Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Chuyến tàu hơi nước Gerbera 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ở chương này, tác giả sẽ đổi lại về ngôi thứ ba để kể chuyện, dòng thời gian vẫn sẽ tiếp diễn theo nguyên tác của manga)

Cũng đã vài tuần trôi qua kể từ sau buổi nghĩ dưỡng ngày hôm đó, dường như chẳng có chuyện gì đáng lưu tâm xảy ra. Fumio vẫn đi làm nhiệm vụ bình thường, vẫn ngày đêm luyện tập cùng Hirata và Yuuki để trao dồi thêm sức mạnh. Về phía gia đình Yozakura, Taiyo và mọi người vẫn thường xuyên liên lạc với cậu để trao đổi thêm về Thập Nhị Quỷ Nguyệt.

Sau buổi tâm sự cùng anh Shinzo ngày hôm ấy, kèm theo màn come out không thể nào tự nhiên hơn, chẳng hiểu sao tâm trạng Fumio lại trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Cậu gần như ít suy nghĩ đến mối quan hệ giữa Taiyo và Mutsumi hơn, song song với đó, cậu tự mình cảm nhận được đoạn tình cảm đơn phương kia đang có dấu hiệu bình ổn trở lại. Fumio không nghĩ rằng chỉ một cuộc tâm sự mỏng như thế thôi có thể khiển cảm xúc cậu thay đổi nhiều như thế.

Dù vậy, nếu ai đó hỏi Fumio là có cảm thấy ngại khi chỉ có cậu và anh Shinzo cùng xuống tắm chung hay không thì chắc chắn là ngại muốn chết rồi. Tắm tập thể cùng với anh Kengo và nhóc Nanao khác hẳn với việc chỉ có độc mỗi cậu và anh trong hồ nước nóng. Dẫu sao thì cái xu hướng thích con trai này cũng khiến cậu vật vã không thôi, tiêu biểu là cực kỳ dễ bối rối mỗi khi tiếp xúc với những người con trai khác.

Chưa kể rằng khi đó anh Shinzo cứ vô tư ôm khư khư Fumio khiến cậu bối rối không thôi. Mãi lúc lâu sau mới chịu buông tha.

Nói gì thì nói, dạo gần đây Fumio cũng nhận được tin nhắn hỏi thăm của Shinzo nhiều hơn. Anh có hơi nhiệt tình quá. Nhắn sáng nhắn đêm không sót hôm nào, trừ những lúc có nhiệm vụ cần thực hiện thì còn lại Shinzo đều nhắn ít nhất hai lần một ngày. Thành thử ra việc trả lời tin nhắn của anh Shinzo đang dần trở thành một thói quen khó bỏ của Fumio. Và tất nhiên, cậu hoàn toàn không thấy phiền một chút nào hết.

" Ra là cậu ở đây!"

Giọng nói vừa rồi là của Hirata, cậu bạn đẹp mã này cũng vừa đến Điệp Phủ.

" Ừm tốt. Vết thương của em phục hồi hết rồi. Xẹo cũng không có luôn. Em có thể quay trở lại nhận các nhiệm vụ nặng đô hơn rồi đấy."

" Chị cứ khéo lo. Tên này mới lần trước còn chưa bình phục hoàn toàn đã xách mông đi đánh nhau với bọn quân Hazakura rồi."

Fumio cảm ơn Trùng Trụ rồi với tay mặc lại áo đồng phục, làn da trắng ngần của cậu vẫn thấp thoáng sau mỗi chiếc cúc áo đang được cài lại nhanh chóng. Hirata khi này cũng ngồi xuống để được thăm khám vết thương.

" Thương tích ngoài da thì đã lành hết từ tuần trước rồi, còn chấn thương cơ bắp gần như không đáng kể nữa. Ừm ổn rồi. Em không cần phải tới tái khám nữa đâu."

" Em tạm thời có mang tới hai bao thảo dược lớn đang đặt ở kho thuốc. Số lượng còn lại chỉ cần tới chỗ cũ lấy là được ạ."

" Cảm ơn em nhiều lắm. Thật phiền em quá. Chẳng hiểu sao mấy hôm nay công việc dồn lại đột ngột nên mấy đứa trong Điệp Phủ chưa kịp lấy thuốc."

Hirata gật nhẹ đầu rồi cũng đứng dậy ngay sau đó, mặc lại chiếc áo đồng phục. Nhưng có vẻ vẫn còn hơi khó cho cậu bạn đây có thể cử động linh hoạt các khớp tay.

" Vẫn chưa lấy lại cảm giác như bình thường sao?"

" À cậu đừng lo. Chỉ là các cơ ngón tay vẫn còn hơi tê nên ba cá vụ cài cúc áo hay cột dây giày có chút khó khăn thôi. Chứ cầm nắm vũ khí, ăn uống, ngủ nghỉ thì tớ đều có thể sinh hoạt bình thường rồi."

Fumio lo lắng nhìn Hirata ghê lắm.

Cậu biết rất rõ, khác với các loại hơi thở khác, Hơi Thở Mặt Trăng dù mạnh mẽ vượi trội, nhưng nếu đột ngột sử dụng các thức cấp cao trong khi trước đó vẫn đang thi triển các thức bậc thập, chắc chắn cơ bắp và xương khớp sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Tuy tính đến hiện tại, Hirata là người trẻ tuổi nhất lĩnh hội được kĩ thuật thở này, song chính vì học quá nhanh nên tác dụng phụ kèm theo cũng khiến cậu gặp khá nhiều khó khăn hậu chiến đấu.

Và việc bị tê cứng các cơ ngón tay hoặc cơ ngón chân trong khoảng thời gian ngắn chính là một trong các tác dụng phụ ấy.

" Được rồi, để tớ làm cho!"

Fumio khẽ gạt tay Hirata xuống, thoăn thoắt cài từng chiếc cúc áo một.

Cậu bạn tóc hạt dẻ cẩn thận nắn lại cổ áo, kéo xớ áo cho thẳng thướm, tiện thể còn căn chỉnh thắt lưng sao cho nằm giữa cơ bụng của Hirata.

" Hơi chật thì phải, cậu cao lên nữa hả? Hình như cũng có cơ bắp hơn nè."

" Ờ! Mới cao thêm 3cm nữa. Hơn mét tám rồi."

" Khiếp! Không chừng mốt lên mét chín lận đấy."

" Chỉ cần cao hơn cậu một cái đầu là tớ vui rồi!"

" Cái tên này..."

" Đau, đau, đau. Đừng có nhéo vào eo tớ chứ!"

Trùng Trụ ngồi bên bàn thăm khám, chứng kiến màn nói chuyện vừa rồi mà không nhịn được cơn buồn cười.

" Hai đứa thân thiết thật đó nha!"

Vừa dứt lời, một chú quạ Kasugai từ bên ngoài bay thẳng vào gian phòng qua cửa sổ, sau đó khẽ khàng đậu lên tay Trùng Trụ.

" Cuộn giấy màu này là..."

Cô ngạc nhiên như nhận ra điều gì, vội vã rút ra ống giấy rồi đọc thật nhanh thông tin trên đó.

Fumio và Hirata tò mò nhìn Trùng Trụ chòng chọc, tuyệt nhiên không nói một lời nào.

" Hai đứa bây giờ không có nhiệm vụ nào cần hoàn thành gấp đúng không?"

" Em không ạ!"

" Em cũng vậy."

" Thế thì may quá! Có thông báo khẩn đây. Hai đứa đi cùng chị ngay bây giờ."

" Có quỷ xuất hiện ở đâu sao ạ?" Fumio ngạc nhiên hỏi lại Trùng Trụ, cuộn giấy với màu lam bắt trước mặt đây, chắc chắn là của Hàn Trụ.

" Không đâu! Là Tanpopo. Có dấu vết về hành tung của chúng rồi."

Chỉ cần nghe đến Tanpopo thôi là máu nóng của Fumio đã truyền đi khắp cơ thể.

" Chị cũng muốn đợi Kanao về rồi sẽ cùng đi, nhưng e là không kịp mất."

Ngay sau đó, cả ba người rời khỏi Điệp Phủ, chỉ để lại một mẫu giấy nhắn trên bàn.

" Hơi Thở của Gió. Thức Thứ Ba – Tinh Lam Phong Thụ."

" Hơi Thở của Mặt Trăng. Thức Thứ Ba – Yêm Kỵ Nguyệt."

Hai thức kiếm đầy uy lực được vung ra không khoan nhượng, chém nát một số lượng quỷ lớn đang đu lòng thòng trên các cây đại thụ. Chỉ trong tích tắc đã sạch bóng không còn một tên quỷ nào.

" Kỳ lạ thật. Sao trong khu rừng này lại nhiều quỷ quá vậy. Tuy chúng không mạnh, nhưng số lượng nhiều bất thường."

" Tớ nghĩ đám quỷ nơi này cũng vừa mới tập trung ở đây vài tháng trước thôi. Mùi quỷ khí ở đây không quá nặng."

Hirata tiếp lời Fumio rồi nhanh nhẹn đảo mắt một vòng quanh khu vực đang đứng. Hai cậu bạn hiện tại đang ở trong một khu rừng lá kim khá lâu đời.

Sau khi được Trùng Trụ nói rõ về mảnh giấy truyền tin, Fumio biết được Hàn Trụ và Quang Trụ đã tìm ra ba trong số rất nhiều những tuyến đường buôn lậu bí mật của Tanpopo. Vừa hay, ba tuyến đường ấy lại đang trong thời gian vận hành, thế nên quyết định đã được đưa ra nhanh chóng: Hàn Trụ và Quang Trụ sẽ đánh chặn một chuyến, một chuyến khác đã giao cho Phong Trụ và Xà Trụ, chuyến cuối cùng đành phải báo tin về cho Đại Bản Doanh vì không thể liên hệ thêm Trụ Cột nào nữa. May mắn thay, Trùng Trụ vừa kịp kết thúc nhiệm vụ trước đó, thế là cô đã đưa theo Fumio và Hirata cùng đánh chặn tuyến còn lại.

Theo thông tin tìm hiểu, khu rừng cổ này bị chia cắt làm hai phần bởi một tuyến đường sắt đã được thi công cách đây khá lâu. Đồng thời, đây cũng chính tuyến đường buôn lậu mà Hàn Trụ đã đề cập đến. Khả năng cao là Tanpopo đã cải trang nó thành một chuyến tàu du lịch. Cả đoàn tàu sẽ sớm chạy ngang qua dãy núi rậm rạp trên đây.

Tuy nhiên, vì chưa rõ đó là đoàn tàu nào và sẽ chạy qua dãy rừng này khi nào nên trước mắt, Fumio và Hirata sẽ túc trực một bên rừng để phòng trường hợp chi viện của Tanpopo sẽ lao ra cản trở nếu đoàn tàu bị đánh chặn. Phía Trùng Trụ sẽ đứng gác bên dãy rừng thưa hơn, nhận nhiệm vụ giám sát từng đoàn tàu chạy ngang qua.

Cái khó khăn của nhiệm vụ lần chính là Tanpopo có thể lợi dụng thường dân để qua mặt mọi người. Chính vì thế phải cố gắng không gây ảnh hưởng đến người vô tội những vẫn phải truy bắt được kẻ thù.

" Đám quỷ tạp nham ở khu này chắc là hai đứa mình quét sạch hết rồi. Mình ngồi ở đây nghỉ một lát đi."

Hirata đánh giá tình hình chung một lượt. Đoạn cùng Fumio ngồi xuống một khoảng sân cỏ ngập nắng gần đó. Cả hai lấy ra chiếc tay nải cỡ nhỡ, ăn vội cơm hộp cùng vài chai trà lúa mạch đã chuẩn bị từ trước.

" Hết nói nổi cậu luôn mà."

" ì ế! NHOM... NHOM..." (Gì thế!)

" Biết mình cầm đũa không được tại sao còn ngựa ngựa mua cơm hộp chi vậy?"

" ưng à ó on ơn ơm ắm iều ắm á!" (Nhưng mà nó ngon hơn cơm nắm nhiều lắm á)

" Thế cậu không biết nghĩ cho người đút mình ăn à!"

" ỰC! Nhưng mà hình như được cậu đút cho ăn nên cơm ngon một cách kì lạ luôn á."

" Lại nói cái gì nữa vậy không biết? Nè, cậu đó nha, mốt có người yêu rồi mà cứ giỡn như vậy với tớ hoài là người yêu cậu ghen đó."

Fumio cười xòa, đặt hộp cơm xuống cục đá phẳng lì bên cạnh rồi tiện tay rót ra một ít trà lúa mạch.

Cậu với Hirata đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, mối quan hệ của họ nếu gọi là 'thanh mai trúc mã' thì vẫn chưa thật sự diễn tả trọn vẹn được ý nghĩa. Thành thử ra những hành động có phần thân mật thái quá chẳng biết từ lúc nào đã trở thành thói quen của hai người. Ban đầu, Fumio cũng cảm thấy khá ngượng ngùng, dù sao thì trên tâm thế là hai đứa con trai, những hành động ấy có phần hơi gần gũi. Nhưng dần dà, Fumio đã bình thường hóa nó đến mức khiến những ai lần đầu tiếp xúc với cậu và Hirata đều nghĩ rằng hai đứa là một cặp yêu nhau. Thậm chí cả Mutsumi và Taiyo, khi gặp mặt Hirata thuở còn chưa thân nhau còn hiểu lầm nữa mà.

Vậy nên, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Hirata nói mấy lời kì lạ như thế.

" Nè cậu uống..."

" Nếu như những câu mà cậu cho là tớ đang giỡn hớt từ trước đến giờ đều là sự thật thì sao?"

" Hả!? Ý cậu là gì?" Fumio vẫn thuỗn mặt ra như không hiểu.

" Ý tớ là" – Hirata khẽ ngập ngừng trong giây lát rồi lại quyết định nói liên tù tì, bầu không khí trưa hè bỗng chốc trở nên thơ mộng đến lạ –" Nếu ... nếu những lời tớ nói với cậu từ trước đến là thật lòng thì sao? Giống như tớ hay nói rằng tớ muốn cậu đút cơm cho tớ ăn, muốn cậu giúp tớ mặc đồ mỗi khi tớ bị thương sau trận chiến, muốn cậu hãy luôn nghĩ về tớ thôi, đừng đặt tâm tưởng của mình vào Taiyo nữa. Nếu như những lời đó của tới là thật lòng thì cậu có suy nghĩ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top