Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện thứ nhất: Mai mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thổi nhẹ, mang không khí trong lành buổi sáng sớm ùa vào phòng. Vài sợi tóc đen trượt xuống trán, khiến tôi phải đưa tay vén lại gọn gàng. Tôi chậm rãi lật xem từng trang sổ sách rồi bất chợt dừng bút khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Chẳng mấy chốc, Trùng Trụ Kouchou Shinobu và Luyến Trụ Kanroji Mitsuri liền xuất hiện trước cửa phòng.

Shinobu mỉm cười, nhỏ giọng hỏi:

"Xin phép. Không làm phiền chị chứ ạ?"

Tôi giật mình đứng dậy, đến bên bàn tiếp khách, rót trà và trả lời:

"Không có gì. Mời ngồi. Hai người cần chi trả gì sao?"

Kể từ khi bị chấn thương và không thể cầm kiếm được nữa, tôi trở về làm việc hậu cần. Công việc của tôi chủ yếu là tính toán sổ sách. Tôi yêu cầu tập trung, và Đại Trụ cũng rất hiếm khi có rảnh, thế nên, tuy rằng chúng tôi khá thân thiết nhưng thường thì sẽ không ai tới tìm tôi đột ngột như hôm nay.

Vẫn tiếp tục nở nụ cười duyên dáng, Shinobu thoải mái ngồi xuống đệm và đột ngột hỏi:

"Chị nghĩ ai trong số các Đại Trụ có khả năng kết hôn nhất?"

Đang uống dở chén trà, Mitsuri sốc tới mức sặc và phải nghiêng người phun trà ra. Cô gái có mái tóc màu anh đào đỏ bừng mặt, vừa ho khù khụ vừa lắp bắp:

"Đợi chút... Shinobu... Nhanh vậy sao?"

"Thực ra đây là ý của Chúa công và phu nhân Amane cơ. Dù em cũng muốn gả vài người ra ngoài đi cho khuất mắt nhưng..." Shinobu cũng tỏ ra buồn rầu. "Tuy rằng hơi khó nhưng hình như họ đang nghĩ đến chuyện mai mối cho chúng ta."

"Thật sao?" Mặt Mitsuri đỏ hơn nữa, đã bắt đầu bốc khói.

Thực ra thì sau khi nghe chuyện, tôi phần nào cũng hiểu được suy nghĩ của ngài Oyakata và phu nhân Amane. Tất cả các Đại Trụ đều chưa đầy ba mươi tuổi.Cho đến nay, họ dùng cả cuộc đời mình để chiến đấu và bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh. Vậy nên, có lẽ hai người muốn cho họ dành thời gian tận hưởng cuộc sống bình thường.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy rất khó. Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của mọi người. Khi còn là kiếm sĩ, tôi cũng đâu dám tính đến chuyện kết hôn.

Riêng Shinobu, thì tôi dám cá em ấy đang tìm một kẻ xui xẻo hy sinh thay mọi người.

Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nghiêm túc đề cử:

"Chị nghĩ người phù hợp nhất là Viêm Trụ Rengoku. Người đàn ông của gia đình. Nhất định sẽ là một người cha tốt."

Mitsuri ấp úng bổ sung:

"...Em nghĩ Iguro-san cũng rất tốt bụng."

Đề tài bỗng nhiên biến thành đánh giá các nam Đại Trụ.

"Xà Trụ..." Tôi đưa mắt liếc nhìn Luyến Trụ - hoàn - toàn - không - rõ - ai - đó - vô - cùng - thích - em - ấy, mím môi nghẹn cười. "... Nếu cậu ấy cố gắng hơn nữa hẳn có thành quả."

Shinobu cười cười, cau mày, lấp lửng nói:

"Tomioka-san thì..."

Nhớ tới vô số chuyện dở khóc dở cười của Thủy Trụ, tôi gật đầu.

"Tomioka-san... chắc là không được đâu..."

Shinobu bật cười:

"Chị cũng nghĩ vậy sao? Đúng thật nhỉ."

Mitsuri ấp úng bổ sung:

"Shinazugawa-san cũng rất tuyệt, mỗi lần gặp lại vết sẹo trên người anh ấy lại tăng thêm."

"Phong Trụ... tuy tốt tính nhưng nói thật thì hầu hết các cô gái đều sẽ sợ bề ngoài của anh ấy mất."

Tuy Phong Trụ là ân nhân cứu mạng tôi nhưng tôi thật sự không thể nói dối được.

"Nghe nói Uzui-san đã có tận ba người vợ."

"Tokitou lại hơi đãng trí..."

Một buổi trò chuyện cực kì bình thường của hội con gái. Lúc ấy, tôi không hề nhận ra đây chỉ là khởi đầu của hàng loạt rắc rối tiếp theo...

*

Tiễn Shinobu và Mitsuri đi bằng một hộp bánh kem và năm hộp bánh mochi, tôi tiếp tục quay về làm việc. Bỗng nhiên, tôi lại nghe thấy giọng nói của ai đó vang lớn bên cửa sổ:

"Cùng nhau ra ngoài ăn không?"

Tôi hơi bất ngờ, ngồi thẳng người. Viêm Trụ Rengoku Kyoujurou đến tìm tôi đi ăn? Chúng tôi đương nhiên quen biết, lại cùng tuổi. Tính cách của Rengoku nhiệt tình và thân thiện nên chúng tôi cũng khá thân.

Nghĩ nghĩ một lát, tôi gập sách và đáp lại:

"Được rồi."

Khoác thêm áo rồi bước ra ngoài, tôi ngẩng đầu lên hỏi đối phương:

"Lâu lắm mới gặp. Hôm nay cậu muốn ăn gì? Lại cơm khoai lang?"

Rengoku bật cười, nói to:

"Còn cậu muốn ăn gì? Tôi đãi."

Hà Trụ Tokitou Muichirou bỗng xuất hiện lù lù đi bên người tôi, thấp giọng nêu ý kiến:

"Em muốn ăn củ cải Furofuki..."

Rengoku không do dự gì liền đồng ý:

"Được thôi."

Tokitou thẫn thờ hô một tiếng:

"Ừm."

Tôi lùi lại một bước, nhìn hai người và hỏi:

"Hôm nay chúng ta ăn mừng dịp gì sao? Tớ biết hôm nay có buổi hội nghị của các Đại Trụ nhưng hiếm khi thấy cả hai người. Cả hai được nghỉ à?"

"Không có gì." Rengoku thật thà đáp. "Phu nhân bảo tụi tớ nên kéo cậu ra ngoài chơi. Ngày nào cậu cũng ru rú trong phòng làm việc còn gì."

Hà Trụ Tokitou gật đầu.

Sinh nhật tôi còn tận ba tháng nữa. Gần đây cũng không cần tổ chức hội họp gì. Tôi nhớ là không thấy sổ sách ghi lại khoản tiền thiếu hụt nào. Có lẽ là tưởng tượng. Đây là Viêm Trụ đáng tin cậy và Hà Trụ thiên tài, tuyệt đối không phải là giả mạo hay chơi khăm đâu đúng không.

Tôi khẽ lắc đầu, cố xua đi cảm giác nghi ngờ và rảo bước theo chân họ.

Ba người chúng tôi gặp được Mitsuri và Xà Trụ Iguro Obanai trong quán ăn. Nhìn thấy chúng tôi, Mitsuri hào hứng đứng bật dậy, vui vẻ vẫy tay chào.

"Trùng hợp thật. Ba người cũng đến đây ăn trưa sao? Iguro-san mời mọi người ạ?"

Xà Trụ lẳng lặng quay đầu đi, siết chặt nắm tay rồi lẩm bẩm nguyền rủa gì đó với vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Cậu rắn đang nằm trên cổ Xà Trụ cũng uể oải gục xuống. Đột nhiên, tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi.

"Xin lỗi! Làm phiền." Thủy Trụ Tomioka Giyuu từ xa chạy tới, chìa áo khoác của cậu trước mặt tôi. Tôi nhìn thấu sự hoảng loạn của đối phương dù Tomioka-san đang rất nghiêm túc nói. "Haori của tôi bị rách."

Áo khoác bị rách một đoạn nhỏ. Tôi biết đây là kỉ vật của rất quan trọng đối với anh nên cẩn thận nhận lấy. 

Thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ nhận sửa lại đồng phục của đội viên. Có vẻ như Thủy Trụ chạy thẳng từ văn phòng đến đây khi không nhìn thấy tôi đâu.

Tôi còn không quên trấn an đối phương:

"Đừng lo, Tomioka-san, như mọi lần, tầm chiều tối anh có thể đến chỗ cũ lấy."

Shinobu chậm rãi bước đến, mỉm cười và trầm giọng:

"Tomioka-san, xông vào trước mặt người khác như vậy là bất lịch sự. Tôi đã bảo là tôi lỡ tay túm áo anh thì cũng sửa được mà!"

Một bóng người màu trắng nâng rèm bước vào quán.

"Tomioka!" Phong Trụ Shinazugawa trừng mắt, trông càng dữ tợn hơn mặc dù trên tay cầm hộp bánh đóng gói đẹp đẽ. "Không biết chọn thời điểm à? Không thấy người ta đang chuẩn bị ngồi ăn hả?"

"Dạ, không sao ạ."

Tôi hốt hoảng xua tay, chỉ sợ Phong Trụ không nhịn được rút đao. Thủy Trụ Tomioka không giỏi ăn nói nên không biết đã chọc giận bao nhiêu người. Phong Trụ và Xà Trụ là hai trong số đó.

Rengoku bật cười.

"Đằng nào cũng đến rồi, Shinazugawa, Tomioka và Kochou cũng vào ngồi đi. Lâu lắm mọi người mới có dịp tụ tập mà."

Nói rồi, Rengoku còn không quên thương lượng với chủ quán và xin phép ghép bàn.

Tôi cảm thấy không ổn lắm, nhưng miễn là có Rengoku điều hòa không khí thì Phong Trụ và Xà Trụ hẳn sẽ không quá tức giận. Tôi nghĩ vậy và thật cẩn thận ngồi vào trong góc.

Mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Shinobu ngồi xuống cạnh Mitsuri, ngăn không cho Thủy Trụ Tomioka-san ngồi xuống chỗ đó. Thấy vậy, Tomioka-san cũng chỉ có thể ngồi ghế ngoài cùng bên cạnh.

Muichiro chọn chỗ ngồi cách tôi một ghế. Rengoku ngồi cạnh em ấy, đồng thời ngồi ngoài cùng để tiện gọi món. Nhưng tôi nghĩ cậu ấy chọn chỗ kia vì Phong Trụ Shinazugawa tuyệt đối sẽ không chịu ngồi đối diện Thủy Trụ.

Tám chỗ ngồi, hai hàng ghế, giờ chỉ còn ghế ngồi bên cạnh tôi. Shinazugawa-san đứng tại chỗ một lúc mới chịu ngồi xuống. Anh còn có vẻ tức giận, nhưng động tác rất cẩn thận để không đụng vào vết thương cũ trên chân tôi. Tôi thấy vành tai của anh đỏ ửng, tự hỏi có phải do hôm nay trời nóng hơn bình thường không.

Tóm lại, nhờ Rengoku, mọi người có thể ngồi ăn trong hòa bình. Tôi muốn tặng huy hiệu cho cậu ấy quá.

Cũng chỉ là một bữa ăn bình thường, nhưng tôi không biết mình nên nói gì, tôi chỉ biết cúi đầu ăn và thỉnh thoảng nghe mọi người nói chuyện.

Nếu là đi ăn chung cùng người quen thân thiết như Shinobu, Mitsuri hay Rengoku thì tôi còn dám pha trò, chứ đông người thế này thì đành chịu thôi.

"Muốn ăn bánh gạo nếp không?"

Bỗng, Shinazugawa đột ngột quay sang hỏi và đưa hộp về phía tôi.

Tôi giật mình hỏi lại:

"Là chia cho mọi người ạ?"

Đối phương gật đầu, mở nắp hộp cho tôi chọn trước.

"Em cảm ơn."

Tôi chọn một chiếc bánh. Ngọt vừa phải, mềm, nhân đậu đỏ tan ngay trong miệng. Quả nhiên là cao nhân chọn bánh.

Ăn no, tôi quyết định chào mọi người về trước. Rengoku và Mitsuri mới chỉ ăn tầm bốn bát, tôi không nói chuyện được với ai cả, còn ngồi nữa thì ngại lắm.

Tôi ước gì mình đã đi nhanh hơn một chút, bởi vì, tôi vừa mới mở cửa thì cả đoàn người trong đội hậu cần ùa tới lăn lộn trên đất, thậm chí còn có người ôm lấy chân tôi, khóc rống lên:

"Khônggggggggggg. Xin ngài đừng kết hôn."

