Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lô Chu “Ba mẹ cậu có bệnh… Sinh bệnh?”

“Không không.” Tiêu Nghị vội giải thích “Bất quá bọn họ đều cảm thấy tôi không làm trò trống gì ở Bắc Kinh, vẫn luôn kêu tôi trở về, anh thấy hiện tại, bạn gái cũng không có, nếu không phải anh, tôi không có tâm tư ở lại Bắc Kinh.”

Lô Chu sắc mặt lúc này mới dịu đi nhưng nghĩ lại, bắt đến điểm mấu chốt bắt đầu giáo huấn Tiêu Nghị.

“Cậu vì tôi mà công tác?” Lô Chu nói “Đây là coi tôi, được, không sai, chính là cậu có nghĩ tới hay không, vì cậu mà công tác? Cậu có biết hay không…”

Lô Chu bắt chéo chân, giơ tay lên, lộ ra đồng hồ nổi tiếng trăm vạn, bưng ly nước uống hết nói “Cậu vì cái gì tại Bắc Kinh loại địa phương này, bay tới thổi đi, vẫn luôn không sống yên phận? Bạn gái của cậu vì cái gì ghét bỏ cậu là đồ buồi?”

Tiêu Nghị: “…”

Tiêu Nghị nghĩ thầm nam thần anh không cần như vậy, hành vi cùng với ngôn ngữ mấy ngày liên tiếp của anh, trong lòng tôi đã rớt gần 30 %, hiện tại chỉ còn lại có 999999969 %. Anh còn đạp mũi lên mặt giáo huấn tôi, chờ chút Đỗ tổng đều phải nhìn không được.

Lô Chu nói khoác không biết ngượng nói “Cậu có biết tôi vì cái gì lưu cậu lại không?”

Tiêu Nghị làm bộ như khiêm tốn thụ giáo, nghĩ thầm anh lưu lại tôi không phải để tiện làm bao cát sao, bởi vì tôi đánh không xong mắng không nói lại a.

“Được rồi.” Đỗ Mai thật sự nhìn không được, cười hướng Tiêu Nghị nói “Lô Chu nói cậu làm việc thực chủ động, thực tích cực, xem chuyện của cậu ta như chuyện của mình, bạn bè trong đoàn phim cũng đều khen cậu, nói cậu tốt tính, chủ động làm việc, cái này nên tiếp tục bảo trì.”

“Ân.” Tiêu Nghị có chút ngượng ngùng nói, Lâm Nghiêu đem hợp đồng lấy cho hắn ký, ký xong, Lô Chu đứng dậy đi, Đỗ Mai nói “Hôm nay buổi sáng tiền lương đã chuyển rồi.”

“Cám ơn!” Tiêu Nghị thu dọn đồ đạc, đi theo Lô Chu.

Lô Chu bấm đại sảnh lầu một, lại không vào ga ra, Tiêu Nghị nói “Chu ca, vừa rồi trước mặt Đỗ tổng, tôi thật không có ý gì.”

Lô Chu khoát tay, trầm mặc không nói.

Tiêu Nghị nói “Xế chiều đi đâu.”

“Đại ngôn.” Lô Chu nói.

“Mua muối sao?” Tiêu Nghị hỏi.

“Quay quảng cáo! Đại ngôn!” Lô Chu nói “Tôi nói ‘Đại ngôn’! Cậu còn thật mang muối đến công ty a!” (Muối với đại ngôn phiên âm giống nhau nên bạn Nghị bị nhầm)

Tiêu Nghị: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#comantu