Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

32

• Third •

Tay cầm súng bóp cò, viên đạn bay ra ghim thẳng vào trán tên cuối cùng cần xử lý. Nhìn thân người trước mắt đổ xuống, Porsche thở hắt một hơi thu súng vào túi, bám tay vào tường chờ cho nhịp máu sục sôi trong người lắng xuống. Quay nhìn kệ sách, cậu lướt dọc theo các gáy sách, rút ra cuốn được chỉ định sẵn, tay lật vài tờ liền thấy được một lá bài, mặt sau dán một thiết bị mỏng dính nhỏ cỡ móng tay. Porsche thu nó vào người, nhìn vào hành lang tối mờ mờ ánh đèn vàng đối diện đợi một lúc. Không bao lâu, vài tiếng xì xầm vang lên, dần dần thành một hỗn hợp âm thanh tiếng nói.

"Tụi tao xong rồi!"

Nop dẫn đầu đi tới, sau lưng là nhóm vệ sĩ đi cùng đến đây. Lúc đầu họ tản ra theo nhóm, Porsche và Nop một chỗ, sau ở bên ngoài viện trợ kẻ thù tăng lên nên Nop phải chạy đi hỗ trợ để cậu một mình. Không phải vấn đề gì lớn với cậu, đồ cần lấy cũng lấy được rồi, giờ chỉ cần về lăn kềnh ra một giấc đến chiều thôi.

Khởi động xe chạy, Nop quay đầu nhìn Porsche đang ôm lấy hai bả vai mình gục đầu bên kính xe.

"Lát nữa cái này?"

"Tao đưa."

Porsche không buồn mở mắt đáp lại, tự ôm chặt chính mình hơn. Nguyên đêm thức trắng đến gần 7 giờ sáng nào có thời gian nghỉ ngơi. Khi đang trong nhiệm vụ là lúc tinh thần tập trung cao nhất, dù có mỏi mệt cũng phải gồng người chống chịu, giờ thì xong, hai mắt muốn sụp xuống tới nơi.

"Tới nhà kêu tao dậy." Cậu quyết định đánh một giấc trên xe. Từ đây về Thứ gia tầm một tiếng hơn, nếu kẹt xe thì cộng thêm nửa tiếng, chớp mắt tí vậy, nào về tính sau.

Nop không hỏi nữa, tiếp tục tập trung nhìn đường, nhất thời trong xe im lặng chỉ còn nghe tiếng thở của mọi người. Chợt từ hàng ghế sau Len chồm lên bám vào ghế anh, đưa điện thoại ra trước.

"Ủa mày, cậu Vegas nhắn tin này."

"Mới đây hả?"

"9 giờ tối qua."

Sắc mặt Len kì dị nhìn vào màn hình tin nhắn.

"Giờ đó chúng ta đột nhập vào chỗ ở của đối tượng, đâu ai có thời gian check tin nhắn đâu." Nop nhăn mày nghĩ.

"Ừa, cậu Vegas chỉ nhắn chứ không hối gì, chắc không quan trọng lắm." Len nhún vai, ngả ngồi lại ghế.

"Mà cậu Vegas nhắn gì vậy?"

"Sáng nay ngài Korn và cậu Kinn sẽ tới bàn chuyện với ngài Kan và cậu Vegas." Yan ngồi cạnh phía sau đáp, trên tay cũng chăm chăm cái điện thoại.

"Lạ nhỉ." Nop lẩm bẩm, chưa nghĩ ra lý do để ngài Korn lui về ở ẩn từ hai năm trước nay xuất hiện trở lại, còn cùng cậu Kinn đến Thứ gia. Cả ngài Kan nữa, không phải nói sẽ không đụng tay vào chuyện của hai anh em họ sao?

Yan ngả đầu lên vai Len nói:

"Chắc chuyện quan trọng gì đấy."

"... Mong là vậy."

Nop không biết nói sao, vì anh cảm thấy là lạ không thôi. Kệ vậy, lát về rồi biết ngay.

.

.

.

Mấy chiếc xe hơi đen tuyền đỗ vào trong sân trước Thứ gia. Kinn bước xuống xe cùng ngài Korn, ngẩng đầu nhìn toà nhà rộng lớn phía trước, hai mắt theo thói quen đảo quanh các ô cửa sổ mở toang, các mặt hàng lang ngoài, tất cả những nơi có thể cho thấy sự hiện diện của một người mà anh muốn gặp bấy lâu.

Nhiều lần đến Thứ gia họp bàn công việc, chưa lần nào anh thấy bóng dáng Porsche. Không chỉ Vegas che giấu mà bản thân cậu cũng trốn anh rất kỹ, bốc hơi hoàn toàn, hệt xô nước đá đổ xuống một tháng vô tư lự ở Chính gia sáu năm trước.

Lần này có lẽ cũng vậy đi.

Kinn tự giễu nghĩ, theo chân ba mình vào trong. Chú Kan và Vegas đã đứng chờ sẵn.

Đứa em họ ném cho anh một ánh nhìn khó ưa thường trực thêm phần bực bội, và Kinn thề sau vụ này chắc chắn quan hệ vừa nâng lên được vài bậc của họ lập tức rớt xuống với cấp số nhân. Anh không muốn phá hủy sự dễ chịu hiếm có giữa hai anh em, nhưng anh cần phải đặt Chính gia lên trên. Không thể lựa chọn cả hai, bắt buộc phải có một bên hi sinh, chính là Thứ gia.

Ngồi xuống vị trí của mình, Kinn nhìn chỗ đằng trước, thoáng hiểu phần nào ánh nhìn ban nãy của Vegas với mình. Bên Chính gia là anh ngồi giữa với tư cách người đứng đầu gia tộc, ba anh ngồi bên cạnh giữ vai trò hỗ trợ nâng đỡ. Còn phía đối diện, chú Kan ngồi ở trung tâm, Vegas ngồi một bên, dù trước kia hay bây giờ vẫn giữ nguyên vị trí ấy. Với tính cách của đứa em này thì đây hoàn toàn là một sự xúc phạm công khai.

Người con thứ của Chính gia không biết bản thân Vegas thật sự đang nghĩ như vậy. Đều là người thừa kế hai nhà, tại sao Kinn đã được nắm quyền Chính gia hơn hai năm còn hắn vẫn giữ mãi ba chữ "người thừa kế" như một tấm bia đỡ đạn cho ba hắn?! Hắn không cam tâm! Rốt cuộc hắn thua kém Kinn chỗ nào trong khi hắn đã làm hết sức có thể những gì ba mình giao cho, dù phải năm lần bảy lượt bán mạng trong những tình thế hiểm nguy chăng nữa! Vegas không bao giờ ngưng tự hỏi bản thân còn điểm nào chưa tốt để nhận được một lời khen ngắn ngủn hay một cái vỗ vai thân thiết của ông.

Không biết những tâm tư cuộn xoáy của con trai, ngài Kan đơn giản ra dấu bắt đầu cuộc họp.

Lúc tụi Porsche về tới nơi, cuộc họp trên lầu đã diễn ra ngót nghét nửa tiếng hơn.

Porsche được chúng bạn gọi dậy. Chớp chớp hai mắt , cậu dụi mắt xuống xe nhanh chóng đến bồn rửa ngoài sân rửa mặt cho tỉnh. Vỗ mặt mấy cái để cho nước lạnh lên dây tinh thần, Porsche chỉnh lại đồng phục cho ngay ngắn, vẫy tay giải tán mọi người

"À quên," Nop vội nói trước khi đi, "Nãy mày ngủ mất tiêu, nay cậu Vegas cùng ngài Kan họp mặt với ba con Chính gia đó."

"Hả?"

Cậu nhíu mày quay lại, có dự cảm không lành. Mỗi lần Kinn qua bàn việc với Vegas là y như rằng có việc mới úp lên đầu cậu nói riêng và vệ sĩ hai nhà nói chung, báo người ta chạy deadline trối chết, và lần này còn có sự tham gia của ngài Korn và ngài Kan. Theerapanyakul đang giữ vững uy quyền khi mọi thứ cản đường đều được hoàn toàn loại bỏ, không lẽ đột ngột xuất hiện chuyện nghiêm trọng ngoài ý muốn nào đó?

