Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

54

• Third •

Kim dựa tường, dáng vẻ lười nhác chả muốn động, liếc nhìn Edward nhảy nhót chẳng khác gì khỉ đột trong sở thú.

"Sao hả? Không vui khi thấy tao chắc?"

Dứt lời y che miệng hốt hoảng lỡ lời.

"Ấy, không nên nói thế, mày gặp ai trong anh em tụi tao cũng có vui đéo đâu."

Chậc, này mới đúng nè. Kim nhún vai gật gù, tự thưởng bản thân mười điểm thẳng thắn.

Y nhỏ hơn Kinn một tuổi, học cùng trường cấp hai với Kinn. Edward cũng ở đó. Nếu y không nhầm, hình như Edward học trễ năm, bộ dạng trưởng thành hơn hẳn bạn cùng khối. Kinn một mặt giấu y chặt chẽ, mặt khác bắt tay Vegas ngáng chân khiến hắn bị đuổi học. Cố tình đấy. Ai biểu Edward làm hại bạn học chơi cùng họ chứ? Nghĩ lại có hơi tiếc nuối, nếu y không che giấu dã tâm mà bộc lộ nó hẳn hoi như Vegas, ước chừng mọi thứ sẽ vui hơn hẳn. Một chọi hai đã trụ không nổi, chơi một chọi ba, mẹ ơi, nghĩ tới đã thấy phấn khích.

Ầy, tiếc quá tiếc quá, sao lúc đó y không điên tiết xốc nổi giống Kinn với Vegas chứ. Bình tĩnh quá mất vui.

Chà, giờ không phải lúc hồi tưởng chuyện cũ. Kim quay ngoắt gọi lớn:

"Chay!"

Kẻ bợm rượu say xỉn, theo lẽ thường tình khó mà phản kháng.

Edward bị đá quỳ xuống, hai tay bẻ ra sau trói nghiến. Hắn cố gắng quay đầu, đối mặt với đôi mắt bừng bừng ngọn lửa căm thù trên gương mặt giống Porsche mấy phần.

"Nhìn cái gì? Mày xem anh tao là gì hả?"

Porschay dùng sức đẩy mạnh, đạp đầu Edward dưới đất. Quá kinh tởm, em đụng vào cũng thấy bẩn tay.

"Đừng vội, chúng ta còn dùng hắn."

Y vỗ nhẹ mu bàn tay người yêu, quăng xuống ánh mắt thờ ơ với Edward. Có chỗ còn cần dùng đến, không thể chết sớm vậy.

Edward bị đạp xuống, tỉnh rượu không ít. Hắn nhìn kỹ người mới đến, bắt đầu cười khàn khàn, sau thành cười to mất kiểm soát.

"Tụi mày tính diễn một màn anh em tương trợ đó hả? Nghe phát ói! Dù có làm gì tao thì anh của tụi mày cũng phải chết! Thằng Porsche sớm đã không muốn về nữa rồi! Nó thà ngoan ngoãn thuận theo ba tao còn hơn trốn đi với bọn mày! Còn Kinn, ha ha, nó làm được gì?! Đem Porsche về chắc? Đợi nó bị ba tao bắt lại nhìn con điếm kia lăn giường cùng một đám đàn ông rồi chặt đầu gửi tụi mày cũng không muộn!"

Nấm đấm hung hăng rơi xuống ngực và mặt Edward. Hắn nhổ ra một búng máu, không sợ chết tiếp tục:

"Chúng mày nghĩ tại sao ba tao không nhắm vào ai khác mà lại nhắm vào Porsche và Kinn hả? Đều là do ba mẹ chúng nó! Ha ha, tụi mày không biết, tụi mày đều bị lừa!"

"Câm miệng! Anh tao không bao giờ lừa tao!"

Sắc mặt Porschay trắng bệch, tay cầm súng run lên, hận không thể bắn chết người ngay tại chỗ.

Dù Kim và Porschay có làm gì, Edward đều nói những câu bóng gió vô nghĩa, cố tình khiêu khích giới hạn chịu đựng của họ.

Bên cạnh, Kim đè tay em lại, nhàn nhạt nói:

"Chay à, chúng ta chơi thêm một lúc cũng không phải không được."

Hai mắt y nâng lên, ánh nhìn xảo quyệt xẻ ngang xẻ dọc khắp người đối phương. Ai bảo Kinn không nói rõ chi? Không nói đồng nghĩa không nhắc tới, mà không nhắc tới thì làm hay không làm có quan trọng sao? Đương nhiên không rồi. Vậy thì cứ tha hồ tùy hứng!

