Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

237. Quy ẩn trong núi Sở

Giờ nhìn lại, tuy Hứa Nặc trông như 27-28 tuổi nhưng chắc chỉ có vẻ ngoài trông già dặn thôi.

"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Tần Quyên không khỏi thắc mắc.

"19." Hứa Nặc thản nhiên đáp.

"Nhìn ngươi như 29......"

"Làm gì đến mức ấy! Hứa Thừa là ca của ta!"

Có lẽ vì bị hiểu lầm nhiều rồi nên vừa bị nói đến, Hứa Nặc đã xù lông.

Tần Quyên bối rối, "......Xin lỗi."

Hứa Nặc giận nhanh mà quên cũng nhanh, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Triệu Hoài Chi cùng các thuộc cấp vào trong xe ngựa, hẳn là có chuyện quan trọng cần bàn.

Tần Quyên đợi bên ngoài, nhân tiện trò chuyện với Hứa Năc,

Hứa Nặc hỏi hắn vì sao tiếng Hán của hắn nghe có vẻ gì đó rất hoang dã.

Hỏi hắn, có nội lực cao là đánh đâu thắng đó phải không.

Hỏi hắn làm thế nào cầm đao đánh vào đến sát cổng thành....

......

Tần Quyên bị hỏi đến đau đầu, đành phải đi tìm Cổ Nguyệt. Lúc này hắn mới phát hiện, Cổ Nguyệt không ở quanh đây.

Hắn tìm một vòng mà không thấy người đâu cả.

Một lúc sau, Triệu Hoài Chi từ trong xe ngựa bước ra.

Tần Quyên thấy Hứa Thừa đứng dưới xe dìu Triệu Hoài Chi, ánh mắt chợt lạnh đi.

Nhưng cả Triệu Hoài Chi và Hứa Thừa đều không nhận thấy.

Triệu Hoài Chi hỏi, "Cổ Nguyệt đâu?"

Tần Quyên nói, "Ta tìm nãy giờ không thấy."

Tuy Cổ Nguyệt vốn tính hay hóng hớt, nhưng không đến mức bỏ đi biệt tích không về. Họ quyết định chờ hắn một lúc.

Triệu Hoài Chi sai Hứa Thừa đi làm việc, còn Hứa Nặc dẫn người đi tìm Cổ Nguyệt, còn lại thì ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.

Tần Quyên hỏi Triệu Hoài Chi, "Những người đó đều là thuộc cấp của ngươi sao?"

"Đa số là phụ tá của ta." Triệu Hoài Chi đáp, "Hứa Thừa theo ta lâu nhất."

"Nhìn là biết rồi." Tần Quyên lạnh nhạt nói, nghe không rõ vui giận.

Triệu Hoài Chi lại mím môi cười. Y chỉ liếc qua một cái là biết Tần Quyên nghĩ gì.

Y ghé đến gần một chút, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn lại vài li. Ngay khi thấy Triệu Hoài Chi trong tầm mắt, cả khuôn mặ tuấn tú của Tần Quyên bỗng nóng bừng.

Triệu Hoài Chi thấy gương mặt chuyển thẳng từ trắng sang đỏ chỉ trong tích tắc, không thể nén cười.

"Ngươi cười cái gì?" Thiếu niên lang thẹn quá thành giận/

Cười ngươi đó, bao nhiêu năm như thế rồi mà cứ e thẹn như ngày đầu.

Bao nhiêu năm, ai cũng thay đổi, chỉ có Tần Quyên....

Triệu Hoài Chi bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Tần Quyên.

Tần Quyên co rúm người. Triệu Hoài Chi định làm gì vậy? Không phải định ôm hôn hắn ngay giữa phố đấy chứ?

"Triệu Hoài Chi, ngươi....Muốn làm gì thì để đến tối làm, giờ không được." Hắn thì thầm, không dám phát ra tiếng, nhưng Triệu Hoài Chi thừa biết hắn muốn nói gì.

Triệu Hoài Chi chỉ cười, đột nhiên đưa tay lên. Khi Tần Quyên căng thẳng đến gồng cứng cả người, y đột nhiên ôm lấy hắn.

"Lúc ở trên thuyền có nghĩ đến ta không?" Y hỏi.

Không biết có phải vì quá luống cuống hay không mà Tần Quyên nghe lầm thành "Khi ở trên giường có nghĩ đến ta không?"

Tần Quyên đỏ mặt tía tai. Hắn liếc quanh bốn phía xem có thuộc hạ nào của Triệu Hoài Chi đang nhìn lén không.

Hắn nghi ngờ Triệu Hoài Chi cố ý trêu mình. Triệu Hoài Chi sao lại hư hỏng như thé.....Ngao!

"Có." Tần Quyên mím môi, nơm nớp lo sợ mà đáp. Trả lời xong, hắn không quên lén nhìn mặt Triệu Hoài Chi, dường như muốn biết y cái hài lòng với câu trả lời này không.

Triệu Hoài Chi cười rất đẹp, đẹp đến nỗi tim hắn tan chảy....

Nhưng hắn không biết Triệu Hoài Chi cười với hắn hay cười câu trả lời của hắn.

*

Bọn họ đợi mãi mà Cổ Nguyệt vẫn chưa về. Đến tận khi trời tối hẳn mới thấy Cổ Nguyệt cưỡi ngựa từ phía nam tới.

Tần Quyên bực dọc hỏi, "Ngươi đã đi đâu?"

Cổ Nguyệt nghiêm túc nhìn hắn, đáp, "Về rồi nói."

Tần Quyên vừa nghe đã hiểu, không hỏi lại nữa.

Bọn họ khởi hành đến vương điện của Kinh Bắc vương ở núi Sở.

Từ đây đến vương điện đi mất khoảng 2 canh giờ.

Vương điện cách Kỳ Môn 1 ngày đường nữa. Kỳ Môn chính là nơi Đào Hoa dẫn theo Tùng Man và Văn Khúc tới ở tạm.

Bề ngoài, Kỳ Môn là một đạo quan nên hay được gọi là Đạo Quan cho dễ hiểu.

Trước kia, cha ruột và cha nuôi của Hồ Hồ đã từng sống và theo học ở đó mười mấy năm niên thiếu.

Cũng là nơi trước kia Hồ Hồ từng ở.

"5 tuổi..." Tần Quyên hình dung dáng vẻ của Triệu Hoài Chi lúc 5 tuổi, chắc hẳn rất đáng yêu.

Rồi bất chợt, hắn nhớ tới một gương mặt khác.

Đứa bé kia giống Triệu Hoài Chi đến mức có thể lầm là con của y.....

"Ngọc Tuyết Độ rất giống ngươi." Tần Quyên chợt nói.

Triệu Hoài Chi nhìn hắn, không nghĩ ra Ngọc Tuyết Độ là ai.

Họ Ngọc?

Y bất chợt nhớ đến vị sư thúc của mình.

"Nhi tử của sư thúc ta sao?" Triệu Hoài Chi mỉm cười.

Tần Quyên cảm thấy nụ cười ấy có gì đó nguy hiểm. Hắn gật đầu.

Triệu Hoài Chi lại hỏi, "Trông giống ta?"

Tần Quyên hơi lui về phía sau, gật đầu tiếp.

Cũng may Triệu Hoài Chi không tra hỏi thêm nữa, chỉ nói, "Xuống ngựa."

Tần Quyên thở phào nhẹ nhõm, xoay người xuống ngựa.

Hành lý của hắn không nhiều, chỉ có một tay nải với một cái rương. Hắn xách chúng, đi theo sau Triệu Hoài Chi.

Vương điện rất lớn, lớn hơn vương phủ ở Lật Sơn, Lâm An rất nhiều.

Cổ Nguyệt há hốc mồm cảm thán.

"Triệu Hoài Chi, ngươi giàu thật."