Đường dẫn đến phòng họp có hai hành lang song song một trong một ngoài. Thông thường chỉ sử dụng đường bên trong, còn đường bên ngoài cứ như hàng đính kèm trang trí. Bức tường chắn bên trái hành lang, bên phải là dãy lan can cao chừng mét rưỡi, không có tấm kính nào hết, hướng thẳng ra sân cỏ bên ngoài. Vài người trong Thứ gia biết sự tồn tại của nó nhưng không hai dùng cả. Chắc lúc xây cái nhà lên đã tòi ra thêm cái hành lang thừa này với mục đích lắp đầy chỗ trống hay sao ấy, có cũng như không, nhiều khi quên mất trong nhà còn một cái hành lang vắng ngắt.

Porsche rất thích đi đường này. Từ cầu thang tầng dưới dẫn lên, chú ý một chút liền thấy nửa chậu cây ở góc tường thụt vào trong. Không phải sự bố trí ngẫu nhiên đâu. Thực chất nó để cách ngay lối đi vào hành lang ngoài hai mét, mặt tường chặn ở ngõ cụt chính là cánh cửa. Chậu cây đơn thuần là vật ngụy trang trang trí ngõ cụt. Cậu vô tình phát hiện trong thời gian đầu làm quen với đường nẻo trong Thứ gia, từ đó dính luôn với nó. Chỉ cần lên đầu cầu thang mà không thấy ai, cậu liền vọt qua ngay hành lang ngoài.

Cánh cửa thông giữa hành lang và phòng họp là một ván gỗ mỏng, mặt trong sơn màu giống tường, nhìn qua chắc chắn không nhận ra có một cánh cửa ở đây. Dù cậu có đứng ngoài nghe lén hay bước thẳng vào phòng nghe công khai cũng không ai thấy được cậu, vì bên bức tường dựng một kệ sách lớn, dư sức chắn được một người trưởng thành đứng đó.

Và Porsche làm vậy thật. Đứng ngoài nghe lén.

"...nhiều thứ đã qua, anh không nghĩ bản thân quá nhàn rỗi sao?"

"Việc này việc nọ còn tiếp diễn, sao có thể gọi là nhàn rỗi?"

Ngài Korn mỉm cười đáp lại trước câu móc mỉa của em trai.

Kinn lơ đi cuộc đấu võ mồm xéo xắt của ba và chú đã diễn ra gần mười phút sau khi bàn qua vài chuyện gia tộc, dời mắt sang em họ mình. Từ đầu đến giờ, anh và chú Kan chỉ nói qua lại vài chuyện nhằm câu giờ cũng như khiến người chú này thả lỏng cảnh giác theo ý ba anh, một câu cũng chưa vào chuyện chính. Vegas không ngốc, chắc hẳn nhận ra lý do anh đến đây hôm nay không phải để nói chèo kéo vòng vo.

"Chú."

Đợi ba chọc ngoáy hả hê, Kinn mới hít sâu gọi.

"Cháu có chuyện muốn nói." Kinn gật đầu, "Chuyện này vốn do Chính gia giải quyết, nhưng lần này không thể không đưa ra với bên chú."

"Có chuyện gì khó khăn đến mức cháu trai tốt của ta không giải quyết được thế này?"

Ngài Kan đan tay trên bàn, hứng thú ra mặt khi lần đầu tiên nghe có việc gây cản trở Chính gia. Không phải lần đầu Chính gia đẩy việc qua, mà là lần đầu bên đó tự mình qua đây, còn với thái độ có phần nhún nhường hiếm thấy. Ông không thèm che giấu niềm vui quá khích ấy, đòn bẩy tốt cho những gì Kinn sắp nói ra tiếp theo.

"Cháu nghĩ bản thân cháu và ba có thể giải quyết chuyện này nhưng không ngờ đến nay đã sáu năm, và vẫn chưa có tiến triển gì cả."

"Ồ?"

