Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Không cam lòng nhưng không dám nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước M, trên võ đài

"Bịch" kèm theo đó là một thứ gì đó nặng nề rơi xuống, và một loạt âm thanh..

Lâm Chỉ Vi lần thứ N+1 bị quật ngã trên mặt đất, lần này rơi không nhẹ, trực tiếp không dậy nổi.

Mặc dù ở một giây trước cô đã cố gắng bảo vệ cái mông của mình, nhưng lực đánh vào quá mạnh, lần này eo đoán chừng là cũng muốn gãy luôn.

Cô nhớ mang máng mình mới vừa rồi là dựa theo suy nghĩ đánh vào chính giữa, còn chưa kịp làm gì, đã bị vác lên, ngay sau đó gắt gao ngã trên mặt đất.

Như bóp chết một con châu chấu, không kịp bay nhảy mấy lần, đã muốn tắt thở.

Không có một chút do dự, không có một giây đồng tình.

Cô nghĩ, giả chết được rồi, như vậy hôm nay huấn luyện có phải hay không lập tức đã xong, thật là một kế sách hay.

Trong nháy mắt nhắm mắt lại, lông mi lại nhịn không được khẽ lay động.

"Lâm Chỉ Vi, tốt nhất em đứng lên"

Một giọng nam trầm thấp mang theo hàn ý lạnh thấu xương truyền đến, Lâm Chỉ Vi thoáng mở một khe hở ở trên khuôn mặt, mơ hồ nhìn cách đó không xa nam nhân một thân hàn ý, thân hình thon dài giờ phút này đang từng bước một hướng cô chậm rãi lại gần.

Cô muốn sống, suy nghĩ này khiến cô ngay lập tức đứng dậy, "Anh họ, anh có thể bỏ qua cho em lần này không.."

Anh mở con mắt đen thâm thúy, một thân quần áo thể thao màu đen, đẹp tựa điêu khắc giờ phút này lại mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ, khóe miệng mím lại, xung quanh tản ra khí lạnh thấu xương.

Lâm Chỉ Vi không khỏi rùng mình một cái.

Anh, em thật sự không làm được, thật không biết sáu năm trước mắt anh có bị mù hay không, muốn đem vô danh lĩnh vực giao cho em, Lâm Chỉ Vi không dám nhìn thẳng anh ta, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Người đàn ông trước mắt, chính là người đứng đầu bây giờ của vô danh lĩnh vực, Lâm Quỳnh Cửu, cũng là anh họ của Lâm Chỉ Vi.

"Không có ai từ nhỏ đã là người lãnh đạo" Lâm Quỳnh Cửu ôm tay, khẳng định nói.

Lâm Chỉ Vi nhìn Lâm Quỳnh Cửu thái độ thoáng có một tia hòa hoãn, tiếp tục nói "Anh họ, anh nhìn em từ đầu tới chân bộ dạng yếu ớt, nào có điểm nào giống anh."

Lâm Quỳnh Cửu nhướng mày ngược lại nói, "Đó là do em không biết cố gắng"

Lâm Chỉ Vi nghĩ, lão tử không phục nhưng là lão tử không dám nói.

Sáu năm trước cô khuôn mặt trắng hơn tuyết, là một cô gái nhỏ xinh xắn, có không ít chàng trai lén đưa thư tình, muốn cùng cô hẹn hò yêu đương. Có cuộc sống bay bổng, tự do tự tại, vui vẻ qua ngày không bị ràng buộc.

Cuộc sống nhẹ nhàng, thảnh thơi, dù không biết tương lai phát triển như thế nào, nhưng làm một tiểu thư sống an nhàn thì vẫn có thể

Cho đến một ngày nào đó Lâm Quỳnh Cửu đến nhà chơi, cùng cha cô ngồi nói chuyện, thế nào lại muốn cô là người kế thừa của anh ta.

Cũng cho cô uống xong nước thuốc của vô danh lĩnh vực do Tùy trưởng lão tạo ra, sau đó, cô một năm so với một năm ngày càng xấu đi.

Cho tới bây giờ, đầu tóc rối bời, nói là có thể nuôi gà con cỏ dại cũng không ngoa, con mắt một lớn một nhỏ, bờ môi dày, làn da đen, lỗ chân lông thô to, ngoại trừ khuôn mặt còn lờ mờ duy trì được dáng vẻ vốn có. Theo bản chất mà nói thì dáng vẻ này miễn cưỡng cũng đạt tiêu chuẩn.

Từ đó đến bây giờ đừng nói là nam sinh đưa thư tình, đến cả nói chuyện mấy câu cũng không có

Khắp nơi đều lưu truyền tin tức tiểu thư nhà họ Lâm nhan sắc phai tàn, nhưng tất cả mọi người chưa ai thấy qua sự thay đổi của cô, tiểu thư nhà khác lớn lên đều càng ngày càng đẹp, dùng rất nhiều tiền mua quần áo cho chính mình.

Cha của cô thì ngược lại, không chỉ quyết định thay cho cô, đoạt hết tất cả hi vọng, còn trực tiếp đưa cô vào trong võ trường.

Lâm Chỉ Vi cúi đầu nhìn chính mình một chút, dáng người cứng nhắc, quanh năm trú đóng ở bên ngoài phơi gió phơi nắng cùng lính đánh thuê không khác nhau là mấy, lại còn xấu..

Ngoại trừ bạn thân Tiết Viện Viện đi theo mình, thời điểm cô bị nam sinh bắt chuyện ngẫu nhiên gặp qua một hai lần, hoàn toàn không có vận đào hoa, sinh hoạt vô vọng.

Lâm Chỉ Vi suy nghĩ một lát vẫn là mở miệng, "Anh họ, anh xem em uống xong nước thuốc này, hiện tại bộ dạng này bộ dáng.. Này làm sao sẽ có người phục.."

"Làm người lãnh đạo không phải dựa vào nhan sắc" Lâm Quỳnh Cửu nói

"Ngươi để.." Lâm Chỉ Vi đang muốn nói đánh rắm, mãnh liệt phải thu hồi, ổn định lại tâm trạng hỏi, "Vậy anh nhan sắc giá trị như thế, sao không uống chút cái gì che đậy lại"

"Vì tìm chị dâu của em" Lâm Quỳnh Cửu suy tư nói, chính là lý do này.

Dựa vào.. Vậy anh ngược lại là suy nghĩ một chút hạnh phúc của em đi.. Lâm Chỉ Vi ở trong lòng mắng.

Ta choáng nha như bây giờ, hoa đào toàn bộ đều không có, tất cả nam sinh đều không dám lại gần.

Đáng giận Lâm Quỳnh Cửu, Lâm Chỉ Vi ở trong lòng mắng hơn một trăm lượt, biến thái, ác ma, chờ chị dâu trở về cô tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối phải cáo trạng.

Lâm Quỳnh Cửu khẽ nhướng mày yếu ớt nói, "Em tốt nhất đừng có ý đồ xấu"

"Em nào dám, ha ha ha ha" Lâm Chỉ Vi chột dạ cười.

"Anh có thể đồng ý với em, cho em thời gian một năm chuẩn bị, em ở bên trong gia tộc có chỗ đứng, anh sẽ trả lại dung nhan cho em" Lâm Quỳnh Cửu mặt không biểu tình nói, "Nhưng, nếu như em dự định cứ kéo dài như vậy, không làm cái gì, vậy cũng có thể tự gánh lấy hậu quả"

Lâm Chỉ Vi nghe được bốn chữ trả lại em dung mạo, trong nháy mắt giống như chó xù gật đầu, anh họ, thời đại này không có nhan sắc làm việc rất khó..

Lâm Quỳnh Cửu nhìn ra suy nghĩ của cô, không cần phải nhiều lời nữa, quay người rời đi khỏi võ đài.

Hi vọng nha đầu kia thật sự có cảm giác hiểu, cũng không uổng phí anh mang theo cô những năm này, kỳ thật nha đầu kia rất có thiên phú, ý đồ xấu cũng nhiều, chỉ là luôn luôn tiêu dao thoải mái đã quen, một chữ tổng kết, chính là lười.

Luôn luôn đề cao việc không liên quan đến mình, chỉ là ở vô danh lĩnh vực, lại là người Lâm gia, nghĩ muốn giữ mình, an ổn làm người là không đủ.

Lâm Chỉ Vi đợi Lâm Quỳnh Cửu rời đi, lập tức nơi nới lỏng gân cốt, cảm thấy con đường tương lai vô cùng rộng mở. Tuy nhiên như sắp xếp ban đầu, hạng mục từ trước đến nay cô không muốn tham dự trở nên nổi bật, đi ngược lại với lý tưởng của cô, lý tưởng của cô rất lớn chính là ăn, ngủ, hưởng thụ, tốt nhất đừng bị quá nhiều người biết đến, kèm theo một điều, có một đống trai đẹp vây quanh thì càng tuyệt vời.

Nhưng hiện tại đều thay đổi, vậy thì tới đây đi, những năm này hưởng thụ cũng đủ rồi.

Lập tức trong mắt hiện lên tia ánh sáng giảo hoạt, bắt đầu nghiêm túc tính toán lên kế hoạch.

Vô danh lĩnh vực, chỗ bờ Đông Hải Nước M, với tư cách độc lập với các nước, quốc gia liên minh cho tới nay đã có mấy trăm năm lịch sử, lúc trước là do các quốc gia một ít con nhà có địa vị tham gia hoặc là thế hệ sau của những người có tiền sáng lập hiệp ước đồng minh, sau từng bước hình thành tiểu quốc.

Năm đó các đại gia tộc lớn mạnh của các vùng, đều chú trọng võ học, dần dần có một ít gia tộc bắt đầu rục rịch ý đồ khơi mào chiến tranh dùng thực lực lớn mạnh của mình để độc chiếm tài sản.

Lúc ấy thực lực thần bí nhất khó lường chính là Lâm gia, chủ nhân Lâm gia cho gọi tất cả mọi người trong dòng họ dẫn đầu ký kết hiệp ước đồng minh trở thành người đứng đầu, lại cho thêm mười hai vị trưởng lão phụ trách quản lý toàn bộ các hạng mục, lúc này mới tránh khỏi hao tổn ở bên trong giữa các đại gia tộc, đồng thời cũng vì các quốc gia giải quyết phiền toái tiềm ẩn, một phần súng ống đạn được giao dịch dưới mặt đất và chợ đen trong nháy mắt yên tĩnh không ít.

Bây giờ đứng đầu vô danh lĩnh vực là anh họ của Lâm Chỉ Vi - Lâm Quỳnh Cửu.

Mà Lâm Chỉ Vi, đúng là Lâm Quỳnh Cửu tự mình chọn làm người thừa kế đời tiếp theo.

Đáng tiếc Lâm Chỉ Vi những năm này không chỉ có bộ dáng ngày càng không dám lấy lòng, thanh danh cũng càng ngày càng kém.

Lâm Chỉ Vi khẽ thở dài, chỉ tự trách mình quá lười, thêm nữa dung mạo không còn, những người kia chỉ tốt ở bề ngoài, sau lưng lại chửi rủa vu cáo hãm hại.

Nhưng bây giờ nếu như ở bên trong gia tộc có chỗ đứng sẽ có thể lấy lại dung nhan, tự nhiên phải suy nghĩ thật tốt những năm này đến tột cùng làm bia đỡ đạn như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top