Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Cậu vừa nghĩ đến mặt họ đã bắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune

Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, tiếng thở dồn dập như tiếng sóng biển không ngừng vỗ vào bờ cát.

Chỉ thấy cơ thể trần trụi trắng nõn của Tần Trăn nằm trên chiếc giường cổ điển trải ga giường màu xanh sẫm, đang cong eo tận hưởng khoái cảm khiếp người.

"Đừng... a..." Tần Trăn siết chặt tấm ga trải giường bên dưới, miệng không ngừng bật ra tiếng kháng nghị yếu ớt vì bộ phận nhạy cảm trên cơ thể cậu đang bị người nào đó ngậm trong miệng. Kỹ thuật khẩu giao điêu luyện của đối phương liên tục đưa cậu đến cao trào.

Sau khi xuất tinh lần nữa, eo Tần Trăn sụp xuống, cậu cắn ngón tay mình, hai mắt ngấn nước xin tha: "Tôi... a... tôi không bắn được nữa đâu... Mệt, mệt quá rồi... ưm..."

Đây không biết là lần thứ mấy cậu xuất tinh rồi, cậu có cảm giác mình mà lại lên đỉnh nữa thì dương vật sẽ hỏng mất.

"Nhưng thằng nhỏ của cậu vẫn đang vểnh lên này." Người nói chuyện là Thịnh Lăng Tinh, lúc này hắn đang liếm mút dương vật của Tần Trăn say sưa, có vẻ như hắn rất thành thạo việc này, dễ dàng làm Tần Trăn bắn được. Đầu lưỡi đỏ tươi lấp lánh ánh nước càng tôn nên dung mạo diễm lệ vốn có của hắn, lại điểm thêm chút quyến rũ ma mị.

Tiếc là Tần Trăn không có lòng dạ nào thưởng thức, cậu nức nở lắc đầu, trán rịn đầy mồ hôi: "Tôi... không biết... không chịu nổi... ưm... a đừng sờ nữa, lại muốn... bắn..."

"Vậy thì bắn đi, cậu nhìn nó đáng thương chưa này, chảy cả nước mắt." Thịnh Lăng Tinh liếm môi dưới, sau đó duỗi ngón tay ra ấn vào lỗ sáo, chỉ chốc lát sau dâm dịch trong suốt đã tràn ra. Mà cũng lạ, tuy là Alpha nhưng Tần Trăn nhỏ gầy hơn hẳn những Alpha khác, đã vậy dương vật còn bé nữa chứ, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ Alpha nên có.

"Bảo sao lại muốn tìm Alpha, thằng nhỏ của cậu bé thế này thì đâm được ai?" Thịnh Lăng Tinh trêu chọc cậu, nhưng Tần Trăn không hiểu hắn đang nói gì. Cậu vốn là Omega, không tìm Alpha thì tìm gì?

Thuốc vẫn còn trong cơ thể, chẳng bao lâu Tần Trăn lại hứng tình, cậu không chỉ muốn bắn phía trước mà lỗ nhỏ đằng sau cũng muốn được thứ gì đó nhồi vào, nơi đó vừa ngứa lại vừa tê khiến cậu không biết phải làm sao.

Thực ra sau mỗi lần xuất tinh, cậu đều nghĩ tại sao cặp song sinh không xử cậu luôn? Dù sao cũng đã như vậy rồi.

Nhưng Thịnh Lăng Nguyệt và Thịnh Lăng Tinh không thừa dịp Tần Trăn không tỉnh táo vì bị tiêm thuốc mà làm cậu. Là do Tần Trăn cứ quấn lấy bọn hắn nói "không chịu được" "khó chịu quá" nên bọn hắn mới giải tỏa giúp cậu, dù sao thịt cũng dâng đến tận miệng rồi ngu sao không ăn. Bọn hắn chẳng phải chính nhân quân tử gì, song cũng không phải kẻ tiểu nhân, cho nên ngoài hôn và làm tình ra thì cái gì bọn họ cũng làm hết rồi.

Còn tại sao không hôn thì đó là yêu cầu của Thịnh Lăng Nguyệt.

Nguyên văn của hắn là: "Có thể lên giường với cậu ta, còn những chuyện khác thì đừng có nghĩ."

Được rồi, do lòng chiếm hữu của người nào đó quấy phá thôi.

Nhưng Thịnh Lăng Tinh cực kỳ cố gắng lôi Thịnh Lăng Nguyệt xuống nước cùng.

Lúc mới đầu Thịnh Lăng Nguyệt không đồng ý việc Thịnh Lăng Tinh tìm người khác. Lòng chiếm hữu của hắn cực kỳ mạnh, đối với người của mình, đừng nói là nhúng chàm, ngay cả nhìn cũng không được, nhưng hắn không chịu được Thịnh Lăng Tinh cứ quấy rầy đòi hỏi như thế.

Thịnh Lăng Tinh không phải 0 bẩm sinh, bị Thịnh Lăng Nguyệt đè lâu ngày cũng có ý định phản công. Tiếc là giá trị vũ lực của hắn không địch lại được anh trai nên đành phải chịu làm 0 vì yêu. Cuối cùng, hắn thuyết phục mãi mới khiến cho Thịnh Lăng Nguyệt đồng ý thử quan sát một thời gian.

Lúc đầu, sự hứng thú của Thịnh Lăng Nguyệt với Tần Trăn chỉ dừng lại ở việc Thịnh Lăng Tinh thấy hứng thú với cậu. Nhưng sau chuyện lần này, hắn nhận ra cơ thể và tiếng rên của Tần Trăn cực kỳ có sức hấp dẫn với hắn, vậy mà hắn lại cứng lên với một người khác ngoài Thịnh Lăng Tinh.

Sau khi khẩu giao cho Tần Trăn xong, Thịnh Lăng Tinh bò qua khẩu giao cho Thịnh Lăng Nguyệt.

Dương vật của Thịnh Lăng Nguyệt thô to cực kỳ, nhưng Thịnh Lăng Tinh vẫn có thể dễ dàng khẩu giao cho hắn. Bọn hắn biết mọi điểm mẫn cảm trên cơ thể nhau, bọn hắn là anh em song sinh, cũng là bạn đời tâm hồn đồng điệu nhất, trong chuyện chăn gối lại càng ăn ý hòa hợp.

Sau khi Thịnh Lăng Tinh rời khỏi cơ thể của Tần Trăn, cuối cùng cậu cũng được nghỉ ngơi. Nào ngờ cậu vừa mới nghiêng đầu nhìn qua đã chẳng thể nào rời nổi mắt.

Cậu vẫn biết hai người kia rất đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ hơn bất cứ người nào cậu từng gặp. Hai con người mỹ lệ đắm chìm trong dục vọng hệt như thiên sứ giáng trần.

Chẳng biết từ khi nào Tần Trăn đã bị bọn họ mê hoặc.

Thịnh Lăng Nguyệt phát hiện ánh mắt bên cạnh, hắn hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái. Bắt gặp ánh mắt hắn, Tần Trăn xấu hổ lập tức cuộn tròn người lại, sau khi thuốc giảm tác dụng, tinh thần của cậu đã khôi phục hơn nửa, bắt đầu thấy xấu hổ về tình trạng trần như nhộng của mình.

Dáng vẻ bịt tai trộm chuông của cậu khá là đáng yêu. Thịnh Lăng Nguyệt rời mắt, hắn chống tay xuống giường, sau đó ưỡn hông thúc sâu vào trong cổ họng của Thịnh Lăng Tinh, Thịnh Lăng Tinh ngước mắt nhìn hắn tỏ vẻ bất mãn, sau đó nhận được một nụ cười bất cần đời của người kia.

Tần Trăn len lén nhìn sang, phát hiện hai người có ngoại hình giống nhau nhưng tính cách lại khác hoàn toàn. Không biết có phải do tác dụng còn sót lại của thuốc kích dục hay là bị nụ cười của Thịnh Lăng Nguyệt hấp dẫn mà Tần Trăn cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Đó là cảm giác máu đang sôi sục, những cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn trong mạch máu khiến đầu óc cậu hỗn loạn.

Thịnh Lăng Nguyệt và Thịnh Lăng Tinh không làm tình, sau khi khẩu giao cho nhau xuất tinh xong thì dừng lại. Tần Trăn ở bên cạnh muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, lúc này, ham muốn trong cơ thể cậu đã không còn mãnh liệt như trước nữa, nhưng nhị hoa bí ẩn chưa từng được ai khám phá kia vẫn ngứa ngáy không thôi. Tần Trăn không kiềm chế được mà đưa tay sờ thì bỗng chạm phải nước nhờn. Cậu hoảng hốt, sợ việc mình là Omega sẽ bị phát hiện. Sau đó cậu mới nhớ ra là Beta không thể ngửi thấy chất dẫn dụ trong dịch thể của cậu nên cũng hơi yên lòng.

Sau trận ẩu đả, lăng nhục rồi phát tiết tối nay, cả người Tần Trăn mệt mỏi rã rời, cậu ôm chiếc gối chẳng biết là của ai, hít hà hương thơm thoang thoảng trên đó, mí mắt ngày càng nặng trĩu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ vì quá mệt.

Cậu ngủ rất say, vì vậy cậu hoàn toàn không biết cặp song sinh đã làm gì với cơ thể mình sau khi cậu ngủ thiếp đi.

Nửa đêm Tần Trăn tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường nhà mình. Cậu đột ngột ngồi dậy, phản ứng đầu tiên là tưởng mình đã mơ, nhưng cơ thể vẫn còn mang theo sự mệt mỏi rã rời sau khi hoan lạc cùng những cơn đau nhức cơ bắp. Cậu kéo tay áo lên, vết kim chích trên cánh tay trắng mịn như tuyết nói cho cậu biết đó không phải là mơ, là hai anh em song sinh đã đưa cậu về.

Tần Trăn bước ra khỏi phòng, dừng lại trước cửa phòng của Viên Lam Nhứ. Bên trong rất yên tĩnh, xem ra Viên Lam Nhứ không biết cậu đã ra ngoài, nếu không giờ này bà ta đã làm ầm ĩ lên rồi.

Cậu chạy về phòng, cầm lấy quần áo rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Mấy vết bầm tím trên cơ thể hầu như là do đám Alpha kia đánh, may mà trên mặt không bị thương, nếu không thì cậu không biết phải giải thích với Viên Lam Nhứ thế nào nữa. Có lẽ do tiếng động hơi lớn nên lúc cậu đi từ trong phòng vệ sinh ra vừa khéo gặp Viên Lam Nhứ cũng dậy đi vệ sinh đêm.

Trong phòng tối đen, Tần Trăn suýt bị Viên Lam Nhứ dọa cho chết khiếp, cậu che nơi trái tim đang đập dồn dập, nhỏ giọng hỏi: "Sao mẹ lại dậy giờ này?"

Khuôn mặt Viên Lam Nhứ ẩn trong bóng tối nên không thấy rõ biểu cảm, Tần Trăn chỉ nghe thấy giọng nói âm u của bà: "Muộn thế này rồi mà con còn làm gì đấy?"

Tần Trăn đã nghĩ xong cớ từ trước: "Hôm nay trên trường nhiều việc, ăn tối xong con mệt quá nên ngủ mất, chưa tắm rửa gì."

"Ừ." Viên Lam Nhứ thờ ơ đáp, không nói gì rồi xoay người về phòng.

Tần Trăn thở phào, sau đó làm gì cũng rón rén. Nhưng cậu lục tung khắp nơi cũng không thấy điện thoại của mình đâu, có lẽ là đã rơi ở đâu đó trong công viên Tân Giang rồi. Cậu muốn nói tiếng cảm ơn với cặp song sinh, nếu không có họ thì chuyện xảy ra tối nay sẽ là cơn ác mộng kinh hoàng nhất đời cậu. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy xấu hổ cực kỳ, tuy mới đầu không tỉnh táo nhưng lúc sau cậu đều nhớ rõ những gì mà cặp song sinh đã làm với mình.

Là cậu quấn lấy bọn họ đòi hỏi, họ không đồng ý là cậu cứ khóc mãi.

Tần Trăn xấu hổ đưa tay lên che mặt, cậu chưa bao giờ được ai đối đãi như vậy. Cậu hiếm khi tự sướng, cũng chỉ từng phát tiết mấy lần trong khi tắm, nhưng đều do thuốc ức chế phân hóa kìm hãm kỳ phát tình của Omega nên cậu mới muốn làm như vậy, chứ bình thường cậu gần như không có nhu cầu tình dục.

Nhưng hôm nay, sau mấy lần dạo qua miền cực lạc, cậu mới biết cuộc sống vẫn còn những chuyện sung sướng như thế.

Nghĩ vậy, ham muốn trong cơ thể lại trỗi dậy, trong tâm trí Tần Trăn lúc này chỉ toàn là khuôn mặt của Thịnh Lăng Tinh và Thịnh Lăng Nguyệt cùng với cơ thể hoàn mỹ trần trụi của bọn họ.

Rõ ràng có cùng một khuôn mặt, sao cậu lại cảm thấy chúng khác nhau đến thế nhỉ?

Vừa đáng yêu lại vừa gợi cảm, vừa mỹ lệ lại vừa lạnh lùng, những lời khen tưởng chừng như chẳng liên quan lại hoàn toàn phù hợp với họ, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy bất kỳ mỹ từ nào cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp của họ.

