Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

243. Quy ẩn trong núi Sở

Chuyến tham quan thành Cát An tươi đẹp hôm nay đã bị gián đoạn bởi sự việc nho nhỏ đso. Nhóm Tần Quyên không thể thay đổi kế hoạch, ngày mai họ vẫn quyết định rời đi.

Cổ Nguyệt nghe nói vậy thì bảo, "Không phải nói hai ngày nữa mới đi à? Ta vẫn còn chưa bán hết hàng đâu."

Tần Quyên, "Đến Tuyền Châu bán cũng được."

Nói rồi hắn quay về phòng.

Hôm sau, khi trời còn chưa hửng sáng, Tần Quyên đã rời giường thay quần áo, sửa soạn hành lý.

Hắn gói ghém đồ đạc cẩn thận rồi đi đánh thức bọn Triệu Hoài Chi, sai tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng, sau đó lại ra chuồng ngựa cho ngựa ăn.

Khi họ dừng bữa sáng xong thì chân trời đã hửng đỏ.

Họ rời thành lúc mặt trời mới lên cao.

Đến tòa thành tiếp theo, người của Triệu Hoài Chi đã chờ sẵn. Theo lời nhắn, họ nói Vương Gian đang chờ ở Tuyền Châu, hẳn có việc muốn báo.

Triệu Hoài Chi bỗng nghiêm mặt, Tần Quyên đoán phía bắc xảy ra chuyện gì rồi.

Tần Quyên đã tự nhủ lòng sẽ không màng tới phương bắc nữa nên không hỏi thăm câu nào.

"Mấy ngày nữa mới tới Tuyền Châu?" Triệu Hoài Chi hỏi Hứa Thừa.

Hứa Thừa đáp, "Chừng 6 7 ngày."

*

6 ngày sau, quả nhiên họ đã tới cảnh nội Tuyền Châu.

Trong lúc cho ngựa dừng uống nước ven sông, Hứa Thừa tới tìm Vương Giai, tiện thể hỏi thăm đường đi trấn Tuyền Thủy. Nhóm Triệu Hoài Chi thì dừng nghỉ ở quán rượu bên đường.

Tần Quyên hỏi chưởng quầy về trấn Tuyền Thủy.

Chưởng quầy nói, "Trấn Tuyền Thủy á? Chẳng phải các vị đã đi ngang trên đường tới đây rồi sao? Nó chỉ cách phía bắc thành Tuyền Châu ba mươi dặm thôi."

"........" Tần Quyên há hốc mồm. Họ đi từ tây bắc tới, vậy là đã bỏ lỡ mất rồi.

Cũng đúng, cả nhóm tất tả lên đường, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng đến Tuyền Châu nên đã quên hỏi thăm.

Triệu Hoài Chi nhìn sang, Tần Quyên cũng nhìn lại y, nói, "Cứ chờ Vương Giai tới rồi tính tiếp. Đã đến tận đây rồi, không vội."

"Ừ." Triệu Hoài Chi gật đầu.

*

Đêm đó, Vương Giai theo Hứa Thừa tới. Lúc này họ đã tìm được quán trọ để nghỉ chân, ngay sát bên quán rượu.

Vương Giai vào phòng Triệu Hoài Chi nói chuyện thật lâu, còn giao cho y mấy phong thư.

Thư của Lục Dự Chương báo cho Triệu Hoài Chi tình hình bắc địa. Hai thư còn lại, một là của Đán Mộc, báo tình hình Bá Nha Ngột thị và cả hướng đi của vị sư huynh y nữa. Còn lá thư thứ ba.....

Thư này của Đại Vĩnh vương Viết Viết gửi cho Tần Quyên. Đầu tiên nó được giao cho Đán Mộc, sau đó Đán Mộc giao cho người của Lục Dự Chương để gửi đến đây.

Vương Giai nhìn Triệu Hoài Chi, "Chủ tử còn gì phân phó không? Ngày mai ta sẽ dẫn người ra biển."

Triệu Hoài Chi đi tới, nói nhỏ với gã vài câu.

Vương Giai nghiêm túc gật đầu, "Rõ."

Triệu Hoài Chi vỗ vai gã, ý bảo gã cẩn thận.

