Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

239. Quy ẩn trong núi Sở

Từ An quận chúa đương nhiên tin quản gia của mình không nói dối, vậy nên chắc chắn có kẻ giả mạo Kinh Bắc vương.

"Ta thật muốn xem tên nào to gan như vậy." Quận chúa đứng dậy nói.

Quản gia đi theo sau Từ An quận chúa, "Lão nô thấy người đó có khi là Kinh Bắc vương thật. Quận chúa chớ nên lỗ mãng."

Triệu Cát Phù nghe vậy thì dừng chân, nhìn sang Tần Mậu ở bên cạnh. Tần Mậu vội hỏi quản gia, "Người đó trông ra sao?"

Nhiều năm trước, khi còn ở phủ Lâm An, ông ta từng trông thấy Kinh Bắc vương một lần. Lúc ấy, Kinh Bắc vương chỉ là một tiểu vương gia, còn ông ta vẫn lang thang ở phía tây phủ Lâm An.

"Vô cùng đẹp. Lão nô chưa từng thấy một ai đẹp như thế.....Nhưng lão nô từ ngữ nghèo nàn, không hình dung được." Quản gia đáp.

Tần Mậu nhìn sang Triệu Cát Phù, "Vậy có thể là Kinh Bắc vương thật."

"Thế thì y tới Tương Dương làm gì?" Triệu Cát Phù bối rối hỏi, "Chẳng lẽ muốn đến Tương Dương trú binh (chứa chấp binh lính) ? Vậy thì cũng không nên đến tìm ta?"

Triệu Cát Phù dường như rất phản cảm với việc này. Không biết có phải do mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp giữa bà và các vị thúc thúc, đường huynh kia không.

Tần Mậu nói, "Nàng nói vậy cũng có lý, nhưng Kinh Bắc vương không giống bọn họ, ta nghĩ cứ nên gặp rồi tính tiếp. Dù sao hôm nay y đã tới rồi, chúng ta không có cách nào giúp y được, y cũng đành phải chịu thôi."

Triệu Cát Phù thấy Tần Mậu nói có lý, trong lòng cũng an tâm hơn.

Ở chính đường phủ quận chúa, Tần Mậu và Triệu Cát Phù diện kiến Kinh Bắc vương trong truyền thuyết.

Nghe nói mấy năm qua y ở phủ Lâm An nhưng do sức khỏe không tốt nên chỉ ở trong phủ dưỡng thương, lại cũng có tin bảo y thích tĩnh dưỡng ở một đạo quan trên núi Sở. Chuyện về Kinh Bắc vương xưa nay chỉ dừng ở lời đồn dân gian.

Những người nói từng gặp Kinh Bắc vương thì đều là chuyện của rất nhiều năm về trước, khi Kinh Bắc vương mới chỉ là một thiếu niên.

Nhưng dù có là thiếu niên, chỉ gặp qua một lần cũng không còn thất phong nguyệt nhân gian có gì đặc sắc nữa.

Cho nên truyền thuyết về Kinh Bắc vương ở Tống quốc mới lan truyền như vậy.....

Dường như ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tần Mậu đã tin chắc Triệu Hoài Chi đích thực là Kinh Bắc vương.

Quản gia dâng trà cho Triệu Hoài Chi. Triệu Hoài Chi nhìn Tần Mậu và Từ An quận chúa, "Ta tình cờ đi qua Tương Dương, nghe nói hôm nay là sinh nhật quận chúa nên đến bái phỏng."

Lúc trước, Triệu Hoài Chi tưởng vị Từ An quận chúa này là cô cô của mình, nhưng điều tra xong mới biết, họ thuộc cùng thế hệ.

Từ An quận chúa là thứ nữ của đường huynh của thiên gia, khi tiên đế còn tại vị đã phong làm tông vương. Triệu Cát Phù được phong quận chúa sau khi chào đời chưa lâu. Hồi ấy, tiên đế rất sủng ái cha con họ, nhưng sau khi đại bá của Triệu Hoài Chi lên ngôi thì không còn được như trước nữa.

Gia đình Từ An quận chúa cũng rời phủ Lâm An từ mười mấy năm trước, chuyển đến đất phong ở Tương Dương. Từ đó về sau, trừ sinh nhật thiên gia hoặc những sự kiện trọng đại, số lần họ đến phủ Lâm An chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Ngài tới là chúng ta mừng rồi, còn mang lễ lạc làm chi." Triệu Cát Phù cười nói.

Triệu Cát Phù sai quản gia dâng trà và điểm tâm lên, hỏi, "Kinh Bắc vương lần này tới đây cùng ai? Dự định ở Tương Dương bao lâu?"

Triệu Hoài Chi đáp, "Ta cải trang đến, sẽ không ở đây lâu đâu."

Nghe y nói sẽ không ở lâu, Triệu Cát Phù thở dài nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải tới xin nhờ trú binh là được rồi.

Trong chính đường, ngoài phu thê Tần Mậu cùng vị khách duy nhất là Triệu Hoài Chi ra thì chỉ còn quản gia đứng bên chờ sai bảo.

Triệu Cát Phù sau quản gia chuẩn bị tiệc tối. Tần Mậu ra ngoài một lát để gặp các khách khác của phủ.

Triệu Cát Phù hỏi Triệu Hoài Chi sức khỏe thiên gia gần đây thế nào, tình hình Lâm An ra sao, chiến sự có căng thẳng không.

Triệu Hoài Chi điềm đạm trả lời. Một nữ nhân sống trong nhung lụa như Từ An quận chúa mà cũng quan tâm đến đế vương, đến Tống quốc của họ, khiến y khá ngạc nhiên. Nhưng cũng chính bởi thế mà lòng y thấy dễ chịu hơn nhiều. Y kiên nhẫn giải đáp từng câu của Triệu Cát Phù.

Triệu Cát Phù không đọc quá nheièu sách. Nói đúng hơn, bà chỉ học chút luận ngữ cùng học thuật cho nữ giới....

Bởi hồi nhỏ, mỗi khi nghe Tây Tịch tiên sinh giảng bài, bà lại buồn ngủ rã rời.

Bà đọc sách đến năm 10 tuổi thì bỏ, nhưng lại rất thích nghe Triệu Hoài Chi kể chuyện.

"Hồi nhỏ, nếu mà được ngài giảng bài cho thì ta nhất định có thể học thành tiến sĩ." Triệu Cát Phù cười nói.

Hóa ra Kinh Bắc vương cao cao tại thượng tựa ánh trăng trên bầu trời mà thiên hạ đồn đại, lại hiền hòa chất phác như thế trong ấn tượng của Triệu Cát Phù.

"Vương gia quả không hổ là hậu sinh mà thiên gia yêu thương nhất, danh bất hư truyền." Bà tán thưởng.

Khi Tần Mậu vừa ra ngoài chưa bao lâu, Tần Quyên và Hứa Thừa đã bám theo. Trừ quản gia và mấy gã sai vặt ở chính đường, ở đây không có ai biết vị khách mới tới là Kinh Bắc vương.

Tần Mậu gặp mấy vị khách khác xong thì đi về thư phòng.

Hứa Thừa nháy mắt ra hiệu với Tần Quyên.

Tần Quyên bám theo Tần Mậu vào sân viện thư phòng, còn Hứa Thừa đứng canh cổng.

Trong viện thư phòng của Tần Mậu không có thủ vệ, vừa hay để Tần Quyên tiếp cận ông ta.

Tần Mậu không phát hiện có người đi theo mình. Ông ta vừa đẩy cửa thì nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại.

Phía sau là một thiếu niên cao lớn mảnh khảnh, gương mặt tuấn dật có vài nét quen thuộc.

Cũng chính bởi nét quen thuộc ấy mới khiến ông ta sinh lòng hảo cảm, không nổi giận trước hành vi lỗ mãng của người này.

Tần Mậu nói, "Ngươi là khách của phủ quận chúa sao? Đây là thư phòng, ngươi nhầm đường rồi."

Ông ta thậm chí còn kiên nhẫn nói chuyện với Tần Quyên.

Tần Quyên lấy làm kinh ngạc, nhưng ngay khi thoáng chốc ấy qua đi, hắn lắc đầu, nói với Tần Mậu. "Ya đến tìm ông."

Tần Mậu nghe vậy mới bắt đầu cảnh giác....Nhưng ông ta đâu làm gì nên tội, khiến kẻ khác thuê sát thủ đến giết mình.

Tần Mậu lui lại vài bước. Tần Quyên theo sát, biết Tần Mậu chuẩn bị gọi người, hắn nhanh tay đẩy ông ta vào thư phòng, đóng sập cửa lại.

"Khỏi cần kêu người tới, ta hỏi vài câu xong sẽ đi ngay."

Hắn vừa dứt lời, Tần Mậu đã há miệng hét to.

"Dù ông có kêu người tới, chúng cũng không phải đối thủ của ta. Ta không cần mạng ông, chỉ muốn hỏi ông vài câu." Tần Quyên lại nói. Lần này, Tần Mậu không hét nữa mà trố mắt nhìn hắn.

"Ngươi muốn hỏi gì....."

"Ông từ đâu tới?"

Nghe câu hỏi này, trong lòng Tần Mậu quay cuồng một trận. Người này rốt cuộc là ai, vì sao muốn tra thân thế ông ta?

"Nói thật, bằng không tự biết hậu quả." Tần Quyên tiến thêm một bước.

Tần Mậu cau mày, "Ngươi hỏi làm gì?"

"Trả lời ta." Có lẽ vì nóng lòng muốn có câu trả lời, vẻ mặt hắn trở nên cuồng bạo, giọng nói cũng cất cao hơn mọi khi.

"......" Tần Mậu sợ đến mức không thốt nên lời.

Tần Quyên hít sâu một hơi, buông cổ áo ông ta ra, xoay lưng lại, "Ta không muốn giết ông, chỉ muốn hỏi ông nhiêu đó thôi. Ông nói ta nghe, ông từ đâu tới, ta sẽ đi ngay."

Hắn biết không thể nói cho Tần Mậu mình là ai, bởi vì điều đó sẽ gây thêm sóng to gió lớn tại nơi này.

Chuyện có hắn sẽ như một thanh kiếm luôn treo trên đầu Tần Mậu.

Tần Mậu có lẽ không thể chấp nhận chuyện cháu trai mình từng làm nô lệ ở bắc địa, rồi trở thành tướng quân cho Mông Cổ.

Hắn không nói với Tần Mậu là để bảo vệ nhiều người, bao gồm chính Tần Mậu.

Tần Mậu nhìn tấm lưng Tần Quyên, chẳng biết nghĩ gì, một lát sau mới nói, "Ta rất muốn biết ngươi là ai, vì sao muốn tìm hiểu lai lịch của ta." Ông ta nghĩ mãi không biết mình đã đắc tội người nào.

"Quê quán của ta không có thân nhân, các ngươi muốn gì thì cứ nhắm vào ta." Câu này là thật, ông ta không còn thân nhân nào nữa.

Tần Quyên siết chặt nắm tay, nhưng không nổi giận. Hắn im lặng hồi lâu, sau khi bình ổn tâm trạng mới nói tiếp, "Ông có biết cầu Khúc Thủy không?"

Lúc nói ra câu ấy, hắn vẫn quay lưung về phía Tần Mậu, nhưng ánh mắt lạnh lẽo sáng bừng, tựa hồ đánh cược toàn bộ lên những lời này.

Người phía sau hắn khiếp sợ lui vài bước, hoảng hốt trả lời, "......Sao ngươi lại biết trấn Tuyền Thủy, cầu Khúc Thủy?"