Tay Tần Trăn đã không tự chủ được mà luồn vào trong quần, cậu nghĩ đến khuôn mặt của họ khi chìm đắm trong tình dục, sống động đến mức khiến trái tim cậu đập rộn.

Khi khoái cảm ập đến lần nữa, đầu óc Tần Trăn trống rỗng. Tiếng thở của cậu không lớn nhưng trong đêm yên tĩnh lại trở nên hết sức rõ ràng, cậu nhìn tay mình với vẻ khó tin, thẹn đến nỗi chỉ muốn trùm chăn kín người.

Cậu vừa nghĩ đến mặt họ đã bắn.

...

Ngày hôm sau, Tần Trăn đi mua một chiếc điện thoại mới. Việc đầu tiên là gửi tin nhắn cảm ơn cặp song sinh. Sau đó cậu mới gọi điện cho Thẩm Phi Trì.

Nhận được điện thoại của Tần Trăn, Thẩm Phi Trì vui lắm. Hắn còn tưởng Tần Trăn đã thay đổi quyết định, nhưng ai dè Tần Trăn lại hỏi: "Cậu có biết Tần Thiên Nhã không?"

Thẩm Phi Trì hỏi cậu: "Là ai cơ?"

Tần Trăn im lặng một lúc rồi nói: "Cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ với tôi." Mặc dù nói ra hai chữ kia khiến cậu thấy hơi buồn nôn, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng tên đó thực sự là em trai của mình.

Thẩm Phi Trì tỏ ra rất bất ngờ: "Sao trước đây tớ chưa nghe cậu nói qua bao giờ?"

Tần Trăn trả lời: "Người không quan trọng, không cần thiết."

"Trăn Trăn..." Thẩm Phi Trì còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Tần Trăn nhanh chóng ngắt lời: "Nếu cậu không quen thì tôi cúp máy đây."

"Chờ đã ——" Thẩm Phi Trì vội vàng giữ cậu lại: "Trăn Trăn, cậu đừng cúp máy vội, tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu hỏi thôi."

"Nói đi."

"Chúng ta còn làm bạn được không?"

"Không."

"Tại sao? Tớ đã biết sai rồi, sao cậu lại không cho tớ một cơ hội?"

Tần Trăn cũng muốn hỏi, đúng vậy, tại sao lại không cho Thẩm Phi Trì thêm một cơ hội?

Nhưng nào có nhiều lý do như thế, cơ hội được trao tấm chân tình chỉ có một, lần này đã bỏ lỡ thì không bao giờ có lần sau nữa.

Nhưng xét thấy Thẩm Phi Trì không biết Tần Thiên Nhã, cậu vẫn nói rõ ràng với hắn.

"Vì tôi có chứng sạch sẽ, mỗi lần nhớ đến cảnh cậu hôn người khác, tôi lại muốn nôn."

"..."

...

Tần Trăn không phải là người thù dai, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu. Có lẽ Tần Thiên Nhã nghĩ rằng việc một Alpha bị người khác "giày xéo" chẳng có gì to tát, nhưng dù cậu là Alpha, Omega hay Beta thì hành vi thuê người khác làm điều ác này đã cấu thành phạm tội. Nếu như chuyện ngày hôm qua thực sự xảy ra thì không khác nào Tần Thiên Nhã muốn lấy mạng cậu.

Cậu không cho rằng Tần Thiên Nhã có bản lĩnh lớn đến mức tìm người hãm hại mình, nhưng cậu cũng biết nếu trực tiếp đi tìm Tần Thiên Nhã để giằng co với đối phương thì y nhất định sẽ chối bay chối biến, hơn nữa Tần Thiên Nhã còn có ảnh chụp cậu với Thẩm Phi Trì hôn nhau. Phải nói là y thực sự đã nắm được điểm yếu của cậu, nhưng cậu vẫn muốn làm rõ xem ai là kẻ hận mình đến mức muốn dùng cách này để hủy hoại mình.

Kết hợp với tình huống thực tế, đối phương nhất định là người có gia thế không tầm thường, nếu không sẽ không dám coi thường luật pháp liên bang, thực hiện hành vi phạm tội như bắt cóc người khác kiểu này. Đây cũng là lý do Tần Trăn không tin Tần Thiên Nhã là kẻ chủ mưu đứng sau, y không có bản lĩnh lớn đến vậy.

Còn về việc kẻ đó là ai, Tần Trăn đại khái đã đoán được thân phận của đối phương rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top