*

Tần Quyên thấy Vương Giai đi ra, tựa như có chuyện muốn hỏi.

Vương Giai đương nhiên biết. Hắn chỉ ôm quyền chào Tần Quyên rồi vội bước đi.

Trong phòng, Triệu Hoài Chi vẫn đang đắn đo, không muốn có nên cho Tần Quyên biết việc Đại Vĩnh vương gửi thư cho hắn không.

Tần Quyên nói hắn không muốn quan tâm tới phương bắc nữa....

Triệu Hoài Chi thở dài, đúng lúc này thì Tần Quyên bước vào.

Tần Quyên nhìn Triệu Hoài Chi, thấy chân mày y cau lại, bèn hỏi, "Có chuyện lớn gì ư?"

Triệu Hoài Chi lắc đầu, cười nói, "Không có gì. Bá Nha Ngột thị vẫn bình an. Chỉ cần họ làm theo lời ta dặn, không xảy ra sai lầm gì thì sẽ không bị thanh toán."

Tần Quyên gật đầu, "Vậy thì tốt rồi."

Triệu Hoài Chi dịu dàng cười, "Sáng sớm mai chúng ta hãy đến trấn Tuyền Thủy."

"Ừ." Tần Quyên gật đầu, mắt liếc thấy mấy phong thư trên bàn.

Triệu Hoài Chi nói, "Thư Đại Vĩnh vương gửi cho ngươi."

Tần Quyên sửng sốt, một lúc lâu sau mới dám đi tới, cầm lấy lá thư đó.

Trong thư, Viết Viết nói hắn đang chuẩn bị quân binh. Quách Bưu đem về cho hắn rất nhiều bạc. Hắn lấy làm lạ nên không dám dùng, nhưng chẳng may xảy ra chiến sự hay nạn đói, bạc này có thể cứu hắn trong hoàn cảnh ngặt nghèo.

Bạc của Quách Bưu là do Tần Quyên nhờ Trịnh Sinh Bách đưa cho Đại Vĩnh vương. Đại Vĩnh vương không rõ lai lịch của chúng nên không dám dùng là phải.

Nhưng thư ấy không có nửa chữ nhắn nhủ Tần Quyên quay về La Bặc. Phải chăng là.....

Tần Quyên mơ hồ cảm thấy, Viết Viết đã biết được chuyện gì rồi. Tỷ dụ như đã biết hắn có lẽ không còn ở mạc nam mặc bắc, cũng không ở thảo nguyên.....

Trái tim Tần Quyên cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Hắn gấp lá thư, ôm chặt trước ngực mình đầy trân quý như một người bạn cũ.

Triệu Hoài Chi thấy thế, mỉm cười.

Thiếu niên ấy vẫn là thiếu niên trọng tình trọng nghĩa mà y yêu thích năm xưa.

Tắm gội xong, Tần Quyên đứng trước cửa sổ. Bên ngoài thành Tuyền Châu có một khu chợ lớn nên dù là ban đêm cũng vẫn náo nhiệt như ngày.

Hôm sau, lúc Tần Quyên vừa tỉnh thì Hứa Thừa ra khỏi nhà.

Tần Quyên nghĩ chắc hẳn Triệu Hoài Chi đã sai Hứa Thừa đi làm nhiệm vụ nào đó. Tuyền Châu lớn như vậy, kiểu gì Triệu Hoài Chi cũng có sắp xếp người và sản nghiệp tại đây.

Lúc Tần Quyên vừa rửa mặt xong thì có tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, rồi một người chạy lên lầu.

Người đó vào phòng cách vách. Tần Quyên nghĩ không lẽ là người của Triệu Hoài Chi nên theo ra xem.

Quả nhiên, người của Triệu Hoài Chi tới giao cho y một bọc đồ, nhắn vài câu rồi đi ngay.

Không lâu sau, Triệu Hoài Chi ra khỏi phòng.

"Chúng ta tới trấn Tuyền Thủy thôi."

Tần Quyên còn đang ngơ ngác thì Triệu Hoài Chi đã xuống lầu trước.

Y gọi Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt cũng vội vàng dậy chuẩn bị.

