Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mặt trời ló dạng, Tiêu Chiến đặt Nhất Bác nằm xuống cạnh Phồn Tinh rồi đi ra phía ngoài thư giãn một chút. Nhìn thấy Cao Mạn xách theo một cái giỏ đi ra ngoài, anh liền lên tiếng hỏi

"Bác đi vào rừng sao ạ?"

Cao Mạn không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, ông quay lại nhìn anh bằng thái độ khá nghiêm túc

"Thực tế cái chết không hề xa xôi như chúng ta thường nghĩ nhỉ? Nhất là khi ở trong rừng hoang vu như thế này. Con người ta cho dù có tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa, cũng không bao giờ đánh cược được với vận mệnh hay mặc cả được với cái chết. Đợi cậu bạn đó tỉnh dậy là các cậu có thể đi được rồi đấy"

Nói xong Cao Mạn xoay lưng bước đi. Bất chợt ông dừng lại quay đầu hỏi Tiêu Chiến, "À, cậu bé còn lại tên là gì vậy?"

Tiêu Chiến nhìn theo hướng tay của Cao Mạn, anh khẽ cười rồi đáp lời ông, "Em ấy tên là Nhất Bác ạ"

"Nhất Bác... Chăm sóc người rất tốt đấy. Có thể sau này sẽ phù hợp làm ý tá hoặc một điều dưỡng viên"

Phồn Tinh tỉnh lại cũng đã gần tới trưa. Tiêu Chiến cõng cậu bạn trên lưng, cả ba nhanh chóng quay về nhà dân. Về đến nơi thấy Cảnh Nghi đang gục mặt ngủ ở ngoài cửa, Nhất Bác gọi lớn

"Tiểu Nghi... Tiểu Nghi..."

"Tiểu Tinh, Điềm Điềm.... Chúng mày đi đâu thế hả? Có biết làm tao sợ lắm không?"

Cảnh Nghi lao tới ôm lấy hai người bạn của mình. Cậu ta không ngăn được cảm xúc mà bật khóc như muốn ăn vạ hai người họ đã khiến cậu ta phải lo lắng.

Biết tin Phồn Tinh và Nhất Bác đã quay về, mọi người nhanh chóng tập trung tới gặp hai người họ. Thầy Lý hỏi có phải bọn họ không nghe lời thầy căn dặn mà đi đường tắt phải không? Không thấy hai học trò của mình trả lời, thầy gõ nhẹ lên đầu bọn họ một cái rồi giả bộ trách mắng

"Hai đứa này không chịu nghe lời gì hết. Nếu có chuyện gì xảy ra, thầy biết ăn nói sao với ba mẹ của các em"

Nhất Bác nói với thầy Lý, đáng lẽ ra bọn họ đã muốn quay lại rồi, nhưng vì tình trạng sức khoẻ của Phồn Tinh không được ổn, nên khi trời tối bọn họ không tìm được lối ra.

Thầy Lý hỏi Phồn Tinh bây giờ cảm thấy thế nào? Cậu bạn chỉ cười rồi nói cảm thấy khá hơn rất nhiều. Thật may đã gặp được một người tốt bụng giúp cậu bạn loại trừ độc tố của con nhện độc.

Hà Tưởng hỏi Tiêu Chiến, người giúp đỡ bọn họ có phải là một người đàn ông trung tuổi, da hơi ngăm ngăm, tuy ăn nói có chút cục cằn nhưng thực chất lại vô cùng tốt bụng.

Nhất Bác nhanh miệng trả lời, "Đúng đó ạ. Bác ấy tốt lắm, còn lấy cả đồ ăn cho bọn em chống đói nữa. Quả là một người tốt bụng"

Hà Tưởng nói đó là thầy thuốc đông y, không biết ông ấy là người ở đâu nhưng đã đến ở đây được một thời gian rất lâu rồi. Ông ấy thường lên núi, vào rừng tìm kiếm các loại thảo dược tự nhiên rồi bào chế thành thuốc cho dân làng dùng, cũng nhờ vậy mà người dân ở đây rất ít khi bị bệnh và cần tới bác sĩ của bệnh viện.

Để Cảnh Nghi ở lại trông nom Phồn Tinh và Nhất Bác, còn tất cả những người khác lại tiếp tục theo thầy Lý đi làm nốt công việc đang dang dở. Nhìn Nhất Bác cứ như người trên mây, tâm hồn mơ mộng tận đẩu tận đâu, Phồn Tinh lấy làm khó hiểu. Cậu bạn nhớ lại khoảnh khắc đêm hôm qua. Trong lúc mơ màng Phồn Tinh đã hé mắt ra và nhìn thấy Tiêu Chiến hôn Nhất Bác, vậy nhưng hình ảnh mờ ảo làm cậu bạn băn khoăn.

