Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Đao súng hợp bích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shinzo bây giờ mới thật sự hốt hoảng. Dù rằng bản thân đã từng đối chọi với rất nhiều các loại đạn bám theo mục tiêu, nhưng số lượng tận ba mươi cái như thế này thì là lần đầu tiên trong cuộc đời.

Anh chẳng kịp suy nghĩ thêm, nhanh chóng lôi ra khẩu súng liên thanh cỡ lớn đã được lên đạn vác sau lưng, bắn xối xả về phía trước. Đạn sắt đối đầu với những mũi tên máu tạo nên âm thanh vang rền như tiếng bom nổ, dư chấn tản ra vào các tòa nhà xung quanh khiến tường đá bị nứt thành mảng lớn, những khu có cửa sổ kính đều đồng loạt vỡ loảng xoảng. Khói đen lẫn khói đỏ hòa vào nhau khiến cả sân thượng ngập trong bụi mịt mù, mùi thuốc súng và mùi máu tanh bốc lên ngai ngái.

" Những mũi tên của mình bị phá hủy hết rồi sao? Thật vô lý. Huyết Quỷ Thuật của ta không thể nào thua kém những món vũ khí khoa học kia được."

" Có trách thì trách ngươi quá tự phụ đi!" Fumio từ lúc nào đã tiếp cận rất sát Hạ Thất, cậu vung kiếm dứt khoát nhắm thẳng vào cổ đối thủ.

Gã giật mình, song vẫn vô cùng linh hoạt. Cung tên máu trong tay tích tắc chuyển thành hình hài của một mũi tên kích thước khủng với phần chóp nhô dài như lưỡi dao phay. Hắn sử dụng nó như một vũ khí cận chiến, trực tiếp đỡ được những đường kiếm thù địch đang liên tục lao tới. Fumio dù rất bất ngờ trước sự linh hoạt của Huyết Quỷ Thuật, nhưng cậu vẫn không chùn bước, tiếp tục vung kiếm.

Hai bên một quỷ một nhân, cứ thế tung ra những đòn hiểm ác hòng kết liễu đối thủ. Cậu nhóc tóc hạt dẻ chăm chăm vào cổ của kẻ thù, liên tiếp chém liên hoàn, từng đường kiếm vạch ra nhiều đợt gió thổi mạnh, kéo theo dòng nước xanh biếc lạnh ngắt. Gã thanh niên cao nghều ra sức đỡ đòn, mong mũi tên dài của mình sẽ đâm trúng đổi thủ. Vừa đối chọi, trong suy nghĩ của cả hai vừa âm vang những quyết tâm mãnh lực. Phải nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa, sắc bén hơn nữa... ánh kiếm bóng đao vun vút giữa không trung, đánh từ tòa sân thượng này sang mái vòm của dãy nhà khác. Những nhát chém cùng lực tác động va vào nhau rồi bị bật ngược lại, tản mác theo quán tính, cắt xuyên qua không biết bao nhiêu bức tường.

Nhưng có vẻ Huyết Quỷ Thuật chiếm ưu thế nhiều hơn khi có thể duy trì liên tục, trong khi những thức kiếm hơi thở phải lựa thời điểm để ra đòn. Gã Hạ Huyền Thất đã nhìn thấy điểm mù. Hắn dồn lực đánh thật mạnh từ dưới lên trên thân kiếm của Fumio ở đòn kế tiếp khiến cậu choáng váng mất đà, hai tay tê dại cả đi vì lực bị phản lại khá lớn. Một mũi tên máu khác bất ngờ xuất hiện trong tay trái của Hạ Thất, nhằm thẳng vào thân dưới đang lộ ra sơ hở mà chém đến.

" Lần này là trúng chắc nhé. Dù sao thì phần thân dưới bao giờ cũng khó né đòn hơn."

" ĐOÀNG... ĐOÀNG..."

Hai phát đạn từ xa lao đến, một viên làm chếch đi hướng mũi tên sắp chém tới, mũi nhọn chỉ suýt soát cắt trúng tay áo của Fumio. Phát còn lại thì nhằm thẳng vào vùng mắt trái của Hạ Thất khiến hốc mắt bị phá hủy, máu bắn ra tung tóe.

Chính là lúc này, Fumio nhanh chóng lấy lại cảm giác quen tay, tận dụng dư đà khi mũi kiếm bị đánh bật lên trời, ra đòn.

" Hơi Thở Của Nước. Thức Thứ Tám: Lang Hồ."

Thủy biếc từ Nhật Luân Kiếm tỏa ra mạnh mẽ, giáng lên kẻ thù một nhát chém theo phương thẳng đứng. Dòng nước được tạo ra phình to ngập trong bọt trắng mờ ảo, nện ào xuống như thác đổ, trực tiếp chém lìa tay chân phải của Hạ Thất.

Nền xi măng không chống đỡ nổi uy lực của đòn tấn công vừa rồi, sức nặng đứng phía trên liền kéo nó rơi sập khỏi tầng thượng. Fumio mặc kệ, vẫn đứng vững trên nền đá cứng đang rơi tự do, nhắm thẳng cổ kẻ thù mà lao đến.

Đến đây là kết thúc.

Chợt, nụ cười ranh mãnh của Hạ Thất thu vào tầm mắt của cậu kiếm sĩ trẻ.

" PHẬP... PHẬP..."

Một cơn đau như xé da xé thịt thốc lên bất ngờ nơi hai bắp đùi và hai vai, Fumio nhăn nhó đưa mắt nhìn theo.

" Là từ cẳng chân, cẳng tay bị mình chặt đứt sao?"

" Bất ngờ lắm chứ gì! Ta đâu có nói rằng chỉ mỗi hai bàn tay của ta là thi triển được Huyết Quỷ Thuật?"

" ẦM..."

Tiếng tiếp đất vang lên đinh tai, gã Hạ Huyền Thất nhanh chóng nhảy phóc ra một đoạn giữ khoảng cách, chốc chốc hồi phục lại hai chi và một bên mắt vừa bị tổn thất. Vị trí hiện tại đã rơi xuống tầng lầu nằm dưới sân thượng.

Fumio lúc này đang khụy người trên nền gạch ướt sũng nước, gương mặt cậu méo xệch, vừa cắn răng chịu đau vừa rút bốn mũi tên găm khỏi cơ thể. Hai bộ phận bị cắt đứt khi nãy đã hoàn thành xong nhiệm vụ, liền rã ra rồi tan biến vào không khí.

" Giờ thì xử lý nhà người xong sẽ đến tên đầu rêu đó. Cái bẫy đơn giản như thế mà cũng mắc phải, ngươi vẫn còn non và xanh lắm."

Gã tiến từng bước ung dung đến gần Fumio, chắc mẩm rằng độc tố đã bắt đầu phát huy tác dụng.

" Đừng cố gắng làm gì nữa! Ngươi suy đoán đúng rồi. Những mũi tên của ta có tẩm độc. Dù sao thì loài người sẽ mãi mãi không bao giờ thắng được loài quỷ."

" HA... HA... HA..." Fumio bất ngờ phá lên cười nắc nở, một nụ cười chứa đầy ẩn ý.

" Có gì đáng cười sao? Hay là... hiện giờ người đã sợ đến mức đánh mất lý trí rồi. Thật sao? Tội nghiệp thật đấy. Thôi để ta tiễn ngươi một đoạn."

Miệng thì nói cứng như vậy nhưng Hạ Huyền Thất vẫn có linh cảm xấu. Hắn nhận thấy bản thân phải trừ khử con mồi trước mắt thật nhanh, ý chí chiến đấu của thằng nhóc này vẫn chưa có dấu hiệu lung lay.

" Huyết Quỷ Thuật..."

" VÚT... PHẬP..."

Cung tên máu còn chưa kịp tạo hình, đã có thứ gì đó lao vút đến đâm xuyên qua hai lòng bàn tay của Hạ Thất.

" Cái...!?"

Là Fumio, cậu vừa rút hết bốn mũi tên khỏi cơ thể liền ngay lập tức ném thanh kiếm công nghệ vào kẻ thù. Đồng thời, chế độ tự hủy cũng được kích hoạt từ trước.

" Vẫn chưa biết ai dính bẫy ai đâu." Fumio thở khó nhọc, độc tính từ mũi tên lan nhanh hơn cậu tưởng, chỉ vừa ném xong thanh kiếm mà cơ thể đã cảm thấy nặng như chì.

Hạ Huyền Thất cau mày không tin vào mắt mình. Thế rồi bất thình lình, hắn dường như cảm nhận được một luồng sát khí ngút trời, quên cả việc rút thanh kiếm công nghệ khỏi tay, đưa mắt nhìn chéo qua dãy hành lang nằm ở sau căn phòng trống bên cạnh. Shinzo đã đứng chực sẵn từ bao giờ, trên vai đang vác một khẩu súng lớn với nòng bắn to khác thường, vây xung quanh căn phòng là vô số những miệng súng nóng khác được cài đặt chế độ bắn tự động. Anh đưa cặp mắt hình viên đạn nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn từng tiếng.

" Ngươi đụng đến gia đình của ta thì mong còn nguyên vẹn trở về."

Cộng hưởng cùng âm thanh báo nổ của thanh kiếm, Shinzo khai nòng khẩu súng cỡ đại, toàn bộ thiết bị cũng khai hỏa theo.

" BÙM..." Cả dãy lầu kiên cố bị quét sạch, nổ vang trời.

" Fumio! Mau tiêm liều thuốc này vào đi!"

Shinzo bế thốc cậu em trên tay như bế một đứa trẻ, nhẹ nhàng tiêm thanh xi lanh đang chứa đầy chất lỏng vàng trong vào cánh tay của Fumio. Hai người đã nhanh chóng thoát khỏi vụ nổ, hiện đang đứng trên sân thượng ở tòa nhà đối diện để trị thương.

" Em đúng là liều lĩnh thật! Sao lại tự ý kéo hắn xuống dãy dưới như vậy? Nếu như anh không nhanh tay bố trí dàn vũ khí nóng như ban nãy thì sao đây?" Shinzo quở trách, gương mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

" Em không sao đâu! Anh thả em xuống đi. Cùng lúc sử dụng nhiều vũ khí nặng như thế chắc anh cũng thấm mệt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top