Tần Quyên nhìn Triệu Hoài Chi, cảm thấy hình như y biết có chuyện gì mới xảy ra, chuyện ở trấn Tuyền Thủy.....

Cho nên dọc đường, đầu óc Tần Quyên như trên mây.

Lúc sắp tới trấn, Triệu Hoài Chi bảo Cổ Nguyệt ở ngoài chờ Hứa Thừa. Hiếm khi nào Cổ Nguyệt nghe lời như thế.

Cảm xúc của Tần Quyên vẫn rất mông lung, mãi tới khi vào trấn, nhìn thấy chợ nhỏ ven sông.

Rồi....

Rồi tới cây cầu cong cong hiện ra trước mắt.

Liễu rủ dọc trường đê, cầu cong như trăng đầu tháng.

Cây cầu không hề lớn, chẳng qua khi ấy hắn còn rất nhỏ nên cảm giác cầu rất lớn mà thôi....

Từ bên này nhìn sang, bờ bên kia có lẽ là nhà cũ của Tần gia. Triệu Hoài Chi tra được như vậy, nhưng Tần Quyên không nhớ rõ nữa....

Tần Quyên chỉ nhớ, khi còn nhỏ, mẫu thân ôm Cốc Cốc ngồi bên cầu. Hắn thì chơi cùng trẻ con như Ngưu Đại Lang.....

Khi bọn họ đi qua bên kia, Triệu Hoài Chi chỉ vào một khu nhà hoang phế, trầm giọng báo cho hắn biết, "Người của ta tìm hiểu được, hai ba năm trước xảy ra một vụ hỏa họa lớn, cháy sạch rồi."

Cặp mắt Tần Quyên mở lớn, đến mức vài sợi tơ máu vằn vện ở lòng trắng.

Dù hắn đã quên nhưng cũng hiểu ý Triệu Hoài Chi.

Nơi đó hẳn là Tần phủ.

"Cốc Cốc.....Cốc Cốc thì sao....." Hắn quay nhìn Triệu Hoài Chi với hốc mắt hoen đỏ.

Triệu Hoài Chi lắc đầu, trên gương mặt xen lẫn vẻ thương tiếc và đau xót.

Tần Cốc đã đi đâu, không mấy ai biết được.

"Rạng sáng nay, người của ta báo rằng Tần Cốc đã rời trấn Tuyền Thủy từ 4 năm trước. Sau đó, Tần phủ mới bị thiêu hủy. Chuyện xảy ra đã lâu rồi....Hẳn là khi ngươi còn ở Cát Cáp Bố doanh, Tần phủ bị trộm, đồ đạc bị cướp đi gần hết. Sau đó, vì trong nhà không còn người cáng đáng nên Tần lão phu nhân phải bán thêm rất nhiều của cải để duy trì cuộc sống. Khi Tần Cốc đưa tổ mẫu ngươi rời đi, Tần phủ đã khánh kiệt hoàn toàn rồi."

"Nó và tổ mẫu đi đâu, có ai biết không?"

"Người dân quanh đây nói Tần Cốc đưa tổ mẫu đi chữa bệnh, từ đó không quay về. Tần phủ cũng cháy rụi nên người ta không biết nàng đi đâu." Triệu Hoài Chi hít sâu một hơi, "Ta vẫn đang điều tra tiếp, sẽ có tin tức sớm thôi."

Tần Quyên nhìn y, hốc mắt ửng hồng, nghẹn ngào nói, "Ngươi cũng tin rằng nó chưa chết, đúng không?"

"Đúng vậy." Triệu Hoài Chi biết, sự kiên định của y chính là lời an ủi tốt nhất đối với Tần Quyên.

"Vậy quanh đây còn bằng hữu nào của nó không?" Tần Quyên đột nhiên hỏi.

Triệu Hoài Chi không muốn nói với Tần Quyên, sau khi gia đình gặp chuyện không may, Tần Cốc và tổ mẫu phải nương tựa lẫn nhau mà sống. Những đứa trẻ cùng tuổi khinh thường, chế nhạo nào. Người lớn sẽ không bắt nạt một cô bé, nhưng trẻ con thì đâu chiểu chuyện.

Triệu Hoài im lặng một lát rồi nói, "Chắc là còn."

Đắn đo một hồi, y lại nói thêm, "Nhưng đều đã xuất giá rồi."

Các cô nương vùng này thành gia rất sớm, chỉ Tần Cốc là ngoại lệ.

Nhưng mà 4 năm trước, Tần Cốc mới chỉ 12 13. Tầm tuổi ấy thì thường mới chỉ đang tìm mối kết thân chứ chưa gả chồng.

Tần Quyên đưa tay lau mặt, lại nhìn Triệu Hoài Chi, "Nếu không tra được thì lại tính tiếp vậy."

Thực ra, trong lòng hắn muốn nói, trừ phi đã chết, bằng không nhất định sẽ có ngày hắn tìm hiểu được Tần Cốc đang ở đâu.

Triệu Hoài Chi gật đầu cười. Y vui mừng lắm. Dù hứng chịu nỗi đau thương nhưng thiếu niên lang vẫn giữ lòng kiên định, đứng dậy từ khó khăn.

Tần phủ tan hoang không khiến thiếu niên lang từ Samarkand về đây nản lòng.

15 năm bôn ba ròng rã, 15 năm cách trở thiên nhai.

Hắn đạp lên khổ cực mà tới, nên khi nhìn đống phế tích hoang tàn, dù lòng rơi lệ vì chẳng thể thấy lại cảnh huy hoàng của Tần phủ năm xưa.....

Nhưng vẫn sẽ đứng lên, tìm kiếm thân nhân duy nhất của mình.

Tần Cốc rốt cuộc đã đi đâu.

"Này.....Ta thấy các ngươi đứng đây lâu lắm rồi. Xin hỏi là người nơi khác tới, đến tìm người sao?"

Bọn họ quay đầu lại thì thấy một nữ tử trẻ trung, nhưng nhìn cách ăn vận thì biết đã là phụ nhân (phụ nữ có chồng) rồi.

"Ta...." Tần Quyên vừa mở miêng, Triệu Hoài Chi đã nhanh chóng ngắt lời, "Xin chào phu nhân. Ta là lang trung đến từ Tuyền Châu. Gia phụ lúc sinh thời có quen biết Tần lão gia, tình cảm thân thiết. Hôm nay ghé thăm lại thấy Tần phủ tan hoang thế này, không biết do đâu...."

Nàng kia nghe y giới thiệu là lang trung thì bớt phần cảnh giác, hỏi, "Phụ thân ngài và Tần lão gia có quan hệ gì?"

Trên phương diện nào đó, Triệu Hoài Chi nhạy bén hơn Tần Quyên. Y nhanh chóng nhận thấy, nữ tử này ắt biết chuyện Tần gia.

"Phụ thân ta cũng là lang trung, là bằng hữu của Tần thúc. Nhiều năm trước, gia đình ta ở đất Thục, năm nay mới tới Tuyền Châu nên phụ thân dặn dò ta tới thăm Tần phủ, nào ngờ...." Ánh mắt Triệu Hoài Chi lộ vẻ đau xót, "Xin phu nhân cho tại hạ biết, vì sao Tần phủ thành thế này, còn cả Tần gia muội muội hiện đang ở đâu....."

Nói thật, những lời của Triệu Hoài Chi khiến Tần Quyên vô cùng sửng sốt. Có đánh chết hắn cũng không tin Triệu Hoài Chi biết nói mấy lời kịch nghệ thế này, cảm động đến mức không diễn vai tiểu sinh si tình trọng nghĩa thì thật uổng phí....

Tiểu phụ nhân nghe những lời khẩn thiết của y, suýt nữa thì rơi nước mắt. Nàng bỗng nhỏ giọng nói, "Ta tên Hạ Thiền, là bạn thuở nhỏ của Tần Cốc. Nếu các vị muốn nghe chuyện Tần phủ, mời ngày mai tới trà lâu Hồ Quảng ở Tuyền Châu. Ta định tới đó bán đồ thêu nên sẽ có chút thời gian."

Tiểu phụ nhân nói xong, nhân lúc không có ai, liền nhanh chân chạy đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy