Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3 - Ai đã mang đến nụ cười?


Có giỏi thì yêu côn đồ đi - Chap 3 (Ai đã mang đến nụ cười)


----------------- ^_^ ----------------


Tràng Kim Ngưu dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ sáng. Chắc chắn hôm nay không dễ gì mà sống tiếp! Cái tên đại ca khỉ già kia không biết khi nào hắn lại hại cô nữa để mà đề phòng! Sống ở đây đã hơn một tuần, mà dường như ngày nào cô cũng phập phồng lo sợ.

*Cốc cốc*

"Ai?" Tràng Kim Ngưu với hình hài người nhìn không ra, quỷ nhìn không rõ nhìn ra ngoài cửa hỏi.

"Chị dâu... Đại ca hỏi chị chuẩn bị xong chưa?" Bên ngoài là tiếng nói của Thái Bạch.

"Vẫn chưa, tôi cũng mới thức thôi..." Tràng Kim Ngưu với gương mặt vẫn còn ngái ngủ trả lời.

Hôm nay cô sẽ phải cùng Dạ Xữ Nữ dự tiệc mừng tuổi của lão đại Lục Tuân.

"... Chị nhanh lên giùm em!"

Thái Bạch đứng ngoài cửa, ấm ức đầy mặt. Dạ Xữ Nữ không bao giờ phải chờ đợi một người con gái nào, hôm nay lại phải trì trệ mọi hoạt động vì một con nhỏ mới quen! Thái Bạch biết nói sao với Dạ Xữ Nữ đây?

Dạ Xữ Nữ nhìn vào màn hình, tay nhâm nhi tách cà phê mới pha. Chờ cũng tốt, vì sáng hôm nay hắn có thời gian để thư giãn!

Tràng Kim Ngưu đúng là ngây thơ đi! Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì đi ra, thân ảnh Tràng Kim Ngưu khóa chốt cửa phòng ngủ, xong... thay đồ ngay trước tủ quần áo.

Dạ Xữ Nữ nhìn thấy cảnh này, khóe môi hơi nâng lên, thầm nghĩ, cô ta đúng ở bẩn! Sáng thức dậy mà không đi tắm trước khi ra ngoài!

Đợi một lát, hình ảnh người con gái kia đang đi ra khỏi phòng, Dạ Xữ Nữ mới đứng dậy. Tràng Kim Ngưu gặp Dạ Xữ Nữ đứng trước cửa phòng hắn, nhớ lại chuyệm hôm qua, cô với vẻ mặt lạnh tanh nhìn hắn.

"Đúng là khỉ già! Cái mặt càng nhìn càng làm cho người ta muốn chém chuối!" Tràng Kim Ngưu lầm bầm trong miệng.

Dạ Xữ Nữ đánh mắt qua nhìn Tràng Kim Ngưu, làm cô đi chậm lại hơn lúc nãy.

"Đồ lười!" Dạ Xữ Nữ với khuôn miệng mỏng buôn ra hai từ nghe rất rõ.

"Ây, lười là làm biếng, thường thì làm biếng rất ở dơ, vậy chi những đứa lười sống rất lâu a~"

Tràng Kim Ngưu hoạt ngôn nhanh nhẹn, tung ra một chân lí mà bản thân đã học được, đó là 'Ở dơ sống lâu'.

"Tôi bỏ em vào tủ lạnh cho em đông lại nhé?"

Dạ Xữ Nữ nói. Tràng Kim Ngưu mất hơn một phút để suy luận, hóa ra bản thân mình đã quá thất thố so với thân phận!

Làm mặt lạnh vào đây!

 Dạ Xữ Nữ cứ thế, dáng người anh tuấn từ từ sải từng bước đi trước Tràng Kim Ngưu. Sau đó không hiểu sao hắn ta dừng chân, đến khi Tràng Kim Ngưu đi tới thì khoác vai cô đi ra ngoài xe.

"Nhích ra một chút!" Tràng Kim Ngưu vẫn còn bị ám ảnh hay sao mà toàn thân cứng đờ, lén đẩy Dạ Xữ Nữ cách ra xa mình.

"Tôi hôn em bây giờ!"

 Dạ Xữ Nữ nói khá lớn, làm Tràng Kim Ngưu thấy xấu hổ với những tên đàn em đang cười ở xung quanh. Không dại gì mà mạo hiểm thêm một lần nữa, Tràng Kim Ngưu im lặng không nói gì thêm.

Chiếc xe với màu lam sẫm sang trọng băng băng lách qua dòng xe cộ trên đường. Tràng Kim Ngưu ngồi ghế lái phụ, mắt đâm chiêu nhìn ra bên ngoài.

Ở đây xa hoa quá, đến mức làm cô cảm thấy choáng ngợp! Chắc là do chưa quen với hoàn cảnh sống ở đây.

Tràng Kim Ngưu lúc bỏ nhà ra đi, cô chỉ mang theo vài bộ quần áo và đồ dùng cần thiết. Không biết cha cô và các chú có giận cô không nữa!

Dù thế nào, Tràng Kim Ngưu cô cũng phải thực hiện những mục tiêu của mình! Nếu bây giờ có trở về thì cô cũng không thể thoát khỏi những đòn roi của cha, và cuộc hôn nhân không hạnh phúc kia!

"'Gỏi', sao cô không thích người chồng sắp cưới kia?" Dạ Xữ Nữ miệng tuy hỏi mà mắt vẫn lạnh tanh chăm chú nhìn phía trước lái xe.

"Rõ ràng là hôn nhân mai mối không hạnh phúc!"

"Chứ sao?"

"Tôi trước kia có nhỏ bạn, ba mẹ nó cưới nhau rồi sinh ra nó cũng đâu có hạnh phúc! Tại ba mẹ nó đâu có yêu nhau! Ba mẹ nó lấy nhau là do bị ép buộc." Tràng Kim Ngưu nhìn Dạ Xữ Nữ nói, làm ra vẻ ta đây biết nhiều lắm.

"Ép buộc là không hạnh phúc sao?" Dạ Xữ Nữ hỏi, đoạn hai mày chau lại.

"Phải!"

Dạ Xữ Nữ hắn không hài lòng về chuyện này. Tất cả mọi thứ trước đây hắn làm đều là ép bức người khác mà thôi!

"Vậy thì tôi sẽ bắt người ta tự nguyện!"

Tràng Kim Ngưu nhìn Dạ Xữ Nữ mà cơ mặt như bị liệt, nói thế thì khác nào hai từ 'ép buộc'?

"Đại ca, đã nói là trong chuyện tình yêu, ép buộc là không hạnh phúc! Anh cứ luôn miệng bắt người ta tự nguyện, vậy thôi anh ép buộc luôn đi cho nhanh!" Tràng Kim Ngưu giọng điệu mỉa mai.

"Cô ít nói thôi!" Dạ Xữ Nữ nhẹ giọng, nghe qua làm cho người khác nổi hết gai óc.

"Mà tôi nghĩ, anh suốt cuộc đời chỉ giỏi ép bức người ta thôi!"

Tràng Kim Ngưu nghĩ gì nói đó, ai hiểu sao thì hiểu nha! Cái mặt hắn đen lại kìa, làm như sắp giết người tới nơi!

"Đại ca, ý tôi là anh có tài ép bức người ta đến ngõ cụt, chứ tôi không có ý nói anh là người chẳng có ai yêu nổi..."

Chệt chệt chệt!

"... Đâu đâu, cho tôi nói lại cái lời mà hồi nãy tôi đã nói lộn, cái lời mà tôi vừa mới nói lộn giờ tôi muốn nói nó lại thành cái lời nói không có lộn, cái lời mà tôi nói không có lộn á bây giờ cho tôi xin nói lại thành lời mà mình đã nói lộn.... ủa..." Tràng Kim Ngưu giả bộ ngây ngô nè, giả bộ thỏ non để khỏi bị xử bắn nè!

Dạ Xữ Nữ nhìn cô, phải nói ánh mắt của hắn sắc bén như chim ưng là nhờ hàng lông mi dày thẳng, một phần nữa là cũng do đôi mắt khá to. Chỉ vài giây hắn đã rời mắt và tiếp tục lái xe. Tràng Kim Ngưu ngồi kế hắn mà khó thở như bệnh nhân, đoạn cười hì hì rồi không một tiếng nói nữa.

Lĩnh Lục hoạt động khoảng hơn một năm nay, số tiền thu được từ nó đều là những con số khủng khiếp. Cái khách sạn này đa phần chỉ những doanh nhân mới đến. Đồ nội thất toàn là hạng sang, làm người ta nhìn vào đều thấy hoa mắt chóng mặt!

Dạ Xữ Nữ dừng xe ở bãi đỗ gần đó, xong hắn mở cửa đi ra. Tràng Kim Ngưu thấy vậy thì cũng làm theo, đẩy đẩy mãi nhưng sao cái cửa nó mở hoài không được! Tức lên, Tràng Kim Ngưu chân mang đôi giày cao gót sáu phân, tung một đạp lên cửa xe. Nó vẫn không mở!

Được thôi, lần này Tràng Kim Ngưu dùng hết sức nha, không là bánh bèo nữa!

Tràng Kim Ngưu hít thở đều đều, một, hai, baaa...

"Yahhhh...." Tràng Kim Ngưu mắt nhắm mà gằn giọng lấy sức.

[Cạch]

Tràng Kim Ngưu mở to hai mắt, hóa ra cô 'siêu nhân' thế mà! Ngay cả cái cửa xe cứng đầu kia cũng phải sợ cô nha!

"Kim Ngưu!!! tôi giết... cô..."

Tràng Kim Ngưu nghe thấy tiếng nói rất ư là quen tai, thì ra là Nữ đại ca!

"Ối đại ca, hóa ra cũng có người dám động thủ với anh sao?" Tràng Kim Ngưu chạy tới, nắm tay đỡ Dạ Xữ Nữ đứng lên.

"Cô bị tâm thần rồi, đánh đạp lung tung!"

Dạ Xữ Nữ hắn trừng mắt nhìn Tràng Kim Ngưu. Còn cô cũng chưa hiểu rõ câu nói, cô nhướng mày với hắn.

"Nếu không có lão đại chờ, tôi cho người hành hạ cô!" Dạ Xữ Nữ nói.

Tràng Kim Ngưu nhìn dấu vết trên bụng áo của Dạ Xữ Nữ, rồi lại nhìn đôi giày dưới chân, thì ra... một tiếng "Phịch" giòn giã lúc nãy mà cô nghe là tiếng...

"Đại ca, tôi lỡ chân..." Tràng Kim Ngưu lí nhí nói.

"Lần sau nó được hầm canh!" Dạ Xữ Nữ lại dùng đôi mắt đáng sợ nhìn Tràng Kim Ngưu, làm cô như rùa mà rụt cổ lại.

Thôi đi, xin lỗi làm gì! Hắn hại cô đâu có xin lỗi!

"Còn không mau nói xin lỗi?" Dạ Xữ Nữ lại trừng mắt.

"Cái, cái gì, anh hại tôi anh có xin lỗi đâu?" Tràng Kim Ngưu vênh cổ cãi lại.

"Tôi là chủ, tôi là người thuê cô, trừ mười triệu!" 

"Cái gì? Một lời xin lỗi mà mười triệu? Thôi, đại ca, cho em gửi anh lời xin lỗi!" Tràng Kim Ngưu nhăn nhó, đi theo sau hắn.

Gì chứ, mười nghìn, cũng là tiền nha! Huống chi đây tận mười triệu!

Dạ Xữ Nữ bước từng bước, một bước của hắn bằng hai bước của Tràng Kim Ngưu. Hắn làm cô khổ sở chạy theo đến tận cổng khách sạn. Dạ Xữ Nữ tiện tay nhẹ nhẹ phủi thân áo, sau đó mắt lạnh nhìn Tràng Kim Ngưu.

Tràng Kim Ngưu nghĩ là do hắn, hắn không 'đàn ông ga lăng' với cô thì việc hắn bị ăn một đạp từ cô cũng đúng mà! Tràng Kim Ngưu đi phía sau len lén bĩu môi, Dạ Xữ Nữ đúng là chỉ giỏi dọa người!

"Đại ca, một lát em làm tốt thì anh đừng trừ lương của em nha?"

Tràng Kim Ngưu cười ngọt ngào, đoạn rướn người ôm cánh tay Dạ Xữ Nữ. Hắn nhẹ chau mày, nhưng lại đưa tay vuốt vuốt mớ tóc rối của cô, đồng thời nở cười gian manh.

"Để xem!"

Đúng thật là ác quỷ đội lốp người đẹp!

Tràng Kim Ngưu cứ thế ôm cánh tay của Dạ Xữ Nữ, đôi chân thoăn thoắt bước cho theo kịp hắn.

"Em đi cao gót hay nhỉ?"

"Dĩ nhiên! Em học cái gì cũng nhanh nhẹn lắm!" Tràng Kim Ngưu hếch mũi nói, làm Dạ Xữ Nữ bất giác nhẹ cười.

Hai người được nhân viên phục vụ đưa đến trước cửa một căn phòng VIP. Dạ Xữ Nữ tranh thủ lúc người xung quanh còn ít, khom dáng người anh tuấn xuống ghé vào tai nói nhỏ với Tràng Kim Ngưu.

"Lão đại không dễ chọc, đụng đến hắn thì cam đoan cô không còn, dù chỉ nửa lá gan để sống tiếp!"

"Giang hồ côn đồ mà nói văn chương  thấy sợ!" Tràng Kim Ngưu nói nhỏ lại với hắn.

Đôi mắt xinh đẹp của Dạ Xữ Nữ lại một lần nữa đáng sợ! Tràng Kim Ngưu hễ nhìn thẳng nó là y như bị cuốn vào thế giới không thực. Hắn ta lúc ăn vận sang trọng đúng là rất oai phong tỏa sáng! Càng nhìn càng làm cô dậy lên một nỗi sợ hãi vô hình.

"Được được rồi! Tôi... à, em xin lỗi!" Tràng Kim Ngưu miệng nói xin lỗi mà nhìn mãi không nhìn ra được sự thật tâm!

"Đừng làm tôi mất mặt!" Dạ Xữ Nữ nhìn Tràng Kim Ngưu, lòng hắn cứ nom nớp, cứ sợ cô tưởng như ở nhà, thong dong tự nhiên mà không theo khuôn phép.

"Dạ vâng!"

Từ đây, Tràng Kim Ngưu giữ vẻ mặt lạnh lùng vô đối. Ai đến hỏi thăm thì nhẹ nhàng thục nữ đối đáp, đoan trang diễm lệ động lòng người!

Thật ra cô rất được việc mà, không vô dụng như Cha cô vẫn hay nói đâu nha!

Dạ Xữ Nữ quan sát thái độ của Tràng Kim Ngưu thì gật đầu trong lòng. Giờ mới nhìn kĩ, cô hôm nay trang điểm khá đậm. Nhưng nhìn thế nào khuôn mặt cũng rất tự nhiên, duy có đôi mắt là đẹp đến hút hồn người khác.

Dạ Xữ Nữ theo lẽ đạo thì cũng xin phép cáo với các vị tiền bối. Vì hắn thấy vẻ mặt Tràng Kim Ngưu bắt đầu bí xị.

"Sao?" Dạ Xữ Nữ kéo tay của Tràng Kim Ngưu mà hỏi.

"Đói!" Tràng Kim Ngưu ngước mắt lên nhìn hắn, đúng là cô chưa ăn sáng.

"Đợi một lát" Dạ Xữ Nữ nói xong liền nhanh chân đi về hướng có nhân viên phụ vụ rượu, hắn chọn ly nước cam rồi đưa cho Tràng Kim Ngưu "Uống đỡ đi, một lát ăn."

Tràng Kim Ngưu nhận lấy rồi ngửa cổ tu luôn một hơi cạn sạch ly, cô đưa cái ly không cho Dạ Xữ Nữ. Hắn nhìn chằm chằm cô, thật không tin nổi đây là nữ nhân mà hắn chọn! Tràng Kim Ngưu nhìn hắn rồi nhìn cái ly, ý bảo hắn mang đi.

"Tôi làm người ở cho em?" Dạ Xữ Nữ nhướng mắt nhìn cô.

"À không, hihi, tôi ngại đi lấy, anh đi lấy thêm một ly giùm tôi nha?" Tràng Kim Ngươi cười hì hì.

"Tự đến đó mà lấy!" Dạ Xữ Nữ hất mặt về một hướng.

"Tôi làm biếng lắm!" Tràng Kim Ngưu ra sức nũng nịu, vậy mà giọng điệu vẫn trầm thô như thường.

Dạ Xữ Nữ bắt gặp những ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, hắn đành đi lấy thêm cho Tràng Kim Ngưu, nhưng lần này, là ly màu đỏ.

Tràng Kim Ngưu nhìn cái ly một màu đỏ hồng óng ánh, trong đầu liên tưởng đến nước ép dâu tây. Dạ Xữ Nữ vừa định mở miệng nhắc nhở cô thì...

"Phụttt... Ặc... Ặc..."

Tràng Kim Ngưu lấy tay che miệng mà ho sặc sụa, hoàn toàn không để mắt đến Dạ Xữ Nữ. Cả thân áo và mặt của hắn dính đầy rượu pha... nước bọt.

Cái quái gì thế này?

Thái Bạch từ đầu đến giờ chỉ đứng một góc, thấy xảy ra chuyện liền mang khăn chạy đến chỗ Dạ Xữ Nữ. Lau lau chấm chấm cho hắn.

Dạ Xữ Nữ giận đến run cả người, đây là lần thứ bao nhiêu cái tên Tràng Kim Ngưu hại hắn mất mặt?

Tràng Kim Ngưu sau khi ổn định lại, cô tròn mắt nhìn thành quả đáng nể của mình mà trong tâm cười thầm. Nhưng... hắn sẽ giết cô mất!!!

Tràng Kim Ngưu rối rít xin lỗi rồi nở nụ cười méo xệch nhìn Dạ Xữ Nữ. Còn hắn trừng mắt nhìn cô rồi nắm tay cô đi thẳng đến nhà vệ sinh, mạnh mẽ lôi vào nhà vệ sinh nam.

"Cô, lau sạch cho tôi!"

Tràng Kim Ngưu nhận lệnh, dù gì cũng là do cô gây ra! Cô vặn vòi nước, phun thẳng lên toàn thân Dạ Xữ Nữ, không ngờ nước văng lên lại làm ướt hết cả hai.

Dạ Xữ Nữ nhanh tay tắt vòi nước, đây có phải là quả báo với hắn không?

Trước kia đánh người rồi dội nước lạnh cho tỉnh lại, đánh đạp hành hạ không biết là bao, bây giờ thì gặp Tràng Kim Ngưu đây!?

Tràng Kim Ngưu tim đập loạn xạ vì sợ hãi, cô lùi về phía sau. Dạ Xữ Nữ bước tới, chậm rãi đưa tay nắm cổ Tràng Kim Ngưu.

"Tôi xin lỗi mà... Tôi không... cố ý..." Cổ bị bóp chặt đến không thở nổi, Tràng Kim Ngưu ra sức van nài.

"Không cố ý mà thế này, vậy còn cố ý thì như thế nào?" Dạ Xữ Nữ trừng hai mắt, tay vẫn giữ yên vị trí.

"Tôi... xin lỗi..." Tràng Kim Ngưu cảm nhận mình như sắp sửa tan biến.

"Cô là người Lí Chinh sai đến?" Dạ Xữ Nữ lạnh lùng nhìn Tràng Kim Ngưu, hắn nới lỏng tay ra hơn một chút.

"Lí Chinh? Tôi không biết!" Tràng Kim Ngưu vừa nói vừa thở hồng hộc.

"Vậy sao cô luôn làm tôi mất hết thể diện? Còn âm mưu nào? Nói!"

"Chính anh tự gọi tôi đến, tự mình chọn tôi, tự quyết định hết tất cả thì liên quan gì đến người tên Lí Chinh?"

"Nếu tôi phát hiện điều gì, cô, gia đình cô đều chết không toàn thây!"

Dạ Xữ Nữ gằn từng chữ, vẻ ôn nhu cao lãnh bình thường đều đi đâu hết, chỉ còn lại hình ảnh một con quỷ dữ đáng sợ trăm lần. Hắn buông tay ra, làm Tràng Kim Ngưu khuỵu một chân xuống mà ho sùi sụi.

"Có gì mà phát hiện, hoang tưởng!" Tràng Kim Ngưu lẩm nhẩm một mình.

"Đại ca, quần áo đây ạ!" Bên ngoài Thái Bạch nói.

Dạ Xữ Nữ bước ra lấy đồ, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng đã tự tiện ôm sát thân chủ nhân, lộ ra vầng ngực mạnh mẽ cứng cáp.

Tràng Kim Ngưu bộ váy tím nhạt trên người cũng đã thấm nước từ lâu. Dạ Xữ Nữ thay đồ trước mặt cô, đến đoạn hắn thoát y phần dưới thì Tràng Kim Ngưu xoay mặt ra ngoài sau. Đúng là cũng biết xấu hổ!

Dạ Xữ Nữ nhếch môi một cái, cứ tưởng Tràng Kim Ngưu háo sắc muốn nhìn từ đầu đến chân hắn chứ!

"Thay đồ đi!"

Tràng Kim Ngưu day mặt lại nhìn Dạ Xữ Nữ, với tay lấy túi đồ.

"Đại ca, nhìn dáng chuẩn ghê! Vậy mà có bốn múi thôi!"

 Thật ra Tràng Kim Ngưu muốn khen để lấy lòng hắn, nhưng cái miệng vẫn không chịu ngưng mà nói luôn vế sau cô nghĩ trong đầu.

"Còn cô thì sao? Vòng nào chuẩn nói tôi nghe?"

"Thì... Ít ra cũng đủ cho chồng tương lai tôi xài!" Tràng Kim Ngưu hất mặt ra chỗ khác.

Sao hắn không đi?

"Đi ra ngoài đi chứ?"

"Cô cẩn thận tôi!"

"Biết rồi!"

Tràng Kim Ngưu bực bội nói, côn đồ mà làm như sát thủ! Nếu bị giết bởi hắn, Tràng Kim Ngưu nhất định sẽ để lại chứng cứ để còng hắn vào tù, cho khỏi làm côn đồ nữa!

Tràng Kim Ngưu thay đồ xong thì theo sau Dạ Xữ Nữ đến phòng đã hẹn với Lục Tuân.

"Kim Ngưu, cô hôm nay rất xinh đẹp!" Lục Tuân bỗng cười rất tươi khi nhìn thấy Dạ Xữ Nữ nắm tay Tràng Kim Ngưu đi vào.

"Cảm ơn lão đại, ông khen quá làm tôi ngại!" Tràng Kim Ngưu cười dịu dàng, đoạn liếc mắt qua nhìn Dạ Xữ Nữ.

"Ồ, chắc chắn là nhờ thằng Nữ nhỉ?" Lục Tuân hiền hậu cười, và ẩn trong đó sự trêu chọc làm Tràng Kim Ngưu cười đến gượng.

Dạ Xữ Nữ đưa nắm tay lên che miệng hắng giọng lại "Lão đại đừng đùa nữa, chúng tôi vẫn chưa 'xa' như vậy!"

"Thế à? Nữ, anh mong Kim Ngưu là cô gái cuối cùng, hahah..." Lục Tuân cười, xong mời cả hai ngồi vào ghế gần ông.

Tràng Kim Ngưu tranh thủ lúc Lục Tuân xoay lưng, cô quay mặt liếc xéo Dạ Xữ Nữ, hắn chỉ khẽ nhíu mày.

Dạ Xữ Nữ nhìn Tràng Kim Ngưu, cảm thấy cô rất to gan!

Chưa từng có một ai ngẩng cao mặt nhìn hắn!

Chưa từng có người dám cho hắn hai bạt tay, thẳng chân cho hắn một đá!

Chưa bao giờ có người phát ngôn ra câu gì là moi móc hắn câu nấy!

Cũng không có ai to gan đến mức không sợ hắn, mà ngược lại, hắn không nghĩ ra sẽ làm gì lại!

Tràng Kim Ngưu cô cứ khiến hắn hỉ nộ thất thường. Lúc làm hắn tức giận đến mức muốn giết người, lúc lại nói ra vài câu phải làm hắn ngây người suy ngẫm, Tràng Kim Ngưu đúng là lợi hại!

Nhưng để rồi coi, cô gái, sẽ có ngày cô khóc không ra nước mắt!

"Lão đại, mừng tuổi ông, tôi kính ông một ly rượu." Tràng Kim Ngưu vẻ mặt thanh thản nói.

"Hahah... Kim Ngưu, rất biết điều!" Lục Tuân híp mắt cười.

Tràng Kim Ngưu không nói gì thêm, cô chỉ dịu dàng gật đầu, nâng ly rượu va một tiếng với ly của Lục Tuân rồi đưa lên miệng nhấm nháp từng giọt. Lúc nãy cô tưởng rượu là nước trái cây, nên không cần nể nang mà ực luôn một mạch mới xảy ra chuyện. Bây giờ, đây cũng là rượu, nín thở uống đại vậy, vì mười triệu 'máu xương'!

Sau đó, Tràng Kim Ngưu mặc cho Lục Tuân cùng Dạ Xữ Nữ và một người đàn ông khoảng trên ba mươi. Cô chỉ chú tâm ăn thật no, thưởng thức vị rượu vang thượng hạng, đúng là thích người nha!

"Cô Kim Ngưu, tôi là Lí Chinh, hân hạnh!" Người đàn ông nãy giờ trò chuyện với hai người kia, tự nhiên lại quay qua bắt chuyện với cô.

Mà, Lí Chinh? Lí Chinh là đối thủ mà Dạ Xữ Nữ nói sao? Người này nhìn qua rất chững chạc, phong lưu. Đôi mắt phượng, đôi môi mỏng, nhìn qua rất mê người.

"À chào anh." Tràng Kim Ngưu gật đầu chào lại, không để ý đến cánh tay đang lơ lửng trên không của Lí Chinh. Nụ cười trên mặt Lí Chinh nhạt dần, rồi cũng không muốn để ý nữa. Nhưng, cô gái Kim Ngưu kia rất xinh đẹp, mà là người của Dạ Xữ Nữ!

Không biết Lí Chinh nghĩ gì mà khóe miệng hắn hơi kéo dài ra nhưng không dễ phát hiện, làm Tràng Kim Ngưu nhìn thấy thì rùng mình. Người này, chắc chắn không tầm thường!

Dạ Xữ Nữ lạnh lùng nhìn Lí Chinh "Cô ấy là bạn gái mới của tôi, không tệ chứ?"

"Đúng là không tệ đâu!" Lí Chinh cười nhạt, lại đánh mắt về hướng Tràng Kim Ngưu.

Dạ Xữ Nữ như nhìn thấy cái gai chướng mắt, hắn chậm rãi chớp mắt "Tôi nghĩ Kim Ngưu là người tôi yêu cuối cùng."

Đoàng! Tràng Kim Ngưu giật mình, Dạ Xữ Nữ hắn ta đúng là giỏi chỉa súng vào người khác! Nói như thế không khác gì đang rao lên cô là điểm yếu của hắn, vậy chẳng phải sau này cô cũng sẽ bị liên lụy vào cuộc tranh đấu kia?

"Mong là vậy, tôi chờ tiệc cưới của hai người!"

"Phải nói là chắc chắn rồi!"

Tràng Kim Ngưu nghe cuộc đối thoại kia hoàn toàn không lọt tai, cô nhướng người ghé vào tai Dạ Xữ Nữ nói nhỏ "Đừng kéo tôi đi theo quá xa, sáu tháng cũng đủ để tôi có tiền về quê rồi..."

Dạ Xữ Nữ nghe xong thì đầu óc hắn căng lên, nhưng lại giả vờ cho khuôn mặt vui vẻ, nói nhỏ lại với Tràng Kim Ngưu "Nói thế thôi, ổn thỏa thì tôi thả cô về 'giang sơn' của cô."

"Ý anh là sao?"

Dạ Xữ Nữ muốn kết thúc cuộc nói chuyện này với Tràng Kim Ngưu, hắn nói lớn "Ngốc quá!" rồi nở nụ cười dịu dàng với cô.

Tràng Kim Ngưu nhìn mà không chớp mắt, đúng là nụ cười hiếm thấy! Dạ Xữ Nữ hắn khi cười đâu có xấu đâu, vậy mà lúc nào cái mặt cũng cau có lạnh lùng, rồi lại nhíu mày này nọ!

Tràng Kim Ngưu uống đến ly rượu thứ tư thì mới bắt đầu say, vậy mà cô vẫn tiếp tục uống đến tự gục trên bàn. Cũng may trong bàn chỉ bấy giờ chỉ còn lại ba người Dạ Xữ Nữ, hắn ôm Tràng Kim Ngưu chào Lục Tuân ra về.

Tràng Kim Ngưu đầu óc quay cuồng, chân bước loạng choạng, không còn cách nào Dạ Xữ Nữ phải bế xốc cô lên. Ra tới xe, tự nhiên Tràng Kim Ngưu câu siết chặt cổ Dạ Xữ Nữ, nói mớ.

"Cha ơi, chú ba, chú út, con... về rồi... con... xin... ức... lỗi..."

Dạ Xữ Nữ nhìn khuôn mặt phóng đại gấp ba lần của Tràng Kim Ngưu, đến giờ hắn mới công nhận rằng, cô xinh đẹp!

"Cha đừng... đánh con... Con... ức... chặt hết... vườn... mây... nữa bây giờ! Hìhhh..."


"Con đốt... hết chổi lông gà... luôn!"


Dạ Xữ Nữ giật mình, chính hắn vừa mới cười sao? Mà cũng đã lâu lắm rồi hắn chưa có lại một nụ cười bất chợt nào, bây giờ lại xuất hiện một cách không lí do cụ thể?

Dạ Xữ Nữ nhẹ gỡ tay Tràng Kim Ngưu ra khỏi cổ mình, đặt cô nằm xuống ghế sau. Nhìn cô một hồi, hắn trở lại khuôn mặt lạnh tanh mọi khi, lái xe thẳng hướng về biệt thự Dạ Uyển của hắn.

Bầu trời hôm nay vẫn đẹp như mọi ngày, nền trời trong xanh, lác đác vài cụm mây trắng. Gió cũng vì thế mà dịu dàng nhè nhẹ thổi, thật khiến tâm trạng con người dù nặng nề đến mức nào cũng trở nên thư thái nhẹ bẫng...


__________EndChap3___________



Tím: Tự hỏi nếu nhà ở của tiểu Kim làm bằng thân cây mây, không biết cô ấy có đốt nhà không nữa?! (*_*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top