Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Thành đi vòng vòng tìm Nhất Bác, mãi đến khi đi tới văn phòng nộp bài luận văn anh ta mới nhìn thấy cậu đang đứng ở trước cửa phòng. Nghe thấy tiếng người gọi, Nhất Bác đưa mắt tìm kiếm thì thấy Trác Thành đang đứng ở dãy hành lang vẫy tay với mình, cậu mỉm cười rồi chạy nhanh tới gần

"Tiểu Thành, sao lại tìm được lên đây? Giỏi thật đấy"

"Điềm Điềm, anh muốn xin tấm ảnh chụp hai đứa mình mang về treo ở quán"

Thấy Nhất Bác ngơ ngác không hiểu, Trác Thành lại phải giải thích là tấm ảnh mà anh ta mặc bộ đồ con thỏ trong ngày sinh nhật của cậu. Lúc này Nhất Bác mới hiểu ra, cậu hỏi Trác Thành thích bức ảnh đó sao? thì anh ta gật đầu

"Em có thể xin cho anh không? Anh sẽ mang nó về treo ở quán của mình"

"Quán nào cơ?"

"Thì quán của tụi mình đó"

Nhất Bác bật cười rồi hồn nhiên hỏi lại Trác Thành, "Tụi mình...? Tụi mình là ai thế? Tên gì mà lạ ghê"

"Không phải.... Tụi mình ở đây là hai đứa mình này, là anh với em đó, có hiểu không?"

Nhất Bác tròn mắt, há hốc miệng ngạc nhiên, cậu vỗ hai tay vào với nhau rồi hỏi Trác Thành đã nhận được giấy phép mở quán ăn rồi sao? Anh ta vênh mặt tỏ vẻ đắc ý

"Đúng vậy, anh sắp mở một quán ăn nhỏ, quán ăn thuộc về anh với em đấy"

"Chúc mừng nhé, cậu giỏi thật đấy Tiểu Thành, quá là giỏi luôn, giỏi nhất trên đời luôn"

Nhất Bác nắm tay của Trác Thành, cậu bật cười thành tiếng rồi luôn miệng nói chúc mừng anh ta. Trác Thành tỏ vẻ giận dỗi, anh ta nói Nhất Bác chỉ chúc mừng suông như vậy thôi sao? Ngẩn người ra một lúc cậu mới hiểu ý của Trác Thành, Nhất Bác vòng tay ôm lấy cổ anh ta rồi nói sẽ mời anh ta ăn cái gì đó thật ngon để chúc mừng.

Tiêu Chiến chết lặng đứng ở một góc phía cầu thang, toàn bộ hình ảnh của Trác Thành với Nhất Bác đều được anh thu vào tầm mắt, tập giáo án ở trong tay cũng bị siết lại đến nhàu nát, đôi mắt hoe đỏ long lanh xuất hiện vài tia tơ máu nhỏ.

Nana đến trường đón Tiêu Chiến, ngồi trên xe cô ấy hỏi anh có thấy cô ấy già đi không? từ lúc tới Trung Quốc cũng đã gần hai tháng, suốt ngày phải lo sắp xếp công việc khiến cô ấy cảm thấy bản thân xuống sắc một cách thê thảm. Tiêu Chiến khẽ cười rồi nói so với lúc trước thì có già hơn một chút, nhưng cũng có khi là do cách ăn mặc càng khiến Nana trông già dặn hơn. Tiêu Chiến bỗng dưng tỏ vẻ trầm lặng, một lúc sau anh nghiêm túc đối mặt với Nana

"Nana, em tới đây làm việc là vì anh phải không?"

Nana có chút bất ngờ với câu hỏi của Tiêu Chiến, cô ấy ngập ngừng một lúc rồi nói cũng không hẳn là như vậy, sau đó lại nói đến lời hứa lúc trước của hai người, cô ấy hỏi Tiêu Chiến có muốn cô ấy thực hiện lời hứa đó hay không? Thấy Tiêu Chiến quay mặt đi mà không trả lời, Nana tiếp tục nói

"Em hiểu anh rất rõ đấy, em có thể biết được là khi nào anh chắc chắn và khi nào anh đang do dự. Anh đã lảng tránh và không trả lời câu hỏi này của em hai lần rồi, lý do là gì vậy?"

