Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoàn Tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới tiết trời mát mẻ giao thoa đông xuân, chiều chiều khu phố lẻ tẻ vài bóng người. Hầu hết là người cao tuổi tản bộ bên lề, ngắm nhìn cảnh vật bình yên trong những năm cuối cùng của cuộc sống. Vì thế, lọt vào khung cảnh giản dị là một cặp đôi trẻ tuổi với tình yêu cháy bỏng nồng nàn lại nổi bật đến nhường nào.

Chàng trai tuấn tú khôi ngô mang mái tóc dài đen nhánh thước tha, liên tục bị tên đàn ông cao lớn hơn mình giam trong lòng hôn hít. Nếu Bạch Liễu không cấm cản, e là con thằn lằn này thật sự sẽ cắn liếm cậu, đánh dấu chủ quyền luôn trước mặt bàn dân thiên hạ, mặc dù cả hai tay y đang xách đồ nặng trịch.

Hôm nay Bạch Liễu và Hắc Đào qua nhà Lục Dịch Trạm đón Tết Nguyên đán. Lại nói, chẳng biết từ khi nào nhà anh đã trở thành cứ điểm cho Gánh Xiếc Lang Thang tụ tập ăn uống ngoài hiện thực, thường là vào các ngày lễ.

Đầu năm nay, theo lẽ thường bọn họ phải có mặt lúc đêm giao thừa để cùng nhau đón năm mới. Nhưng bất trắc, tên thằn lằn đội lốt hình người nói chỉ muốn ở chung với riêng cậu, thành ra Bạch Liễu bị y ôm chặt nhốt trong nhà không cho ra đường. [Và cậu còn hôn bạn trai thuận theo hành động giam cầm này]

Không phải cư nhiên cậu để Hắc Đào tước đi chuyến gặp mặt bạn bè ngay dịp lễ quan trọng. Trùng hợp làm sao, Mục Tứ Thành bận thi đại học bù đầu, Lưu Giai Nghi kín lịch quay không lẻn ra được, Đường Nhị Đả hết bắt dị đoan thì bị thần ái tình cầm chân, Mộc Kha lại công tác nước ngoài chẳng về kịp. Thế nên giao thừa chỉ có ba cặp đôi, kế hoạch sum vầy đành di dời sang kì nghỉ Tết Nguyên đán.

Đường xá dần thưa thớt bóng người, đôi uyên ương trẻ không nhanh không chậm bên dưới di chuyển, ở trên âu yếm vun đắp tình yêu. Tại một ngã rẽ, lọt vào tầm nhìn ngoại vi của Bạch Liễu hai thân ảnh quen thuộc phía xa, chưa đầy một giây liền bị Hắc Đào dùng cơ thể dáng vóc cao ráo che khuất.

"......" Bạch Liễu có chút híp mắt mỉm cười. Không để Hắc Đào kịp nói câu gì bộc lộ tâm tư chiếm hữu, cậu nhanh như cắt choàng cổ y chặn miệng lưỡi của bạn trai bằng nụ hôn sâu. Hắc Đào cũng chẳng vừa, bế thẳng người lên, luồn tay vào áo sơ mi trắng giở trò đồi bại. Rất may là xung quanh không có ai, cũng chẳng có camera. Thật ra hai thân ảnh Bạch Liễu vừa nhìn thấy kia vẫn chưa đi xa, nhưng y đã nhanh nhạy bế người lảng đi khuất tầm mắt họ.

---

Phía hai con người chưa biết đến sự tình gần đó vẫn ngại ngùng song song bước đều.

"Hiếm khi chúng ta cùng nhau đi dạo thế này" Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, nhưng động tác anh đã sớm đông cứng, đầu óc căng thẳng vận hành hết các nơron thần kinh cố rặn thêm câu từ cứu vớt tình thế ngượng nghịu này.

Người đàn ông thân hình to lớn, cơ bắp rắn rỏi căng tràn sức mạnh, ngũ quan anh tuấn cuồn cuộn khí chất hoang dã, con ngươi xanh sẫm luôn thẳng thắn trực tiếp quan sát bất kỳ đối tượng nào, lại không dám quang minh chính đại đối diện đôi đồng tử nhạt màu của người kế bên. Kết hợp bầu trời quang đãng trong lành đằng sau, giảm đi đáng kể nét hung hãn từ một chú sói oai phong lẫm liệt trở thành cún bự ngây ngô lúng túng với ái tình đầu đời.

Tô Dạng bị suy nghĩ của bản thân chọc cười ha hả trong lòng. Mi mắt thanh niên mỏng manh mềm mại hơi rũ xuống, bờ môi hồng phớt mấy máy lẩm bẩm từng âm tiết ngắt quãng mà thẽ thọt như nói với chính mình "Thật tốt, dù trong công việc hay ngày nghỉ, tôi vẫn luôn được kề vai sát cánh cùng anh. ---Ước gì thời gian có thể ngưng đọng mãi mãi tại khoảnh khắc này.

"Cậu nói gì? Tôi không nghe rõ" Âm giọng càng về sau cành nhỏ dần đi, anh miễn cưỡng căng tai mới nghe được câu trước, câu sau chẳng nghe rõ âm chữ. Đường Nhị Đả từ ngại ngùng bỗng nổi chút tò mò, nhưng đáp lại câu hỏi anh đặt ra chỉ là một cái lắc đầu.

"Không có gì" Đồng tử trong veo không vướng bụi trần hướng về phía anh, khóe môi dịu dàng nở rộ nụ cười tươi tắn dành cho vị đội trưởng mà người thanh niên ngưỡng mộ hết lòng lẫn thương nhớ thấu tâm can. Thiết nghĩ đến khi nào cả hai mới đủ dũng khí để bày tỏ nỗi lòng với người mình yêu đây?

---

"Chậc chậc chậc chậc"

Đường Nhị Đả vốn thân thủ đã được huấn luyện bài bản có thể phát giác ra kẻ theo dõi mình ở phạm vi rộng. Thế nhưng, vì bị tình yêu mụ mị lý trí, không hay biết rằng mọi phản ứng của họ đều đã thu hết vào đôi đồng tử đỏ rực của cậu trai trẻ đằng sau lặng lẽ quan sát.

Mục Tứ Thành chán chường dựa người vào thành ghế. Sớm dự đoán trước, sao phải hóng hớt làm gì. Với cái tính ngại ngùng nhún nhường đối phương của hai người đàn ông nhưng tâm hồn thiếu nữ kia, không có ngoại lực tác động, còn lâu mới hứng được drama để hít. À mà chắc gì đã có drama, nhìn họ chỉ thiếu bước tiến luôn lên lễ đường thôi.

Đương lúc hắn sắp nằm vật ra đất vì bị ngốn đường tinh chất liều lượng lớn, bên má chợt bị thứ gì đó mát lạnh áp sát, giật mình quay đầu hóa ra là một cốc cà phê đá. Tâm trạng ỉu xìu lập tức được dựng dậy, nói lời cảm ơn liền chớp lấy cốc cà phê nốc một hơi.

"Quán này làm ngon ghê, lần sau ghé tiếp"

"Trời còn se lạnh, cậu uống đá lỡ bị viêm họng--"

"Ôi dào, uống lạnh nó mới sảng khoái. Sức khỏe tôi tốt lắm, cậu khỏi cần lo"

Sao mà không lo được? Giữa mùa đông buốt giá Tứ ca uống nước lạnh, may mắn chỉ bị cảm nhẹ, chứ đổ bệnh ngay thời điểm ôn thi...

"A~!" Đoạn Mục Tứ Thành vực dậy khỏi ghế, vươn vai giãn cơ. "Mỗi lần thi cử là như bước vào quỷ môn quan. Khi nào mới kết thúc quãng thời gian địa ngục này đây." Nghĩ nghĩ, Mục Tứ Thành tiu nghỉu ngồi bệt xuống ghế, chân trái đưa đẩy chiếc ván trượt.

"Nếu không có mấy kì nghỉ xả hơi, chắc tôi bị đống kiến thức khổng lồ kia dày vò tới chết mất"

Đối với sinh viên bọn họ, Tết không chỉ là ngày sum họp gia đình, mà còn là ngày giải thoát cho những linh hồn khốn khổ chịu áp lực tri thức và thi cử. Nhắc tới gia đình, Mục Tứ Thành có đầy đủ cha mẹ nhưng hắn chả mặn mà nhớ đến là bao. Lưu Hoài lại chẳng có mối quan hệ thân thiết nào trừ Tứ ca và một số bạn học khác. Mẹ mất, cha cũng cắt đứt quan hệ, có lẽ cả tuổi thanh xuân cậu thiếu niên chỉ quây quần trong phạm vi học tập và Mục Tứ Thành--?

