Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ!"

Thấy Cho Gul Mi đi ra, Min Min duỗi dài cổ kêu một tiếng.

Baek Je Ni quay đầu nhìn về phía sắc mặt như thường của Cho Gul Mi, cô biết... Cho Gul Mi là quen đem tâm tình giấu ở đáy lòng của mình.

"Mi Mi... Uống chút cháo đi!" Je Ni mở miệng.

Cho Gul Mi lắc đầu, nhìn thấy rương hành lí nhỏ mà trợ lý của Jeon JungKook để lại tối hôm qua trong phòng khách đã bị mở ra, đồ đạc lộn xộn.

"Vừa nãy lúc cậu đi tắm Min Min liền tỉnh giấc, nói trong rương chính là đồ vật của nhóc... mình tìm đồ rửa mặt với quần áo cho nhóc, vừa mặc xong quần áo thì người giao hàng đã tới, còn chưa kịp dọn dẹp lại..." Je Ni giải thích.

"Không có chuyện gì, để mình dọn... cậu ăn trước đi!"

Min Min nhìn thấy Cho Gul Mi dọn dẹp cái rương của nhóc liền buông lỏng chén cháo cùng cái muôi... Từ trên ghế tuột xuống, cộc cộc cộc chạy tới.

Min Min ngồi xổm ở bên người Cho Gul Mi, giúp đỡ đem một vài món đồ vừa nãy bị vứt ngổn ngang đưa cho Cho Gul Mi, ngửa đầu cười đáng yêu... Gương mặt trắng nõn của nhóc dính toàn cháo là cháo, trông vô cùng đáng yêu.

Cho Gul Mi nhìn nhóc cười ôn nhu, lấy ra khăn tay lau miệng cho Min Min.

Trông thật là giống mẹ con, Baek Je Ni khóe môi hơi cười.

Jeon JungKook luôn luôn rất đúng giờ, nói 8 giờ... 8 giờ cũng đã đến dưới lầu.

Cho Gul Mi ôm Min Min xuống lầu, Baek Je Ni ăn xong điểm tâm... Ở trong nhà Cho Gul Mi ngủ bù.

Vừa lên xe, Gul Mi liền liền nói với Jeon JungKook: "Trước khi tới Uỷ Ban, có thể đưa tôi đến trạm thú y trước hay không."

Tối hôm qua ở trong nhà nhìn thấy một chiếc lồng mèo nhỏ, còn có trong hình cô ôm một chú mèo Anh lông ngắn, nhưng chưa nhìn thấy con mèo nào ở bên trong phòng, hoá ra là nó đã được đưa tới trạm thú y.

Jeon JungKook gật đầu, Cho Gul Mi nói địa chỉ cho tài xế của Jeon JungKook.

Đã đến cửa trạm thú y, Gul Mi xuống xe, khom người nói với Jeon JungKook ở bên trong xe nói: "Tôi khả năng phải ở trong đó một lúc mới có thể ra ngoài."

"Tôi không vội..." JungKook âm thanh bình tĩnh.

Cho Gul Mi đóng cửa xe, một đường chạy vào trong trạm.

Y tá thấy Cho Gul Mi đến rồi, liền dẫn Cho Gul Mi đến xem Oreo...

Cho Gul Mi trong lòng thấp thỏm.

"Oreo một mực gắng gượng, như là đang chờ cô..." Y tá một bên nói với Cho Gul Mi, một bên đẩy cửa ra.

Vào cửa, Cho Gul Mi nhìn thấy Oreo nằm ở bên trong ổ mèo, đuôi tiu nghỉu xuống, hô hấp hết sức nặng nề.

Ánh mắt nó đã mở ra, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Cho Gul Mi... Chật vật há miệng "Meow" một tiếng.

Mặc dù là đã chuẩn bị tâm lý, Cho Gul Mi vẫn là không nhịn được vành mắt đều đỏ...

Hôm nay, chính là ngày cô và Jeon JungKook đi làm giấy đăng kí kết hôn, phải chăng ngay cả Oreo đều cảm thấy... Hôm nay Cho Gul Mi là đến cáo biệt nó.

Cho Gul Mi khắc chế nước mắt của mình, cô đi đến trước mặt Oreo... Đưa tay sờ sờ đầu nó.

Oreo ngẩng cái đầu đang run run của mình, chóp mũi lạnh lẽo cọ xát vào lòng bàn tay của Cho Gul Mi... Lại bất lực buông xuống.

Oreo chính là người bạn đã cùng cô chờ Min Yoongi trở về, chính nó đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Nhưng đột nhiên sớm hôm nay, trạm thú y gọi điện tới, nói Oreo không ổn. Sự tự tin chờ đợi Min Yoongi trở về của Cho Gul Mi đã suy yếu đi rất nhiều. Chẳng lẽ đây là báo hiệu, Min Yoongi sẽ không trở về nữa.

"Oreo..." Gul Mi khom người, cúi gần Ma Cô.

"Meow ô..." Oreo gian nan đáp lại Cho Gul Mi.

Cho Gul Mi trong lòng rất đau, như bị người khác khoét đi một khối thịt lớn...