Cùng thời điểm ở Bellagio, trong một phòng ngủ rộng, Porsche xoa nắn khớp tay, tùy ý bấm móng vào vỉ thuốc lấy liền ba viên ném vào miệng, mặt không đổi sắc nhìn hai tên đàn ông bị buộc với nhau không ngừng rên la trên giường.

"Ngu quá~. Cả thuốc với kẹo cũng không phân biệt được."

Vị dâu ngọt ngào tan trên đầu lưỡi, Porsche thở dài nhìn vỉ bạc trống rỗng, hận không thể bảo Fah để lại nhiều chút.

"Thuốc đắng kẹo ngọt, cái này mà tụi bây cũng cần người dạy hả? À quên, nãy tao đút tụi bây thuốc mà."

Cậu ngả đầu cười toe, cực kỳ hưởng thụ ngồi xem hai kẻ từ đi cưỡng hiếp biến thành cho người cưỡng hiếp đang trừng mắt dữ tợn lại đây. Đáng buồn là ở đây không có đàn ông chịu chơi tụi nó, đành phải để chúng cắn thuốc tự sinh tự diệt một đêm vậy. Ai biết lát hồi đứa nào phát rồ trước giật đứt dây đè đứa còn lại ra làm thì sao? Cũng hợp lý phết, dù sao cậu chỉ trói người tượng trưng. Thuốc chưa ngấm hoàn toàn vào đầu óc, chỉ mới dừng lại ở bước làm suy yếu thân thể chúng, đủ thời gian cho cậu nghỉ ngơi một chút rồi chuồn ra ngoài.

"Được rồi." Cậu đứng dậy nhặt áo mặc vào, không quên cạy miệng mỗi tên nhét vào thêm viên thuốc nữa.

"Cứ từ từ hưởng thụ nhé, ngài Kern sẽ rất vui khi gặp lại tụi mày đó."

Dứt lời, Porsche mở cửa ra ngoài.

Khu bài bạc bên dưới vẫn ồn ào ầm ĩ, cậu nép mình xuống để tầm mắt lướt nhanh, tìm kiếm vị trí đám vệ sĩ mà ngài Kern phân bố. Porsche nhận ra không ít gương mặt, cảm giác không vui nổi, lo lắng suy tính đường thoát khỏi đây.

Chuyến này một chút cũng không giống ngày cậu chạy khỏi Chính gia lẻn về Thứ gia. Một cái tự tin có thừa, một cái lo sợ bản thân bị bắt lại bất cứ lúc nào. Dường như chỉ cần một giây phút sơ sẩy, bao nhiêu nhục nhã nhẫn nhịn thời gian qua đều đổ sông đổ biển hết.

Hít sâu cổ vũ bản thân, Porsche nhổm người, men theo bức tường đi thẳng. Lúc vào đây cậu đã ghi nhớ lối vào, vì thế quan trọng nhất là tìm được đường tới cửa lớn mà không bị bắt gặp. Theo mỗi bước chân đưa cậu vượt qua khu sòng bạc đến gần khu vực trò chơi giải trí. Giờ không chỉ tiếng nói cười to lớn, mà còn âm nhạc khuấy động không khí dội vang lồng ngực.

Cậu tránh né ánh đèn lấp lánh chiếu tới, lách mình vào chỗ tối. Càng rời xa khu giải trí náo nhiệt, thính giác càng thêm nhạy bén. không biết có phải do cậu quá căng thẳng hay không, bên tai lúc nào cũng có tiếng xì xầm không rõ nội dung. Cảm tưởng như có hàng trăm con mắt theo dõi mọi bước đi của cậu trước khi báo cho ngài Kern.

Đặt chân vào hành lang gần nhất, Porsche ngước lên tìm kiếm camera, thoáng ngạc nhiên khi thấy chúng hoặc gập xuống, hoặc tối thui. Còn những camera ẩn mà cậu không thấy, không biết chúng có như vầy không.

Quái, an ninh ở các sòng bạc vốn nghiêm ngặt, sao nay lại sập hết thế kia? Không lẽ có người động tay phía sau?

Cậu nhớ đến đêm luồn lách trong khách sạn ở buổi đấu giá mấy năm trước, khi đó camera cũng sập y hệt, còn ngay nơi cậu đi vào. Nhưng lần đó là ngài Kern lẫn đám vệ sĩ của gã giở trò, không lẽ... Porsche tái mặt, điên cuồng lắc đầu xua hết mấy suy đoán kinh sợ đi. Không đâu, không thể nào, gã làm sao biết cậu đang ở đâu mà làm thế này được, tuyệt đối không thể!