Không nhận được câu trả lời của Tiêu Chiến, Nana tỏ ra thất vọng, cô ấy kìm chế để bản thân không khóc, quay mặt nhìn ra bên ngoài

"Khoảng một tháng nữa, có thể là em sẽ phải quay lại Hàn một thời gian, ở bên đó vẫn còn một số chuyện em chưa giải quyết xong, nếu như anh sớm có câu trả lời em thấy sẽ tốt hơn đối với em. Anh biết không? Thật không công bằng khi mà chỉ có một mình em là làm theo những gì mà mình từng hứa với nhau, hứa rằng em sẽ chuyển tới đây và chúng ta sẽ sống bên cạnh nhau"

"Anh cũng đang cố gắng để đưa ra cho mình một đáp án chắc chắn. Nana, thực lòng mà nói được gặp lại em anh thấy rất vui... Thế nhưng..."

Nana thấy bản thân chưa chuẩn bị đủ dũng khí để đối mặt với sự thật, cô ấy lên tiếng cắt ngang lời Tiêu Chiến

"Thôi, tạm thời bỏ đi, em đói quá, mình đi ăn cái gì đó đi", nói xong Nana lại quay mặt nhìn ra phía ngoài để che giấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình.

[....]

Ba Vương đến Tiêu gia ngồi chơi đánh cờ với ba Tiêu, bất ngờ ba Tiêu nói với ba Vương

"Vương Khang, tao không hiểu nổi mày chuyển đi khỏi nhà tao để làm gì trong khi ngày nào mày cũng tới đây chơi cờ với tao đến tận tối?"

"Ừ đấy, tao cũng chẳng hiểu chính bản thân tao nữa luôn. Nhưng mà này, tao vẫn không hiểu được là con trai của mày và cái cô Nana gì đó, rốt cuộc là thế nào?"

"Mày đừng hỏi tao, tao thề là tao không biết... một tí gì về chuyện này cũng như chuyện của con mày với con tao vậy"

"Chuyện của con tao và con mày sao?"

"Đúng rồi, mày cũng không biết phải không?"

Ba Vương lắc đầu, ông nói thời này đám người trẻ yêu đương chẳng rõ ràng gì cả. Muốn gì, cần gì thì phải thẳng thắn đối diện với nhau rồi nói cho nhau nghe mới giải quyết được mọi khúc mắc. Mẹ Tiêu từ trong bếp đi ra tán thành với ý kiến của ba Vương, bà nói thấy mấy đứa trẻ cứ lầm lầm, lì lì, thái độ lúc nóng, lúc lạnh chả ra làm sao cả. Ba Tiêu dựa lưng vào thành ghế tỏ vẻ suy tư

"Giai đoạn bây giờ mới là giai đoạn quan trọng nhất, đứa nào đưa ra quyết định sai lầm là tất cả đều sai hết luôn"

Ba Vương thở dài, "Chỉ tội nghiệp cho đứa con bé bỏng của tao thôi, nhìn cô bé kia là tao biết có lợi thế hơn Điềm Điềm rồi"

"Mày không biết đâu, lúc sang bên Hàn hai đứa nó thân nhau lắm, con bé Nana nó hiểu Chiến nhà tao rõ từng chân tơ, kẽ tóc luôn đó. Này, đến cả việc Chiến nó giận Tịnh Nhi nhà tao mà cũng phải nhờ tới con bé Nana sang làm hoà đấy"

"Thế cơ à? Vậy thì xong luôn rồi còn gì"

Mẹ Tiêu nhăn mặt nói với ba Vương, "Xong cái gì? Này nhé, em vẫn luôn âm thầm cổ vũ cho Điềm Điềm đấy"

Ba Vương mỉm cười, ông nói cảm ơn mẹ Tiêu vì đã yêu thương Nhất Bác tới như vậy, chỉ tiếc là chuyện này người lớn lại không thể can thiệp, đành phải tuỳ vào duyên phận mà thôi.

Ba vị phụ huynh ngồi nói chuyện với nhau mà không phát giác ra sự có mặt của Nhất Bác, cậu cứ chôn chân ở bên ngoài im lặng lắng nghe. Nhất Bác không nghĩ vẫn đề tình cảm của mình lại khiến cho họ bận tâm, phiền lòng như vậy, thấy họ không vui thì cậu cũng không cảm thấy thoải mái.

Nhất Bác xoay người muốn rời khỏi thì lại gặp Tiêu Chiến, anh đi đến trước mặt cậu rồi hỏi cậu có ổn hay không? Nhất Bác gật đầu, đưa giỏ đồ cho Tiêu Chiến

"Cậu tới thật đúng lúc quá, giúp tôi mang đồ ăn vào cho hai ba và mẹ Tiêu nhé. Cám ơn"

Đợi Tiêu Chiến cầm lấy giỏ đồ, Nhất Bác không nói thêm câu nào mà lướt qua người anh bỏ đi, Tiêu Chiến đưa tay ra muốn giữ Nhất Bác lại nhưng anh lại không có đủ dũng khí, chỉ lẳng lặng xoay người nhìn theo bóng lưng của cậu.

[....]

Sáng sớm Trác Thành tìm tới nhà của Nhất Bác. Ba Vương mắt nhắm, mắt mở ra mở cổng rồi hỏi anh ta

"Hôm nay là cuối tuần, muốn đưa Nhất Bác đi đâu mà tới sớm như vậy?"

Quay người đi vào bên trong, đi đến cửa nhà thì ba Vương đã bị lời nói của Trác Thành làm cho hết hồn, anh ta xin được kết hôn với Nhất Bác. Lúc ba Vương quay người lại đã thấy Trác Thành quỳ ở giữa sân.

"Cậu... cậu đừng doạ tôi... Cậu nói muốn cưới Nhất Bác sao?"

Trác Thành nghiêm túc đối mặt với ba Vương, "Vâng ạ, cháu lúc này đang thật sự nghiêm túc ạ, nhưng hiện tại cháu xin được phép đính hôn trước, đợi thêm một thời gian nữa cửa hàng của cháu ổn định hơn, lúc đó cháu sẽ mời ba mẹ cháu đến nói chuyện rõ ràng với bác ạ"

Ba Vương bảo Trác Thành đứng lên rồi vào bên trong nói chuyện, ông hỏi Trác Thành thực sự muốn cưới Nhất Bác sao? thì anh ta nói đúng vậy, còn nói đã có ý định xin cưới cậu từ năm lớp chín rồi. Ba Vương nhìn Trác Thành chớp chớp mắt mấy cái để xem bản thân đang mơ hay tỉnh, đến khi xác định mọi chuyện đang diễn ra đều là thực, ông gật đầu rồi nói chuyện này còn phải tuỳ thuộc vào Nhất Bác nữa, nếu như cậu đồng ý thì ông không có lí do gì để ngăn cản cả, chỉ mong Trác Thành sẽ mang lại một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc cho Nhất Bác là được.

Trác Thành xin phép ba Vương cho anh ta đưa Nhất Bác đi chơi, cả hai đến công viên chơi đủ thứ trò chơi, tham gia vào đủ các hoạt động đang diễn ra ở đó. Sau khi chơi mệt, Trác Thành đưa Nhất Bác tới một ghế đá ở khu vực ít người nghỉ ngơi, nói cậu đứng chờ anh ta một chút để anh ta đi mua nước.

Trong lúc chờ đợi Trác Thành, Nhất Bác vui vẻ lôi điện thoại ra để chụp khung cảnh xung quanh khoe với nhóm bạn, thật không nghĩ lọt vào khung hình của cậu là Tiêu Chiến cùng với Nana. Nhất Bác hạ điện thoại xuống, đôi mắt đau buồn hướng về phía của bọn họ, lúc nhìn thấy Nana kiễng chân lên, Nhất Bác nghĩ cô ấy chuẩn bị hôn Tiêu Chiến nên quay mặt đi không nhìn tiếp nữa, nếu không phải vì Trác Thành đã dặn cậu không được chạy lung tung thì Nhất Bác đã rời khỏi chỗ này rồi.

Tiêu Chiến bị con gì đó bay trúng mắt, sau khi giúp anh lấy nó ra thì Nana nói muốn đi mua kem. Bởi vì biết Tiêu Chiến không thích chen chúc những nơi đông người, cô ấy dặn anh đứng đây đợi rồi tự mình đi mua.

Tiêu Chiến đút hai tay vào túi áo, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh lại nhìn thấy Nhất Bác đang ngồi ở ghế đá gần đó. Trước lúc đi ra khỏi nhà anh đã nghe thấy ba Vương nói với ba mẹ Tiêu rằng Trác Thành tới đưa Nhất Bác đi chơi từ sớm, vậy nên câu hỏi tại sao Nhất Bác lại đi chơi một mình? Không xuất hiện trong đầu Tiêu Chiến.

Thấy có người đến gần Nhất Bác ngẩng mặt nhìn lên, khi biết người đó là Tiêu Chiến cậu liền đưa mắt quan sát nhưng không thấy Nana đâu cả, Nhất Bác miễn cưỡng nói lời chào với anh.

"Tôi không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây"

Nhất Bác ngập ngừng đáp lại Tiêu Chiến, "Tôi mới là người không ngờ được là sẽ gặp cậu ở đây, bình thường cậu đâu có thích những nơi này"

"Đúng vậy, hôm nay là ngày nghỉ, vì Nana muốn tới nên tôi đi cùng với cô ấy, tiện thể dẫn cô ấy đi chơi một số nơi"

Nhất Bác nở một nụ cười tươi nhất có thể, gật đầu như đã hiểu, "À, đúng nhỉ, bạn ấy chắc hẳn cũng thích những nơi như thế này. Trung Quốc có rất nhiều nơi để chơi, nếu cậu có thời gian thì hãy dẫn bạn ấy đi tới những nơi đó"

"Còn cậu, chắc cậu không đi một mình đâu nhỉ?"

Thấy Nhất Bác gật đầu, Tiêu Chiến nói tiếp, "Hai người rất thích hợp cùng nhau đi chơi ở nhưng nơi như thế này, cảnh tượng lúc nào cũng vui vẻ hết mà. Hôm nay chắc cậu cũng thấy vui lắm, đúng không?"

Nhất Bác nén xuống cơn đau quặn thắt trong lồng ngực, cậu đứng dậy rồi ngước mặt nhìn thẳng vào Tiêu Chiến

"Đúng vậy đấy, tôi thấy vui lắm, rất vui luôn ấy. Tiêu Chiến, cậu có biết không? Chỉ cần ở bên cạnh Tiểu Thành một ngày thôi mà tôi thấy còn vui hơn khi ở bên cạnh cậu tận mấy năm liền đấy"

Nói xong Nhất Bác quay người bỏ đi, cậu dặn lòng không được khóc, không được phép rơi nước mắt vì con người vô tâm kia thêm một lần nào nữa. Cậu đã nói là cậu đang thấy rất vui cơ mà, phải cười lên mới đúng chứ, tại sao lại khóc?

Tiêu Chiến chết lặng nhìn theo hướng Nhất Bác rời đi, trong thâm tâm anh không bao giờ nghĩ rằng cậu lại nói ra những lời như vậy. Trong giây phút nhìn vào đôi mắt u buồn còn có vài phần oán trách, Tiêu Chiến đã quay mặt đi không dám đối diện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top