Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1

                  

Part 1
First love
Trong mỗi chúng ta, tình yêu là một trong những yếu tố làm nên cuộc sống. Đối với tiếng Anh, nó chỉ mang bốn chữ cái, còn tiếng Việt đến bảy con chữ. Nhưng tình yêu là gia vị cuộc đời, mỗi người sẽ niếm trải được những cung bậc khác nhau. Đắng, ngọt, nhạt, mặn, v.v. Tuy nhiên, trong trái tim của mỗi người điều có hình ảnh của một người rất quan trọng, hay đã, đang và sẽ cảm nhận được hương vị mối tình đầu của mình.
--------------
Tiếng vỗ tay vang lên từ hàng ghế khán giả, chú MC bước ra mỉm cười với họ.Sau lưng chú, nhân viên hậu cần đang di chuyển những dụng cụ cho tiết mục sau.

-Và sau đây xin mời quí vị khán giả cùng thưởng thức tiết mục xiếc 'Sức mạnh con người' do hai anh em nghệ sĩ nổi tiếng Aomine Daiki và Ryo Sakurai! Xin hãy cho một tràng pháo tay thật lớn đi nào!

Một lần nữa, tiếng vỗ tay lại vang lên. Lần này, âm thanh còn lớn hơn rất nhiều. Mọi người điều hướng mắt về sân khấu, ngay cả những khán giả ngồi quá xa cũng đứng khỏi ghế, nhoài người về phía trước để thấy rõ hơn. Trên tay của họ điều có thiết bị ghi hình, từ smartphone cho đến máy dùng cho việc chụp hình, quay phim. Không cần hỏi cũng biết được người nghệ sĩ này nổi danh như thế nào.

Từ trên hàng ghế B cận sân khấu, một chàng trai tóc xanh nhạt, cậu vận áo thun cùng chiếc áo khoác không tay nâu nhạt, quần jean xanh đậm phối cùng đôi giày thể thao mang biểu tượng của Nike. Chiếc máy ảnh Nikon chuyên dụng treo vắt vẻo trên cổ cậu. Nói chung nhìn khắp người có thể đoán ngay nghề nghiệp của anh chàng này.

Và rồi ánh đèn sân khấu di chuyển từ phía cánh gà, bóng của hai người dần dần xuất hiện và mất hẳn. Lúc này, một tiếng vang dội khắp khán phòng, hai nhân vật trung tâm sân khấu đang vẫy tay chào khán giả. Trang phục diễn chỉ là một chiếc quần dài được trang trí đẹp đẽ. Tấm lưng trần để lộ cơ bắp cuồn cuộn và cơ bụng sáu múi là cho bao cô nàng có mặt trong khán phòng này không khỏi điên cuồng gào thét hay dùng tay để chặn tiếng thét hạnh phúc của mình ra bên ngoài. Một người tóc xanh đen, làn da ngâm ngâm, dáng người cao và thẳng tắp. Người còn lại dáng người mảnh khảnh, làn da trắng, tóc vàng nâu. Hai anh em họ đã làm bừng lên không khí nơi đây. Do thói quen nghề nghiệp nên khi hai người họ bước ra sân khấu thì tay của Kuroko không ngừng bấm nút chụp trên máy ảnh. Chụp mọi góc độ, chụp những cái có thể chụp liên quan đến hai người này.

Khi hai anh em bắt đầu diễn, không còn tiếng reo hò ban nãy nữa mà chỉ còn tiếng nhạc phụ hoạ theo. Từng bước từng bước một, từng động tác của hai người họ làm say mê lòng người. Người da ngâm không ngừng tung hứng người da trắng, hai anh em phối hợp nhịp nhàng. Chồng đầu bằng tay, dùng tay nâng cả người còn lại kên không trung, v.v. Hai anh họ kết thúc bằng động tác head over head. Chàng tóc xanh đen chỉ giữ anh tóc vàng nâu bằng cái đầu của mình. Họ đứng với tư thế đó, bước lên và bước xuống cầu thang. Không ngừng làm cho khán giả hồi hộp, lo lắng bằng những động tác giả vờ như bước lên cầu thang không nổi do phải chịu cả cơ thể một người. Sau khi đôi chân chạm đất chính là lúc buổi biểu diễn kết thúc. Hai người họ bước đi xung quanh và chào khán giả bằng nụ cười của mình. Chàng trai tóc xanh đen nhìn về phía anh phóng viên đang tranh thủ thời gian lưu lại những khoảnh khắc này, anh đứng trước ống kính và nở một nụ cười thật tươi, để lộ hàm răng tinh phản chiếu làn da ngâm. Kuroko vẫn không ngừng bấm máy và vô tình lưu được nụ cười đó. Rồi cậu ngẩng người ra, buông tay để máy ảnh treo lơ lửng trên cổ và lặng lẽ nhìn hai anh em bước vào cánh gà. Kuroko vô thức sờ tay lên ngực trái, dường như tim cậu vừa mới lạc đi một nhịp.

Show ngày hôm nay kết thúc trong sự mệt mỏi của mọi người, vì đây là show cuối cùng của tuần kỉ niệm ngày thành lập nên khán giả đến rất đông. Sau khi người khán giả cuối cùng bước ra khỏi khán phòng thì thành viên trong đoàn bước ra sân khấu và chụp ảnh kỉ niệm cho chương trình. Công việc này dành cho đồng nghiệp của Kuroko nên cậu nhanh chóng thanh toán miếng bánh sanwich và ly sữa lắc yêu thích.

Kuroko vừa thay cuộn phim mới vào thì anh chàng đồng nghiệp ngồi một cái phịch xuống ghế bên cạnh.

-Mệt quá đi ~! - Takao cầm chai nước lạnh uống ừng ực cho đến hết chai- Đến lượt cậu đi lấy bài phỏng vấn đó, Kuroko! Tôi mệt đứt hơi rồi!

Kuroko gật đầu một cái rồi cầm máy ghi âm lên, bước đến đám đông trên sân khấu. Cậu đến nói chuyện với chủ đoàn và được ông giới thiệu cậu đến mọi người. Kuroko chỉ hỏi vài câu ngắn gọn mang tính chất công việc, rồi cảm ơn họ bằng nụ cười xã giao.

-À quên nữa! Tôi có nói với chủ biên tập của các cậu, dành riêng một bài báo đặc biệt cho hai anh em 'Sức mạnh con người'.

-Dạ! Cái đó Mirdorima-san có nói với cháu rồi ạ!- Kuroko cười lấy lệ.

-Vậy thì để tôi gọi hai người đó cho cậu nói chuyện nhé? Đợi tôi một lát.

Khi nghe đến việc mời hai người họ đến thì tim Kuroko lại đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Một cảm giác trào dân khó tả, nụ cười đó lại hiện lên trong đôi mắt xanh nhạt ấy.

-Đây là hai anh em diễn 'Sức mạnh con người'! Anh da ngâm này là Aomine Daiki, còn anh này là Ryo Sakurai. Chắc hẳn cậu đã biết?

Kuroko gật đầu chào, hai người họ cũng đáp lễ.

-Thôi! Tôi có việc của đoàn, không tiếp cậu được, về đoàn của chúng tôi thì trăm sựu nhờ cậu nhé! -Nói rồi, chủ đoàn vỗ nhẹ vai Kuroko.

-Xin chào! Tôi là Aomine Daiki! Còn đây là em họ tôi, Ryo Sakurai. Mong cậu giúp đỡ.

-Tôi... Tôi... Tôi là Kuroko Tetsuya! Phóng viên của tập san X. Mong được giúp đỡ.

Lần đầu tiên cậu bối rối trước người lạ, nói lắp ba lắp bắp, cậu cảm thấy mặt mình nóng lên.

-Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Làm phiền cậu quá! Xin lỗi! Xin lỗi!- Sakurai cúi xuống xin lỗi không ngừng làm cho Kuroko không biết nên làm gì. Chàng trai làm bao cô gái mê mẩn khi nãy là đây sao?

-Ha ha! Cái thằng này nó như vậy đó! Cậu đừng để bụng!- Aomine xoa xoa đầu Sakurai một cái thật mạnh, làm cậu ta kêu đau.

-Tôi đã chụp được rất nhiều hình ảnh lúc các anh diễn, chỉ còn buổi phỏng vấn nữa thôi là hoàn thành bài báo rồi. Tôi có thể xin các anh chút thời gian chứ?- Kuroko chuẩn bị máy ghi âm.

-Hưm!- Sakurai nhìn vào đồng hồ- Giờ này đã khuya lắm rồi nii-san! Hay mình để lúc khác?

-Được thôi! Anh cũng định nói. Đành hẹn cậu khi khác!- Aomine cười.

-Vậy... Vậy để tôi về chỉnh lại ảnh! Anh... Anh... Anh có thể cho tôi...- Cậu không thể nói được một câu nguyên vẹn, có cái gì đó chặn họng cậu mãi.

-Số điện thoại chứ gì? 0XXXXXXXXX! Khi nào hình chỉnh xong rồi thì gọi cho tôi nhé!- Nói rồi, Aomine quàng vai em mình rời đi.

