Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15

• Kinn •

Đầu bút không ngừng vẽ trên giấy những con chữ ngay ngắn đen tuyền kín cả mặt giấy trắng, tôi ngưng tay đọc lại một lượt những gì đã viết, bấm bút, xếp lên chồng giấy bên cạnh, đoạn gọi Big vào đem ra ngoài.

"Nó sao rồi?" Tôi hỏi.

"Vâng?"

"Porsche nó sao rồi?"

"Nó khoẻ lên rồi ạ, đang đi cùng với cậu Tankul ạ."

Tôi ngửa đầu gác tay lên trán, suy nghĩ tự động chuyển qua người con trai ấy trước khi kịp nghĩ bất cứ thứ gì khác. Chỉ là một vệ sĩ không rõ xuất thân, tôi cần gì phải để tâm nhiều vậy chứ? Tụi Pete dù có ham vui cũng biết đâu là điểm dừng, và đối với một vệ sĩ kì lạ như Porsche càng phải đề phòng, có khi tụi nó còn phòng bị nhiều hơn cả tôi. Không phải tôi còn nhiều việc khác cho gia tộc sao, cần gì quản lắm thế?

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kèm theo tiếng của thằng Arm: "Cậu Kinn, tôi có điều muốn nói ạ."

"Vào đi."

Arm đẩy nhẹ cửa bước vào, tôi thấy nó thoáng đối mắt với Big khi Big cầm chồng giấy ra ngoài đóng cửa lại.

"Chuyện gì?"

"Là camera quay lén trong phòng Pete hôm trước ạ."

Ngay lập tức tôi ngồi thẳng dậy, "Nói đi."

"Tôi thấy nó trên sàn lúc vào bếp lấy nước cho Porsche. Camera bị vỡ phần đầu, đèn tín hiệu bị hỏng, tối đó Pete ra ngoài chăm sóc cậu chủ nên tôi nghĩ là Porsche đã đập nó. Tôi có hỏi Pete thì nó nói lúc còn ở trong phòng, nó không hề phát hiện một chiếc camera nào cả. Khả năng rất cao đối phương đột nhập vào phòng khi Pete ra ngoài, còn lại tôi vẫn đang tìm hiểu."

"Mày nghĩ kẻ đó gắn camera vào đâu?" Tôi nhíu mày.

"Càng tối, càng khuất, càng tốt." Arm đáp ngay. "Cạnh cửa, góc tủ, kẽ nhỏ giữa tủ lạnh và tường..."

"Chỗ đó."

Tôi ngắt lời Arm, cảm giác chuyện này có phần kì quái. Trong bếp, chỗ khuất nhất là khe hẹp giữa tủ lạnh và tường, nơi mà chẳng ai thèm đụng đến nhất. Nhưng góc đó thì gắn camera thế quái nào được? Vừa tối vừa hẹp, lách một bàn tay qua đã thấy cấn rồi, và điều quan trọng là nó chẳng quay được cái gì từ chỗ đó cả. Dù gắn ở vị trí nào trong hốc kẹt đó cũng không quay được cái gì có ích, cực kỳ vô dụng. Suy xét đến những chỗ khác, chưa đầy một phút đã quay về góc nhỏ giữa tủ lạnh và tường, càng ngày càng cảm thấy chắc chắn với suy đoán của mình.

"Mày nghĩ tại sao lại gắn camera ở góc kẽ tủ lạnh?"

"Có lẽ do cố tình thu hút sự chú ý chăng?..."

Giọng điệu chậm rãi cẩn thận của Arm đủ biết bản thân nó cũng đang nửa chắc nửa không. Tôi không hỏi nữa, xua tay bảo nó ra ngoài. Tiếng đóng cửa vang lên, tôi nhìn chằm chằm mặt bàn, lấy ra một tờ giấy trắng viết lên. Gì nhỉ?

Arm nói đúng, chính xác hơn là ai làm. Phòng Trưởng vệ sĩ không phải chỗ chơi, kẻ này rõ ràng có mục đích mới dám ngang nhiên xông vào như vậy. Bên ngoài lại không có bất kỳ báo hiệu đột nhập nào, thì khả năng cao là một trong những người có mặt tại Chính gia tối qua. Có lẽ tôi cần gọi người kiểm tra xem tối qua có ai ra vào phòng Pete không. Nghĩ vậy, nhưng còn một khả năng khác mà bản thân tôi thấy mình thật tồi tệ.

Đó là Porsche cố tình tạo nên hiện trường giả.

Nghi ngờ người bị chính mình gián tiếp hại cho bệnh nằm một đống tuy có hơi mất nết nhưng tôi không có thời gian áy náy. Dù sao cũng là một khả năng mà, phải không? Chỉ cần còn trong Chính gia này, không gì là tôi không giám sát được. Một việc nhỏ xíu cũng có thể xé to, nói chi là camera giám sát - thứ đồ quen thuộc mỗi khi cần âm thầm dõi theo nhất cử nhất động kẻ thù? Chưa kể đến vị trí lắp đặt, thấy thứ đồ đó trong Chính gia thôi đã là cả một vấn đề.

Khi Pete phát hiện Porsche gọi mãi không tỉnh là khi mới vào phòng, và khoảng thời gian trước đó chỉ có một mình Porsche, ai biết nó có giở trò gì không? Tôi thấy hành động của mình trước đó chẳng có vấn đề gì, là Porsche khiêu khích tôi trước, tôi trả đũa có gì sai? Tôi còn là cậu chủ ở đây, nó dám đạp bụng tôi đau điếng, tôi chưa xử lý thì thôi, đằng này còn đổ bệnh ra đó?! Dám đặt camera theo kiểu nghịch phá đó trong nhà này ngoài Porsche ra còn ai làm. Lấy lý do có men rượu trong người làm càn, ai dám chắc chắn nó không cố tình uống thuốc an thần gây náo loạn? Dựa vào những gì tôi quan sát được từ khi Porsche vào Chính gia, mức độ quậy phá của nó không hề tầm thường, đi giả điên giả khùng thực hiện ý đồ gì thì sao? Tankul đúng thật điên rồi mới đi bảo vệ nó.

Càng nghĩ càng thấy đúng, suy đoán do người ngoài làm ban đầu cũng bị bác bỏ. Hệ thống an ninh phòng vệ Chính gia đứng đầu trên khắp đất Thái, làm sao kẻ ngoài đột nhập vô được? Không có báo hiệu tức là không có đột nhập. Đám vệ sĩ ngoài tụi Pete ra đều không ưa Porsche, còn là giờ ngủ, làm vậy khác nào tự đào hố chôn mình? Hơn hết phòng của Trưởng vệ sĩ không phải thích là tùy tiện ra vào ngoài trừ ba tôi và anh em tôi, nếu không có sự cho phép của Pete. Lúc đó Pete ra ngoài, một mình Porsche trong phòng tha hồ giở trò.

Không khỏi trầm mặt xuống, tôi cần phải gặp ba ngay lập tức. Porsche là vệ sĩ nhà ai không quan trọng, ảnh hưởng đến sự tồn vong của Chính gia chính là một mối đe doạ lớn.

---

Third •

Rửa mặt thay đồ xong xuôi, Porsche bước ra ngoài, vươn vai giãn người sau ba ngày làm bạn với giường. Còn tám ngày nữa hết thời hạn hợp đồng, đm nó ngài Korn à ngài thật sự không đoán được tôi con nhà ai thật à? Cậu mơ hồ nghĩ, gãi gãi sống mũi nhìn cậu bạn cùng phòng đang ngồi trên giường bấm điện thoại.

"Xong rồi?" Pete ngẩng lên nhìn.

"Xong rồi."

Xoay gót ra cửa, Porsche vừa định ra ngoài, chợt nghe Pete gọi lại:

"Porsche."

"?"

"Mày tìm cậu Kinn à?"

"Tao đâu có điên." Đùa à bữa vừa đạp bụng người ta lăn xuống giường, giờ vác mặt ra để bị ăn đập bầm mình bầm mẩy à? Không có lệnh triệu tập còn lâu cậu mới xuất hiện lần nữa.

"Ý là trong lúc mày nghỉ, cậu Kinn hơi bị nhức nhức cái đầu với camera quay lén bị vỡ trong bếp ấy."

Porsche dừng chân, xoay lại nhìn Pete.

Pete ngoài mặt hồn nhiên chớp mắt nhìn Porsche, lại theo dõi tất cả thay đổi trên mặt Porsche dù là nhỏ nhất. Tối qua cậu Kinn gọi em vào nói về chuyện này, và không ngừng nhấn mạnh khả năng bạn cùng phòng của em cố tình gây chuyện tạo dựng hiện trường giả nhằm mục đích gì khác. Nếu là trước kia, em chắc chắn không tin, thậm chí có thể nói mấy lời đỡ cho bạn mình, nhưng bây giờ thì không. Không phải không muốn, mà là không thể, không biết phải nói thế nào minh oan cho Porsche. Đương nhiên Pete cũng mong muốn Porsche ở lại Chính gia, nhưng những gì đã diễn ra khiến em ngần ngại.

"Mày không giống mấy đứa kia Pete, tao nghĩ mày hiểu ý tao hơn ai hết. Nó còn là bạn cùng phòng của mày, nhớ kỹ, đừng khiến tao thất vọng."

Lời nói đêm qua của Kinn vang vọng trong đầu, buộc em phải đưa ra quyết định, mà quyết định theo hướng nào cũng tồi tệ hết. Như lúc này, vẻ mặt Porsche bình thản mang theo mấy phần lơ là không khác nào ngày thường, và Pete không biết xác định đâu thật đâu giả.

"À, là tao đập đấy." Porsche nhún vai, nhanh nhảu nói tiếp: "Khe hẹp giữa tường và tủ lạnh, đốm đỏ lập lòe, tao vô bếp uống nước nên thấy, nếu đó là những gì mày muốn hỏi."

Pete há hốc mồm nuốt một ngụm nước bọt, không nghĩ Porsche một phát nói thẳng ra như vậy, cứ như cậu ấy biết trước tất cả những gì em định nói. Bất chợt một câu hỏi xuất hiện trong đầu, Porsche thật sự đơn giản vô tư sao? Ba ngày trước, ngay buổi sáng sớm, em còn nghe...

"Pete."

Em giật mình nhìn lên, đối diện với tầm mắt của Porsche khi cậu hỏi:

"Mày sao thế, có gì cần tao giúp hả?"

"À...ừ, tao muốn hỏi là tại sao mày đập nó, mày có thể nhấn chuông báo hiệu trong phòng mà." Pete hắng giọng nói. P'Chan và nhiều vệ sĩ khác luôn túc trực trong Chính gia, dư sức chạy tới khi nghe báo hiệu khẩn.

"Hửm, không biết nữa."

Porsche lơ đễnh trả lời, cậu một giây cũng không muốn nhắc lại chuyện này, chỉ tổ gợi nhớ toàn những chuyện tồi tệ. Vô tình, điều đó khiến Pete bẻ lái suy nghĩ đi về phương xa.

"Sao lại không biết? Porsche, mày là vệ sĩ đấy, camera quay lén không phải chuyện giỡn, còn là ở Chính gia, nếu mày không có ý..."

Pete kịp thời nuốt lời mình xuống, tự rủa bản thân quá kích động. Thôi xong, vạ miệng rồi, Porsche sẽ không đoán ra gì chứ?? Ừ, quả thật em đụng ai không đụng đi đụng Porsche, vì khi em nhìn lên lần nữa đối diện ánh mắt Porsche, ngay lúc đó em thề là em suýt rút súng nhắm bạn mình ngay lập tức.

Không khí xung quanh như đông đặc lại sau câu lỡ miệng của Pete đến chính em cũng thấy nghẹt thở.

"Mày muốn nói gì à?"

Porsche mở miệng hỏi, hai mắt trân trân nhìn Pete, hai tay khoanh trước ngực, mấy ngón tay nhịp nhịp lên khuỷu tay trái rồi duỗi thẳng ngón trỏ giữ nguyên tư thế đó. Cậu thản nhiên dõi theo sắc mặt Pete, chà, biểu cảm gì thế này... Nó phát hiện ra gì rồi?

Không phải Porsche chưa từng nhìn Pete hay Big, Arm và những vệ sĩ khác như thế. Tuy nhiên vẻ vui tươi sáng lạn khi đó không hề xuất hiện trong tình huống này, cũng là ánh nhìn đó, nhưng nó lại khiến em sởn gai ốc. Không đúng, mình từng thấy ánh mắt như vậy ở đâu chứ?...

Porsche tiến lên một bước hạ lưng xuống để tầm mắt mình ngang hàng với Pete, chợt kéo lên khoé môi, đồng thời cong lên hai mắt thành vầng trăng khuyết. Cậu không đeo khẩu trang, càng khiến vẻ mặt cậu trong mắt Pete trở nên quái dị. Hơi nghiêng mái đầu, Porsche nhẹ nhàng nói ra:

"Tao không phải vệ sĩ Chính gia."

Tao không quan tâm đến sự tồn vong của cái nhà này.

Nháy mắt, Pete rút súng bên hông ra.

Nhanh chân xoay cước đá văng súng trong tay Pete, Porsche nhảy lùi ra sau, đồng thời Pete đứng bật dậy khỏi giường, không nói lời nào lao vào cậu. Từng cú đấm đá chuẩn xác nhắm vào người trước mặt, Pete cố gắng nương tay không nỡ hại chết bạn mình nhưng không, cậu bạn cùng phòng còn cho em từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Bởi vì thân thủ lúc này của Porsche hoàn toàn khác xa lúc huấn luyện! Pete có thể tự tin tuyên bố bản thân chỉ kém mỗi P'Chan một chút, không ngán bất cứ bố con thằng nào, và Porsche cứ như là ngoại lệ của ngoại lệ vậy.

"Mày giả vờ?!"

Pete rít lên khi chéo hai cánh tay đỡ một đấm không hề nhẹ từ đối phương. Porsche đỡ đòn em không những chuẩn xác mà còn có thể tấn công dồn dập ngược lại, nào phải dáng vẻ lơ ngơ ngốc nghếch vô tích sự trong các buổi huấn luyện chứ?!

"Hmm, có lẽ đi."

Híp mắt trả lời, Porsche xoay người đá mạnh Pete ngã xuống đất, tay trái duỗi thẳng, ngón trỏ nâng lên, qua khoé mắt, em thấy đầu ngón trỏ tay phải của Porsche loé lên.

"Thôi nào Pete, đừng tỏ vẻ nhường nhịn như vậy, tao thấy tội nghiệp mày đấy."

Dứt lời Porsche tiếp tục đấm tới, Pete kịp thời lăn người, cú đấm giáng thẳng xuống đất thật vang, thừa biết dùng lực mạnh cỡ nào. Nhác thấy con dao trên bàn, Porsche nhanh chóng chụp lấy, đồng thời Pete cũng nhặt được khẩu súng không xa đứng dậy, cả hai xoay người đối diện nhau.

"Porsche, mày thuộc Thứ gia?"

Pete hổn hển đỏ mắt, đến nước này không thể không hỏi nghi hoặc trong đầu mấy bữa nay. Em chỉ muốn câu trả lời, dù cho đó là lời nói dối chăng nữa, ít nhất em có thể tự nhủ những gì mình nghe được cũng như những nghi ngờ vô lý của cậu Kinn là sai.

Nhưng Porsche im lặng, dù Pete nhẫn nại chờ đợi cỡ nào. "Porsche?"

Porsche xoay vòng con dao trong tay, hỏi một câu khác:

"Mày nghĩ tốc độ bắn súng của mày nhanh hơn hay tốc độ dùng dao của tao nhanh hơn?"

Da đầu Pete tê rần.

Bình thường Porsche có thể cà rỡn nhây nhớt, nhưng cậu tuyệt đối không quên mình là ai, tại sao mình ở đây, đừng nói xã giao, dù là bạn bè thoả sức cười đùa nhưng chỉ cần phạm phải ranh giới của cậu, cậu không ngại xuống tay xử lý. Giữa tình cảm và lý trí, Porsche không ngu đến mức vứt bỏ ân nhân cứu mạng để đổi lấy vòng bạn bè mới lập được chưa đầy một tháng. Chính gia thì sao, nếu gây ảnh hưởng đến cậu hay Vegas, cậu có thể im thin thít chịu trói sao? Cái danh Trưởng vệ sĩ Thứ gia đâu phải tự nhiên rơi xuống đầu cậu đâu.

Chưa bao giờ Pete thấy mình bị đe doạ đến mức này, dù là những nhiệm vụ nguy hiểm tính mạng mà mình từng làm. Cách Porsche nhìn em thật xa lạ, cứ như những ngày qua giữa họ chưa từng có gì vậy. Không, là cách nhìn của kẻ thù với nhau. Nhưng Pete là ai chứ, là Trưởng vệ sĩ Chính gia, hai từ "lùi bước" chưa bao giờ có trong từ điển của em.

'ĐOÀNG'

...

Ngoài cửa phòng láo nháo một trận trước khi mở tung, Pol, Arm, một vài vệ sĩ khác...và Kinn.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Kinn lạnh mặt hỏi. Tiếng súng nổ lớn như vậy, ban ngày ban mặt ngoài hành lang có không ít người, hai đứa này gây ầm ĩ gì đến mức dùng cả súng?!

Pete ngồi cúi đầu trên giường, Porsche đứng dựa bên cửa sổ, không biết Kinn hỏi ai nên giữ im lặng.

"Pete."

Anh gọi vệ sĩ của mình, mắt vẫn dán chặt lên người Porsche. Trùng hợp, Porsche đang nhìn anh chằm chặp.

"Chúng tôi...chỉ đang đùa giỡn thôi ạ." Pete ngập ngừng, cuối câu còn ngẩng lên chớp mắt đầy tự tin nhìn Kinn.

"?"

Kinn ngờ vực, "Đùa giỡn mà dùng súng với nhau à? Nói thật cho tao, tụi mày đã làm gì?"

Anh chuyển tầm mắt, nhìn thẳng mắt Pete như một ám hiệu giữa cả hai, chờ sự thật phơi bày. Chỉ cần Pete nói ra, vậy dễ dàng giải quyết Porsche rồi.

Ai ngờ Pete lắc đầu, lặp lại câu nói ban đầu: "Chúng tôi thật là đang đùa giỡn thôi ạ, đúng không Porsche?" Em quay đầu hướng sang Porsche bên cửa sổ, mỉm cười khả ái.

Qua lớp khẩu trang hơi động cùng hai mắt hoa đào cong lên vui vẻ, Porsche gật đầu: "Đúng vậy."

"Đùa giỡn mà dùng tới súng?" Kinn nhướng mày.

"Không đâu ạ." Porsche bước đến cạnh Pete. "Ban nãy chúng tôi giỡn hơi quá, vô tình làm súng nổ, thật xin lỗi cậu Kinn ạ."

Không chỉ nói thôi, còn bonus thêm một bản mặt cực kỳ thuyết phục không thể nghi ngờ.

Kinn không nói, Porsche không nói, còn gườm nhau chằm chằm, Pete và mấy vệ sĩ khác càng câm nín không nói câu nào.

Lúc này Pete len lén liếc nhìn hai tay để sau lưng Porsche, ống tay áo bên cánh tay phải sẫm màu đỏ sậm, bị cắt dọc xuống từ khuỷu tay đến cổ tay, để lộ một vết rạch dài còn đang chảy máu đỏ tươi. Em mím môi nuốt nước bọt, tâm trí hỗn loạn về hành động của Porsche trước khi có người vào phòng.

Pete nổ súng cùng lúc với Porsche phóng dao, đương nhiên cả hai đều tránh né. Tiếng súng nổ không hề nhỏ, bên ngoài đã có tiếng động, Pete thảng thốt trước âm thanh bên ngoài, không cẩn thận đạp phải một góc chăn giường bị tụt trên sàn liền trượt chân. Khi đó không hiểu sao Porsche chợt lao tới ôm chầm lấy Pete lăn ra sàn. Quả thật em đã đơ người trước hành động của Porsche, mà Porsche xử lý rất nhanh, một phát lôi em lên giường, qua vai cậu, em thấy lưỡi dao sáng loáng rướm máu trên thảm, mà một tay Porsche cũng bị cắt đến máu chảy đầm đìa.

"Mày...!"

"Câm miệng và diễn chút đi!"

Porsche gầm gừ, vội vàng nhặt dao giấu vào trong áo rồi đứng bên cửa sổ, cùng lúc, cửa phòng mở ra.

Siết chặt nắm tay, Kinn cực kỳ ghét bỏ cách Porsche nhìn mình hiện tại, quyết định bỏ lơ cậu mà hỏi Pete:

"Nổ súng rồi có làm sao không?"

"Không ạ, cảm ơn cậu Kinn đã quan tâm."

Pete lắc đầu, định nói Porsche mới có sao thì sau lưng đã bị nhéo đến phát đau, tức thì im lặng không nói gì thêm.

Mãi cũng không hỏi được gì, Kinn buồn bực bỏ ra ngoài, trong đầu tính toán đủ đường tiếp theo, tuyệt không chấp nhận nổi người như Porsche ở lại. Anh không tin Porsche bị bệnh tâm lý gì đó, chắc chắn tên bác sĩ đó già cả lú lẫn rồi, rõ ràng uống say quá nên hành động điên khùng mà, đem thuốc an thần như kẹo mà ăn lấy ăn để thì chả phải điên khùng chắc?! Chỉ có người thần kinh như Tankul mới tin sái cổ ba cái chuẩn đoán nhảm nhí đó thôi. Nhìn mặt thằng Porsche đi, cứ kênh kênh nhìn anh, làm gì có dáng vẻ bệnh tật chứ.

Kinn vừa ra ngoài, Pol và Arm đã chạy tới, Porsche thức thời tách khỏi Pete.

"Trời đất tụi mày làm gì vậy hả, tụi tao bên ngoài nghe tiếng súng nổ mà hết hồn luôn á!"

Pol vuốt ngực nói, đoạn ngó nghiêng Pete xem có làm sao không. Arm kéo tay áo Pete ra xem, không khỏi trợn mắt hỏi to:

"Tụi mày đánh nhau hả?? Trời má thằng Pete, mày bầm tím tay rồi này!"

Pete chớp mắt ngó tay mình, đúng là có dấu bầm hơi ghê nhưng với em không ảnh hưởng gì mấy, vì vết cắt trên tay Porsche còn có vấn đề hơn kìa.

"Không đâu, nãy tao té đập tay vô cạnh tủ nên mới bầm á."

"Thật tình..."

Ba người họ quay qua thấy Porsche thở dài, cậu lo lắng bảo: "Còn không mau bôi thuốc cho tan vết bầm đi, tao đã nói mày đừng chạy lung tung trong phòng rồi mà, aizz..."

Nếu không có một màn oánh lộn vừa diễn ra thì Pete nghĩ Porsche quan tâm mình thật.

"Mà mày có sao không?" Arm lo lắng hỏi.

"Có mình thằng Pete gặp nạn thôi, không thấy tao cẩn thận ngoan ngoãn thế này cơ à, làm sao mà có chuyện được?"

Porsche nhún vai, bày ra vẻ mặt bất cần đời như mọi ngày.

"Được được, mày là nhất rồi, nào Pete, tao nhớ phòng mày hết thuốc bôi rồi đúng không, qua phòng tao lấy xài đi, đỡ tốn công xuống phòng y tế..."

Pete ngơ ngác tùy ý để Pol Arm kéo đi, không nhịn được quay đầu nhìn Porsche, chỉ thấy cậu lắc đầu, quay đi không nhìn em nữa.

Đợi cho ba người họ ra ngoài hết, Porsche mới thở ra một hơi, ngó xuống cánh tay máu tươi máu khô lẫn lộn, bước vào phòng tắm rửa nước cho đỡ. Tự lấy bông băng, thuốc sát trùng cùng băng gạc có sẵn trong hành lý xử lý vết thương cho mình, vết cắt thật sự không sâu nhưng kéo dài, không cẩn thận liền có thể rách miệng vết thương ra lại, cậu đành băng bó kỹ một chút. Làm xong Porsche liền nhắn tin, cảm giác mấy ngày còn lại ở Chính gia một chút cũng không ổn.

{ Mày ơi, hình như lộ rồi. }

---

Lô mụi ngừi, thấy chap ổn hông nè :)))

Đã nói chap siuuu chất lượng gòi, tôi xoá đi viết lại chap này mấy lần mới đăng ó.

Ban đầu định viết theo hướng vui vẻ tưng tưng tiếp, mà thấy không ổn lắm nên đổi hướng một tí xíu ;))))

Dù sao mình đọc ngọt quài cũng mất dui, đổi gió tí cho lên tinh thần đúng hông (⁠◡⁠ ⁠ω⁠ ⁠◡⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top