

Thư phòng Bá Đao sơn trang, Liễu Thần Mục nghiêm túc ngồi xem thư tịch, Liễu Trạm Huy không thèm gõ cửa mà bước vào, trên tay còn bê chén cháo, nói:

- Thần Mục ca ca, huynh mệt mỏi cả ngày rồi, ăn chút gì đi.

Liễu Thần Mục nhíu mày, lạnh nhạt hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây?

- Ta nấu cháo cho huynh, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.

Liễu Thần Mục không để tâm, tiếp tục xem thư tịch:

- Để đó đi.

Liễu Trạm Huy không vui, giọng cũng đổi khác, nói:

- Thần Mục ca ca đang trách ta gây phiền toái cho tẩu tử sao?

Liễu Thần Mục có lệ đáp lại:

- Không có.

Liễu Trạm Huy vẫn kiên trì hỏi:

- Vậy vì sao không ăn cháo ta làm?

Liễu Thần Mục nhíu mày, đem gã đuổi ra ngoài. Thật phiền phức! Thiếu lễ nghi thì thôi đi, còn thích làm phiền người khác. Tưởng ai cũng rảnh như gã chắc?


Giờ vẫn thiện, nhưng Liễu Thần Mục vẫn chưa đến, Dương Tu Dật liền qua thư phòng tìm người. Nhìn Liễu Trạm Huy đứng đối diện Liễu Thần Mục đang lảm nhảm, Dương Tu Dật trong lòng thoáng không vui, nhưng chẳng biểu hiện gì. Y từ cửa đi vào, giọng cao hơn thường ngày mấy phần:

- Ta không làm phiền các ngươi chứ?

Liễu Thần Mục sắc mặt nhu hòa đi, đến ôm lấy Dương Tu Dật, lắc đầu:

- Không có, không có.

Liễu Trạm Huy cắn răng, lên tiếng phá vỡ không khí của hai người:

- Biểu ca, biểu tẩu, cháo nguội rồi, ta đến phòng bếp hâm nóng.

Liễu Thần Mục đưa tay sờ thử, nói:

- Độ ấm vừa phải, đưa ta đi.

- Biểu ca...


Liễu Thần Mục không để ý đến gã, cúi đầu hôn lên trán Dương Tu Dật, lạnh nhạt hỏi:

- Còn chuyện gì sao?

Liễu Trạm Huy lùi về phía sau, đưa cháo cho Liễu Thần Mục, nói:

- Không... Không có... Ta đi trước.

Chờ gã rời đi, Liễu Thần Mục lại áp sát xuống mặt Dương Tu Dật, khẽ cọ:

- Quân Lịch, ta và Liễu Trạm Huy không có chuyện gì, ngươi đừng hiểu lầm.

Diệp Quân Lịch nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:

- Ngươi và hắn bàn chuyện, không sao.

Liễu Thần Mục ôm lấy Dương Tu Dật ngồi lên ghế, dùng muỗng múc cháo, đưa đến bên miệng y:

- Nào, ăn chút gì đi.

Dương Tu Dật không từ chối, nhanh chóng nuốt xuống.

- Ngon không? Để ta bảo trù phòng mang thêm một chén cháo tới.

Dương Tu Dật lắc đầu:

- Không cần, ta thấy hơi mệt.

Nói xong cơ thể lại cuộn tròn trong ngực Liễu Thần Mục.

- Ngủ đi, ta ôm ngươi.

Dương Tu Dật nằm yên một lát, cơ thể lại càng nóng thêm, cơ thể trong lòng Liễu Thần Mục không ngừng vặn vẹo ma sát.

- Quân Lịch, Vũ Lộ kỳ của ngươi tới rồi?

Dương Tu Dật hơi lắc đầu, thấp giọng:

- Không biết... A... Thần Mục, ta khó chịu...

Liễu Thần Mục cúi người, áp môi xuống hôn Dương Tu Dật. Dương Tu Dật cơ thể càng lúc càng nóng lên, đem y phục muốn cởi ra hết. Liễu Thần Mục giúp y, song cũng tháo đai lưng y phục hắn xuống, nhưng không lõa thể toàn bộ.

Liễu Thần Mục đem toàn bộ thư tịch trên án thư gạt xuống đất, đặt Dương Tu Dật ngồi lên. Hắn cúi đầu, khẽ ngậm lấy hạt hồng đậu trước ngực y, liếm láp. Vết hồng mai do hoan ái hôm qua vẫn chưa tan hết, nổi bật trên da thịt trắng nõn. Cơ thể Dương Tu Dật càng lúc càng mẫn cảm, không chịu được kích thích trêu đùa nhiều.

