Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Thông tin bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tokyo năm 2X23.

7 giờ 30 phút chiều thứ bảy thường lệ, Sakukabe Fumio lê cơ thể nặng trịch bước vào căn phòng ngủ thân quen. Căn phòng vẫn như thế, chẳng khác mọi ngày là bao.

Fumio cởi chiếc áo Haori dày dặn ra khỏi cơ thể, treo ngay ngắn vào chiếc móc được thiết kế riêng biệt cho loại vải truyền thống, cẩn thận cất vào tủ kính được đặt cạnh giường. Haori của Fumio xem chừng vẫn còn mới lắm, hầu như chẳng nhìn ra vết bẩn nào: sắc xanh biếc loang nhàn nhạt sau đuôi áo vẫn giữ được màu sáng tinh khôi, màu phỉ thúy được thiết kế thành dải lân tinh ở phần lưng áo kéo dài đến hai tay vẫn nổi bật trong căn phòng tối mù mù, những mảng trắng tinh nơi giao nhau giữa hai màu lục, bích và phần cổ áo hơi phình rộng kia còn không buồn dính bụi. Có vẻ nhiệm vụ diệt sạch một băng đảng tội phạm vừa rồi chẳng thể làm khó nổi Fumio. Cậu đã hoàn thành nó một cách xuất sắc, nhanh, gọn, lẹ, đủ để đánh bóng thêm cho danh tiếng của gia tộc Sakukabe, cho bản thân, chứng minh thứ sức mạnh rất mực xuất chúng bên trong cậu. Ấy vậy mà điều đó lại chẳng thể xoa dịu tâm trạng của Fumio hiện tại.

Thở dài thườn thượt thêm một lần nữa, cậu quay lưng tiến vào nhà vệ sinh sẵn có trong phòng, bồn tắm và nước ấm được tự động chuẩn bị cách đó ít phút, thiết kế tự động kết hợp cùng bộ cảm ứng được vận hành theo suy nghĩ của gia chủ như thế này âu cũng chỉ những gia đình đỉnh lưu mới sở hữu được.

Fumio cởi bỏ bộ đồng phục Sát Quỷ Đoàn, lần lượt là chiếc áo dài tay sẫm màu, thắt lưng quy định, quần bó vừa chân, hai mảnh vải dày dặn đang quấn chặt hai bắp chân có hoa văn và màu sắc tương đương với áo Haori. Cuối cùng để lộ ra làn da trắng sứ như phát sáng, cơ thể hoàn hảo tựa tranh vẽ với những đường gân xanh tuyệt mỹ, khung xương cân đối, cơ tam đầu thon gọn, vô cùng săn chắc nhưng không quá tráng kiện, bị thịt. Một mét bảy có lẽ là không quá cao so tuổi thật, nhưng chính bởi cơ thể được trui rèn theo năm tháng kia cùng phong thái có phần già dặn trước tuổi nên khiến Fumio trông chững chạc hơn so với các bạn đồng trang lứa.

Thả mình nhẹ nhàng trong làn nước ấm thoải mái, thoang thoảng mùi Tử Đinh Hương dễ chịu, suy nghĩ và cơ bắp của cậu đến giờ mới dãn ra vài phần. Ngụp lặn vài cái cho cả cơ thể ngập trong nước ấm, Fumio tựa mình vào bồn tắm, quay trở lại theo đuổi dòng suy nghĩ miên man đã ám lấy cậu suốt thời gian gần đây, cảm xúc cũng vì thế mà có chút hỗn loạn.

" Phải rồi nhỉ! Từ sau hôm lễ báo hỉ ấy mình vẫn chưa gặp mặt hai người họ."

Fumio nhắm nghiền đôi mắt to tròn, bất thần nhớ lại cái tin 'trời đánh' mà cậu vừa nhận được cách đây hơn hai tuần.

Giờ giải lao, 9 giờ sáng thứ sáu tuần trước tại lớp 10A5, cậu đương cặm cụi chép nốt mớ lý thuyết còn dang dở từ tiết trước thì một giọng nói quen thuộc, ngọt ngào vang lên:

" Fumio ơi! Bây giờ cậu cho bọn tớ chút thời gian được không?"

Cách gọi tên trực tiếp tự nhiên như thế này, cả chất giọng đặc biệt không thể nhẫm lẫn với ai khác, cậu liền nhanh miệng trả lời:

" À ừ! Cậu nói đi Mutsumi."