"Này, mày đang nghĩ cái gì thế hả?"

Phồn Tinh nhìn Cảnh Nghi, hất mặt về cái ghế mà Nhất Bác đang ngồi, "Này, hình như Điềm Điềm của chúng ta bị hôn rồi"

"Hả...."

Phồn Tinh lấy tay bịt miệng Cảnh Nghi, "Mày nhỏ tiếng một chút, đừng để Điềm Điềm biết không nó lại chối"

"Nhưng mày có chắc chắn không?"

Phồn Tinh nhìn Cảnh Nghi, cậu bạn chắc chắn gật đầu cái rụp. Cảnh Nghi liếc mắt nhìn Nhất Bác, cậu ta nói nhìn vẻ mặt kia thì chắc chắn là đã bị hôn thật rồi.

"Tao phải đi hỏi cho ra lẽ"

Nói đi đôi với hành động, Cảnh Nghi hùng hổ đi tới đứng trước mặt của Nhất Bác làm cậu khó hiểu

"Có chuyện gì thế?"

Cảnh Nghi nắm lấy cổ tay Nhất Bác, khuôn mặt ngập tràn vẻ nghi hoặc, "Điềm Điềm, mày bị hôn đúng không?"

Nhất Bác khẽ giật mình, mở to đôi mắt nhìn Cảnh Nghi, "Ơ......."

Phồn Tinh đi tới đứng cạnh Cảnh Nghi, khoanh hai tay tròn trước ngực, "Biết ngay mà. Mỗi lần cậu ơ..... là đồng nghĩa với đúng rồi"

"Ơ.......... Tôi... tôi khát nước quá đi mất"

Nhất Bác nhổm dậy muốn chạy đi lại bị hai người bạn túm lại ấn ngồi về vị trí cũ. Phồn Tinh nói lúc Nhất Bác bị hôn, chính mắt cậu bạn đã nhìn thấy. Hai mắt mở to hết cỡ ngạc nhiên, Nhất Bác không hiểu tại sao Phồn Tinh có thể nhìn thấy Tiêu Chiến hôn cậu ở công viên gần nhà. Nhất Bác phủ nhận

"Bao... bao giờ chứ?"

Cảnh Nghi bám vào hai bên vai của Nhất Bác, "Lúc nào không phải là vấn đề, mà vấn đề là tại sao lại bị hôn? Mau kể ra đi, nếu không đừng trách tao không nể tình"

Thấy Nhất Bác cứ ơ.... mãi mà không nói thêm được câu nào, Cảnh Nghi nóng vội lớn tiếng hỏi có phải đêm qua cậu đã bị Tiêu Chiến hôn hay không? Nhất Bác thở phào một hơi rồi bật cười thành tiếng

"Trời ạ, hai đứa đang nói chuyện gì vậy chứ? Không có đâu, không hề bị hôn mà. Thật là..."

Nhìn theo bóng lưng Nhất Bác rời đi, Cảnh Nghi hỏi Phồn Tinh có đúng là đã nhìn thấy Tiêu Chiến hôn Nhất Bác hay không? Nhìn biểu hiện của cậu lúc này không hề giống một người đang nói dối.

"Chính mắt tao đã nhìn thấy mà"

"Nhưng sao Điềm Điềm nó bảo không có. Mày cũng thấy biểu hiện của nó rồi đấy, có đúng là nó đang nói dối không?"

"Nhưng... nhưng chính hai mắt tao nhìn thấy..."

Cảnh Nghi tiến đến đánh một cái lên đầu của Phồn Tinh rồi theo chân Nhất Bác rời đi. Cậu bạn tỏ ra ấm ức, tự hỏi chẳng lẽ mình nhìn nhầm.

"Thằng quỷ kia, sao lại đánh tao? Tao đang là người bị bệnh đấy, thằng khốn"

Phồn Tinh lên tiếng mắng Cảnh Nghi, khuôn mặt thể hiện sự giận dỗi rồi theo sau hai người bạn của mình.

[....]

Chuyến đi tình nguyện kết thúc trong sự vui mừng và mãn nguyện của tất cả mọi người. Để chào đón hai bạn nhỏ trở về nhà, mẹ Tiêu đã vào bếp nấu thật nhiều các món ăn ngon và bổ dưỡng.

Ở trên bàn ăn, ba Tiêu hỏi Tiêu Chiến về dự định tiếp theo của anh. Ông hỏi anh có muốn học tiếp hay không? Nếu học tiếp thì sẽ học ở trong nước hay sang bên Hàn du học? Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, mẹ Tiêu đã nhanh chóng xen vào

"Mẹ thấy đi Hàn cũng không phải là ý kiến tồi đâu. Tiện thể mang theo cả Điềm Điềm sang đó để cho thằng bé học cái gì mà, Sa rang he yo với cả U ri kyeol hon..."

Mẹ Tiêu chưa nói hết, Tiểu Lam đã cắt ngang, "Con thấy anh hai nên đi Mỹ thì hơn, với trình độ của anh có thể gia nhập Nasa luôn đấy"

Mẹ Tiêu liếc mắt nhìn Tiểu Lam, "Trẻ con, biết cái gì chứ. Anh hai không đi Nasa được đâu con. Bình thường anh hai của con cũng đã lơ lửng rồi, có bao giờ chạm mặt đất đâu. Gia nhập Nasa là anh hai của con khỏi xuống luôn đó, không cho đi"

Ba Tiêu suy nghĩ một lúc lại nói Tiêu Chiến tốt nhất nên đến công ty của ông làm việc. Với trình độ của anh thì ông hoàn toàn có thể yên tâm mà giao các công việc quan trọng cho anh phụ trách. Mỗi người nói qua nói lại một câu, Nhất Bác nhăn mặt đứng bật dậy nói lớn

"Mọi người ơi mọi người, con xin lỗi ạ...."

Thấy mọi người yên lặng nhìn mình, Nhất Bác hạ thấp giọng, chậm rãi nói tiếp, "Mọi người có thể nghe ý kiến của Tiêu Chiến được không ạ? Từ nãy tới giờ cậu ấy vẫn chưa được nói nguyện vọng của cậu ấy mà"

Lúc này mọi người mới dồn ánh mắt về phía Tiêu Chiến, ba Tiêu nói tất cả hay tạm thời để đũa, thìa xuống và lắng nghe anh nói. Tiêu Chiến cúi mặt xuống suy nghĩ vài giây, anh hít một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt nói với ba mẹ Tiêu

"Con muốn ra bên ngoài thử sống tự lập một thời gian ạ"

Mọi người đều bất ngờ khi nghe Tiêu Chiến nói. Mẹ Tiêu hỏi tại sao anh lại quyết định như vậy? Tại sao lại phải ra ngoài tự lập trong khi gia đình có đầy đủ mọi thứ, có thể đáp ứng mọi nhu cầu của anh. Tiêu Chiến nói chính vì từ nhỏ anh đã quen với cuộc sống có đầy đủ mọi thứ, được nhận sự thương yêu và chiều chuộng của ba mẹ nên anh mới quyết định ra ngoài tự lập. Anh muốn chắc chắn một điều rằng anh có thể tự lo cho cuộc sống và tự chăm sóc tốt cho bản thân mình mà không dựa dẫm vào kinh tế gia đình. Thậm chí anh còn có ý nghĩ sẽ tự mình kiếm ra tiền để trả tiền học phí sau này.

Mẹ Tiêu khóc, vẻ mặt tỏ rõ sự giận dỗi, "Vậy con mẹ thì sao? Không có con mẹ sẽ chẳng thể ăn ngon, cũng chẳng thể ngủ yên. Như vậy mà con yên tâm được à?"

Ba Tiêu dỗ dành mẹ Tiêu, ông nói đó là lựa chọn của Tiêu Chiến và nên tôn trọng nó. Hơn nữa cũng chỉ là ra ngoài sống một thời gian, mọi người vẫn ở chung một đất nước, muốn gặp lúc nào mà không được.

Ba Vương đập bàn khiến mọi người giật bắn cả mình. Ông khen Tiêu Chiến là người biết suy nghĩ thấu đáo, còn nói đàn ông con trai phải có chí lớn, phải có bản lĩnh như vậy mới đáng nể. Ba Vương chúc mừng ba mẹ Tiêu đã sinh ra được một đứa con trai rất đáng tự hào.

Mẹ Tiêu liếc mắt nhìn ba Vương, "Tự hào cái gì chứ? Bỏ người ta mà đi còn tự hào cái nỗi gì"

Mẹ Tiêu lại quay sang nói với Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, nếu mẹ có làm gì có lỗi với con hay có bắt ép con làm việc gì quá đáng thì con hãy tha lỗi cho mẹ. Nhưng mà... Con muốn dọn ra ngoài sống là việc của con... Mẹ.... mẹ mong con chẳng làm được việc gì ra hồn cả, việc gì cũng thất bại"

Tiêu Chiến thở dài. Anh nhìn Nhất Bác rồi lại nói với ba mẹ Tiêu rằng ý định ban đầu của anh là sẽ đi ra nước ngoài du học sau khi tốt nghiệp. Vậy nhưng ý định đó đã bị thay đổi vì một vài lí do, nên anh quyết định sẽ ở lại đây và theo học một ngành nghề mà anh thấy phù hợp với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top