Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Cuộc họp cường kỳ giữa các Trụ Cột 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fumio sững sốt trước hung tin vừa được tuôn ra từ miệng Hirata.

Tanpopo, một tổ chức tội phạm khét tiếng và nguy hiểm bậc nhất trong thế giới ngầm. Đồng thời cũng là kẻ thù số một của gia đình Yozakura. Tuy nhiên, thông tin về tổ chức này gần như là con số không, đến cả lực lượng tinh nhuệ nhất của chính phủ là Hinagiku cũng chẳng thể lần mò được bao nhiêu.

" Tại sao em lại cho rằng Tanpopo có liên quan đến Thập Nhị Quỷ Nguyệt?" Anh Hideyoshi vẫn giữ được tông giọng đều đều, điền đạm hỏi.

" Cũng vô tình biết được thôi ạ. Mời mọi người xem qua những bức ảnh này."

Hirata đưa tay lên miệng, huýt một tràng sáo dài. Chú quạ Kasugai của cậu bay vụt đến, thả lên tay mỗi người một tấm hình được chụp sắc nét. Bên trong bức hiện rõ hình ảnh: cánh tay người đang bị phân rã. Nổi bần bật ngay vị trí mu bàn tay là dấu xăm màu đỏ hình hoa bồ công anh.

" Chắc là mọi người cũng nhận ra biểu tượng này phải không ạ? Đây là hình xăm em tình cờ thấy được ngay khi chặt đầu Hạ Huyền Thập."

Biểu cảm của mọi người bỗng chốc thay đổi đúng theo những gì Hirata ngầm dự đoán, hẳn là ai nấy đều đã hiểu thông suốt ẩn ý từ bức hình đang cầm trên tay.

" Vào cuộc họp cường kỳ lần trước, chính Hà Trụ tường thuật lại rằng Ngài là người đã xử đẹp Thượng Huyền Thập. Nhưng thời gian vừa trôi qua chưa được bao lâu thì lại có một Hạ Huyền khác lên thay thế, không những vậy hắn còn mang trên mình biểu tượng của Tanpopo. Từ đó em suy đoán, khả năng cao là giữa Thập Nhị Quỷ Nguyệt và Tanpopo đang tồn tại một mối liên hệ nào đó. Và sợi dây liên kết của chúng rất có thể vừa được hình thành không lâu. Nhưng vì thông tin vẫn còn quá ít ỏi nên em vẫn chưa dám khẳng định gì thêm. Xin hết ạ."

Hirata cúi đầu, trở về tư thế ngồi quỳ. Cậu khẽ ngước mặt qua bên cạnh thì đã thấy Fumio đang nhìn mình chằm chằm bằng cặp mắt ngưỡng mộ lấp lánh.

Anh Hideyoshi gật đầu hài lòng với suy đoán của Hirata, tiếp tục vai trò chủ trì. So với lúc mới bắt đầu cuộc họp thì sắc mặt anh hiện tại càng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Đủ để thấy vấn đề về Tanpopo nguy hiểm tới mức nào.

" Mọi người đã nghe hết rồi đúng chứ! Không chỉ riêng Minamoto thôi đâu, cả Hàn Trụ và Quang Trụ cũng đụng độ một vài cá thể quỷ mang trên người hình xăm của tổ chức Tanpopo cách đây không lâu. Ta đã nhờ họ điều tra thêm về gốc rễ của những trường hợp ấy nên hôm nay họ tạm vắng mặt. Đây cũng là lý do chính buộc ta phải đẩy cuộc họp cường kỳ diễn ra sớm hơn mọi lần."

" Nghiêm trọng rồi đây! Chỉ riêng lũ quỷ thôi đã lo không xuể, giờ còn dính dáng thêm vụ này." Shinobu không kiềm chế được sự bất ngờ, gương mặt vẫn còn giãn ra khi nãy dần đanh lại.

" Là Tanpopo sao? Cái đám đó cuối cùng cũng đá động đến tổ chức của chúng ta rồi nhỉ?" Sắc mặt Viêm Trụ đã tắt đi nụ cười hào sảng, đôi lông mày rậm rạp vàng chóe trũng xuống toát lên sự không thoải mái.

" HÔ! Cứ tưởng đám người đó chỉ nhắm vào mỗi gia đình Yozakura thôi, bây giờ thì chúng còn nhúng tay vào cả quỷ dữ sao? Mà, lũ đó từ lâu cũng đã là một đám quỷ đội lốt người rồi." Xà Trụ khoang tay nhận xét, con Bạch Xà quấn quanh cổ khẽ động lưỡi nhanh hơn như đồng tình với ý kiến của người chủ.

" Là cái tổ chức khét tiếng đó thật sao? Nguy... nguy hiểm quá. Chúng đã mò đến được đây rồi sao? Phải... phải làm gì bây giờ?" Luyến Trụ là người phản ứng dữ dội nhất, liên tục nói lắp bắp.

" Rặt một lũ tội phạm phiền phức. Chả việc gì phải sợ hết! Chúng tới thì ta tiếp, chúng đón thì ta đập. Cứ dần ra bã từng tên một là xong hết." Khác với gương mặt căng thẳng của mọi người, Phong Trụ lại gằn giọng nom khá hứng thú, khóe miệng nhếch lên cười nhàn nhạt.

" Nói trước bước không qua! Tôi nghĩ anh đừng nên quá xem thường bọn chúng. Thực lực của Tanpopo vẫn chưa có thông tin nào xác thực cả." Thủy Trụ Giyuu đến bây giờ mới chịu cất tiếng, giọng điệu nhàn nhã không để lộ sự giao động nào.

" Hả! Tên mặt thuỗn nhà mày mới nói cái gì? Nè Tomioka, chẳng lẽ mày sợ sao? Nếu ta không có bất cứ thông tin gì về chúng thì chúng cũng chẳng biết cái đinh gì về ta cả. Như nhau hết thôi. Ông đây sẽ xử đẹp hết."

" Tanpopo là gì nữa vậy? Phiền phức thật đấy. Nhưng mà cái đám đó có mạnh không? Nếu chúng thật sự nguy hiểm thì thử sức một chút cũng hay mà." Có vẻ Hà Trụ là người duy nhất không biết đến sự tồn tại của Tanpopo.

Bầu không khí phát triển ào ạt, nói đúng hơn là một cuộc thảo luận sôi nổi đã nổ ra giữa những người mạnh nhất Sát Quỷ Đoàn. Tsuyuri Kanao, Kazahane Sora, Masahiko Hyuga, Hebinao Yuuka cũng bắt đầu xì xầm qua lại. Ngoài trừ Hà Trụ thì còn lại, mọi người đều biết đến tổ chức Tanpopo.

Anh Hideyoshi đưa tay ra hiệu tạm dừng cuộc trò chuyện, bầu không khí liền trở về sự yên tĩnh.

" Hiện tại chúng ta hoàn toàn chưa biết nhiều về tổ chức Tanpopo, Thập Nhị Nguyệt Quỷ thì ngày càng ẩn mình kĩ hơn bao giờ hết. Cả hai thế lực này đều là kẻ thù vô cùng nguy hiểm. Vậy nên, ta đã quyết định, những Người Kế Vị từ giờ trở về sau, khi đi làm nhiệm vụ, nếu có bất kỳ nghi ngờ hoặc xuất hiện thông tin mờ ám nào, lập tức gửi thông báo đến cho quạ Kasugai. Sau đó buộc phải thực hiện chung nhiệm vụ đó với một người khác. Đây là mệnh lệnh của ta."

Cả trang viên sững sốt trước câu chốt hạ của Hideyoshi. Fumio cũng bất ngờ không thôi. Ngoài cậu ra thì đây có lẽ là lần đầu tiên, anh hai dứt khoát đưa ra một mệnh lệnh ép buộc nào đó cho người khác.

Nắm bắt được tâm lý chung trong lòng mỗi người, Hideyoshi tiếp tục:

" Ta biết điều này có hơi đột ngột, nhưng tạm thời trước mắt, những thành viên chưa được lên cấp Trụ hãy duy trì một tổ đội hai người để thực hiện những nhiệm vụ có tính thách thức cao. Ta nghĩ mọi người đã sớm nhận ra điều này, lũ quỷ hiện tại đang ngày một thích nghi tốt hơn với ánh sáng mặt trời có đúng không?"

Mọi người lặng thinh không ai lên tiếng.

Hideyoshi cầm lên thanh Nhật Luân Kiếm của bản thân. Thanh kiếm được tạo rèn tinh tế với vỏ đựng màu xanh ngọc tao nhã đang phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh. Chuôi kiếm sáng chói trắng mút với những vân hình thoi hồng đào hài hòa, phía đuôi còn gắn thêm một đoạn xích ngắn cùng màu dài khoảng 10 phân. Anh tuốt kiếm khỏi vỏ, để lộ ra phần lưỡi kim loại sắc bén còn đương ánh lên sắc hồng nhàn nhạt.

Xoay ngang thanh gươm độc nhất khiến sợi xích ngắn vang lên những thanh âm khe khẽ, lại đưa nó lên trước mặt các Trụ Cột và Người Kế Vị, Hideyoshi giải thích.

" Nhật Luân Kiếm của Sát Quỷ Đoàn chúng ta hiện tại, từ lâu đã được rèn khác đi hoàn toàn so với thời trị vì của chúa quỷ Kubutsuji Muzan. Lũ quỷ ở thời đại này dần kháng được ánh mặt trời tự nhiên, nên thay vì sử dụng loại quặng có thể hấp thu ánh sáng mắt trời như trước kia, ông cha ta đã thay thế tất cả bằng những mỏ quặng được tắm trong sương hơi từ Hoa Tử Đằng. Do đó mà chúng ta có thể chiến đấu chống lại lũ quỷ thêm một lần nữa. Nhưng sau cùng thì tên gọi vẫn được giữ nguyên là Nhật Luân Kiếm."

Hideyoshi ngưng nói trong giây lát, đoạn hướng cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào hai hàng người đang ngồi phía trước, thay đổi tông giọng:

" Ta biết thế hệ các Sát Quỷ Nhân hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều lần, song song với đó là sự hỗ trợ đặc biệt từ nhiều mối quan hệ tâm giao khác. Tuy nhiên, lũ quỷ không phải là ngoại lệ. Chúng từ lâu cũng đã mạnh hơn gấp bội khi có thể đi lại tự do trước ánh nắng mặt trời. Huyết Quỷ Thuật thì ngày càng phức tạp và lợi hại. Dù rất bực mình khi phải thừa nhận, nhưng nhìn trên phương diện nào đi nữa, lũ quỷ vẫn luôn chiếm ưu thế nhiều hơn. Và ta muốn nhắc lại điều này, Thập Nhị Nguyệt Quỷ không phải là kẻ thù duy nhất của Sát Quỷ Đoàn."

Fumio có thể nghe rõ từng cơn gió khẽ khàng đang thổi qua tai, biết được vị trí chính xác mà những cánh hoa đào vừa rơi xuống. Anh hai của cậu quả nhiên rất xứng đáng với danh xưng Đại Trụ, từng lời từng chữ nói ra đều có ảnh hưởng lớn đến tất cả mọi người.

Bầu không khí của cuộc họp vẫn không thay đổi là bao, câu nói của Hideyoshi vừa dứt cũng là lúc khoảng lặng vô tận phủ kín trang viên. Bảy Trụ Cột và sáu Người Kế Vị vẫn ngồi như trời tròng, hai mắt nhìn vô định, chớp chớp cho có lệ.

Fumio len lén đánh mắt xung quanh để tìm kiếm động tĩnh, đến cả Hirata ngồi bên cạnh cũng đang nhắm nghiền mắt. Hết cách, cậu đành hít thở sâu để đợi câu nói tiếp theo của anh hai.

Năm phút, rồi mười phút, hai mươi phút trôi qua. Vừa đủ thời gian cho một buổi ngồi thiền thư thái, nhưng chắc chắn không phải là điều đang diễn ra tại cuộc họp nặng nề này.

" Có ai muốn phát biểu ý kiến nào nữa không?"

Anh Hideyoshi là người lên tiếng phá tan bầu không khí. Nhưng kết quả nhận lại vẫn là sự im lặng khó hiểu.

" Vậy tôi có thể hỏi hướng hành động tiếp theo của các Trụ Cột là gì được không?" Viêm Trụ là người thứ hai đánh tiếng.

" Trước mắt, ngoài sự thay đổi là những Người Kế Vị sẽ đi thành đội hai người, các Trụ Cột cứ tiếp tục công việc thường ngày của mình. Cho đến khi Hàn Trụ và Quang Trụ gửi thêm thông tin điều tra, chúng ta cứ giữ nhịp độ như hiện đại, tránh bứt dây động rừng. Nếu phải đụng độ với bất kỳ con quỷ nào có dính dáng đến Tanpopo, cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Về phần của ta, ta sẽ bàn chuyện thêm với Chủ Huy của Hinagiku và gia đình Yozakura. Phía cảnh sát ngầm chắc cũng sẽ liên lạc sớm thôi."

" Tôi hiểu rồi!"

" Nếu không ai có thêm ý kiến nào nữa. Ta xin phép được kết thúc cuộc họp tại đây."

Mọi người trong khuôn viên đồng loạt đứng phắt dậy, lập tức bày ra tư thế hành lễ đã thực hiện hồi đầu cuộc họp.

Anh Hideyoshi nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, bước đến trước hai hàng người đang quỳ xổm.

" Ta biết công cuộc diệt quỷ đang ngày càng trở nên biến tướng và khó khăn hơn, nhưng mong mọi người hãy cùng ta chiến đấu. Điều quan trọng nhất ta vẫn muốn nhắc lại, hãy luôn luôn ưu tiên tính mạng của bản thân. Chỉ cần thiếu đi một người, ta chắc chắn không thể cáng đáng nổi."

Fumio biết những gì anh hai vừa nói là thật lòng. Thân là một Đại Trụ khi còn quá trẻ tuổi, anh Hideyoshi đã phải chịu biết bao áp lực để có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ đúng với cương vị của bản thân. Đó là lý do cậu luôn luôn ngưỡng mộ và yêu quý người anh này hết mực.

Fumio vẫn hằng mong mỏi một lúc nào đó, anh hai có thể tin tưởng mà chia sẻ trách nhiệm nặng nề kia với cậu, bao nhiêu cũng được, cậu sẵn sàng đón nhận hết. Nhưng thực tế lại rất khác so với tưởng tượng của Fumio. Cậu càng cố gắng thì anh hai càng lãng tránh, càng lại gần thì anh càng đẩy cậu ra xa, những lúc bày tỏ toàn bộ nỗi lòng thì anh lại làm lơ tất cả. Fumio luôn tự hỏi vì sao anh hai phải làm như thế. Cậu rất ghét tính cách độc đoán của anh khi luôn tay phủi sạch những thành quả mà cậu đã khổ luyện để đạt được. Nhưng tuyệt đối, Fumio chưa bao giờ có tư tưởng căm ghét con người thật của anh hai cả.

Suy nghĩ bứt rứt đó thể hiện rõ qua đôi mắt của Fumio, bất giác không kiềm chế được mà phóng thẳng vào Hideyoshi vẫn đang trầm ngâm nhìn mọi người, cùng lúc anh vừa hướng mặt về phía cậu.

Ánh mắt hai anh em chạm nhau.

Trong một thoáng, Fumio cảm tưởng bản thân sắp sửa bước chân vào căn phòng chôn chặt cảm xúc thật của anh hai. Nhưng rồi chưa chạm vào được tay nắm cửa đã bị hất ngược ra ngoài.

Anh Hideyoshi đột ngột thay đổi sắc mặt, giáng lên cơ thể nhỏ bé của cậu em trai bằng một áp lực tưởng chừng có thể đè chết người.

Fumio bị động bất ngờ nên cơ thể không kịp phòng bị, cậu mất đà gục hẳn hai đầu gối xuống đất. Cảm thấy cổ họng dần nhợn lên một thứ chất lỏng đắng nghét, cậu liền lấy tay bụm miệng lại để ngăn không cho cơn buồn nôn xâm chiếm.

Hirata đương quỳ xổm quên cạnh cũng bị màn vừa rồi hù cho xanh mặt, tuyệt nhiên không thể cử động được dù một ngón tay.

" Vậy ta xin phép đi trước! Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã có mặt đông đủ."

Hideyoshi quay lưng rời đi, thoắt cái đã biến mất, cả sự hiện diện cũng bốc hơi rất nhanh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top