Kuroko đứng đờ người ra đó cho đến khi bóng hai người đó biến mất. Cậu nhập ngay số điện thoại ấy vào và để tên : Aomine Daiki.
---------------------
Nắng tháng tư bắt đầu trở nên nóng hơn, mặc dù trong văn phòng có bật điều hoà nhưng hơi nóng vẫn tràn vào phòng. Kuroko ngồi trên bàn làm việc, chiếc máy ảnh Nikon kết nối với máy tính. Trên màn hình hiện lên những tấm ảnh của hai anh em nghệ sĩ xiếc ngày hôm qua. Kuroko vừa xem lướt qua, vừa chọn những bức ảnh đẹp để chỉnh, vừa xoá những ảnh bị lỗi. Tay cậu nhanh thăn thoát, vừa bấm bàn phím, vừa dùng chuột. Tấm ảnh có nụ cười của Aomine lại hiện ra trước mắt. Nụ cười ấm áp đến lạ thường, đây không phải là nụ cười xã giao khi anh biểu diễn, mà là nụ cười từ tâm hồn. Lại nữa! Khi nhìn thấy anh, Kuroko lại dâng lên cảm giác khó tả. Tim đập không ngừng nghỉ, mặt đỏ bừng lên. Cậu nhanh chóng lưu ảnh này vào file yêu thích. Hình bóng anh cứ lẩn quẩn trong đầu. Từ lúc anh bước ra cho đến lúc anh cười trước ống kính. Chợt:

-Ara! Kurochin, sao mặt cậu đỏ quá vậy? Bị cảm nắng à? -Một gương mặt u ám hiện trước màn hình máy tính của Kuroko. Tay hắn đưa lên trán cậu, miệng thì vẫn nhai miếng snack.

-À! Tớ không sao! Trời nắng quá đó mà! -Kuroko lấp liếm lý do bằng việc uống một ngụm nước.

-Coi chừng bị cảm nắng đó! À phải rồi! Tớ có mua cho cậu bữa trưa, cậu ăn sanwich hay cơm?

-Cho tớ sanwich!

Anh chàng nọ đưa cho cậu hai hộp sănich và một ly sữa lắc.

-Cảm ơn cậu, Murasakibara-kun!- Kuroko hớp một hớp sữa.

-Ara! Đây chẳng phải là hai anh nghệ sĩ xiếc đang nổi tiếng hay sao? Cậu đi lấy bài hai người này à?

Kuroko gật đầu. Cậu nuốt vội miếng bánh.

-Phải công nhận là đẹp trai thật đó. Cậu sướng thật đó, Kuroko! Được gặp người nổi tiếng. Ước gì tôi được tiếp xúc với người đẹp như thế! -Một người đồng nghiệp vừa bước vào. Tay không ngưng lau những giọt mồ hôi trên mặt, tóc mái dài đến độ che mất một bên mặt của anh.

-Ara! Murochin! Em thấy hai người ngủ chung một giường có vẻ chật! Hay tối nay anh ngủ ngoài phòng khách nhé!- Murasakibara vừa nói vừa trút hết bịch snack vào miệng.

- Thôi mà! Đừng giận mà! Anh biết lỗi rồi!- Himuro nắm cổ tay Muấkibara, bắt hắn phải đút cho anh một cây pocky chocolate.- Tối nay, anh mua cho em một thùng pocky trà xanh luôn, chịu không?

Cơn ghen đang bùng lên thì bị đồ ăn vặt mua chuộc, Murasakibara không phản bác lại nữa, tự động ngồi xuống bàn làm việc của mình.

Văn phòng lại một lần nữa trở về trạng thái vốn có, tiếng gõ bàn phím, tiếng click chuột, tiếng máy điều hoà chạy hết công sức cùng tiếng hoạt động của máy in. Kuroko vẫn đang viết bài báo cho show diễn ngày hôm qua, vừa suy nghĩ lối viết, vừa nghe phần ghi âm phỏng vấn. Hai giờ sau, bài báo đã hoàn thành, chỉ còn một bài báo riêng về hai anh em họ nữa là hoàn thành nhiệm vụ tuần này. Nghĩ đến đây thì cậu lại mở file hình, chỉnh sửa lại từng chút một và bấm nút in ra. Kuroko không quên in luôn tấm ảnh đó, nhưng cậu lại in nó ở khổ giấy nhỏ xíu. Hình được in ra rõ nét, thấy được từng nét mặt của Aomine. Những tấm khi anh diễn mang một nét đẹp hút hồn, khi tiếp xúc cũng vậy, người anh toát ra một khí chất điềm đạm, thanh cao. Kuroko đặt tấm hình nhỏ ấy trong ví sau khi đã lấy ảnh thần tượng của cậu ra khỏi ví.

-Aomine Daiki đây! Xin hỏi ai đầu dây?

Chất giọng trầm ấm từ đầu dây bên kia vang lên làm Kuroko đỏ mặt. Không biết tự khi nào cậu lại gọi cho anh.

-Tôi... Tôi là Kuroko Tetsuya! Tôi là...

-A! Có phải cậu là phóng viên hôm qua đúng không? Gọi tôi có việc gì thế?- Aomine cắt ngang.

-Là.. Là việc về buổi phỏng vấn. Hỉnh tôi đã chỉnh xong rồi, chỉ còn phỏng vấn nữa thôi. Anh cho tôi một cái hẹn được không?

-Thôi được! Đợi tôi một tý!- Aomine dùng tay chặn phần mic của điện thoại là nói to- Ryo! Chiều nay có rảnh không? Cậu phóng viên hôm qua muốn phỏng vấn.

Từ phía sân tập vang lại hai chữ ok. Aomine nói vào điện thoại.

-Vậy hẹn cậu chiều nay lúc năm giờ tại cửa hàng thức ăn nhanh Maji Burger gần sân khấu của đoàn nhé!

-Vâng ạ! Cảm ơn anh rất nhiều. Hẹn anh chiều nay.

Tắt điện thoại xong, Kuroko đặt những tấm hình vừa mới in vào một túi hồ sơ, chuẩn bị máy ảnh, máy ghi âm, sổ tay rồi vội bước ra khỏi toà sạn.
------------------------
- Tôi về rồi đây! Có mang takoyaki cho cả nhà nè!- Giọng của người đồng nghiệp hôm qua phá tan sự im ắng của văn phòng.

-Đi săn tin hay đi săn thức ăn thế, Takao? - Himuro châm chọc.

Takao hứ một cái thật rõ. Nhìn hộp takoyaki vừa mới mang vào chỉ còn lại hai viên.

-Murasakibara! Cậu trả lại takoyaki ngay cho tôi! Miệng cậu là cái lỗ đen vũ trụ à?

-Thì cậu nói mang cho cả phòng mà, Murochin không thích takoyaki lắm nên tôi ăn hết là đúng rồi.

Thật là...! Ít ra cũng phải để phần cho Kuroko chứ?- Takao quay sang nhìn góc làm việc của cậu- Đây chẳng phải là idol của Kuroko hay sao? Sao lại nằm ở trên bàn vậy nè?

-Chắc nó bị rơi ra đó, để lại chỗ cũ cho cậu ấy đi.- Himuro lên tiếng,

Takao nhún vai: "Lạ thật! Cậu ấy thần tượng người này lắm mà, lúc nào cũng giữ ảnh idol này bên cạnh và thương hay bỏ vào ví để khi mở ra có thể thấy idol của mình bất cứ lúc nào!"
------------------
Giờ tan tầm buổi chiều rất đông, bên trong cửa hàng ăn nhanh người người đứng xếp thành hàng dài. Sau một hồi xếp hàng, Kuroko cũng mua được ly sữa lắc. Cậu bước đến bàn ngay gốc khuất, ít ai để ý đến. Đã có hai người ngồi ở đó, Aomine và Sakurai đang lướt smartphone của mình. Thỉnh thoảng quay sang nới với nhau vài ba câu, cười đùa như những đứa trẻ. Nhìn vào thì không ai ngờ được hai anh em đang tranh nhau chơi cùng một game lại là hai người nghệ sĩ xiếc đang làm mưa làm gió trên sân khấu. Kuroko không muốn phá hỏng khung cảnh đẹp đẽ này nên cậu đứng ngắm từ xa. Nhưng Aomine thấy cậu nên vẫy tay ra hiệu rằng chúng tôi ngồi đây này.

-Xin lỗi hai người, tôi đến trễ!

-Không sao đâu! Làm phiền cậu quá! Mời ngồi!

-Vô cùng xin lỗi! Vô cùng xin lỗi! Làm phiền đến cậu quá! Vô cùng xin lỗi- Sakurai vẫn không ngừng nói xin lỗi.

Kuroko vẫn không biết nói gì với cậu 'xin lỗi không ngừng' này. Cậu vẫn chưa quen với việc nghĩ rằng cái người mạnh mẽ, đẹp trai ngời ngời trên sân khấu và cái cậu xin lỗi không ngừng này là một.

-Vậy ta bắt đầu được rồi chứ?- Aomine lên tiếng.

-Được! Đây là hình tôi đã chỉnh xong! Các anh thích tấm nào thì tôi sẽ kèm theo bài viết.

-Oi! Cậu chỉnh đẹp thật đó!- Aomine đẩy tấm hình qua cho Sakurai- Nhìn em cũng men lỳ lắm chứ. Ha Ha!

-Nii-san! Đừng chọc em nữa! - Cậu em bất mãn nhìn.

Kuroko ngồi nhìn hai người họ chọc nhau, lòng cảm thấy vui. Mắt cậu vẫn luôn hướng về Aomine, tim lại đập, mặt lại nóng lên. Kuroko vẫn không hiểu được cảm giác này là gì?

-Thôi! Bắt đầu được rồi đó. Cũng gần tối rồi. - Aomine nhìn đồng hồ trên tay.

Kuroko gật đầu rồi lấy máy ghi âm ra và bắt đầu phỏng vấn. Cuộc phỏng vấn diễn ra gần hai giờ đồng hồ. Kuroko hỏi mấy câu xã giao đơn giản, kèm theo vài câu đời tư và những câu cho dự định tương lai. Suốt hai giờ đồng hồ đó, Kuroko chỉ làm theo bản năng nghề nghiệp, hoàn toàn không để tâm gì đến bài phỏng vấn. Điều cậu quan tâm là cái anh chàng da ngâm đó, Kuroko nhìn anh cười, nghe giọng nói của anh, từ những ngôn ngữ cơ thể của anh. Đôi mắt màu xanh đen nhìn cậu khi cậu hỏi, cười ngây ngô khi hỏi về đời tư. Kuroko cảm thấy hạnh phúc lạ kì, cảm giác lâng lâng. Lần đầu tiên trong đời, cậu có cảm giác tim đập nhanh, mặt đỏ và vui như thế này.
----------------------
- Trời tối quá rồi nhỉ? Chúng tôi về trước đây! Có việc cần làm ý mà- Aomine nhấp một ngụm trà.

-À! Vâng! Tạm biệt các anh- Kuroko thu dọn đồ đạc- Ưm! Ưm! Aomine-san! Tôi có thể gặp lại anh nữa không?

Kuroko không ngờ mình lại buột miệng nói ra câu đó, cậu định giải thích nhưng

- Đương nhiên rồi! Cậu còn nợ chúng tôi bài viết mà! Thôi! Chào nhe!- Aomine vội chạy đi.

"A"! Kuroko còn định nói nhưng anh đã đi mất. Cậu bước ra khỏi của hàng trong tâm trạng vui mừng, đầu cứ nghĩ đâu đâu. Câu nói lúc nãy cứ lòng vòng :"Còn chứ!.... Còn chứ!....Còn chứ!....". Cách khoảng một bước chân là đến cửa thì....

RẦM!

Kuroko ngã ngay xuống đất, khi nãy quên kéo khoá balo lại nên bao nhiêu đồ đạc cứ thế tuôn rơi.

-Xin lỗi! Tôi không để ý!- Kuroko bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng nhặt đồ mình lại.

-Không sao! Tôi đang vội nên mở cửa mà không chú ý cậu đang đứng trước cửa.- Một giọng nói vang lên.- Để tôi giúp cậu.

Kuroko ngước lên, một chàng trai tóc đỏ vận áo vest, đeo cà vạt đen sang trọng, tay người đó còn cầm một chiếc iphone 6S plus màu vàng. Kuroko mỉm cười nói cảm ơn. Hai người loay hoay nhặt đồ từ hàng người đang chen chúc nhau.

-Xong hết rồi đây! Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn!- Chàng tóc đỏ phủi phủi bụi trên tay.

-Không có gì! Tôi cũng bất cẩn quá! Cảm ơn anh!- Kuroko cười nói.

Chàng trai ấy nhìn cậu, môi mấp máy định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu ấy đành bắt máy, nhưng khi kết thúc cuộc gọi, quay ra thì Kuroko đã đi mất.
-------------------------
Từ ngày hôm đó cho đến nay cũng đã được một tuần trôi qua, vậy mà Kuroko cứ thơ thẩn như người mất hồn. Ngày nào cũng ngồi xem mấy tấm ảnh của Aomine và ngồi mỉm cười một mình. Hôm nay, cậu đang chỉnh sửa lại bài báo của Murasakibara, tai đeo phone. Nhìn đằng xa thì ai cũng nghĩ cậu đang nghe nhạc, nhưng thật ra cậu đang nghe bài phỏng vấn của anh.

-Kuroko! Tổng biên tập gọi cậu kìa!- Takao mở tai nghe và nói hơi to vào tai cậu.

-À! Ừ! Tớ lên ngay!- Kuroko giật thót tim, lật đật save hình lại, buông tai nghe, chạy ra khỏi văn phòng.

-Thiệt tình! Ngày nào cậu ta cũng nghe cái bài phỏng vấn đó!- Takao cầm máy ghi âm lên lắc đầu, thở dài.

-Chắc là làm nhiều quá nên stress rồi! Riết rồi nghe bài phỏng vấn thay nhạc! Tháng sau nói vợ cậu cho cậu ấy làm bớt việc lại. Chỉ chỉnh ảnh thôi, không cần đi săn tin nữa!- Himuro ngồi bên cạnh nhe răng cười.

-Xí! Shin-chan cũng nói cậu ta bớt ôm việc đi mà cậu ta không chịu. Cũng do Murasakibara hay nhờ Kuroko chỉnh ảnh mà-Nói xong Takao nằm phịch xuống bàn làm việc.- Tại sao Shin-chan chỉ lo cho Kuroko mà không lo cho tôi? A Hu Hu Hu! Ngày nào tôi cũng săn tin bên ngoài! Cực khổ lắm đó, nắng nóng lắm đó, hư da hết đó, biết không hả Himuro? Sao vợ không thương chồng gì hết vậy?

-Ha ha ha! Ai biểu lúc Midorima-kun từ chối làm tổng biên tập. Ai đã mạnh miệng lên tiếng là 'Em cứ việc ngồi trong văn phòng cho mát, mọi còn lại cứ giao cho anh'. Ha ha ha -Himuro cười phá lên.

-Im đi, cái tên tóc dài che mắt kia! Sao nó không dài thêm che luôn cái miệng cậu cho tôi nhờ- Takao quăng cục tẩy nhưng Himuro nhanh chóng né kịp rồi ngồi cười ha ha, làm cho Takao chu mỏ, xịu mặt, ngồi quay lưng đi.
------------------
CỘC! CỘC! CỘC

-Mời vào- Tiếng người trong phòng vọng ra.

-Midorima-kun! Cậu cho gọi tôi?- Kuroko bước vào, ngồi ghế đối diện bàn làm việc giữa phòng.

-Đã bảo là san! Trong lúc làm việc không được gọi kun!- Midorima đẩy mắt kính, đưa xấp tài liệu cho Kuroko.

- Bài báo lần này cậu viết khá hay đấy, tuần sau sẽ phát hành, cậu mau liên hệ với nhân vật chính để cho người ta đón đọc.

-Ừ! Tớ sẽ liên hệ liền.- Nghĩ đến Aomine thì mặt Kuroko đỏ hẳn lên.

Midorima nhìn liếc Kuroko một cái rồi quay lại với máy tính.

-Không còn việc gì nữa, tớ đi về phòng đây!- Kuroko nhận xấp tài liệu, định bước đi thì Midorima ngẩng đầu lên.

-Kuroko! Tôi biết là từ nhỏ đến giờ cậu chưa yêu ai nhưng xin cậu đừng yêu người nổi tiếng. Làm nghề này cả tôi và cậu điều hiểu rõ điều đó.

Kuroko quay lưng lại, thở một hơi.

-Tớ biết mà, Midorima-san!- Cậu mở cửa bước đi ra ngoài.

-Đã bão là kun! Thiệt tình, cái cậu này! Dặn hoài không bao giờ nhớ- Midorima tức giận gằng lên.
----------------
Trở về phòng làm việc, việc đầu tiên là cậu gọi ngay cho Aomine. Tim cậu đập theo từng tiếng chuông điện thoại. Rồi cậu nghe được giọng trầm ấm quen thuộc từ đầu dây bên kia.

-Tetsu à? Có gì không?

-A...A...A... Chỉ là bài báo về anh tuần sau sẽ phát hành, anh... anh nhớ đón đọc- Kuroko không ngờ anh lại nói thẳng tên cậu lộ liễu đến thế.

-Được rồi! Cảm ơn cậu! Cậu vất vả quá!

- Không....Không...Không có gì! Chỉ là trách nhiệm của tôi thôi.

-Thôi! Tôi đang luyện tập, tôi cúp máy đây. Gặp cậu sau nhé!- Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút tút.

'Gặp cậu sau nhé'! Kuroko nghe mà lòng lâng lâng. Gặp lại sau. Liệu còn gặp lại nữa không? Anh và cậu gặp nhau chẳng qua vì một bài báo. Hoàn thành nó rồi, sẽ còn gặp lại? Kuroko không dám nghĩa đến điều này. Nhưng cậu tin, anh nói như vậy thì chắc chắn sẽ gặp lại.

Một tuần sau đó, Kuroko nhận được tin nhắn từ Aomine: 'Bài của cậu viết rất hay. Cảm ơn rất nhiều- Aomine Daiki'. Kuroko rất vui khi nhận được tin nhắn, cậu nhắn lại ngay lập tức ba chữ 'Không có chi'. Aomine đáp lại bằng kí hiệu nụ cười. Kuroko chụp lại những tin nhắn ấy và lưu vào file yêu thích.
------------------------
Ngày đầu tuần ai ai cũng bận rộn. Trung tâm thành phố, người qua đường đông như đàn kiến. Trong một phòng họp tại một toàn soạn, tổng biên tập ngồi giữa bàn họp phổ biến nhiệm vụ trong tuần cho các cấp dưới của mình.

-Tôi muốn nhắc lại một lần nữa! Các cậu giữ tác phong làm việc nghiêm túc giùm tôi. Murasakibara! Cậu đừng có vừa làm việc mà vừa ăn vặt. Đừng có đẩy việc cho Kuroko hoài như vậy.

-Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi Midochin hoài không thấy chán à?- Murasakibara vẫn còn nhai pocky rôm rốp.

-Thôi mà, Shin-chan! Con người phải thoải mái thì mới viết bài hay được chứ? Đúng không? -Takao đá lông nheo.

-Anh im đi cho tôi! Từ tuần sau, anh đi săn tin công ty A cho tôi, từ sáng cho đến chiều. Nghe đâu bọn họ sắp chiêu mộ người mới.

-Hả? Không! Đừng mà vợ yêu ơi! Không cho anh về toà soạn gặp mọi người anh sẽ buồn đến chết mất thôi! Hu hu- Takao nằm dài trên bàn họp, lắc lắc đầu.

Himuro thì lấy tay che miệng cười khúc khích. Kuroko vẫn đang ngồi ghi chép lại nội dung buổi họp.

-Còn một việc nữa! Bên đoàn xiếc muốn chúng ta viết bài độc quyền cho họ. Nghĩa là họ đi đến đâu thì mình phải theo đến đó để viết bài. Việc này hơi khó vì đoàn muốn chúng ta theo sát hai anh em của đoàn họ. Lịch của họ thì không theo ngày nên có thể ngày đi rất nhiều và ngày nghỉ cũng nhiều. Có ai nhận chịu nhận công việc này không?

-Tớ nhận nhé!- Tất cả mọi người có mặt trong phòng điều hướng về chủ nhân của ba chữ. Kuroko giơ tay nhận liền công việc này. Bây giờ, cậu có thể gặp anh bất cứ lúc nào. Chỉ cần nghĩ đến cơ hội được gặp anh là cậu hăng hái lên ngay.

-Gì chứ? Kurochin. Cậu không thích chỉnh ảnh nữa sao? Việc này cực lắm đó. Tớ không biết cậu ở đâu để mua sữa lắc và buổi trưa cho cậu đâu. Rồi ai chỉnh ảnh cho tớ nữa?

-Không sao! Dù gì tớ cũng muốn thử sức với khối lượng công việc áp lực.- Kuroko cúi xuống ghi chép thêm vào phần nội dung.

Midorima nhìn Kuroko lướt qua rồi dùng tay kéo màn hình máy chiếu cho nó cuốn lên trê.

-Vậy thì coi như buổi họp hôm nay kết thúc. Việc ai người đó làm.

Mọi người nhanh chóng rời phòng họp, Kuroko làm thư ký cho buổi họp nên cậu ở lại ghi chép cho xong và đưa cho Midorima.

-Midorima-san! Đây là nội dung của buổi họp ngày hôm nay.

Midorima nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi gật đầu, Kuroko cúi đầu chào, quay lưng định bước ra...

-Kuroko! Trên cương vị của một người bạn thân! Tớ hi vọng cậu sẽ không dấn thân vào quá sâu. Sẽ chẳng có kết quả gì đâu.

Kuroko không nói gì, bước thẳng ra khỏi cửa, không buồn quay đầu lại. Midorima thở dài một hơi, cậu nghĩ có lẽ phải giúp cậu ấy tỉnh ngộ sớm thôi.
------------------------
-Tôi có nghe trưởng đoàn bảo sẽ có phóng viên theo chúng tôi để viết bài. Không ngờ người đó là cậu đó, Tetsu!- Sau khi sắp xếp công việc ở toà soạn, Kuroko bắt đầu đến đoàn xiếc để nhận nhiệm vụ mới. Khi thấy Aomine mừng rỡ như vậy, cậu thấy ấm áp trong lòng hẳn lên.

- Xin được giúp đỡ- Kuroko cúi đầu nói.

-Nửa năm không gặp, cậu cũng không khác là bao. Tôi vừa mới lưu diễn ở nước ngoài về. Chắc cậu phải theo chúng tôi thời gian khá lâu đó vì thất hứa với khán giả khá lâu rồi.

-Không sao! Đây là nhiệm vụ của tôi mà!- Kuroko cười nói.

-Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Xin lỗi! Lâu quá không gặp mà làm phiền anh như vậy! Thật sự xin lỗi! Xin lỗi.- Sakurai thì vẫn như cũ, gặp nhau là cúi gập xuống xin lỗi.

Aomine xoa xoa đầu Sakurai. Anh cười nhe răng với Kuroko: " Nó lúc nào chẳng như vậy! Nhìn nó vậy chứ nó tốt lắm"

-Vâng! Tôi cũng quen rồi nên không có gì đâu. -Kuroko xua xua tay.

-Đây là lịch trình của chúng tôi, cậu cứ theo đó mà chụp ảnh và viết bài nhé. Trưởng đoàn sẽ lo ghế ngồi cho cậu thuận tiện công việc, cậu chỉ việc đến sớm hơn trước giờ diễn nửa tiếng là ok.

Kuroko nhận tờ thời gian biểu, đa số điều là buổi tối, chỉ có cuối tuần là full nguyên ngày. Xem ra anh khá mệt vào cuối tuần. Vậy thì cậu phải từ chối đi xem phim cuối tuần với vợ chồng Midorima rồi.

-Xin lỗi! Hôm nay em đi đón Satsuki, em về trước nhé, nii-san! Xin lỗi anh phóng viên! Xin lỗi!

-Anh cứ về trước đi, không sao đâu. Hãy gọi tôi là Kuroko, chúng ta còn làm việc với nhau dài dài mà.- Kuroko bắt tay xã giao.

