Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

kiếp trước em đã...chôn xác tôi ( fic hyomin-kris)

CHAP 1
Chúng ta...Đã chẳng ai tin vào " Định Mệnh". Không tin vào cái được gọi là luân hồi chuyển thế...Và chẳng ai tin vào sự lặp lại của tình yêu...Không tin tình yêu là một vòng tròn khép kín...Duyên phận đã có từ trước-Những người đã yêu nhau rồi sẽ lại yêu nhau.Nhưng... Tất cả những điều đó, rất có thể se xay ra. Với chính một ai đó trong chúng ta vào mot lúc bất chợt nào đó. 

_TNMMTM_ 
+ Năm 1914+ 
" Rào...rào..."- Những hạt mưa đáp mạnh xuống nền đất bùn ướt át tạo ra một thứ hồ nhão lầy lội...Bóng một chàng trai xa xăm hiện lên giữa đất trời trắng nước.Ăn mặc rách rưới, cố bò trên nền đất ướt...Nơi anh bò qua hiện lên những vệt nước dài và vết bùn bị kéo lê...Đó là một người ăn mày... 
Cái lạnh hoà với cái đói tạo thành một hỗn hợp mang tên" tuyệt vọng"...Người ăn mày ngừng kéo lê cơ thể mình trên thứ hồ nhão ấy. Thả mình nằm im... Bất đông. 
_30 phút sau_ 
Ánh nắng trên những vạt mây trắng, gió khẽ làm những giot nước trên lá lay động rồi rơi đi..Một khung cảnh tươi sáng khó ai tưởng tượng ra nổi... Một vài tiếng xì xào quanh đây... 
Trên nền con đường đất lầy lội chưa kịp khô đi. Người ta túm tụm lại chỉ chỏ một con bé.. Nó co rúm, khóc lóc...Đam người lại càng nặng lời nhiếc móc hơn...Họ đang nói nó là ăn trộm...Giọng con bé lạc đi như thể đã khocs quá nhiều...Nó càng nức nở...Sau đó, nó đứng dậy và vùng chạy...Chạy thật nhanh... Bỏ ngoài tai những lời xỏ xiên ác ý, những lời nói tục tĩu của những mụ đàn bà chua ngoa... 
Nó cứ chạy...Nếu không chạy nó không biết phải làm gì cả...nó không còn nơi nào để về..Nó cảm thấy that nhục nhã và tủi hổ...Nó cứ chạy! Chạy mãi...đôi chân trần tứa máu vì đãm phải đá nhọn...Nó chạy cả đêm...dọc theo con đường đất...Cứ chạy...Cho tới sáng 
Nó muốn lả đi vì mệt...Nhưng nó không có quyền dừng lại...Nó cố lết đi trên đôi chân ấy- Đôi chân không còn lành lặn ...Và khi ấy, khi nó sắp ngã xuống vì mệt ,đói và khát ... Là lúc nó gặp anh 
Một đám đông đang vây quanh anh...Anh nằm đó-Bất đọng giữa họ...Thế rồi lát sau họ bỏ đi hết, mặc anh nằm đó-Lạnh lẽo, cô đơn...Quần áo anh cũng giống nó, đầy bùn đất và lắm bẩn. Nhưng áo nó không ướt nhẹp và đôi môi không tái nhợt như anh...Nó khẽ đến cạnh anh, lay nhẹ vào thân thể bất đọng ấy...Anh chẳng mở mắt...Lúc này nó mới nhận ra...anh đã chết. 
Nó nhìn anh...Anh là một kẻ ăn mày rách nát.Anh là một kẻ tứ cố vô thân...Nó khác anh đôi chút. Nó có nơi ở-.Nó có gia đình- Dù đã quá lâu để nhớ mặt họ từ cái ngày nó bị bán đi. Tuy nhiên nó cũng cảm thấy thế là hạnh phúc hơn anh lắm rồi!... Nó chẳng quen anh, nhưng trong tim nó thấy xót xa cho anh. Nó thương cảm anh...Anh và nó... Đều là con mồi của kẻ đi săn không bao giờ thất bại " Sự vô tình"...Anh thậm chí đã chết...Vậy mà người ta vẫn đối sử với anh như khi anh còn sống-Chỉ có sự ghẻ lạnh và khinh thường...Anh nằm đó- Chơ vơ trên con đường tấp nập người qua lại...Vậy mà họ chẳng thèm nhìn anh một cái thương cảm...Chỉ có chỉ trỏ và cười cợt...Nó ngồi xuống bên anh, vuốt nhẹ mái tóc ướt nhẹp của anh...Thế rồi nó cõng anh- Một xác chết, cú thế bước đi. Đến một nơi anh có thể ngủ yên....Một bãi đất đầy hoa cỏ...Nhìn nơi này quá xa hoa với anh! Trước sự đẹp đẽ của nó anh như một thứ bụi bẩn...Nhưng nhờ nó- Tâm hồn thánh thiện kia...Mà nơi này trở nên thật xứng đáng với anh... 
Nó đặt anh nên nền đất mát lạnh...Lặng lẽ chon cất anh...Nó đAng làm cái việc  mà bao nhiều kẻ đã bỏ qua... Khi lấp đất lên cơ thể lạnh băng của anh... Cũng chỉ mình nó nấc nên khe khẽ, nghẹn ngào... Và có lẽ anh cũng chỉ có thể nhận được những giọt nước mắt của nó... Chỉ nó thôi! Nhưng với anh đó là tài sản vô giá biết nhường nào...Anh thậm chí còn không thể dùng mạng sống của mình để xin được ỏ đâu một thứ đẹp như thế...  Anh chỉ bên nó một lát thôi... Chôn cất anh xong, nó đi rồi...Nhưng một lát đó cũng đủ làm anh không thể quên được nó...Đủ để trái tim đã ngừng đập trong lồng ngực anh có một khao khát mãnh liệt là được bên nó...mãi mãi...

 LÀM ƠN ĐỪNG ĐỌC CHÙA 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: