Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một sự thật mọi người đều thừa nhận rằng, một người đàn ông độc thân sở hữu khối tài sản lớn, hẳn sẽ mong muốn có một người vợ.

Tuy nhiên, ít ai hiểu được cảm giác hay là cảm nhận khi đứng trên lập trường của người đàn ông đó. Có lẽ từ ngày đầu tiên anh ta đặt chân vào vùng đất này, cái giả định ấy đã được in sâu vào tâm trí của những gia đình lân cận, đến mức họ mặc định luôn rằng anh ta là tài sản hợp pháp của một trong những cô con gái này hay kia của họ.

"Ông Bennet yêu quí của tôi" -  một người đàn bà nói với chồng, "ông đã nghe nói căn hộ Netherfield Park cuối cùng cũng có người thuê chưa?"

Ông Bennet trả lời là chưa.

"Nhưng nó đã được thuê rồi đấy", bà ta đáp trả, "bà Long đã đến đó và mang tin tức này về kể cho tôi".

Ông Bennet im lặng.

"Ông không muốn biết ai là người đã lấy nó à?" Bà vợ nóng lòng kêu lên.

"Bà muốn kể cho tôi và tôi hoàn toàn không phản đối".
Thế là đủ khuyến khích cho bà ta nói tiếp.

"Ông phải biết rằng, bà Long đã nói với tôi, Netherfield được thuê bởi công tử của một gia đình gốc gác giàu có ở miền Bắc nước Anh. Cậu ấy đến đây bằng cỗ xe bốn ngựa kéo, và chắc hẳn rất thích nơi này, nên đã nhanh chóng đồng ý số tiền ông Morris đưa ra. Chắc cậu ta sẽ đến trước ngày lễ Thánh Michael rồi những người hầu sẽ có mặt vào tuần sau.

"Cậu ta tên là gì?"

"Bingley."

"Độc thân hay đã cưới vợ?"

"Ồ, tất nhiên là độc thân!
Một chàng trai trẻ, độc thân và giàu có, mỗi năm kiếm được bốn đến năm nghìn bảng. Chà, quả là một món hời cho đám con gái chúng ta!"

"Vậy sao? Giàu thì có ảnh hưởng gì đến chúng nó?"

"Ông Bennet yêu dấu của tôi ơi, sao ông khó chịu quá vậy- người vợ đáp- ông phải biết rằng, tôi đang tính đến hôn lễ cho một trong số chúng!"

"Đó có phải là ý đồ của cậu ta khi đến đây?"

"Ý đồ! Ông nói vớ vẩn gì thế! Sao ông có thể nghĩ xấu về người chưa quen vậy! Nhưng rất có thể cậu ta sẽ rơi vào lưới tình với một trong đám con gái chúng ta, vì thế ông phải gặp được cậu ta càng sớm càng tốt!"

"Tôi không thấy có gì ích lợi cho việc đó. Bà và mấy đứa có thể đi, hoặc bà để chúng nó tự đi thì tốt hơn. Vì bà đẹp ngang chúng nó, tôi sợ cậu Bingley lại thích bà hơn tất cả trong bữa tiệc."

"Ông lại tâng bốc tôi nữa rồi! Chắc chắn rằng tôi đã có vẻ đẹp của riêng mình thời thanh xuân, nhưng giờ tôi không thể tỏ ra là mình đặc biệt. Khi một người đàn bà đã có năm cô con gái trưởng thành, bà ta phải từ bỏ những suy nghĩ riêng về sắc đẹp."

"Trừ phi người đàn bà ấy không có sắc đẹp đáng để nghĩ đến."

"Nhưng ông nhất định phải đi gặp cậu ta đấy!"

"Điều đó quá sức của tôi rồi, khẳng định vậy."

"Hãy cân nhắc cho đám con gái chúng ta! Nghĩ về những gì chúng nó sẽ có được! Ngài William và phu nhân Lucas cũng nhất định vì lí do đó mà tới. Ông hiểu mà đúng không, họ thường có thích đi thăm những người mới đến đâu! Vả lại ông phải đi, nếu không chúng tôi không có cách nào gặp mặt cậu ta."

"Bà quá cẩn trọng rồi! Tôi dám chắc cậu Bingley sẽ rất mừng khi thấy bà. Và tôi sẽ nhờ bà gửi đi vài dòng nói rằng tôi sẵn lòng đồng ý đám cưới với bất kì cô con gái nào cậu ta chọn. Dù vậy, có vài từ tốt tôi phải dành cho Lizzy bé nhỏ của tôi."

"Tôi mong là ông sẽ không làm thế! Lizzy không có điểm nào hơn những đứa khác. Tôi dám nói rằng con bé không xinh đẹp bằng nửa Jane, cũng không vui tính bằng nửa Lydia!"

"Chúng nó toàn là những đứa ngốc nghếch và không biết điều như mọi đám con gái khác. Còn Lizzy lại có sự lanh lợi và nhanh trí khác hẳn chị em nó!"

"Ngài Bennet! Sao ngài có thể sỉ nhục chính con cái của mình như vậy! Ngài toàn lấy niềm vui từ việc trêu trọc tôi và chẳng thương cho những dây thần kinh nhạy cảm của tôi gì cả!"

"Bà nhầm rồi. Tôi rất tôn trọng chúng đấy chứ! Đó là những người bạn già được bà nhắc nhiều trong suốt hai mươi năm qua."

"Hừ! Ông không biết tôi phải trải qua những gì đâu!"

"Tôi hy vọng rằng bà sẽ nhanh chóng vượt qua nó và sống lâu hơn nữa để thấy nhiều chảng trai trẻ với bốn nghìn bảng Anh mỗi năm đến khu phố này."

"Điều đó vô dụng với chúng ta, cho dù có hai mươi người như thế đến, nếu ông không đi gặp họ!"

"Nếu thật sự có hai mươi người đến, tôi sẽ thăm cả hai mươi."


Ở ông Bennet là một sự kì quặc pha trộn giữa cái nhạy bén, nét dí dỏm trào phúng,  cùng tính dè dặt và thất thường. Kinh nghiệm trong ba và hai mươi năm chung sống cùng ông không đủ để bà vợ có thể nắm rõ tính cách này.

Đầu óc của bà khó mà mở mang được đến thế!
Bà ta là một người phụ nữ với sự hiểu biết giản đơn, tri thức hạn hẹp đến đáng thương với tính cách dễ lay chuyển. Khi bất mãn về chuyện gì, bà ta thường thích tưởng tượng mình đang lo lắng và ưu sầu.
Cả đời bà ta chỉ chăm lo "kinh doanh" những mối hôn sự cho đám con gái, dường như niềm vui mỗi ngày là đi thăm thú khắp nơi và dò la tin tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top