Lúc này, bả vai gồng cứng của Tần Quyên mới từ từ hạ xuống. Hắn nhắm mắt, xoay người lại nhìn thoáng qua Tần Mậu, rồi ra khỏi thư phòng.

Hứa Thừa thấy hắn đi ra, không biết hắn đã đạt được mục đích chưa, vội bám theo sau.

Tần Quyên chưa từng nhớ ra. Khi còn nhỏ, ký ức của hắn bị ngắt quãng rất nhiều....Nhưng hắn nhớ rõ ba chữ cầu Khúc Thủy.

Hắn đi ra ngoài, nói với Hứa Thừa, "Về được rồi."

Hứa thừa hiểu ý, bèn đi tìm Triệu Hoài Chi.

Tần Quyên chờ họ ngoài phủ quận chúa, nhưng chỉ có Hứa Thừa đi ra.

"Vương gia nói chúng ta về quán trọ chờ. Ngài ấy đã diễn thì phải diễn cho trót, sẽ ở lại phủ quận chúa dùng cơm."

"Ừ." Tần Quyên cưỡi ngựa đi trước.

*

Trong quán trọ, Cổ Nguyệt hỏi Tần Quyên đã có câu trả lời chưa.

Tần Quyên đáp, "Trấn Tuyền Thủy."

Hứa thừa lập tức gật đầu, "Ta sẽ đi tra ngay."

"Có ba cái, một cái ở Tuyền Châu." Sau khi quay về, Hứa Thừa nói với họ.

"Tuyền Châu?" Cổ Nguyệt nhìn sang, "Lúc trên thuyền ta đã nghe nhắc tới, hình như đó là trạm trung chuyển hàng hải lớn nhất thiên hạ."

Hứa Thừa gật đầu, "Đúng, thuyền nghiệp ở Tuyền Châu rất phát triển, các đại thương giả từ ở lân cận cũng tới đó buôn bán nhiều, rất giống miêu tả của Tần Quyên."

Cho nên Hứa Thừa tin rằng Tần Quyên đến từ trấn Tuyền Thủy, phủ Tuyền Châu.

Tần Quyên đứng dậy, "Ta muốn đi Tuyền Châu."

Cổ Nguyệt giật mình, "Không phải chứ? Nói đi là đi ngay?"

Tần Quyên thở dài, "Ngươi không hiểu đâu."

Hắn nhớ đến câu nói kia của Tần Mậu, "Quê quán ta không còn thân nhân nào nữa", trong lòng cảm thấy rất bất an, chỉ hận không thể mọc ngay ra đôi cánh, bay thẳng đến Tuyền Châu.

*

Đêm ấy, Triệu Hoài Chi quay về. Tần Quyên nói lại những lời của Hứa Thừa hồi chiều.

Triệu Hoài Chi nói với Tần Quyên, "Ta đã sắp xếp xong, mai đi Tuyền Châu."

Nghe vậy, hốc mắt Tần Quyên đỏ ửng, mặc cho Triệu Hoài Chi nắm lấy bàn tay.

Gặp được Triệu Hoài Chi là phúc lớn của hắn, cũng là nguồn động lực của hắn.

"Cảm ơn ngươi."

Cảm ơn ngươi đã khiến cho lòng can đảm của ta trở nên có ý nghĩa, chứ chẳng phải một kẻ dũng mãnh cô độc, hóa buồn thành giận, không có mục tiêu.

Triệu Hoài Chi dịu dàng cười, "Thế thì dùng cơm đi. Hứa Thừa nói kể từ lúc về đến giờ, ngươi cứ ở lì trong phòng."

Cổ Nguyệt thấy hai người từ trong phòng đi ra, mới thở phào một hơi, "Ăn cơm đi. Hứa Nặc chờ các ngươi nửa ngày rồi."

Tần Quyên vỗ vai Cổ Nguyệt, "Làm ngươi lo lắng rồi."

"Biết là tốt. Đừng để lão tử lo nữa, mau trưởng thành chút!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy