Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12. Vào Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các người điều tra gì nữa? Mọi chuyện đã rõ rồi còn gì!" Một giọng nói truyền ra, bên cạnh đống đổ nát, từ từ có mấy người tới, đi đầu là nam tử tốt tướng mặc Haori đen và một đám thiếu niên dáng dấp thư sinh cùng kiểu áo tương tự màu xám trắng, phía sau họ là vài người lính, có vẻ là tùy tùng.

" Công tử, ta nghĩ mọi chuyện không nên nóng vội." Một thanh niên da rám, cương nghị, mặc phục trang khác biệt nói.

" Kohaku đại nhân có điều tra thêm cũng vậy thôi. Cả đống người nhìn thấy mà ngài còn không tin. Hiện giờ đã có bao nhiêu đền đài bị xâm phạm, ngài còn tính đợi đến khi nào? Ngài có phải là một diệt yêu sư không?"

" Cậu của ta chỉ không muốn giết lầm vô tội." Cậu bé gương mặt có vài nét tương tự người thanh niên kia bất bình nói.

" Nhưng mỗi lần là mỗi đối tượng khác nhau. Các người giải thích như thế nào?" Một trong số những thiếu niên lên tiếng.

" Cho dù có là do nhiều yêu quái gây ác, cũng không có nghĩa tất cả chúng đều ác. Đó là chưa kể yêu quái có yêu thuật. Chúng ta là con người, con người và yêu quái khác biệt sức mạnh. Chúng ta có bao nhiêu lực mà dám hạ lệnh như thế chả khác nào công khai gây chiến rước họa vào thân." Cô gái trẻ mặc yukata nhìn lanh lợi đáng yêu, tay ôm con mèo vàng, lộ vẻ khó chịu.

" Hàn ma phục yêu là trách nhiệm của những người như chúng ta. Nói như các người vậy phải đợi chúng giết tới nơi thì mới đánh trả? Yêu quái vốn xảo trá như nhau, làm gì phân tốt xấu. Các người nếu sợ đối đầu thì cứ nói thẳng, kiếm cớ làm gì." Tiếng cười nhạo của đám thiếu niên cất lên.

"Chúng ta sẽ tự quyết việc này, không phiền đến cậu Kohaku nữa. Dù sao kẻ bị tổn hại là Thần đạo chúng ta, không phải ngài."

"Ngài cũng biết cô của ta vừa rồi bị tên Đại yêu quái đó tấn công chứ? Bây giờ cứ gặp yêu là bắt giết, không cần bàn cãi." Gã công tử bực tức nói.

" Ba kẻ các ngươi sợ phiền phức thì lui xuống. Kimiko sama bị xúc phạm bởi bọn yêu quái. Nếu không có ngài Kimiko, con yêu quái kia đã giết hết mọi người. Ta sẵn sàng vì đại nhân và Thần đạo mà liều mạng với hắn".

Tiếng thiếu niên áo xám nhận được sự hưởng ứng rào rào của mấy kẻ còn lại. Nhìn cảnh đó, cô gái trẻ chu môi,lắc lắc mông khinh thường," Hừ, các ngươi không biết bản thân đang nói đến ai đâu. Một đám con nít."

Kohaku và thằng nhóc bên cạnh nín cười, nhận thấy đám thiếu niên trừng mắt, Kohaku vội nói, đánh gãy sự ồn ào." Chúng ta dừng tại đây đi công tử Maito. Công tử và các cậu xem, không khéo sẽ về trễ mà ở lại trong rừng mất."

" A, ta không muốn ngủ tại đây. Cũng tại các ngươi câu giờ. Người đâu mau đưa chúng ta về." Giật mình nhìn lại thời gian, đám thiếu niên lao nhao.

Đợi đám người đó đi khuất, cô gái trẻ lườm theo bĩu môi.

" Thế mà cũng đòi đánh yêu, cả qua đêm trong rừng còn không dám."

" Chị Yuko hồi nãy mắc cười quá".

" Yuko, lần sau không nên thái độ quá. Tránh để chúng gây chuyện với ta. Matoru, cả con nữa."

" Nhưng tại chúng vô lễ với cậu trước. Con không chịu nổi bọn ngu ngốc ấy. Toàn một bọn ảo tưởng sức mạnh gia tộc. Chúng ta không nên hộ tống chúng làm gì."

" Chúng ta được nhờ vả dẫn đường. Đây là công việc. Ta cũng không thích, cũng may chỉ là lúc đi, bận về ta và họ đi khác lối. Chúng ta về nhanh thôi, mọi người chắc cũng đang đợi". Kohaku hối thúc.

Omi là một thành trì nhỏ, nhiều ngã nhốn nháo, hoàn cảnh không tồi, cũng do nơi đây có vị trí tốt. Bốn phương giao thông, bất luận là muốn trèo đèo vượt sông hay muốn đi đại thành, phồn trấn đều phải đi qua thành Omi.

Đã cuối đông, gió rét không đậm và tuyết cũng ngừng rơi, mùa đông năm nay xem chừng kết thúc sớm. Nhìn lên bầu trời cao cao, nắng không rõ nhưng làm sáng ngày đẹp. Trẻ con í ới túm tụm chạy nhảy. Tốp năm tốp ba người lớn xách củi khuân hàng, đa phần vẫn tụ lại nơi quán trà quán rượu tán chuyện. Trời lạnh, đây vẫn là thói quen của họ.

Vào một ngày như vậy có một nhóm người đi vào thành.

Khi đi ngang vài xóm nhỏ, hỏi thăm dân chúng vài người, Inuyasha, Kagome và vợ chồng Sango cuối cùng đã tới được đây.

Hai phụ nhân xinh đẹp đang khoát tay nhau, bên cạnh là vị hoà thượng đẹp trai quải hành trang. Phía trước, một con hồ ly cùng hai bé gái nhảy nhót cầm kẹo.Thi thoảng vài kẻ đang đi đường dừng dở việc đang làm, ánh mắt tò mò nhìn theo. Có lẽ họ chú ý nhất là tóc bạc hồng y đeo kiếm bên hông nổi bật giữa nhóm.

" Nè, nhìn thấy không? Tên đó có lỗ tai cẩu, đứa bé đang đi cũng giống hắn, con kia hình như là hồ ly."

" Đám người này là yêu quái sao?"

" Không phải, nhìn bọn họ giống con người mà. Còn có một đại sư kìa."

" Đại sư này như thế nào nhỉ? Sao đi cùng phụ nữ và yêu quái?"

Khẽ làu nhàu, Inuyasha cảm thấy không tự nhiên. Cả nhóm đã đi xa mà hắn vẫn còn cảm giác bọn họ xì xào bàn tán. Một cái chạm vào tay, quay sang thấy Kagome nháy mắt, Inuyasha khoát tay đi về trước, ẵm lấy đứa bé nhỏ nhất đang chơi với tiểu hồ lên ôm ấp, mặt kệ đứa nhỏ la lối phản đối.

" Shippo, ngươi chắc là chỗ này?" Inuyasha đưa chân đạp vào mông tiểu hồ.

" Inuyasha, sao ngươi đá ta?" Shippo giật mình nổi cáu.

" Trong thư đã nói, tới đây sẽ gặp người mà." Sango thay lời Shippo.

" Thằng nhóc Nobu ham chơi đến giờ chưa về. Thật không biết đang ở đâu rồi." Kagome nhỏ giọng, có thể thấy được lo âu từ lời nói.

" Chúng ta đến gặp Kohaku trước, lúc đó tính chuyện gặp Nobu sau. " Miroku nhấc cây trượng, tiện đảo mắt nhìn tổng quan ngôi thành.

Cả đám đi thêm một đoạn, có hai người hướng từ trong trấn chạy ra, một trong hai người cúi đầu, " Có phải là người nhà của ngài Kohaku không ạ?"

" Đúng vậy, ta là Shippo đây. Các người không nhận ra à?" Shippo khoanh tay vênh mặt nói.

" Ngài Shippo và mọi người đã tới. Xin đi theo ta." Người đó đi trước dẫn đường.

Một tòa viện lớn, bài trí nhiều xương thú, phong cách hoang sơ, thôn dã, trong khuông viên trồng rất nhiều hoa cỏ. Người dẫn đường nói như giải thích, " Mọi người vào phòng nghỉ ngơi, thức ăn sẽ được chuẩn bị. Đại nhân vẫn chưa về, có căn dặn qua ta đón tiếp các vị."

" Đây là nhà của cậu Kohaku?" Đứa bé gái độ 5 tuổi tò mò.

" Yuno nói đúng rồi." Shippo ra dáng huynh trưởng, vuốt vuốt đầu cô bé.

Lúc này có một cô gái trẻ mặt kimono kéo cửa, vén rèm đi ra từ một gian phòng, mặt mày rạng rỡ, " Cha mẹ và mọi người đã đến."

Miroku nhìn đến con gái đoan trang, đã ra dáng một tiểu thư khuê các dịu dàng, không dấu được tự hào nơi ánh mắt, " Yuki của ta, con xinh đẹp hơn cả mẹ rồi."

Yuki nghe cha khen vội xấu hổ, lãng sang cạnh một tay dắt Yuno, tay kia nựng má đứa bé trong lòng Inuyasha, " Momo thật mau lớn mà, Yuno để chị đem em tìm bánh ăn."

Sango cảm thấy tòa nhà có nét gì đó gần gũi như nhà cũ hồi bé của hai chị em. Có lẽ Kohaku cố tình bài trí như vậy, đây cũng là lần đầu cô đến nhà của Kohaku. Ngôi nhà chỉ mới dựng lên độ hai năm nay, đối với Kohaku nhà riêng cũng không cần thiết, Kohaku hay đi, nơi này vẫn thường không chủ. Cái thằng nhóc Kohaku,có một chỗ tốt mà vẫn không chịu ở yên, không biết còn định lang thang đến bao giờ.

Ba đứa con lớn của Sango đã theo Kohaku từ hai năm trước, có lẽ cũng vì những đứa cháu mà Kohaku đã quyết định dựng lên tòa viện này. Kohaku trong triều nhưng cậu ít khi ở quá lâu. Tuy nhận được sự kính trọng của các đại quan nhưng cậu độc lập hành xử, luông trung lập và không thân thiết với bất kì người nào. Kohaku chọn thành Omi trú ngụ vì nơi này thuận tiện, cách đô thành một khoản an toàn lại không xa lắm. Thông thường độ một hai tuần ở thành thì cậu lại đi. Kohaku năm nay cũng sắp 28 tuổi mà vẫn độc thân, Sango nhiều khi không hiểu cậu đang nghĩ gì. Dù sao cậu cũng là trưởng nam, con trai duy nhất của ba mẹ cô, cậu cũng cần một thê tử để nâng khăn sửa túi, sinh con kế tự. Nhưng mỗi lần đề cập đến vấn đề trên, Kohaku lại tìm cớ phóng lên Kirara biến mất, mà mỗi lần biến mất là có khi lặn tới vài tháng mới gặp lại. Sango cũng chỉ biết nhìn theo thở dài. Cô gửi ba đứa con đi theo cậu của chúng để tiện bề liên lạc và để chúng học hỏi thêm về thế giới bên ngoài. Nếu được, cô hi vọng chúng kề cận bên cạnh nói thêm vài lời tác động, tư tưởng của đứa em trai cứng cổ biết đâu sẽ thay đổi, để nó có thể thành gia lập thất dùm cô.

Sau khi nghỉ ngơi, tất cả tụ họp nơi đại sảnh. Inuyasha không kiên nhẫn ra trước hiên nhà ngó trời, " Kohaku đi tận nơi nào giờ còn chưa thấy mặt."

Bên đây, Kagome ôm lấy bé con xinh xinh có mái tóc bạc vừa đút ăn vừa nói, " Đã chiều, chắc họ cũng sắp về rồi."

Một con thú vàng bốn chân đáp xuống ngoài sân, ba bóng người bước vào.

" Chào mọi người." Kohaku dáng vẻ cao lớn phong trần đang gật đầu cười với tất cả.

" Anh Marotu, chị Yuko." Yuno nhảy chân sáo đến hai cô cậu từ trên lưng Kirara bước xuống.

" Cha mẹ đến là ở đây với chúng con luôn đúng không?" Matoru và Yuko rộn ràng ôm cổ Sango và Miroku.

Bên ngoài sập tối, giữa phòng là bếp lửa cháy sưởi ấm giá lạnh và không khí gia đình đoàn tụ. Mấy đứa trẻ gặp nhau nói cười ríu rít, gian nhà lớn trống trải lúc đầu giờ ồn ào cả lên.

Sau khi nhờ Shippo đưa bọn trẻ ra ngoài đi dạo,Sango hiền dịu nhìn đứa em duy nhất của mình,"Chuyến này lên lưu lại đây với em vài ngày, sẵn để gặp Nobu."

" Không hiểu làm sao tên vương tử lại đến làng của anh chị để gặp nạn. Em chỉ vừa nhận được tin thì đã nghe chuyện chúa công cho mời mọi người lên thành. Lần này đúng là không đi cũng không được."Kohaku ngồi thẳng trên tấm đệm, mắt chuyên chú nhìn ngọn lửa.

" Kohaku, chuyện của Rin có gì mới không ?". Kagome ân cần hỏi.

" Không lâu trước, Sesshoumaru đã giáp mặt hắn. Lúc đó mù mịt quá, chỉ rõ ngài ấy bỏ đi. Em sợ lộ nên không đến gần. Hình như Sessshoumaru sama bị thương." Kohaku nhớ lại.

" Ha, tên cao ngạo đó chắc phải phẫn nộ lắm. Đáng kiếp." Inuyasha khoanh tay ngửa cổ cười.

" Inuyasha không được nói vậy." Kagome liếc mắt khẽ trách. Dù sao cũng là anh chồng của cô, ở đây còn có Kohaku. Ai cũng biết Kohaku rất kính trọng Seeshoumaru, hắn cũng vì Rin nên mới bị thương, Inuyasha thật không ý tứ gì cả.

" Sesshoumaru bị thương? Tên đó mạnh đến vậy? "

" Không, do ngài ấy nương tay nên sơ xuất. Với khả năng của Thiếu gia thì cũng chẳng có gì đáng ngại. Sau đó em có gặp Jaken, ông ấy nói Đại thiếu gia đã đi về hướng Bắc." Trong mắt Kohaku loáng thoáng vài suy nghĩ.

"Theo lời người mời thì tên vương tử kia muốn gặp mặt chúng ta vì ngưỡng mộ và vì muốn hậu lễ Nobu cứu mạng hắn. Cậu thấy có thật không Kohaku?" Inuyasha nhịp đùi chống cằm nói.

" Còn nhớ 3 năm trước, họ có mời anh chị lên đô thành, em không đồng ý. Có lẽ lần này có lí do chính đáng hơn. Nếu bọn họ đã tìm đến làng của anh chị, thì đó là lí do thuyết phục nhất."

" Kohaku vẫn sợ rằng vị chúa công này và tên yêu quái chưa rõ kia là đồng bọn? " Miroku đằng hắng.

"Thật ra tất cả mọi thứ chưa có rõ ràng, chỉ là trực giác của em. Em chỉ đề phòng thôi. Mọi người cũng không cần lo, chỉ nên cẩn thận khi tiếp xúc với bọn quý tộc quan lại là được." Kohaku chậm rãi nói.

" Kohaku, chúng ta là người thân của em, Rin cũng từng sống cùng chúng ta. Nếu không phải tên quan ngày xưa mở miệng mời và nghe em phản đối thì chắc chúng ta cũng không biết được em giấu chúng ta âm thầm điều tra."

"Các anh chị lúc ấy đều đã có cuộc sống riêng, bận rộn như vậy em cũng không muốn phiền hà. Huống chi mọi chuyện vẫn nên kín đáo làm, thêm người biết cũng không giải quyết được gì." Kohaku cười cười.

" Sango, Kohaku có lý của em ấy. Ta thấy Kohaku nói không sai, chẳng qua là em lo lắng cho cậu ấy thôi." Miroku ân cần nhắc nhở vợ.

" Nơi thành thị phiền phức, ta không muốn để Nobu một mình trên này. " Inuyasha khoanh tay nhăn nhó.

" Em đã cho người báo Nobu, gọi nó tới đây rồi. Chúa công rất hứng thú với chúng ta nên chắc sẽ có yến tiệc tiếp đãi mọi người. Nobu cũng lớn, biết cách tự vệ. Tính Nobu thích ồn ào không chịu ở yên, đây cũng là lợi thế. Chỉ cần không ở trong phủ của Hội thần xã, ngoài ra không đáng lo." Kohaku ngẫm nghĩ, hơi cong môi nói.

"Nhưng Nobu đơn thuần, ham vui nên chị không yên lòng." Kagome vỗ về đứa bé trên tay, mặt hiện tia lo nghĩ.

" Cũng có thể vị chúa công và tên giả mạo chưa hẳn có liên quan. Ở đây có chúng ta và Kohaku, Nobu sẽ chẳng sao cả. Sắp tới cứ để Nobu đi cùng với Yuko và Matoru, thằng bé mong chờ nhất điều đó đấy." Sango cười nhỏ, nói đùa.

" Kohaku, chuyện cậu nói về Shippo ấy, chúng ta kiểm chứng nhiều rồi. Shippo khỏe mạnh và láo xược như thường. Nào có giống dạng bị ảnh hưởng não?" Inuyasha nhịp nhịp chân ra vẻ nghĩ ngợi.

" Kohaku, ta không cảm nhận được sai biệt nào, dù ta từng thấy có gì đó không an lòng nhưng không giải thích được. Nếu em không nói, đúng là chằng ai tin câu chuyện về gã yêu quái kia... " Miroku cho thêm củi vào bếp lửa.

" Dạ, anh Miroku. Nó không hẳn là dạng thao túng toàn bộ như Naraku đã dùng với em. Shippo hình như bị tác động sai lệch kí ức khi tiếp xúc hắn. Em đã phát hiện cứ như mọi thông tin liên quan đến hắn, Shippo đều chả nhớ gì cả. Dù là mới rõ ràng giáp mặt, chỉ vừa quay đi, hỏi lại những chuyện xảy ra là quên bén."

" Nếu như vậy cũng không nghiêm trọng. Không biết hắn có ý gì nhưng nếu hắn hại người của chúng ta thì không thể bỏ qua." Sango trầm ngâm, nhìn vào tách trà nóng trên tay.

" Đúng đó,nếu cậu cần giúp đỡ thì nói cho ta biết. Nhiều người vẫn hơn một người." Inuyasha bấu lấy thanh kiếm, khẽ nện xuống sàn.

"Kohaku, em ở một mình, thật không biết cách chăm sóc bản thân. Anh chị cũng không muốn xa bọn trẻ, chị nghĩ đến lúc gia đình chúng ta nên về cùng một chỗ rồi. Có lẽ anh chị sẽ ở đây cùng em, có được không?" Sango ôm ly trà sóng sánh, ánh mắt hòa ái nhìn Kohaku.

" Thành Omi này thuận tiện, bọn trẻ đã lớn, em cũng không cần lo nhiều cho chúng, anh chị muốn ở bao lâu cũng được. Tối nay tất cả cứ nghỉ ngơi thật tốt. Nơi đây náo nhiệt,bọn trẻ cũng lâu không có dịp họp lại nên chắc hào hứng lắm." Kohaku sau một chút chần chờ, ngẩn đầu vui vẻ nói.

"Cũng phải, mấy ngày đi đường cũng mệt mỏi. Vậy thời gian này mọi người phiền em nhé Kohaku." Kagome tươi cười.

***************************************

Kikyou cô chưa ngủ sao?" Một vu nữ già từ bên ngoài trở về, xách theo đèn lồng dừng trước cửa phòng đang mở.

Tàn nến cháy le lói, ánh trăng loang loáng hắt lên vách soi bóng một một nữ tử đang ngồi trước bàn. Mái đầu nghiêng chống trên tay gầy,chihaya trắng theo gíó lay động cùng tóc mềm. Đôi mắt nàng an tĩnh nhắm, lông mi dài che phủ rũ xuống ngũ quan nhu mỹ như khảm vào da tuyết. Nàng ngồi đó không rõ là thức hay đã ngủ, nhưng mọi chuyện trên thế gian cứ như không thể quấy rầy nàng.

Kikyou theo tiếng gọi mở mắt quay đầu hướng đến vu nữ già khẽ cười, " Đêm lạnh, bà hạn chế đi nhiều tránh vết thương khó lành."

" Người già giấc ngủ ngắn, ta nằm không cũng chán. Nhưng Kikyou, còn trẻ như cô sao cũng không ngủ được ?", Vu nữ già treo chiếc đèn lên cạnh, thở dài ngồi xuống.

" Ta vẫn thường như vậy, theo lệ thành quen." Kikyou nhàn nhạt đáp.

" Vẫn là trẻ nhỏ dễ ngủ. Cô xem, Haru ngủ say như chết. Ta đây đi qua đi lại làm bao chuyện mà nó không hề hay biết." Bà lão than thở, cứ như thế tâm sự rất nhiều.

Kikyou không nói gì, ngồi im nghe bà cụ hàn huyên, chốc lát mỉm cười. Nàng không chán ghét việc này, tựa hồ lại cảm thấy bình yên.

Nhìn vào phong thái xuất sắc của cô gái bên cạnh, vu nữ già chần chừ nhẹ giọng hỏi, " Kikyou, việc ta nói nhiều lần với cô, cô có thể hay không vì ta đồng ý?"

" Hana sama, ta không có dự định ở lại. Bà chỉ vì bị thương, có ta chăm sóc, bà sẽ mau hồi phục. Thời gian của bà vẫn còn, đừng suy nghĩ nhiều. " Kikyou trong lòng cân nhắc, cầm lấy bàn tay đã có nếp nhăn của vu nữ già.

" Hi vọng được như cô nói, Kikyou." Hana sama cười, cảm thấy tiếc nuối, bà chỉ mong rằng ngôi đền này có người tiếp quản, hoặc ít nhất đến lúc Haru khôn lớn, đủ sức gánh vác.

"Nhưng nếu như thực sự ta không sống được bao lâu..."

" Khi giải quyết xong vấn đề, ta sẽ đến đây thăm bà. Nếu lúc đó bà không còn, ta sẽ thay bà trông chừng Haru và nơi này." Kikyou đứng lên, đưa tay kéo shoji. Nàng nhìn hơi thở trắng mờ của mình trong không khí lành lạnh, ánh mắt dõi ra xa xăm. Bên ngoài mọi thứ vẫn còn phủ một lớp mỏng tuyết trắng, nhiễm một màu thanh bạch cho thần điện thêm quạnh quẽ.

" Ta thật may mắn khi gặp được cô, Kikyou!" Vu nữ Hana cảm động.

" Gần sáng rồi, bà nên về nằm một lát. Hôm nay ta sẽ vào thành để mua sắm ít vật dụng cần thiết."

Ngôi đền bé nhỏ Kikyou tạm thời lưu lại nằm tại nơi khuất của thành Omi đông đúc. Trên đường tới đây nàng giúp một lão bà và thuận ngã đưa về, Kikyou biết được bà là chủ quản ngôi đền này. Vu nữ già ở nơi thần điện chỉ cùng một tiểu đồng nữ cũng quá hiu quạnh nên khẩn khoản mời nàng ở lại. Dù sao tòa thành cũng nằm trong dự dịnh của Kikyou, một chỗ dừng chân hợp lí tại đây sẽ tốt hơn. Hiện tại bà lão bị thương, nàng cũng coi như giúp đỡ bà việc trong ngoài đền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top