Liễu Thần Mục nhẫn nhịn, đem một ngón tay hướng phía hậu huyệt Dương Tu Dật chạm đến. Hương cao trong ám cách có sẵn, nên không cần đi lấy. Hoan ái nhiều lần, Liễu Thần Mục sớm đã quen thuộc từng nơi mẫn cảm trên người y. Tay hắn không ngừng đâm vào điểm kia, khiến Dương Tu Dật phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng:“ A... Nơi đó... Ân... Ngô... Thần Mục...”

Liễu Thần Mục cũng khó khăn hô hấp, dùng lưỡi liếm quanh hạt hồng đậu trước ngực y, phía dưới lại tiến thêm một ngón tay. So với mọi ngày, có lẽ hôm nay vì “đến kì” nên Dương Tu Dật mẫn cảm hơn nhiều, thanh âm phát ra cũng đặc biệt nhiều hơn:“ A... Ân... Đau... Đau quá... A...”

- Không sao, cố nhịn chút.

Liễu Thần Mục an ủi, giọng điệu cũng trầm khàn đi. Ngọc trụ của Dương Tu Dật đã đứng thẳng, hắn một tay tiếp tục luật động bên trong cơ thể y, một tay nắm lấy vật kia vuốt ve.

Dương Tu Dật bám chặt vai Liễu Thần Mục, cảm giác thư sướng vô cùng. Nhưng phía dưới dù đã đến ba ngón tay vẫn không thấy đủ. Liễu Thần Mục chú ý biểu tình y, tiếp tục thêm một ngón tay, hơi thở hắn trở nên càng gấp gáp hơn. Ngọc hành sau lớp khố mỏng đã căng cứng đến khó chịu, nhưng sợ Dương Tu Dật bị thương vẫn chưa vào trong.

“ A ô... Thoải mái... Thần Mục... A...” Dương Tu Dật mơ hồ, ngẩng đầu rên rỉ. Toàn thân không một mảnh vải che được đặt ngồi trên án thư, dù y có chút xấu hổ, nhưng khoái cảm kia đã lấn át đi lí trí:“ Ngô... A... Thần... Thần Mục... Được rồi... A... Khó chịu... Ân ô...”

Liễu Thần Mục đỡ lấy ngọc hành của mình, ở phía trước huyệt khẩu cọ xát. Dương Tu Dật khó nhịn nhích đến gần, Liễu Thần Mục lại cố định thân người y, cười tà:

- Gọi ta phu quân, cầu ta vào trong ngươi.

Dương Tu Dật đưa tay tự an ủi ngọc hành, lại bị Liễu Thần Mục giữ lấy. Y mơ hồ, đáy mắt xuất hiện tầng lệ mỏng, mềm giọng:“ A... Phu quân... Muốn ngươi... Ân... Vào trong ta... A...a...”

Liễu Thần Mục ôm lấy thân thể Dương Tu Dật, nhanh chóng tiến vào bên trong, xâm nhập đến nơi sâu nhất. Giọng Dương Tu Dật vừa mềm vừa trong vang lên bên tai, khiến Liễu Thần Mục lại lớn thêm một vòng. Hắn nhanh chóng đưa đẩy, không ngừng luật động, mỗi lần đều đâm chọc qua điểm mẫn cảm, đến nơi sâu nhất. Dương Tu Dật thở dốc, sắc mặt ửng đỏ, bị thanh âm ma sát giữa hạ hai người làm cho xấu hổ:“ A... Chậm... Đau... Ân a... Thần Mục... Ngô a...”

Chờ Liễu Thần Mục tiết ra bên trong, Dương Tu Dật cũng đồng thời bắn lên, dính vào y phục hắn. Liễu Thần Mục chưa thỏa mãn, tiếp tục lật người Dương Tu Dật, làm thêm mấy lần.

Đến mãi gần khuya, Liễu Thần Mục mới mang Dương Tu Dật đi tắm rửa thay y phục, đưa y về biệt viện.

Liễu Thần Mục cười khẽ, dặn dò:

- Ngươi nghỉ ngơi đi.

Dương Tu Dật gật đầu, xoay người nhắm mắt ngủ. Chỉ là... Theo y nhớ, Vũ Lộ kỳ còn nửa tháng nữa mới tới, tại sao lần này lại tới sớm như thế? Không lẽ...chén cháo kia có vấn đề?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top