Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dự định.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mừng 1-6 =))

___________

Chưa bao giờ Kagami trải qua điều này trước đây, tim anh đập nhanh trong sợ hãi và hoảng loạn, điều duy nhất anh nghĩ đến là cố gắng liên lạc với chồng mình thay vì một chiếc xe cứu thương, anh gần như sụp đổ, tay anh run rẩy khi nắm chặt tay Satsuki, cố gắng bảo rằng cô hãy chịu đựng, bình tĩnh trước cơn đau.

Kagami nghĩ mình sắp khóc khi Satsuki bắt đầu khóc to hơn, cô quằn quại trong vòng tay anh, cơn đau dường như không dứt và những chuyển động của đứa trẻ dường như mãnh liệt hơn.

Anh ôm chặt lấy cô và bế cô lên, quyết định mang cô ra khỏi căn nhà của cô và Kuroko để tìm một sự trợ giúp hoặc nếu anh phải chạy bộ đến bệnh viện anh cũng sẽ làm.

Nhưng thật may mắn, Daiki đã xuất hiện và theo sau hắn ta là tiếng xe cứu thương inh ỏi, Kagami khóc, anh khóc và anh bắt đầu nói lắp bắp với chồng mình, anh gần như muốn ôm lấy Daiki trong khoảnh khắc đó nhưng anh phải giữ Satsuki an toàn trong vòng tay anh.

Xe cấp cứu đến và họ đã vội vã, làm mọi thứ để giúp đỡ Satsuki và đứa trẻ, Kagami và Aomine theo sau họ, chỉ hơn 10 phút sau họ có mặt ở bệnh viện và ngay lập tức xác nhập một pha đẻ mổ khẩn cấp.

Kagami thở hổn hển, anh gần như mất đi hơi thở của mình vì sợ hãi và lo lắng về tất cả mọi thứ, lần đầu tiên trong đời anh chứng kiến sự đau đơn của một sản phụ, anh từng thấy Satsuki khóc trước đây nhưng chưa bao giờ cô đau đớn đến thế, nó như một vết cắt sâu vào trái tim anh khi chứng kiến nỗi đau mà bạn mình phải chịu.

Anh cam đoan cả Daiki cũng thế. Chồng anh ôm anh, ấn sâu đầu anh vào bụng hắn, bàn tay hắn vẫn còn run rẩy trên đầu anh dù hắn đang cố gắng nói những lời trấn an anh với giọng không còn liền mạch, như thể hắn quá xúc động.

Cả hai cũng ngồi đợi bên ngoài cánh cửa phòng mổ, vài phút sau, Kuroko chạy đến với bộ dạng bê bối và dính đầy sơn và màu, không giống cậu của thường ngày, như thể cậu đã chạy, chạy khỏi những đứa trẻ ở trường mẫu giáo, cố gắng đến nơi nay càng nhanh càng tốt, cố gắng dù cho thể lực của cậu không tốt, Kagami và Daiki không biết cậu đã ngã bao nhiêu lần để khiến tạp dề của mình đã bẩn như thế, không biết cậu đã vội vã đến đây như thế nào với cái tạp dễ đầy màu sắc trên người, áo bị nhàu nát và tóc rối tung lên, nhưng đôi mắt xanh nhạt ấy gần như là một nỗi lo lắng vô bờ bến dành cho người vợ của mình, cậu cố gắng bình tĩnh, cố hành động như thường trong khi chỉnh đốn lại trang phục với bàn tay run rẩy.

Kuroko hỏi về Satsuki và cậu liên tục cảm ơn Kagami, gần như nghẹn ngào trước những gì anh kể và trước sự run rẩy của anh, Kuroko gần như mừng rỡ và lo lắng cho cả vợ và con mình.

Vài giờ sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở, cả ba gần gục ngã trên đôi chân khi y tá bế ra một đứa trẻ nhỏ xíu và háu khỉnh, tiếng khóc cuả bé giòn tan vang lên trong không gian tĩnh lặng, hoà quyện cùng nhịp điệu trong tiếng nấc và giọt nước mắt hạnh phúc từ Kuroko, cậu xin phép, gần như là cầu xin bác sĩ cho cậu ôm lấy thiên thần nhỏ mình, cậu vội vã, nhưng từ từ, đi vào trong và bắt gặp hình ảnh mệt mỏi của Satsuki trên giường bệnh, cô xanh xao, thiếu đi sức sống, nhưng nụ cười trên mặt cô toả sáng khi nhìn thấy đứa con nhỏ bé của mình và Kuroko, cô khóc trước những lời thì thầm, cảm ơn từ Kuroko, họ trao nhau những nụ hôn nhẹ nhàng, sẵn sàng cho phép Satsuki nghỉ ngơi, Kuroko trả lại con mình cho y tá sau khi hôn nhẹ lên vầng trán cao ấy, cậu mỉm cười, hạnh phúc.

Kagami và Daiki lặng lẽ đan chéo tay họ vào nhau, đôi mắt Kagami ấm áp nhìn hành động của Kuroko, anh gần như mỉm cười với những giọt nước mắt khi nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc trước mặt.

" Đây là thứ gọi là tình cha con? "

Daiki vô thức siết chặt tay anh.

" Có lẽ. "

Vài ngày sau, Kuroko, Kagami và Daiki thu xếp đồ đạc cho Satsuki và mang vào bệnh việc để thăm cô, nhìn thấy cô tươi cười rạng rỡ và chơi đùa với con trai của mình là một hình ảnh ngọt ngào, làm ấm lòng cả ba người.

" Chúc mừng hai người, cuối cùng cũng được làm cha mẹ! "

" Cảm ơn cả hai người, Kagami-kun, Aomine-kun. "

" Chúc mừng được làm chú Dai-chan, Kagamin! "

" Nghe thật lạ tai. "

Họ cười, gần như là thấy hạnh phúc vào thời điểm này.

Kagami chưa bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc thật sự khi có một đứa con của hai người, anh không hiểu rõ về cảm xúc của Kuroko hay sự thiêng liêng về việc được làm mẹ, nhưng khi nhìn những điều này, nhìn những người bạn và người chồng của anh hạnh phúc, trái tim anh đập nhanh và anh hạnh phúc cho họ và cho chính anh.

Vài giờ sau, Kagami và Daiki ra về, trời đang trong tháng 12 và mọi thứ thật lạnh lẽo, Daiki nắm chặt tay Kagami và cho vào túi áo khoác của mình, họ lặng lẽ đi cũng nhau trên đoạn đường.

" Cháu chúng ta thật dễ thương. "

" Ừ ừ, không thể đợi để dạy nó chơi bóng rổ! "

Daiki và Kagami cười khúc khích.

" Nó vẫn còn quá nhỏ, Daiki! Phải đợi thêm vài năm nữa nếu anh kiên nhẫn! "

" Ôi... Phiền thế! "

" Đó là điều tự nhiên! Ngốc! "

" Anh chỉ đùa thôi, Bakagami! "

" Em biết!! Ahomine! "

" Em bây giờ cũng là Aho đấy ngốc! "

" Urg... Thôi đi! "

Kagami rên rỉ khi thấy mặt mình nóng lên. Kagami và Daiki đã đăng ký kết hôn khi họ di chuyển qua Mỹ, và trở lại Nhật, là những cặp vợ chồng chính thức nhưng nó vẫn thật xấu hổ khi có người gọi anh là Aomine-san...

" Taiga này. "

Daiki vô thức siết chặt tay anh hơn, đôi mắt xanh navy dịu dàng nhìn vào anh, Kagami cản thấy tim mình đập nhanh hơn, hoàn toàn hồi hộp.

" Anh muốn có một đứa trẻ. "

" Em không thể sinh, ngu ngốc. "

" Không, ý anh là... Chúng ta hãy nhận con nuôi đi! Một đứa trẻ của chúng ta, chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc và em và anh sẽ làm ba, giống như Satsuki và Tetsu!"

Và đó là khi Kagami cảm thấy tim mình đập.

Đôi mắt đỏ ruby nhìn hắn như sắp vỡ ra.

" Nhưng đứa bé sẽ không có mẹ. "

" Em hơn cả một người mẹ, Taiga, chúng ta sẽ yêu nó để bù đắp vào khoảng trống đó. "

Kagami mím môi, ôm chầm lấy Daiki trong sự run rẩy và hạnh phúc, tim anh đập dồn dập, anh cảm thấy mắt anh cay xé và anh đã khóc, chưa bao giờ anh có thể tưởng tượng được Daiki sẽ đề xuất với anh về việc nhận nuôi một đứa trẻ vì trông hắn có vẻ không thích chúng.

Nhưng bây giờ.

Daiki đã nói.

" Hãy làm điều đó đi, nhận nuôi đứa con của chúng ta. "

Kagami hôn Daiki, ngọt ngào và ngắn ngủi, anh cười toe toét trước đôi mắt xanh ấm áp từ chồng mình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top