Triệu Hoài Chi lắc đầu, "Là cha ta giàu."

Cổ Nguyệt, "........Như nhau mà."

Tần Quyên và Cổ Nguyệt ở hai viện khác nhau, nhưng cũng chỉ cách một bức tường ngăn.

Cổ Nguyệt muốn ở chung với Tần Quyên, chủ yếu vì hắn không thích ở cùng người lạ. Hắn không quen Hứa Nặc, vậy mà giờ phải ở chung một viện.

Chỗ Đào Hoa thì có cả Tùng Man và Văn Khúc, Cổ Nguyệt không thích trẻ con nên đành phải nhịn.

Ngoài Triệu Hoài Chi, Tần Quyên là người duy nhất được ở một mình một viện.

Cổ Nguyệt tắm rửa xong, định đến chỗ Tần Quyên.

Vừa hay Hứa Nặc cũng đang ở ngoài sân.

"Ngươi đi đâu thế?" Hứa Nặc hỏi.

Cổ Nguyệt nhướn mày. Hắn đi đâu thì liên quan gì?

Hứa Nặc chống hông, "Không được chạy lung tung trong vương phủ vào ban đêm."

Cổ Nguyệt gắt, "Lão tử đến chỗ Tần Quyên."

"......" Hứa Nặc sửng sốt, "Giờ đã khuya rồi."

"Ngươi còn chưa ngủ thì hắn làm gì đã ngủ?" Cổ Nguyệt vừa nói vừa đi ra cửa.

Hứa Nặc, "....."

*

Tần Quyên cũng vừa tắm xong, nghe thấy chân người vào viện, hắn tưởng Triệu Hoài Chi, nhưng nhanh chóng nhận ra tiếng bước chân không giống.

Lúc này, hắn mới nhớ ra, Cổ Nguyệt có chuyện muốn nói.

Hắn đứng dậy mở cửa cho Cổ Nguyệt.

Hai người cùng ngồi xuống bên bàn.

Cổ Nguyệt rót một chén nước nói, "Ban ngày, ta rời đi một lúc vì ta bắt gặp mấy vị cổ sư. Ta đi theo bọn họ đến hết đường mới quay lại."

"Cổ sư? Ở Trung Nguyên mà cũng có cổ sư sao?"

"Người Miêu ở Ngân Sơn vốn đến từ Nam Chiếu. Nam Chiếu chính là nơi các ngươi gọi là Đại Lý bây giờ. Ở Trung Nguyên có cổ sư là chuyện thường thôi, ta gặp vài người rồi, họ giỏi lắm. Cho nên ta không dám theo quá sát. Ta đoán họ đến từ Đại Lý."

Cổ Nguyệt nói tiếp, "Vậy nên hẳn là ở núi Sở này cũng có cổ sư. Nơi đây có núi có sông, rất thích hợp để nuôi cổ."

"Vậy ngươi bám theo họ làm gì?" Tần Quyên nghĩ, nếu ở Trung Nguyên có cổ sư là chuyện bình thường thì ngẫu nhiên trông thấy vài cổ sư trên đường cũng đâu phải sự lạ, cần gì đi theo. Nếu Cổ Nguyệt đã theo thì chắc hẳn có nguyên nhân khác.

Cổ Nguyệt ghé tới, thì thầm, "Vì có thứ trong cơ thể ngươi."

Tần Quyên sửng sốt, "Ngươi có ý gì, nói rõ xem."

Cổ Nguyệt nói, "Nhân hoàng trên người ngươi phát ra cổ khí, chỉ có cổ sư ngửi được. Ta đi theo bọn họ vì ta nhận thất cổ khí trên người họ khá giống với nhân hoàng. Khi còn học về cổ, ta không xem là có thiên phú dị bẩm gì. Dù sao thì ở Ngân sơn có vô số thiên tài về cổ, ta chỉ thuộc hạng xoàng. Tuy nhiên, ta cũng có thế mạnh riêng, đó là rất mẫn cảm với cổ khí...."

Tần Quyên hỏi, "Ý ngươi là, cổ trong người ta có thể do những người này tạo thành?"

Cổ Nguyệt lắc đầu, "Không, họ không có khả năng đó. Chắc họ chỉ là vật chứa thôi."

Tần Quyên không hiểu, cố sư với vật chứa thì liên quan gì?

"Chẳng hiểu gì cả."

Cổ Nguyệt nói, "Không hiểu thì thôi, đến cả ta đây nghĩ còn thấy lạnh người. Nhân hoàng trong người ngươi có lẽ đã được truyền qua nhiều thế hệ rồi, đến thế hệ ngươi mới luyện ra thành phẩm. Bởi vậy, nơi này chắc hẳn có cổ sư lợi hại."

Cổ nguyệt không biết về thân thế của Đào Hoa nên không nghĩ để suy luận từ chi tiết đó.

"Giờ ngươi và Cổ Nguyệt xem như cùng nhau chung sống yên ổn, không rõ là tốt hay xấu nhưng ta mong là chuyện tốt." Nói rồi, hắn đứng dậy, "Thôi không còn sớm nữa. Ngươi nghỉ ngơi đi."

*

Phủ Hà Gian.

Trong một căn địa lao ở phủ Hà Gian, ánh lửa bập bùng hắt lên một người đang bị treo.

"Tát nước cho y tỉnh lại."

Một giọng nói vang lên. Hai tên ngục tốt đi tới.

Sau vài tiếng xối nước ào ào, người bị xích treo dần tỉnh lại.

"Đánh 3 roi, đừng đánh mặt y."

Người ngồi đó tiếp tục nói.

Ba tiếng roi quất chát chúa vang lên, người kia lại hôn mê bất tỉnh.

Lại một thùng nước muối xối thẳng từ trên đầu xuống.

"Tỉnh lại thì khai ra, đồng phạm của ngươi là ai? Ai giúp ngươi lên thuyền!"

Vị quan trẻ tuổi nói, sắc mặt rắn đanh như sắt đá, không chút biểu tình, đến cả giọng nói cũng lạnh lẽo.

"Ngưu Quang Hàn....Ngươi giết ta đi là được."

Người bị trói bằng xích sắt gằn từng chữ.

Vị quan trẻ tuổi đứng dậy đi về phía y, ánh mắt lạnh lẽo không chớp một lần, "Bản quan hỏi lại ngươi, ai giúp ngươi trốn đến phủ Hà Gian? Ai giúp ngươi lên thuyền?"

"Ngưu đại nhân.....Ta muốn cái gì....Chẳng lẽ dựa vào gương mặt này, thân hình này....không đạt được hay sao?" Y cười.

Ngưu Quang Hàn vung tay tát thẳng vào mặt y, đôi môi mỏng không hề động, lông mày cũng chẳng nhíu.

Hắn quắc mắt nhìn Phi Đàn một cái rồi phất tay áo bỏ đi.

Nửa tháng trước, Phi Đàn bị người của Ngưu Quang Hàn bắt lại ngay trên biển.

Ngưu Quang Hàn là người của ai?

Vạn Khê.

Vạn Khê chưởng quản việc thuyền vận trong ngoài phủ Hà Gian, chuyêun này không mấy người biết nhưng Triệu Hoài Chi biết.

Đó cũng là lý do sau khi Vương Giai báo cho Triệu Hoài Chi việc Tần Quyên lên thuyền yểm hộ ở đằng sau, y không phản đối.

Y có thể đoán được, kiểu gì Tần Quyên cũng gặp lại Vạn Khê.

*

Phi Đàn chưa kịp thoát ra biển đã bị bắt về.

Khi y theo Ninh Bách đến Đại Đô thì từng gặp gỡ Ngưu Quang Hàn. Lúc ấy, hắn chỉ là một chủ sự nhỏ ở Hình bộ.

Hắn làm việc cho Ninh Bách, rồi làm việc cho Vạn Khê, nhờ đó mà họ quen nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy