Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19

• Third •

"Chào~"

Pete chắc chắn sẽ rất bất ngờ ( đương nhiên! ) đồng thời nhẹ nhõm ( ít nhất là bạn cùng phòng gần một tháng ), nếu như Porsche không mang bộ dạng đủ để dọa người khác khóc thét bất kể là trẻ nhỏ hay người lớn này.

"Mày làm cái gì ở đây?"

Pete gần như hét lên, trợn mắt trước bộ dáng không nơi nào là không dính máu của Porsche. Hai người đứng cách nhau một cánh tay, mùi máu từ người Porsche còn phát ra nồng như vậy, bảo em bình tĩnh kiểu gì.

"Vậy mày," Porsche chớp mắt, "mày làm gì ở đây?"

"Cậu Kinn kêu tao tới xem xét chuyện của mày."

Không đánh tự khai, Pete còn không thèm giấu nhiệm vụ, dù sao người ở trước mắt cũng không phải dạng vừa.

"Tao tưởng mày sẽ nổ súng vô đầu tao ngay chứ." Porsche nói.

"Mày chết thì tao cũng chết, tao đâu có ngu?" Pete liếc mắt nhìn lại. Porsche nhướng mày, hai người không nói gì thêm, dần dần hình thành hướng suy nghĩ chung trong đầu.

Im lặng một lúc, Pete quyết định hỏi:

"Mày là Trưởng vệ sĩ Thứ gia đúng không?"

Không phải không có căn cứ, mà là có quá nhiều lý lẽ dẫn chứng để chỉ ra điều này mới đúng, vấn đề đau não duy nhất của em là cậu Kinn sống chết giữ vững ý nghĩ Porsche là đồ vô dụng bỏ đi. Vô dụng? Bỏ đi?? Chỗ nào hả cậu Kinn??? "Vô dụng bỏ đi" mà xưng hô thân thiết với cậu Vegas, đập em đến bầm tím hai tay, xuất hiện dưới đường hầm đáng ngờ này với bộ dáng tắm máu mà em dám thề rằng đây không phải máu của Porsche, mà là máu của kẻ khác!! Có ai mất máu nhiều như này mà còn ung dung vậy không?!

Porsche không nói gì trong một lúc, rồi cậu nhếch mép, nghiêng đầu nhìn Pete. Mà lúc này, Pete đã có được đáp án cho mình rồi.

"Mày định nói cho cậu chủ, ông chủ của mày à?"

Porsche lười nhác mở lời.

"Không."

"..."

"Tao tuyệt đối không nói, cho đến khi mày rời khỏi Chính gia." Pete nắm chặt tay đáp lại.

"Tại sao?" Cậu khó hiểu, theo lý mà nói lòng trung thành của Pete với Chính gia không ai dám nghi ngờ, đây là đang đối nghịch cấp trên sao?

Pete thở dài bất lực, cố gắng sắp xếp từ ngữ giải thích. "Nói ra thì sao? Dù mày có bị hành hạ chết hay không thì cậu Vegas cũng sẽ có lý do để tấn công Chính gia ngay và luôn." Em thì không muốn thế, em còn yêu đời lắm, cho em sống một đời thảnh thơi là được.

"Hmm, vậy nếu tao giết mày ngay tại đây thì liền không xảy ra chuyện gì hết, đúng chứ?"

"Ừ thì... Khoan. Hả??"

Pete líu lưỡi, đây là tình huống gì chứ?!

"Haha, đùa mày thôi, tao đang mệt, với lại tao còn không có lý do xử đẹp mày đâu!"

Porsche phá ra cười, thuận tay véo hai má Pete.

"Đau đau đau đau!" Pete kêu lên oai oái, tay giữ lấy cổ tay Porsche, hai người bước thấp bước cao loạng choạng chẳng mấy chốc té oạch xuống đất. Pete đầu váng mắt hoa, còn là bị Porsche đè lên người.

"Má mày đứng lên, người mày tanh quá!"

Pete nhe răng, mùi máu từ người Porsche thật sự quá kinh khủng rồi.

"Hửm? Muốn nếm thử không?"

Vừa dứt lời, không đợi người dưới thân có thời gian suy nghĩ, Porsche cúi đầu, ấn lên môi Pete.

"???" Em thật sự không theo nổi tư duy của Porsche, thề, nó nói câu nào là sốc điếng câu đó, kể cả hành động luôn. Hai mắt Pete mở to, mạnh mẽ giãy dụa, cố tình Porsche lại chặn chân giữa hai chân em, tay cũng bị nó giữ chặt lại luôn.

Porsche không làm gì quá trớn, chỉ chặn tay chân người ta rồi ấn môi lên thôi, cố tình để phần máu trên môi dây vào miệng Pete, chỉ cần nó mở miệng nói liền nếm được vị máu ngay. Đúng như dự đoán, cậu vừa buông Pete ra là nó liền nhảy dựng lên đòi đập cậu, khổ nỗi vừa mở miệng, vệt máu liền chạy tuột vô họng.

"A... Khụ khụ... Thằng chó này!"

"Ủa tự dưng chửi, tao làm gì mày..."

Porsche lẩm bẩm, ngồi xổm trên đất nhìn Pete không ngừng ho khan, vâng, chẳng có tác dụng gì luôn, dù sao vô họng rồi còn gì nữa.

"Mày...mày..." Pete đỏ mặt tía tai, lắp ba lắp bắp chỉ thẳng mặt Porsche, một lời hoàn chỉnh cũng không thể nói. Nụ hôn đầu, là nụ hôn đầu của em!

"Này này, đừng nhìn tao như thế, đó còn không phải hôn!"

"Không phải hôn thì là gì hả má?" Pete rút người, điên cuồng túm áo khoác che kín phòng bị nhìn cậu, người khác nhìn vào còn tưởng cậu vừa cưỡng hiếp nó không bằng.

"Nó chỉ là "lướt", hiểu không, kiểu như "thơm", "bobo" ấy, nghĩa là chạm nhẹ qua thôi. Còn "hôn" là phải xa hơn, phải có lưỡ..."

Pete chọi nguyên cây súng vô đầu Porsche.

"Chó đẻ, tao có lòng giải thích mà mày đối xử với tao như vậy đó hả?" Porsche vội né, trợn mắt hét lên.

"Nín ngay! Tao không muốn nghe nữa! Tao muốn ra khỏi đây!" Pete thở hổn hển, không được, phải chuyển chủ đề ngay thôi!

"Rồi rồi, ra thì ra, cáu thế nhờ..."

Cả hai quan sát lỗ hổng trên đầu, sau khi chắc chắn nó chỉ có thể xuống mà không thể lên bèn chuyển sang hướng khác. Porsche nhớ lại mấy tên ban nãy mình bắn chết liền nảy ra ý định cùng Pete đi lục tìm trên người chúng, ắt hẳn phải có gì đó giúp họ ra khỏi đây. Nói liền làm, cậu dẫn Pete quay lại chỗ ban nãy, cố gắng lơ đi ánh nhìn chằm chằm tra khảo của Pete mà tìm kiếm trên người từng tên một. Được một lúc, họ tìm được hai mảnh giấy xếp gọn, có phần nhăn nhúm.

"Cái này..."

"Thử soi xem."

Nhặt bừa một chiếc đèn pin trên đất, hai người mở hai mảnh giấy ra xem, một cạnh bên của mỗi tờ đều như xé ra. Họ thử ghép hai tờ lại, từng nét vẽ bên hai tờ trùng khớp, thế mà lại là một tấm bản đồ. Xét theo chỗ họ đang ở cách lối vào, "Ở đây, chúng ta đang ở đây."

"Tao nghĩ mình cần đi ngược lại, chỗ này chắc là một lối ra khác."

Porsche gật đầu. Quả thực vậy, không lý nào cho một cái lỗ đào xuống để nhảy vèo xuống như vậy được, bởi vì có lên được đâu, chắc chắn phải có đường khác.

"Đi thôi."

Hai người đi theo bản đồ, tinh thần cảnh giác trong người không hề hạ xuống mà chỉ có ngày một tăng, hầu như luôn trong trạng thái tập trung cao độ. Tuy biết người đi cạnh mình là ai, lập trường người đó là gì, nhưng hai người không hẹn cùng hiểu, đó là người duy nhất mình có thể tin tưởng lúc này.

Ha hả, ít nhất người thừa kế hai nhà sẽ không nghi ngờ nổi giận đùng đùng gì.

Một lúc sau, có lẽ đến lối ra, Porsche và Pete leo lên một con dốc. Điểm cuối là một tảng đá lớn vuông vức giữa lớp bụi đất, Porsche dùng sức đẩy lên, tảng đá rục rịch vài tiếng rồi dịch sang bên.

"Phù, thoát rồi mày ơi!"

"Nhanh lên má, ngộp chết tao rồi!"

Hai người thoát ra khỏi lòng đất không khỏi ngồi phịch xuống đất đánh mắt nhìn nhau, không biết là ai trước, cả hai phá ra cười to. Lý do cười là gì, chính họ còn không biết, là vì tình huống oái ăm giữa bọn họ hay về tương lai họ sắp phải đối mặt, đều không rõ ràng, chỉ biết thời điểm hiện tại, hai người đều cho đối phương thấy hướng đi của chính mình.

"Thế...không phiền nếu Trưởng vệ sĩ Chính gia cho tôi quá giang một chuyến chứ? Bạn đồng hành của tôi đều trở về hết rồi."

"Đương nhiên, ở đây chờ tao."

Khá may mắn cho họ là lối ra ở một bãi đất trống khuất sau chợ, ít khi có người xuất hiện, vì thế không lo lắng lắm về bộ dạng của Porsche bị người bắt gặp. Pete chạy xe tới rất nhanh, Porsche lập tức chui vào xe, cùng nhau rời khỏi chợ.

"Porsche này."

"Gì?" Cậu nhìn qua Pete đang lái xe.

"Mày định mang bộ dạng đó về Chính gia hả?"

Không muốn hỏi cũng phải hỏi, vì em là người phải chịu trách nhiệm trước mặt cậu Kinn về chuyện này.

"Hmm... Không." Porsche siết chặt tay tuyên bố: "Tao muốn về Thứ gia."

"Kétttt" một tiếng thắng xe gấp, suýt chút liền đâm đầu xe hơi khác, Pete tròn mắt nhìn người kế bên:

"Rồi mày tính giải thích sao về tao với cậu Vegas?"

"Mày đậu xe cách Thứ gia một chút, không ai để ý đâu."

Thật vậy, Pete dừng xe cặp bên tường ngoài, còn là nép vào đường nhỏ - mặt sau Thứ gia, Porsche cũng không chậm trễ, nhanh chóng xuống xe chuồn vào trong.

Bên ngoài, Pete nhẩm đếm ngược từ 5 về 1, không ngoài dự đoán khi nghe âm thanh hét toáng lên ầm ĩ.

"Khốn nạn, mày mặc cái gì vậy hả?"

Yan gào tướng lên, thiếu nước ngất xỉu trước đứa bạn đột ngột chạy về đây.

"Cười cười cái loz, theo tụi tao về phòng thay đồ ngay!"

Len trừng mắt nhìn Porsche, đoạn Len một tay Yan một tay, lôi kéo cậu vào nhà.

"Ấy ấy chậm thôi, tao té dập mặt bây giờ!" Porsche càu nhàu.

"Nín. Nhanh cái chân giùm tao trước khi cậu Vegas thấy!"

Cái mỏ thằng Yan thật sự rất xúi quẩy, linh tinh bỏ moẹ, vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Mới quẹo qua một hành lang, cậu cả Thứ gia lập tức xuất hiện lù lù trước mặt ba đứa.

"Cậu... Cậu Vegas..." Yan và Len lắp bắp.

Porsche từ sau ngó đầu ra, nhoẻn miệng cười tít mắt vẫy tay.

Nét mặt Vegas lạnh tanh, hàng mày nhíu lại nhìn chằm chặp vào con người toàn thân đầy máu vui vẻ vẫy chào hắn phía sau, còn Nop đứng sau Vegas không khỏi âm thầm nuốt nước bọt.

Cậu Vegas giận rồi bây ơi...

"Qua đây."

Đệt, không cần nói cũng biết ai.

Khóe môi Porsche không khỏi héo xuống khi Vegas vừa quay lưng lại đây, chúng bạn đi cùng lặng lẽ vỗ lưng vỗ vai, cố lên bạn yêu, đi dỗ best friend đi.

Ngoan ngoãn theo sau Vegas lên lầu, trong đầu cậu lúc này không ngừng nhảy số đủ mọi hoàn cảnh cũng như đủ cách dỗ trẻ. Cậu thoáng nhìn đồng hồ treo tường khi cả hai đi qua, Pete còn ở ngoài, cậu không thể ở lại quá lâu nếu không muốn đối mặt rắc rối mang tên Kinn Theerapanyakul.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Vegas đột ngột lên tiếng, dừng chân trước phòng làm việc của hắn. Từ lúc tụi Nop đem thằng khốn kia về Thứ gia, không biết Vegas đã sử dụng bao nhiêu cách thức tra tấn để gã nói ra mục đích thật sự, dù hắn đã biết nhưng vẫn không ngừng xuống tay. Chết tiệt, hắn tốn biết bao công sức đem Porsche ra khỏi đó, không phải để lũ chó săn này bắt Porsche trở lại!!

Giả vờ ăn cắp tin tức của các gia tộc chỉ là mồi nhử, mục tiêu chính ngay từ đầu là vệ sĩ riêng của hắn! Vegas không nghĩ chúng lại tra được Porsche nhanh đến vậy! Sao hắn lại sơ suất đến mức gọi Porsche đi chứ?!

Hắn vẫn nhớ như in cái lúc mình tìm được người, Porsche hoàn toàn trong tình trạng bất ổn, tinh thần hoảng loạn, nếu không phải Porsche còn nhận ra hắn là ai, e rằng cậu đã giết hắn luôn rồi. Cũng may...

"Có một lỗ đất lớn thông xuống dưới trong gian hàng bỏ hoang ở khu vực trống, định vị cũng chỉ ngay đó, nên tôi mới nhảy xuống."

Porsche từ từ kể lại.

"Có hai hướng đi, tôi chọn rẽ trái. Vì không có đèn nên tôi chỉ bám theo tường mà đi, đến một bãi đất trống thì thấy trên đất có rất nhiều máu. Còn là nhỏ từ trên cao xuống. Hướng máu chảy đến bên kia phòng. Có..."

Cậu chợt ngừng lại. Lúc làm việc có thể không biểu hiện gì, có thể cậu kiềm chế quá tốt, đến khi trở về rồi mới thấy khó chịu.

Vegas quay đầu nhìn cậu. "Thế nào?"

"Một bể kính lớn. Bên trong có rất nhiều xác người. Có lẽ có đường dẫn gì đó để rút máu những người trong đó ra."

Hắn ra hiệu dừng lại, đoạn bước chân tới trước mặt cậu. Trông Vegas muốn nói gì đó, nhưng vẫn ngoan cố mím môi không chịu hỏi ra, Porsche bèn lắc đầu nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng nói: "Không sao. Tôi ổn mà."

Rốt cuộc là trấn an Vegas hay trấn an chính mình, hoặc có thể cả hai, Porsche mơ hồ nghĩ.

"Sau đó, tôi giả vờ bị đánh ngất."

"Ồ?"

Porsche chớp mắt nhìn lên, đáy lòng thoắt cái nhẹ hẵng đi khi nhìn vào mắt bạn tốt, liền giọng điệu cũng có phần phấn khởi hùng hồn hơn:

"Cậu Vegas không biết đâu, lúc tôi tỉnh lại là đang trong kho chứa hàng, thây người muôn hình vạn trạng luôn nha. Có hai kẻ vào, ban đầu tôi chỉ nghe thôi, chúng đang nói về chuyện bắt người bàn giao cho ông chủ tụi nó. Mà trong phòng người chết nhiều như vậy, chắc chắn là bắt sai người rồi tự chúng giết hết. Tôi thì im lặng rồi, mà tụi nó cứ không biết điều, còn tính lấy vòng cổ tôi xuống, buộc lòng tôi phải đứng dậy đối đầu thôi."

"Sau đó?" Đôi mắt Vegas nhiều thêm phần kích động.

"Chơi đùa một chút như cách chúng nó chơi đùa thân xác người khác thôi." Porsche nắm chặt hai tay vào nhau hô lên vui vẻ, "Vegas mày không biết, tụi nó kêu gào êm tai thế nào đâu. Tao chỉ làm hơi nát hơn một xíu so với những người vô tội bị giết chút thôi!"

"Phụt!"

Vegas nhếch môi, bất ngờ ấn tay vò đầu Porsche: "Giỏi!"

Không hổ là vệ sĩ riêng của hắn! Đúng là không uổng công khi mang Porsche về đây mà!

Khoé miệng Porsche thiếu điều muốn kéo đến tận mang tai như con mèo Cheshire, bây giờ cậu mà mọc thêm hai tai và cái đuôi xù nữa thì chắc chắn là một con Cheshire hình người luôn!

"À đúng rồi!" Porsche sực nhớ, nói;

"Chính gia hiện đang điều người đi, cậu khoan hẵng cho người đi tra xét chỗ đó."

Pete tự mình tới là một minh chứng rõ ràng nhất, không thể nào Kinn không cho thêm người tới xem.

"Cậu chủ của anh không phải kẻ ngốc."

Vegas nhướng mày, Porsche le lưỡi lười đáp, chỉ nói muốn đi thay đồ liền quay đi. Chợt Vegas gọi lại hỏi:

"Pete đưa anh về đây đúng không?"

Porsche: "..."

Sao đoán trúng cái một dẫy má??

Cậu lặng lẽ nhìn một cái đầy phán xét, đổi lại cái nhún vai của Vegas.

"Quá dễ đoán, không ai trong Chính gia lúc này đủ can đảm và tin tưởng để đưa anh về đây cả."

Điều này đúng, Porsche không chối được. Dù có sàng lọc hết Chính gia ra thì chỉ có mình Pete mà thôi. Tuy bốn đứa còn lại cũng hay vui vẻ với cậu nhưng không có nghĩa tụi nó sẽ dễ dàng chấp nhận cậu là ai. Nói thẳng ra, tất cả có thể trở mặt với cậu bất cứ lúc nào. Pete thì khác. Dù sao, để lộ sự thật cậu thuộc Thứ gia cũng chẳng phải điều vẻ vang gì. Điểm này Pete thể hiện rất rõ. Thứ nhất, cuộc gọi điện của cậu với Vegas vào buổi sáng sau khi cậu vừa khoẻ, Pete chắc chắn nghe được. Nó không nói với Kinn. Thứ hai, khi hai người quất nhau một trận trong phòng, Pete đã nghi ngờ cậu thuộc Thứ gia, nó vẫn không nói ra. Thứ ba, chính là hôm nay, và Porsche càng thêm tin tưởng, Pete tuyệt đối không hé nửa lời về thân phận của cậu. Không phải chính miệng Pete hứa sao?

Quằn quá thì lấy đầu nó luôn, i .

Porsche tự bật cho mình một ngón cái.

Sau khi về phòng thay đồ, Porsche liền trở ra cửa sau te te vào xe.

"Ok, đi mày ơi."

Trên đường về, Pete quay sang hỏi:

"Đúng rồi, ba ngày nữa là buổi đấu giá trang sức của nhà Ayutthaya, nếu tao không nhầm thì là ngày cuối mày ở Chính gia đúng không?"

"Ừ." Porsche gật đầu, không khỏi cười hỏi:

"Nhớ tao hả? Đừng lo, hứa chơi tới cùng với tụi mày mấy ngày còn lại."

"Nhớ cái mỏ mày!"

"Đương nhiên, giờ thì vấn đề ngay bây giờ là mày hãy giúp tao qua mặt cậu chủ nhà mày đi!"

Porsche nháy mắt với Pete.

Đúng, vấn đề của cả hai luôn, cậu hai Chính gia.

"Mày muốn thế nào hả?" Pete hỏi khi còn một đoạn nữa là tới Chính gia. Bảo Pete làm khùng làm điên với cậu Tankul thì em chơi tất, nhưng cậu Kinn là một vấn đề hoàn toàn khác!

"Mày cứ thế này này...còn tao..."

.

.

.

"Sao nó lại về với mày?"

Kinn nheo mắt, vừa thấy mặt Pete liền hỏi.

"Là tôi tìm thấy Porsche ạ." Pete thẳng lưng báo cáo. "Lúc tôi chuẩn bị về thì thấy Porsche đang đứng ngoài chợ, hỏi ra mới biết nó chỉ còn một mình."