Vegas mím môi trước tiếng kinh hô giả vờ ngạc nhiên của ba. Hắn không nghĩ qua bao nhiêu thứ Kinn cùng hắn trải qua, anh họ hắn có thể ép buộc hắn làm một việc gì đó mà không suy nghĩ đến ý kiến hợp nhất hai nhà. Tuy Kinn chưa một lần nói ra nhưng hắn thừa biết anh muốn gì. Có thể quan hệ của họ gần hơn một chút nhưng chưa đến mức thân thiết, để Chính Thứ trở thành một là vấn đề nan giải, xét thấy còn rất nhiều khúc mắc chắn giữa hai bên.

"Vậy cháu nói ta nghe là chuyện gì?"

"Là một tổ chức buôn người. Chúng thường xuyên phá hoại đường dây hàng hoá cũng như gây rối lên các đối tác khiến họ trở mặt với Theerapanyakul. Gần nhất đụng đến cảnh sát, Chính gia suýt nữa mất quan hệ với họ."

Đụng tới luật pháp là điều cực kỳ nghiêm trọng, Chính gia có mệnh hệ gì thì Thứ gia cũng liên lụy theo.

"Chính gia từng cử bao nhiêu người đi rồi?"

"Vài nhóm, nhưng đều chết hết." Lần này ngài Korn lên tiếng, vì chính ông trực tiếp đứng ra điều người đi.

"À," ngài Kan gật gù, "Nên lần này cháu muốn mượn sức từ Thứ gia? Được, ta đồng ý."

Nắm tay Vegas siết chặt.

Bên ngoài, Porsche vô thức quên cả hít thở, chú ý lắng nghe.

"Ai cũng được?"

"Đúng, ai cũng được."

Chú có biết mình đang nói gì không đấy? Kinn buồn cười nghĩ nhưng không nhạo báng ra miệng. Bắt con át chủ bài của Thứ gia ra mà ông ta vẫn vui vẻ đưa người vậy sao? Anh không biết nên khen tư duy ngu xuẩn của chú mình hay thấy cảm thương cho những vệ sĩ đầu quân vào Thứ gia nữa, chắc là cả hai đi. Khoan khoái dựa lưng sau ghế, anh quét mắt một vòng quanh phòng, từ vẻ mặt hớn hở muốn lên mặt với anh của ngài Kan đến sự cay nghiệt hằn rõ trên mặt Vegas. A, phải rồi, đụng đến "vệ sĩ cưng" của nó, sao không giận cho được?

Kinn nhẹ nhàng hỏi:

"Vậy... Trưởng vệ sĩ, thế nào?"

"Đương nhiên..."

"Không!"

Không khí nháy mắt đặc quánh, tựa như cái cách lá phổi trong lồng ngực mỗi người căng lên nín thở, không dám làm ra bất cứ hành động nhỏ nhặt thừa thãi nào.

Pete đứng sau lấm lét trao đổi ánh mắt với những vệ sĩ đi cùng, lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này không sợ mới lạ.

Vài giây im lặng trôi qua, kéo theo đó là tiếng gầm gừ của ngài Kan:

"Con biết mình đang nói gì không hả?"

Kinn nheo mắt nhìn đứa em họ trước mắt, dường như anh đang thấy một phiên bản khác của Vegas, vì Vegas mà anh biết không bao giờ dám bật lại ý kiến chú Kan.

Nhưng anh không nói gì, chỉ giữ im lặng quan sát hai ba con Thứ gia. Kinn biết sớm hay muộn sẽ có một ngày Vegas không nhịn được mà phản lại ba nó, chỉ không nghĩ đến sẽ xảy ra ngay bây giờ, còn là vì một vệ sĩ.

Bức tường khuất sau tủ sách khẽ khàng bật nhẹ ra rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ không một tiếng động.

"Vegas, ta biết con luôn bảo vệ nó, nhưng đây là chuyện chung của Theerapanyakul, con phải đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu."

Ngài Kan nghiến răng nghiến lợi nói, gân xanh nổi lên trán lẫn mu bàn tay cho thấy ông đang kiềm chế cỡ nào, cả việc giả vờ phun ra lời khuyên bảo nhẹ nhàng lẫn khắc chế cơn điên sôi sục trong người.

"Con không muốn anh ấy có bất cứ dính dáng gì đến buôn người."

Hai tay nắm chặt bên người, Vegas quay sang nhìn thẳng vào mắt ba mình. Hắn biết mình hiện tại rất phát rồ phát điên trong mắt những người ở đây, nhưng hắn không thể nhìn người con trai kia đánh mất chính mình lần nữa.

"Vegas!" Ngài Kan lên giọng.

"Ba!" Hắn gọi lớn, đứng dậy khỏi ghế. "Anh ấy là vệ sĩ của con! Con có quyền quyết định nhiệm vụ của anh ấy!"

Kinn mở lớn mắt. Ngài Korn khựng người quan sát mọi thứ. Các vệ sĩ đứng sau trong phòng thở cũng không dám thở mạnh, đều bị cậu cả Thứ gia doạ sợ. Điên rồi, cậu Vegas dám bật cả ngài Kan!

"Nhiệm vụ cái gì? Mày đang muốn bảo vệ nó! Đừng quên chức vụ nó là gì! Nó là Trưởng vệ sĩ cái nhà này! Nó nằm dưới quyền tao!!"

Vị gia chủ Thứ gia đập bàn đứng lên, hoàn toàn dẹp sạch vẻ mặt từ ái giả tạo chưa đầy vài phút. Sắc mặt ông đỏ lên giận dữ, nắm tay run lên bần bật sẵn sàng giáng một cú tát xuống mặt con trai bất cứ lúc nào.

Sau tủ sách, Porsche cấu mạnh tay mình kiềm chế, ánh mắt tối tăm theo dõi sự việc.

Nói Vegas không chùn bước trước ba mình là nói dối. Đối diện ánh mắt hừng hực lửa giận của ba, dũng khí trong người hắn thực sự yếu đi. Nhưng hắn không muốn thấy bất cứ người mình thương nào bỏ mạng lần nữa. Một lần với mẹ hắn là đủ. Macau, Porsche, hắn không muốn mất đi ai hết.

"Trưởng vệ sĩ thì sao? Ngay từ đầu anh ấy là vệ sĩ riêng của con, bất cứ nhiệm vụ nào anh ấy thực hiện đều do chính con giao." Hắn nói rành mạch, càng nói càng thêm vững vàng. "Nếu anh hai có bất cứ điều gì muốn giao cho người của con, đương nhiên phải hỏi qua ý con, không phải ba!"

Ngài Kan gầm gừ, vung tay giáng xuống: "Thứ con bất hiếu!"

Vegas cúi đầu nhắm mắt theo bản năng.

Một tiếng "chát" lớn vang lên, nhưng không phải Vegas chịu trận.

"Cậu Kinn!"

"Cậu Kinn!"

"Kan, em làm cái gì?!"

Kinn rời chỗ ngồi lao nhanh qua phía đối diện, kéo Vegas về phía mình. Dù ba con chú Kan có gay gắt đến đâu, anh cũng không nghĩ chú thực sự muốn đánh con mình ngay tại đây. Đầu sỏ khơi chuyện còn là anh, Kinn không nghĩ công sức sáu năm kéo lại quan hệ anh em của mình đổ sông đổ biển.

Cái tát rơi xuống mặt anh.

"Kinn..." Vegas ngỡ ngàng, không nghĩ người anh họ lại đứng ra chắn thay mình.

Cúi đầu thở mạnh vài hơi, các ngón tay quấn chặt hơn quanh cổ tay em họ, Kinn ngẩng mặt đối diện chú ruột đang sửng sốt, kéo Vegas ra sau lưng mình hơn.

"Chú..." Anh lạnh giọng, "nếu Vegas đã nói thế, vậy thì con sẽ nói chuyện riêng với nó, không cần chú phải dùng vũ lực tại đây."

Nét mặt ngài Kan nứt ra. Ông lùi lại hai bước, dường như không tin những gì xảy ra trước mắt. Không thể nào, làm sao Vegas có thể thân với Kinn, làm sao hai đứa nó có thể bảo vệ nhau, chuyện này không thể!

Mà người trong góc phòng đã thấy phát lạnh từ đầu xuống chân, chậm rãi đưa tay vào túi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top