Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry thức dậy với một cơn chóng mặt và mất phương hướng, cậu bối rối cảm thấy dạ dày mình như bị kim châm, rồi đột nhiên những sự kiện ngày hôm qua ùa về. Bellatrix đối mặt với cậu...câu thần chú...máu...mèo con của cậu bị thương...tấn công Bellatrix...Tom đến giải cứu cậu...Allie chữa trị cho cậu...Allie cầm thứ gì đó sắc nhọn...Tom ghì cậu xuống...

Sự tức giận nhấn chìm cậu. Tom đã phản bội cậu, đã để Allie làm...làm gì đó với mèo con của cậu! Mèo con của cậu! Harry khẽ thở gấp và nhanh chóng xác nhận rằng mèo con của cậu vẫn ở đó và cảm thấy bụng bầu vô cùng thoải mái. Cậu nhìn sang bên trái và thấy Tom đang ngủ bên cạnh. Cơn giận dâng trào, cậu nhe răng ra. Anh ấy dám ngủ cạnh mình sau những gì anh ấy đã làm ư! Harry đột nhiên muốn đẩy Tom ra khỏi giường nhưng lại kìm lại, cậu không muốn nói chuyện với Tom lúc này. Đẩy anh ấy có thể sẽ làm anh ấy bị thương vì giường quá cao nhưng nó cũng sẽ đánh thức anh mất.

Khi Harry đang trừng mắt nhìn Tom, cậu không thể không chú ý đến một số điểm. Thứ nhất, Tom trông có vẻ kiệt sức. Có quầng thâm dưới mắt và đầu lông mày đang lo lắng cau lại. Harry cảm thấy có chút đồng cảm khi cậu nhìn Tom nhưng lại biến mất. Cậu thở hắt ra và từ từ ngồi dậy nhưng sức nặng trên bụng khiến cậu khựng lại rồi nhận ra rằng cánh tay của Tom đang vòng quanh cậu như muốn bảo hộ. Harry hơi cụp tai xuống và nhẹ nhàng gỡ tay anh ra. Cậu định giận dỗi ném nó ra nhưng điều đó cũng sẽ đánh thức Tom dậy nên cậu đặt tay sang bên cạnh anh.

Harry tò mò nhìn Tom ngủ trong một phút. Trông anh ấy có vẻ ngủ không được sâu lắm hoặc chưa ngủ được bao lâu. Harry lộ ra vẻ mặt khó hiểu trên gương mặt khi cậu nhẹ nhàng kéo chiếc áo sơ mi của Tom, có vẻ như Tom không buồn thay vì anh vẫn còn đang mặc áo của hôm qua. Nó bị bao phủ bởi máu khô, rất có thể là của anh ấy. Harry rít lên và ôm lấy bụng khi kí ức hôm qua tràn về, bao gồm cả sự phản bội của Tom. Nhưng sau đó cậu để ý thấy có vài vết máu tươi bắn tung tóe trên đó, bao gồm cả một ít trên mặt Tom mà cậu đã không nhận thấy trước đó. Cậu nín thở rồi vội vàng kiểm tra Tom xem có vết thương nào không, mà không làm anh ấy tỉnh dậy, và kết luận được rằng không có vết thương nào.

Harry thở phào nhẹ nhõm và tự hỏi Tom đã làm cái quái gì khi...đang ngủ vậy? Tom ngốc. Mình ghét anh ấy! Harry độc địa nghĩ. Như thể nghe thấy được những suy nghĩ của cậu, Tom khẽ cựa mình trong giấc ngủ. Harry nín thở rồi nhẹ thở phào khi anh không có dấu hiệu tỉnh giấc. Nhưng rõ ràng bụng của cậu không hề đồng tình với hành động đó và cậu phải nhảy khỏi giường chạy thẳng vào nhà tắm, nơi cậu bắt đầu nôn ọe dữ dội.

Cậu khẽ meo một tiếng rồi đặt tay lên bụng. Harry ước mèo con của mình có thể cử động để cậu biết rằng thằng bé vẫn ổn. Nhưng thằng bé vẫn chưa làm ra bất kì chuyển động nào. Harry súc miệng rồi rời khỏi phóng tắm. Cậu nhìn sang Tom vẫn đang ngủ và định đẩy anh rơi khỏi giường rồi chạy đi, nhưng cậu cân nhắc lại và đi đến vị trí bí mật của mình và mèo con.