Anh lập tức chú ý sang Porsche, thoáng ngơ người. Porsche lúc này sắc mặt tái nhợt, tóc tai có phần rối loạn, khoé môi rách ra rướm máu, thần sắc cực kỳ mệt mỏi. "Mày..."

"Cậu Kinn, là tôi có lỗi với đồng đội." Lúc này Porsche ngước nhìn Kinn, chớp chớp hai mắt trong suốt vì ngấn nước, giọng nói càng thêm suy yếu. "Tôi bị bao vây, cậu Kinn cũng biết khả năng chiến đấu của tôi ra sao, không thể tự mình chọi lại chúng được. Cậu ấy vì bảo vệ tôi mà dẫn dụ đám vệ sĩ nhà khác đi trước, mà lúc đó tôi bị đánh đến ngất đi. Là tôi vô dụng, nếu không cũng không đến Pete phải chở tôi về."

"Vậy..." Kinn khó khăn nói, quả thật có phần mủi lòng vì dáng vẻ của Porsche. Trong mắt anh, Porsche là một đứa chuyên đi phá nát mọi giới hạn của anh, là một chàng trai toả nắng trong mắt đa số mọi người ở Chính gia. Lần đầu tiên thấy mặt này của Porsche, anh không biết nên nghĩ thế nào.

"Nếu đã không có sức chiến đấu, tại sao cậu chủ mày lại kêu mày đi?"

"Cậu chủ bảo tôi đi theo để học hỏi thêm, dù sao bạn tôi rất giỏi, cậu chủ tôi rất tin tưởng. Chỉ không nghĩ... không nghĩ mọi chuyện lại thành thế này. Tôi sợ cậu chủ sẽ đuổi tôi đi."

Cuối câu còn nấc nghẹn thêm một tiếng, cực kỳ tội nghiệp.

Hai tay Pete xoắn vào nhau phía sau, cảm thấy bản thân kiềm chế muốn bệnh luôn rồi.

Thấy cậu chủ nhà mình còn muốn hỏi thêm, Pete mới quan tâm đi qua đỡ Porsche đang lung lay chực đổ vì suy sụp tinh thần, do dự hỏi:

"Cậu Kinn, tôi đưa Porsche về phòng được chứ? Từ lúc lên xe nó luôn trong trạng thái uể oải, tinh thần không được ổn lắm."

Kinn im lặng một chút, sau đó phẩy tay hạ lệnh đuổi người. Anh quay lại tựa bàn làm việc, tự hỏi cách đối xử của mình với Porsche trong thời gian cậu ở Chính gia. Có phải anh quá gay gắt với cậu rồi không? Kinn thừa nhận, không phải không có lúc vui giữa anh và Porsche, nhưng số lần Porsche chọc anh tức ói máu chắc chắn gấp đôi gấp ba số lần làm anh vui. Suy nghĩ một chút, còn mấy ngày nữa là hết hợp đồng mà anh còn chưa tìm được cậu chủ của Porsche là ai, gần như chắc chắn Porsche sẽ rời đi. Có lẽ...anh nên mắt nhắm mắt mở không làm khó Porsche mấy ngày cuối vậy.

Cúi đầu cảm ơn, Pete nhẹ nhàng dìu Porsche ra ngoài. Cửa vừa đóng lại sau lưng, Pete đã không nhịn được véo mạnh lưng Porsche, khoé môi run run cả lên.

"Đừng má, chúng ta còn ở trước phòng cậu Kinn đấy."

Porsche thì thầm, mím môi nhịn cười muốn nội thương. Pete gật đầu đồng tình, giữ nguyên tư thế đỡ Porsche mà đi, tránh phải nghi ngờ từ người khác, hên sao một đường thuận lợi về phòng.

"Ê, còn vết này..." Porsche chỉ chỉ khoé môi mình.

"Mày tự cắn chứ ai, còn lấy dao quẹt quẹt mấy phát nữa! Qua đây tao bôi thuốc cho!"

Pete đảo mắt lấy tuýp thuốc ra chấm lên cho Porsche, cảm thấy chuyện vừa rồi tuy rất hồi hộp, rất lo lắng, nhưng... cũng siêu kích thích! Tuyệt cmn vời!

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top