Fumio ngước mặt lên nhìn, đứng cách cậu cái bàn học gỗ cao ngang bụng, một cô bạn xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần đang chắn phía trước với vẻ mặt đăm chiêu như có điều muốn nói. Mái tóc xanh biển dài thướt tha khẽ bay nhẹ theo cơn gió lùa vào từ cửa sổ lớp học, chiếc râu dế đặc trưng dài ngang vai màu trắng bạc cố hữu bên cánh cùng cặp châu nhãn xanh biển tựa hồ chứa cả bầu trời thu nhỏ, chau lại nhìn thẳng vào cậu. Đứng bên cạnh là một cậu bạn khác cao hơn Mutsumi một cái đầu. Cậu ta sở hữu mái tóc tua tủa đỏ tươi nổi bật, cùng một chỏm tóc xoắn lại giống hình dấu chấm hỏi dựng đứng giữa đầu, cặp mắt cũng mang màu đỏ nốt. Bên mắt trái nổi bật vết sẹo dài kéo dọc một đường từ lông mày xuống gò má. Nhưng không vì thế mà gương mặt tuấn tú kia bị lu mờ, trái lại càng khiến cậu ta thêm đặc biệt, sự hiền hậu vẫn được bộc trực rõ ràng. Cậu bạn ấy là Asano Taiyo, cũng đang cùng với Mutsumi hướng cắp mắt ái ngại nhìn Fumio.

Pinterest. (n.d.). Pin on Products. [online] Available at: https://pin.it/v8SSwV0 [Accessed 15 Aug. 2023].

Fumio dừng bút, bối rối trước cái nhìn của Mutsumi và hơi đỏ mặt vì sự tập trung kì lạ của Taiyo. Hai đứa bạn thân thiết này rốt cuộc là đang tính nhờ vả điều gì đây, thái độ lấm lét ấy quả là hiếm thấy.

" À thật ra chuyện là... là... là..."

" Cậu hồi hộp quá rồi đó Taiyo. Fumio à! Thật ra chuyện là... là... à ừm... nói sao ta?"

Tâm trạng hồi hộp của Fumio chẳng mấy chốc liền chuyển qua khó hiểu, Mutsumi và Taiyo cứ thay nhau đỡ lỡ, nhưng thông tin cần biết lại chẳng thấy đâu, chỉ đọng lại các âm ờ ừm vô nghĩa.

" Hai người đang dụ tớ chơi nối chữ hả?"

" À không thật ra... thật ra..." Cả Mutsumi và Taiyo cùng đồng thanh đáp, sau đó lại trở về giọng điệu lắp bắp, chỉ khác là lần này sự cà lâm chợt trở nên đồng thanh khôi hài.

Biết là có chuyện khó nói, cứ mãi dây dưa thêm e rằng chẳng đi tới đâu, Fumio bèn lên tiếng:

" Tớ biết rồi! Hẹn tan lớp ba đứa mình ra quán cà phê sau trường nha. Vẫn chỗ ngồi cũ. Khi đó hai người bình tâm lại rồi nói sau."

Fumio còn lạ gì thái độ của hai đứa bạn kia nữa. Cậu hẹn địa điểm êm xuôi xong thì quay lại chép bài tiếp, Mutsumi và Taiyo hiểu ý gật gật đầu rồi thờ phào nhẹ nhõm, về lại chỗ ngồi, chắc là lựa lời để trình bày đây mà. Nhưng rồi rất nhanh sau đó, Fumio đã hối hận về quyết định của mình. Cậu ước bản thân lẽ ra đã không nên làm như vậy...

" Fumio! Cách đây khoảng một tháng hơn thôi, tớ và Taiyo đã chính thức trở thành vợ chồng rồi!"

Cả cơ thể Fumio như có dòng điện chạy ngang qua khi câu nói vừa rồi truyền đến tai cậu. Còn chưa kịp kéo ghế ngồi xuống, chưa kịp thưởng thức ly nước khoái khẩu vừa order, thông tin chấn động kia đã khiến cậu đứng chết trân tại chỗ.

" Hả! Cậu vừa nói gì vậy... Mutsumi?" Giọng Fumio rung lên, môi xuất hiện dấu hiệu mấp máy.

Taiyo ngồi bên cạnh Mutsumi, thấy vẻ mặt hoang mang của Fumio vừa bày ra thì liền lên tiếng củng cố thêm:

" Cậu không nghe nhầm đâu Fumio. Những gì Mutsumi nói là sự thật. Tớ và Mutsumi đã chính thức trở thành vợ chồng được hơn một tháng nay rồi. Thành thật xin lỗi cậu vì hai đứa chúng tớ không thể thông báo sớm hơn." Taiyo nắm chặt tay trái đang đặt trên bàn của Mutsumi, cả hai cúi đầu ra chiều long trọng lắm.

Tai Fumio càng trở nên ù hơn, họ vừa mới nói cái gì vậy, 'vợ chồng', nhưng tại sao mọi chuyện lại bất ngờ đến vậy. Cậu thẫn thờ ngồi xuống ghế, đưa gương mặt còn đương thất thần nhìn hai người bạn trước mắt, song lại nhìn vào tay trái của Mutsimi đang đặt trên bàn.

" Mutsumi! Chẳng lẽ là... cậu..."

" Đúng với những gì cậu đang nghĩ."- Mutsumi gật đầu như giã tỏi- " Chiếc nhẫn[1] còn lại của gia tộc Yozakura, chính tay tớ đã trao nó cho Taiyo."

Taiyo chìa tay trái ra, để lộ chiếc nhẫn Hoa Anh Đào còn lại của gia tộc Yozakura, khẳng định những lời mà Mutsumi nói là sự thật.

" Nhưng sao lại bất ngờ như thế? Chẳng lẽ anh Kyoichiro[2]... Không đúng! Taiyo từ đó đến giờ là bạn thân của hai đứa mình mà, chẳng lẽ anh ấy không đoái hoài gì tới việc ấy sao?" Vẫn chưa hết sốc, Fumio gặng hỏi thêm.

" Tớ thật sự chẳng biết nên kể ngọn ngành từ đâu. Lúc đấy mọi chuyện đã bị dồn vào bước đường cùng, chẳng ai trong nhà cả được anh ấy cả. Rồi... rồi..." Mutsumi bỏ lửng câu nói, cảm giác tội lỗi lại quấn lấy tâm trí cô.

" Cậu đừng nói thế Mutsumi!"- Taiyo ngồi im lặng nãy giờ bất ngờ lớn giọng- " Đó là quyết định của tớ, xin cậu làm ơn đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa. Tớ đã bảo rồi, quyết định khi ấy tất cả đều là do tớ tự nguyện, cậu cũng vì muốn bảo vệ tớ thôi mà."

Giọng điệu cứng rắn, câu khẳng định chắc nịch, gương mặt nghiêm nghị không chút do dự, dù không muốn tin nhưng bản thân Fumio đã hiểu rằng mọi việc trước mắt cậu hoàn toàn là sự thật.

" Vậy tại sao... tại sao khi đó cậu không liên lạc ngay với tớ? Tớ có thể đến giúp hai cậu, chí ít là cầm chân. À mà không, nếu nguy cấp đến như vậy thì tớ chắc chắn sẽ nhờ đến các Trụ... Cột..." Fumio định nói cho tròn câu nhưng cơ miệng đột ngột câm nín lại theo cảm tính, cậu nhận thức được rằng những gì mình vừa định tuôn ra là vô cùng thiển cận.

Mustumi lắc đầu, hiểu rõ những gì cậu bạn tóc hạt dẻ lấp lửng. Cô ôn tồn tiếp lời:

" Fumio này! Cậu biết mà phải không? Anh Kyoichiro chắc chắn sẽ không làm tổn hại đến cậu, nhưng cậu cũng chẳng thể cản nổi anh ấy. Hơn hết, đây là chuyện riêng của gia đình tớ, nên cho dù cậu có nhờ các Trụ Cột đi chăng nữa, tớ e rằng sẽ chẳng ai chịu nhận lời đâu. Mà đã từ rất lâu rồi, chuyện này cũng được hai gia đình chúng ta phân định rất rõ ràng, không được chen chân vào chuyện riêng của đôi bên. Tớ biết rõ mối quan hệ tâm giao giữa gia tộc Yozakura và Sakukabe, nhưng chắc cậu cũng ngầm hiểu về các giới hạn riêng và những quy tắc bất thành văn ấy mà đúng không?"

Lời nói của Mutsimi cũng chính là những lời mà lý trí Fumio mách bảo. Đúng hết! Không phản bác được gì.

Không gian xung quanh bất giác chìm trong im lặng, bầu không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt đến khó thở.

" Vậy chuyện giữa hai gia tộc chúng ta, cậu nói cho Taiyo biết hết rồi sao?" Cố nén lại cơn xúc cảm đang dậy sóng trong lòng, Fumio hỏi bằng giọng đều đều.

" À ừ! Trong suốt hơn một tháng ra, ngoài việc các anh chị em trong nhà tớ ra sức giúp cho Taiyo làm quen với biệt thự Yozakura, tớ cũng đã phổ cập được tương đối thông tin về hai nhà rồi. Lẽ ra việc này tớ nên báo sớm với cậu, nhưng vì một phần phải sắp xếp lại nhiều việc, một phần để cho Taiyo làm quen với cuộc sống của giới điệp viên nên thành ra giờ mới có dịp hẹn cậu". Mustumi dù trước đó vô cùng e ngại trước phản ứng của Fumio, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của cậu bạn vẫn nằm trong tầm kiểm soát, cô thầm thở phào.

Vậy ra đó chính là lý do vì sao dạo gần đây, Fumio luôn cảm thấy Mutsumi có gì đó giấu giếm mình. Những cuộc hẹn đi chơi mỗi hai tuần của ba đứa đều tự nhiên mất hút, chỉ thấy tin nhắn 'có việc bận' được gửi đến cụt ngủn. Mutsumi hay tìm cách né tránh mặt cậu, ánh mắt nhìn Taiyo cũng từ dạo đó mà chút khác lạ, thậm chí là nhiều hơn bình thường. Cả Taiyo cũng không phải là ngoại lệ. Fumio cảm nhận được sự thay đổi chóng mặt qua cách Taiyo làm thân với mọi người trong lớp, các bài tập thể lực trong giờ thể dục, thậm chí lắm lúc cậu cảm thấy cách đi đứng và di chuyển của Taiyo rất khác người bình thường. Có lần còn vô tình thấy được Mutsumi lẫn Taiyo dùng mã Morse để nói chuyện với nhau. Với khả năng hiểu biết và sức mạnh của bản thân, Fumio chắc mẩm đã có gì đó xảy đến với Taiyo mà cậu không hề hay biết. Mấy lần định hỏi thẳng nhưng cậu chẳng có dịp nào để vào bài thật trơn tru.

Nhưng rồi cuối cùng thì, cả Mutsumi và Taiyo đều đã cho cậu câu trả lời thõa đáng, rất bất ngờ và nằm ngoài mọi giả định từ trước của cậu.

" Nên là từ giờ tớ nghĩ những cuộc họp mặt và nói chuyện của ba đứa mình sẽ không còn giống như hồi xưa nữa đâu."

" Thì ra mọi chuyện là như vậy sao?"

Fumio đáp gọn lõn rồi im bặt, không thể hiện thêm một chút cảm xúc nào, bầu không khí cũng vì thế mà trùng xuống nặng nề. Đoạn, Taiyo khẽ khàng đánh tiếng phá tan sự im lặng:

" Thật ra tớ và Mutsumi hẹn gặp cậu hôm nay ngoài việc nói về vụ chiếc nhẫn, còn có..."

" Tớ biết rồi! Nhưng mà tớ đột nhiên nhớ ra hôm nay mình có cuộc họp với những Người Kế Vị nên là xin lỗi hai cậu. Có gì cần cứ nhắn vào nhóm chat hoặc nhắn riêng cho tớ cũng được. Tớ phải về trước đây."

Fumio đột ngột cắt lời Taiyo, đứng bật dậy đeo cặp vào lại trên vai.

" Ấy khoan! Vẫn còn chuyện..."

" Tớ biết mà Mutsumi! Tớ sẽ tới tham dự lễ báo hỉ truyền thống của nhà Yozakura[3]. Cậu không cần phải câu nệ hay quan trọng quá mức hình thức làm gì đâu". Fumio hơi cao giọng, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng rồi ngoảnh mặt nhìn về phía hai người bạn, nở một nụ cười ảo não.

Taiyo vô cùng khó hiểu trước biểu cảm ấy, Mutsumi cũng chẳng níu nổi Fumio, còn chưa kịp dứt lời thì cậu đã chạy vụt ra khỏi quán nước, để lại đôi bạn trong sự khó hiểu khôn nguôi.

Fumio gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, bóng lưng khẽ gồng lên để trấn áp cảm xúc, nhẹ nhàng như không mà bước đi trước ánh mắt của Taiyo và Mutsimi đang hướng theo ở phía sau.

Tuy vậy, khi vừa khuất khỏi tầm nhìn mà quán cà phê trông ra, Fumio đã cắm mặt chạy như bay về nhà. Cậu cứ thế chạy thật nhanh, chạy hết tốc lực, chạy bán sống bán chết, chạy như để trốn tránh thực tại, đến kĩ thuật Hơi Thở Tập Trung Toàn Phần mọi ngày cậu vẫn duy trì tốt, ngay lúc này đây lại nhịp hẫng nhịp thừa. Hai lá phổi dần đau nhức khi hơi thở không được duy trì điều độ. Nhưng tất cả những cơn đau ấy lại chẳng thể sánh bằng cơn đau đang thốc lên từng cơn trong lồng ngực của Fumio. Và rồi như chẳng thề kím nén thêm được nữa, cậu gào lên trong khi bản thân vẫn đang cắm cúi chạy thục mạng, nước mắt từ lúc nào đã giàn giụa khắp gương mặt thanh tú.

" Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ!"

Chú thích thêm:

[1]: Nhiệm vụ tối thượng nhà Yozakura (Mission: Yozakura Family) – Chapter 1.

[2]: Nhiệm vụ tối thượng nhà Yozakura (Mission: Yozakura Family) – Chapter 1.

[3]: Nhiệm vụ tối thượng nhà Yozakura (Mission: Yozakura Family) – Chapter 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top