Cho Gul Mi dụi nhẹ vào đầu nhỏ của Oreo, nhắm mắt lại... Nước mắt không ngừng được.

"Meow ô..." Oreo trong cổ họng lại phát ra một tiếng khẽ kêu.

Cho Gul Mi biết, Oreo đang tưởng nhớ Min Yoongi, giống như cô vậy.

Oreo chật vật hít thở, như châm từng chiếc kim vào trái tim của Cho Gul Mi.

"Oreo, mệt rồi, đi ngủ thôi..." Gul Mi âm thanh nghẹn ngào, "Người kia... Khả năng không về được!"

Câu nói này, Cho Gul Mi dùng hết dũng khi mới có thể nói ra, toàn thân run rẩy.

Cô ôm chặt Oreo, tâm vỡ thành mảnh vụn.

Oreo lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm tay Cho Gul Mi, như đang động viên cô, không muốn để cô đau lòng.

Không biết trôi qua bao lâu rồi, Cho Gul Mi nhận ra được hơi thở của Oreo suy yếu dần rồi mất hẳn, đầu mềm mại tuột xuống...

Cho Gul Mi nước mắt tuôn ào ạt, cô ôm chặt Oreo, khắc chế không để cho mình khóc thành tiếng, thân thể lại không ngừng run rẩy.

Oreo đi rồi, Cho Gul Mi sắp kết hôn, còn ai đợi Min Yoongi trở về nữa.

Hoặc là, Oreo biết chờ đợi một người quá lâu, thật sự dày vò cho nên đã lựa chọn rời xa cuộc sống này.

Rất lâu...

Cho Gul Mi không dám tự tay chôn cất Oreo, như thế cô không chịu được. Nên nhờ Y tá giúp cô chôn cất nó.

Cho Gul Mi từ trạm thú y đi ra, đã lau đi nước mắt... Nhưng viền mắt lại đỏ bừng.

Min Min từ trên xe bước xuống, chạy đến trước mặt Cho Gul Mi, ngửa đầu nhìn xem Cho Gul Mi...

Trẻ con thật là nhạy cảm, nhóc nhận ra được Cho Gul Mi đang đau lòng liền muốn an ủi cô... Lại cũng không biết nên làm như thế nào.

Bên trong xe, Jeon JungKook nghiêng đầu... Cách cửa xe, nhìn thấy Cho Gul Mi mỉm cười ngồi xổm xuống...

Cô đưa tay nhẹ nhàng đem Min Min ôm vào lòng.

Đôi tay bụ bẫm của Min Min nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Cho Gul Mi, lại bắt trước baba lúc dỗ dành nhóc khi nhóc bị ngã: "Không đau... Mẹ không đau!"

Cho Gul Mi con mắt lần nữa phủ đầy nước, cô ôm chặt Min Min, lưu luyến hơi ấm của Min Min lúc này.

Bên trong xe, Jeon JungKook không có giục, anh kiên nhẫn chờ, chờ tâm tình của Cho Gul Mi tốt hơn.

Trên đường đi tới Uỷ Ban, Cho Gul Mi một mực không nói gì, hai con mắt nhìn ra ngoài cửa xe... Vẻ mặt không biết là thoải mái hay vẫn đau lòng.

Đã đến cửa, Cho Gul Mi blần nữa kiểm tra hộ khẩu cùng chứng minh thư, đem giấy chứng nhận giao cho trợ lý của Jeon JungKook.

Xuống xe, Jeon JungKook không chút biến sắc nắm lấy tay của Cho Gul Mi, đứng sóng vai cùng anh làm Cho Gul Mi sợ hết hồn, theo bản năng muốn rút tay về, lại nhịn được...

Jeon JungKook bàn tay to lớn mạnh mẽ, đem ngón tay dài nhỏ nhắn của Cho Gul Mi bao bọc lại...

Bên cạnh cô là Jeon JungKook cao lớn mạnh mẽ với gương mặt cương nghị đường nét rõ ràng. Âu phục được cắt đo tinh tế làm nổi bật lên thân hình hoàn mĩ của anh.

Jeon JungKook từ trên xe bước xuống, đã hấp dẫn không ít ánh nhìn, dù sao Jeon JungKook đẹp trai như vậy, hào quang lấp lánh như vậy. Khiến người khác chú ý cũng là điều đương nhiên.

Cho Gul Mi bị nắm tay cũng cảm thấy không dễ chịu, cô giơ tay còn lại đem tóc rối bị xoã xuống mặt vén ra sau tai... Đầu ngón tay chạm tới lỗ tai, cô mới phát hiện lỗ tai của mình đã nóng bỏng.

Jeon JungKook cùng Cho Gul Mi nắm tay nhau đi chung một chỗ, thật làm người khác chú ý.

Min Min không được đi theo nằm nhoài trên cửa sổ xe, nhìn xem Jeon JungKook nắm tay Cho Gul Mi, khóe môi cong cong cười đến độ chiếu sáng thay mặt trời...

Vừa nãy lúc Cho Gul Mi đi vào trạm thú y, trợ lý của Jeon JungKook nói với bánh bao nhỏ... Hôm nay Jeon JungKook cùng Cho Gul Mi sẽ đi đăng kí kết hôn, sau này sẽ không có ai nói Min Min là đứa trẻ không có mẹ nữa.

Nhóc cũng có mẹ, mẹ của nhóc, chính là người xinh đẹp nhất trên thế gian này!

Jeon JungKook ánh mắt thâm thúy nhìn ngũ quan tinh tế của Cho Gul Mi, trầm giọng nói: "Đi thôi..."

Cho Gul Mi gật đầu, tay cô bị Jeon JungKook nắm chặt, đã dậy lên một tầng mồ hôi...

Theo bãi đậu xe đến cửa Uỷ Ban cũng không xa, vài bước chân là hai người đã đứng trước cửa ra vào.

Trợ lý của Jeon JungKook lấy bản tên đã điền đầy đủ chỉ chờ Jeon JungKook cùng Cho Gul Mi kí tên là xong.

"Tôi không mang bút..."

Cho Gul Mi nói một câu, trợ lý của Jeon JungKook không lập tức mở âu phục ra, từ trong túi áo móc ra một chiếc bút, mở ra nắp bút, đưa cho Cho Gul Mi.

"Cảm ơn..."

Cho Gul Mi tiếp nhận bút, thấy trên bàn đã chật ních người, cô bèn cầm tờ giấy kề sát tường, chuẩn bị kí tên...

Bút còn chưa chạm đến tờ giấy, chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Trợ lý Do của Jeon JungKook rất tinh ý, tiến lên, giúp Cho Gul Mi đỡ lấy tờ giấy.

Cho Gul Mi lần nữa nói cảm ơn, ngữ khí khách khí: "Cảm ơn..."

Chính là Cho In Yong điện báo.

Cho Gul Mi bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại Cho In Yong trầm ngâm chốc lát, tiếng nói trầm thấp của Cho In Yong vang lên bên tai, Cho Gul Mi chỉ cảm thấy đại não một mảnh ong ong sau câu nói của Cho In Yong...Đầu óc đều trống không.

"Mi Mi, Min Yoongi trở về rồi..."

Có người gọi điện thoại nói, Min Yoongi trở về rồi, trở về rồi, là thật hay chỉ là một giấc mộng, trong vòng bốn năm Cho Gul Mi chờ đợi rất lâu, làm rất nhiều việc, hy vọng rất nhiều lần nhưng đến cuối cùng đều là vô vọng.

Hôm nay nhận được cú điện thoại này, Cho Gul Mi viền mắt đỏ lên... Cả người trầm mặc.

"Người là ở trên biển tìm được, không biết trôi dạt bao lâu được người khác phát hiện đem về chăm sóc, bác sĩ nói khả năng không ổn, hiện tại người đang ở bệnh viện trung ương, em mau tới đây! Chậm sợ là không thấy được cậu ta lần cuối rồi!"

Cho Gul Mi siết chặt bút trong tay.

Cô ngẩn ra, nghiêng đầu, đụng phải Jeon JungKook.

Cô nhìn Jeon JungKook thân mang tây trang, con ngươi đen nháy không chút động, thật khiến người ta không thể biết anh đang nghĩ gì. Ánh mắt ấy xoáy sâu vào nội tâm của Cho Gul Mi, như đọc được hết suy nghĩ trong lòng cô. Nhưng rồi lại bình thản, không chút gợn sóng, bình tĩnh như nước.

Từ uỷ ban đi ra, Jeon JungKook đứng ở bậc thang, trong miệng cắn điếu thuốc.

Ánh mặt trời màu vàng chói mắt, Jeon JungKook ngũ quan không chút động.

Anh tìm trong quần tây lấy ra cái bật lửa, một tay che ngọn lửa, đốt một điếu thuốc lá.

Anh không thể nào tìm được một từ để hình dung, hình dung tâm trạng của anh lúc này, nuốt mây nhả khói, hai con mắt nhìn về phía xa một mảng thâm trầm.

Trong túi tiền điện thoại rung lên, anh lấy điện thoại di động ra bắt máy.

"JungKookie, đã làm xong đăng kí chưa! Anh cùng Kim Taehyung đã bao hết một bãi biển, hôm nay chúng ta đi câu cá nướng mực, so với ngồi ở trên bàn uống rượu kích thích hơn nhiều đúng không?!" Jimin âm thanh thanh thoát.

"Không làm nữa..." JungKook gảy gảy điếu thuốc.

"Cái kia không có chuyện gì, chúng mình tới biệt thự Kim gia trước đi trước... cậu và em dâu! Hai người làm xong thủ tục..."

Park Jimin còn chưa nói hết, điện thoại đã bị Kim Taehyung đoạt mất: "Chậm như vậy! Hai người ở uỷ ban lâu như vậy, nếu không được để mình gọi điện thoại cho lãnh đạo!"

Jeon JungKook ngậm vào điếu thuốc lá, một tay bỏ túi, sương trắng lượn lờ trước mặt, âm thanh không nóng không lạnh: "Không cần đâu, việc đăng kí không làm nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top