Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Akashi] Con mèo kì lạ của Akashi Seijuro

Tôi ghét Wattpad, ghét cái sự thật rằng từ giờ tôi dùng VPN mới có thể đăng nhập được, rằng laptop của tôi không thể mở Wattpad được nữa. Nó thật phiền phức, khó chịu và làm việc viết truyện của tôi trở nên khó đến nực cười ra.

--------------------------------------------------------

[Akashi] Con mèo kì lạ của Akashi Seijuro
By Hinoko, đăng tại Wattpad

Thẻ bổ sung:

Cố gắng hài hước, Light Angst, Angst and Hurt/ Comfort, phần Comfort vẫn chưa tới tehe!!, Phân kì Canon - AU, Akashi Seijuro cần một cái ôm, Lấy Akashi Seijuro làm trung tâm, Outer Pov, Akashi Seijuro được yêu thích, Nhưng cậu ta không nhận ra, Tham chiếu đến bệnh trầm cảm, Ngụ ý làm việc quá sức, Tác giả ngụ ý như hạch nên là bạn cứ hiểu Akashi làm việc quá sức là được :v, Đề cập đến nhiều vũ trụ khác nhau, hint AllAkashi, Nếu viết thành truyện dài thì kiểu mỗi nhân vật 1 hoặc 2 chap, OOC - Out Of Character, có xuất hiện OC nhưng chỉ là nhân vật phụ và tuyệt đối không có hint với Akashi, nhưng nếu bạn muốn ship thì cũng ok, Akashi đã bằng cách nào đó đã khiến những người cậu ta gặp nghĩ cậu ta là một con ma, Akashi Seijuro luôn nói thật nhưng nó có tin được không lại là một chuyện khác.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trường Teiko là một ngôi trường danh giá với đầu vào rất khó, thế nên thật kì lạ khi có một học sinh chuyển trường nhập học vào giữa học kì. Tuy nhiên đã có một cô gái với mái tóc trắng dài và đôi mắt tím, Kiyoshima Yome, đã nhập học vào thời điểm như vậy. Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi, có một gia cảnh lớn khủng khiếp và được nhận làm quản lý câu lạc bộ bóng rổ nên sẽ thật dễ hiểu khi cô được mọi người chú ý vào ngay lần đầu đến trường.

Tuy nhiên, đáng tiếc thay, sự chú ý đó lại không thuộc về cô mà lại thuộc về Akashi Seijuro, cậu thiếu niên tóc đỏ với đôi mắt cùng màu. Một chàng trai thiên tài đã nhập học từ đầu năm giờ lại bắt đầu hành động quá kì lạ để không thể không chú ý. Cậu đột ngột xuất hiện ở những nơi ít ai ngờ và làm nhiều thứ không rõ ý nghĩa với một vẻ miễn cưỡng trên mặt. Cậu cũng bắt đầu trò chuyện với những thành viên mà cậu chưa từng tiếp xúc như Kuroko Tetsuya ở đội 3 hay Kise Ryota thuộc câu lạc bộ bóng đá. Và cậu trở nên bận rộn và cũng mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Sự thay đổi bắt đầu quá đột ngột, nhưng có một thứ đánh dấu cho nó chính là một con mèo.

-------------------------------------------------------

Có một mèo kì lạ từ đâu đó xuất hiện và gắn bó với Akashi Seijuro khắp mọi nơi mà cậu đi. Đó là một con mèo nhỏ mảnh mai với bộ lông trắng muốt và đôi mắt đỏ rực kì lạ. Một con mèo ở quá gần xung quanh nhưng cũng đột nhiên quá xa, và sẽ rít lên với không khí một cách tức giận. Một con mèo xuất hiện ở khắp mọi nơi trong trường cùng với Akashi dù trường học cấm đem thú cưng. Một con mèo mà sẽ có vài người thề rằng đã nghe thấy nó nói.

Và điều nực cười là Akashi liên tục phủ nhận việc nó là của cậu.

Kuroko không thể miêu tả con mèo như thế nào mà chỉ đơn giản là cảm thấy nó rất kì lạ.

("Cha không cho phép nuôi mèo trong nhà."

"Nhưng nó là của cậu phải không? Tớ đã nhìn thấy nó theo cậu quanh khuôn viên trường."

"Hinoko-sama thích đi theo tớ."

"Nó có tên à? Vì vậy, nó là của cậu!"

"Không. Ngài ấy không."

"Akashi-kun, cậu đang làm tổn thương cảm xúc của Hinoko-sama đó.")

Aomine khinh thường con mèo và gọi nó là ngu ngốc. Sau đó, con mèo luôn nhìn cậu ta với ánh mắt chán ghét và sẵn sàng tấn công cậu ta.

("Hmm, tôi không ngờ rằng con mèo này là của cậu luôn ý! Nhìn nó ngu với yếu đuối kinh khủng ra!"

"Con mèo này không phải của tôi, Aomine."

"Nó hoàn toàn không hợp với cậu tí nào cả."

"Aomine--- theo yêu cầu của Hinoko-sama, việc luyện tập của cậu sẽ tăng gấp ba lần.")

Kise lại thấy con mèo này thật đáng yêu, nếu không muốn nói là có thể ôm được. Thật buồn cười là lúc đầu con mèo có vẻ hài lòng với sự chú ý nhưng sau này lại dùng mọi cách để tránh, thậm chí là biến mất khi Kise muốn vuốt ve nó.

("Nếu cậu không muốn cô ấy thì cứ để cho tớ!"

"Hinoko-sama, móng vuốt của ngài đang cắm vào vai tôi đó."

"Awww, cô ấy thật dễ thương!"

"Kise, làm ơn dừng lại đi.")

Murasakibara muốn nếm thử nó.

("Oi, Aka-chin, cậu có chắc cô ấy không phải là marshmallow không?"

"Làm ơn đừng ăn Hinoko-sama, Murasakibara.")

Midorima nghi ngờ con mèo.

("Akashi, con mèo của cậu..."

"Ngài ấy không phải của tôi, nhưng hãy tiếp tục."

"...có xu hướng rất kỳ lạ."

"Ah...là vậy sao."

"Đúng vậy, nanodayo.")

Momoi tò mò về con mèo nhưng cũng không quan tâm quá nhiều về nó. Tuy nhiên, cô ấy thấy thật kì lạ khi con mèo có vẻ chiều chuộng, vì không thể tìm được từ hay hơn, cô ấy hơn những người khác, trừ Akashi ra, trong câu lạc bộ.

("Là do tớ đọc tình huống nhầm hay Hinoko-sama đang thật sự cố bù đắp gì đó cho tớ vậy?"

"...Cậu có thể nói theo cách đó."

"!!? Ý cậu là sao, Akashi-kun?"

"Đừng lo lắng, Momoi-san. Hinoko-sama chỉ hành động như vậy thôi.")

Nijimura thì chỉ chấp nhận là con mèo ở đó.

("Tại sao em lại dùng '-sama' và 'ngài' để chỉ con mèo vậy, Akashi?"

"Bởi vì ngài ấy là một thực thể tối cao hơn tất cả."

"Vậy Hinoko-sama thực sự là con mèo của em nhỉ!"

"Không, ngài ấy không."

"...Ừ, sao cũng được.")

Đối với tất cả những lời phủ nhận rằng Hinoko-sama không phải là con mèo của cậu ấy, đội phó đội bóng rổ của Teiko lại khá gắn bó với nó. Thế nên không có gì lạ khi thấy Akashi chạy vòng với con mèo theo sau hay ngồi ở bên sân với con mèo trên tay trong giờ giải lao. Mọi người đã chiến đấu để chống lại cảm giác muốn cười khi Akashi ra lệnh trong khi con mèo nằm trên đầu cậu ấy.

Huấn luyện viên của họ không làm gì để cấm con mèo (ông ấy đã cố gắng nhưng Hinoko-sama đã tránh tất cả mọi phương thức và nếu bị bắt thì nó luôn trở lại vào ngày hôm sau). Cả đội cố tình phớt lờ con mèo, hoặc cố gắng bắt nó và sau đó nhận lại một ánh mắt khinh thường từ con mèo khi thất bại.

Cùng với đó, con mèo khá thân thiện với mọi người. Tất cả mọi người trừ Kiyoshima Yome, người quản lý mới của đội bóng. Không ai hiểu sự thù địch xuất phát từ đâu và Akashi luôn lảng tránh khi được hỏi về nó. Và sau đó, mọi người sẽ chỉ chấp nhận sự kì lạ đó cũng như sự kì lạ của Akashi.

--------------------------------------------------------

Akashi có một con mèo và Midorima không hào hứng với sự thật đó chút nào. Cậu ghét mèo và những con ác quỷ đó cũng ghét cậu nên cảm giác là của nhau. Tuy nhiên, cậu phải công nhận là con mèo trắng đó thật kì lạ. Ngoài các đặc điểm mà những người khác đã nhận ra, cậu còn phát hiện ra là con mèo đó chưa bao giờ rụng lông. Bất kể nó đi lòng vòng chỗ nào đi nữa, thậm chí ngay cả khi nó leo lên người Akashi lúc cậu ta mặc áo đen, thì sẽ không bao giờ thấy một sợi lông trắng vương lại, khác hẳn với những con mèo khác.

Tuy nhiên, đó có thể là do Akashi quá cẩn trọng dọn dẹp nó hoặc có thể là một vài loại mèo nào đó không rụng lông thôi. Dù sao thì cậu cũng không hiểu rõ về mấy con ác quỷ đó lắm.

Thay vào đó, thứ thu hút sự chú ý của cậu là đội phó của cậu, Akashi Seijuro, hay nói chính xác hơn là cách mà tay cậu ta có vẻ lạnh hơn bình thường và thường hay run nhẹ lên. Nó không dễ chú ý, tuy nhiên, Midorima là một người có gia đình giỏi về y học và cậu thiếu niên tóc đỏ cũng là bạn của cậu. Vả lại, cách cậu ta thi thoảng thắc mắc về bàn tay lạnh của mình với con mèo, cậu chỉ vô tình nghe thấy thôi, hay cách cậu ta cần nhiều thời gian hơn những người khác để ấm lại và rất rất nhiều điều khác nữa làm cậu chú ý đến.

Midorima không quan tâm đến Akashi, cậu không. Cậu chỉ hơi tò mò thôi.

Thế nên cậu đã tìm hiểu về nó và cậu biết được đó là tình trạng cảnh báo của quá nhiều bệnh. Thứ chiếm nhiều nhất chính là thiếu máu. Dù cậu không nghĩ là cậu ta thiếu máu do thiếu dinh dưỡng, quản gia của cậu ta sẽ chết trước khi nó được phép xảy ra, thì cũng có nhiều nguyên nhân do bẩm sinh khác.

Thế nên, cậu quyết định nói với cậu ta trong một buổi chiều, lúc họ chơi shogi với nhau. Cậu hằng giọng mở lời.

"Cậu đã nghe nói về bệnh Thalassemia chưa?" Midorima lên tiếng, mắt giả vờ nhìn xuống bàn cờ như thể cậu chỉ vô tình nói về chủ đề này vậy.

Tay cầm cờ của Akashi dừng lại trên không trung trong giây lát trước khi tiếp tục đánh xuống, "...Nghe có vẻ hay nhưng, Midorima, tôi không chắc tôi muốn làm vậy." Giọng cậu ta nghe hơi bối rối nhưng cũng đầy chắc chắn.

Midorima giả vờ như mình không nghe thấy sự từ chối, tay nâng kính trước khi khi nghịch nghịch cuộn băng quanh ngón tay mình với một sức mạnh khác thường. Đôi mắt xanh nhìn thẳng vào khuôn mặt người trước mặt với một sự quyết tâm.

"Cậu có biết rằng tay lạnh là một triệu chứng phổ biến của thiếu máu không?"

Nụ cười hoàn hảo của Akashi nứt ra, Midorima nhìn cách cậu ta chớp mắt nhận ra trước khi nhướng mày không tin nhìn cậu với một vẻ 'Cậu đang đùa à?'.

"...Da nhợt nhạt hoặc vàng, suy nhược, hệ miễn dịch yếu, mệt mỏi dai dẳng, gan hoặc lá lách to, xương bị biến dạng cũng là những triệu chứng của thiếu máu hay đúng hơn là Thalassemia, và cũng là những gì mà tôi thiếu, trong trường hợp quan điểm của tôi không rõ ràng." Akashi nói với một vẻ khó chịu.

"Các triệu chứng của Thalassemia khác nhau, tuỳ thuộc vào thời gian phát bệnh." Tuy nhiên Midorima không là gì trừ quyết tâm, nhất là với những nghiên cứu mà cậu đã thực hiện với sách của cha mình và cậu sẽ không để bạn mình đi loanh quanh với thiếu máu mà không biết gì.

"Midorima, tôi không bị thiếu máu. Bỏ nó đi." Tiếng cờ đạp xuống bàn vang lên hơi quá to bởi vì sức của Akashi.

"Nhưng---" Midorima định lên tiếng phản đối tuy nhiên dừng lại khi thấy Akashi sẵn sàng rời đi ngay lập tức nếu chủ đề này tiếp tục. Thay vào đó cậu bắt đầu nói về Oha Asa, về vật may mắn của cung Nhân Mã. Akashi bực bội véo sống mũi, vẻ khó chịu vẫn còn đó nhưng không rời đi nên cậu nghĩ vẫn là một chiến thắng.

Tuy nhiên, Midorima vẫn tiếp tục nghiên cứu và hàng ngày cậu vẫn tiếp tục nói với cậu ta về những bệnh đó. Bởi vì mỗi việc lạnh tay thôi cũng có thể là bệnh về động mạch, đái tháo đường, rối loạn tuyến giáp, thậm chí còn là cả về bệnh tim. Midorima đã đi xa đến nỗi ám chỉ thử đội phó của cậu có hút thuốc không, thứ làm Akashi ngay lập tức nổi đóa dùng kéo đâm cậu và tránh mặt cậu nguyên ngày hôm đó.

Và hôm nay tiếp tục là một ngày như vậy, hoặc cậu nghĩ như vậy, bởi vì ngay khi Akashi vừa nhìn thấy cậu mở miệng thì đã cắt ngang lời cậu định nói.

"Tôi không có bị bệnh. Và không, tôi không có hút thuốc lá hay sử dụng ma tuý, nếu như đó là thứ mà cậu định ám chỉ. Và vâng, Tôi. Đã. Làm. Từng. Cái. Cận. Lâm. Sàng. Và. Đi. Khám. Cậu có thể dừng cái việc ngu ngốc này đi được không?" Akashi gằn giọng nói với một nụ cười đen tối, dấu thập đỏ xuất hiện trên trán cậu ta như thể đang thách Midorima dám nói 'Không'. Tiếng đập cờ của cậu ta cũng to hơn bình thường.

Midorima im lặng, ngậm miệng lại. Đầu cậu chạy qua các trang sách và những lời mà cậu đã hỏi cha mình, gạch đi những căn bệnh mà cậu đã suy nghĩ và nói cho cậu ta. Trừ khi, một bóng đèn sáng lên trong đầu cậu. Cậu đã không nghĩ nhiều đến nó, do những thứ khác nghe có vẻ nguy hiểm hơn, nhưng càng nghĩ thì nó chính xác là thứ mà Akashi đang mắc phải.

"... Vậy cậu có bị căng thẳng không, Akashi?" Cậu do dự hỏi, tay đi một nước cờ.

Akashi mở miệng như muốn tranh cãi trước khi đóng lại, cơ thể của cậu thiếu niên tóc đỏ hơi dịu đi khi sự tức giận rời khỏi và thay vào đó là thật sự cân nhắc về câu hỏi. Midorima muốn lên tiếng hỏi nhưng thay vào đó im lặng, bởi vì có vẻ là cậu đã biết câu trả lời rồi và cậu không muốn công nhận nó chút nào.

"...Ừ," Cậu ta thở dài nói, đôi mắt đỏ rũ xuống nhìn vào bàn cờ, "Tôi nghĩ vậy."

Trong giây lát, Akashi nhìn thật mệt mỏi, vai sụp xuống như thể cậu ta đang gánh chịu sức nặng của cả thế giới vậy...

"Nếu vậy thì cậu nên thư giãn và giảm lượng công việc của mình đi. Nếu không thì stress sẽ gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng khác lắm đó." Midorima đẩy mắt kính chỉ ra. Akashi không trả lời mà chỉ cười bất lực, tay vuốt ve con mèo đang nằm trong lòng.

Cậu cũng nhanh chóng nhận ra sự không thể trong lời khuyên của mình, nên thay vào đó, "Nếu vậy thì cậu có thể dựa vào tôi, Akashi. Tuy tôi sẽ không giúp được nhiều nhưng tôi sẽ cố hết sức, nanodayo." Cậu kiên quyết nói, tay đẩy kính của mình, đôi tai đỏ bừng vì xấu hổ.

Khuôn mặt bất ngờ của Akashi ngẩng lên nhìn cậu, và Midorima gần như không thở được khi nhìn thấy sự đau đớn xoáy sâu trong đôi mắt đỏ đó trước khi cậu ta cúi xuống, mái tóc đỏ che đi đôi mắt.

"...Cảm ơn." Cậu ta thì thầm. Và trước khi Midorima kịp đáp lại thì Akashi đã nở một nụ cười hoàn hảo, "Dù sao thì tôi có việc rồi nên tôi về trước nha." Cậu ta nói và đứng dậy.

"Này, đợi đã---" Midorima kêu lên, bất ngờ trước lời chào tạm biệt đột ngột.

?? Akashi vừa mới bỏ chạy á!!?

Cậu ta như không quan tâm mà cứ đi thẳng không quay lại, khẽ vẫy tay chào và rẽ vào một góc nào đó và biến mất. Midorima chạy theo ra ngoài nhưng cậu ta cứ như bốc hơi ra khỏi bầu không khí vậy. Cậu cau mày khó chịu đẩy kính và quay lại nhìn bàn cờ đã nghiêng phần thắng về phía Akashi.

Cậu thở dài, ít nhất là giờ cậu đã biết nguyên nhân. Giờ thì cậu chỉ bắt đầu nghiên cứu về các bệnh tâm lý rồi tìm cách giúp đỡ cậu ta nữa là được. Nó có thể khó đến thế nào được chứ?

(Nó khó đến nực cười ra. Bây giờ chỉ cần Midorima mở miệng về các bệnh tâm lí thì Akashi đã ngay lập tức biến mất, cậu ta thậm chí còn không thêm bịa lí do nữa, chỉ cứ thế xách cặp và đi thôi. Và cậu thì chưa bao giờ bắt kịp tên đó được, khi cậu ta vừa tới chỗ khuất tầm nhìn của cậu là ngay lập tức biến mất, như thể thật sự biến mất vậy. Cuối cùng thì cậu bỏ cuộc và thay vào đó hành động như bình thường. Akashi có vẻ vui hơn nhiều khi cậu làm như vậy...)

---------------------------------------------------------

Sau khi chào tạm biệt các bạn nữ xin chữ kí của mình, Kise vui vẻ rảo bước trên hành lang thì phát hiện một màu đỏ quen thuộc đang đi phía trước mình. Với một nụ cười toe toét, cậu bước nhanh về phía người đó.

"A. Ka. Shi. Chin!" Cậu cười khúc khích kêu lên khi chuẩn bị bất ngờ nhảy lên ôm cậu thiếu niên tóc đỏ kia vào lòng. Tuy nhiên, kế hoạch của cậu bị loại bỏ ngay lập tức khi cậu nhìn thấy chồng sách cao chót vót trên tay Akashi lúc cậu ta hơi quay lại nhìn cậu.

"Wow, sao cậu cầm nhiều đồ quá vậy?" Kise cau mày thắc mắc, chân bước chậm lại theo tốc độ của người bên cạnh.

"Kise." Akashi gật đầu chào lại trước khi mỉm cười giải thích, "Thầy dạy toán nhờ tớ đưa đống này về phòng giáo viên cho thầy ấy giùm thôi."

Kise chớp mắt trước câu trả lời rồi hào hứng quyết định, "Để tớ cầm phụ cho!!" Cậu đưa hai tay về phía Akashi, đợi cậu ta đưa cho cậu.

"Được rồi, cảm ơn cậu." Akashi cười dịu dàng và đưa một nửa chồng sách cho cậu.

"Mà sao không thấy Hinoko-sama đâu vậy?" Kise lên tiếng hỏi, người chồm lên chồm xuống tìm con mèo trắng quen thuộc, "Tớ tưởng cô ấy luôn ở gần cậu chứ."

Lắc đầu thích thú, "Ngài ấy có việc rồi." Akashi trả lời một cách dễ dàng.

"Ehhh, tiếc vậy!!" Kise bĩu môi, uỷ khuất nói, bầu không khí tỏa ra xung quanh cậu trở nên u ám, "Tớ muốn chơi với Hinoko-sama cơ!"

Akashi cười trừ không trả lời lại. Kise cũng không ảnh hưởng bởi sự thiếu phản ứng thay vào đó cậu bắt đầu lan man với một sự phấn khích quen thuộc.

"Mà Akashi-chin làm thế nào mà cô ấy lại thích cậu như vậy cơ chứ? Đã vậy cô ấy còn chạy trốn khỏi tớ nữa cơ." Cậu bĩu môi bất mãn trước khi hào hứng hỏi, "Cơ mà bình thường Hinoko-sama có ăn súp thưởng không? Tớ sẽ đi mua rồi dụ cô ấy thử. Tớ cũng sẽ mua cỏ mèo rồi đồ chơi với lại---"

"Kise!" Một giọng ra lệnh quen thuộc đột ngột vang lên cắt ngang lời nói của cậu, "Chú ý đường đi."

"Woa!!" Tới lúc đó, Kise mới nhìn phía trước và nhận ra bản thân sắp đâm vào cánh cửa trước mắt, cậu nhanh chóng tránh khỏi đó và rảo bước nhanh về cậu thiếu niên tóc đỏ. "Oa oa, Akashi-chin thật độc ác! Tại sao cậu không nhắc tớ sớm cơ chứ? Suýt nữa là tớ đâm vào cánh cửa luôn ý!" Cậu lên án, khuôn mặt chảy những giọt nước mắt hoạt hình.

"Kise."

"Ừ?"

"Im lặng đi."

"...Vâng."

Bầu không khí giữa hai người im lặng đi nhưng thật kì lạ là nó không trở nên khó chịu mà thật bình tĩnh. Kise hơi khẽ nhìn về cậu thiếu niên đang đi cạnh mình, người có vẻ thư giãn hơn khi mọi thứ im lặng một chút. Điều đó thật kì lạ, cậu luôn nghĩ những người như cậu ta sẽ thích bầu không khí sôi nổi hơn chứ, giống như cậu vậy.

Nhưng chỉ cần Akashi-chin thấy vui là được rồi. Kise vui vẻ nghĩ.

"Mà Akashi-chin quen biết với rất nhiều người đúng không?" Kise lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng vừa mới được tạo ra.

Chà, không phải là cậu không muốn im lặng, rốt cuộc thì Akashi-chin có vẻ thích mọi thứ im ắng hơn và cậu thì luôn muốn làm cho Akashi-chin vui, nhưng Kise thì không thể im lặng lâu như vậy được.

Tuy nhiên, cậu thiếu niên tóc đỏ không có vẻ khó chịu, thay vào đó, Akashi nhìn cậu một cách bối rối, "Huh? Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Tớ nghe mấy bạn fan của tớ nói rằng cậu biết nhiều người lắm, giống như Kageyama của bên bóng chuyền, Tsubasa bên bóng đá hay Ryoma bên tennis ý. Và còn rất nhiều người khác mà bây giờ tớ không nhớ nữa. Mà những người đó toàn là cầu thủ chuyên nghiệp không." Kise phấn khích giải thích.

Thật sự thì nếu theo họ nói, hay đúng hơn là fanclub của Akashi-chin chia sẻ, thì cậu ta còn quen rất nhiều người nổi tiếng trong các lĩnh vực khác nhau nữa cơ.

"Do tình thế bắt buộc thôi, chứ tớ cũng chẳng muốn biết họ làm gì cả." Akashi khẽ cười cay đắng đáp lại, đôi mắt đỏ hơi rủ xuống trong trầm ngâm làm sự phấn khích của Kise nghẹn lại nơi cổ họng.

Ah, có vẻ như nó không phải là một chủ đề vui rồi phải không?

Kise chuẩn bị lên tiếng để thay đổi chủ đề thì giọng nói của cậu thiếu niên tóc đỏ đã cắt ngang nó, "Mà câu lạc bộ của cậu có muốn tập với những người kia không? Tớ có thể hỏi thử." Cậu ta đề nghị trước khi khẽ lầm bầm, "Mặc dù là tớ nghĩ cậu nên sang câu lạc bộ bóng rổ hơn."

Kise phì cười, "Nếu cậu muốn tớ sang bóng rổ thì cậu đừng nên đề nghị ngay từ đầu chứ."

"Tớ không muốn ép cậu." Akashi nghiêm túc nói, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào màu vàng.

"Aww," Cậu kêu lên với một nụ cười không giấu được hạnh phúc, "Nếu bây giờ tớ không đang ôm chồng sách này thì tớ đã ôm chặt Akashi-chin vào lòng rồi." Cả người cậu uốn éo để thể hiện lời nói của mình.

"Làm ơn đừng." Cậu thiếu niên tóc đỏ đáp lại với một vẻ mệt mỏi trước khi thông báo, "Tới rồi. Cậu về lớp trước đi, không cần đợi tớ đâu." Cậu ta nói trong khi lấy lại chồng sách trên tay Kise.

"Ehh, tớ muốn ở lại với Akashi-chin cơ." Cậu bĩu môi thất vọng.

Akashi nhìn chằm chằm vào cậu trước khi thở dài và lầm bầm, "...Sao cũng được." trong khi mở cửa đi vào phòng giáo viên, hoàn toàn bỏ lỡ cách khuôn mặt Kise sáng lên vui vẻ.

Kise dựa vào bức tường gần đó đợi Akashi khoảng một lúc cho tới khi cánh cửa phòng mở ra một lần nữa. Kise nhìn lên, cậu thấy Akashi lễ phép chào thầy cô và đóng cửa đi ra ngoài, trên tay cậu ta là một xấp giấy.

"Đây là?" Cậu tò mò hỏi trong khi nheo mắt cố gắng đọc tờ đầu tiên của xấp giấy trong tay Akashi.

Đừng nói là thầy cô lại nhờ cậu làm việc gì đó nữa nhé, Akashi-chin? Kise nghĩ thầm trước khi giật mình khi Akashi lấy tờ ban đầu đưa cho cậu. Cậu gật đầu cảm ơn trước khi nhìn vào tờ giấy. 'Phiếu khám sức khỏe', nó ghi.

"Thầy thể dục nhờ gửi sang phòng y tế." Akashi trả lời ngắn gọn sau khi nhận lại tờ giấy.

Thật luôn!? Kise cau mày trong lòng, đúng là việc Akashi-chin đi xung quanh giúp đỡ mọi người không còn gì lạ nữa nhưng không lẽ cậu ấy định giúp cho đến khi hết giờ ăn trưa luôn à?

"Tớ sẽ đi cùng cậu." Cậu quyết định.

Đôi mắt màu đỏ rực của Akashi nhìn chằm chằm vào màu vàng của Kise trước khi thở dài và gật đầu. Trên đường đi, cả hai tiếp tục nói chuyện, chủ yếu là cậu nói thôi nhưng Akashi-chin đã lắng nghe nên nó cũng được tính, về những thứ mà cậu nghĩ ra. Mọi thứ cứ thế bình thường cho đến khi một tiếng "Choang!" vang lên ngay cạnh Akashi.

Và sau đó, Akashi Seijuro theo bản năng hơi quay người về phía tiếng ồn. Và những mảnh kính vỡ, thứ từng là cửa sổ, văng lên trong không trung toả sáng rực rỡ dưới ánh sáng, lấp lánh đầy sắc bén, phản chiếu trong đôi mắt đỏ rực. Và Kise... Kise đã không kịp làm bất cứ điều gì.

Khi cậu hoàn hồn lại, cậu nhanh chóng kéo Akashi lại chỗ mình, tránh xa những mảnh thuỷ tinh và quả bóng chày lăn lóc trên sàn. Cậu thiếu niên tóc đỏ chớp chớp mắt như thể cuối cùng cũng nhận ra tình huống và vùng ra khỏi vòng tay của Kise rồi đi về phía cửa sổ kiểm tra sàn trước khi đứng dậy và nhìn ra sân.

"Cậu không sao chứ, Kise?" Akashi hơi nghiêng người để nhìn cậu, con mắt đỏ rực quét quanh tìm vết thương.

"Tớ không sao."

Akashi gật đầu trước khi nhìn lại sân và cau mày, "Tớ sẽ cần báo cáo vụ việc này lại cho trường để xử lý. May mắn là không có tai nạn xảy ra nhưng họ vẫn nên bị cảnh cáo vì việc này và trường cần làm lại cái cửa sổ mới."

"Dù sao thì," Akashi thở dài và quay người nhìn thẳng vào mắt Kise, ra lệnh, "Kise, cậu đi gọi cô lao công. Tớ sẽ ở đây để ngăn mọi người đi qua chỗ này." Giọng nói của Akashi vang lên đầy yêu cầu như thể cậu ấy là một vị Đế vương ra lệnh cho thần dân của mình (cậu ấy là).

Tuy nhiên, lần đầu tiên, Kise không bị ảnh hưởng bởi mệnh lệnh của Akashi thay vào đó, khuôn mặt cậu trở nên nhợt nhạt, đôi mắt mở to kinh hoàng khi nhìn vào má của cậu thiếu niên trước mắt, thứ đã bị một chất lỏng đặc từ vết cắt dài chảy ra nhuộm đỏ.

"Kise?"

"Má... má cậu!"

"Huh?" Akashi hơi nghiêng đầu bối rối, đưa một tay lên chạm vào má mình rồi đưa xuống nhìn, một màu đỏ thẫm nhuộm đỏ ngón tay chào đón cậu, "Ồ."

Ồ? Ý cậu ta là sao khi 'Ồ'? Nó không đau à?

Và sau đó với sự kinh hoàng thầm lặng, Kise nhìn Akashi lấy khăn tay của cậu ta ra và ép lên vết cắt trên má của mình với một sự bình tĩnh thờ ơ đến kì lạ.

"Được rồi, cậu mau đi tìm cô lao công đi." Akashi yêu cầu lại, mắt nhìn xung quanh như đang tìm gì đó. Máu nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc khăn tay màu trắng và cậu ta vẫn không có dấu hiệu sẽ đi phòng y tế. Mùi kim loại thoang thoảng trong không khí một cách đầy buồn nôn.

"Ý cậu là sao chứ? Cậu phải đi phòng y tế ngay bây giờ!!" Kise cáu kỉnh hét lên, giọng cậu run run như muốn khóc, tay nắm lấy cánh tay còn lại của Akashi với ý định kéo cậu ta đi phòng y tế. Xấp giấy vẫn nguyên vẹn và hoàn hảo đến ngu ngốc trong tay Akashi.

"Nó không đau đến thế đâu." Akashi khó chịu đáp lại, rút tay của mình ra khỏi tay của Kise, "Vả lại tớ đã quen xử lý những vết thương kiểu này rồi. Cậu không cần lo đâu."

Ý cậu là sao khi nói 'quen xử lý những vết thương', Akashi-chin?

"Nhưng---"

"Đi đi, Kise!" Một mệnh lệnh được phát ra lần nữa và lần này, Kise không thể phớt lờ nó đi như trước nữa. Thế nên, cậu miễn cưỡng gật đầu và chạy đi tìm lao công.

Khi cậu quay lại, các mảnh thuỷ tinh vỡ đã được dồn lại một góc với những rào chắn xung quanh và không còn thấy Akashi ở đâu cả. Cậu vào phòng y tế tìm cậu thiếu niên tóc đỏ nhưng theo lời y tá khi cậu ta đã đi từ lâu rồi. Kise đã đi tìm khắp trường, tuy nhiên, cậu không thể tìm thấy cậu ta. Akashi đã xuất hiện ở thư viện rồi đi sang phòng thanh nhạc rồi sân tập rồi phòng giáo viên rồi căn tin rồi phòng học rồi hội học sinh rồi--- Rồi Kise đã mất dấu cậu ta tại một lúc nào đó.

Haizz, cậu thở dài, lờ đi khối u nơi cổ họng, ngày mai cậu sẽ tìm Akashi để nói chuyện sau vậy. Dù sao thì cả hai học cùng trường mà, họ sẽ gặp nhau tại một lúc nào đó thôi.

(Nguyên tuần qua, Kise không thể tìm thấy Akashi ở chỗ nào cả. Cậu thậm chí còn không thể tìm thấy màu đỏ trong khuôn viên trường. Và sau đó, cậu nhận ra, những lần mà cả hai gặp nhau đều là Akashi đến tìm cậu trước, cậu chưa bao giờ bắt gặp cậu ta cả, trừ lần đó.

Trong giây lát, cậu thật sự suy nghĩ về việc gia nhập câu lạc bộ bóng rổ chỉ để gặp lại với Akashi.

Tuy nhiên, sau đó, Akashi Seijuro xuất hiện lại trước mặt cậu, một miếng băng nằm trên má cậu ta, với Hinoko-sama nằm trong vòng tay.

"Akashi-chin tránh mặt tớ à?" Giọng cậu vang lên một cách run run.

"Không, tớ chỉ hơi bận thôi. Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Cậu thiếu niên hỏi lại với một khuôn mặt bối rối.

Kise lờ đi câu hỏi, thay vào đó cậu nghiên cứu khuôn mặt của Akashi và gật đầu khi không nhìn thấy sự dối trá trong đó. Tuy nhiên--- "Thế 'đã quen với việc xử lý những vết thương' nghĩa là gì?"

Đôi mắt đỏ chớp chớp, "Ồ, là lúc đó à." Akashi nhận ra, "Nếu cậu tiếp xúc với Hinoko-sama nhiều thì cậu cũng vậy thôi." Cậu ta trả lời với một nụ cười thoải mái.

Con mèo trắng trong tay cậu ta ngẩng đầu lên và mở miệng như muốn phản đối trước khi im lặng như nhớ ra điều gì đó rồi quay đi với vẻ hờn dỗi. Nụ cười của cậu thiếu niên tóc đỏ không thay đổi nhưng bằng cách nào đó trông có vẻ tự mãn hơn hồi nãy.

Kise gật đầu chấp nhận câu trả lời, rốt cuộc cậu cũng đã thấy nhiều người có những vết sẹo vì bị mèo cào, và quyết định bỏ chủ đề, thay vào đó cậu hỏi với một nụ cười tò mò hơn, "Mà cậu bận chuyện gì vậy?"

"Chủ yếu là đi tập huấn với câu lạc bộ và một vài việc ở đây đó thôi." Akashi nhún vai đáp lại.

"..." Không hiểu sao thôi thúc tham gia càng lúc càng mạnh hơn...)

---------------------------------------------------------

Akashi Seijuro thật kì lạ, đó là một điều mà cả Murasakibara cũng phải công nhận. Cậu không quan tâm nhiều đến mọi thứ và Akashi là một người bạn rất quan trọng với cậu nên cậu ấy hành động như thế nào, chỉ cần cậu ấy không bị thương, thì mọi thứ đều ổn. Rốt cuộc thì đó là Akashi và mọi hành động của Akashi luôn có một ý nghĩa phức tạp nào đó.

Tuy nhiên, có một điều mà cậu lưu ý, Akashi Seijuro gần như không cảm thấy đau. Đã nhiều lần, khi mà cậu thiếu niên tóc đỏ đột nhiên xuất hiện tại vị trí kỳ lạ nào, thi thoảng lại có một vết thương trên người cậu ấy và cậu ấy thậm chí còn không nhăn mặt. Và trước khi cậu kịp hỏi về nó thì vết thương đã biến mất ngay sau đó.

Có một vết thương đã ở lại lâu hơn. Trong một buổi sinh hoạt câu lạc bộ, hôm đó Akashi đã đến muộn và xuất hiện với một miếng băng trên má.

“Tai nạn do kính vỡ lúc ra chơi.” Đội phó của cậu đã trả lời một cách thờ ơ khi được hỏi về nó trước khi quay lại kế hoạch về chuyến tập huấn của câu lạc bộ.

Khi đi tập huấn thì tới ngày thứ 2 thì vết thương đã lành và mọi thứ đều ổn. Nhưng đến ngày thứ 3, trong lúc đang chạy bộ buổi sáng thì họ đã bắt gặp một tên trộm đang cố gắng cướp một món đồ của người phụ nữ đang đi đường. Họ đã lên tiếng để ngăn chặn vụ cướp. Mọi thứ lúc đó thật hỗn loạn. Và giữa những sự hỗn loạn, một tia kim loại sắc bén xuất hiện trên tay của hắn ta. Một con dao, hắn ta đang cầm một con dao với một vẻ mặt điên cuồng. Mọi người xung quanh sợ hãi lùi lại, tuy nhiên, thay vào đó Akashi lại khéo léo tiến về phía tên đó. Murasakibara giơ tay ra muốn kéo cậu ấy lại nhưng lại bị những người xung quanh đẩy ra xa.

“Dừng lại được rồi đó,” Giọng Akashi vang lên cắt ngang, thu hút sự chú ý của những người khác, “Bạn tốt hơn là giơ tay chịu trói đi!” Khuôn mặt của cậu ấy ánh lên vẻ khó chịu.

“Hah!” Tên đó cười khẩy, không đáp lại mà thay vào đó là lao về phía cậu thiếu niên tóc đỏ mà chém tới tấp.

Tiếng mọi người xung quanh hét lên một cách ồn ào và ai đó đang nói gì đó tuy nhiên Murasakibara không thể nghe thấy bất cứ thứ gì. Tất cả những gì mà cậu thấy là Akashi.

Không, làm ơn đừng… Cậu cầu nguyện trong khi cố gắng đi về phía trước.

Trước sự bất ngờ của mọi người, thật ra cũng không bất ngờ lắm, đó là Akashi mà, cậu thiếu niên tóc đỏ né tránh những vết chém một cách dễ dàng. Tuy nhiên, sau đó, một nhịp quá chậm và chất lỏng màu đỏ văng lên không khí làm trái tim Murasakibara hẫng đi một nhịp. Nhưng, như thể không liên quan đến bản thân, Akashi, trong một chuyển động nhanh chóng, cúi xuống và đấm móc vào cằm đối thủ trước khi quăng tên đó qua vai làm lưng hắn ta đập xuống đất đầy đau đớn và nhanh chóng kiềm chế hắn ta.

Đôi mắt đỏ đầy thờ ơ nhìn xuống, bất chấp máu chảy xuống cằm và làm bẩn áo thun trắng, như thể đã quen thuộc với những chuyện này làm mọi người xung quanh không thể không cảm thấy sai lầm.

“Hino—” Akashi gọi, tuy nhiên lời nói của cậu lại đông cứng lại khi ngẩng đầu mà nhìn mọi người xung quanh mình, “A.” Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt của cậu thiếu niên tóc đỏ trước khi quay lại vẻ nghiêm túc như bình thường và bắt đầu chỉ đạo, “Takahashi-san, cậu đi lấy dây thừng. Saitou-san, báo với cảnh sát. Những người còn lại, giữ bình tĩnh, nếu có bị thương thì thông báo với tôi rồi vào phòng y tế để điều trị.”

“Meo.” Con mèo trắng từ đâu nhảy xuống một cách duyên dáng và lượn lờ xung quanh tên trộm như thể đang tìm một thứ gì đó. Murasakibara không biết là một con mèo có thể lắc đầu thất vọng được.

“Đợi, đợi đã!” Momoi đột ngột lên tiếng, giọng đầy lo lắng, “Akashi-kun, má cậu đang chảy máu kìa!” Cô nói trong khi tiến về phía Akashi, tay đưa ra một chiếc khăn tay.

Cậu thiếu niên tóc đỏ chớp chớp mắt trước khi khẽ chạm vào má rồi nhìn chất lỏng dính trên tay mình với một vẻ mặt như bị xúc phạm.

“Cảm ơn, Momoi.” Akashi nói trong khi lấy khăn tay của Momoi đè lên má mình. Đôi mắt đỏ nhìn con mèo trắng, con mèo chỉ liếc nhìn cậu trước khi lảng mắt đi, Akashi thở dài thất vọng trước khi quay lại mỉm cười với cô gái tóc hồng, “Tớ đi xử lý vết thương này trước, cậu có thể giữ bình tĩnh mọi người ở đây giùm tớ được không?”

Momoi gật đầu và quay về phía mọi người khác, quyết định lờ đi những gì vừa xảy ra.

Murasakibara nhìn cậu thiếu niên đang đi và hét lên thông báo với Momoi trước khi chạy theo cậu thiếu niên tóc đỏ. Cậu nhanh chóng bắt kịp, đôi mắt đỏ nhìn cậu một cách thắc mắc trước khi thở dài như hiểu ra và tiếp tục đi về phòng thay đồ.

"Aka-chin không đi phòng y tế à?" Cậu lên tiếng hỏi khi thấy điểm đến.

Akashi không nhìn cậu mà vẫn tìm một cái gì đó trong tử đồ của mình, “Không cần, tớ có bộ sơ cứu rồi.” Cậu ấy lên tiếng trả lời và lấy ra một hộp sơ cứu.

Murasakibara im lặng, ngồi yên vị nhìn đội phó của mình sát khuẩn và băng lại vết thương trên má một cách nhanh chóng mà không có một cái nhăn mặt nào. "Aka-chin không đau à?" Cậu không thể không thắc mắc.

Akashi nhìn cậu trước khi quay lại cất hộp sơ cứu, "Không, tớ không yếu đuối như vậy đâu." Cậu ấy trả lời với một giọng tự tin nhưng xen lẫn trong đó cũng ẩn chứa một thứ gì đó mà cậu không nhận ra cho đến sau này.

"Tất nhiên rồi, Aka-chin là mạnh nhất mà." Cậu gật đầu một cách chắc chắn đáp lại.

"Heh," Akashi phì cười, "Cảm ơn cậu, Murasakibara." Cậu ấy nói với một nụ cười, đôi mắt đỏ sáng lấp lánh.

Murasakibara nở một nụ cười toe toét của mình đáp lại.

