Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Chúng ta chia tay đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune

Đêm qua Tần Trăn ngủ rất ngon, sáng dậy không thấy mệt mỏi gì.

Nói mấy câu theo thông lệ với Viên Lam Như xong thì Tần Trăn rời khỏi nhà.

Tin đồn liên quan đến Thẩm Phi Trì và Sầm Yên trong trường vẫn tiếp tục, nhưng Tần Trăn không còn để ý như trước nữa. Gần đây, cậu không nghe thấy lời đồn gì nói rằng Sầm Yên nhận được món quà đắt đỏ cả, nên cậu biết người nhận quà là một người khác. Hoặc có lẽ là mọi người nghĩ nhiều, món quà kia có thể là mua tặng người trong nhà.

Nhưng dù là gì, Tần Trăn cũng không dám chắc chắn, nói cho cùng thì đó toàn là những điều người ngoài nói cho cậu, bao gồm cả chuyện Thẩm Phi Trì nói dối cậu là đi thăm ông bà nhưng thật ra là hẹn hò ăn tối với người khác, cũng có thể là cặp song sinh kia đã lừa cậu, mục đích là vì muốn chia rẽ mình và Thẩm Phi Trì.

Nhưng trực giác Tần Trăn mách bảo rằng cặp song sinh sẽ không nói dối.

Dù sao thì nhìn hai anh em kia có vẻ rất coi thường người dối trá.

Thế như bắt đầu tìm hiểu từ đâu thì Tần Trăn không có manh mối, cậu không quen bạn bè của Thẩm Phi Trì, nghe ngóng tin tức từ bọn họ hiển nhiên là không thể, còn dễ khiến Thẩm Phi Trì chú ý nữa. Nếu hắn phản bội mình thật thì đến khi đó hai người chia tay là được, còn nếu mình hiểu lầm hắn thì khó dỗ dành lắm.

Thỉnh thoảng Thịnh Lăng Tinh sẽ gửi tin nhắn cho cậu, chủ yếu là ảnh phong cảnh với mấy lời tán tỉnh không đâu vào đâu.

Tần Trăn cảm thấy bọn họ rất rảnh rỗi, cả ngày không ở trên núi thì cũng là đường lên núi. Cậu cũng không biết Song Thành lại có nhiều núi như vậy, và đẹp đến vậy.

Đôi khi Tần Trăn sẽ nhắn tin trả lời, nhưng đa phần là phớt lờ. Mục đích của họ với cậu không thuần khiết, về tình và về lý thì cậu không nên gần gũi với bọn họ quá.

Dạo này thái độ của Thẩm Phi Trì lại trở lại lúc hai người mới bắt đầu hẹn hò, hỏi han ân cần, sáng chúc ngày mới vui vẻ, tối chúc ngủ ngon. Tần Trăn rất thích khoảng thời gian ở bên Thẩm Phi Trì, bởi vì trong cuộc đời chưa quá dài của cậu, Thẩm Phi Trì là người phù hợp với tâm hồn của cậu nhất. Hắn hiểu cảm xúc của cậu, hiểu được sự bất lực của cậu, mặc dù cái gai kia vẫn nằm trong trái tim cậu, nhưng cậu chọn lờ nó đi. Cậu tin rằng theo thời gian, mình sẽ có thể tiêu hóa được hết.

Lúc hai người tình nồng ý mật, Tần Trăn từng hỏi Thẩm Phi Trì, nếu cậu là Omega thì liệu hắn có dẫn cậu về gặp ông bà hay không.

Nhưng Thẩm Phi Trì chỉ cười rồi vén tóc mai của Tần Trăn ra sau tai cậu, tránh nói vào vấn đề chính: "Trăn Trăn, tóc cậu dài rồi này, nhưng đẹp hơn trước nhiều."

Nghe hắn trả lời như vậy, Tần Trăn không hỏi thêm nữa, cậu đột nhiên cảm thấy mình quá nhát gan, cậu biết rõ tương lai hai người ra sao nhưng vẫn sợ ngày mình với Thẩm Phi Trì chia tay.

Nếu cậu chưa từng được ai yêu thương, chưa từng được ai nâng niu che chở như vậy thì cậu cũng sẽ không mong ước tương lai sẽ thế nào.

Nhưng cậu không ngờ được là cậu và Thẩm Phi Trì lại chia tay nhanh chóng như vậy,

Tần Trăn có thể chịu đựng những khuyết điểm nhỏ trong cuộc sống, có thể chịu đựng sự không hoàn hảo trong tình yêu, nhưng cậu không thể chịu đựng được sự phản bội của người yêu.

Khi sự thật đã chình ình bày ra trước mắt, Tần Trăn cuối cùng cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.

Hôm nay Tần Trăn cầm tài liệu mà Tần Chính để quên ở nhà đến công ty cho ông thì bất ngờ trông thấy Thẩm Phi Trì cùng đám bạn của hắn ngoài tòa nhà. Cậu vốn định đi tới chào hỏi thì có một thiếu niên từ đâu xuất hiện nhanh chân đến trước.

Thiếu niên kia nhào lên người Thẩm Phi Trì, tươi cười rồi nhẹ nhàng gọi hắn là "Anh Phi Trì", sau đó Thẩm Phi Trì cúi đầu hôn thiếu niên trong ngực mình, hai người hôn đến nỗi quên cả đất trời, khiến đám bạn bên cạnh nhao nhao trêu chọc.

Tần Trăn nhìn bên cạnh có hai khuôn mặt mình biết, thầm nhủ hóa ra chỉ có mình cậu là không biết gì.

Điện thoại trong túi quần kêu đứt quãng, Tần Trăn lấy ra, mấy lần mới mở khóa được màn hình điện thoại.

Là tin nhắn do cặp song sinh gửi tới, Tần Trăn không nhìn kỹ, liếc qua thì thấy ảnh chụp phong cảnh nơi khác, tiếc là cậu không có lòng dạ nào để thưởng thức.

Mặt trời nóng rực nhưng tay chân Tần Trăn lại lạnh buốt, cậu nhìn Thẩm Phi Trì đứng cách mình hơn trăm mét, và hắn cũng đang nhìn cậu.

Giờ khắc này, Tần Trăn cảm thấy Thẩm Phi Trì xa lạ cực kỳ, hắn như khoác lên một lớp vỏ mà Tần Trăn không biết, nụ cười quen thuộc ngày xưa cũng trở nên giả dối.

Tần Trăn không muốn chạy trốn, cậu bước chậm rãi về phía Thẩm Phi Trì, như lúc Thẩm Phi Trì theo đuổi cậu khi trước, hắn nói rằng: Trăn Trăn, cậu không cần phải đi, tớ sẽ từ từ tiến về phía cậu...

Còn giờ phút này, Tần Trăn đang từ từ bước ra khỏi trái tim Thẩm Phi Trì, cánh cửa từng rộng mở vì Thẩm Phi Trì kia cũng chậm rãi đóng lại theo mỗi bước chân của cậu.

Tần Trăn có thể nhìn thấy vẻ bối rối chợt lóe lên trong mắt Thẩm Phi Trì, có vẻ như hắn thấy quá bất ngờ, làm sao một người bị quản lý nghiêm ngặt về giờ giấc lại xuất hiện ở đây?

Tần Trăn dừng bước trước mặt Thẩm Phi Trì, cậu không hề làm ầm ĩ, còn nói "Tình cờ quá" với Thẩm Phi Trì.

Thẩm Phi Trì vốn đang cầm tay thiếu niên bên cạnh, nhưng ngay lúc nhìn thấy Tần Trăn đã lập tức buông ra.

Thiếu niên khó hiểu, cậu ta nhìn Thẩm Phi Trì rồi lại nhìn Tần Trăn, có lẽ là do nét mặt không được tự nhiên của Thẩm Phi Trì nên trực giác của thiếu niên mách bảo rằng Tần Trăn có ý nghĩa đặc biệt với Thẩm Phi Trì. Thế là cậu ta duỗi tay ôm cánh tay của Thẩm Phi Trì, thân mật hỏi hắn: "Anh Phi Trì, anh đẹp trai này là bạn của anh hả?"

Động tác của cậu ta vừa có ý thăm dò vừa có ý tuyên bố, nhưng Thẩm Phi Trì chưa kịp trả lời thì người bạn bên cạnh hắn đã cướp lời nói trước: "Đương nhiên, đây là bạn với anh Phi Trì của em đấy, cũng trong hội học sinh."

Thiếu niên tên Lạc Lạc "à" một tiếng, nhìn Tần Trăn bằng ánh mắt trong veo, còn cười ngọt ngào chào cậu: "Chào anh, em là Minh Lạc, là người yêu của anh Phi Trì..."

"Lạc Lạc ——" Cậu ta còn chưa nói xong thì bị Thẩm Phi Trì cắt ngang, Minh Lạc không rõ tại sao nhưng cậu ta bị giọng điệu của Thẩm Phi Trì dọa cho sợ, cậu ta phụng phịu hỏi Thẩm Phi Trì: "Sao vậy?"

Minh Lạc môi hồng răng trắng, xinh đẹp đến lóa mắt, từ chất dẫn dụ đã nhận ra cậu ta là một Omega, lúc cậu ta tủi thân, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến ai nhìn vào cũng mềm lòng, không liên quan đến điều gì khác, đây là sự thương xót vốn có mà mọi người dành cho Omega.

Thấy Tần Trăn yên lặng không nói lời nào, Thẩm Phi chỉ có thể vỗ về Minh Lạc trước: "Xin lỗi, chắc do nắng quá nên anh hơi váng đầu."

Minh Lạc lập tức lo lắng hỏi hắn: "Hay bị cảm nắng rồi, thế chúng ta mau vào chỗ nào nghỉ ngơi đi, còn anh đẹp trai này... à, không biết xưng hô thế nào, anh có muốn đi cùng bọn em không?"

Thẩm Phi Trì trả lời ngay: "Không cần, Lạc Lạc, em với đám Trần Cảm tìm chỗ nào ngồi trước đi, anh với... anh đẹp trai này nói mấy câu đã, lúc nữa tìm em sau nhé."

"Nhưng mà..." Minh Lạc hơi chần chờ, Omega là sinh vật rất mẫn cảm, bọn họ không muốn để Alpha của mình ở chung một chỗ với bất kỳ ai có thể đe dọa đến bọn họ.

Kể cả đối phương là Alpha thì cậu ta cũng không muốn.

Thẩm Phi Trì ra hiệu cho bạn mình, Trần Cẩm lập tức hiểu ngay, y khuyên Minh Lạc đi cùng bọn y trước: "Chắc là chuyện trong hội học sinh, chúng ta ở đây sẽ ảnh hưởng đến họ."

Thẩm Phi Trì cũng mở miệng dỗ cậu ta: "Nghe lời nhé?"

Nói tới vậy rồi, nếu tiếp tục lèo nhèo nữa sẽ bị ghét, Minh Lạc rất biết chừng mực: "Vậy được rồi, thế anh Phi Trì nói nhanh lên đấy... Yêu anh!"

Trước khi đi Minh Lạc còn hôn gió Thẩm Phi Trì một cái, đầu ngón tay của Tần Trăn run bần bật, sau đó siết chặt thành nắm đấm.

Người ngoài đi hết rồi, Tần Trăn bỗng không biết nên nói gì với Thẩm Phi Trì cả.

Nhưng rõ ràng là Thẩm Phi Trì có rất nhiều lời muốn nói với Tần Trăn.

"Trăn Trăn, đứng đây nắng lắm, chúng ta tìm chỗ nào ngồi đã nhé..."

"Không cần đâu." Tần Trăn ngắt lời hắn, khẽ gạt bàn tay Thẩm Phi trì đang kéo tay mình ra.

"Đứng đây nói luôn đi, nói ngắn gọn thôi."

Thẩm Phi Trì cười khổ: "Nhưng chuyện này không thể tóm tắt bằng một hai câu được, cậu cho tớ cơ hội giải thích được không? Tớ có lý do."

"Ừ." Tần Trăn không ngờ mình vẫn có thể bình tĩnh như vậy, sở dĩ cậu còn có thể ngồi xuống nói chuyện với Thẩm Phi Trì không phải là vì muốn nghe lý do kia để tha thứ cho Thẩm Phi Trì, mà cậu chỉ muốn mối quan hệ này kết thúc một cách rõ ràng thôi.

Trong quán cà phê, Tần Trăn lẳng lặng nghe Thẩm Phi Trì giãi bày nỗi khổ tâm.

"Minh Lạc là người do nhà tớ sắp xếp, sau khi tốt nghiệp cả nhà tớ sẽ chuyển đến thủ đô, cậu biết thủ đô là nơi thế nào rồi đấy, rất khó để có thể đứng vững gót chân ở đó. Gia đình Minh Lạc ở thủ đô cũng được coi là danh gia vọng tộc, cho nên bố mẹ tớ mới muốn tớ thân thiết với em ấy, để thúc đẩy lợi ích qua lại giữa hai gia đình. Nhưng mà Minh Lạc còn nhỏ nên hiểu lầm tình cảm của tớ cho em ấy, tớ thật sự chỉ coi em ấy như em trai thôi, còn nụ hôn kia... Trăn Trăn, tớ xin lỗi, trong khoảnh khắc ấy, tớ coi em ấy thành cậu..."

"..." Mấy lời này của Thẩm Phi Trì khiến dạ dày Tần Trăn buồn nôn, theo như Thẩm Phi Trì nói thì đây chỉ là Minh Lạc đơn phương, hắn không thích Minh Lạc, hắn chỉ coi đối phương thành cậu, vậy Minh Lạc phải làm sao? Tần Trăn có thể nhìn ra trong mắt Omega kia tràn ngập tình yêu với Thẩm Phi Trì.

Tần Trăn nặng nề thở ra một hơi, hỏi: "Cậu lên giường với em ấy chưa?"

"Gì cơ?" Thẩm Phi trì không ngờ Tần Trăn sẽ hỏi vậy, bỗng nghẹn lời.

"Tớ hỏi, cậu lên giường với em ấy chưa? Cậu đánh dấu em ấy chưa?"

Thật ra không cần Thẩm Phi Trì nói thì cậu cũng có thể cảm giác được chất dẫn dụ của Alpha trên người Minh Lạc, cậu đã quá quen thuộc và từng si mê với chất dẫn dụ đó đến thần hồn điên đảo, đó là chất dẫn dụ của Thẩm Phi Trì.

Thẩm Phi Trì im lặng hồi lâu, đêm qua hắn làm tình với Minh Lạc suốt một đêm, hôm nay trên người Minh Lạc toàn là chất dẫn dụ của mình, Tần Trăn là Alpha nên đương nhiên cũng cảm nhận được chất dẫn dụ của hắn trên người Minh Lạc.

Chỉ là...

"Bọn tớ làm rồi, nhưng tớ không đánh dấu em ấy." Thẩm Phi Trì vẫn muốn thanh minh cho mình: "Trăn Trăn, tớ là Alpha, tớ cũng có ham muốn, bọn mình ở bên nhau một năm nhưng ngoài hôn ra thì chưa làm chuyện gì hết. Đương nhiên là tớ không trách cậu nhưng đặc tính sinh lý của Alpha làm tớ chùn bước, lúc đầu tớ nghĩ là bọn mình có thể, nhưng cuối cùng vẫn do tớ đánh giá cao bản thân mình quá."

Đầu óc Tần Trăn trống rỗng, cậu không biết mình đang nghĩ gì nữa, cậu hé miệng, không nhịn được mà hỏi Thẩm Phi Trì: "Chỉ vì tớ là Alpha à? Nếu tớ là Omega thì sao? Có phải cũng không được không?"

"Trăn Trăn..."

Sự ngập ngừng của Thẩm Phi Trì khiến Tần Trăn chân chính nhận thức được mình có ý nghĩa đến nào với Thẩm Phi Trì. Dù cậu là Alpha hay Omega thì Thẩm Phi Trì cũng không có ý định tiếp tục với cậu. Trước mặt người này, mọi lời hứa hẹn trong quá khứ đều là dối trá.

Thậm chí Tần Trăn còn không dám chắc ngoài mình và Minh Lạc ra, liệu Thẩm Phi Trì có người thứ ba hay thứ tư nào nữa hay không.

Cà phê trên bàn đã nguội lạnh, cũng giống như mối tình giữa Tần Trăn và Thẩm Phi Trì.

Alpha cao lớn dịu dàng trong lòng Tần Trăn cuối cùng đã trở thành cái bóng mờ trong ký ức của cậu.

Hồi lâu sau, Tần Trăn ngước mắt lên, nghiêm túc nói với Thẩm Phi Trì: "Chúng ta chia tay đi."

Chương 5 | Chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top