Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đứa bé còn thì có lẽ sẽ là cầu nối giữa hai người nhưng đứa bé đã mất, quan hệ giữa họ như ngọn đèn trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Trước kia, quốc sư vô cùng tự tin, chàng ta có tướng mạo đẹp, có thân phận tôn quý, có thể hô mưa gọi gió, khống chế triều cương. Thế nhưng giờ lại đến nông nỗi này, không thể kiểm soát cơ thể mình, mọi chuyện đều phải dựa vào người khác, thậm chí còn đánh mất cả người phụ nữ mình yêu và đứa con của hai người… Chàng ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao lại thành ra như thế. Quốc sư cứ ngồi thừ ra, một lúc sau, chàng ta lấy chiếc hộp đặt trên ngực, ngay vị trí trái tim. Giờ này, chàng ta không thể làm được gì cho đứa bé nhưng ít nhất có thể khiến nó bớt lạnh, có thể cảm nhận được chút ấm áp từ người cha.

Chàng ta lảo đảo đứng dậy, không cho ai đi cùng mà chỉ lủi thủi đến phía sau. Viện nhỏ không có nhiều gian nhà, chàng ta trông thấy một gian đóng chặt cửa, bên ngoài treo chuông gió nên đoán là phòng của Liên Đăng.

Quốc sư chống gậy đi đến, thấy cửa chỉ khép hờ. Tay chàng ta chạm đến cửa rồi lại hạ xuống, chàng ta sợ sẽ khiến Liên Đăng tức giận. Hiện giờ cơ thể cô quá yếu, không thể bị kích động. Chàng ta đứng đó, gọi cô qua cánh cửa: “Liên Đăng, tôi tới rồi.”

Đương lúc ngơ ngẩn lại nghe được giọng nói của chàng ta, Liên Đăng ngỡ mình nằm mơ. Một lát sau tỉnh táo lại, cô mới biết không phải mơ mà là chàng ta đến thật.

“Nàng cho tôi gặp một lần đi, tôi có mấy lời muốn nói với nàng.” Giọng chàng ta như cầu khẩn, tay bấu lấy song cửa: “Tôi sai rồi, tôi đến nhận tội với nàng. Nàng có ổn không? Tôi không an lòng chút nào, nàng cho tôi gặp một lát thôi.”

Lòng chàng ta chùng xuống, cứ đứng đực ra đó không biết phải làm sao. Chàng ta biết cô oán trách mình. Dẫu giọng cô có dửng dưng thế nào thì chàng ta vẫn tin là cô còn thương nên mới nhất định đòi gặp mặt. Chỉ gặp mặt mới có thể giải thích mọi điều, chàng ta sống nhiều năm như thế mới gặp được tình yêu duy nhất, không thể để nó kết thúc như thế được.

Chàng ta vội giải thích: “Trận quỷ chiến hôm đó tôi bị thương rất nặng, đi lại khó khăn nên không thể nói lời cáo biệt với nàng. Tôi nghĩ mình sẽ chết, không ngờ lại được Thúy Vi mang về Thần cung. Tiếc là khi ấy tôi mất hết nội lực, sau đó vẫn luôn dưỡng sức trong Cửu Trùng Tháp. Tôi không thể ra ngoài nên dù lúc nào cũng lo lắng cho nàng nhưng chỉ có thể nghe ngóng tình hình bên ngoài qua Thúy Vi. Cô ta chỉ nói nàng vẫn khỏe, giấu hết việc nàng mang thai, phải chịu ấm ức. Tôi không biết nàng quay về Trường An, lại càng không biết nàng tới Thần cung, nếu không cho dù có phải bò tôi cũng sẽ bò ra gặp nàng. Liên Đăng, tôi rất nhớ nàng, nàng để tôi vào gặp nàng một lát thôi. Có bắt tôi chết ngay tôi cũng chịu.”