-Đi đi nhóc! Anh cũng thu dọn rồi về, mai cuối tuần mệt lắm đó.

-Em biết rồi! Xin lỗi! Tạm biệt hai anh.- Sakurai chạy đi thật nhanh.

Aomine vẫy vẫy tay. Anh quay sang cậu.

-Cậu có thời gian không? Chúng ta đi uống cà phê bàn công việc nhé!

-A...A... Được! – Tự nhiên anh rủ cậu đi riêng hai người như thế này, cậu cảm thấy khá căng thẳng.
------------------
Trong một tiệm cà phê nơi góc đối diện với cầu thang tàu điện ngầm, có hai thanh niên đang ngồi ở bàn góc trong cùng, nơi ít có ai thấy và cũng là nơi ít ai quan tâm.

-Là thế này, chỉ có hai điều thôi là tôi vô cùng xin lỗi với cậu, cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi mà lại theo tôi từ sáng đến tối. Do khán giả thường hay đi xem vào hai ngày này. Hi vọng cậu không giận vì cuối tuần là ngày cho mọi người nghỉ ngơi.

- Không.... Không...Không có gì đâu! Trong tuần được nghỉ buổi sáng và chiều nên tôi có thể nghỉ ngơi được.

Aomine gật đầu, nhấp ngụm cà phê và nói tiếp:

-Việc thứ hai là tôi thấy gọi cậu với tôi, anh với tôi xa lạ quá. Cậu theo tôi dài dài nên tôi muốn cách xưng hô thân mật tý, như anh-em chẳng hạn. Em thấy sao?

Kuroko không nói nên lời, cậu gật đầu thật mạnh theo phản xạ, cảm thấy người mình nóng lên, không kiểm soát được nhịp tim nữa. Aomine thấy cậu gật đầu đồng ý nên cười hiền hoà. Tay cậu run run cầm ly sữa lắc, khi nhìn thấy anh cười, tim cậu dường như chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực.
-------------------
Ngồi trên xe điện, Kuroko vẫn còn mơ màng về lời nói khi nãy của Aomine. Xưng hô anh-em sao, nghe cứ như là người yêu vậy. Kuroko nhìn vào màn hình điện thoại, đó là nụ cười của anh khi ấy. Kuroko nhớ lại lời Midorima đã nói, cậu nhắm mắt lại. Có lẽ mình yêu Aomine thật rồi...... Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này sau hai mươi mấy năm. Nhưng liệu có được không? Vì anh và cậu khác xa nhau quá.

To be continued

----------

CẢM ƠN RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT NHIỀU THIỆT NHIỀU những bạn like, vote và Comment cho fic mình đăng.

Như các bạn đã biết là mình có fic dài 12 chap về AkaKuro. Do hiện nay mình khá bận vì mình sắp ra trường, báo cáo, đi học này nọ nên thời gian up sẽ khá lâu. Rồi lại thêm cả mấy chục cái fic mình xin per mấy tháng trước và nay nó đã đùng đùng kéo đến với sự đồng ý của tác giá T^T. Nay mình xin đăng tuyển người giúp mình. Thông thường tự mình sẽ dịch thô (như bản QT mà các bạn đọc đam hay biết đó) rồi mới edit cho mượt và beta :'>. Nói chung là 1 người đến 3 việc nên khá khó khăn và đôi khi cũng còn sót vài lỗi (các bạn đọc fic mình đã up thì các bạn thấy rồi đó), mong bạn nào có hứng thú hãy liên lạc với mình. Thật sự rất cần a. Mình không yêu cầu gì cao siêu lắm đâu, không cần một ngày bao nhiêu free time rồi bla bla bla các thứ như là tiếng Anh giỏi, văn phong giỏi hay deadline trễ sớm gì gì đó. Không cần hết nhé. Làm việc với mình bạn chỉ cần có 2 yêu cầu: Có Trách Nhiệm và Đam Mê. Chấm hết. Và làm việc với mình thì các bạn sẽ có những quyền lời sau:

1. Tên các bạn sẽ được ghi vào phần translator, editor, beta. Điều này dĩ nhiên rồi, không cần chối cãi.

2. Mình sẽ giúp kĩ năng dịch cũng như sử dụng tiếng Anh tốt hơn.

3. Sẽ lập team ahihi

4. Quyền lợi này RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT ĐẶC BIỆT, chỉ dành cho các bạn liên lạc ứng tuyển với mình ^^

Các bạn ai có hứng thú hay mong muốn thì hãy liên hệ với mình qua:

1.Wattpad ( mình thấy có phần message).

2. Mail: [email protected] hay [email protected]

3. Facebook: Thì Thì ( Anju Đoàn)

Một lần nữa xin cảm ơn các bạn đã, đang và sẽ ủng hộ fic mình đăng cũng như đọc được lời p/s này. Mình rất mong nhận được những phần ứng tuyển. Luv u guys *moah moah* and enjoy KnB fanfiction.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top