Quai hàm nghiến chặt, Porsche nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, tiếp tục đi nhanh. Vượt qua hàng lang dài ngoằng, vòng đến khu vực phía sau. Khu vực khách sạn ở bên kia. Từ cửa kính nhìn xuống, hồ nước nhân tạo ôm vòng rộng lớn, tia nước không ngừng phun lên cao. Nằm trước toà nhà toả sáng vàng ròng, ánh đèn tím soi rọi hơn ngàn tia nước bay cao thành hàng hệt như những con rắn nước nhảy múa trên không, lấp lánh ánh sáng hắt ngược xuống mặt hồ. Tiếng nhạc réo rắt vang lên, hoà cùng tia nước bay bổng tràn ngập sắc màu, nhanh chóng dấy lên tiếng kinh hô của mọi người.

Nếu cậu không bị truy bắt mà tới đây thực sự vui chơi, có lẽ cậu cũng giống những vị khách bên dưới, reo hò khen ngợi trước màn trình diễn kinh diễm này.

Đè nén mơ ước trong lòng, Porsche vội quay đi, bất chợt ngưng lại. Bên kia không phải... Khoảng cách quá xa, lại thêm tia nước bắn lên che mắt, bóng người xuất hiện mơ hồ rồi biến mất.

Không lẽ sợ quá nảy sinh ảo giác?

Cậu dụi mắt, xem ra chứng hoang tưởng nặng lắm rồi. Kèo này không chết vì bị bắt lại thì cũng chết vì tưởng tượng viễn vông quá nhiều dẫn đến nhồi máu cơ tim.

Không lâu sau khi Porsche rời khỏi, Fah cùng nhóm vệ sĩ xuất hiện trước phòng, đảo mắt ngán ngẩm. Biết ngay mấy tên này không thể giữ nổi thân dưới của mình mà, thậm chí dùng nó để suy nghĩ thay não luôn. Y gõ cửa rồi chờ, rồi lại gõ cửa. Lặp lại vài lần, tính kiên nhẫn ít ỏi của Fah bốc hơi sạch sẽ, trực tiếp dùng vai đập cửa mở toang.

"Lũ ngu này! Muốn chết hay gì mà..."

Fah đơ ra.

Nhóm người theo sau càng khỏi bàn, đủ mọi loại biểu cảm sắc mặt.

Trên giường, hai gã đàn ông cao lớn thô kệch dính chặt vào nhau không một mảnh vải che thân, cái gì nên thấy thì thấy, cái gì không nên thấy cũng phải thấy.

Y bình tĩnh phất tay, vệ sĩ phía sau tiến đến tách hai con người đang hành động điên cuồng như súc vật giao phối tới kỳ động dục kia, còn bản thân lại gần tủ đầu giường nhặt vỉ thuốc rỗng lên. Nhóm vệ sĩ thay nhau tay đấm chân đá đến khi hai người ăn đau tỉnh thuốc, chế ngự trên sàn.

"Cái gì đây?"

Vẫy vỉ thuốc trong tay, y nhướng mày nhìn hai tên đàn ông.

"Không phải nói muốn chơi Porsche sao? Nó đâu? Tao chỉ thấy tụi mày chơi nhau thôi."

Lời của Fah như đòn đánh vào đầu, nháy mắt hai người tỉnh hơn phân nửa. Chúng hốt hoảng nhìn nhau, lại bàng hoàng đảo mắt quanh phòng một cách mất trí.

"À, đây là cách tụi mày nói sẽ đem Porsche đi tiếp khách đó hả?"

"Mày không biết, nó bắt bọn tao uống thuốc nhưng nó thì không!"

"Sao cơ?"

"Vỉ thuốc đó! Không phải tất cả đều là thuốc!" Cả hai tranh nhau lớn tiếng chói tai khiến nhóm vệ sĩ nhíu mày khó chịu, không ai để ý ánh mắt Fah hiện lên một tia nhẹ nhõm. "Chính mắt bọn tao thấy nó lấy thuốc cho vào miệng, ai biết viên nó ăn là kẹo chứ không phải thuốc!"

Fah gật gù: "Ý tụi mày là ngài Kern tạo điều kiện cho nó bỏ trốn?"

"Cái này..."

Mặt chúng biến sắc, nửa ngày không giải thích được chữ nào.

Vỉ thuốc là ngài Kern cho người đặt trước, cốt để hai vệ sĩ thân cận của mình tha hồ sử dụng thân thể đối phương trước khi ném người cho khách hàng của gã xài tiếp. Sao chúng dám nghi ngờ ông chủ chứ?

Fah nhăn mày che miệng quay mặt đi. Người khác còn tưởng y không chấp nhận nổi cách hành xử của hai tên vệ sĩ, không hề thấy khoé miệng nhếch lên của y. Thuốc kích dục đúng là ngài Kern cho người để sẵn. Không có nghĩa y không thể lẻn vào đổi thành vỉ khác.

Vỉ mới bề ngoài y hệt vỉ cũ, chỉ khác vỉ cũ đúng mười viên thuốc, vỉ mới chỉ có bốn viên, còn lại là...kẹo. Dù có đem đi kiểm tra cũng chẳng được gì, nguyên vỉ toàn mùi thuốc tây, không hề có chút hương dâu nào hết.

A, mệt thiệt chứ, ai biểu bản thân nhất thời mềm lòng đồng ý giúp đỡ Porsche lần cuối chi.

Có điều... Fah hạ tay xuống, quay đầu ra cửa. Việc của y đã xong, giờ chỉ còn lại cậu.

"Tất cả chia nhau ra tìm Porsche. Tao sẽ báo cáo với ông chủ sau, nhanh!"

Đêm nay Porsche có thoát được không, không phải chuyện y có thể quản nữa rồi.

Các tầng trong sòng bạc kết cấu không khác gì mê cung. Khách quen đến đây còn lạc, nói chi cậu xui rủi bị kéo tới, càng là mù đường không biết thoát kiểu gì. Càng chạy càng mệt, cậu không thể không ngừng lại, quét mắt sang toà khách sạn đối diện, nghĩ làm sao để qua được đó mà không bị túm đầu tại chỗ.

Không nhắc đến vấn đề an ninh, nội việc ngài Kern đánh tiếng không ít người ở đây đủ để thắt chặt đường lui, nhất quyết không để cậu bỏ trốn.

Áo quần mỏng manh dính chặt vào người, mồ hôi thấm ướt khiến chúng gần như bán trong suốt, mờ ảo thấy được bên trong. Porsche mới nhác thấy mình qua cột chống mạ vàng như gương soi, cảm giác bị mấy tên đàn ông thay phiên đùa bỡn hơn tám năm trước tràn về. Da đầu phát lạnh, Porsche tiếp tục nhấc chân chạy một cách vô hướng xác định. Hình như cậu không những không tìm được đường ra, mà còn đem bản thân lún sâu hơn vào mê cung lộng lẫy dẫn dắt con người vào chốn sa lầy.

Porsche lo lắng đến mức không hề nhận ra, không chỉ đoạn đường đầu tiên, camera trên mọi tuyến đường cậu chạy qua đều sập nguồn. Chỉ cần bước chân cậu chuyển hướng về bên nào, camera nguyên một đường đó lập tức đồng loạt ngắt sạch sẽ.

Chạy mãi chạy mãi đến cuối đường, Porsche chống gối hổn hển, mở cánh cửa trước mắt. Có hai hướng cầu thang một lên một xuống. Cậu ngần ngừ, không biết nên chạy lên hay chạy xuống. Xem xét thời gian, chỉ sợ cậu đang bị truy đuổi sát sao rồi.

Ngó lên ngó xuống vài lần, cậu nuốt nước bọt, đánh liều chạy xuống. Gót giày vừa nhấc, bóng người phất qua trên đầu cầu thang khiến đầu ngón tay cậu run rẩy. Tâm trí còn chưa kịp định thần, bản thân đã xoay người lao lên lầu.

Điên rồi. Con mẹ nó điên thật rồi! Cậu chạy ngược lại hướng định ban đầu chỉ vì một cái góc áo!

Sau lưng có tiếng bước chân. Âm thanh vọng lại từ xa, không phải một người mà là nhiều người khiến thần kinh cậu căng như dây đàn.

Porsche tăng tốc. Hơi thở đè nén trong lồng ngực không kịp thoát ra ứ lại đau tức, ảnh hưởng đến cả tầm nhìn.

"Nó chạy lên lầu!"

Không biết ai hét lên.

Tiếng giày dồn dập nện trên sàn đá nhiều hơn, chứng tỏ tất cả bọn chúng tập trung đuổi theo hướng này.

Porsche chạy liền mấy tầng lầu, quẹo vào một tầng khác. Mắt vừa thấy đã không khỏi chửi thề một tiếng. Sao không có phòng nào hết?? Hoàn toàn là một hành lang trống không! Một chỗ trốn cũng không có!

Nhiều ngày giam giữ dẫn đến thể trạng hiện tại không cho phép cậu đối đầu với đám vệ sĩ ngài Kern. Việc chạy nhanh nãy giờ đã là thử thách quá lớn, cảm giác lần kế tiếp dừng lại, cậu sẽ trực tiếp ngã khụy xuống. Tuy nhiên, Porsche không cho phép mình gục xuống. Cậu không thể bị bắt lần nữa.

Bước lên bậc thang, hai chân cậu không khỏi run lên, đùi gối lẫn bắp đùi truyền đến từng đợt đau nhói. Hai mắt choáng váng khi cậu ngẩng đầu. Tầm nhìn chập sáng chập tối, phản kháng dữ dội việc phải chạy tiếp.

Không chỉ hai chân, cả người cậu cũng run rẩy nhè nhẹ. Sau lưng, tiếng bước chân dần áp sát.

Và...cậu chạy.

Porsche không biết mình chạy đi đâu, đến khi một chút âm thanh ồn ào bắt đầu quay lại. Bám vào lan can nhìn xuống, phía dưới không phải lối ra vào sòng bạc, mà là đường đi dẫn vào toà khách sạn bên kia. Tuy nhiên không thấy khách khứa đâu, chỉ thấy một đám người chặn cửa ngó nghiêng tìm kiếm. Những gương mặt ấy không thể không quen thuộc hơn.

Nháy mắt, đầu óc Porsche quay cuồng, thân thể lảo đảo không vững.

Không lẽ...cậu không trốn được?

"Sao bây có thể để nó trốn hả lũ vô dụng này! Lục soát hết cho tao, một người cũng không được bỏ qua!"

Tiếng ngài Kern hét lên ngay trên đầu ở lối đi phía trên. Từ đầu xuống chân Porsche lạnh ngắt. Chỉ cần cậu rục rịch tạo tiếng động một chút, bên trên dư sức nhoài đầu nhìn xuống.

Cậu không dám tưởng tượng bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì nếu bị bắt lại.

Sợ hãi lùi lại, Porsche dựa sát tường, không biết phải chạy đường nào cho thoát. Mồ hôi chảy xuống cay xè hai mắt, lồng ngực phập phồng điên cuồng hít thở trong khi bất lực tìm kiếm chỗ trốn.

"Chia nhau đi! Fah, mày xuống kiểm tra tầng dưới cho tao!"

Theo thang bộ xuống tầng dưới, Fah vừa đi vừa quan sát một vòng rộng xung quanh. Không có ai hết.

Y nheo mắt. Không lẽ y đoán sai?

Fah không biết, ngay chỗ y đứng, Porsche đang ở mặt trong của bức tường. Cậu không dám lên tiếng, chỉ biết giãy dụa trước hoàn cảnh bất ngờ ập đến. Người phía sau bịt chặt miệng cậu, vòng tay kéo người cậu dựa sát vào ngực mình. Sức lực đối phương rất lớn, dễ dàng kiềm giữ con ma đói là cậu.

"Suỵt..."

Porsche ngừng cử động, hai mắt mở lớn. Vòng tay người kia quanh người càng thêm chặt.

Bên ngoài, tiếng bước chân qua lại một chỗ cùng âm thanh trao đổi, không bao lâu liền nhỏ dần rồi biến mất.

Người sau lưng thở phào, hơi thở ấm áp phun vào cổ cậu. Porsche vẫn không dám tin, run tay đưa ra sau chạm vào mặt người kia, cảm nhận từng đường nét ấy. Đối phương cũng không động đậy, đứng im tùy ý cho cậu đụng vào mình.

Mọi thứ xác nhận ý nghĩ trong đầu. Chớp mắt, cậu run giọng gọi: "Kinn?"

Làm ơn, nói gì đi.

"Là tôi."

Porsche xoay người trong vòng tay đối phương. Trong đây quá tối để cậu có thể nhìn rõ mặt, nhưng bàn tay vuốt ngược mái tóc đẫm mồ hôi cùng cái hôn nhẹ nhàng trên trán đã nhắc nhở cậu không ngừng.

Cổ họng Porsche tắc nghẽn khi cậu dùng tay ôm lấy mặt anh, khó khăn thều thào từng tiếng: "Anh tới rồi."

Kinn lẳng lặng vuốt lưng cậu, trở tay ôm người vào lòng thở mạnh một hơi.

"Ừ, tôi tới rồi."

Bão tố lo lắng quay cuồng, cuối cùng cũng lắng xuống.

---

Tung bông ăn mừng quý dị owiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top