Mấy lời cuối, giọng chàng ta như khóc nghẹn, Liên Đăng có thể nhận ra nỗi đau thương của chàng ta, thế nhưng sự đã rồi, có nói thêm nữa cũng ích gì? Trong quá trình hai người yêu nhau có biết bao toan tính, đến thời khắc cuối cùng chàng ta vẫn vì không muốn Định Vương nghi ngờ mà bỏ lại cô một mình, để một kẻ giả mạo lừa cô. Chẳng lẽ khi cô trao hết thảy tình yêu cho một người khác, chàng ta không thấy lo lắng hay đau lòng ư? Nếu chàng ta bị thương không thể hành động thì tại sao lại không phái nhóm Linh đài lang tới đón cô? Rõ ràng là do ham muốn có được “Kinh độ vong” của chàng ta mà thôi. Cô đã chịu biết bao cay đắng, lẽ nào vẫn chưa đủ hay sao mà còn muốn cô tiếp tục tin tưởng chàng ta? Cô không muốn thế, gánh nặng trên vai mãi mới đặt được xuống, cô không thể chịu đựng thêm nữa. Từ nay về sau, sống chết của chàng ta không còn liên quan gì đến cô. Cô cần một cuộc đời mới, rũ bỏ hết thảy những bất hạnh đau khổ, cô muốn sống tự do khoái hoạt như ngày trước.

Chàng ta hết lời van nài nhưng Liên Đăng vẫn chẳng hề bị lay động. Trải qua đau đớn giày vò, tinh thần cô đã suy sụp, mệt mỏi tột cùng. Cô không muốn nghe chàng ta nói gì nữa, bèn quay người vào trong: “Quốc sư đã tháo gỡ được hiểu lầm rồi, tôi biết quốc sư có nhiều chuyện không làm chủ được, cũng không oán trách gì cả. Nhưng tổn thương đã tạo thành thì khó lòng hàn gắn, tôi không thể quên được những chuyện đã qua, cũng không thể coi như chưa có gì mà ở bên quốc sư được. Quốc sư nói xong chưa? Xong rồi thì mời đi cho, tôi rất mệt, không còn sức đôi co với quốc sư nữa.”

Chàng ta hoảng sợ, tại sao chàng ta không nghe được bất kì cảm xúc nào trong giọng nói của cô? Lời nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến người nghe tổn thương sâu sắc. Tuy vẫn cố kiên trì nhưng lòng chàng ta như bị cứa từng nhát, ứa máu.

Không thể như vậy được, nói chuyện qua song cửa mà không trông thấy người, có thể cô sẽ buông tay thật mất. Chàng ta đánh bạo đẩy cửa: “Tôi vào nhé, dù thế nào cũng hãy cho tôi nhìn thấy nàng.”

Liên Đăng biết có từ chối cũng vô ích, nếu chàng ta muốn gặp thì đành vậy. Coi như đây là yêu cầu cuối cùng, gặp xong cả hai đều có thể buông tay nhau, không còn cố chấp nữa.

Thấy cô không nói gì, quốc sư cuối cùng cũng trông thấy một tia hi vọng. Chàng ta bước vào, chỉ trông thấy cô nằm quay lưng ra ngoài, thân hình ấy quen thuộc biết bao, còn có mái tóc như suối và vành tai cong cong kia nữa. Chàng ta khó nhọc bước tới, ngồi xuống trước giường: “Liên Đăng…”

Cô xoay người lại, nhìn chàng ta bằng ánh mắt xa cách, không chút cảm xúc nào: “Quốc sư còn muốn thế nào nữa?”

Quốc sư ngẩn người, rõ ràng chàng ta có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi gặp cô rồi lại chẳng thể thốt lên lời. Chàng ta chỉ cảm thấy áy náy, không còn mặt mũi nào gặp cô. Sắc mặt cô tái nhợt đến thế kia đều do chàng ta mà ra. Quốc sư đặt trán trên vai cô, nghẹn ngào: “Tôi có lỗi với nàng, tất cả đều do tôi sai. Nàng đánh tôi, mắng tôi đi! Tôi thà để nàng hận tôi còn hơn là trông nàng thờ ơ như thế.”

Liên Đăng hơi nheo mắt nhìn quốc sư, dáng vẻ của chàng ta quả thực vô cùng thảm hại. Trong trí nhớ của cô, chàng ta luôn gọn gàng, xinh đẹp không chỗ chê, bây giờ lại đầu tóc rối bời, người ngượm đầy bùn đất. Nếu là trước đây, cô sẽ đau lòng vô cùng, thế nhưng hiện giờ, cô chẳng thấy có cảm giác gì nữa. Đối với cô, chàng ta cũng chỉ như người lạ, cho dù chàng ta có nói thế nói nữa thì lòng cô vẫn phẳng lặng, không một gợn sóng.

Cô hơi dịch người ra sau: “Quốc sư đừng như thế, đừng đánh mất sự kiêu ngạo, không cần hạ mình với tôi làm gì đâu. Quốc sư khăng khăng muốn gặp, tôi lại chẳng đứng dậy mà cản được. Nếu đã gặp rồi thì mời quốc sư về mau cho, quốc sư đứng trước mặt nhắc tôi nhớ lại mình đã chịu nhục nhã thế nào, càng khiến tôi sống không bằng chết.”

Chàng ta vội vàng nắm tay cô đặt lên mặt mình, để cô vuốt ve, giọng run run: “Không, Liên Đăng, nàng là vợ tôi, trên đời có người vợ nào muốn bỏ rơi chồng mình chứ. Tôi đã sai, muốn đánh muốn giết tùy nàng, tôi sẽ không oán hận lấy một lời, chỉ cầu xin nàng đừng bỏ tôi. Tôi không có cách nào nói rõ tình cảm tôi dành cho nàng nhưng tôi biết, mình không thể không có nàng. Vốn tôi định chờ cơ thể khá hơn sẽ đến đón nàng nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính. Nàng nhìn tôi đi, bây giờ chính tôi cũng tự hận bản thân.” Chàng ta bỗng nhiên cầm tay cô tát mạnh vào mặt mình, rồi lại nghẹn ngào khóc như trẻ con: “Bây giờ tôi sống không bằng chết, tôi biết nàng phải thất vọng về tôi lắm thì mới muốn dùng cách này để chứng minh. Trước kia tôi quá tự cao tự đại, ỷ nàng yêu tôi mà muốn gì làm nấy, giờ tôi hối hận cũng không kịp. Nhưng xin nàng hãy cho tôi một cơ hội nữa, con mất rồi cũng không sao, chúng ta có thể sinh đứa khác. Nàng muốn về Đôn Hoàng đúng không? Đợi nàng khỏe lại chúng ta sẽ đi luôn, tôi không làm quốc sư gì nữa, tôi sẽ trả lại vị trí đó cho người ta, chúng ta sẽ về Minh Sa Sơn. Cho dù chỉ có ba năm thì cũng cho tôi ở cạnh nàng ba năm, được không?”

Liên Đăng thấy chán ghét, cô quay mặt đi: “Vậy ba năm sau thì sao? Quốc sư chết, tôi lại một thân một mình, lại ngày ngày buồn khổ khóc lóc. Chẳng lẽ quốc sư không nhận ra sự tồn tại của mình chỉ mang đến đau đớn cho tôi sao? Tôi mệt rồi, không muốn dính líu gì đến quốc sư nữa.” Đoạn, cô chỉ ra phía cửa: “Quốc sư đi đi, đi ngay lập tức. Tôi không muốn thấy quốc sư nữa, một kẻ không có tương lai còn muốn nhắc chuyện tình cảm với tôi…” Cô cười gằn: “Quốc sư xứng ư?”

Chàng ngớ ra, mặt tái mét không nói được gì, vừa lúng túng vừa hổ thẹn.

Cô nói đúng, chàng ta là kẻ không có tương lai. Không tìm được nửa cuốn “Kinh độ vong” còn lại thì chàng ta chỉ có nước chết. Mà cho dù có tìm được thật thì nếu sư phụ có lòng riêng, chàng ta cũng chẳng có cơ hội sống lại. Một kẻ sắp chết lại đi cầu xin tình yêu, như thế không phải bầu bạn cùng cô mà là làm phí hoài thanh xuân của cô, cô không muốn cũng là lẽ đương nhiên. Tại sao lại để chàng ta gặp cô trước lúc chết chứ? Có lúc chàng ta ngồi ngẫm lại cả đời mình, chàng ta luôn nhân từ với người khác, chưa từng làm chuyện tổn thương đến ai, chỉ duy với cô là tàn nhẫn. Để lấy nửa cuốn kinh thư mà chàng ta suýt đã hại đến tính mạng cô, rồi lại vì nửa cuốn còn lại mà bỏ mặc cô giữa hàng vạn đại quân, lợi dụng cô để kìm hãm Định Vương, moi thông tin từ ông. Chàng ta không biết khi ấy mình đã suy tính thế nào, cô chỉ là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, còn chàng ta lại cứ mặc sức bắt nạt cô. Bây giờ đã đến lúc phải đền lại cho cô, tình cảm không đủ thì chỉ còn cách lấy tôn nghiêm và tính mạng ra đền.

Chàng ta đã vô phương cứu vãn, không thể nào thoát thân, chỉ còn nước tiếp tục năn nỉ cô: “Bất luận nàng mắng chửi tôi thế nào, nham hiểm xảo quyệt hay mặt mày trơ trẽn đều được, tôi vẫn không rời xa nàng đâu.”

Liên Đăng hiểu ra, cố chống người dậy nói: “Quốc sư còn muốn như nào nữa? Con đã mất rồi, chúng ta đã hết nợ. Cả quốc sư và gã sư phụ kia đều là lão quái vật! Tôi ghét quốc sư, không muốn gặp lại quốc sư lần nào nữa. Nếu quốc sư vẫn không chịu buông tha thì ngày mai tôi sẽ đi luôn, cho dù là chân trời góc bể cũng sẽ không để quốc sư biết được hành tung. Không tin thì quốc sư cứ thử xem!”

Chàng ta không tìm thấy chút lưu luyến nào trong lời nói của cô, ngồi ngây ra như bị câm. Cho dù là nước mắt hay đánh mắng đều không lay chuyển được trái tim cô. Chàng ta không tin, nắm lấy tay cô rồi rướn lên hôn cô: “Liên Đăng, nàng không còn thương tôi nữa sao?”

Môi chàng ta chạm vào gò má cô khiến Liên Đăng thấy ghê tởm, cô cố sức đẩy một cái làm chàng ta ngã nhào ra đất. Hóa ra chàng ta đã thật sự mất hết công lực, trở nên yếu ớt đến mức không đỡ được một cú như thế. Trong lòng Liên Đăng hơi chua xót nhưng thái độ vẫn kiên quyết, cô quát to: “Về Thái Thượng Thần cung của ông đi! Cả đời này đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, nếu không đừng trách đao của tôi không có mắt!”

Quốc sư ngồi bệt ra đất, không thốt nên lời. Chàng ta có cảm giác toàn thân đang run rẩy, đến đứng dậy cũng không có sức. Không hận còn đáng sợ hơn hận rất nhiều. Nếu hận thì chứng tỏ ít ra cô vẫn còn chút tình cảm với chàng ta. Thế nhưng bây giờ cô chỉ còn sự chán ghét, ghét sự xuất hiện của chàng ta, ghét cả việc chàng ta chạm vào cô. Chàng ta như thứ bẩn thỉu kinh tởm, nhỡ dính phải thôi cũng khiến cô thấy bị sỉ nhục.

Lâm Uyên thấy mờ mịt, chẳng biết nên làm gì. Chàng ta cố vịn hộc tủ để đứng lên, khẽ nói: “Nếu nàng mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi không đi xa đâu, chỉ ở ngay ngoài trông nàng thôi, có chuyện gì cần thì cứ gọi, tôi sẽ làm cho nàng.”

Quốc sư từ từ đi ra ngoài, giơ tay đóng cửa lại. Đi đến mái hiên, cơn gió lạnh thấu xương khiến chàng ta rùng mình. Tuyết lại rơi rồi, từng bông tuyết bay lả tả, nhỏ bé như hạt muối. Chàng ta ngửa đầu lên, những hạt lạnh lẽo li ti ấy rơi trên mặt rồi tan biến. Chàng ta tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, ngẫm lại tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian này. Đồng môn hơn một trăm năm, đến lúc nguy cấp lại hại chàng ta một vố. Còn sư phụ, rốt cuộc y đã làm gì Liên Đăng mà khiến cô phải trốn chạy, bôn ba mấy trăm dặm đến tìm chàng ta.

Quốc sư cứ ngồi trầm tư ở đó, tinh thần sa sút, không còn vẻ hào hoa, cao quý như lan tựa ngọc thuở trước. Phương Châu cầm ô đi đến che cho chàng ta, nhỏ giọng nói: “Tôi đã sai người dọn dẹp phòng rồi, quốc sư đến đó nghỉ đi!”

Chàng ta lắc đầu: “Thế xa quá, nhỡ nàng gọi mà tôi lại không nghe thấy.”

Làm sao Liên Đăng lại gọi chàng ta được cơ chứ? Phương Châu không nỡ giội nước lạnh vào lòng chàng ta, đắn đo một lát rồi nói: “Vậy để tôi bảo người đốt chậu than mang đến đây, tránh ngồi đầu gió bị cảm lạnh!”

Quốc sư không đáp lời, lặng thinh mội hồi rồi dặn dò: “Gửi thư cho Thu quan, bảo cậu ta bẩm báo lại tất cả những chuyện xảy ra sau khi tôi rời đi. Nhất là…” Chàng ta quay đầu lại, lòng đau như dao đâm, cắn răng nói: “Gút mắc giữa sư phụ và Liên Đăng, phải nói chi tiết lại từng thứ một, không được giấu giếm.”

Hiển nhiên, Phương Châu cũng rất kinh ngạc, nếu trong đấy có chuyện gì thì chắc là lão quái vật mấy trăm năm chưa từng chạm vào phụ nữ, Liên Đăng xinh đẹp đáng yêu là thế, lại tưởng nhầm y thành tọa thượng, lão quái vật động lòng xuân, không buồn coi trọng luân lí nữa. Nếu thế thì có khác nào tọa thượng bê đá tự đập chân mình? Nhưng anh ta không dám lắm lời, chỉ cúi đầu đáp: “Vâng. Tọa thượng vẫn nên đổi chỗ đi thôi, tôi sẽ bảo Đàm Nô đến để hỏi thăm ít tin tức từ cô ấy trước đã. Tôi cũng sẽ phái người trông coi ở đây, nếu Liên Đăng có động tĩnh gì sẽ bảo họ thưa lại ngay.” Thấy quốc sư không phản đối, anh ta tiến lên phía trước, liếc chàng ta rồi nói với vẻ hờn trách: “Thật ra tất cả những chuyện này đều là do tọa thượng không tín nhiệm thuộc hạ. Nếu tọa thượng cho tôi biết chuyện người bị thương, việc bàn bạc với Hạ quan và Thu quan cũng giao cho tôi thì đã không có hiểu lầm như hôm nay.”

Quốc sư quay sang lườm anh ta: “Cậu lắm mồm như thế, để cậu biết thì cả thần cung ai ai cũng biết. Người bổn tọa muốn giấu không phải chỉ là cậu mà còn cả Lư Khánh nữa.”

Lư Khánh vốn là thái giám trong cung Đại Minh, khi trưởng sử đời trước của thần cung cáo lão về quê, thánh thượng đã khâm điểm ông ta đến thần cung tiếp nhận. Nhiều năm qua, ông ta nghe lệnh thánh thượng nhưng vẫn e ngại chàng ta, nếu biết chàng ta vẫn bình thường thì chưa chắc đã dám để lộ việc chàng ta về Trường An ra ngoài. Nhưng một khi ông ta biết chàng ta đã mất hết công lực thì việc này sẽ thành đại sự liên quan đến vận nước, ắt sẽ không quản mưa gió mà truyền tin vào cung Đại Minh.

Phương Châu không còn gì để nói, đúng là anh ta có những lúc chưa đủ cẩn trọng, quốc sư hiểu điều đó nên mới không tín nhiệm, cũng không thể trách quốc sư được.

Anh ta sờ mũi, đỡ quốc sư vào phòng bên cạnh, sau đó đi tìm Đàm Nô. Đàm Nô rất bực mình vì đuổi mãi mà họ không đi, chẳng muốn tiếp chuyện với họ.

Phương Châu khoanh tay, dựa vào cột hành lang: “Cô cảm thấy Liên Đăng rời khỏi quốc sư thì liệu sau này có tốt hơn không? Cô đừng quên trên đời này có đến hai vị quốc sư, vị trẻ thất thế vừa hay đúng ý vị già. Cô nghĩ lại đi!”

Đàm Nô chế giễu: “Cô ấy bị bán cho thầy trò nhà hắn hay gì? Dựa vào đâu mà không phải già thì là trẻ?” Đàm Nô cẩn thận nghĩ lại, những gì Liên Đăng kể với cô sau này đúng là khiến cô kinh hãi. Nếu lão quái vật đang trong quân kia biết chuyện đứa bé đã mất chắc chắn sẽ sung sướng lắm đây. Việc này không nên giấu, phải để hai tên quốc sư kia đấu nhau thì Liên Đăng mới có hi vọng sống.

Cô đi theo Phương Châu đến gặp quốc sư, chàng ta ngồi thừ trên nệm, ánh mắt chẳng khác gì người chết. Đàm Nô hơi giật mình, song cô cũng đoán trước được quốc sư và Liên Đăng chia tay chẳng mấy hòa bình khiến chàng ta phải chịu đả kích rất lớn. Nhưng tất cả là do chàng ta tự làm tự chịu, chẳng có gì phải thông cảm hết. Thái độ của Đàm Nô không hề tốt đẹp, trông vẻ mặt và cách đứng đều lộ rõ vẻ ngạo mạn.

Quốc sư không để bụng, chỉ hỏi cô: “Sư phụ tôi có tình cảm nam nữ với Liên Đăng sao?”

Đàm Nô thấy không có gì phải giấu, đáp luôn: “Có chứ. Sau khi Định Vương chết, Liên Đăng thấy quốc sư có điểm ạ, ông ta bèn nhốt cô ấy trong lều, phái người trông coi suốt ngày đêm, không cho cô ấy ra ngoài nửa bước. Ông ta rất si mê Liên Đăng, gần như là yêu cô ấy, có vẻ muốn thế chỗ quốc sư lắm. Bởi vì không gặp được Liên Đăng nên tôi rất lo lắng, có lần ông ta ra ngoài tôi đã dẫn nhóm tử sĩ vào cứu Liên Đăng ra ngoài nhưng tiếc là không kịp trốn xa, ngay hôm sau đã bị ông ta bắt lại. Liên Đăng muốn xin ông ta thả tôi nên đã về cùng ông ta. Sau đó ông ta biết Liên Đăng có thai nên đã kê thuốc hòng bỏ đứa bé. Hạ quan biết chuyện, còn giúp Liên Đăng trốn ra thành công. Nào ngờ trải qua bao khó khăn mới đến được Thái Thượng thần cung lại bị Thúy Vi phu nhân đuổi khéo. Đứa bé kia quá đáng thương, thang thuốc cỏ lá tre của sư phụ quốc sư không hại được nó nhưng lại mất vì mười con manh trùng của mẹ. Giờ quốc sư biết nội tình rồi, có cảm nhận thế nào?”

Có cảm nhận thế nào ư? Đối với kẻ muốn giết máu mủ, cướp vợ thì bao nhiêu tình nghĩa thầy trò cũng bị ném bay hết. Còn Thúy Vi, chàng ta sẽ từ từ xử lý cô ta. Nếu Vương Lãng thích cô ta thì sau khi phế võ công của cô ta sẽ để cô ta đi lấy chồng. Còn kẻ “ân sư” kia, chàng ta triệu hồi vong hồn ông ta được thì tự khắc có cách tống cổ đi.

Báo thù không phải việc khó với chàng ta, cái khó nhất bây giờ là Liên Đăng, chàng ta phải làm gì mới có thể tháo gỡ được khúc mắc trong lòng cô đây? Cô dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ con nhưng sau cùng lại để con chết trong tay mình, nỗi đau này sẽ theo cô cả đời, e là sẽ không bao giờ lành được.

*** 71 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top