Khi cả hai quay lại, cảnh sát đã đến và làm việc với những người khác. Akashi đã giải thích, trình bày lại sự việc. Mọi chuyện sau đó đã kết thúc trong yên bình. Cậu thiếu niên tóc đỏ thì bị Thế hệ kì tích và đội trưởng Nijimura quấy rầy vì thật liều lĩnh khi đối đầu với một tên cầm dao như vậy, Akashi chỉ cười hối lỗi và xin lỗi mọi người.

Mọi thứ đã ổn. Cho đến  buổi tối hôm đó, khi Murasakibara dậy đi vệ sinh thì phát hiện giường của Akashi trống nên cậu đã đi tìm.

Aka-chin nhìn không ổn chút nào, là những gì mà Murasakibara nghĩ khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt.

Giờ Akashi đang yếu ớt lê bước với một tay chống lên tường để giữ cho mình không ngã. Đôi mắt đỏ rực giờ bị một làn sương mù che phủ, như thể cậu ấy không nhận ra đây là đâu, thay vào đó là chìm vào khung cảnh đáng sợ mà tâm trí tạo nên. Hơi thở cậu ấy quá nhanh, quá dồn dập, gần như không đủ để đưa thông khí vào. Và quan trọng nhất là bàn tay trái nắm chặt nơi trái tim đang đập một cách đau đớn.

"Aka-chin?" Murasakibara do dự gọi và cùng lúc đó, một tiếng sấm lớn vang lên to lớn như một tiếng súng.

Và trước khi sự kinh hoàng của cậu, Akashi khuỵu xuống, cả người cậu thiếu niên tóc đỏ run lên trong một cơn hoảng sợ không thể che giấu. "Aka-chin!!" Cậu lao lại gần cậu ấy nhưng không biết có nên chạm vào hay không. Cậu ấy nhìn bị thương quá, cậu không muốn làm cậu ấy đau thêm.

"Đau, đau quá..."

Murasakibara đông cứng lại khi nghe thấy giọng nói thì thầm vụn vỡ và đầy đau đớn của Akashi, người đang run rẩy cuộn tròn lại với hai tay nắm lấy nơi trái tim, khuôn mặt vùi vào đầu gối. Và trong lúc đó, Akashi trông nhỏ bé và mỏng manh hơn bao giờ hết, trái ngược với những gì mà cậu ấy luôn thể hiện ra. Và Murasakibara... Murasakibara không biết phải làm gì cả.

"...Hinoko-sama... Đau quá..." Akashi thì thầm nức nở.

À, Murasakibara nhận ra và phóng đi ngay lập tức, phải tìm con mèo. Cậu phải tìm con mèo, Aka-chin không cần cậu bây giờ, cậu ấy cần con mèo của mình.

Cậu nhanh chóng tìm thấy một màu trắng nhỏ đang di chuyển và ngay lập tức chộp lấy nó. Con mèo cự mình khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn không bỏ chạy, như thể nó đang biết chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Giúp Aka-chin,” Murasakibara thì thầm khi cậu đặt con mèo xuống trước mặt cậu thiếu niên tóc đỏ, giọng cậu run lên, “Làm ơn…”

“Meo.” Con mèo trắng kêu lên như thể nó đang bảo ‘Tất nhiên rồi.’

Sau đó, cậu nhìn con mèo trắng dụi đầu vào chân Akashi rồi nhìn vào cậu ấy. Không một lời nào vang lên, chỉ có đôi mắt đỏ nhìn quá hiểu biết so với một con mèo nhìn chằm chằm vào một cậu thiếu niên tóc đỏ đang hoảng loạn, nhưng cảm giác lại thần thánh đến kì lạ. Và khi hai đôi mắt cùng màu chạm nhau, Murasakibara nhìn cách một tia nhận biết xuất hiện trong màu đỏ rực của Akashi, cách cậu ấy dịu dàng ôm con mèo vào trong lòng với có quá nhiều cảm xúc trong đó, cách cậu ấy dịu đi như thể con mèo là thứ duy nhất giúp cậu ấy không chìm xuống.

Cậu không nên chứng kiến thứ này, Murasakibara không thể không cảm thấy. Thế nên cậu lùi lại và quay về phòng ngủ. Trước khi cậu đi, cậu nghe thấy tiếng Akashi thì thầm.

“Hinoko-sama, tôi xin lỗi. Tôi biết, tôi luôn biết nhưng, nó chỉ—”  m thanh nhỏ dần khi cậu đi càng xa.

Những ngày sau đó, Akashi lại trở lại bình thường, mạnh mẽ và tự tin hơn bao giờ hết. Nó như thể những gì mà Murasakibara chứng kiến tối đó chỉ là một giấc mơ vậy. Tuy nhiên, cậu biết rõ hơn, kể cả khi đó là đêm duy nhất mà cậu bắt gặp Akashi suy sụp, rằng Aka-chin đúng là rất mạnh mẽ nhưng cậu ấy cũng có điểm yếu đuối nữa.

Và cậu sẽ là người bảo vệ cho Aka-chin, Murasakibara quyết định.

(“Cậu mạnh thật đấy, Akashi, dù cơ thể tôi lớn hơn cậu nhưng sức bền, lực tấn công của cậu thật sự đáng gờm hơn tôi rất nhiều.”

“Tất nhiên rồi, tôi không yếu đuối như vậy đâu.” Giọng Akashi vang lên khó chịu khi bị ám chỉ là nhỏ bé nhưng xen lẫn trong đó cũng là một chút sự tự mãn được che giấu. Mọi người xung quanh gật đầu đồng ý trước sự thật vừa được nói ra.

“Không,” Tuy nhiên, trừ một người ra, “Aka-chin thì khác. Aka-chin vừa mạnh nhất nhưng cũng dễ bị thương nữa.” Murasakibara lớn tiếng tuyên bố rồi gật đầu như tự đồng ý với những gì mình vừa nói, “Đúng vậy!”

Mọi người ngơ ngác nhìn chàng trai tóc tím, cố gắng hiểu những gì đang xảy ra, cả đầu trống rỗng vì sự bộc phát bất ngờ của Murasakibara. Trong khi đó thì người vừa mới phát ngôn đã rời đi như thể cậu không phải là người làm cho phòng tập chết não tạm thời.

“Cậu đã làm gì khiến cậu ấy nghĩ như vậy à, Akashi-kun?” Kuroko, người được đặc cách ngồi quan sát quá trình huấn luyện của đội 1, lên tiếng thắc mắc.

Đôi mắt đỏ rực vẫn nhìn theo màu tím, khuôn mặt Akashi đầy bối rối, “...Tớ không nghĩ là tớ biết câu trả lời cho câu hỏi đó, Kuroko.”)

---------------------------------------------------------

"Đây là gì vậy ạ?"

Kuroko đang ngồi ăn trưa trên sân thượng trường thì cậu đã nghe thấy ai đó đang nói chuyện từ một góc khuất. Một giọng nói trong đó thuộc về đội phó cũng như cố vấn của cậu, người nghe có vẻ lễ phép một cách kì lạ.

"Chịu, có thể là một thứ hào quang hay gì đó, ta chỉ chộp đại một thứ của cô ta thôi." Giọng nói nữ tính trả lời lại, nghe quá trẻ để là một giáo viên.

Sau đó, Kuroko nghe thấy một tiếng 'Rột!', tiếng đang nhai một thứ gì đó giòn vang lên và cách Akashi thốt lên một cách bất ngờ, "Ngài ăn nó à?"

Sự tò mò đã chiếm lấy cậu, Kuroko đã đi ra khỏi chỗ ngồi của mình và tiến đến góc khuất đó. Thứ chào đón cậu là một cảnh tượng dễ thương nhưng cũng kì quặc đến không ngờ (ai là người nói giọng nữ?). Đó là Akashi Seijuro đang ngồi và nhìn con mèo của mình đang ăn một thứ vòng tròn màu vàng sáng. Khuôn mặt của cậu thiếu niên tóc đỏ nhìn dịu dàng đến bất ngờ nhưng lại có vẻ mệt mỏi đến kì lạ.

"Vị nó như thế nào vậy, Hinoko-sama?" Akashi lẩm bẩm hỏi khi con mèo đã ăn xong.

"Hmm, khá ngon đó! Ta thích vị này nha."

Kuroko đông cứng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng nhắc. Chỉ là cái gì vừa xảy ra vậy?

"Nếu vậy thì tốt." Akashi nói trong khi bế con mèo lên, thoái mái ôm nó vào lòng như một thú nhồi bông mềm mại và ngước lên nhìn Kuroko.

Nếu trong bất kì tình huống nào khác, cảnh tượng sẽ rất vui nhộn khi nhìn thấy đôi mắt Akashi mở to như chiếc đĩa và nụ cười vụt tắt ngay lập tức. Tư thế hoàn hảo của cậu ấy chao đảo khi hàng ngàn cảm xúc khác nhau lướt qua trước khi lắng xuống với một nỗi kinh hoàng thầm lặng, "A."

Kuroko không thể trốn được nữa. Cậu bước ra với đôi mắt mở to và tâm trí vẫn đang cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra. Và sau đó, cậu mở miệng với một nỗi kinh hoàng y hệt của Akashi chỉ khác lí do, "Con mèo, con mèo biết nói!!?"

--------------------------------------------------------

Akashi thật kì lạ, Aomine luôn biết điều đó. Chỉ riêng việc cậu ta luôn hoàn hảo, luôn có thể hoàn thành bất cứ công việc nào mà không thất bại đã thật kì lạ rồi. Tuy nhiên từ khi con mèo xuất hiện thì đội phó của cậu lại bắt đầu kì lạ theo một cách khác.

Đã không ít lần, Aomine bắt gặp Akashi chạy trên một con đường ngược hướng với nhà cậu ta với con mèo kì lạ. Hay là lần cậu ta ngã từ trên cây xuống với lí do đang tìm kiếm cái gì đó. Hay lần khác, cậu ta trèo ra khỏi một bụi cây như thể cậu đang không lao vào nó ngay từ đầu. Đã nhiều lần Aomine định băng qua đường và hỏi rằng đội phó của cậu có bị điên không nhưng cậu ta cũng biến mất nhanh như lúc xuất hiện vậy.

Hoặc như lúc này với một Akashi đang ngủ trên một băng ghế dài cách nhà của Aomine vài dãy, nơi mà cậu ta không nên đến. Nó ở tận rìa thành phố và Akashi làm cái quái gì mà đến tận đây vậy?

Aomine nhìn chằm chằm vào con mèo chết tiệt của Akashi đang nằm cuộn tròn trên ngực trong một giây rồi nhìn cậu thiếu niên đang ngủ (hay là đã bị đánh gục?) trên băng ghế. Cậu ấy vẫn đang mặc đồng phục trường và giờ đã là 6 giờ tối. Thành thật mà nói thì nó dấy lên một vài cảnh báo trong đầu Aomine. Tuy nhiên khi cậu nhìn quanh thì tất cả những gì mà cậu có thể thấy là con mèo ngu ngốc của Akashi đang mở một mắt nhìn cậu trước khi nhắm lại để nghỉ ngơi.

Mà con mèo tên gì? Hinoka? Hanako? Hay là Hinako?

"Này, Honako," Aomine hỏi, không quan tâm việc mình gọi đúng tên không, "Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?" Một tiếng meo đáp lại và cậu không thể không cảm thấy ngu ngốc khi hỏi một con mèo.

Thay vào đó, cậu đưa tay kiểm tra xem Akashi có ổn không. Cậu thiếu niên tóc đỏ thậm chí còn không cử động khi cậu kiểm tra nhiệt độ. Trên thực tế là cậu ta đang hơi sốt nhưng việc không phản ứng lại đang làm cậu lo lắng. Cậu có nên đưa cậu ta đến bệnh viện không?

"Meo." Con mèo kì lạ đứng dậy và nhìn vào cậu.

"Có vẻ là 'không' nhỉ?" Aomine cười đáp lại và vuốt ve con mèo chỉ để nhận một vết cào đáp lại, "Đồ con mèo chết tiệt!!" Cậu khó chịu rít lên.

Thở dài, cậu đẩy con mèo ra và cõng Akashi trên lưng. Cậu ta nhẹ một cách đáng lo ngại, cậu tự hỏi liệu cậu ta có ăn uống đúng cách không. Phải mất một vài thao tác để cầm cặp của cả hai nhưng cậu đã làm được. Con mèo cắn vào chân cậu một cách không đồng ý.

"Tôi biết bạn không tin tôi," Aomine gắt gỏng đáp lại, "Nhưng tôi sẽ không để Akashi không có khả năng tự vệ nằm ở đây đâu." Con mèo im lặng, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào cậu trước khi thả ra và gật đầu, đi theo cậu.

Rốt cuộc Akashi thật may mắn khi không ai làm gì cậu ta. Ai mà biết cậu ta đã ở ngoài này bao lâu rồi chứ?

Aomine đứng trước căn nhà tối đen của mình và thở dài, cậu quên mất là cha mẹ cậu đã đi ra ngoài tối nay. Cậu lục túi và lấy ra một chìa khoá mở cửa đi vào, sau đó vứt cặp ở lối vào và nhẹ nhàng đặt Akashi đang bất tỉnh lên ghế dài. Con mèo ngay lập tức leo lên và dụi vào mặt cậu thiếu niên tóc đỏ, cậu khẽ cười trước cảnh tượng.

"Được rồi, để tôi đi tìm thuốc và nấu cháo cho," Cậu nói với con mèo, thứ gật đầu đáp lại.

"Thật ra là hãy hi vọng tôi vẫn còn nhớ cách nấu cháo đi." Aomine lầm bầm khi bước vào trong bếp.

Và khi cậu đang ở trong bếp, cậu nghe thấy giọng nói nhỏ của Akashi, người có vẻ vừa tỉnh dậy.

"Xin lỗi," Akashi thì thầm nói, "Có vẻ tôi lại ngất rồi đúng không?"

"Meo!"

Aomine bước ra nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười nhẹ với con mèo, trong đầu từ 'lại' lặp đi lặp lại. Rốt cuộc thì đội phó của cậu đang dấn thân vào gì vậy?

"Hinoko-sama?" Akashi bối rối gọi con mèo trước khi ngồi dậy và nhìn xung quanh. Đôi mắt đỏ mở to khi nhìn cậu trước khi dịu đi với nhận ra, "Xin lỗi và cảm ơn cậu đã giúp tôi, Aomine." Cậu ta cười nói.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Akashi?" Cậu cau mày hỏi, đi tới ngồi đối diện cậu thiếu niên tóc đỏ, "Và ý của cậu là sao khi cậu nói 'lại ngất'?"

"Không có gì đâu, tôi chỉ...đang làm vài thứ và thấy mệt mỏi thôi." Cậu ta trả lời một cách mơ hồ.

"Nếu ai đó làm hại cậu thì cứ nói với tôi, tôi sẽ đập bọn đó ra cho," Aomine cáu kỉnh nói, mệt mỏi với cách Akashi luôn tránh né những thứ này, "Cậu có tôi mà, Akashi!"

Và như một một giấc mơ kì lạ, đầu cậu tĩnh đi khi cậu nhìn cách Akashi Seijuro trông như muốn khóc một cách kì lạ trước khi ôm con mèo để trấn tĩnh lại, mái tóc đỏ phủ xuống che đi đôi mắt, "Đừng," cậu ta thì thầm, "Làm ơn cứ để nó yên đi!"

Biết rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, Aomine thở dài và đứng dậy đi vào, "Giờ để tôi lấy cháo cho cậu và sau đó cậu nên uống thuốc đi!" Cậu yêu cầu, chấp nhận vấn đề sẽ không bị đụng tới nữa.

"...Cảm ơn." Akashi nhẹ giọng đáp lại.

Tuy nhiên khi cậu bưng tô cháo ra thì cậu ta đã biến mất, cả cặp sách và con mèo đều không còn dấu vết. Aomine chạy ra ngoài để tìm nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì. Chết tiệt thật, cậu vò tóc khó chịu, cậu ta điên thật à!!?

--------------------------------------------------------

Momoi đang trên đường về nhà sau chuyến trinh sát. Đối thủ tiếp theo của họ có thể là một chút thách thức, nhưng cô có thể dễ dàng tìm ra các chiến lược có lợi cho họ. Nó cũng giúp ích cho khả năng quan sát và cô ấy sẽ luôn tận dụng nó để làm lợi thế cho mình.

"---tôi biết phần cốt lõi đang bị hư hại nhưng làm thế nào mà nó lại liên kết với những thế giới khác vậy chứ?" Giọng nói quen thuộc vang lên, thu hút sự chú ý của cô.

Và không, Momoi không có ý nghe lén, cô có thể thề rằng đó chỉ là một tai nạn. Thực sự không phải lỗi của cô khi Akashi công khai nói chuyện với một con mèo ở bên cạnh dưới gầm cầu. Nó chỉ là gần như siêu thực khi chứng kiến cảnh tượng kì lạ này.

Thế nên Momoi đã trốn sau bức tường đá ở phía bên kia cầu trước khi bị phát hiện. Cô đã nhìn rất rõ cảnh cậu thò tay vào cặp sách để lấy thứ gì đó khi dường như đang hỏi một câu hỏi với một vẻ miễn cưỡng. Và sau đó, nước chuyển động. Akashi gật đầu như thể nó đã trả lời tất cả.

Cậu ấy mở một cuốn vở khi đứng thẳng người lên. Không khí xung quanh cậu ấy dường như quay cuồng và những trang sách bay phần phật một cách nhanh chóng. Momoi gần như không thở được khi một trang đột nhiên dừng lại một cách bất thường. Akashi xé nó ra và quăng nó trước mặt như thể đó là việc cậu ấy làm hàng ngày.

"Nhân danh người kết nối với vị thần cai quản thế giới," Cô nghe thấy tiếng Akashi vỗ tay, "Ta ra quyền cưỡng chế đóng lại cánh cửa liên thông với thế giới phép thuật. Thi hành!"

Không có chuyện gì xảy ra cả. Và Momoi không thể không cảm thấy cô vừa biết một cái gì đó không nên. Tuy nhiên, sau đó nước chuyển động. Cô gần như hét lên khi nước bắn tung tóe lên Akashi và một cơn gió mạnh gần như hết sức đáng sợ cuồn cuộn chảy xuống sông trong một giây và biến mất ngay sau đó. Và cô không thể không kinh hoàng khi nhận ra cô thật sự vừa biết một thứ gì đó không nên dù nó khác với cô nghĩ lúc đầu.

Mọi thứ dường như tĩnh lặng cho đến khi Akashi khuỵu gối xuống như một khối gạch, con mèo của cậu ấy khẽ dụi vào người cậu. Momoi nhảy ra khỏi chỗ trốn và chạy sang phía bên kia, chồm qua lan can để kiểm tra xem cậu thiếu niên tóc đỏ có ổn không.

"Akashi-kun!?" Cô gọi.

Bây giờ cô có thể nhìn thấy rõ ràng Akashi rất xanh xao và mệt mỏi. Cậu ấy trông giống như sắp ngất, hoàn toàn trái ngược với người luôn mạnh mẽ, tuyệt đối mà cô thấy ở Teiko. Thật kỳ lạ khi Momoi nhìn thấy đôi mắt đỏ của Akashi đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ kinh ngạc, nếu không muốn nói là bối rối.

"Momoi-san." Akashi chào lại, như thể cậu ấy chưa hề làm bất cứ điều gì.

"Cậu có ổn không?" Momoi hỏi trong khi đưa mắt nhìn xung quanh để tìm đường đi xuống thì Akashi vẫy tay chào cô với nụ cười quyến rũ.

"Tôi không sao," Akashi đảm bảo, "Chỉ... mệt mỏi thôi."

Momoi nhìn chằm chằm vào cậu trước khi lên tiếng, "Cậu có chắc không? Tôi có thể giúp---"

"Đừng." Akashi cắt ngang lời của cô, không hề rời khỏi vị trí của mình, "Tôi chỉ... nghỉ ngơi một lát thôi, tôi hứa. Cậu cứ về trước đi."

"Tôi sẽ ở lại với cậu." Momoi bướng bỉnh phản đối.

"Không cần---"

Cô ấy giữ vẻ mặt kiên quyết khi Akashi gần như lên tiếng phản đối điều đó, "Cậu có thể đưa tôi về nhà khi cậu thấy khoẻ lại. Nó ở ngay góc đường thôi."

Akashi chớp mắt với cô trong khi phớt lờ con mèo đang nằm cuộn tròn trong lòng, "Được thôi, có vẻ như hôm nay Aomine cũng không thể làm được điều đó."

Cô gượng cười đáp lại.

Sau đó, Momoi bắt đầu dành thời gian để giải thích những gì cô ấy thấy về đối thủ của họ trong trận đấu sắp tới. Điều này hầu như không đáng chú ý nhưng Akashi đã cố gắng hết sức để bổ sung thêm những ý kiến ​​của mình. Cô giả vờ như không nhìn thấy Akashi khéo léo nhét cuốn vở vào lại túi. Cô ấy không nói gì về việc con mèo nằm yên vị trên vai cậu một cách kì lạ như thế nào. Cô ấy vẫn thường xuyên nói về những điều ngẫu nhiên ngay cả khi Akashi quay lại cây cầu.

Như đã hứa, cậu đưa cô về nhà, đến tận ngưỡng cửa nhà cô như một chàng trai lịch sự mà cậu thể hiện.

"Cảm ơn vì đã đưa tôi về nhà, Akashi-kun!" Momoi mỉm cười, "Nếu cậu muốn, tôi có thể lấy cho cậu một chai nước trước khi cậu về nhà. Nó phải xa một đoạn nữa."

Không, cô ấy không chỉ ám chỉ rằng Akashi đang ở một nơi mà lẽ ra cậu ấy không nên đến. Cô ấy đã không làm vậy.

"Không cần phải vậy đâu." Akashi đáp lại trước khi dường như đang nhìn con mèo của mình và cúi đầu về phía cô ấy, "Cảm ơn, Momoi. Tôi rất cảm kích."

Momoi đã nhận thấy ý nghĩa kép trong lời nói của cậu ấy, "Tất nhiên rồi! Tôi sẽ quay lại ngay với nước." Cô thở phào nói.

Tuy nhiên, khi cô vào nhà và quay lại với một chai nước ngay sau đó, Akashi và con mèo đã đi từ lâu. Trong một giây, Momoi tự hỏi rằng mọi chuyện xảy ra trong giờ qua chỉ là một giấc mơ gây sốt không.

--------------------------------------------------------

Akashi Seijuro rất sâu sắc, Nijimura không thể không nhận thấy điều đó. Đó là một trong những lý do tại sao cậu học sinh năm nhất nhỏ bé này, không, nghiêm túc mà nói Akashi khá nhỏ con, được xếp làm đội phó của Teiko. Tuy nhiên vào giữa học kì I năm nhất, cậu ấy lại càng trở nên sâu sắc hơn, tuy nhiên nó lại liên quan đến một vấn đề mà anh không muốn cậu ấy sâu sắc chút nào.

Giống như lần Akashi nhìn chằm chằm vào một sinh vật thấp bé kỳ lạ với một cái chậu che đầu quá lâu. Hoặc lần khác khi cậu nhìn lên bầu trời thì có một cái bóng của thứ gì đó bay qua họ trong trại huấn luyện. Hoặc những khoảnh khắc nhỏ khi cậu thỉnh thoảng dừng lại trong bước đi của mình hoặc chuyển hướng rất tinh tế khỏi những thứ dường như không có ở đó.

Hay lần này là khi Nijimura đi dạo cùng Akashi trên đường về nhà. Chà, thường thì anh ấy sẽ đi một con đường khác để về nhà, nhưng hôm nay anh cần mua thứ gì đó ở một cửa hàng gần đó. Akashi thì chỉ tình cờ về nhà theo hướng đó. Thứ thực sự kỳ lạ vì anh ấy có thể thề rằng cậu bé năm nhất đã được tài xế đưa về nhà ngay sau buổi tập.

Cuộc đi bộ của họ cho đến nay vẫn im lặng. Nó không hề khó chịu hay bất cứ điều gì tương tự. Nijimura đã biết rằng Akashi trầm lặng hơn khi cậu không phải dẫn đầu.

Khi cả hai rẽ vào một góc phố, Nijimura nhận thấy họ không phải là những người duy nhất trên con đường hẹp. Một quý cô thản nhiên bước đi trong bộ kimono đơn giản màu be, hơi cũ và hơi quá đơn giản so với thời đại của họ. Mái tóc đen dài được buộc lỏng bằng một chiếc kẹp tóc thanh lịch trông có vẻ lạc lõng.

Tất nhiên, Nijimura quyết định phớt lờ cô ấy khi anh phát hiện ra chiếc mặt nạ giấy che một phần khuôn mặt của cô ấy và sợi dây bị đứt buộc vụng về vào mắt cá chân.

Và rồi chiếc kẹp tóc rơi ra.

Nó rơi lạch cạch xuống vỉa hè và tóc của người phụ nữ tuột khỏi nó. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục bước đi. Nijimura cố kìm nén ý muốn nhặt và trả lại chiếc kẹp tóc, mặc dù điều đó thật thô lỗ nhưng sẽ có hậu quả nếu giúp đỡ những người này.

Điều anh ấy không tính đến là Akashi, người cúi xuống nhặt chiếc kẹp tóc lên, lật nó lại trong tay.

Nijimura điên cuồng cầu nguyện rằng Akashi chỉ nhìn thấy chiếc kẹp tóc chứ không phải người phụ nữ.

Và sau đó Akashi quay gót và kéo bộ kimono của người phụ nữ, không, của yêu quái với một nụ cười hoàn hảo, "Xin lỗi, cô làm rơi cái này ạ."

Nijimura ngay lập tức tái mặt. Không. Chúa ơi, không. Akashi có thể nhìn thấy-

Nữ yêu quái chậm rãi quay người lại đối mặt với họ. Anh căng thẳng, với lấy dây kéo chiếc cặp đi học của mình. Anh hầu như nghi ngờ rằng nó có nguy hiểm hay không, nhưng người ta chưa bao giờ biết được.

Tuy nhiên thay vì tấn công, nó mỉm cười và lấy lại chiếc kẹp tóc, "Cảm ơn, điều này rất quan trọng với tôi."

"Không có gì đâu." Akashi mỉm cười đáp lại.

Sau đó, cả hai đều cúi chào nhanh chóng trước khi chào tạm biệt.

Có hàng nghìn thứ đang chạy với tốc độ hàng nghìn dặm một giờ trong đầu Nijimura trước khi nó kết thúc thành một vụ nổ lớn và thổi bay cuộc sống thường nhật của anh ấy (như thể anh ấy có thể gọi cuộc sống của mình như vậy).

"Nijimura-senpai?"

Tiếng gọi của Akashi kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ lộn xộn. Nijimura nhanh chóng liếc nhìn lên và nhận thấy sinh vật kia gần như đã khuất tầm mắt. Không cần suy nghĩ, anh nắm lấy cánh tay của cậu thiếu niên tóc đỏ và nhanh chóng kéo đi cậu đến một góc khác. Nếu chú ý hơn, anh sẽ nhận thấy Akashi im lặng như thế nào.

Khi họ đã đi được một khoảng khá xa, Nijimura buông tay xuống và lục lọi trong túi.

"Senpai--- em--- em có thể giải thích---"

Anh ấy không để cậu thiếu niên năm nhất của mình nói hết câu. Thay vào đó, anh nhét một lượng lớn bùa giấy vào đôi bàn tay nhợt nhạt của cậu và nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ. Cặp kính của anh sáng lên khi anh làm vậy.

"Nghe này," Nijimura nói với giọng điệu nghiêm túc nhất mà anh có thể tập hợp được ở độ tuổi của mình, "Đây là những lá bùa. Nếu bất cứ thứ gì cố gắng tấn công em, hãy tát nó vào chúng và truyền năng lượng qua nó. Hiểu không?"

Akashi nhìn chằm chằm vào anh, mắt mở to và có lẽ trông hơi bị đe dọa, đáp lại, "Hiểu."

"Lặp lại hướng dẫn."

"...Nếu có thứ gì đó tấn công, umm, hãy tát thứ này vào chúng và truyền một ít năng lượng qua nó." Akashi không chắc chắn lặp lại trước khi do dự hỏi, "Anh không... sợ em à?"

"Trông anh có vẻ sợ em không?"

Akashi nhìn chằm chằm vào anh ấy một lúc lâu hơn, "...Không."

Nijimura vò đầu cậu thiếu niên tóc đỏ, không bỏ lỡ sự nao núng nhỏ và tiếng thút thít gần như không thể nghe thấy, và thở dài nói, "Tốt. Bởi vì anh lo cho em. Làm thế quái nào mà em có thể xoay xở được lâu như vậy mà không chết hay vô tình bán linh hồn của mình vậy?"

Sự bối rối và hoài nghi hoàn toàn trên khuôn mặt và giọng điệu của Akashi là một thứ hoàn toàn đáng giá, "Em...em đấm chúng?"

"Em đã đấm chúng."

"Vâng."

Nijimura tự hỏi đội phó của anh ấy mạnh mẽ đến mức nào.

Akashi nhìn vào cặp mình trong giây lát trước khi nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay, thất vọng nói, "Em không biết cách truyền năng lượng."

Nijimura nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mặt và quyết định, "Em biết gì không? Đưa điện thoại cho anh. Anh đang gọi cho bố em."

"Chờ đã, cái gì-"

Akashi cố gắng nhưng không ngăn được Nijimura thò tay vào túi và lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đỏ một cách dễ dàng. Mặc dù, Nijimura rất chắc chắn rằng người kia có thể ngăn anh lại nhưng có lẽ lý do khiến hành động của cậu trở nên thiếu phối hợp như vậy là do bị sốc khi 'tầm nhìn' của cậu được chấp nhận dễ dàng như vậy.

Không mất một giây để đoán số nào là số bố cậu trong danh bạ. Nijimura nhún vai khi đưa điện thoại lên tai, thông báo, "Anh sẽ đưa em về nhà và dạy những điều cơ bản."

"Cái gì?!" Akashi rít lên. Akashi Seijuro thực sự rít lên, trước khi gần như trở nên hoảng sợ, "Đợi đã--- Cha không thể biết---"

"Alo? Tôi là Nijimura Shuuzou, Đội trưởng đội bóng rổ của Teiko. Tôi xin lỗi vì đã sử dụng điện thoại của con trai ông để gọi cho ông, nhưng tôi cần cậu ấy giúp một số việc cho nhóm---"

Và cứ như thế, tối hôm đó Akashi được phép về nhà muộn hơn sáu giờ.

--------------------------------------------------------

Vào một buổi tối, tại tiệm tạp hóa, Mibuchi đang phân vân giữa hai loại nước uống, một cái là vị yêu thích, còn lại là vị mới nên hơi khó chọn. Tất nhiên là anh có thể chọn luôn cả hai nhưng giờ đã tối rồi và anh không muốn nạp quá nhiều đường. Sau một khoảng thời gian, anh thở dài và chọn vị quen thuộc. Anh sẽ thử vị mới sau vậy.

Khi Mibuchi lấy thêm một vài món nữa và đi đến quầy tính tiền thì một thứ đã thu hút sự chú ý của anh. Đó là một cậu thiếu niên tóc đỏ đang mặc một bộ đồng phục mà anh không nhận ra đang đứng quá lâu trước quầy kem.

"---tôi phải mua hết đống này luôn à?" Cậu ấy lầm bầm với vẻ miễn cưỡng, chiếc cặp của cậu ấy động đậy đáp lại.

Mibuchi nhướng mày trước cảnh tượng và tiến tới, chà, trông cậu ấy có vẻ như đang cần giúp đỡ và anh thì đang rảnh.

"Cậu có cần giúp gì không?" Anh lên tiếng hỏi khi đứng gần tủ kem.

Hmm, Mibuchi nghĩ khi nhìn vào quá nhiều loại kem, một cây kem nghe cũng không tệ lắm.

Đôi mắt đỏ rực mở to bất ngờ quay lại nhìn anh.

"Không cần đâu!" Là câu trả lời ngay lập tức trước khi chiếc cặp của cậu ấy động đậy, Mibuchi nghi ngờ cậu ấy đang giấu một con gì trong đó, thì cậu ấy có vẻ dịu đi, "Thật ra thì có, tôi đang phân vân giữa hai loại kem."

Cậu ấy chỉ vào một loại vị vani và socola, "Bạn nghĩ loại nào được hơn?"

"Với tôi thì vị socola ngon hơn đó."

Cậu thiếu niên tóc đỏ gật đầu, lấy hai hộp kem vị socola và bỏ vào rỏ hàng chất đầy kem đủ để ăn cả năm của mình. Mibuchi không thể không tự hỏi cậu ấy đang tổ chức tiệc hay gì mà mua nhiều đến như vậy.

"Cảm ơn đã giúp đỡ, tôi là Akashi Seijuro. Rất hân hạnh được gặp bạn." Cậu thiếu niên tóc đỏ, Akashi, mỉm cười và đưa một tay ra.

Mibuchi giơ tay bắt lại và giới thiệu, "Rất vui được gặp, tôi là Mibuchi Reo."

Khi cả hai đi tính tiền xong, Mibuchi đi ra chỗ ngồi trong quán trong khi Akashi cũng đi theo. Sau đó, cậu ấy lấy ra một hộp kem socola và đưa cho Mibuchi.

"Đây là?"

"Cái này cho bạn đó, dù sao thì tôi cũng mua nhiều hơn những gì tôi cần." Akashi nói, cố gắng đưa nó cho anh.

Anh nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên tóc đỏ, người đang có một khuôn mặt kiên quyết, trước khi không chắc chắn gật đầu và chấp nhận, "Cảm ơn!"

Akashi mỉm cười, lấy ra một hộp kem cho mình và bắt đầu ăn. Mibuchi nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước khi do dự bắt chước hành động của cậu.

Tuy nhiên, được một lát thì chiếc cặp của Akashi lại động đậy, Mibuchi tò mò nhìn cậu thiếu niên tóc đỏ mở cặp và một con mèo trắng nhảy lên bàn (anh đã đúng!!). Con mèo dụi đầu vào tay của Akashi và kêu lên.

"Không được, Hinoko-sama! Mèo không ăn được kem, nhất là kem socola." Cậu ấy cau mày nói.

"Meo!!"

Anh nhìn cách cậu thiếu niên và con mèo đấu mắt với nhau một lúc trước khi Akashi thở dài chịu thua và lấy một hộp kem khác vị dâu ra trong khi càu nhàu, "Nếu ngài mà bị gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy." Con mèo kêu lên vui vẻ và liếm kem của mình.

Mibuchi mỉm cười trước cảnh tượng thật kì lạ nhưng cũng thật dễ thương, "Đó là con mèo của bạn à?" Anh cười hỏi.

"Hinoko-sama không phải là mèo của tôi."

Anh chớp mắt, thắc mắc, "Nhưng không phải là bạn đã bỏ nó vào trong cặp của mình và chăm sóc nó sao? Nếu vậy thì đó phải là mèo của bạn chứ?"

"Đúng là vậy. Chỉ là Hinoko-sama thì khác thôi." Akashi trả lời với một vẻ chắc chắn làm Mibuchi không thể không phì cười. Nghe y hệt cách mấy con sen hay nói vậy.

"Mà nhà bạn có nuôi động vật không?" Akashi hỏi trước khi rối rít nói thêm, "Bạn không cần trả lời nếu không muốn, tôi chỉ tò mò thôi."

"Không sao đâu," Mibuchi mỉm cười và trả lời câu hỏi.

Sau đó cả hai đã có một cuộc trò chuyện nhỏ ngẫu nhiên về mọi thứ không quan trọng. Trong cuộc trò chuyện, Mibuchi không thể không nhận ra cách Akashi dần thư giãn hơn, sự thay đổi rất tinh tế đến nỗi anh sẽ không nhận ra nếu anh chú ý cậu ngay từ đầu. Trong cuộc trò chuyện thì anh cũng biết Akashi nhỏ hơn anh 1 tuổi, thứ làm anh hơi bất ngờ, anh tưởng phải cậu phải nhỏ nhiều hơn nữa cơ.

"Mà tại sao em lại mua nhiều kem như vậy?" Mibuchi tò mò hỏi, "Em đang tổ chức tiệc hay mua giùm cho nhóm à?"

"Anh có thể nói như vậy." Akashi cười ngượng ngùng đáp lại. Cổ tay áo khoác của cậu bị kéo lên một chút do chuyển động để lộ một vết bầm tím trên làn da nhợt nhạt, anh khẽ lưu ý nhưng không lên tiếng hỏi.

"Meo!" Hinoko-sama kêu lên, thu hút sự chú ý của hai người. Hai đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào nhau và Mibuchi nhìn cách Akashi như nhận ra điều gì đó.

"Xin lỗi, có vẻ như giờ em phải đi rồi!" Cậu ấy hướng về phía Mibuchi lên tiếng, tay nhanh chóng thu dọn đồ, con mèo nhảy lên vai cậu thiếu niên một cách quen thuộc.

"Không sao đâu, hẹn gặp lại nhé?" Anh vẫy tay chào.

"... Ừ, hẹn gặp lại."

Mibuchi nhìn cậu thiếu niên tóc đỏ và con mèo đi vào một góc khuất. Anh ăn những thứ mà mình đã mua, anh không thể không cảm thấy cuộc gặp gỡ vừa rồi thật ngẫu nhiên nhưng cũng thật kì lạ.

Tuy nhiên, khi đi về, anh nhìn vào góc mà Akashi đã rẽ vào, gần như không thở nổi, anh nhận ra đó là một góc khuất và từ nãy đến giờ anh không thấy cậu ấy quay ra. Sau đó anh chợt nhớ ra bộ đồng phục mà Akashi đã mặc, đó là của trường Teiko, vậy thế quái nào mà cậu ấy lại xuất hiện tại Kyoto vậy? Một cơn rùng mình lạnh sống lưng Mibuchi xuất hiện.

Chúa ơi, đừng đùa như vậy chứ! Anh khóc ròng trong lòng và chạy nhanh về nhà.

(Vài ngày sau, Mibuchi bắt gặp cậu thiếu niên tóc đỏ chạy xung quanh Tokyo với con mèo trắng và tiếp xúc với nhiều người. Và anh phải thành thật là anh chưa bao giờ vui khi biết một người đang tồn tại đến thế.)

(Sau này, Mibuchi chính thức gặp lại Akashi Seijuro trong một trận bóng chuyền liên trường, lúc đó sức mạnh và áp lực tỏa ra từ cậu ấy mạnh mẽ, áp đảo đến nỗi làm anh không thở nổi. Cứ như anh đang đối mặt một bức tường cao đến nỗi anh sẽ không bao giờ vượt qua vậy, khác hẳn với lần đầu tiên. Bóng lưng nhỏ bé của cậu đột nhiên trở nên quá to lớn và trong giây lát Mibuchi quên mất vẻ cô độc luôn toả ra từ cậu bất kể cậu ở trạng thái nào...)

--------------------------------------------------------

Hayama chưa bao giờ gặp một người có mái tóc đỏ và sở hữu con mèo trắng. Anh biết điều đó rất rõ. Rốt cuộc anh rất tự tin về trí nhớ của mình, anh không có mất trí nhớ hay gì cả. Tuy nhiên, không hiểu sao anh lại mơ đi mơ lại về một người tóc đỏ.

Đó không phải là thứ gì đó lãng mạn cả, thay vào đó là nó lại như một bộ phim giả tượng mà Hayama hay xem vậy. Anh không nhớ rõ ràng nhưng anh nhớ đó là một đêm tối (trong một khu rừng?) và cảnh người đó nhảy lên để tránh các vết chém không khí với con mèo trắng biết nói hét lên ra lệnh, khung cảnh xung quanh đầy hỗn loạn. Và gió cuốn người đó lên cao, mái tóc đỏ tung bay, với một tư thế lộn nhào trên không và người đó vỗ tay, một vòng tròn phép thuật và những tia sáng xuất hiện. Sau đó là một cơn gió đáng sợ thổi bay anh ra khỏi bụi cây mà anh đang nấp. Những gì anh nhớ tiếp theo là một chân trước của con mèo trắng chạm vào đầu anh và anh thức dậy.

Nó thật kì lạ cứ như một giấc mơ gây sốt vậy. Nhưng không hiểu sao, Hayama lại cảm thấy nó có thật dù chính anh cũng không thể tin nổi.

Lắc đầu loại bỏ suy nghĩ về giấc mơ kì lạ, Hayama hào hứng cầm lấy ván trượt và đi ra ngoài. Nghe nói là có sân trượt ván mới được xây gần khu phố, thật tò mò không biết nó sẽ trông như thế nào nhỉ!! Anh vui vẻ chạy ra ngoài, vẫy tay chào những người hàng xóm bên cạnh và thẳng tiến đến nơi đó.

Con đường đến đó có băng qua khu trượt ván quen thuộc của anh và một màu đỏ đã thu hút sự chú ý của anh. Đó là một cậu thiếu niên tóc đỏ đang trượt ván một cách chuyên nghiệp. Anh trố mắt nhìn theo, thậm chí khi cậu ta dừng lại để nghỉ ngơi, Hayama vẫn chưa hết thán phục. Tuy nhiên sau đó, một con mèo trắng nhảy lên vai cậu thiếu niên tóc đỏ và cậu ta thì thầm gì đó với con mèo làm anh không khỏi rùng mình.

Đây là dejavu hay gì à?

"Xin lỗi, từ nãy đến giờ bạn cứ nhìn chằm chằm tôi. Bạn cần gì sao?"

Giọng nói của cậu thiếu niên làm Hayama giật mình nhảy về phía sau, một tay đưa lên bảo vệ trán mình.

"..." Cậu ta như đông cứng lại, nhìn vào mặt anh với một khuôn mặt không nói nên lời.

Hayama chớp mắt trước khi khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ khi nhận ra mình vừa làm gì, "Aahhh, xin lỗi! Đó không phải ý của tôi đâu!" Anh cúi đầu hét lên xin lỗi.

Anh vừa làm cái gì vậy chứ? Anh hét lớn trong lòng, ai lại hành động như vậy với người mới gặp cơ chứ? Vả lại đó chỉ là một giấc mơ thôi mà!!

"Không sao đâu. Đó cũng là lỗi của tôi khi tiếp cận bạn như vậy." Cậu ta xua tay đáp lại trước khi giới thiệu, "Akashi Seijuro. Hân hạnh được gặp bạn."

"Tôi là Hayama Kotaro. Mà bạn có phải là một vận động viên trượt ván không? Cách bạn trượt ván hồi nãy trong ngầu lắm ấy!!" Anh háo hứng hỏi, người chồm về phía trước với hai mắt sáng lấp lánh.

"Bạn quá khen rồi, tôi chỉ biết một vài kĩ thuật đơn giản về môn này thôi."

"Không, không!" Hayama rối rít lắc đầu, "Mấy cái vừa rồi không hề đơn giản chút nào đâu đó!!"

Cậu ta đúng là khiêm tốn thật đấy!!

Tuy nhiên sau đó Hayama nhìn cách Akashi bối rối nhìn anh rồi nhìn vào con mèo trắng với một câu hỏi trong mắt.

"Meo." Anh chưa bao giờ một con mèo có thể nhún vai cho đến bây giờ.

"Ừm, cảm ơn bạn?" Akashi cười bối rối đáp lại anh, như thể cậu ta không hiểu tại sao anh lại phấn khích, khen ngợi cậu ta.

Hayama muốn hét lên, muốn lắc cho cậu ta hiểu rằng những gì mà cậu ta vừa làm là những thứ mà người ta phải mất cả năm tập luyện mới làm được. Anh cũng muốn luyên thuyên về sự tuyệt vời của những động tác đó.

Tuy nhiên, nhìn vào khuôn mặt của Akashi, anh nắm chặt tay, để ngọn lửa bùng cháy của mình đổi hướng và thay vào đó là rủ cậu thi đấu ván trượt với nhau.

"Được thôi." Cậu thiếu niên tóc đỏ mỉm cười, đồng ý một cách dễ dàng. Con mèo trắng từ vai nhảy xuống ghế dài và cuộn tròn nằm ngủ lên chiếc khăn được gấp gọn gàng.

Và sau đó, cả hai đã thi đấu với nhau. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, nó nhanh chóng trở thành một trò chơi. Hayama cười toe toét khi thực hiện thành công một Fliptrick, Akashi trượt bên cạnh vui vẻ khen ngợi anh.

"Thể thao là phải vui vẻ thế này chứ!!" Anh cười tươi hét lên khi dùng chân đẩy tốc độ mình nhanh hơn.

Akashi hơi dừng lại trong thoáng chốc trước khi bắt kịp lại tốc độ và đồng ý với một nụ cười lớn chân thật, "... Ừ, tôi cũng nghĩ vậy!!" Mái tóc đỏ tung bay trong gió.

Họ đã chơi cho đến khi trời nhá nhem tối thì tạm biệt nhau. Lúc về, Hayama vô tình nhìn thấy Akashi đang thắc mắc thì thầm với con mèo nhưng anh quyết định mặc kệ. Dù sao thì nói chuyện với động vật cũng không phải là chuyện gì lạ cả. Và anh thì đang rất vui vì đã có thêm một người bạn mới.

Tuy nhiên, Hayama hi vọng là giấc mơ kì lạ đó của mình sẽ ngừng lại, anh chán việc mơ lặp đi lặp lại rồi...

(Spoiler: Nó không. Thậm chí người tóc đỏ trong giấc mơ của anh đã biến thành Akashi.

Điều này càng lúc càng trở nên nực cười rồi, Hayama bực bội vò đầu nghĩ.)

-------------------------------------------------------

Mayuzumi là một người đơn giản và anh thà rằng có một cuộc bình thường nhất có thể. Tuy nhiên, như một trò đùa nào đó, anh lại luôn dính vào một mớ hỗn độn rắc rối nào đó. Nhất là sau khi anh vô tình gặp mặt một Akashi Seijuro với con mèo kì lạ tại một nhà ga ở Kyoto thì mọi thứ đang rắc rối hơn bao giờ hết.

Sau cuộc gặp gỡ kì lạ đó thì Mayuzumi luôn gặp cậu thiếu niên tóc đỏ chạy loanh quanh khu vực Kyoto với đồng phục trường Teiko, một trường tại Tokyo. Anh luôn thắc mắc là làm thế quái nào mà cậu ta có thể xuất hiện ở đây thường xuyên như vậy, rốt cuộc thì hai nơi có gần nhau đâu.

Tuy nhiên, thứ làm Mayuzumi thấy kì lạ nhất chính là con mèo của Akashi. Đó là một con mèo kì lạ và lý trí hơn cả con người. Đôi khi, vào những lúc mà anh vô tình xuất hiện ở gần cậu thiếu niên tóc đỏ mà cậu ấy không nhận ra, anh thề rằng nó có thể nói được.

Đó là một ngày Chủ Nhật yên tĩnh khi anh xác nhận điều đó.

Khi đó, Mayuzumi đang trên đường đi đến tiệm sách để tìm mua bộ light novel mới, nơi có một cô gái tóc trắng dài đang nói chuyện với ai đó mặc áo vest đen, thì anh nghe thấy tiếng chạy từ xa. Anh chợt dừng lại khi bụi cây bên cạnh anh đột nhiên tách ra. Và trước sự kinh ngạc của anh, Akashi Seijuro bay ra khỏi bụi cây và gần như đâm vào anh. Mọi thứ bất ngờ đến nỗi đẩy anh ngã xuống nền đường. Cậu thiếu niên tóc đỏ không để ý đến anh khi cậu ấy tiếp đất bằng chân một cách hoàn hảo sau một cú lăn.

"X, xin lỗi---" Akashi gần như lắp bắp lên tiếng mà không nhìn Mayuzumi.

Anh ấy chưa kịp phản ứng thì Akashi lập tức chạy xuống khu phố.

"Này!!!" Một giọng nói nữ tính hét lên, Mayuzumi mở to mắt khi nhìn thấy con mèo kì lạ đó lao ra từ cùng một bụi cây và chạy theo cậu thiếu niên tóc đỏ, "Sao ngươi lại bỏ chạy khi mà đến gần nhiệm vụ như thế này chứ!? Đồ người phàm rắc rối!! Aaaahhhh, đừng có gây rối--"

Mayuzumi từ từ ngồi dậy và xoa đầu để giảm bớt cơn đau nhẹ trong đầu. Chớp mắt, anh nhìn chằm chằm về hướng cậu thiếu niên đã chạy.

"Con...con mèo." Anh lắp bắp.

Akashi Seijuro có một con mèo kỳ lạ- và nó biết nói.

--------------------------------------------------------

Kagami thở ra một làn khói trắng, rút vào khăn choàng cổ của mình vì lạnh. Giờ đã là mùa đông và cậu đang đi dạo xung quanh khu phố của mình thì một tiếng bóng đập phát ra từ sân bóng rổ thu hút cậu. Có người đang chơi bóng rổ à? Cậu tò mò bước tới sân tập.

Cảnh tượng chào đón Kagami là một cậu thiếu niên tóc đỏ, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cậu, đang chơi bóng rổ một mình. Và cách cậu ta chơi thật xuất sắc, Kagami không thể không há hốc mồm công nhận, mọi chuyển động đều như được tính toán vậy.

"Này, cậu kia! Đấu với tôi 1v1 đi!!" Kagami hào hứng hét lên, tiếp cận cậu ta.

Cậu thiếu niên dừng lại, đôi mắt đỏ nhìn cậu với một sự bối rối, "Cậu là?" Cậu ta hỏi với một giọng tiếng Anh chuẩn.

"Xin chào, tôi là Kagami Taiga. Cậu rất mạnh đúng không? Đấu với tôi một trận đi!" Kagami háo hức lặp lại với một vẻ hiếu chiến.

"Akashi Seijuro." Cậu ta mỉm cười giới thiệu, "Nếu cậu muốn thì được thôi."

Trận đấu sau đó là một trận đấu mà Kagami sẽ không bao giờ quên được. Cậu thua một cách tuyệt đối bất kể cậu yêu cầu đấu lại thêm vài lần nữa thì kết quả vẫn vậy. Nó thật choáng ngợp và dù cậu biết mình không phải là mạnh nhất nhưng chưa bao giờ cậu trải nghiệm cảm giác chênh lệch lớn đến thế này.

"Chết tiệt, cậu mạnh thật đấy!" Kagami thở dốc, lau mồ hôi nói khi cả hai ngồi trên ghế dài cho sân tập để nghỉ ngơi.

"Cảm ơn! Cậu cũng mạnh lắm đó." Akashi cười nhẹ đáp lại, tay vuốt ve con mèo trắng của cậu ta.

Và một bông tuyết rơi xuống.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang đổ tuyết.

"Tuyết rơi rồi..." Akashi lo lắng thì thầm làm Kagami quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên.

A, có vẻ cậu đã giữ cậu ta ở lại quá lâu rồi phải không?

Kagami đứng dậy, mặc lại áo ấm và khăn choàng cổ mà cậu đã cởi ra khi đấu bóng rổ và đưa tay cho Akashi.

"Chúng ta đến một nơi nào đó tránh tuyết ha?" Cậu đề nghị.

Đôi mắt đỏ hơi mở to trước khi Akashi nở một nụ cười và bắt lấy tay cậu, "Được chứ!"

Cậu kéo Akashi đứng dậy và đứng đợi cậu ấy mặc áo khoác và lấy cái cặp đi học có con mèo nằm yên vị trong đó. Tuy nhiên, khi nhìn khuôn mặt hơi đỏ vì lạnh của Akashi, Kagami không khỏi cau mày. Trời lạnh thế này thì mặc mỗi áo khoác sao đủ được chứ?

"Sao cậu mặc ít vậy?" Kagami cau mày hỏi ngay lập tức.

"À, tôi chỉ không ngờ thời tiết lạnh đến thế này thôi." Cậu ta cười gượng đáp lại.

Kagami nhìn chằm chằm vào Akashi với một vẻ không đồng ý trước khi cởi khăn choàng của mình ra và đưa cho cậu ta, "Đây, đeo thêm cái này đi!"

"Không cần---"

"Meo."

"... Cảm ơn cậu." Akashi lầm bầm nói và nhận lấy khăn choàng.

Wow!! Chỉ... Wow! Thật sự. Kagami không khỏi cảm thán.

"Mà cậu vừa mới tới đây à? Tôi chưa bao giờ thấy cậu trước đây cả." Cậu bắt chuyện khi cả hai đi, tay theo thói quen choàng vai Akashi trước khi dừng lại khi thấy cậu thiếu niên khẽ nao núng, "Xin lỗi!"

Akashi chỉ cười lắc đầu và trả lời, "Tôi vừa mới tới đây thôi."

"Nếu vậy thì hay rồi, cậu đang ở khu nào vậy? Để ngày nào tôi cũng sẽ tìm cậu để đấu bóng rổ luôn." Kagami cười toe toét nói, đôi mắt nhìn cậu thiếu niên đang đi cạnh mình.

Cậu không ngờ là cậu ta lại lo lắng như vậy luôn ý, lúc đầu nhìn cậu ta mạnh mẽ lắm cơ mà. Tuy nhiên, sau đó, Kagami nhận ra, không phải lúc cậu vừa nhìn cậu ta, cậu cũng cảm thấy cậu ta thật cô đơn sao...

Akashi cười khúc khích, trông có vẻ như dịu đi một chút, đáp lại, "Không được đâu, ngày mai là tôi về lại Nhật Bản rồi."

"A, tiếc vậy!" Cậu xị mặt.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, đừng lo lắng."

Cả hai dừng lại tại một quán đồ ăn nhanh và gọi món. Kagami gọi như bình thường, và bình thường của cậu nghĩa là rất nhiều hamburger, trong khi Akashi chỉ gọi một ly cafe nóng.

"Cậu không ăn à?"

"Tôi không đói lắm."

Cậu nhún vai chấp nhận câu trả lời, dù sao thì không phải ai cũng cần ăn nhiều như cậu, và thay đổi chủ đề. Cả hai trò chuyện nhỏ xung quanh bóng rổ và ngay cả khi thức ăn đưa lên, Kagami vẫn vừa ăn vừa nói trong khi Akashi yêu cầu cậu nuốt trước khi nói. Cậu đã mời cậu ấy một cái hamburger nhưng cậu ấy từ chối. Cậu ấy rõ ràng là nên ăn nhiều hơn, cậu ấy nhìn nhỏ con quá trời, nhưng ít nhất là cậu thiếu niên tóc đỏ đã thoải mái hơn lúc đầu nhiều nên nó vẫn là một chiến thắng.

Và, tại sao Kagami lại quan tâm Akashi như vậy? Chà, với cậu thì sau một trận bóng rổ thì tất cả đều là bạn bè thôi. Đơn giản mà!

"Mà nếu được thì tôi muốn giới thiệu cậu với anh Himuro lắm đó. Anh ấy cũng rất thích bóng rổ, hai người sẽ hợp nhau lắm cho coi." Cậu nói sau khi nuốt một lượng thức ăn lớn.

Nụ cười trên khuôn mặt của Akashi trở nên ngượng nghịu, do dự đoán, "...Himuro Tatsuya?"

"Sao cậu---" Kagami tò mò hỏi trước khi hét lên, đáp bàn đứng dậy, "Aaahhhh, cậu là cậu tóc đỏ Akashi mà anh Himuro nhắc đến đúng không?"

"Làm ơn ngồi xuống đi, Kagami." Akashi thì thầm nói, tay nâng ly café lên uống, đôi mắt đỏ nhìn đi chỗ khác như thể đang né tránh.

Lúc đó, Kagami mới nhận ra mình đang ở đâu, cậu nhìn xung quanh và thấy mọi người đang nhìn cậu như thể cậu bị điên. Với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cậu ngay lập tức xin lỗi mọi người và ngồi xuống lại ghế của mình.

"Và đúng, có vẻ tôi là Akashi đó." Akashi lên tiếng, tay đặt ly café xuống, "Tôi không ngờ là anh ấy sẽ nhớ về tôi sau lần gặp đó. Rốt cuộc thì sau lần đó, tôi có gặp lại anh ấy đâu."

"Thì tại cậu kì lạ quá mà, cái gì mà 'rất bí ẩn' rồi 'đột nhiên xuất hiện rồi biến mất như ma' rồi 'mang theo con mèo kì lạ'. Kiểu tất cả những gì về cậu đều kì lạ đến nỗi không thể quên được ấy."

"Làm gì đến nỗi đó." Akashi gượng cười đáp lại.

"Mà nếu vậy con mèo đó của cậu là Henako mà anh Himuro đã kể đúng không?"

"Là Hinoko-sama và ngài ấy không phải là của tôi."

"Ừ, anh Himuro cũng bảo cậu đã trả lời như vậy." Kagami vẫy tay, thờ ơ đáp lại làm Akashi không nói nên lời.

Đột nhiên, con mèo trắng từ trong cặp ló đầu ra và kêu một tiếng thật nhẹ.

"Xin lỗi, tôi có việc phải về trước rồi." Akashi lên tiếng ngay sau đó, tay đặt cốc café đã vơi hơn nửa xuống rồi với lấy cặp của mình.

Kagami chớp mắt trước khi tiếc nuối chào, "Ừ, tạm biệt cậu. Được đấu với cậu vui lắm."

Cậu thiếu niên tóc đỏ phì cười, "Chúng ta sẽ gặp lại mà, cậu làm khuôn mặt đó để làm gì chứ! Dù sao thì đây, trả lại chiếc khăn choàng cho cậu này." Akashi đưa chiếc khăn choàng đã được gấp gọn từ lúc họ bước vào quán cho Kagami.

Cậu lắc đầu từ chối, "Cậu cứ giữ lấy đi, trời bây giờ lạnh lắm."

Tuyết vẫn còn rơi bên ngoài kìa.

"Không sao đâu, giờ có người đón tôi về nhà mà."

"Nhưng---"

Tuy nhiên không để cậu kịp nói xong, Akashi đã để khăn choàng vào chỗ trống trên bàn và vẫy tay chào với một nụ cười rồi đi mất. Kagami nhìn theo bóng dáng của cậu thiếu niên tóc đỏ đi đến quầy tính tiền và đi ra ngoài. Cậu thở dài và tiếp tục bữa ăn của mình, đúng như anh Himuro nói, cậu ta thật kì lạ.

Sau một lúc, Kagami phát hiện bữa ăn của mình đã được Akashi trả tiền. Cậu cố gắng tìm cậu ta để cảm ơn nhưng khi hỏi mọi người xung quanh thì không ai từng thấy ai như vậy cả, giống như cậu ta chưa từng xuất hiện vậy. Và sau đó, cậu nhận ra những gì mà anh Himuro miêu tả về Akashi Seijuro là chính xác, không sai một chữ nào cả.

Nó thật kì lạ và đáng sợ. Tuy nhiên, cậu không hối hận khi chơi bóng rổ với Akashi bất kể cậu ta có là gì đi nữa.

--------------------------------------------------------

Khi Akashi Seijuro lên cấp 3, khi mọi chuyện đã ổn định lại, khi Hinoko-sama cuối cùng cũng trở thành một con mèo bình thường, thứ đầu tiên mọi người làm khi gặp Akashi là ôm cậu thiếu niên tóc đỏ thật chặt.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Cậu sẽ căng thẳng hỏi, cơ thể nhỏ bé sẽ khẽ nao núng trước khi cứng nhắc lại.

"Ôm cậu." Họ sẽ trả lời, dùng tất cả sự dịu dàng mà họ có để giữ cậu.

"Tại sao?" Giọng cậu sẽ nứt ra như một tấm thủy tinh vỡ, đôi vai sẽ sụp xuống như thể bị đè nặng bởi sức mạnh của thế giới.

"Bởi vì cậu cần nó. Bởi vì cậu luôn có vẻ cô độc. Bởi vì đó là điều tôi muốn làm ngay từ lúc đầu tiên tôi và cậu gặp nhau." Họ sẽ trả lời với một giọng kiên quyết, "Và cũng bởi vì tôi muốn cậu biết là cậu luôn có tôi ở đây cho cậu."

"...Cảm ơn." Cậu sẽ thì thầm đáp lại, tay sẽ do dự ôm lại và sẽ vùi mặt vào trong lòng họ, cơ thể cậu sẽ run lên trong cơn nức nở thầm lặng. Cậu sẽ để cho bản thân mình sụp đổ và để cho người khác nhặt lấy những mảnh vỡ đó rồi ghép lại cho cậu.

"Tốt. Giờ thì để cho mọi người chăm sóc cậu và thôi cái trò biến mất đó đi!!"

Cậu sẽ phì cười giữa những giọt nước mắt, "Ừ, được chứ." Ánh sáng sẽ chiếu lên khuôn mặt cậu và mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Đó sẽ là một kết thúc đẹp nhất của sự kì lạ của Akashi Seijuro. Đó sẽ là kết thúc hoàn hảo nhất của thế giới này. Một kết thúc hoàn toàn và không có bất kỳ điều gì khác xảy ra thêm.

Thế nên, người phàm! Với cương vị của vị thần cai quản, ta xin thề với tất cả máu thịt và quyền năng mình có, ta chắc chắn sẽ tiêu diệt sự xâm nhập, khôi phục phần cốt lõi và dẫn ngươi đến kết thúc tốt đẹp đó. Cho dù bây giờ mọi thứ vẫn còn quá xa vời, vẫn còn quá nhiều nhiệm vụ để ngăn chặn việc thế giới sụp đổ, và vẫn còn quá nhiều việc mà ta không chắc chắn thì thứ mà ta chắc chắn nhất là kết cục tốt đẹp của ngươi sẽ luôn ở cuối con đường này. Đó là một lời thề và cũng là thứ duy nhất ta sẽ luôn đảm bảo cho ngươi, Akashi Seijuro!

------------------------------------------------------

"Cháu giỏi thật đấy, Yome-san!"

Akashi Seijuro đứng nhìn cha của mình, người luôn nghiêm khắc, người không bao giờ dùng lời nói để khen ngợi giờ lại đang mỉm cười, khen người con gái mà cậu yêu. Một cảm giác sự tự hào tràn đầy lòng cậu nhưng cùng với đó là một sự nghi ngờ quen thuộc về mọi thứ.

Bởi vì mọi thứ đang sai, sai, sai và sai. Akashi luôn biết điều đó.

Như lúc mà Kiyoshima Yome, người con gái đột nhiên chuyển vào lớp cậu vào giữa học kì 1 năm nhất, lại ngay lập tức trở thành trợ lý của câu lạc bộ bóng rổ. Hay như lúc mà cô lại ngỏ ý muốn làm một thành viên trong câu lạc bộ và được mọi người đồng ý dù trường có câu lạc bộ nữ. Hay như lúc mà Satsuki Momoi từ một cô gái dễ thương lại trở thành một người đáng ghét, lúc nào cũng cố ý hãm hại Yome. Hay như lúc Akashi Seijuro lại đi yêu Kiyoshima Yome sau khi cô làm phiền cậu quá nhiều lần. Và như lúc Thế hệ kì tích thay đổi quá đột ngột đến nỗi trong giây lát cậu không còn nhận ra những người bạn của mình.

Vào những thời điểm đó, Akashi luôn cảm thấy có gì đó đã bị vỡ ra, đã thay đổi một cách đầy biến chất. Nó giống như một thế lực nào đó đã phá vỡ phần cốt lõi của cậu để nhét những thứ khác vào vậy. Và cậu ghét cay ghét đắng cảm giác đó. Cái cảm giác trong giây lát cậu mất đi quyền kiểm soát cơ thể mình, và những gì còn lại là sự sai lầm ồn ào mà cậu không biết rõ.

Và nực cười thay, trong khi cậu luôn nghi ngờ về Kiyoshima Yome thì vì lý do nào đó thì cậu chưa bao giờ thật sự tìm hiểu nó.

Bởi vì đó là Kiyoshima Yome. Một cô gái xinh đẹp, tài năng với mái tóc trắng dài thướt tha và đôi mắt tím lấp lánh dưới ánh nắng. Một cô gái có một gia đình lớn mạnh, được kết nối với cả mafia. Một cô gái được tất cả mọi người yêu mến, được Thế hệ kì tích tranh giành. Và cũng là một cô gái sở hữu quá nhiều phép lạ mà thế giới này không thể giải thích được.

Thế nên, bất kể Akashi có nghi ngờ đến thế nào, cậu thiếu niên tóc đỏ vẫn yêu, yêu và yêu cô. Vẫn đi theo và theo đuổi cô như một chàng trai nam chính trong dàn harem mà cô sở hữu, bất kể mọi thứ sai đến cỡ nào, bất kể những mối quan hệ khác của cậu tan vỡ vì nó...

Phải đến khi một phát đạn đâm thẳng vào trái tim cậu, khi máu tuôn ra không kiểm soát làm ướt áo của cậu, khi tất cả những gì còn lại là một sự đau đớn đến vô tận, tấm khăn che mắt Akashi mới được kéo xuống. Lúc này, cậu nằm trên một nền đất dơ bẩn, mái tóc đỏ rực đầy bụi đất sau khi giúp Yome trốn chạy bởi bọn sát thủ mà cô đã chọc giận.

"Hệ thống, tại sao thuốc hồi phục không có tác dụng?" Một giọng nói vang lên từ người đang quỳ bên cạnh cậu để ép vết thương.

Đôi mắt đỏ mờ nhạt vì đau nhìn Yome, người đang lo lắng nói với một thứ gì đó không thuộc thế giới này, tay vẫn cầm lọ thuốc màu xanh thần kì có thể trị lành mọi vết thương, thứ có vẻ không có tác dụng với cậu.

[Bản code của cậu ta đã xuất hiện bài xích với hệ thống nên Thuốc hồi phục không có tác dụng đâu!] Một giọng nói máy móc thờ ơ vang lên, một giọng nói mà đáng lẽ Akashi không thể nghe thấy.

"Nhưng---" Yome nhíu máy trước khi đôi mắt tím ấy trở nên buồn chán, nhận ra, "Hoá ra độ hảo cảm lên xuống thất thường trước giờ của cậu ta là do vậy à." Cô nhìn xuống cậu như thể nhìn một đồ chơi đã hỏng và phủi bụi đứng dậy, "Thôi kệ đi, mất cái này thì còn cái khác vậy." Cô lầm bầm và đi mất, bỏ lại cậu thiếu niên tóc đỏ đang cận kề cái chết.

Và ngay lúc đó, Akashi nhận ra, không đau buồn hay cầu xin người kia ở lại và cứu cậu, chỉ nhận ra thôi. Nhận ra đây chỉ là một trò chơi và cậu chỉ là một bản code trong sự phức tạp ngu ngốc. Nhận ra rằng cô ta là một nhân vật chính và thế giới này là một thứ để cô ta nhào nặn theo ý thích, như thể bọn cậu là những thứ không có tâm trí vậy.

Haha, cậu khẽ cười cay đắng khi những giọt nước mắt lăn xuống má, mọi thứ thật nực cười đến ngu ngốc vậy!!

Khi tầm nhìn cậu dần bị bóng tối bao phủ, Akashi không thể không tự hỏi rằng mọi người sẽ nghĩ gì khi biết cậu chết, rằng họ sẽ mất bao lâu để thoát khỏi số phận nực cười này và rằng nếu như Kiyoshima Yome không xuất hiện thì tốt biết bao nhiêu...

Tuy nhiên, điều đó là không thể, cậu biết mà...

Rồi sau đó, Akashi Seijuro lại một lần nữa mở mắt ra trong căn phòng quen thuộc của mình, căn phòng mà cậu đã thay đổi từ quá lâu với một cô gái nhỏ, người cũng có mái tóc trắng dài, ngồi bên cạnh.

"Hân hạnh được gặp, Akashi Seijuro!" Cô gái nhỏ lên tiếng với một giọng bình tĩnh, "Ta là người cai quản và cũng là hiện thân của thế giới này. Tuy là ta không muốn kết nối với những người phàm nhưng ta đoán ta cần phải giải thích cho ngươi những rắc rối này."

"Vâng, ngài có gì muốn nói ạ?" Akashi chống người ngồi dậy, nhìn vào khuôn mặt mà cậu không thể thấy được của vị thần trước mắt.

"Hmm, ngươi có vẻ không bất ngờ nhỉ?"

"Sau những gì xảy ra thì sẽ thật kì lạ nếu tôi thấy bất ngờ."

Vị thần trước mặt chỉ im lặng nhìn cậu trước khi tiếp tục, "Kiyoshima Yome không thuộc thế giới này. Cô ta đang mang một hệ thống để xâm nhập vào đây và làm đảo lộn mọi thứ. Lúc trước ta đã hi vọng thế giới này sẽ tự bài trừ cô ta nhưng đáng tiếc là không được. Thậm chí mọi thứ còn trở nên rắc rối đến nỗi làm ngươi, người sở hữu phần bài trừ lớn nhất, và phần cốt lõi bị tiêu diệt."

"Ta đã sử dụng quyền năng của mình để đảo ngược thời gian tới lúc cô ta vẫn chưa xuất hiện. Nhưng phần hư hỏng của cốt lõi vẫn còn đó và hầu hết sức mạnh của ta đều được dùng để duy trì không cho nơi này bị phá hủy. Thế nên, lần này ta sẽ phải tự tay tiêu diệt Kiyoshima Yome càng sớm càng tốt trước khi quá muộn."

Akashi chợp mắt rồi do dự hỏi, "Vậy ngài cần tôi làm gì không?"

Vị thần im lặng trước khi nở một nụ cười đầy răng, "Có, rất nhiều! Giờ cứ gọi ta là Hinoko, người phàm."

"Vâng, Hinoko-sama!"

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Những lan man của tác giả:

Đây là một Oneshot chết tiệt với hơn 17k chữ và tui vẫn nhét cái thứ điên rồ này vào cái danh 'Văn án'. Mọi người nên biết ơn vì có một writer có tâm như tui đi (Ò^Ó)

Các phần không phải được viết cùng một lúc mà là tùy vào tâm trạng của tui, đã được chỉnh sửa và thay đổi vị trí để phù hợp với dòng thời gian nên văn phong, và cả cảm xúc trong đó, sẽ khác nhau ở mỗi phần.

Tui đã viết 1 chap khác để lan man về Au này. Mọi người có thể hỏi về cốt truyện trong chap đó ÙwÚ

Ước gì có một tác giả xịn sò nào đó đi qua và dùng đống hổ đốn này để viết truyện nhỉ. Tui sẽ ủng hộ hết mình lun ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top