Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Đừng có nói với ta là...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ở chương này, tác giả sẽ đổi qua ngôi thứ nhất để kể chuyện – tức vào vai Fumio, dòng thời gian vẫn sẽ tiếp diễn theo nguyên tác của manga)

Tiếng nước tí tách khẽ âm vang trong không gian tĩnh lặng, xung quanh vẫn tối đen như mực. Giọng nói tôi vọng ra xa rồi bị dội lại, nhưng rất nhanh sau đó là tiếng bước chân vang lên đáp lại câu hỏi của tôi.

Tôi căng mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng động, cho tới khi bóng hình của hai con quỷ lộ diện, tôi mới khẽ thốt lên đầy sửng sốt. Bóng tối xung quanh dù là một rào cản khó đẩy lùi, song thị lực của tôi vẫn cho phép quan sát rõ dung mạo của hai kẻ thù lạ mặt vừa lộ diện.

Bọn chúng nhìn y đúc nhau, là hai quỷ nam, hẵng còn nhỏ tuổi lắm. Nói chính xác thì trông ngoại hình của hai tên này phải ngang tuổi tôi là ít. Nhưng không vì thế mà tôi cho phép bản thân nới lỏng cảnh giác. Đã là quỷ thì có là một đứa trẻ bập bẹ mới biết đi cũng phải thẳng tay chém đầu.

Tôi bình tĩnh thở đều, đánh giá một lượt tình hình hiện tại. Thần kinh chiến đấu của tôi đủ mạnh để biết hai gương mặt non choẹt kia không phải hạng xoàng. Và trí nhớ tôi đủ tốt để kết luận kẻ thù của mình là thứ ai. Chắn chắn hai tên kia là Hạ Huyền Tứ và Hạ Huyền Ngũ.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Đắng ngắt. Nhịp tim dần đập nhanh hơn khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hai kẻ thù đang đứng trước mặt, thái độ vẫn bỡn cợt kì lạ, song thứ sát khí đang phát ra khiến tôi rùng mình. Khẽ nhẹ nhàng lùi về sau vài bước giữ khoảng cách.

Thế nhưng có một điều kỳ lạ: tôi không cảm nhận được ham muốn giết chóc nào trong hai cặp sáng màu kia.

" Nè em trai à! Tên này không đơn giản đâu. Hình như hắn vừa đọc được ý định của chúng ta rồi đấy."

Tên quỷ có giọng trầm hơn bất ngờ cất tiếng. Bóng tối xung quanh khiến tôi vẫn chưa thể phân biệt được ai là Hạ Tứ ai là Hạ Ngũ.

" Chắc là thằng chó cung đạo Hạ Thất đã khai ra cái gì rồi. Thật tình! Ban đầu em cũng bảo với anh hai mà. Đừng có tiếp xúc với hắn, tên đó ích kỷ bỏ mẹ. Chết là đáng."

Giờ thì tôi tin những gì Hạ Thất từng khai với tôi là đúng. Mối quan hệ của đám quỷ này chẳng hề tồn tại hai chữ "thân thiết" nào cả.

Bây giờ tôi không có thời gian nghe hai tên quỷ này tám chuyện không đâu. Tôi phải mau chóng đến chỗ của Taiyo và Mutsumi càng sớm càng tốt.

" Hơi Thở Của Nước. Thức Thứ Sáu – Niệp Oa."

" Không được đâu. Bọn ta còn đang nói chuyện đấy."

Thanh kiếm trên tay tôi đột ngột bị thứ gì đó chặn lại, cứ thế mà lơ lửng trên không. Tôi hốt hoảng định kéo ngược về thì giật mình nhận ra, có cố thế nào cũng không làm thanh kiếm di chuyển được. Thanh Nhật Luân Kiếm như thể bị dính chặt vào không khí xung quanh, dòng nước vừa được tuôn ra theo đó cũng bất động, hoàn toàn không bị lực hút của Trái Đất ảnh hưởng.

" Cái...!?"

" Trả cho ngươi nè."

Rồi đột ngột, những dòng nước mỏng nhẹ ấy nổ tung. Cảm giác nóng rát bủa vây lấy cơ thể, tiếp sau đó là cảm giác nhẹ bẫng như đang lơ lửng, tôi bị hất văng ra xa, lưng đập thẳng vào tường đau đớn.

Tôi nhăn nhó vì cơn tê dại, da hơi rát vì nhiệt độ cao, vẫn chưa tới mức bị bỏng nặng. Đồng thời cũng hiểu được vì sao đòn tấn công của mình bị phản tác dụng. Chắc chắn là do Huyết Quỷ Thuật, không những thế còn là Huyết Quỷ Thuật có thể điều khiển được nước. Vậy thì hơi thở của nước không thể sử dụng được trong trận đấu này.

Chếnh choáng đứng dậy, tôi nén lại cơn đau mà thủ thế, cú nổ vừa rồi khiến tôi bị văng đi một đoạn khá xa. Vừa hay, bây giờ tôi càng dễ dàng tẩu thoát hơn. Thay vì tốn thời gian đánh nhau với hai tên quái vật đó, tôi có thể cắt đuôi từ vị trí này rồi tiến đến chỗ Taiyo và Mutsumi. Như thế thì vừa tiết kiệm thời gian, vừa không bị kẻ thù bám theo.

Nghĩ là làm, cơ thể tôi liền đứng dậy chạy theo hướng ngược lại, nhưng...

" Ơ...?"

Chớp mắt, tầm nhìn của tôi đột ngột nhòe đi rồi tích tắc biến thành biển nước. Cảm giác nước từ đâu trào vào miệng, vào mắt, vào tai, vào mũi khiến tôi khó thở. Hơn hết là chưa kịp định thần khiến tâm lý tôi rơi vào hoảng loạn.

" ẶC... ẶC..."

Hình như đống nước này có lý trí. Chúng liên tục xông thẳng vào mũi và cổ họng khiến tôi đau rát. Dù đã cố gắng bịt miệng lại, song chúng lại chuyển hướng rồi lao thẳng lên tai tôi với mật độ rất xiết.

" Mình không... sử dụng Hơi Thở được. ẶC..."

Việc thiếu oxi bắt đầu khiến đầu óc tôi trống rỗng, tôi sắp không giữ được tỉnh táo nữa rồi.

Chó cùng rứt giậu, tôi đưa ra quyết định cuối cùng trước khi lượng oxi còn lại trong máu cạn kiệt. Bằng hết sức bình sinh, tôi đưa kiếm lên cao, chém xuống một đòn thật mạnh.

" Hơi Thở Của Băng. Thức Thứ Nhất – Tam Liên Viễn Trảm."

Thanh Nhật Luân Kiếm lóe lên ánh sáng xanh sẫm, theo hướng mũi phóng ra ba nhát chém dài, một nhát tiến thẳng, một nhát chếch sang bên trái, nhát còn lại chạy theo hướng phải, cắt thứ nước bao vây lấy tôi làm ba phần rồi ngay lập tức đóng băng nó lại.

Tôi ngã sòng soài xuống nền đất phẳng lỳ, hít lấy hít để không khí, từ tai và miệng liên tục nốc ra đống nước kỳ lạ.

" ÚI! Tiêu rồi anh hai ơi. Hình như chúng ta gặp phải khắc tinh. Không ngờ có ngày Thủy Ngục của em bị phá theo cách như thế."

" Em trai anh cứ bình tĩnh. Chỉ là ăn may thôi. Em nhìn xem, tên đó bây giờ đến đứng còn không vững."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi gượng mình đứng dậy thủ thế. Mới đó thôi mà hai tên quỷ đã đuổi đến nơi. Vừa rồi tôi quá khinh suất, cứ nghĩ rằng bị đẩy ra xa thì khó mà bị bắt kịp. Ai mà ngờ bọn chúng lại điều khiển được cả dòng nước đang chảy trong đường ống của dinh thự Yozakura. Tôi đã dính bẫy quá dễ dàng. Nếu không nhờ Hơi Thở Của Băng thì có lẽ tôi đã chết rồi.

Hạ Tứ và Hạ Ngũ dần bước đến gần vị trí tôi đang đứng, chỉ còn cách khoảng mười mét. Nhưng tôi vẫn không từ bỏ ý định trốn chạy, tôi vẫn rất lo lắng cho Taiyo và Mutsumi. Vậy thì tôi sẽ chạy theo hướng không có đường ống nước dẫn qua. Lần này thì tôi sẽ không để bị bắt lại nữa.

Chính vào khoảng khắc định co giò bỏ chạy, một câu nói ẩn chưa đầy ẩn ý của hai tên quỷ đã kịp vọng đến bên tai khiến tôi dừng bước.

" Tên kiếm sĩ trẻ tuổi kia! Nói cho ngươi biết Thủy Ngục của ta không phải chỉ có mỗi tác dụng mai phục đối thủ đâu đấy."

" Ý ngươi là gì?"

Điệu cười khoái trá của tên tự xưng là vai em kia khiến tôi lạnh gáy, nhất thời khựng người lại một chút. Linh tính mách bảo tôi nhất định phải nghe được câu nói tiếp theo của hắn.

" Anh hai ơi! Em mới phát hiện được chuyện này hay lắm. HE... HE... Ờ ừm... tên con rể nhà Yozakura là gì ấy nhỉ, em quên mất rồi."

" Asano Taiyo. Đừng có làm hỏng bầu không khí nghiêm túc này chứ. Thằng nhóc kia, lúc họp em có thật sự là chú tâm lắng nghe không vậy."

" À ừ em nhớ rồi. PHƯ... PHƯ... hình như hắn ta có tình cảm với tên Taiyo đó."

Cả người tôi cứng đờ khi nghe được những lời đó, làm thế nào mà hắn có thể biết được.

" Hình như là em trai của ta nói trúng tim đen rồi nhỉ? Nói cho tên nhóc nhà người biết, Thủy Ngục ngoài việc bắt giam đối thủ, một khi đã bị kẹt vào, thời gian ở trong đó càng lâu thì các kí ức, thông tin, bí mật sẽ càng bị em trai ta đào xới sâu hơn và ghi nhớ nhiều hơn. Nói cách khác, dù chưa thu thập toàn bộ kí ức của ngươi, nhưng chí ít ra vẫn có được vài điểm quý giá nhỉ."

Tim tôi đập lên loạn xạ, tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Việc bị phát hiện ra bí mật thầm kín mà tôi đã cất giữ suốt bấy lâu nay khiến tôi dần mất bình tĩnh.

" Đừng... đừng hòng nói dối ta. Chỉ với nhiêu đó sự đe dọa thì không có tác dụng đâu." Tôi cố che lấp đi cơn hoảng loạn bằng cách bày thái độ kênh kiệu, tay vẫn cầm chắc thanh kiếm sắc nhọn thể hiện rõ sự thù địch.

" Sakukabe Fumio, là con thứ của gia tộc Sakukabe, mối quan hệ với trưởng tộc Sakukabe có vẻ không tốt lắm, hiện tại có thể sử dụng được bảy loại hơi thở khác nhau, có tình cảm đơn phương với Asano Taiyo đã từ rất lâu, nhưng vì không muốn phá vỡ tình bạn hiện tại và vì thấy có lỗi với Mutsumi Yozakura nên quyết định che giấu, tiếp tục lấy thân phận bạn thân để ở bên cạnh hai người kia. Chà! Thông tin này thú vị quá anh hai ơi!"

" Ta tự hỏi sẽ ra sao nếu như hai người bọn ta đem thông tin này tiết lộ cho cho cả gia đình Yozakura biết..."

Tên vai anh kia còn chưa kịp dứt lời, tôi đã vùng lên như con thú hoang, lao thẳng đến vị trí của bọn chúng bằng tốc độ tối đa.

" Vũ Điệu Hỏa Thần – Liệt Nhật Hồng Kính."

Hai nhát chém rực lửa bùng lên rọi sáng cả dãy nhà, quét qua dãy cửa sổ khiến tất cả vỡ vụn. Tôi nhắm thẳng vào hai cái cổ mà tung đòn.

Bọn chúng nom bất ngờ lắm, gần như là không kịp phản ứng trước tốc độ tối đa của tôi. Tuy nhiên, nếu nói rằng tôi sẽ thắng với đòn tấn công mạnh mẽ này, chắc chắn là chuyện hoang đường.

Hạ Tứ và Hạ Ngũ đưa hai tay che trước cổ. Ngay khi bị đòn tấn công của tôi cắt lìa, bọn chúng cũng đồng thời hóa lỏng hai cánh tay của chính mình rồi khiến nó phát nổ. Hệt với lúc làm với dòng nước tôi tạo ra.

Khẽ tặc lưỡi một cái, tôi xoay người, tiếp tục tung thêm nhiều nhát chém nữa. Cảm xúc của tôi đang trở nên hỗn loạn, vì vậy mà các thức kiếm cũng lộn xộn theo, cắt nát toàn bộ những gì xung quanh.

" RẦM..."

Mặt đất lại bất ngờ rung lên dữ dội khiến tôi mất đà, nhát chém vừa tung ra do đó mà hụt khỏi mục tiêu. Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài các cửa sổ lớn không hẹn mà cùng nhau rọi vào khiến mắt tôi hoa lên, nhắm nghiền ngay lập tức. Cơ thể theo phản xạ lùi lại một đoạn rất xa để phòng trường hợp bị đánh trả.

Cho đến khi chắc chắn ánh sáng đã dịu đi, tôi mới choàng mở mắt. Hạ Huyền Tứ và Hạ Huyền Ngũ đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi gấp gáp chạy lại vị trí vừa ngênh chiến, chỉ thấy một một hàng chữ được tạo ra từ nước đang nằm trên sàn đất.

Hẹn gặp lại vào một dịp khác. Chúng ta rất mong chờ những bí mật tiếp theo của nhà người đó. HAHAHA.

Tôi nghiến răng, vung kiếm chém hai đường cắt đứt thứ Huyết Quỷ Thuật hèn hạ. Tâm trạng tôi xấu hơn bao giờ hết, sự lo lắng ập đến khiến từng cơn ớn lạnh phả dọc sống lưng. Rốt cuộc thì hai tên đó đến đây với mục đích gì, tôi không cho rằng bọn chúng chỉ đơn giản là muốn câu giờ.

" Đúng rồi! Taiyo, Mutsumi!"   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top