Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Khởi đầu mới (II)

Đại tỷ dẫn ta từ từ ra khỏi Liên thành quen thuộc, qua những con sông nhỏ bị đóng băng với những khu rừng thông xanh thẳm. Đã hơn một tháng trôi qua, thế nhưng chúng ta vẫn chưa đến nơi. Ta nghĩ nơi ta đang ở hiện tại cũng không cách Liên thành xa lắm, vì mỗi khi đi đến một nơi mới, đại tỷ lại dừng chân tại nơi đó khá lâu để dò xét tình hình và thay đổi lớp dịch dung cùng tên tuổi. 

Lần này, cũng như bình thường, đến Mộc thôn trang, đại tỷ vẫn thuê 1 căn phòng nhỏ tại tửu lầu cho ta ở tạm, còn phần mình thì đi dò xét xung quanh. Nói là dò xét, thật ra ta cũng chỉ là nghe đại tỷ kể, chứ bản thân ta bao giờ biết trong lúc ta ở tửu lầu nghỉ thì tỷ ấy ở đâu cả, mà ta cũng chưa bao giờ lén đi theo tỷ ấy, vì ta tin tưởng đại tỷ sẽ không bao giờ làm gì hại ta.

Tửu lầu này, có đôi phần khác biệt so với các tửu lầu trước kia ta trọ, nó chỉ có một tầng duy nhất, nhưng tầng này lại rộng vô cùng, có vô số phòng, điều lạ là mỗi phòng tuy nhìn ngoài tưởng chỉ nhỏ đến mức 1 tiểu hài tử đi vào cũng không lọt nhưng khi khách nhân cùng các cô nương đến gần thì cửa lại lớn lên lạ thường, xong khi hai người bước vào thì cửa lại trở về hình dáng ban đầu. Trên cửa ra vào và đại sảnh, tửu lầu đề một dòng chữ thật to nạm bạc "Đào Mộng — Thiên Hạ đệ nhất lạc xứ". Chữ lạc này hẳn là trong khoái lạc đi.

*Tiểu hài tử: con nít, trẻ em. Từ giờ mình sẽ dùng từ hán việt nhiều nghe cho cổ nên mk sẽ ghi chú thích ở dưới câu có từ đó, mk không nhắc lại vì sao nữa nhé*

Đang đi vòng quanh quan sát tửu lầu nổi danh nhất tại Lam thôn trang, bỗng ta thấy đại tỷ từ xa đi đến. Tỷ ấy vẫn như thường lệ, xuất hiện với dung mạo khác hoàn toàn, dung mạo của một cô gái thôn trang dân dã dịu dàng, tuy thế ta vẫn nhận ra tỷ với tròng mắt lam ôn nhu không ai có được, nhưng lần này quay lại, tỷ ấy đã dẫn theo một nam hài tử theo.

-Đại tỷ, vị công tử này là...

-Tiểu Hy nhi, ta nghĩ 2 đứa về sau còn ở bên nhau lâu, nên tự tìm hiểu đối phương đã.

Đoạn, đại tỷ dẫn ta và nam hài kia về phòng rồi đóng cửa, kéo 3 chiếc ghế để ngồi và bắt đầu chăm chú lắng nghe chúng ta trò chuyện.

-Công tử, ta họ Trà tên Hy, tự Lạc Sương, năm nay vừa tròn 16.

-Trà.. Trà công tử, ta.. ta họ Lục tên...

Hắn im lặng hồi lâu không mở lời.

-Lục công tử, ngươi tên gì?

-Ta tên... tên...

Trời ạ! Hắn lại ấp úng nữa, tới bao giờ cuộc trò chuyện này mới kết thúc đây?

-Hắn tên Tai.

Rốt cuộc thì đại tỷ cũng cất tiếng, chấm dứt câu hỏi mãi không có hồi âm kia. Nhưng gì cơ, ta hiểu vì sao hắn không nói tên mình rồi, ai lại có thể đặt tên nhi tử của mình là Tai chứ?

-Ừm, đúng thế, tên ta là Tai, Tai trong Tai ách. Nhưng ngươi yên tâm, ta... ta sẽ không đem lại ách vận cho ngươi đâu.

*Tai ách: tai họa, tai ương. Ách vận : vận xui*

Nói đến đây, hắn có vẻ rất lúng túng , tựa hồ nghĩ bản thân đang biện minh cho một việc làm sai của mình vậy. Nhưng tên là phụ mẫu đặt, hắn làm gì có lỗi chứ?

-Gì mà tai ách, ách vận chứ. Đó là tên phụ mẫu đặt cho ngươi, ngươi phải tự hào khi nói về nó chứ, chẳng qua tên này chỉ có chút kỳ lạ thôi mà. Ta tin khi đặt tên ngươi, phụ mẫu ngươi nhất định có nỗi lòng khó nói nên mới đặt tên ngươi như vậy thôi. Bất quá đó chỉ là 1 cái tên, sao lại đem ra đánh giá con người được chứ?

-Cảm ơn ngươi. Từ đây, ta... ta sẽ cùng đi với các ngươi. Đại.. đại tỷ đã nói với ta... như thế...

-Gì cơ, cùng đi với chúng ta sao?

-Đúng thế. A Tai đây cũng là trẻ mồ côi, bị lưu lạc đầu đường xó chợ như đệ khi xưa, lúc đó ta thu nhận đệ thì bây giờ ta cũng thu nhận đệ ấy. 3 chúng ta cũng có thể là một gia đình, cùng đồng hành đến khi đến được nơi phụ mẫu đệ đang sinh sống.

-Cũng tốt a, thêm 1 người thì thêm 1 niềm vui. Chỉ là đi theo chúng ta ăn không no mặc không đủ, chịu khó chịu khổ nhiều không biết ngươi có thể chịu đựng không thôi.

-Không có gì, ta ở đây lưu lạc ăn cũng không no mặc cũng không đủ.

-Được, vậy từ nay chũng ta sẽ là huynh đệ. Phải rồi, ta còn chưa biết tên tự và tuổi của ngươi, ngươi mau nói đi để chúng ta xem ai là huynh ai là đệ.

Tuy ta nói thế nhưng trong lòng đã sớm nghĩ mình là sư huynh rồi, bởi vì ta đến trước mà, ở với đại tỷ cũng lâu hơn. Vả lại, nhìn vẻ ngoài của hắn, chắc chắn hắn cũng nhỏ tuổi hơn ta.

-Ta không có trưởng bối nên không có tên tự. Năm nay ta 15 tuổi, vậy ta là đệ, ngươi là huynh.

Trời ạ, ta sơ suất lớn rồi, sao ta lại quên mất việc hắn mồ côi chứ, nếu đã là trẻ mồ côi thì làm gì có trưởng bối đặt tên tự cho chứ, ta lại lỡ đụng vào nỗi đau của hắn rồi.

-Ừm... Ừm. Vậy chi bằng để đại tỷ là người trưởng bối đặt tên tự cho ngươi nhé, ngươi thấy sao?

-Nếu vậy thì tốt quá, chỉ là không biết đại tỷ có đồng ý không thôi.

-Này này, ngươi gọi đại tỷ nghe thật thuận miệng, cách gọi ấy chỉ có ta được gọi thôi. NGƯƠI! KHÔNG! ĐƯỢC! GỌI!

Ta gằn từng chữ một, hắn lấy gì mà cũng được gọi tỷ ấy như thế chứ. Không, chỉ mình ta mới được gọi thế.

-Ta... ta sẽ không gọi nữa, vậy ta gọi là tiểu tỷ tỷ có được không?

-Vậy thì tốt.

-Thôi nào tiểu Hy nhi, đệ đừng bắt nạt a Tai chứ. A Tai, nếu đệ đã xem ta là trưởng bối, muốn nhờ ta đặt tự, vậy thì gọi là Phục Tâm đi.

-Vâng, đại... à không, tiểu tỷ tỷ, đệ cảm ơn tỷ. Nhưng tên đệ là Tai, tự lại là Phục Tâm có phần không phù hợp.

*Phục Tâm: thu phục nhân tâm, tức thu phục lòng người*

-Có gì không phù hợp chứ? Ta nói hợp, ngươi là sư đệ, không được ý kiến, ai nói ngươi không hợp, ta liền đánh kẻ ấy.

-Cảm ơn ngươi, Lạc Sương sư huynh.

-Haha, ngươi gọi ta 1 tiếng sư huynh, vậy liền tốt rồi, ta lại có thêm đồng bạn, Phục Tâm sư đệ.

Từ lúc đó, ta lại có thêm một người thân, tầm trảo phụ mẫu lộ gian nan của ta lại có thêm 1 đồng bạn.

*Tầm trảo phụ mẫu lộ: con đường tìm kiếm cha mẹ*

———————————

*T/g: cảm ơn mn đã ủng hộ chuyện của mk. Nếu truyện có gì không hay hay mk có gì thiếu sót, mong mn bình luận để mk chỉnh sửa cho hay nhé! 

Mà tên tự của a Tai mk đặt thấy đọc có chút ko thuận tai cho lắm, bn nào kiếm đc tên có nghĩa trái với tên cúng cơm của a Tai mà nghe hay thì có thể bình luận mk sẽ xem xét và đổi lại tên tự của a Tai nghe cho hay*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top