Trái ngược người anh em dễ nản chí của mình, Lưu Hoài có thể học ngày học đêm liên tiếp không ngừng nghỉ. Mục Tứ Thành thề nếu không phải hắn có lòng tốt kéo thiếu niên ra khỏi sự ám ảnh học hành, chắc thiếu niên vì kiệt sức chết ngắt lúc nào không hay, trở thành ma tri thức luôn quá. Bản thân Lưu Hoài không biết lấy đâu ra động lực vô hạn mà chuyên chú học đến thế, cảm giác như việc học rất quan trọng, vô cùng quan trọng, không chỉ với chính mình, hơn hết vì một ai đó nữa...

"Phải rồi, Tết này cậu có việc gì khác để làm chưa?" Việc gì khác ý hắn chả liên quan mớ giấy tờ đầy chữ đó đâu.

Lưu Hoài lặng người, ngón tay miết cốc cà phê tỏa hơi ấm nhè nhẹ. Nhìn biểu hiện là biết người em trai đáng thương của hắn lại sắp tự giam mình trong ký túc xá cùng sách vở rồi. Lão tử hắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu, phải khiến cuộc đời âm u của em trai trở nên muôn màu muôn vẻ tràn đầy sức sống.

---

Chuyển tới căn nhà là đích đến của rất nhiều người. Sắc trời mờ ảo thay lớp áo ảm đạm, đèn nhà sáng sủa cũng đã sớm thắp. Chợt tiếng cửa mở cất lên giòn giã, Bạch Liễu chưa kịp bước vào đã bị hơi nóng toát ra từ phòng bếp xộc vô người, càng đột ngột hơn khi Phương Điểm chạy vọt ra chưa nói câu nào liền bẹo má cậu. Cô than thở rằng mình rất nhớ cậu, và quay qua Hắc Đào cười mắng y bảo vệ cậu quá mức.

Đầu năm cô cũng bận rộn công việc [Nhưng hơn hết đã có em người yêu toàn năng tự nguyện gánh dùm một phần] mà gặp thêm chướng ngại vật mang hình thái thằn lằn, cô chỉ có thể nuốt cục tức xuống vì chuyện gặp cậu bị ngăn cản, đành nuối tiếc gửi lời chúc năm mới thông qua điện thoại di động [Hay còn gọi là tấn công bằng tin nhắn]

Hắc Đào sau lưng ỉu xìu cau mày, giành lại Bạch Liễu của y từ tay người phụ nữ nhiệt huyết bá đạo kia.

Bạch Liễu theo phản xạ bắn ánh mắt đến căn phòng bếp nơi người chồng đảm đang của cô kiêm bằng hữu [mẹ gà] thân mến với cậu- đang đứng. Tức khắc thấy ánh mắt bất lực quen thuộc cùng dòng văn bản vô hình hiện hữu tại nụ cười gượng của anh.

Lục Dịch Trạm: Tôi cũng lực bất tòng tâm, ông tự lo nhé.

Bạch Liễu: ......

"E hèm"

Nghe tiếng ho, Phương Điểm lẫn Bạch Liễu ngoắt đầu ra ngoài cửa nhìn Lưu Giai Nghi vô cảm như muốn nói rằng: Cảm phiền ba vị người lớn tránh đường cho cô bé vào nhà.

Song vẻ mặt trưởng thành ấy không giữ được lâu bởi Phương Điểm đã chuyển mục tiêu nhanh nhẹn ôm bé con ngồi phịch xuống sofa phòng khách. "A! Giai Nghi xinh quá đi à!"

"Tôi đã chuẩn bị sẵn một thùng xe đầy ắp các loại nguyên liệu đậu ở dưới, nếu thiếu món nào cứ tự nhiên nhờ quản gia lấy." Mộc Kha đẩy gọng kính mỉm cười xán lạn với Bạch Liễu, hoàn toàn phớt lờ con thằn lằn sừng sững đu bám trên người cậu. Bạch Liễu nói lời cảm ơn Mộc Kha, tay vòng qua đầu Hắc Đào dỗ dành y.

Người tiếp theo đến là Đường Nhị Đả... và Tô Dạng. Thanh niên nho nhã lịch sử chào hỏi mọi người, bắt gặp ánh mắt kì quái của một cô bé, người thanh niên hơi ngượng ngùng khó hiểu nhưng vẫn tươi cười làm quen. Trong khi đó, Đường Nhị Đả lờ mờ đoán ra hàm ý trong ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại cả hai... Quay qua Bạch Liễu thì nhận được một nụ cười tươi tới tít mắt.

Đường Nhị Đả: ...... Làm ơn đừng nhìn chúng tôi như thế.

May mắn, mong ước của anh đã được thực hiện khi cánh cửa bị mở ra bởi lực đạo mạnh mẽ. Mục Tứ Thành hí ha hí hửng vác đồ vào, sau lưng cậu ta còn một ai khác nữa, là Lưu Hoài.

Ngay khoảnh khắc chạm mắt thiếu niên rụt rè đứng bên ngoài, cơ thể Lưu Giai Nghi bất động như một con robot bị lỗi. Trong lòng Lưu Hoài cũng đột ngột dâng lên cảm giác thân thuộc lại áy náy, một cỗ cảm xúc rối bời hỗn độn bao vây, gặm nhấm trái tim cậu thiếu niên.

Từ lâu Lưu Hoài đã luôn theo dõi các bản tin hay chương trình Lưu Giai Nghi tham gia, rồi nâng cấp trở thành fan anh trai của cô bé. Khi biết người mình thần tượng có quan hệ thân thiết cùng bạn thân, có lẽ một số người sẽ nhờ bạn thân tạo cuộc gặp gỡ với thần tượng chăng? Nhưng Lưu Hoài luôn né tránh sự có mặt của Lưu Giai Nghi.

Thật tâm khi xem bản tin thiếu niên rất muốn gặp cô bé, nhiều lần suy tư về mọi tình huống khi cả hai gặp mặt, đủ hình vạn trạng. Song nếu biết trước sẽ được gặp thật, lòng thiếu niên lại xôn xao bồi hồi không yên, cảm giác e dè khó thở lại tội lỗi nổi lên trong lồng ngực giống như chứa hàng ngàn con kiến lửa.

Vài đêm mộng tưởng thần đồng nhí nổi danh Lưu Giai Nghi gọi kẻ vô danh này là ca ca, có em gái thông minh tài năng như vậy thiếu niên quả thật là người anh trai may mắn nhất trần đời. Cơ mà nếu không phải lại càng tốt hơn, kẻ hèn nhát tầm thường này vẫn là không xứng trở thành anh trai của em. Rốt cuộc mộng cũng chỉ là ảo.

Tâm trạng Lưu Hoài bất giác chùng xuống u ám muốn chạy trốn khỏi hiện trường. Bàn tay ướt nhèm đổ mồ hôi ròng ròng, từng giọt men theo bao nhựa trong suốt. Miệng chưa kịp lên tiếng, có đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp đột nhiên nắm lấy tay thiếu niên, Lưu Hoài hơi giật mình cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ đang ngước lên tủm tỉm tươi cười sáng chói. "Xin chào, anh trai nhỏ."

Giọng cô bé thánh thót mềm mại tựa như viên kẹo nhỏ nhắn chan chứa hương vị ngọt ngào, thấm đẫm lục phủ ngũ tạng cậu thiếu niên. Cái âm u bủa vây tinh thần cũng tiêu tán sạch sẽ. Lưu Hoài luống cuống đáp lại, ngây ngốc để cô bé dắt vào phòng. Khuôn mặt xinh xắn vẫn hiện hữu nụ cười mỉm đáng yêu. Nhưng ở góc độ khó thấy, che giấu dưới làn tóc mái dày, đôi mắt ươn ướt đượm buồn nghẹn ngào sự vui sướng khôn tả.

Làm em gái của anh, em chưa bao giờ hối hận. Vậy nên, em muốn được tiếp tục là đứa em gái bé bỏng trong lòng anh, mãi mãi.

Dù có bao nhiêu mùa đông hay quãng thời gian lạnh lẽo nhất, tình yêu chính là nguồn sưởi ấm vĩnh cửu cho những linh hồn mạnh mẽ đã vượt qua bao chông gai bão tố để tụ họp lại cùng nhau, tạo nên vô vàn tiếng cười, niềm vui, hạnh phúc. Chẳng còn một ai cô đơn nữa vì tất cả đã có tổ ấm mình thuộc về.

----------

Đông thân mật với Bạch Nguyệt Quang, Tết về nhà cha mẹ hú hí cùng Thế Thân. Ký tên: Liễu play boy

Ngó lại phần Giáng sinh đến cái này, tự nhiên não tôi nhảy số: Tra nam trước mặt cha mẹ 'giả vờ' ân ái với 'người vợ hợp đồng' có khuôn mặt y đúc tình nhân kiêm thanh mai trúc mã aka nốt chu sa mà cậu che giấu ở nhà riêng... Tra hết mình và 'chơi' tới bến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhphong