Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến năm giờ chiều, hai cô gái nhà Bennet rời đi thay đồ cho bữa tối, và đến sáu rưỡi Elizabeth được mời tới ăn tối (bữa tối là bữa ăn chính trong ngày và những người phụ nữ giàu có thường đi thay đồ cho bữa ăn này. Thông thường họ sẽ ăn tối từ 4-5h chiều vì nó sẽ ít tốn kém hơn cho nếu ăn sớm sẽ không cần dùng nến, ở đây họ ăn tối lúc 6.30 có thể là thông lệ mang theo từ London). Trong số những câu hỏi tò mò về tình hình bệnh tật của Jane, Elizabeth thấy được thái độ quan tâm lo lắng nhất đến từ Bingley, tuy nhiên cô cũng không thể nào đưa ra một câu trả lời hài lòng. Jane vẫn không khá hơn. Còn cặp chị em, sau khi nghe được điều này, nhắc lại ba đến bốn lần rằng họ buồn đến mức nào, phải thật tồi tệ đến mức nào khi lâm vào một trận cảm cúm nặng, và họ vô cùng ghét việc bị ốm, và rồi hoàn toàn loại bỏ vấn đề này sang một bên: chính thái độ hai mặt của họ đối với Jane khi cô ấy có mặt và không có mặt đã khiến Elizabeth quay trở lại thú vui của việc ghét bỏ họ như xưa.

Người anh của họ, thật sự, là người duy nhất trong hội mà cô có thể quý mến với tất cả tấm lòng. Sự quan tâm của cậu ra tới Jane thật rõ ràng, và cách cậu ấy chú ý đến chính cô mới thật là ấm lòng nhất, chúng ngăn cản cô khỏi việc cảm thấy như mình là vị khách không mời mà tới như cô vẫn thấy người khác đối xử với cô. Vì thế, cô dành rất ít sự để tâm cho bất cứ ai ngoại trừ Bingley. Cô Bingley thì chết mê mệt Darcy và cô chị thì chỉ kém hơn đôi chút. Còn với ông Hurst, người mà Elizabeth ngồi kế bên, là một kẻ lười biếng không hơn không kém và chỉ sống để ăn, uống và chơi bài. Khi anh ta phát hiện ra cô thích một món thanh đạm hơn một đĩa ragout, anh ta đã từ chối nói chuyện với cô.

Sau khi bữa tối kết thúc, Elizabeth trở về thẳng phòng của Jane. Ngay khi Elizabeth biến mất sau cánh cửa, cô Bingley lập tức buông lời chế giễu. Điệu bộ của cô ta thì phải nói là tệ thật sự, đó là sự hòa trộn của lòng kiêu hãnh và sự xấc xược, cô ta không có giao tiếp, không có phong cách, không có sắc đẹp. Bà Hurst cũng đồng tình và còn bổ sung:

"Cô ta không có một chút gì, nói ngắn gọn, để mà tán dương, nhưng lại là một người có sức điền kinh độc đáo. Tôi sẽ không thể nào quên sự xuất hiện của cô ta vào buổi sáng hôm nay. Cô ấy trông gần như đã trở nên hoang dã."

"Đúng thế, quả là như vậy, Louisa. Em còn khó lòng mà giữ được vẻ mặt của mình. Thật quá vô lý để đến được đây! Tại sao cô ta cứ phải chạy nhốn nháo tại vùng quê, chỉ bởi người chị bị cảm lạnh? Đầu tóc cô ta, quá là cẩu thả, quá là nhếch nhác!"

"Đúng rồi, còn lớp váy lót của cô ta nữa; chị hy vọng em có nhìn thấy nó, tận 6 inches ngập trong bùn, chị chắc chắn đấy! Và chiếc áo choàng đã được cố tình kéo xuống để giấu điều đó nhưng không thành công."

"Nhận định của chị có thể là chính xác, Louisa," Bingley nói, "nhưng điều này em hoàn toàn không chú ý tới chút nào. Em đã nghĩ cô ấy trông trên cả tuyệt vời khi cô ấy tiến tới sảnh chính sáng nay, và cô ấy hoàn toàn che giấu được lớp váy lót của mình với em."

"Anh đã nhìn thấy, Darcy, em đảm bảo là vậy," cô Bingley nói, "và em từ chối hiểu nếu anh cho rằng anh đồng ý để em gái mình làm một chuyện như vậy."

"Chắc chắn không."

"Đi bộ ba dặm, bốn dặm, hay là năm dặm, em mặc kệ nó là bao nhiêu, trong tình trạng bùn ngập đến đầu gối, lại còn đi một mình, hoàn toàn một mình! Cô ta có ý gì đây? Theo như em thấy thì đó là kiểu tồi tệ của việc tự chủ theo lối kiêu ngạo, đúng kiểu miền quê trái ngược hoàn toàn với phong thái chuẩn mực."

"Điều đó sẽ thật tuyệt nếu nó mang lại chuyển biến tốt cho người chị." Bingley nói.

"Em e rằng, anh Darcy," cô Bingley lên tiếng với kiểu nói nửa thầm thì, "cảnh tượng này đã gần như phá hủy sự ấn tượng đẹp đẽ của anh về đôi mắt của cô ta."

"Không hề gì," anh ta phản bác, "chúng đã rực rỡ lên sau một chuyến luyện tập."

Một chút ngừng lại ngắn ngủi và bà Hurst tiếp:

"Tôi dành một sự tán thưởng to lớn tới cô Jane Bennet, cô ấy là một cô gái rất ngọt ngào, và tôi hy vọng từ tận trái tim rằng cô ấy sẽ có một mối nhân duyên tốt lành. Nhưng có một ông bố và bà mẹ như vậy, và những mối quan hệ nghèo nàn như vậy, tôi e rằng cô ấy không có khả năng ấy."

"Em đã từng nghe chị nói rằng họ có ông cậu là luật sư thụ lý ở Meryton."

"Đúng vậy, và họ còn một ông cậu khác nữa, sống đâu đó gần Cheapside"

"Và đó là thủ phủ," cô em gái chêm vào, và họ cười rộ lên thoải mái.

"Nếu họ có những ông cậu đủ nhiều để lấp đầy khu Cheapside," Bingley nói, "điều đó cũng chẳng khiến họ bớt đi tẹo nào sự dễ mến."

"Nhưng về mặt vật chất, điều đó chắc chắn sẽ giảm cơ hội được kết hôn với người đàn ông phù hợp với cân nhắc của họ." Darcy đáp

Tới câu nhận định này, Bingley không đáp lại điều gì, nhưng những cô chị em của anh ta tán thưởng nó ngay lập tức, và không ngừng cười đùa trước câu nói tầm thường của người bạn thân nhất.

Tuy nhiên, họ phục hồi lại phép tế nhị ngay sau đó và tới thăm Jane tại phòng dành cho khách, và ngồi trò chuyện với cô cho tới khi triệu hồi tới uống cà phê. Jane vẫn còn khá yếu, và Elizabeth thì không rời xa chị chút nào cho tới tận tối muộn. Cô đã thở phào khi nhìn thấy chị mình chìm vào giấc ngủ, và cảm thấy bổn phận của mình là phải đi xuống dưới nhà, dù thích hay không. Khi bước ngang qua phòng vẽ, cô thấy tất cả đang ngồi chơi bài vui vẻ, và ngay lập tức cô được mời tới chơi cùng. Nghĩ rằng họ là những người thích chơi lớn, cô từ chối tham gia và lấy chị mình làm cái cớ, nói rằng cô sẽ làm hài lòng bản thân, với khoảng thời gian ngắn ngủi cô có thể xuống dưới tầng, cho một cuốn sách. Ông Hurst nhìn cô với một ánh mắt ngạc nhiên.

"Cô thích đọc sách thay vì chơi bài?" anh ta nói, "điều đó thật lập dị."

"Cô Eliza Bennet," cô Bingley tiếp, "khinh thường những lá bài. Cô ấy là một người thưởng thức sách, và không có thú vui với bất kỳ thứ gì khác."

"Tôi không xứng đáng với bất kỳ điều gì trong lời tán thưởng và cả lời khiển trách trên," Elizabeth than, "tôi không phải là người giỏi thưởng thức sách, và tôi có hứng thú với rất nhiều thứ khác trên đời."

"Đối với việc chăm sóc chị mình, anh thấy em vô cùng hứng thú," Bingley đáp, "và anh hy vọng điều đó sẽ còn tốt hơn nữa bằng việc thấy cô ấy khỏe lên."

Elizabeth cảm ơn anh ta từ tận đáy lòng, và tiến tới chiếc bàn nơi có một vài cuốn sách đặt đó. Bingley ngay lập tức tìm tất cả những cuốn sách khác để cô lựa chọn – tất cả những gì có trong thư viện của anh ta.

"Và anh ước rằng giá như bộ sưu tập của anh đã lớn hơn để thỏa mãn nhu cầu của em và tăng thêm uy tín cho anh; nhưng anh là một ông bạn nhàn rỗi, và dù anh không có nhiều sách, anh biết anh có nhiều hơn những gì anh sẽ đọc qua."

Elizabeth đảm bảo anh ta rằng mình sẽ hòa nhập tuyệt vời với tất cả những người khác trong phòng.

"Em rất bất ngờ," cô Bingley nói, "rằng ba em lại để lại số lượng sách ít đến vậy. Thư viện của anh tại Pemberly thì thật tuyệt, Darcy!"

"Nó nên là như vậy," anh ta trả lời, "đó là sự đóng góp và gìn giữ của rất nhiều thế hệ."

"Và rồi anh cũng thêm vào chúng rất nhiều cho chính anh, anh luôn luôn tậu thêm sách mới."

"Tôi không thể chịu nổi việc lãng quên việc bồi đắp cho thư viện gia tộc trong một thời đại như hiện nay."

"Quên lãng! Em chắc rằng anh không hề bỏ lỡ một thứ gì để bổ sung cho vẻ đẹp của một nơi cao quý như thế. Charles, khi anh xây một căn nhà cho mình, em mong nó sẽ đẹp bằng một nửa của Pemberly."

"Anh hy vọng vậy."

"Nhưng em thật lòng khuyên rằng anh nên đầu tư ở khu vực ấy, và lấy Pemberley làm hình mẫu. Không có một hạt nào ở nước Anh này đẹp hơn Derbyshire cả."

"Từ tận trái tim, anh sẽ mua luôn Pemberley nếu Darcy chịu bán nó."

"Em đang cân nhắc tới các khả năng khác, Charles!"

"Trời đất ơi, Caroline, anh nghĩ sẽ hợp lý việc chúng ta có được Pemberley thông qua thu mua hơn là mô phỏng lại nó."

Elizabeth đã chú ý rất nhiều tới những điều vừa được đưa ra bàn luận, và cũng dành ít sự quan tâm của mình hơn cho cuốn sách rồi nhanh chóng bỏ nó sang một bên và đến cạnh bàn chơi bài, cô chọn cho mình vị trí để yên vị giữa Bingley và người chị cả để quan sát trò chơi.

"Có phải cô bé nhà Darcy đã lớn hơn rất nhiều kể từ hồi mùa xuân?" Cô Bingley nói, "có khi nào cô ấy đã cao bằng em rồi không?"

"Anh đoán là vậy. Cô ấy bây giờ khoảng như chiều cao của cô Elizabeth Bennet đây, hoặc cao hơn."

"Em mong sớm gặp lại con bé quá! Em chưa từng tiếp xúc với ai mang lại cho em nhiều niềm vui như vậy. Nó có phép lịch sự và phong thái tuyệt vời! Và tuổi của con bé không là gì với những gì nó đạt được! Màn độc tấu dương cầm của con bé thì quả là độc nhất."

"Điều đó thật sự tuyệt vời đối với anh," Bingley đáp, "rằng mọi thiếu nữ trẻ đều có đủ kiên nhẫn để đạt được tới tài năng như vậy."

"Mọi thiếu nữ trẻ đều đạt tới tài năng như vậy! Charles thân yêu, ý anh là sao?"

"Đúng vậy, tất cả bọn họ, anh cho là thế. Họ đều có thể vẽ họa tiết lên bàn, trang trí bình phong bằng những tấm thêu thùa hay may ví. Anh hầu như không biết tới ai không biết làm những chuyện này và anh chắc chắn chưa từng được giới thiệu tới một ai mà không được nghe lời khen rằng cô ấy rất tài năng."

"Danh sách của cậu về những gì được coi là tài năng, mà mọi người phụ nữ đều có," Darcy đáp, "quá hiển nhiên. Nhiều người phụ nữ đã được coi là có tài năng chỉ bởi vì họ có thể thêu một chiếc ví hay trang trí những bức bình phong (Những công việc nhà thường có). Nhưng tôi ở khá xa trong việc đồng tình với cậu về cách cậu ước lượng số lượng phụ nữ tài năng. Tôi không thể nhìn ra ai thêm ngoài nửa tá những thiếu nữ, trong phạm vi mối quan hệ của tôi, là thực sự tài năng."

"Hay cả em nữa, em chắc chắn cũng cảm thấy vậy," cô Bingley đáp.

"Vậy thì," người quan sát Elizabeth cất lời, "anh hẳn là hiểu rõ những điều gì là cần thiết để trở thành một người phụ nữ tài năng?"

"Ôi chắc chắn rồi," Cô trợ lý đáng tin cậy của anh ta kêu lên, "không ai có thể tự nhận mình tài năng nếu không vượt lên trên những gì người phụ nữ khác có thể đạt được. Một người phụ nữ phải có hiểu biết sâu rộng về âm nhạc, ca hát, vẽ tranh, khiêu vũ, và ngôn ngữ hiện đại, để xứng đáng với danh xưng ấy; và trên hết, cô ấy phải tạo ra được một chút gì ấn tượng tới bầu không khí xung quanh, hay trong cách đi đứng, trong tông giọng, trong gu ăn mặc và biểu cảm, bằng không tính từ mỹ miều ấy sẽ chỉ có giá trị một nửa."

"Tất cả những điều này cô ấy phải thể hiện được," Darcy thêm, "và cô ấy còn phải thêm một điều trọng yếu hơn, đó là mở mang đầu óc bằng việc ham đọc sách."

"Tôi không còn bất ngờ gì nữa khi anh chỉ biết đến có sáu người mang danh tài năng. Giờ đây tôi cho rằng anh không biết tới một ai cơ."

"Cô có vẻ khắt khe vì đứng ở vị trí là một phụ nữ cô nghi ngờ khả năng một người có thể bao hàm tất cả điều này?"

"Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ hoàn hảo đến vậy. Tôi chưa thấy có người có năng lực, và sự cảm thụ, và cách thể hiện, và duyên dáng, như là anh vừa mô tả một cách tổng hợp trên."

Bà Hurst và cô Bingley cùng bật cười trước cách Elizabeth ám chỉ sự bất công thông qua lòng nghi ngờ, và họ đều đấu tranh lại rằng họ quen rất nhiều người phụ nữ vượt qua những tiêu chuẩn này, khi mà ông Hurst giục đến lượt họ bốc bài, phàn nàn sự mất tập trung của họ tới cuộc chơi. Vừa lúc cuộc hội thoại này đến hồi kết, Elizabeth nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Elizabeth Bennet," cô Bingley nói, khi cách cửa sau khép lại, "là một trong số những tiểu thư tìm kiếm việc tán thưởng bản thân bằng cách hạ thấp những phụ nữ khác với người khác giới; và đối với nhiều đàn ông, tôi dám khẳng định, điều này thành công. Nhưng theo ý kiến của riêng tôi, đó là một chiêu thức ti tiện, một kiểu cách nghệ thuật rất nhỏ mọn."

"Không nghi ngờ gì," đối tượng mà cô Bingley đặc biệt hướng nhận định kia tới, Darcy, đã trả lời lại, "thật là vô nghĩa trong tất cả cách thức mà các quý cô đôi lúc phải hạ cố chính mình để mê hoặc một ai. Tất cả những gì gian xảo nhằm cuốn hút ai đó đều là nhỏ mọn."

Cô Bingley không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời này để mà tiếp tục cuộc trò chuyện.

Elizabeth trở lại chỉ để thông báo rằng tình hình của Jane đã chuyển biến tồi tệ hơn, và cô ấy đã không thể rời xa chị mình. Bingley ngay lập tức thúc giục mời bác sĩ Jones tới, trong khi những người chị em gái, cho rằng bác sĩ ở miền quê không đủ giỏi và gợi ý rằng nên mời một trong các y sĩ giỏi nhất ở thị trấn. Elizabeth không đồng ý với điều này, và cô cũng không quá phản đối quyết định của Bingley, và việc đã định đoạt rằng bác sĩ Jones sẽ được mời tới ngay sáng sớm mai, nếu như Jane vẫn không khá hơn. Bingley cảm thấy khá khó chịu còn những người chị em thì nói rằng họ cũng muộn phiền không kém. Tuy nhiên, họ giải tỏa sự khổ sở của bản thân, bằng cách cùng nhau đi ăn lót dạ đêm khuya, còn Bingley không lúc nào bớt lo lắng hơn và nhắc nhở người quản gia phải liên tục để mắt tới quý cô đang ốm và người em gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top