Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Manticore - Nhật Ký 1000 ngày của Máu và Nước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Trong không khí kỉ niệm 1000 ngày máy chủ toàn cầu của King's Raid được khai mở. Người người, nhà nhà đều rất vui mừng và phấn khởi. Khắp các con phố, cung đường của Orvelia đều được trang hoàng lộng lẫy bởi những băng rôn, khẩu hiệu hay những mô hình bảy sắc cầu vồng tuyệt đẹp. Dòng chữ "Kỉ Niệm 1000 Ngày King's Raid" được nhìn thấy ở khắp mọi nơi như để đánh dấu một sự kiện trọng đại có một không hai. Mọi người truyền tay nhau những chiếc mũ hay những cặp kính có biểu tượng 1000 và sử dụng chúng để chào mừng những ngày này. Cả Orvel nói riêng và cả Lục địa Orbis nói chung đã tạm gác lại những xung đột, hiềm khích để cùng nhau đón chờ sự kiện trọng đại nhất.

   Và không chỉ ở Orvelia mà tại một nơi rất rất xa, ở một chiều không gian khác, một vũ trụ khác, trên một hành tinh mang tên Trái Đất cũng có những con người đang sống trong niềm vui chung đó. Đó là những nhà chinh phạt, những người trực tiếp kết nối với King's Raid dưới vai trò như những nhà cầm quân tài giỏi. Trong những ngày này, họ đã tham gia những sự kiện chúc mừng với những phần thưởng rất hấp dẫn để chào mừng King's Raid Global tròn 1000 ngày tuổi.

   Những bức thư dạt dào cảm xúc, những tranh vẽ sinh động hay những hình ảnh đẹp đẽ được gửi rất nhiều tới Nhà phát hành - nơi đóng vai trò như cầu nối giữa hai thế giới - với những lời lẽ tốt đẹp nhất để đánh dấu sự kiện đặc biệt này.

   Thế nhưng, trong số những bức thư đó, có một lá thư kì lạ đã vô tình lọt vào trụ sở của Nhà phát hành. Lá thư bí ẩn với phong bao màu vàng như màu của chiếc 'Áo choàng da Quái thú hỗn loạn' được tìm thấy. Bên trong phong bì là lá thư được viết trên một tấm giấy da cũ kĩ như thể được ngâm trong bóng tối hàng nghìn năm. Những dòng chữ mờ ảo ẩn hiện được viết bởi thứ mực kì lạ có màu đỏ như máu, nó phát ra một mùi tank rợn người như thể mùi của một thanh sắt đã hoen rỉ bởi thời gian.

   Lá thư được viết bằng những kí tự kì lạ như thể ngôn ngữ của một nền văn minh cổ đại đã bị xóa sổ. Nhưng điều lạ là bất kì ai cũng có thể đọc hiểu nó, thậm chí họ còn có thể nhận ra sự hận thù đang chất chứa. Nội dung bức thư như sau:


       Sóng bắt đầu từ gió

       Gió bắt đầu từ Q

       Câu chuyện bắt đầu từ khi...

       Một vật phẩm có tên gọi Manti...

      ...Ra đời


   1000 ngày hay 1000 năm ? Ta cũng không biết nữa... Bởi 1000 ngày hay 1000 năm cũng... như nhau cả thôi...

   Một sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn mà giờ đây lại bị 'ăn' mỗi ngày. Khi kẻ đi săn trở thành con mồi và ngược lại... Các ngươi có hiểu được cảm giác đó không ? Chắc chắn là không rồi, bởi kẻ đi săn thì làm sao hiểu được con mồi cơ chứ ?

   Ngày xưa, mỗi khi cái tên Maticore được vang lên là nỗi khiếp sợ phủ đầy tâm trí những kẻ vô tình nghe thấy nó. Bởi chúng ta là giống loài mạnh nhất. Ấy vậy mà cái ngày định mệnh đó...

   1000 ngày của các ngươi cũng chính là khoảng thời gian đánh dấu chuỗi ngày bất hạnh mà ta phải chịu đựng. Cái ngày định mệnh đó, ta đã mắc bẫy, ta đã vô tình trở thành tù nhân của các ngươi. Cái bang hội đáng nguyền rủa của các ngươi đã bắt ta rồi biến ta trở thành một con mộc nhân luyện tập. Các ngươi hành hạ ta, đánh đập ta mỗi ngày, mỗi ngày. Các ngươi khiến ta hiểu cảm giác như thế nào là sống không bằng chết. Thậm chí có chết các ngươi cũng sử dụng thứ "Điểm hoạt động" đáng khinh đó để hồi sinh ta rồi lại khiến ta chìm trong đau khổ.

   Các ngươi không những hành hạ ta mà còn bóc... lột... ta theo đúng nghĩa đen. Các ngươi bóc hết vảy, lột hết da, tước hết lông, bẻ sừng, vặt răng,... ta để làm vũ khí. Da ta bị may thành áo, cánh ta bị chế thành cung, đầu ta bị đem làm mũ ,sừng ta bị làm nòng súng, xương thì bị mang làm gậy,... đến cái thứ nhỏ nhất là cái răng cũng bị lắp thành áo giáp...

   Ta đã từng giận cha... Phải... là cha... là kẻ mà ta vốn không định gọi là 'cha'. Kẻ đó là malduk. Manticore chúng ta là những sinh vật đầy kiêu hãnh, ta ban đầu đâu có mang hình dáng dị hợm này ? Hình ảnh đáng hận này có khác gì lũ Chimaera rác rưởi đâu cơ chứ ? Ta đã từng sở hữu một cái đầu người, một cái đầu với trí khôn và sự thông thái, một cái đầu có thể nói ra những lời từ trong suy nghĩ của mình. Chứ không phải cái đầu dê của lũ quỷ hạ cấp và cái đầu của sư tử, con vật mà ta vẫn thường săn làm bữa ăn mỗi khi muốn 'đổi gió'. Đôi cánh trên lưng ta đã từng có lông vũ, những cái lông mà ta tự hào đã bị nhổ sạch đi và thay vào đó là thứ cánh dơi không ra dơi, rồng không ra rồng này.

   'Cha' đã tạo ra ta. Ta, một Manticore kiêu ngạo, đã phải trả giá cho sự sai lầm của mình khi vì kiêu ngạo mà coi thường bóng tối. Ta đã từng bị thứ năng lượng hắc ám ấy ăn mòn. Khi ta đã nghĩ rằng mình sẽ chết một cách tủi nhục như vậy thì 'cha' xuất hiện. Ông ta kéo ta ra khỏi bóng tối, nhưng ta chưa kịp vui mừng thì ta đã bị giết... phải... bị giết... bởi cha... Sau đó là quãng thời gian chết đi sống lại theo nghĩa đen với những thí nghiệm liên miên trên cơ thể, ta đã chịu những nỗi đau mà không thể diễn tả bằng lời. Thứ ma thuật ô uế, thứ hắc khí xấu xa và thứ năng lượng đáng nguyền rủa mà 'cha' đưa vào cơ thể ta khiến ta biến đổi. Ta, từ một manticore kiêu hãnh, nay phải chịu cúi đầu trước một kẻ mà ngày xưa ta đã ăn không biết bao nhiêu người như hắn. Ta phải gọi hắn là cha bởi sinh mạng ta có thể biến mất chỉ bằng một cái búng tay của hắn.

   Nhưng cuối cùng ta nhận ra chuỗi ngày đó hóa ra lại là thiên đường nếu phải so sánh với những ngày tháng ta bị hành hạ trong bang hội. Ta vốn rất hận 'cha' khi ông ta đã biến ta thành một thứ rác rưởi. Nhưng giờ đây ta chỉ mong có thể gặp lại 'cha' bởi ông cũng là người đã sinh ra ta lần nữa, ta chỉ muốn được thoát khỏi đây, dù sau đó 'cha' có biến ta thành thứ gì đi nữa ta cũng chấp nhận.

   'Cha ơi cứu con... !!!'


   Dù sống trong đau khổ nhưng ta vẫn cố gắng tự tìm cho mình những niềm vui. Và một trong số đó là niềm hạnh phúc khi ta là kẻ cuối cùng phải 'chết'.... Phải... Ta là kẻ cuối cùng trong cái Guild Raid đáng nguyền rủa của các ngươi. Các ngươi phải đánh chết tất cả 6 kẻ khác trước khi có thể... hành hạ ta... huhu...

   Nhưng ta không bị đánh không có nghĩa là ta không đau. Những kẻ các ngươi đánh cũng chính là những người anh chị em của ta. Tất cả chúng ta đều được 'cha' sinh ra lần nữa.

   Xakios, đứa em gái út được tách ra từ rễ của Cây Thế Giới, nó vốn chỉ là một khúc gỗ vô tri nhưng cha đã cho nó một nhân cách. Nhưng dù một khúc gỗ các ngươi cũng không tha... Anh thương em lắm em có biết không ?...

   Nubis, bé gái đáng thương vốn xưa kia từng là 'Nữ hoàng Bọ cạp' cai trị khắp sa mạc Aegina. Nhưng cũng như ta, nó bị hắc khí kiểm soát và chính 'cha' là người đã mang nó trở lại thế giới... như cái cách 'cha' đã tạo ra ta. Có lẽ nó là người gần gũi với ta nhất bởi bản chất nọc độc của ta và nó giống nhau.

   Maviel, Gushak và Lakrei. Dark Elf, Orc hay Lizardmen, đó đều là những món ăn khoái khẩu của ta... tất nhiên không thể bằng thịt con người... Nhưng dù sao chúng cũng đã được tạo ra bởi 'cha'. Nhưng chúng khác ta ở chỗ chúng không phải quái vật, và chúng được biến đổi khi chưa bị giết. Dù sao thì chúng ta cũng là anh em, mà anh em thì không được phép ăn thịt nhau, nên thôi... Anh vẫn rất yêu thương các em.

   Nordik, người anh cả mà ta rất kính trọng. Nếu xét về tuổi thực thì ta đáng tuổi tổ tiên nhưng nếu xét về tuổi con của 'cha' thì đó là anh cả. Nordik cũng giống 'cha', là một Elder Lich nhưng đã khuất phục trước một người có sức mạnh vượt trội so với mình. Bởi 'cha' là một Lich King, kẻ mạnh hơn Elder Lich rất nhiều. Sự ra đời của anh em chúng ta có bàn tay của 'anh cả' rất nhiều.

   Trong số những người anh em mạnh nhất của chúng ta chỉ có Orbrigand là chưa bị bắt. Đứa em trai đáng yêu được tạo nên từ những khúc xương và hộp sọ mà cha đã thu thập ấy. Nó là đứa mà ta thương nhất. Thật may khi nó không bị bắt...

   Tại sao các ngươi lại khiến anh chị em chúng ta phải chịu đựng như vậy ? Mình ta là chưa đủ sao ? Cha ơi cha đang ở đâu ? Làm ơn hãy giải thoát chúng con !


   Các ngươi hình như vẫn chưa đủ thỏa mãn khi bắt ta phải đóng vai diễn viên phụ trong sub story của Priscilla. Các ngươi khiến hành hạ một sinh vật vô tội như ta suốt bao ngày tháng. Ta có làm gì các ngươi đâu, tại sao các ngươi lại đối xử với ta như thế ? Khi ta hỏi 'ta có lỗi gì để khiến ta phải chịu đựng tất cả những chuyện này' thì các ngươi lập tức vẽ ra 'tội'. Các ngươi khiến ta trở thành 'kẻ có tội' khi phải đóng vai Boss cuối trong cái ngoại truyện mà các ngươi vẽ ra. Ta vốn từng nghĩ 'cha' là một kẻ độc ác nhưng tâm địa các ngươi còn xấu xa hơn 'cha' gấp vạn lần.

   Thậm chí như thế chưa thỏa mãn. Các ngươi đã bán máu của ta cho những kẻ đứng đầu "Tháp Thách Thức" để chúng tạo ra bản sao của ta rồi bắt ta phải đứng tận trên tầng 68 để ngày ngày bị các ngươi hành hạ. Các ngươi nghĩ đó chỉ là bản sao thì ta không cảm nhận được ư ? Xin thưa, lời nguyền của tòa tháp chết tiệt đó khiến ta nhận đau đớn gấp chục lần so với bản sao ta phải chịu. Hành hạ bởi những kẻ trong bang hội là không đủ, giờ đây ta còn bị đánh đập bởi những kẻ khốn nạn ở bất cứ đâu đến tòa tháp đó luyện tập.

   Tại sao lại là ta ? Ta đã làm gì sai ? Tại sao cứ phải là ta thì các ngươi mới chịu ? Bất cứ thứ gì, vui hay buồn các ngươi đều trút giận lên ta. Dù test damage hay thử nghiệm thứ chết tiệt gì đi nữa các ngươi cũng đều đổ lên đầu ta. Ta đã sống từ cách đây hàng trăm năm rồi, sống đến từng này tuổi rồi nhưng 1000 ngày qua là thứ địa ngục đáng sợ nhất ta phải trải qua. 1000 ngày các ngươi vui vẻ thì cũng là 1000 ngày chúng ta gào khóc.

   Ta thực sự cảm thông với anh bạn 'Rồng Fake' của mình. Dù không sinh cùng ngày, không sống cùng chỗ và cũng không cùng dòng máu nhưng chẳng hiểu sao giữa chúng ta có một sự gắn bó đến lạ. Ta vẫn nhớ cái khuôn mặt khinh khỉnh của những kẻ đánh ta đau nhất. Bản mặt của con bé với cặp tai gấu giả trên đầu bắn ta hai phát đã nằm năm xưa, hay gần đây nhất là cái mặt câng câng của con nhóc buộc tóc một bên đã đá ta không trượt cái nào. Tại sao các ngươi không đập thằng Kallax ấy, có giỏi thì đi mà đập nó, tại sao cứ phải bắt nạt một kẻ yếu đuối như ta ? Tại sao ?... Huhu...


   1000 ngày đau khổ không thể lột tả hết nổi trong 1000 từ ngắn gọn. Bức thư tuy ngắn nhưng đó là tất cả những gì ta muốn nói. Ta viết nó bằng chính máu mình sau khi bị đánh hộc máu mồm vừa nãy. Ta không mong các ngươi có thể tha cho ta bởi ta hiểu đó là điều không thể.

   Nhưng...

   Ta...

   Tôi...

   Tôi xin các bạn, làm ơn hãy nhẹ tay với tôi. Hãy đánh tôi một lần thôi được không, qua toc 68 rồi thì đừng hành hạ tôi thêm nữa...

   Làm ơn...


***

   Những dòng cuối cùng của bức thư dường như nét chữ đã bị nhòe đi. Có vẻ nó bị nhòe đi bởi nước mắt. Tuyến lệ của Dê và sư tử vốn chỉ để bảo vệ mắt chứ đâu phải để khóc ?

   Bức thư đã vô tình tạo ra một khoảng lặng tại căn phòng khi mọi người đọc hết những dòng tâm trạng của Manticore. Nhưng rất nhanh chóng những tiếng cười mỉa mai được cất lên. Người chịu trách nhiệm đọc lá thư nhún vai trước khi định quăng nó vào thùng rác. Nhưng... chờ đã...

   Dường như mặt sau của lá thư có một dòng chữ nhỏ gì đó...

   Mọi người rất tò mò lật mặt sau... và...

   "Thực ra ta còn có một bí mật nho nhỏ nữa muốn kể với các ngươi

   Đó là...

   Lá thư này được viết bởi thứ mực được trộn bởi máu và NỌC ĐỘC của ta...

   Mà nọc độc ta là một thứ bay hơi và có độc tính rất mạnh, chỉ một giọt thôi... ừm... một giọt thôi là một con Rồng có thể... ừm...

   Chúc mừng các ngươi đã hít hết tất cả...

   Good Luck & See you again in ĐỊA NGỤC !!!

   HAHAHAHA!!!"



#KingRaid #1000Days #Anniversary

#KingRaidDrama #JustForTroll

#HasagiiSoryeGeTon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top