Vài người khác cũng hùa theo:

"Nữ thần!"

"Không còn được nhìn thấy ngài ở văn phòng nữa thì cuộc sống này còn gì ý nghĩa."

Tôi luống cuống vùng vẫy, xua xua tay. 

"Mọi người, đứng lên đi nào. Có chuyện gì thế? Tôi đâu có định kết hôn."

"Nhưng... phu nhân nói..." Cậu con trai vóc dáng gầy gò đang ôm chân tôi ngẩng lên, rưng rưng nói tiếp."... Ngài đang đi xem mắt."

Cảm giác như nghe thấy sét đánh ngang tai. Tôi quay phắt lại nhìn các Đại Trụ đang ngồi quanh bàn. Mitsuri đỏ mặt. Shinobu cười cười, yên lặng lùi dần về phía sau. Phong Trụ Shinazugawa cứng đờ người, lén giấu hộp bánh của mình ra sau lưng.

Rengoku gãi đầu cười ha hả:

"Đâu có. Chỉ định rủ cậu ra ngoài chơi ngày nghỉ."

Tomioka-san mặt không biểu cảm lẩm bẩm:

"Hình như đúng là có vụ này."

Gân xanh trên trán Shinazugawa-san giật giật. Anh đứng dậy và rống lên với đội hậu cần:

"Tránh ra. Định bám vào người khác đến bao giờ?"

Trong đầu tôi hiện lên nụ cười láu cá của Shinobu lúc sáng. Tôi biết ngay mà. Sao tôi lại có thể quên rằng Shinobu đã nói "chúng ta" chứ. Chúa công và phu phân không chỉ muốn mai mối cho các Đại Trụ mà còn muốn mai mối cho tôi nữa.

Kẻ xui xẻo hy sinh thay mọi người ngoài tôi ra còn ai vào đây.

*

Người ngồi trước mặt tôi là phu nhân Ubuyashiki Amane. Phu nhân là người đầu tiên đón nhận tôi, là ân nhân của tôi. Nếu Chúa công là người cha của các kiếm sĩ thì phu nhân là người mẹ thứ hai của họ.

Tôi hạ thấp đầu, cúi người chào phu nhân nhưng cuối cùng lại im lặng vì không biết mình nên mở lời như thế nào. Khi đó, phu nhân Amane bỗng lên tiếng:

"Con còn nhớ câu nói đầu tiên khi con gặp ta không?"

Tôi thử hồi tưởng nhưng không nhớ nổi nên tôi khẽ lắc đầu.

"Con nói rằng bây giờ con đã biết về sự tồn tại của Quỷ và cầu xin ta dạy con cách tự bảo vệ mình. Con biết không, con là nhân chứng sống sót sau khi gặp được Thượng Huyền. Ta biết con đã rất sợ hãi, nhưng con vẫn quyết định chiến đấu. Dù cho con không còn cầm kiếm được nữa, con vẫn chọn ở lại cống hiến cuộc đời mình cho nơi này."

Phu nhân ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói:

"Ta cảm thấy mình có lỗi với con. Con được sinh ra trong một gia đình giàu có. Con có thể chọn một cuộc sống vô ưu, được bảo vệ, sống bình thường..."

Phu nhân càng nói, tôi lại càng cúi đầu thật thấp.

"Con xin lỗi."

Tôi nói rồi vội vàng rút khăn tay khỏi ngực áo và che đi khuôn mặt mình. Sau đó, phu nhân nở nụ cười hiền từ hiếm hoi.

"Còn chúng ta sẽ tiếp tục tiêu diệt Quỷ, chấm dứt nỗi lo âu của con."

Câu nói dịu dàng đó như nước lũ phá tan rào chắn của tôi. Tôi nức nở, bật khóc, nước mắt rơi không ngừng mà lý trí không tài nào ngăn lại được.

"Nhưng mà... con muốn ở lại đây..." Tôi ngập ngừng nói. "Con..."

Phu nhân nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vỗ nhè nhẹ vào vai tôi, an ủi tôi.

"Đừng xin lỗi. Ta hiểu. Ta hiểu mà. Chỉ là...ta mong rằng con có thể gặp một người..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top