Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Elizabeth dành toàn bộ buổi tối tại phòng chị gái mình. Sáng hôm sau, cô đã có thể vui vẻ đưa ra một câu trả lời hài lòng về tình hình sức khỏe của Jane đối với lời hỏi thăm từ sớm của Bingley thông qua cô hầu và ít sau đó từ những chị em của Bingley bởi hai hầu gái trang nhã. Dù cho Jane đã khá hơn nhiều, cô vẫn yêu cầu gửi đi một lá thư về nhà, hy vọng mẹ cô sẽ đến thăm và tự mình đánh giá về bệnh tình của Jane. Lời nhắn ngay lập tức được gửi đi, và mong muốn của cô nhanh chóng được chấp thuận. Bà Bennet, song hành cùng hai cô con gái út, đã đến Netherfield chỉ sau bữa sáng.

Nếu phải chứng kiến Jane có bất cứ tình hình nguy kịch nào, hẳn bà Bennet đã rất đau lòng; nhưng vì bà an tâm bởi Jane đã sắp bình phục, bà lại không hy vọng con bà khỏe lại mau chóng, bởi sự hồi sức đồng nghĩa với việc kéo con bé ra khỏi Netherfield. Do vậy, mong muốn được trở về nhà của con gái không được bà chấp thuận, điều này cũng trùng với ý của vị bác sĩ. Sau khi ngồi một lúc với Jane, bà cùng ba người con gái theo lời mời của cô Bingley, xuống dùng bữa sáng dưới sảnh. Cậu Bingley tiến đến gia nhập với hy vọng bà đã không thấy cô Bennet tệ hơn bà nghĩ.

"Tiếc là tôi đã có suy nghĩ như vậy, thưa cậu," là câu đáp lời của bà. "Con bé đang ở tình trạng ốm nặng khó có thể di chuyển. Bác sĩ Jones nói rằng chúng ta không nên cân nhắc tới việc để cô ấy đi lại nhiều. E là chúng tôi lại phải dựa thêm vào lòng tốt của cậu thêm chút lâu rồi."

"Di chuyển!" Cậu Bingley than. "Điều đó còn không nên được nghĩ tới ấy chứ. Em gái tôi, chắc chắn cũng không đồng tình chuyện đưa cô ấy đi đâu khác."

"Quý bà có thể hoàn toàn tin tưởng," cô Bingley nói với phép lịch sự xa cách, "rằng cô Bennet sẽ nhận được tất cả sự chú ý có thể trong khi cô ấy tiếp tục ở đây với chúng tôi."

Bà Bennet tỏ lòng biết ơn.

"Tôi rất tin," bà nói thêm, "nếu như không có những người bạn tốt như này tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với con bé nữa. Nó đang ốm rất nặng, mọi người cũng thấy đấy, và phải trải qua nhiều khổ đau, mặc dù nó vượt qua tất cả những điều này với một sự kiên nhẫn bậc nhất. Luôn luôn là vậy, chưa từng có ngoại lệ, một sự dịu dàng mà tôi chưa từng gặp ở bất cứ ai. Tôi thường nói với những đứa con gái khác của mình rằng chúng không là gì khi ở cạnh chị cả của mình hết. Anh có một căn nhà tuyệt vời đó anh Bingley, và một quang cảnh lộng lẫy nhìn ra ngoài vườn. Tôi không biết đến một nơi khác ở miền quê này sánh ngang Netherfield. Tôi mong là anh sẽ không tính đến việc rời đi trong vội vã, dù anh không dự định thuê nơi đây lâu."

"Mọi việc tôi làm đều được quyết định một cách nhanh chóng," cậu trả lời, "và nếu như tôi có quyết tâm rời Netherfield, tôi sẽ xuất phát trong năm phút tới. Ở hiện tại, tuy nhiên, tôi nghĩ rằng mình sẽ ổn định tại đây."

"Đó chính xác là những gì em đã nghĩ về anh," Elizabeth nối tiếp.

"Em bắt đầu hiểu anh rồi, đúng không?" Bingley than, xoay đầu lại hướng cô.

"Ồ, đúng vậy – em hoàn toàn hiểu."

"Anh mong rằng mình có thể coi đây là một lời khen, nhưng bị nhìn thấu một cách dễ dàng thì thật là đáng thương."

"Mọi thứ đơn giản như nó vốn là vậy. Một nét tính cách phức tạp là điều không cần thiết tốt hơn hay tệ hơn so với một nét tính cách dễ hiểu thấu như của anh," Elizabeth đáp.

"Lizzy," mẹ cô lên tiếng, "hãy nhớ việc con đang ở đâu, và đừng hành xử kiểu ăn nói bỗ bã như con được phép nói ở nhà ấy."

"Anh đã không biết cho đến bây giờ," Bingley ngay lập tức nói tiếp, "rằng em là người từng học về các nét tính cách của con người. Đó hẳn là một môn học thú vị."

"Đúng vậy, nhưng việc tìm hiểu những người có tính cách phức tạp mới là hay ho thực sự. Họ có ít nhất một điểm tốt là vậy."

"Miền quê," Darcy đáp, "nhìn chung không có nhiều kiểu người như vậy để đáp ứng môn học này. Trong khu dân cư cô đang sống không có nhiều người và cũng ít có sự thay đổi.

Nhưng bản thân một người cũng thay đổi rất nhiều trong cuộc đời của họ, cũng là một điểm để cho ta quan sát suốt đời."

"Phải, hẳn vậy," bà Bennet thốt lên, cảm thấy xúc phạm khi cậu Darcy nhắc tới khu xóm của miền quê. "Tôi dám chắc với cậu rằng ở miền quê có tất cả những điều đó [bà Bennet không hiểu họ đang nói về chuyện gì để có thể trích dẫn cụ thể, nhưng cũng hiểu đủ để không ưa cậu Darcy và tất cả những gì cậu ta nói] cũng như ở trên phố."

Mọi người đều tỏ ra sững sờ, và Darcy, sau khi đưa mắt nhìn bà một hồi lâu, lặng lẽ quay đầu đi. Bà Bennet đắc ý rằng mình đã hoàn toàn đánh bại được cậu chàng, tiếp tục trong chiến thắng:

"Theo ý mình, tôi không thấy London có lợi thế nổi bật nào so với miền quê, ngoại trừ các cửa hiệu và các điểm thăm quan công cộng. Miền quê là một món hời bình yên hơn, có phải không cậu Bingley?"

"Khi tôi ở miên quê," cậu ta đáp, "tôi không hề mong phải rời đi, và khi ở trên phố, cảm giác cũng tương tự như vậy. Chúng có những lợi thế của riêng mình, và tôi có thể cùng hài lòng ở mỗi nơi."

"Đó – là do anh có một góc nhìn đúng đắn. Nhưng còn quý ông kia," liếc sang phía Darcy, "có vẻ suy nghĩ rằng miền quê chẳng là gì cả."

"Có vẻ mẹ đã có chút nhầm lẫn," Elizabeth nhanh chóng đỡ lời cho mẹ mình. "Mẹ hiểu lầm ý của anh Darcy rồi, anh ta chỉ đơn giản ngụ ý rằng ở miền quê không có đa dạng các kiểu người để gặp so với trên phố, điều mà mẹ phải thừa nhận là sự thật."

"Chắc chắn rồi, con yêu, không ai nói rằng ở đây đa dạng; nhưng để mà không gặp gỡ nhiều người thì ta nghĩ là đây là khu dân cư lớn nhất đấy, với hai mươi-và-bốn [là 24] gia đình sinh sống."

Không điều gì ngoài lo lắng tới danh dự của Elizabeth mới có thể giúp Bingley giữ nguyên được nét mặt của mình. Em gái của cậu ta thì thiếu lịch sự hơn thế, hướng mắt thẳng tới Darcy cùng với nụ cười biểu cảm. Elizabeth cố chuyển hướng suy nghĩ của mẹ sang việc khác trước khi bà ấy có nói thêm gì nữa, hỏi về liệu Charlotte Lucas có tới Longbourn kể từ hôm cô rời đi không.

"Có đấy, con bé có ghé hôm qua cùng với ông bố. Ngài William quả là một quý ông thực sự phải không cậu Bingley? Thật là một con người quý phái! Và hành xử vô cùng đúng mực! Ông ta luôn có mọi điều để nói với bất cứ ai. Điều đó thể hiện cho một dòng giống tốt, chứ không như những người tự cho mình là quan trọng vô cùng và chẳng bao giờ mở lời với bất cứ ai, thì sẽ chẳng bao giờ hiểu."

"Thế Charlotte có ăn tối với mẹ không?"

"Không, con bé phải trở về luôn. Ta tin rằng cô ấy muốn giúp đỡ việc làm bánh-băm-nhỏ. Cá nhân thì, cậu Bingley ạ, tôi muốn giữ việc cho những người hầu biết việc mà không cần sự trợ giúp từ bất cứ đứa con gái nào của tôi, chúng được nuôi dạy rất khác so với nhà Lucas. Nhưng mọi người đều có ý kiến cho riêng mình, và những đứa con gái nhà Lucas đều rất ngoan ngoãn, tất nhiên rồi. Nhưng chỉ tiếc rằng trông chúng đều không được xinh đẹp. Không phải là tôi nghĩ Charlotte không có nét gì đặc trưng đâu – nhưng vì cô ấy là một người bạn thân cận nên có lẽ tôi cũng hơi thiên vị."

"Cô ấy có vẻ là một tiểu thư dễ mến."

"Ôi trời, đúng là như vậy đó, nhưng cậu cũng phải thừa nhận rằng con bé khá là nhạt nhòa. Bà Lucas cũng thường hay nói chuyện với tôi như vậy, và ghen tị với tôi về vẻ đẹp của Jane. Tôi không muốn tâng bốc đứa con của mình đâu, nhưng phải thành thật là vậy, Jane là đứa không có ai có vẻ đẹp sánh ngang. Đó là điều mọi người đều nói. Tôi không hề tin tưởng sự mê thích của mình tôi đâu. Khi mà con bé chỉ mới mười lăm, có một người đàn ông tại nhà Gardiner của anh trai tôi trên phố đã quá chìm đắm với con bé, đến mức mà chị dâu tôi cá rằng anh ta sẽ mở lời trước khi chúng tôi rời đi. Nhưng, dẫu vậy, anh ta không làm thế. Có lẽ anh ta cảm thấy rằng con bé còn trẻ quá. Dù sao thì anh ta đã viết vài lá thư tới con bé, và chúng đều là những vần thơ tuyệt đẹp."

"Và đó cũng là cách xúc cảm của anh ta chấm dứt," Elizabeth nói một cách vội vã. "Đã có rất nhiều cuộc tình kết thúc như vậy. Con tự hỏi ai là người đầu tiên phát hiện ra nền thơ ca có thể vô cùng hiệu quả đánh bay tình yêu!"

"Tôi đã từng nghĩ tới thơ ca như là một gia vị của tình yêu," Darcy nói.

"Của một tình yêu vững chắc, lành mạnh thì đúng vậy. Mọi thứ đều nuôi dưỡng những cái gì đã tốt đẹp sẵn. Nhưng nếu chỉ là một sự xoay chuyển mỏng manh trước một người, tôi tin rằng một bài sonnet [một dạng thơ lãng mạn truyền thống] hay tuyệt hoàn toàn có thể phá hủy nó."

Darcy chỉ mỉm cười, tiếp sau là một khoảng lặng được sinh ra khiến Elizabeth lo sợ rằng mẹ của cô sẽ thể hiện bản thân lần nữa. Cô tha thiết muốn cất lời, nhưng không thể nghĩ đến điều gì để nói. Và chỉ sau một chút lặng im, bà Bennet bắt đầu liên tục cảm ơn cậu Bingley về lòng tốt dành cho Jane, cùng với lời xin lỗi vì đã làm phiền cậu từ Lizzy. Cậu Bingley đã cho qua tất cả và hòa nhã đáp lời bà, và ép người em gái mình cũng phải hòa nhã theo, cô đã nói tất cả những gì cần thiết trong hoàn cảnh này. Cô trình bày phần diễn của mình tất nhiên với không nhiều sự tử tế, nhưng vẫn là đủ để bà Bennet cảm thấy thoải mái. Ngay sau đó, bà yêu cầu chuẩn bị xe; có được tín hiệu này, hai cô con gái út của bà đã chớp được thời cơ để bày tỏ. Hai cô đã thì thầm với nhau suốt cả cuộc gặp mặt, kết quả là cô út sẽ đi nhắc cậu Bingley về lời hứa của cậu trong lần đầu tiên đến với miền quê này – tổ chức một buổi dạ hội tại Netherfield.

Lydia là một cô bé mười lăm cao lớn và cứng cáp, cùng với làn da khỏe mạnh và một sắc mặt luôn tươi vui. Cô bé là đứa cưng nhất của bà mẹ, đồng nghĩa với việc cô có cơ hội ra mắt sớm hơn hầu hết các đứa khác. Cô có một lòng nhiệt thành, và đâu đó một niềm tin mãnh liệt vào bản thân, đã khiến sự chú ý của các sĩ quan dành cho cô, nó được thu hút bởi bữa tốt chu đáo ở nhà cậu của cô và cũng bởi cách hành xử dễ dãi của chính cô nữa, gia tăng. Chính vì vậy, cô rất có khả năng, trong việc gợi nhắc chủ đề về buổi dạ hội, và còn nhấn mạnh rằng sẽ rất hổ thẹn nếu như Bingley phá vỡ lời hứa. Câu trả lời của cậu trước sự tấn công bất ngờ này hoàn toàn là điều mà bà Bennet muốn nghe:

"Tôi đã chuẩn bị hoàn hảo, tôi dám chắc với em, để giữ lời giao hẹn của mình; và ngay khi chị gái em bình phục; em có thể, nếu em muốn, chọn một ngày bất kỳ cho buổi tiệc. Nhưng hẳn em không mong muốn được nhảy trong khi cô ấy đang bệnh."

Lydia hài lòng tuyên bố, "Ồ, chắc chắn rồi – sẽ tuyệt hơn tất cả nếu đợi được lúc Jane khỏe lại, và cùng lúc đó hẳn là Đội trưởng Carter cũng quay trở lại Merryton. Và khi ấy anh sẽ tổ chức buổi dạ hội của anh," rồi cô thêm, "Em sẽ nài nỉ họ tổ chức một buổi nữa. Em sẽ nói với Colonel Forster rằng hẳn là điều hổ thẹn nếu như anh ta không chịu."

Bà Bennet cùng các con lên đường trở về, và Elizabeth lập tức quay về chỗ Jane, để mặc hai người chị em của Bingley và Darcy bàn luận về cách cư xử của mẹ cô cũng như của cô. Darcy, tuy nhiên không tham gia bình luận vào bất cứ điều gì mang tính khiển trách tới Elizabeth, mặc cho những nhận xét láu cá của cô Bingley về đôi mắt sắc sảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top