Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. Hiềm Khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xoa mái tóc bạch kim của mình, Inuyasha lười biếng mở đôi mắt một cách chậm chạp.

Đêm hôm qua hắn đã nằm mơ.

Trong mơ, hắn thấy người thiếu nữ mặc trang phục vu nữ với đôi mắt nâu buồn man mác, gương mặt thanh sạch vô ngần đang đặt tay lên Mộc thần. Khi hắn đến gần, thiếu nữ quay lại nhìn hắn mỉm cười, nụ cười mỹ lệ đến thê lương làm nước mắt hắn chực trào.

Thiếu nữ ấy là Kikyou.

Đã bao lâu rồi những giấc mơ về Kikyou vắng lặng trong cuộc sống của hắn. Sao hôm nay bất chợt lại ùa về?

" Inuyasha, ra ngoài nào, Momo gọi anh này."

Hướng sân nhỏ sát vách có tiếng trẻ nô đùa, tiếng trống con khua, lục lạc leng keng...bao nhiêu thứ âm thanh đem Inuyasha về với hiện thực. Vẫn còn bị rượu ảnh hưởng, Inuyasha vác cái đầu nặng nề kéo cửa bước ra.

Một vật mềm nhỏ bổ nhào vào người bán yêu, hai bàn tay trắng noãn nộn nộn ôm lấy chân hắn, nâng đầu lên, mắt cong tràn đầy vui vẻ, khuôn mặt bụ bẫm cùng đôi tai khuyển lông xù rất là khả ái, " Cha, cha".

Inuyasha cúi xuống, hôn vào hai má bé con, cưng chiều ngọt ngào, " Con gái, muốn cha làm gì?"

Tiểu nữ hài cầm tay hắn dúc dắc, cười ngỏn ngoẻn sau đó chỉ lên cành cây cao, " Chim, chim".

Inuyasha lập tức bồng cô bé nhún chân, chỉ một phát cả hai đã đến tổ chim trên ngọn cây cao nhất.

" Con cũng muốn xem, chú Inuyasha."

Phía dưới, Yuno vỗ tay nhảy tưng tưng phấn khích. Inuyasha bèn đem cả tổ chim nhảy xuống.

Kagome và Sango sau một lượt đuổi bắt đút ăn cho hai đứa nhóc, hiện ngồi đó nghỉ ngơi quan sát. Kagome nhìn ba người lớn nhỏ vui đùa, mặt đang vui bỗng hơi buồn buồn, thở ra một tiếng.

" Sao thế Kagome?" Sango không hiểu sao tự dưng Kagome lại thay đổi không khí nhanh vậy.

" Sango, cậu không thấy Momo chậm nói quá sao? Những đứa bé ta biết quá lắm hai tuổi đã nói được vài câu ngắn. Momo cũng hơn hai tuổi rồi mà chỉ có thể nói từng chữ như vậy."

" Thôi nào, chỉ là chậm nói. Sẽ ổn cả thôi."

" Nobu ngày xưa chỉ một tuổi đã bập bẹ từng tiếng rồi."

" Con bé khác với Nobu. Chẳng phải ngày xưa Nobu một tuổi đã biết nói nhưng phải hai tuổi mới đi vững đó sao? Và rồi hai vợ chồng thi nhau chăn dắt suýt tắt thở còn gì. Không khéo mai mốt Momo nói vững lại thành líu ríu suốt ngày, lúc đó cho cậu tha hồ ngồi than."

" Cậu nói phải, thật ra sinh con chỉ cần con trẻ khỏe mạnh lanh lợi là chúng ta đã vui rồi."

Cả hai bàn đến đó lại hỉ hả cười. Đây vẫn là câu chuyện hằng ngày của họ, một khung cảnh an bình và đầy ắp không khí gia đình.

" Inuyasha, chim non cần mẹ, anh đừng để bọn trẻ nghịch chúng nhiều quá, mau trả tổ về chỗ cũ đi."

Đôi hổ phách ánh lên nét nhu tình khi lặng ngắm người bạn đời suốt 13 năm cùng chung sống, khóe môi bán yêu tự dưng mỉm cười. Kagome khoác lên mình bộ kimono lá mạ điểm xuyết những nụ hoa, mái tóc bóng mượt buộc lên gọn gàng làm lộ gương mặt hồng hào dưới tia sáng mặt trời. Thời điểm này, cho dù nàng đã hơn 30, nhưng sự khỏe khoắn, rạng ngời vẫn không hề mất đi. Làn da vẫn mịn màng, gò má như trái táo chín, thật ngọt ngào và căng tràn sức sống. Trong lòng Inuyasha như chảy qua một dòng nước mát xoa dịu ngổn ngang từ hồi ức xưa cũ. Lúc nào cũng vậy, Kagome vẫn là bình yên, là bến đỗ an toàn cho tâm hồn của hắn. Inuyasha bỗng nhiên cảm thấy áy náy với nàng, hắn phải nhanh chóng trở về với vai trò người chồng người cha. Nghĩ thế, Inuyasha bồng lấy Momo hoàn trả chiếc tổ và nhanh chóng bước đến bên cô vợ của mình. Kikyou, ta không quên được em, giấc mơ đó như đã minh chứng tất cả. Thứ cảm giác đau thương này sẽ mãi không mất đi mỗi khi ta nhớ đến. Khắc ghi lấy tận tâm khảm những xúc cảm kia như khắc ghi sâu sắc tình yêu của ta dành cho em. Yên nghỉ nhé, Kikyou!

*******************************************

Trong sảnh lớn, Kohaku ngồi ở vị trí chủ thượng, chân mày vẫn chưa giãn dù đã uống hết một ấm trà.

" Đến rồi, chú Miroku." Tiếng của Nobu vang lên đủ lực khiến chục con ngươi dòm ra cửa.

Miroku từ bên ngoài bước vào, còn ủ dột do mới ngủ dậy, chỉ là vừa nhìn đến năm người trước mặt thì lập tức tỉnh táo vì ngạc nhiên, " Làm sao vậy? Mới sáng sớm kêu ta tới đây gấp, mà sao cả đám quỳ hết thế kia?"

Kohaku quay sang Miroku, " Anh ngồi xuống đi. Chị Sango và Kagome đang bận, anh Inuyasha còn say hơn cả chúng ta, cứ để anh ấy nghỉ. Hơn nữa, có việc em cần nói trước với riêng anh."

Hạ nhân đã thay một ấm trà mới, câu chuyện cách đây nửa canh giờ lần nữa được thuật lại bởi Kohaku. Bên dưới Yuko và Yuki chốc chốc gật đầu vâng dạ, bên cạnh Matoru và Nobu hết cúi đầu lại ngẩng lên mím mím môi, bộ dáng cam chịu lóng ngóng có chút buồn cười.

" Cũng may, tất cả đều không sao. " Miroku trầm giọng hớp một ngụm trà, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn Yuko và Matoru như để kiểm chứng cho sự không sao trong câu nói của mình.

"Gần đây có vụ yêu quái tấn công thần xã, trên đường đi anh cũng có nghe đến. Đền bị phá hủy, nhưng là yêu quái cũng chết tại chỗ, cũng không cần truy tìm gì thêm." Miroku không nghĩ sự tình phức tạp, chuyện này anh là người ngoại cuộc, nhưng không ngờ bây giờ lại dính đến.

" Nghe Yuko nói em thấy phi lý quá. Maito khoe khoang thích khua chiêng trống, sẽ không có chuyện hắn đi tới nơi xó xỉnh một mình để bị yêu quái uy hiếp."

" Cậu ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao hả cậu? Bọn thần xã và đám quý tộc đó có tới tìm chúng ta không?" Matoru bức bối khi thấy Kohaku ngồi đó rót hết tách trà này đến tách trà khác. Thật là, sao hai chị nhất định nói cho cậu biết cơ chứ, không thì đâu bị phạt, cũng về đúng canh năm mà. Nhưng mà cả đám túm tụm, gọi cả Yuki sang bàn tán một hồi lại thành ra như vầy, cũng vì cái vấn đề vừa hỏi trên.

" Chúng ta nên tìm bọn họ nói chuyện Maito hay là đợi họ đến tìm chúng ta ạ?" Yuko tiếp lời.

" Ta nghĩ chuyện trong rừng không ai biết đâu, nếu không cũng đã có người sang đây dò tìm rồi. " Miroku khoanh tay trước ngực.

" Cha, là do pháp sư đã phủ một kết giới ngăn chặn đó". Yuko vội nói.

" Chuyện trong rừng ra sao có thể không ai hay, nhưng lúc mấy đứa về đây có nhiều kẻ nhìn thấy hướng đi cả rồi. Ta không tin việc của Maito không liên hệ đến gia tộc Abe. Ta đã cho người đến phủ vương tử báo tin về việc ngẫu hứng của các con tối qua, nói rằng cả ba vô tình chạm mặt yêu quái và gặp được Maito, sau đó công tử mất tích. Không cần phải nói rõ sống chết của hắn. Rành rành ra mà chúng ta làm ngơ như vô can thì cũng không nên. Tốt nhất có trước một tiếng nói. Lát nữa ta sẽ làm một chuyến vào rừng và đến ngôi điện thờ kia. " Kohaku cười thầm trong bụng, chí ít bọn nhỏ này biết phân nặng nhẹ. Nhìn bọn chúng lo như thế, cậu cũng không nỡ phạt thêm.

"Chú Kohaku, Matoru và Yuko đang bị thương, Yuki cũng không luyện tập như bọn con. Đã một đêm mệt mỏi, lại quỳ cả canh giờ như vậy hiện giờ cũng gần trưa rồi. Chú Miroku nói với chú Kohaku dùm tụi con đi." Nobu ngọ nguậy, hướng về Miroku như cầu cứu đồng minh.

" Nobu, cậu chỉ phạt ba chúng ta, em nếu mệt thì về nghỉ đi, không cần ở đây chung." Yuki khẽ giọng.

" Đúng vậy Nobu, đây là quy định cậu đã đặt ra từ trước, là do chúng ta biết mà vẫn phạm sai. Đệ đó, quỳ cùng chi vậy?" Yuko thẳng lưng, mắt nhìn Kohaku. Cô là lớn, cần phải làm gương, cũng không phải lần đầu bị phạt. Kohaku ngoài là người thân còn như người thầy, bọn nhóc các cô nghịch ngợm, quỳ không gọi là hiếm. Nhưng mà, khắp người Yuko lúc này bầm xanh bầm tím. Ui cha, tính ra cô chỉ đang cố ra vẻ mà thôi.

" Mấy người còn nói, do ta không muốn để mấy người bị phạt một mình mà. Ai cũng đói gần chết rồi, còn tính quỳ đến bao giờ?" Nobu chu môi, mặt mày nhăn nhó.

Miroku thả miếng bánh trên tay xuống, cảm thấy mình mới làm điều tàn nhẫn khi nghe tiếng réo của mấy cái bụng trước mặt. Miroku đã giao đám trẻ cho cậu của chúng vậy thì việc nuôi dưỡng dạy bảo Kohaku được toàn quyền. Nhưng nhìn đến bọn nhỏ bơ phờ không sinh khí lòng anh thật không đành. Miroku đằng hắng há miệng tính nói thì phía bên này Kohaku đã lên tiếng trước, " Được rồi, đứng lên ra ngoài đi. Cũng đã lớn cả, làm gì cũng phải nghĩ trước sau. "

" Dạ, thưa cậu."

Đám thiếu niên như được ban ân điển, nhưng vì chân tê rần nên không lập tức đứng lên ngay liền chuyển qua thụng xuống ngồi bệt, tay xoa xoa nắn bóp. Quả nhiên hoạt động quá nhiều rồi, nếu không sao chỉ mới quỳ một chút lại đau nhức đến thế. Nếu theo lệ thường phải quỳ cả buổi không biết còn tệ tới mức nào.

" Mau ăn rồi nghỉ ngơi." Miroku thúc giục.

Đợi bốn cô cậu nhỏ đi ra ngoài, Miroku liếc qua, nhắc về vấn đề mà anh thắc mắc," Kohaku, em nói có chuyện cần bàn với anh trước là chuyện này hay còn chuyện gì khác?".

" Việc này, là người đã cứu bọn trẻ, em muốn nói về miko đó." Kohaku nâng mắt, gật đầu nói, giọng có chút ngập ngừng.

" Miko thì sao? Thái độ của em phải chăng cô ta có gì đặc biệt?"

" Anh Miroku. Yuko có nói với em, cô gái pháp sư cứu chúng dùng cung, tên là Kikyou." Kohaku chầm chậm đáp, đôi mắt ẩn hiện nhiều cảm xúc.

Sắc mặt của Miroku chuyển biến, mắt mở to sửng sốt," Kikyou? Thật sự tên Kikyou? Ý em là cô ấy? Có khi nào người giống tên?"

" Sẽ không có chuyện giống nhau tới vậy, em sẽ đi tìm vị nữ pháp sư đó. Em cũng băn khoăn, tóm lại có nên nói cho anh Inuyasha và Kagome biết không?"

"Nếu thật sự là Kikyou sama thì chắc chắn mọi người sớm muộn cũng sẽ biết, nhưng mà em nên đi xem thử trước." Miroku thở dài cảm khái. Tin tức này là tin vui đúng không? Trong lòng anh chợt thấy khó xử khi nhắc đến hai người trên.

" Em sẽ đi ngay. Anh Kohaku, anh chị cũng đã về sống cùng, vậy như nếu em có vắng mặt, nơi này anh hãy làm chủ."

*******************************************

Trong căn phòng của một tòa phủ xa hoa thuộc thành Omi, Toshiro không kìm lòng nổi có chút run run, thân thể hướng ghế rơi mạnh xuống.

" Vẫn chưa tìm được xác làm sao dám chắc?"

" Tại nơi đó ta phát hiện một vũng máu, còn có vài mảnh vải, đều có mùi của Maito. Tiểu Tứ đã chết, Maito cũng không thể sống, không có khả năng." Hai tiếng nói đồng thanh đáp lại.

" Sao lại như thế, lẽ ra không nên cho hắn ngự yêu, cũng tại ông quá chiều hắn." Trên gương mặt dịu dàng lúc nào cũng cười của thanh niên hoa phục hiện giờ đậm đặc băng giá, chất giọng đau xót kèm tức giận.

" Ngươi thật vô dụng, chỉ có việc chuốc rượu giữ người cũng làm không xong. Ngươi và cả hắn, vô dụng như nhau." Hai thiếu niên đồng dạng nhân hình phẫn nộ.

" Hừm, xui khiến sao đêm đó ba đứa nhóc nhà Kohaku vào rừng, lẽ ra ta không nên bỏ qua chúng. Cứ nghĩ chúng không dám tự ý. Rượu đó uống nhiều như vậy thì khỏe lắm đến sáng mới tỉnh, toàn phủ của hắn ngay cả đám phụ nữ cũng đã nhấp vài ly. Nghe người của ta đứng bên ngoài theo sát đến đó thì bị lớp kết giới ngăn lại. Là ai, tóm lại là ai?" Toshiro nghiến răng, vốn dự định canh ba đám yêu quái đó tiến vào, đã dọn sẵn đường cả, vậy mà đến rạng sáng vẫn im lìm.

" Chẳng phải ngươi khẳng định, thành Omi ngoài nhóm người Kohaku không còn ai có năng lực ngần ấy sao? Khu điện cổ đó chỉ có hai người một già một trẻ, từ đâu mọc ra một pháp sư như vậy?" Một trong hai thiếu niên cao giọng hỏi.

" Ta sẽ điều tra, nói với ông cho người đến giúp ta..." Toshiro ngẩng đầu, nheo mắt nói.

"Bây giờ quan hệ của ngươi với thằng nhóc đó như thế nào rồi?" Thiếu niên  bỗng nhiên hỏi.

Toshiro hơi thả lỏng người, ngã lưng ra sau, "Nobu rất thích ta, tâm tính hắn đơn giản, chỉ là sau đêm qua hắn đã thấy gì nghe gì, có làm hắn thay đổi suy nghĩ về ta hay không thật chưa rõ."

Toshiro bỗng bực mình nghĩ đến Maito, bình thường Maito không có quan hệ tốt với ba cậu cháu Kohaku, bây giờ ở cùng một nhà, không biết Nobu ra sao. Cứ tưởng gia đình Inunobu sẽ một mạch lên thành vì Nobu trên đó, vậy mà Kohaku đã sắp xếp ổn thỏa, đi trước đón người. Sau chuyện đêm qua, Kohaku cũng đã lên tiếng nên hắn vốn không rõ cũng không thể hỏi thêm.

Hai nam tử trẻ nhăn nhíu gương mặt, " Cũng lại do ngươi, muốn trọng dụng người nên lần lừa mãi, bao năm qua nhượng bộ vẫn không có được thật tâm của chúng. Hiện tại không cần nữa, bọn chúng cũng tụ lại một chỗ, không dùng được thì giải quyết đi, càng nhìn càng chướng mắt."

" Hừ, lúc trước cũng do dì Kimiko nói chỉ cần đề phòng không cần để ý tới. Bây giờ, Maito đã mất ta sẽ không bỏ qua." Toshiro giận dữ cười.

" Lão Đại quá cẩn thận bảo chúng ta không được làm gì lộ liễu. Bây giờ như vậy là đã không cần che giấu gì rồi. Ngươi đi tìm hiểu người trên đền. Còn nữa, nghe nói tên bán yêu đó còn một đứa con nhỏ?" Một gã thiếu niên khoác tay, bước vài bước đến trước mặt Toshiro.

" Là cô nhóc độ hai tuổi, so với Nobu, vừa ý hơn." Gương mặt không vui nãy giờ đã có chút tươi sáng, Toshiro nhếch mép.

****************************************

Bên cạnh hồ nhỏ trong vắt, vài con cá chép đớp mặt nước tạo thành những vòng tròn nhỏ loang rộng. Tiếng lách cách từng quãng của ống trúc đựng nước làm nên sinh động cho tiểu cảnh điện thờ.

Kikyou đang loay hoay gỡ từng tấm thẻ cầu nguyện thì từ đằng xa một trận bước chân kèm thanh âm líu ríu, " Chị Kikyou, ở ngoài kia có nhiều người lắm."

" Chậm thôi, coi chừng ngã Haru." Kikyou cười khi thấy bé gái phi như bay về phía nàng.

" Chị Kikyou, chị ra trước điện xem, chưa bao giờ chỗ chúng ta đông người đến vậy. Nhìn như họ là đạo sĩ đó, họ nói muốn xem chỗ này. Họ còn muốn gặp tất cả những người ở thần xã, bà Hana đang tiếp chuyện họ đó. Đi, đi chị, đi ra xem." Cô bé tiếp tục nói, tay lôi kéo nàng.

Kikyou mặc kệ bé gái đưa nàng quẹo trái rẽ phải dẫn tới sự kiện mà con bé cho là khác thường. Trước mặt cô, một nhóm đạo sư độ khoảng mươi người đang ngó trời ngóng đất, xung quanh còn có thêm đám binh lính kĩ lưỡng dòm ngắm từng ngóc ngách điện xã, thậm chí có vài kẻ tách ra đi ngược về hướng mà cô vừa đi ra. Khi thấy Kikyou xuất hiện, Hana bà bà đã vội nói," Đây, là cô gái này, người mà ta đã đề cập với các ngài."

Vốn vài con mắt đã thấy nàng, nhờ câu nói của Hana, tất cả con mắt đều đổ về phía nàng.

" Có chuyện gì sao bà Hana?", Kikyou chậm rãi tiến tới, hỏi khẽ một câu.

" Miko sama, chào cô". Người đàn ông cao gầy, mặt áo khoác xám nâu, đôi ngươi xoáy vào Kikyou cao thâm đánh giá.

" Đạo sư tìm ta?" Kikyou ngẩng đầu nhìn thẳng vào cái nhìn kia.

" Tối qua, ta đứng trên đài cao thấy hướng điện thờ xảy ra sự lạ. Sáng nay tiến đến đây thì thấy yêu khí, vào rừng quả nhiên có rất nhiều xác yêu. Ta nghe có người tò mò nói lại, thấy vài người từ rừng đi ra khi tiếng động kết thúc, họ đi về phía thần điện này. Miko ngài chắc biết chuyện?" Vẫn chưa thu lại ánh mắt, đạo sư tiếp tục nói.

" Đêm hôm qua trong rừng, là do ta." Kikyou bình thản đáp.

" Cô gái, chỉ mình cô giải quyết? " Một trong số những đạo sư giọng ngạc nhiên, chăm chú đánh giá thiếu nữ trong trang phục miko. Còn rất trẻ lại còn khá gầy, mong manh như vậy có thể sao?

" Còn có một người, hắn hiện giờ không ở đây."

Kikyou nhận ra được sự biến mất của Naraku. Từ đêm qua, hắn vẫn đi theo cô nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Về hành động của hắn, cô không hỏi và cũng không buồn hỏi. Có lẽ hắn đang chờ đợi gì đó, cô đoán. Hắn hiện giờ đã là một con người nên cô cũng không quan tâm nhiều. Qua cách ăn mặc của hắn, chắc hẳn địa vị cũng không thấp, chứng tỏ mấy năm qua cuộc sống không tệ.

" Vậy hắn hiện ở đâu?"

" Ta không biết."

" Miko, điện thờ này nơi hẻo lánh, ít người lui tới, nhưng xưa nay yên bình. Sao tự nhiên lại đầy dẫy yêu thú khổng lồ như thế?"

" Chúng được dẫn đến đây, có kẻ muốn dùng chúng hại người."

" Kikyou là tên của cô? Vậy thì Kikyou sama, chẳng dấu gì cô, chúng ta là người của gia tộc Abe, công tử Maito là cháu nội trai duy nhất của ngài Abe đã mất tích, chúng ta vẫn đang đi tìm. Cậu ấy ăn mặc như chúng ta, có điều áo khoác màu đen. Cô có thấy người nào như vậy không?" Một thanh niên trẻ vốn đã nghe lão vu nữ nói về nàng tiến lên hỏi.

Maito? Kikyou nhớ lại. Con người cưỡi yêu đã chết cũng tự xưng Maito, là cháu của Abe. Gia tộc Abe không phải là gia tộc truyền thống âm dương sư sao? Gia tộc Abe vốn là danh vọng, người thừa kế lại như vậy. Quả nhiên cũng sắp đến thời mạt vận.

" Công tử của cậu đã bị yêu quái hại chết, hắn cũng là người tính dẫn yêu quái vào thành." Kikyou từ tốn nói.

" Không đúng, ngài có lầm không?"

" Cô là từ nơi khác đến, đã gặp qua cậu Maito rồi sao? Miko, cô nói Maito chết vậy cậu ấy chết như thế nào? "

Đám đạo sĩ nghe được câu chuyện lập tức lao nhao.

"Cô Kikyou nói công tử đã chết vậy thì cho ta biết xác của cậu chủ hiện giờ ở đâu?" Gã đạo sĩ đầu tiên mở miệng.

"Công tử của ta nếu đã chỉ huy bọn yêu đó sao lại bị nó hại chết? Chẳng phải cô tự nhận giết bọn yêu quái, vậy cái chết của cậu chủ biết đâu là do cô?" Một giọng nói kênh kiệu chất vấn.

" Hắn đúng là đã chết, hắn và tên hồ ly xung đột, xác đã không còn. " Kikyou ngay thẳng, tự thấy không có gì sai.

" Không còn xác? Cô gái đang đùa sao? Chúng ta là thật lòng muốn biết sự thật tối qua, cô lại đứng đây kể một câu chuyện hoang đường."

" Miko sama, Cậu Maito là thiếu chủ tộc Abe, cậu ấy căm ghét cái xấu, sẽ không làm chuyện như thế. Cô không biết cũng không nên bôi nhọ cậu ấy và cả tộc."

" Những gì các người hỏi ta đã đáp. Tin hay không vốn không can hệ ta." Kikyou mắt nhẹ lướt một lượt. Những người này cũng rất nhanh chân, xem ra là muốn lên thăm dò cô.

" Mọi người bình tĩnh, có thể người mà Kikyou nói đến không phải là cậu Maito, có thể là người khác." Hana bà bà thấy không khí căng thẳng liền lên tiếng giảng hòa.

" Hừ, đã không chắc thì đừng nói. Cô ta lại thật giết chết yêu quái sao?" Nhiều âm thanh to nhỏ bất bình.

Haru đứng nép sát bên, cái đầu nhỏ sau lưng Kikyou thậm thò. Cô bé cứ véo lấy tay áo cô mà kéo ra hiệu đi vào. Kikyou buồn cười, người nắm lôi cô ra xem chuyện là nó, hiện giờ muốn cô đi khỏi cũng là nó. Quả nhiên là trẻ con. Được rồi, đi vào thì đi vào.

" Nếu đã không còn chuyện ta đi trước." Kikyou gật đầu chào, xoay người, lần lượt bỏ qua đám người trước mặt.

" Bà Hana, ta đã nói, ngôi đền cổ cũng chỉ còn lão sư bà và một đứa bé, lại cạnh khu rừng nguy hiểm này, chỉ sợ không đủ năng lực. Cho nên hội thần xã quyết định sắp tới sẽ quản lý toàn bộ đền, sẵn tiện tại đây điều tra tiếp vụ yêu quái." Đạo sư cao gầy cất giọng.

" Kikyou sama, ngài Abe hẳn sẽ muốn được nói chuyện rõ với cô, vậy mời cô hãy đến điện xã của gia tộc Abe, ngài Abe sẽ đón tiếp cô chu đáo." Người đàn ông đó trịnh trọng nói.

" Kikyou sama sẽ không đi với ông."

Một giọng nam từ xa đưa tới, mọi người nhìn ra thấy một chàng trai cưỡi một con mèo to đáp xuống.

" Kohaku, cậu làm gì ở đây? " Bọn đạo sĩ kêu lên.

"Kikyou, là cô Kikyou thật! Không ngờ cô vẫn còn sống..." Gương mặt anh tuấn vô cùng kích động, chàng trai mặc áo đen, dáng dấp cương trực bước như lao tới, trong lúc nhất thời ngoài những lời ấy ra cậu cũng không biết nói gì khác.

Một cảm giác quen thuộc,Kikyou hơi ngẩn ngơ, " Là...Kohaku?"

Kohaku có biến hóa lớn qua thời gian, Kikyou phải nhìn một lát đến bóng người cao lớn với đôi mắt sáng ngời vô cùng trong trẻo của thanh niên đang gọi cô thì cái tên Kohaku mới buộc ra khỏi miệng.

Nụ cười trên khóe môi đậm hơn khi Kohaku thấy Kikyou vẫn còn nhớ đến cậu. Kohaku bước đến gần hơn nhìn cho thật kĩ, như để cho chắc con người đối diện.

" Thật kì diệu, phép màu nào đã làm nên điều này... Kikyou sama, cô...cô không thay đổi gì."

" Kohaku, cậu đã trưởng thành rồi." Trái tim Kikyou bỗng cảm thấy ấm áp. Đứa trẻ đã từng chung bước với cô trên con đường độc hành, đứa trẻ có tâm hồn đầy thương tổn mà cô từng áy náy vì không thể chữa lành hiện tại đang rất tốt ở trước mặt cô. Cô có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và hạnh phúc từ Kohaku. Sau tất cả mọi tăm tối, cuối cùng cậu bé đã vượt qua được. Thật không uổng công cho một phần tâm tư mà cô gửi gắm.

"Ngài Kohaku và cô Kikyou đây quen biết nhau sao?"

" Nghe nói cháu của cậu Kohaku cũng có mặt tối qua. Chuyện này thật kì quái."

Đám người đang đứng trừng to mắt bắt đầu tò mò. Kohaku sực nhớ đến liền quay sang đối đáp.

"Chuyện đêm qua ta đã cho người báo tin cho phía Vương Phủ .Cô Kikyou cứu mạng ba đứa trẻ nhà ta. Còn về Maito là lúc rối ren nên không rõ dù trước đó có gặp mặt. Cậu ấy mất tích ta cũng đã vì tìm cậu ấy mà đảo mấy vòng rồi."

" Cô ta nói năng không rõ ràng, chúng ta chỉ muốn hỏi cho rõ."

" Ta đã nói rõ, chẳng qua các vị không muốn tiếp nhận." Kikyou lãnh đạm, khẽ nắm tay Haru vẫn đang tiếp tục kéo cô mà vỗ vỗ ra hiệu chờ một chút.

"Ngôi đền này hiện giờ đã có ta, sẽ không phiền đến các ngài. Nếu có điều gì cần hỏi, hãy lên đây tìm ta. Còn về vụ yêu quái, chúng là hướng từ rừng tới, nên muốn điều tra, hãy bắt đầu từ đó." Hai tay đặt trước người, Kikyou hướng đến nhóm đạo sĩ chậm rãi nói.

" Các ngài nhìn trời kìa, sắp tối rồi. Cô Kikyou đã nói như vậy các ngài cũng nên an tâm mà về." Kohaku nóng lòng đuổi người.

" Chuyện này..."

" Hừ, chỉ sợ nơi đây lại tiếp tục có yêu quái..."

" Được rồi, ta đi..."

Đám đạo sư vẻ mặt không vừa lòng, phất áo rời khỏi.

" Thật sự phiền toái. Kikyou sama, bọn người này cô phải cẩn thận. Họ là người của Hội thần xã, nơi đó không bình thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top