Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

221. Xuất nhập khói sóng

"Tên này, ngươi thật là tự đại ngông cuồng!" Khuynh Lão Tam tức tối mãi mới phun được một câu, nhưng khi bình tĩnh lại, hắn phải cẩn thận thái độ kẻo lại khiến người ta chạy mất, vậy thì công sức tìm cả buổi xem như đi tong. Hắn đành nói, "Tần đại nhân bảo ta, sau khi tìm được ngươi thì dẫn ngươi đến gặp ngài. Ngươi theo ta đi gặp Tần đại nhân."

Cổ Nguyệt kinh ngạc, "Ngươi biết Tần Quyên?"

"Phải."

"Thế mà không nói sớm!" Cổ Nguyệt quát, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn cứng đờ, khiến người ta không nhìn ra vui giận.

Khuynh Lão Tam ngại ngùng giải thích, "Là hiểu lầm thôi."

Không lâu sau, bọn họ lên đường, dự tính ra roi thúc ngựa cũng mất 1 ngày mới ra khỏi biển cát.

Nửa đêm hôm sau, khi thấy cánh rừng phía xa, Khuynh Lão Tam nói với Cổ Nguyệt, "Ta không tiện đưa ngươi đến tận nơi, ngươi tự đến chỗ Tần đại nhân đi, tốt nhất là cứ nói rõ với lính canh ở trạm gác....Cái này cho ngươi."

Khuynh Lão Tam đưa lệnh bài mà Tần Quyên gửi lúc trước cho Cổ Nguyệt, "Thấy cái này, lính ở trạm gác sẽ cho ngươi vào."

Cổ Nguyệt nhận lấy, gật đầu, "Đa tạ."

*

Cổ Nguyệt được lính dẫn vào rừng. Binh lính đó nói với kỵ binh tuần tra, "Người này là huynh đệ của Tần đại nhân, phiền ngài báo cho một tiếng."

Kỵ binh nghe vậy, nhìn Cổ Nguyệt, "Ngài theo ta."

Kỵ binh dẫn Cổ Nguyệt đến gặp Tần Quyên.

Sau khi nói chuyện với Khuynh Cửu U lần trước, Tần Quyên vốn đã muốn nghĩ cách liên lạc với Cổ Nguyệt, không ngờ Cổ Nguyệt lại chạy đến tìm mình.

"Ngươi lẩn sâu quá đấy, hại lão tử tìm khắp nơi!" Người còn chưa thấy, giọng đã Cổ Nguyệt đã oang oang ngoài doanh trướng.

Thấy kỵ binh dẫn Cổ Nguyệt tới, Tần Quyên vui mừng đi tới nắm chặt tay Chổ Nguyệt, "Đang định tìm ngươi thì ngươi đã đến rồi."

Cổ Nguyệt hơi nhíu mày, "Lão tử vừa mới đến đã phải làm việc rồi sao?"

"Ngoài ngươi ra không ai làm được." Tần Quyên nói rồi khép cửa lại.

Cổ Nguyệt hỏi, "Cái gì mà thần bí vậy?"

"Chuyện lớn, liên quan đến công cuộc nam hạ của chúng ta."

Nghe vậy, Cổ Nguyệt lập tức hiểu ra, cũng không hỏi thêm nữa mà liếc mắt nhìn bên ngoài, "Chỗ này của ngươi có an toàn không đấy? Ngoài kia đều là người của ngươi chứ/ Ta nhớ đây là lính ngươi mang từ Lương Châu đến, còn chưa quản được đúng không?" Hắn cũng từng là người cầm binh, biết lợi biết hại thế nào.

Tần Quyên xua tay, "Không thành vấn đề, bọn họ nghe ta. Nhưng đúng là trong doanh trướng có người muốn ngăn trở ta, bị hắn phát hiện là xong đời."

"Là tên nào mà ngươi còn giữ hắn lại đây, không diệt trừ đi, còn để mà ăn tết à?" Cổ Nguyệt vô cùng bất mãn.

Tần Quyên thở dài, "Là biểu huynh của ta."

"....." Cổ Nguyệt trố mắt nhìn hắn, không hiểu sao Tần Quyên lại moi đâu ra một biểu huynh rồi?

"Hắn không đồng ý, nên phải qua mặt hắn." Vạn Khê không cho Hồ Hồ về Tống quốc, đương nhiên cũng không cho hắn về.

"Vậy ngươi nói chuyện này với ta....." Cổ Nguyệt híp mắt.

Tần Quyên thì thầm, "Ta nói cho ngươi giờ đây. Tối nay ngươi phải đi mau." HẮn sợ Cổ Nguyệt ở đây lâu quá, Vạn Khê không cho hắn ra nữa. Trước khi Vạn Khê hay tin huynh đệ của hắn ghé thăm, hắn phải sớm đưa Cổ Nguyệt rời khỏi doanh trướng.

"......." Cổ Nguyệt tuy không muốn vừa đến đã bị đuổi đi, nhưng cũng chẳng thế từ chối, phải lấy đại cục làm trọng.

Tần Quyên tường thuật mọi chuyện một cách ngắn gọn, rõ ràng.

Cổ Nguyệt gật gù, "Nói vậy là ta còn phải hợp tác với tên Khuynh Lão Tam kia?"

Tần Quyên biết lúc trước Cổ Nguyệt và Khuynh Lão Tam có mâu thuẫn, nhưng việc này nhất định cần hai người hợp tác với nhau.

Chứ nếu hắn bỏ chỗ này lại mà đi Hà Sáo thì không được, đành phải nhờ cậy Cổ Nguyệt làm thay....

"Cho ta bao nhiêu thời gian?" Cổ Nguyệt đột nhiên hỏi.

Tần Quyên, "Tốt nhất là trong vòng 1 tháng có thể đưa thuyền ra cửa biển."

Cổ Nguyệt đứng phắt dậy, tuy giọng nói vẫn nhỏ nhưng ngữ khí đã thay đổi hoàn toàn, "Chỉ có bấy nhiêu? Vô lý!"

"Sắp tới giữa hạ, là mùa gió nam. Gió từ biển nam thổi vào, thuyền đi ngược gió vô cùng bất lợi, nên ta muốn nhân lúc gió bắc để đưa thuyền xuống nam."

Ánh mắt Tần Quyên vững vàng, thanh âm kiên định.

"Chỉ trong tháng 7? Quá gấp!"

Tần Quyên khẳng định, "Ngươi làm được."

Cổ Nguyệt, "Nếu có tên hồ ly kia hỗ trợ thì ta nghĩ là được."

Tần Quyên ngẩn ra, nói, "Y bị giám sát, không thể rời Đại Trạch."

Cổ Nguyệt hỏi, "Tại sao lại thế?"

Tần Quyên trầm giọng, "Vì y không đồng ý để Oát Lập Ngột thị sắp xếp thê tử cho mình, chọc giận thế lực của Oát Lập Ngột thị."

Cổ Nguyệt hiểu rồi. Không có ai hiểu cảm giác bức bối khi bị ép hôn hơn hắn. Dù sao mọi khổ đau của hắn thời niên thiếu đều từ đó mà ra, hắn rất thông cảm với tình cảnh của Hồ Hồ.

"Được rồi, để ta thử xem. Nhưng ta nói trước, nếu ta cảm thấy có nguy cơ lộ tẩy thì nhất định sẽ bỏ thuyền chạy trước."

Tần Quyên gật đầu, "Ta biết."

Cổ Nguyệt hỏi, "Vậy ngươi định khi nào hội hợp?"

"Ta định sẽ xử lý xong chỗ này trước cuối năm nay."

"Khoan đã, ngươi thật sự bỏ lại nơi này sao?'

"Không còn cách nào khác."

"Còn hai đứa bé kia?"

"Ta không biết. Chắc Tùng man sẽ không quen được với cuộc sống ở Tống quốc đâu. Ngươi cứ hỏi ý nó, nếu nó đồng ý thì....."

Cổ Nguyệt đứng dậy, "Ta hiểu rồi, ta sẽ giúp ngươi xử lý. Đi trước đây."

"Ừ, ta không đưa ngươi ra ngoài được. A Táo Đông sẽ dẫn ngươi vào thành Túc Châu." Tần Quyên ra khỏi lều, đưa mắt ra hiệu cho A Táo Đông đứng cách đó không xa. A Táo Đông mau chóng hiểu ý.

"Dẫn hắn đi gặp Khuynh Lão Tam, nhớ đưa số bạc ta đã chuẩn bị cho Khuynh Lão Tam." Tần Quyên dặn.

A Táo Đông tưởng rằng phía Khuynh gia đã chuẩn bị xong sắt, bạc này dùng để mua sắt.

A Táo Đông đưa Cổ Nguyệt đến Túc Châu tìm Khuynh Lão Tam. Người của Khuynh Lão Tam bảo, hắn có việc ra ngoài, giữ Cổ Nguyệt ở lại, tiễn A Táo Đông về.

Cổ Nguyệt thắc mắc không biết Khuynh Lão Tam đã đi đâu. Hắn ở chỗ Tần Quyên cùng lắm chỉ mới nửa canh giờ.

"Hắn ra ngoài lúc nào?"

"Trước khi các ngươi tới 1 khắc, chỉ trách các ngươi tới không đúng lúc thôi." Người kia đáp.

Cổ Nguyệt đợi cả đêm không thấy Khuynh Lão Tam đâu. Hôm sau, có người từ Lương Châu tới nói, một thương hội của bọn họ gặp chuyện, Khuynh Lão Tam phải đi xử lý.

"Quản sự của Khuynh gia các ngươi chẳng lẽ chỉ có mình Khuynh lão tam?" Cổ Nguyệt lấy làm khó hiểu.

Người kia bối rối đáp, "Đại đương gia chỉ lo việc lớn, việc nhỏ thì mặc kệ. Nhị đương gia đi Hoàn châu đến nay chưa về, chỉ có tam đương gia lo chuyện."

Cổ Nguyệt nghĩ, nếu Khuynh Lão Tam đã đi Lương Châu thì cũng vừa hay, hắn đang muốn về. Chẳng bằng cứ về Lương Châu rồi tính tiếp.

"Được rồi, ta đuổi theo hắn vậy. Các ngươi không cần bận tâm chuyện này nữa."

Người kia vẫn cứ không yên lòng, viết cho hắn địa chỉ thương hội, "Vạn nhất không gặp được nhau ở trên đường, ngài cứ tới thẳng thương hội này ở Lương Châu tìm Tam đương gia."

Cổ Nguyệt nhận địa chỉ rồi cáo từ.

Không biết chuyện thế nào, hai ngày sau Cổ Nguyệt mới đuổi kịp Khuynh Lão Tam. Cổ Nguyệt cứ nghĩ mình tức tốc lên đường như vậy thì phải mau chóng bắt kịp chứ.

"Sao ngươi lại tới đây?" Khuynh Lão Tam kinh ngạc nhìn Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt kể lại chuyện Tần Quyên nói với hắn cho Khuynh Lão Tam nghe.H

Khuynh Lão Tam tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn lấy làm phấn khởi. Chỉ là bây giờ hắn gặp chuyện gian nan, "Ngươi chờ ta xử lý xong chuyện lớn ở Lương Châu rồi sẽ dẫn ngươi đến Hà Sáo."

Cổ Nguyệt, "Mất khoảng bao lâu?"

"Nhanh thì 5 6 ngày, lâu thì 10 ngày nửa tháng." Khuynh Lão Tam khó xử.

Cổ Nguyệt gật đầu, "5, 6 ngày thì còn được, vừa hay ta cũng có việc cần làm. Ta chờ ngươi vậy. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?"

"Ở thương hội chúng ta tại Lương Châu, có một thương đội bị đánh chết mất hai người." Nói tới đây, vẻ mặt Khuynh Lão Tam trở nên nghiêm nghị.

Nghe vậy, Cổ Nguyệt đột nhiên nhớ đến, lúc hắn mới tới đây có nghe kể rằng thủ lĩnh của nhiều thương hội bị bí mật giết chết....Không biết có liên quan chăng?

Vừa đi vừa nghĩ, Cổ Nguyệt càng cảm thấy kỳ lạ hơn, bèn nói với Khuynh Lão Tam.

Khuynh Lão Tam kinh ngạc, "Chuyện lớn như vậy mà quan phủ không điều tra sao?"

Cổ Nguyệt lắc đầu, "Chắc chắn là đã điều tra rồi, nhưng chuyện này chỉ gây xôn xao dân chúng một thời gian, rồi sau đó im bặt. À đúng rồi, Đòa Hoa nói, những người chết đều là lão đại lớn tuổi trong thương đội, người cao tuổi nhất đã ngoài 60."

Khuynh Lão Tam kinh hãi, nhìn Cổ Nguyệt chằm chằm, "Giống thương đội của chúng ta!"

Cổ Nguyệt xoa cằm, "Không phải trùng hợp chứ?"

Khi ở quán trọ, dân chúng đang bàn tán nguyên nhân, có thể là trả thù riêng, hoặc là các thương hội triệt hạ lẫn nhau vì lợi ích.

Khuynh Lão Tam nghĩ kỹ lại những điểm chung của hai người bị giết, "Không biết, không nghĩ ra. Ta phải đi Lương Châu điều tra chi tiết mới được, nhưng ta có thể khẳng định hai người này đều là đại thương giả ở Lương Châu nên không thể quá xấu xa độc ác được, nếu không lão đại đã chẳng thu nhận. Cá thương hội do lão đại quản lý đều có chung đặc điểm, đó là phải dễ trị, không được chèn ép bá tánh."

Cổ Nguyệt cười nhạo, "Thời buổi này làm gì có thương nhân nào mà hai tay hoàn toàn sạch sẽ, toàn là những tên may mắn giữ được mạng quay về từ chiến trường, có vài kẻ thù cũ cũng đâu có gì lạ?"

Khuynh Lão Tam không cách nào phản bác hắn.

*

Mấy ngày sau, 2 người đến Lương Châu. Cổ Nguyệt về quán trọ tìm Đào Hoa, còn Khuynh Lão Tam đến thương hội.

Quan phủ Lương Châu phái một vị đại nhân tới, tên Ngột Đạt Đạt, người của Hột Nhan thị.

Khuynh Lão Tam có kinh nghiệm tiếp xúc với quan phủ nhiều rồi, nhưng Ngột Đạt Đạt này thì hơi khác, làm việc rất cẩn thận, không chút kiểu cách nhà quan.

Tiếc là vụ án này không tìm ra manh mối.

Thậm chí cả nhân chứng cũng không.

"Vậy thì vì sao lại phỏng đoán là bị đánh chết? Bởi những vết bầm tím trên người họ sao?" Khuynh Lão Tam hỏi.

Câu này của hắn khiến Ngột Đạt Đạt chú ý. Chỉ vì người đầy vết bầm mà kết luận là bị đánh chết.

"Từ từ đã, để ta gọi ngỗ tác tới." Ngột Đạt Đạt rời đi, sai quan binh phong tỏa nơi này. Nhưng quan tài đã đóng, chẳng lẽ phải mở ra khám nghiêm tử thi?

Nửa đêm, ngỗ tác tới, còn dẫn theo một vị tăng nhân.

Đang mùa nóng bức, thi thể trong quan tài để qua 10 ngày, đã mốc bùi thối rữa.

Ngỗ tác kiểm tra một hồi, bèn sai người đóng nắp, thật sự không chịu nổi nữa.

Ngột Đat Đạt hỏi, "Thế nào? Đúng là bị đánh chết à?"

"Không chắc." Ngỗ tác nói, "Vừa giống vừa không giống, rất khó kiểm tra."

"Vậy những người bị giết lúc trước thì sao? Cùng do một kẻ gây ra ư?'

Ngỗ Tác sửng sốt, "Ta cũng không dám nói chắc, nhưng nếu đại nhân không ngại thì có thể điều tra lai lịch các nạn nhân xem sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy