Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Lúc 7:14:58 sáng, hai giây trước khi đồng hồ báo thức reo, một bàn tay trắng trắng đã thò ra khỏi giường. Khi đồng hồ báo thức nhảy từ mười bốn phút lên mười lăm phút, đồng hồ báo thức không thể đổ chuông quá một giây, chủ nhân của bàn tay đã dừng đồng hồ báo thức một cách khá thô lỗ.

  Chăn bông bị đá sang một bên, Fudou với mái tóc rối bù chậm rãi bước ra khỏi giường, ngáp một cái, đi dép lê, vội vàng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi đi vào bếp làm bữa sáng. Cậu khéo léo mở tủ lạnh, lấy từng quả trứng, giăm bông, sữa và các nguyên liệu khác mà không cần ngước mắt lên. Một tay cậu đặt chỗ sữa đã để trong tủ lạnh qua đêm vào một góc cho rã đông, tay kia đổ đầy nước vào nồi, đặt nồi lên bếp xong thì cho hai quả trứng vào. .

  Sau đó, Fudou chuyển sang xử lý các nguyên liệu nấu ăn khác. Cậu dùng dao lấy bơ ra khỏi hộp, phết bơ đều lên hai chiếc bánh vuông, cả những lát giăm bông và phô mai lên đó rồi phủ một miếng khác lên trên. Với con dao trong tay, cậu cắt hình vuông thành hai hình tam giác để làm một chiếc bánh sandwich đơn giản.

  Fudou cắt cà chua thành khối vuông và mở lon ngô ngọt, dọn ra hai chiếc bát nhỏ. Lúc đó, hai quả trứng luộc chín đang nổi trên mặt nước sôi bốc khói. Fudou tắt bếp, vớt trứng và rửa qua nước lạnh để vỏ trứng bong ra nhanh nhất.

  Fudou nhìn chiếc đồng hồ nhỏ treo trên tủ lạnh, đã 7 giờ 35 rồi, không còn đủ thời gian nữa.

  Fudou hùng hùng hổ hổ rời khỏi bếp, ba bước làm hai rồi đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy chiếc chăn bông giống như ngọn đồi, nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức đáng thương đang kêu gào thảm thiết ở đầu giường nhưng không ai để ý, cảm nhận được nỗi lòng của người trong chăn, Fudou thuận tay tắt đi. Sau đó cậu hướng chiếc núi chăn bông kia quát: "Ba cho con ba giây, con nhất định phải đứng dậy, ba, hai..."

  "Không! Ba đếm từ mười đến một đi..." Giọng nói nghèn nghẹt trên giường cố gắng phản bác, Fudou liếc nhìn một lọn tóc xoăn màu nâu nhỏ lộ ra trên giường, rồi đưa tay ra ác ý xoa xoa: " Thật sao? Từ mười đến một? Hay là ba vừa nhổ tóc vừa đếm nhé, chắc chắn sẽ có thể đếm chậm, được chứ?"

  Chăn bông trong nháy mắt bị đá văng ra, chăn bông không dày không to, nhưng bộ đồ ngủ của người trên giường lại cuộn lên, bụng tròn trịa, Fudou cố ý chọc vào bụng cậu bé nói: "Nếu con muốn nằm trên giường thì cứ nằm trên giường đi, nếu biến thành heo thì không cần đi học."

  "Không được!" Nhóc mập chậm rãi đứng dậy, vừa đứng dậy liền ôm lấy chân Fudou, nhắm mắt làm nũng : "Ba, con ngủ thêm một phút nữa, chỉ một phút thôi..."

  Fudou trợn mắt nhìn cậu bé: "Được rồi! Con có thể đi ngủ! Ba sẽ trực tiếp đưa con đến nhà trẻ, để Karin nhìn con còn chưa đánh răng rửa mặt. Vậy ba đi đây..."

 Fudou còn chưa nói xong, nhóc mập đã chạy ra khỏi giường, duỗi chân lao vào phòng tắm. Ngay sau tiếng cười chế nhạo đặc trưng của Fudou vang lên, cậu quay lại bếp nấu bữa sáng.

  Fudou bóc vỏ và cắt trứng đã nguội thành từng miếng, bỏ lên cà chua và ngô, thêm một ít dầu salad, đổ hai ly sữa và bày tất cả bữa sáng lên bàn. Nhà của Fudou nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách nên cậu đặt bữa sáng lên bàn ăn trong khi nhìn con trai mình đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa và đang cố gắng mặc quần. Ngón tay của trẻ em ngắn và mập nên việc kéo khóa và cài nút rất khó khăn nhưng Fudou không có ý định giúp đỡ. Sau khi thấy cậu nhóc mặc quần vào, Fudou mới nói: "Yuuto, đến giờ ăn sáng rồi."

  Yuuto chớp đôi mắt xanh kiên cường, lắc lư cái mông nhỏ, bước tới, ngồi xuống bàn ăn, nói không có gì với ba và bắt đầu ăn sáng.

  Buổi sáng không bao giờ có đủ thời gian nên hai người ăn xong bữa sáng với tốc độ chóng mặt. Yuuto chậm rãi thức dậy, nhưng lại đi ra ngoài rất nhanh, cậu nhóc lập tức nhặt cặp sách lên, tay phải cầm một chiếc túi nhỏ, xỏ giày thể thao vào và chuẩn bị ra ngoài. Fudou đảo mắt một vòng xung quanh nhà, tắt tất cả các thiết bị điện và đảm bảo rằng cậu có thẻ nhân viên, điện thoại di động và ví bên mình, ngược lại như thể đang thúc giục cậu càng gấp hơn. Khi Fudou chuẩn bị đóng cửa liền nhìn đồng hồ một chút, đã 8 giờ 15, vừa kịp thời gian.

  Từ nhà đến trường mẫu giáo chỉ mất năm phút, nhưng tính cả thời gian quay lại nhà ga theo hướng ngược lại và bắt xe buýt đi làm thì thời gian thực ra chỉ vừa đủ. Từ khi có đứa con trai này, Fudou trở nên rất quan tâm đến việc sử dụng tiền bạc và thời gian, bất kể là một đồng hay mười đồng,từng giây từng phút cũng không thể lãng phí.

  Từ sáng sớm, đường phố đã chật kín người qua lại, có nhân viên văn phòng đuổi theo ô tô, có người già đi dạo, thậm chí còn có nhiều phụ huynh đưa con đến trường. Thỉnh thoảng, Yuuto đếm số bông hoa nhỏ màu đỏ trong bồn hoa ven đường, hay đếm số người đi ngang qua hai cha con. Mặc dù luôn lẩm bẩm điều gì đó nhưng Fudou sẽ không can thiệp vào trò giải trí nho nhỏ này của Yuuto. Suy cho cùng, khả năng đếm là kiến ​​thức toán học cơ bản mà trẻ em phải học.

  "Ba." Yuuto đột nhiên ngẩng đầu lên và bắt tay ba cậu.

  "Sao vậy?" Fudou cúi đầu nhìn mái tóc xoăn dù có chải thế nào cũng không thẳng được, tóc xoăn tự nhiên là một vấn đề.

  "Ba ơi, tối nay có thể ăn hamburger được không?"

  "Con còn muốn ăn hamburger à? Nhìn mặt và cái bụng nhỏ của con đi, đã đến lúc phải giảm cân rồi. Hơn nữa, theo quy định cũ, con chỉ được quyết định bữa tối vào thứ bảy và chủ nhật."

  "Con như này không gọi là béo! Chú Gouenji nói, con như này chỉ được gọi nó là 'bé mũm mĩm' thôi..." Yuuto bĩu môi phản đối.

  "Chú Gouenji của con vừa mới dùng thủ đoạn tương tự để lừa chú Kazemaru của con đấy. Con tin những gì tên này nói à?" Fudou khinh thường nói.

  Khi đến cổng trường mẫu giáo, Yuuto, một cậu bé "trọng sắc khinh phụ", nhìn thấy cô bạn nữ dễ thương Karin trong lớp, cậu ra hiệu Fudou buông tay và chạy tới chào hỏi. Fudou có vẻ không vui, trong đầu đã tưởng tượng rằng nhóc béo này sau khi lớn lên sẽ nóng lòng đưa mình vào viện dưỡng lão vì vợ!

  Fudou đưa mắt nhìn Yuuto vào trường mẫu giáo, cậu liền muốn rời đi ngay lập tức. Sau khi tạm biệt Yuuto, vừa quay người đi thì nghe thấy Yuuto gọi cậu dừng lại phía sau. Fudou quay lại hỏi: "Sao vậy? Con muốn ăn hamburger thì đợi đến thứ bảy nhé!"

  Yuuto nắm lấy tay Fudou và ra hiệu cho cậu cúi xuống, sau đó ôm cổ Fudou, nhếch cái miệng nhỏ nhắn của nhóc lên và hôn thật mạnh vào mặt Fudou, phát ra âm thanh "chụt" giòn tan.

  Yuuto ngượng ngùng cúi đầu và mỉm cười: "Tạm biệt ba!" Sau đó cậu nắm lấy đôi tay nhỏ bé của các bạn cùng lớp, chạy về phía giáo viên.

  "Tạm biệt Yuuto." Fudou nhẹ nhàng nói, nhếch khóe miệng lên mà không ai nhận ra.

  Tòa nhà của Hiệp hội bóng đá Nhật Bản cao năm tầng, Phòng xúc tiến và phát triển bóng đá trẻ của Fudou nằm ở tầng 4. Sau khi thang máy lên đến tầng 4, Fudou lập tức xuất trình thẻ nhân viên của mình và vỗ nhẹ vào đầu đọc thẻ ở cửa. Hình ảnh và dữ liệu cơ bản của Fudou Akio xuất hiện trên màn hình hiển thị, thời gian làm việc được ghi nhận là 8:55. May mắn thay, cậu không đến muộn.

  Mọi người trong văn phòng chào buổi sáng với Fudou, người nổi giận đùng đùng quay lại, Fudou thuận miệng đáp lại và chạy về văn phòng của mình, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy vị khách không mời đang ngồi trên chiếc ghế xoay của mình mà không được phép. Fudou chế giễu: "Hôm nay làm gì có gió? Làm sao cậu bị thổi đến đây?"

  Người ngồi sau màn hình máy tính lập tức đứng lên, xõa mái tóc dài màu xanh lam nói: "Không có gió thì không thể tới sao? Tôi cần gặp cậu có việc!"

  "Cuối cùng thì cậu cũng phát hiện ra mình muốn được chuyển về vị trí dân sự à? Cũng được, tôi nghĩ nếu cậu không chuyển đi nơi khác, Gouenji sẽ phải quỳ xuống cầu xin cậu. Nhưng cậu đã tìm nhầm người rồi, nếu muốn thì phải được thuyên chuyển, trước tiên hãy đến Phòng Nhân sự tầng ba điền đơn." Fudou kéo ghế cho khách, ngồi xuống.

  "Tại sao anh ấy không chuyển về làm công chức trước? Dù tôi phải đi công tác nhưng nhiều nhất tôi chỉ có thể đi hai hoặc ba lần một năm. Shuuya thì chỉ ở lại Tokyo từ tháng năm đến cuối năm cũng chỉ có nửa năm, làm tuyển thủ quốc gia cũng tuyệt vời nhỉ?"

  "Cái mùi chua chát này có thể truyền ra ngoài văn phòng đấy. Nếu không phục, trước tiên bỏ họ Gouenji, đổi thành họ cũ Kazemaru trước rồi nộp đơn vào đội tuyển quốc gia đi."

  Kazemaru chải mái tóc dài của mình, cũng không tức giậ, nói: "Không trách lại Chủ tịch mời cậu làm trưởng phòng phát triển, dù sao tôi cũng không nói lại được cậu. Chuyển đi nơi khác à? Tôi và Shuuya cũng còn trẻ, cần phải cố gắng thêm vài năm nữa! Lần này tôi đến gặp các bạn để nói về hoạt động giao lưu của Đoàn Thanh niên Bóng đá Tokyo trong kỳ nghỉ đông."

 Fudou xê dịch cuốn lịch trên bàn để nhìn kỹ hơn, hôm nay là ngày 15 tháng 9, chỉ còn khoảng ba tháng nữa là đến kỳ nghỉ đông. Mỗi kỳ nghỉ hè, đông đều là một "thảm họa" đối với toàn bộ bộ phận xúc tiến và phát triển bóng đá trẻ.

  Fudou nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì năm nay chi nhánh Tokyo đang lên kế hoạch tổ chức sự kiện giao lưu. Cuối cùng, chúng ta không cần phải chạy lung tung, chỉ là chúng ta khó tìm được khách sạn và địa điểm cho 'mấy đứa trẻ' của các bạn mà thôi." !"

  "Fudou, đừng ép tôi vạch trần lý lịch của cậu. Cậu đã nhận chức được ba năm. Có hoạt động trao đổi nào yêu cầu cậu phải đích thân đi du lịch đâu? Một khi cậu khoe Yuuto, ai dám yêu cầu cậu chạy ngược chạy xuôi?" Kazemaru chế nhạo.

  "Hừm! Vậy huấn luyện viên Gouenji, ngài có ý kiến ​​gì về hoạt động giao lưu không?"

  Sau khi Fudou và Kazemaru trao đổi ý kiến ​​ngắn gọn, Fudou gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ liên hệ với chi nhánh trước và tìm thời gian tổ chức một cuộc họp video. Cậu hãy nhanh chóng huấn luyện các "con trai" của mình đi, tránh phải đến những nơi khác rồi tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt đội bóng trẻ."

  "Đừng lo lắng! 'Các con trai' của tôi ngoan lắm... à! Tôi suýt quên mất."

  Kazemaru nhặt một chiếc túi giấy dưới chân lên và nói: "Shuya vừa từ Nga về và mua một bộ búp bê Matryoshka cho Yuuto..." Kazemaru còn chưa nói xong thì Fudou đã trợn mắt: "Kazemaru, cậu với Gouenji thích trẻ con như vậy thì hãy tranh thủ thời gian có một đứa đi. Cậu và Gouenji mua nhiều quà quá! Thằng bé chơi bộ khối xây dựng lần trước cậu mua cho còn chưa được mấy nữa. Đừng chiều chuộng Yuuto quá, làm hư thằng bé!"

  "Có việc gì đâu? Trẻ con chơi đồ chơi có thể rèn luyện trí não, mà thằng bé lớn nhanh như vậy, nhiều đồ chơi không còn phù hợp với nhóc con nữa. Hơn nữa, Shuuya mua là việc của Shuuya, tôi tặng là việc của tôi, lần này là Shuuya mua quà lưu niệm thôi, cậu mau đem cất đi!" Kazemaru mạnh mẽ đẩy món quà cho Fudou, người không còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng nhận nó.

  "Nói mới nhớ, năm nay Yuuto bốn tuổi rồi."

  Fudou nghe xong liền cười khổ: "Thằng bé qua tháng mười hai này mới được bốn tuổi." Fudou nhận thấy vẻ mặt của Kazemaru không bình thường nên vui vẻ hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì cứ nói cho tôi biết."

  Fudou vui vẻ đến mức Kazemaru khó nói nên lời, cuối cùng, dưới sự thúc giục của Fudou, Kazemaru nói: "Cậu có biết không? Kidou đã trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top