                                                                                                   ***

Khi Tom thức dậy, anh lảo đảo vì đau nhức,  di chứng còn sót lại từ hôm trước. Anh lướt tay qua tấm ga trải giường bên cạnh muốn vuốt ve Harry, nhưng lại không thấy gì, anh bật dậy khỏi giường. Sờ lên khăn trải giường, anh kết luận rằng Harry đã đi được một lúc vì chỗ cậu nằm đã lạnh. "Harry?" anh gọi to và kiểm tra phòng tắm. Sau đó đi xuống hành lang đến phòng chơi đùa, cậu không có ở đó, chỉ có Raymond và một vài Tử Thần Thực Tử khác.

"Raymond?"

Họ quay đầu khỏi TV rồi bật dậy nhanh chóng cúi chào khi nhìn rõ đó là ai. "Thưa Chúa Tể," họ đồng thanh lẩm bẩm.

Tom vẫy tay cho phép họ ngồi. "Ngươi có thấy Harry đâu không?"

Raymond lắc đầu, "Không, thưa ngài. Tôu đã canh gác phòng của ngài phòng trường hợp nào đó. Cậu ấy không hề rời khỏi đó."

"Có lẽ em ấy còn đang ở đâu đó."

Ray gật đầu và ngập ngừng. "Cậu ấy không sao chứ, thưa ngài?"

Tom nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm qua vẻ mặt kinh hãi của họ. "Em ấy ổn. Và đứa bé cũng vậy." Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. "Harry chỉ cần nghỉ ngơi một chút."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tốt."

"Đúng vậy," Tom nói với một nụ cười thận trọng.

"Có vẻ như ngài cũng cần nghỉ ngơi, thưa ngài." Avery rụt rè nói.

"Ta sẽ ngay sau khi tìm thấy Harry," Tom xúc động trả lời trước sự quan tâm của họ. Anh gật đầu chào họ rồi trở về phòng kiểm tra lại một lần nữa nhưng vẫn không thấy cậu đâu. Có lẽ cậu đã rời đi khi anh ra khỏi phòng, anh nghĩ và quyết định đi tắm, anh không muốn Harry thấy anh như thế này.

Sau khi tắm xong, anh mặc quần áo rồi rời phòng tiếp tục tìm kiếm Harry nhưng vẫn không tìm thấy cậu. Anh nhìn khắp nhà và bắt đầu hoảng sợ. Ngay cả những Tử Thần Thực Tử cũng bắt đầu tìm kiếm cậu nhưng cũng không thấy. Đột nhiên anh tình cờ gặp Albert.

"Chào buổi sá-"

"Anh có thấy Harry đâu không?" Tom cắt ngang lời ông.

Albert nhướng mày. "Tôi không. Tôi cứ đinh ninh cậu ấy ở cùng cậu."

"Không. Em ấy không hề ở đó khi tôi tỉnh dậy vào sáng nay." Tom vừa nói vừa luồn tay qua tóc. Anh quay lại khi một Tử Thần Thực Tử tiến đến chỗ anh để báo cáo.

"Cậu ấy không ở tầng ba hay trong phòng họp, thưa Chúa Tể."

Tom thất vọng thở dài và tên Tử Thần Thực Tử chùn bước vì sợ hãi. "Tiếp tục tìm," anh gắt lên và tên Tử Thần Thực Tử chạy vụt đi.

"Haizz. Cậu đã làm gì khiến họ sợ hãi như vậy thế?" Albert hỏi.

"Vừa giết một con chó cái phản bội." Tom ngắn gọn trả lời rồi tiếp tục đi dọc hành lang.

"Tôi đoán nó vô cùng kinh khủng," Albert nói theo sau anh.

"Nếu sàn nhà trong phòng họp bị vấy bẩn vĩnh viễn là những gì đã xảy ra thì đúng vậy." Tom nói khi nhìn vào phòng bếp, "Chết tiệt, em ấy đâu rồi?"

"Có lẽ cậu ấy đang trốn."

"Em ấy có thể trốn ai cơ chứ?"

"Cậu."

Tom dừng lại rồi quay ngoắt sang, "Tại sao em ấy lại trốn tôi?"

Albert nhún vai như muốn nói 'Chà...'

Đôi vai của Tom chùng xuống khi nhận ra, "Anh không nghĩ rằng...tôi chỉ đang bảo vệ em ấy."

"Cậu ấy không biết điều đó," Albert lặng lẽ nói.

Tom mệt mỏi nhắm mắt lại rồi xoa tay lên mặt. "Còn đứa bé thì sao?" Tom hỏi.

"Tôi chắc chắn rằng Harry sẽ xuất hiện khi cậu ấy cần bất cứ thứ gì. Cậu ấy sẽ không đặt đứa bé vào tình thế nguy hiểm." Albert trả lời. Ông nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Tom, "Cho cậu ấy chút thời gian."

                                                                                                   *** 

'Chút thời gian' đó trở thành 3 ngày và không ai nhìn thấy đầu hay đuôi của Harry. Những Tử Thần Thực Tử như bước trên băng mỏng. Tom đã không có một giấc ngủ ngon trong nhiều ngày và gần như cáu kỉnh với người đầu tiên anh nhìn thấy, tình cờ người đó lại là Albert, người vẫm chưa rời khỏi. Nhưng Albert vẫn thản nhiên và cố giữ anh bình tĩnh.

Tom đã ngừng việc tìm kiếm Harry để cậu có thể ra ngoài mà không sợ bị bắt, nhưng không ai thấy cậu đâu cả, điều đó khiến Tom phát điên. Nếu gia tinh từng thấy cậu, chúng sẽ không nói gì hết. Theo như anh biết thì Harry không hề ra ngoài để ăn uống hay đi ngủ. Chà, có lẽ ngủ, Harry có thể ngủ ở bất cứ đâu.

Tom thở dài mệt mỏi xoa mắt khi anh đi đến phòng chơi đùa một lần nữa. "Có thấy không?"

Ray, Patterson và Avery nhảy khỏi ghế bành. "Không thưa Chúa Tể," Ray nói.

Tom thở dài và dựa lưng vào khung cửa. Các Tử Thần Thực Tử nhìn nhau không biết phải làm gì trước phút yếu lòng của Chúa Tể chúng.

"Có thể cậu ấy đang ở trong tổ của mình," Patterson lên tiếng. Tom mở mắt và nhìn chằm chằm anh ta cùng với hai Tử Thần Thực Tử khác. Patterson lo lắng rụt vai lại, "Mẹ tôi có một con mèo."

Tom đã nghi ngờ về nơi làm 'tổ' của Harry. Anh đã lấy một cuốn sách của Albert và đã mua một vài cuốn sách về quá trình mang thai của mèo, tìm hiểu về thói quen của chúng. Anh không biết liệu Harry có những thói quen đó hay không, nhưng khi đám gia tinh và một vài thuộc hạ báo lại rằng một số vật dụng và chăn bị mất, Tom biết rằng Harry đã bắt đầu làm tổ. Bây giờ anh chỉ không biết nó ở đâu. "Đúng rồi, em ấy chỉ đang làm tổ, nhưng ta không biết ở đâu."

Các Tử Thần Thực Tử nhìn nhau và im lặng trao đổi, "Chúng tôi cũng không biết thưa Chúa Tể," Avery nói, "Nhưng tôi đã từng thấy cậu ấy bước ra khỏi phòng của Goyle với một cái gối lớn. Tôi không biết sau đó cậu ấy đã đi đâu."

Tom nở một nụ cười nhẹ trên khóe môi trước khi nó biến mất, "Đúng vậy. Có một số thứ đã biến mất khắp mọi nơi." Anh dừng lại suy nghĩ trước khi gật đầu và quay lại, "Nếu ngươi thấy em ấy hãy báo cho ta biết." Anh nói rồi rời khỏi phòng.

Tom bắt đầu đi xuống hành lang để đến văn phòng nhưng bỗng khựng lại rồi quay ra để xem liệu anh có thể giải quyết bí mật về cái tổ của Harry không. Anh có một nghi ngờ đeo bám đã lâu. Anh đến căn phòng trống của mình và nhìn quanh, "Harry?" anh đứng giữa phòng gọi to. "Harry?"

"Vâng?" giọng nói phát ra từ phía bên phải của anh.

Tom nhanh chóng quay lại và thở phào nhẹ nhõm, "Em đây rồi." Anh mỉm cười rồi nhíu mày. Đợi đã, em ấy vừa bước ra từ tủ quần áo? Anh nghĩ khi nhìn vào cánh cửa mở hơi hé đằng sau Harry đang đứng trước mặt, 'Nghi ngờ đã được xác nhận'.

"Gì vậy?" Harry cảnh giác hỏi khi thấy Tom nhìn chằm chằm mình. Mắt cậu đảo qua nơi mà Tom đang nhìn. Sự hoảng loạn bao trùm lấy cậu, 'Không! Tom biết vị trí bí mật của mình ở đâu rồi! Mình phải làm gì đây? Mình phải chuyển nó đi...'

Tom rũ mình khỏi dòng suy nghĩ và bước tới ôm Harry vào lòng. Harry cứng người nhưng không có đẩy ra, cuối cùng Tom lùi lại, "Em thấy sao rồi?" Tom thì thầm.

"Ổn." Harry cộc lốc trả lời. Tom dịu dàng đặt tay lên bụng Harry, "Thằng bé cũng ổn."

"Vậy thì tốt." Tom vừa nói vừa thở dài rồi lại vòng tay ôm Harry. Harry giằng ra khỏi tay anh rồi đẩy Tom ra. "Harry?"

"Đừng chạm vào em." Harry rít lên.

Tom thả tay xuống vì sốc và Harry hiên ngang đi về phía cửa. "Chờ đã Harry." Anh vừa nói vừa nắm lấy tay cậu.

Harry giật tay anh ra, "Em đã nói anh đừng chạm vào em!" cậu gắt lên.

"Harry làm ơn, để ta-"

"KHÔNG!" Harry hét lên, "Anh để ông ấy...anh...anh..."

"Không Harry, ta sẽ không-"

"Cứ giữ nó đi," Harry nói rồi bắt đầu bước ra cửa lần nữa nhưng dừng lại khi Tom đứng chắn trước mặt cậu, "Tránh ra."

"Harry làm ơn, hãy nghe ta nói."

"K-"

Tom đặt tay lên miệng Harry khiến cậu im lặng, "Em biết ta sẽ không bao giờ làm hại con của chúng ta mà Harry. Em biết điều đó mà. Ta phải để Albert giúp em bình tĩnh lại nếu không ta sẽ mất cả em và mèo con của chúng ta...Ta...Ta không thể chịu được điều đó."

Mắt Harry kinh hoàng trợn to, "Anh đang..." cậu khựng lại, vì những gì cậu đang nhìn thấy trên mặt của Tom khiến cậu thực sự sốc. Những giọt nước mắt. "Ôi Tom," cậu rên rỉ và vòng tay ôm chặt cổ anh. Khi Tom ôm cậu lại gần cậu cảm thấy có gì đó ươn ướt trên cổ mình. Tom đã khóc? Harry đột nhiên cảm thấy thật tồi tệ, trong lúc cậu đang chìm trong giận dỗi thì Tom đang lo lắng đến phát điên. Cậu ôm chặt lấy anh, "Em xin lỗi," Harry khóc nức nở.

"Không ta mới nên xin lỗi," Tom thì thầm.

Harry lắc lắc đầu, "Anh không cần xin lỗi vì bất cứ thứ gì hết," cậu thì thào rồi lùi lại lau đi nước mắt trên má anh. Tom không thể tin được nhìn chằm chằm vào nó. Harry sụt sịt và bắt đầu khóc to hơn, cậu cố gắng gạt nước mắt của Tom. Tom không khóc, cậu mới là người phải khóc. Tom là người mạnh nhất. Cậu không muốn nhìn thấy anh phải khóc nữa.

Cuối cùng nước mắt của Tom cũng ngừng rơi và anh hôn Harry một cách mãnh liệt. Harry hào hứng đáp lại và mở miệng ra trao bản thân cho anh. Cuối cùng họ phải tách nhau ra để thở và tựa trán vào nhau. "Ta yêu em."

"Em cũng yêu anh," Harry thì thào rồi rúc vào vòng tay Tom. Sau vài giây Harry liền mỉm cười.

"Sao vậy?" Tom hỏi, sau khi anh đã hoàn toàn tiêu hủy bằng chứng về khoảnh khắc yếu đuối của mình.

"Anh đã nói mèo con."

"...Không ta không có."

"Có anh có."

Tom hồi tưởng lại một chút, "Không ta không có," anh nói dối.

"Có anh có mà, em đã nghe thấy."

"Vậy nếu ta có thì sao," Tom thách thức hỏi.

"Em đã nói với anh rằng em sẽ khiến anh bắt đầu gọi như vậy mà."

"Chết tiệt," Tom lầm bầm trong hơi thở.

Harry nhoẻn miệng cười, "Anh nợ em món kem với cá mòi ở trên cùng."

Tom nhăn mặt, "Vậy ta sẽ làm."

"Đừng quên bỏ thêm anh đào."

"Rồi, rồi." Tom nói, kéo Harry lại gần và xoa lưng cho cậu.

Harry rừ rừ mãn nguyện. Cảm giác thật tốt. "Em ghét phải cắt ngang điều này nhưng em ra ngoài vì có lí do."

"Và đó là gì?"

"Em đói."

"Ồ. Vậy được rồi. Chúng ta sẽ đi xuống lầu và kiếm gì đó cho em ăn. Sau đó ta muốn Albert kiểm tra em."

"Allie vẫn còn ở đây ư?"

"Đúng vậy. Anh ấy cần ở lại phòng có chuyện xảy ra."

"Okay. Đi thôi," Harry vừa nói vừa khoác tay Tom.

"Chờ chút, để ta chỉnh trang lại đã." Tom nói. Harry gật đầu rồi buông tay anh ra và Tom bước vào phòng tắm. Anh bước đến trước vòi nước bắt đầu rửa mặt của mình, cảm giác xấu hổ và nhẹ nhõm trào ra. Xấu hổ vì anh đã khiến bản thân trở nên yếu ớt, khóc lóc như một đứa trẻ, kể cả đó là trước mặt Harry. Nhưng nhẹ nhõm vì Harry đã tha thứ cho anh và thoát khỏi nỗi đau quá lớn mà cậu giấu sâu trong lòng.

Tom thở dài, lắc đầu rồi lau khô mặt. Anh quay đi nhưng khựng lại khi nhìn vào gương rồi nhìn sang phía bên kia bức tường. Anh liếc nhìn cánh cửa, rồi quay vào tường. Nó sẽ không sao đâu...Anh niệm thần chú không tiếng động để nhìn xuyên qua bức tường. Những gì anh thấy làm anh ngạc nhiên. Thứ được cho là phía sau tủ quần áo là một không gian được mở rộng ẩn sau đống quần áo và những cái hộp. Tom biết rằng có một số thứ đã bị mất, anh chỉ không biết là đã mất bao nhiêu...cho đến hiện tại.

Chăn, gối, áo len và áo choàng nằm rải rác phía sau tủ quần áo tối tăm. Tất cả được sắp xếp cẩn thận ở một vị trí thoải mái để ai đó có thể nằm mà không cần phải di chuyển trong nhiều giờ. Ở giữa tất cả các đồ vật, anh có thể nhìn thấy hai chiếc áo sơ mi bị mất tích mà anh đang tìm. Tom hoang mang lắc đầu.

Harry đi đi lại lại trong phòng và thả mình lên giường  rồi nằm nghiêng sang một bên. "Tooommm!" cậu rên rỉ vẫy đuôi một cách thiếu kiên nhẫn. "Em đói, nhanh lên nào." Cậu nhích người đến gần phòng tắm, "Tom, anh đang-" Harry cắt ngang những gì Tom đang nhìn. Anh ấy biết! Vị trí bí mật của mình! Mình phải chuyển nó đi... cậu bắt đầu nghĩ lung tung và tìm kiếm một nơi khác để cất nó.

"Ta đến đây!" Tom đáp lại khi nghe thấy tiếng gọi. Anh thu lại thần chú biến vách tường trở về nguyên dạng, rồi rời khỏi phòng tắm. Khi ra ngoài anh thấy Harry đang nằm đó, "Sẵn sàng chưa?" anh hỏi, rồi cau mày khi không nhận được câu trả lời. "Này," anh vuốt tai cậu gọi. Harry bật dậy chớp mắt nhìn anh. "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì" Harry cẩn thận đứng dậy nói, "Anh xong chưa? Em đói."

"Được rồi, được rồi." Tom cười nói và dẫn cậu xuống dưới ăn sáng.

Đôi lời của editor: Happy Birthdayyyyy our kitten, chúc mừng sinh nhật Harry bé bỏng của chúng ta~~~~. Nếu năng suất thì hôm nay chúng ta sẽ có một chương nữa để mừng sinh nhật bé mèo con này nhé. See ya!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top